Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 149
Rõ ràng là chuyện tốt, sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?
Trương Trường Ngôn hiện tại đã có chút nghỉ ngờ "chuyện tốt" Dung Chiêu đưa ra... nếu tốt như vậy, Dung Chiêu sẽ lấy ra chia sẻ cùng những người lén lút nói xấu và tính kế hắn sao?
Hắn đi theo Dung Chiêu thời gian không ngắn, biết người này tuyệt đối không phải là một người "lấy đức báo oán".
Cho nên, hắn mới hoài nghỉ động cơ Dung Chiêu đưa ra "chuyện tốt" này.
Dung Chiêu nghe vậy, thở dài: "Kế hoạch Đoàn Đoàn làm sao có thể không kiếm ra tiền? Cho dù giai đoạn đầu chưa kiếm được tiền, nhưng chúng ta vốn cũng không phải làm vì tiền, ta cầm cổ phần kỳ thật cũng không được bao nhiêu ngân lượng."
Trương Trường Ngôn còn muốn nói gì nữa, Bùi Thừa Quyết kề bên Dung Chiêu, thanh âm thản nhiên: "Trương Tam công tử, dường như ngươi có ý nhắm vào Dung thế tử..."
Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Trương Tam công tử, ngươi rốt cuộc có mua cổ phần hay không, nếu không mua thì người kế tiếp."
Trương Tam: "Ta không mua, nhưng..."
Dung Chiêu thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Trương Tam công tử, thù oán của bậc cha chú thật sự không cần thiết kéo dài đến thế hệ chúng ta, ta vốn tưởng rằng ngươi muốn làm bạn tốt với ta, không nghĩ tới Trương Tam công tử vẫn không bỏ xuống được oán hận chất chứa, ngay cả ý tốt của ta cũng có thể hiểu lầm."
Trương Trường Ngôn: "...?"
Đang nói gì vậy?
Dung Chiêu không thể nghi ngờ có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, tuy nói ở trong mắt mọi người là "nam tử", nhưng khi cô cụp mắt, khóe mắt rũ xuống, ngay cả nốt ruồi đỏ trên trán cũng ảm đạm làm cho người ta không nhịn được mềm lòng.
Bùi Thừa Quyết liền tới gần cô: "Dung đệ, hai mươi cổ phần của ngươi, †a cam tâm tình nguyện, chớ vì người khác mà thương tâm."
Hắn vẫn đặc biệt tò mò về Dung Chiêu, lúc này tỏ ra thân thiết.
Bùi Quan Sơn nhướng mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-149.html.]
Hiện giờ bọn họ là ba cổ đông lớn của "kế hoạch Đoàn Đoàn", hai người này nếu có quan hệ tốt hơn...
Vì thế, Bùi Quan Sơn đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Dung Chiêu, ngồi ở bên kia của cô, như thể Bùi Thừa Quyết ở gần Dung Chiêu bao nhiêu thì hắn cũng muốn gần bấy nhiêu.
Vẻ mặt nghiêm nghị không chút thay đổi, an ủi Dung Chiêu: "Uống trà"
Lúc này, ngay cả Dung Chiêu cũng trầm mặc.
Bùi Quan Sơn an ủi quả nhiên là có phong cách riêng.
Bùi Quan Sơn lại cảm thấy Dung Chiêu sau khi hợp tác thuận mắt hơn rất nhiều, bỏ qua những thành kiến khác không nói, Dung Chiêu tướng mạo xuất sắc, lại không bị Bùi Thừa Quyết làm lung lay, quả nhiên là càng nhìn càng thuận mắt.
Kinh thành song kiệt một trái một phải ngồi bên cạnh Dung Chiêu, nghiễm nhiên là bày ra thái độ ủng hộ cô.
Trương Tam: "...??2"
Không phải, các ngươi lúc trước còn tụ tập mắng Dung Chiêu, sao bây giờ lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ?!
Lúc trước đưa thiếp mời không phải còn nói muốn nghĩ biện pháp cùng nhau chống lại Dung Chiêu, phá hư thanh danh Dung Chiêu sao?
Sao bây giờ lại thành "anh em tốt" rồi?
Trương Tam không hiểu, Trương Tam vô cùng khiếp sợ.
Dung Chiêu ngồi giữa hai người, không cảm thấy mất tự nhiên chút nào.
Cô vẫn là vẻ mặt có hơi mất mát, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trương Tam, lắc đầu: "Mấy năm nay Dung gia ta không dễ dàng, Trương gia vẫn không chịu buông tha sao? Mấy tháng trước phụ thân ta bệnh nặng, ta cũng thân thể suy nhược, rất ít khi ra ngoài gặp người khác, Trương Tam công tử còn xông vào An Khánh Vương phủ, ta đành phải chống đỡ thân thể đi ra gặp khách..."
Dừng một chút, trên mặt cô mang theo phức tạp: "Cũng từ ngày đó trở đi, Dung Chiêu biết mình phải chống đỡ An Khánh Vương phủ, cho nên mới gắng gượng, lấy lại tỉnh thần ứng phó thế cục. Bởi vậy, thân thể ta dường như dần dần chuyển biến tốt đẹp, mới có thể đi ra ngoài sáng lập Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên, gặp gỡ các vị."
Cô nghiêm túc nhìn Trương Trường Ngôn: "Bởi vì Trương Tam công tử, ta mới có thể phấn chấn lại, cố lấy dũng khí đi ra cửa lớn An Khánh Vương Trương Tam công tử sớm ngày buông bỏ oán hận cũ."
Trương Trường Ngôn hiện tại đã có chút nghỉ ngờ "chuyện tốt" Dung Chiêu đưa ra... nếu tốt như vậy, Dung Chiêu sẽ lấy ra chia sẻ cùng những người lén lút nói xấu và tính kế hắn sao?
Hắn đi theo Dung Chiêu thời gian không ngắn, biết người này tuyệt đối không phải là một người "lấy đức báo oán".
Cho nên, hắn mới hoài nghỉ động cơ Dung Chiêu đưa ra "chuyện tốt" này.
Dung Chiêu nghe vậy, thở dài: "Kế hoạch Đoàn Đoàn làm sao có thể không kiếm ra tiền? Cho dù giai đoạn đầu chưa kiếm được tiền, nhưng chúng ta vốn cũng không phải làm vì tiền, ta cầm cổ phần kỳ thật cũng không được bao nhiêu ngân lượng."
Trương Trường Ngôn còn muốn nói gì nữa, Bùi Thừa Quyết kề bên Dung Chiêu, thanh âm thản nhiên: "Trương Tam công tử, dường như ngươi có ý nhắm vào Dung thế tử..."
Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Trương Tam công tử, ngươi rốt cuộc có mua cổ phần hay không, nếu không mua thì người kế tiếp."
Trương Tam: "Ta không mua, nhưng..."
Dung Chiêu thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Trương Tam công tử, thù oán của bậc cha chú thật sự không cần thiết kéo dài đến thế hệ chúng ta, ta vốn tưởng rằng ngươi muốn làm bạn tốt với ta, không nghĩ tới Trương Tam công tử vẫn không bỏ xuống được oán hận chất chứa, ngay cả ý tốt của ta cũng có thể hiểu lầm."
Trương Trường Ngôn: "...?"
Đang nói gì vậy?
Dung Chiêu không thể nghi ngờ có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, tuy nói ở trong mắt mọi người là "nam tử", nhưng khi cô cụp mắt, khóe mắt rũ xuống, ngay cả nốt ruồi đỏ trên trán cũng ảm đạm làm cho người ta không nhịn được mềm lòng.
Bùi Thừa Quyết liền tới gần cô: "Dung đệ, hai mươi cổ phần của ngươi, †a cam tâm tình nguyện, chớ vì người khác mà thương tâm."
Hắn vẫn đặc biệt tò mò về Dung Chiêu, lúc này tỏ ra thân thiết.
Bùi Quan Sơn nhướng mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-149.html.]
Hiện giờ bọn họ là ba cổ đông lớn của "kế hoạch Đoàn Đoàn", hai người này nếu có quan hệ tốt hơn...
Vì thế, Bùi Quan Sơn đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Dung Chiêu, ngồi ở bên kia của cô, như thể Bùi Thừa Quyết ở gần Dung Chiêu bao nhiêu thì hắn cũng muốn gần bấy nhiêu.
Vẻ mặt nghiêm nghị không chút thay đổi, an ủi Dung Chiêu: "Uống trà"
Lúc này, ngay cả Dung Chiêu cũng trầm mặc.
Bùi Quan Sơn an ủi quả nhiên là có phong cách riêng.
Bùi Quan Sơn lại cảm thấy Dung Chiêu sau khi hợp tác thuận mắt hơn rất nhiều, bỏ qua những thành kiến khác không nói, Dung Chiêu tướng mạo xuất sắc, lại không bị Bùi Thừa Quyết làm lung lay, quả nhiên là càng nhìn càng thuận mắt.
Kinh thành song kiệt một trái một phải ngồi bên cạnh Dung Chiêu, nghiễm nhiên là bày ra thái độ ủng hộ cô.
Trương Tam: "...??2"
Không phải, các ngươi lúc trước còn tụ tập mắng Dung Chiêu, sao bây giờ lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ?!
Lúc trước đưa thiếp mời không phải còn nói muốn nghĩ biện pháp cùng nhau chống lại Dung Chiêu, phá hư thanh danh Dung Chiêu sao?
Sao bây giờ lại thành "anh em tốt" rồi?
Trương Tam không hiểu, Trương Tam vô cùng khiếp sợ.
Dung Chiêu ngồi giữa hai người, không cảm thấy mất tự nhiên chút nào.
Cô vẫn là vẻ mặt có hơi mất mát, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trương Tam, lắc đầu: "Mấy năm nay Dung gia ta không dễ dàng, Trương gia vẫn không chịu buông tha sao? Mấy tháng trước phụ thân ta bệnh nặng, ta cũng thân thể suy nhược, rất ít khi ra ngoài gặp người khác, Trương Tam công tử còn xông vào An Khánh Vương phủ, ta đành phải chống đỡ thân thể đi ra gặp khách..."
Dừng một chút, trên mặt cô mang theo phức tạp: "Cũng từ ngày đó trở đi, Dung Chiêu biết mình phải chống đỡ An Khánh Vương phủ, cho nên mới gắng gượng, lấy lại tỉnh thần ứng phó thế cục. Bởi vậy, thân thể ta dường như dần dần chuyển biến tốt đẹp, mới có thể đi ra ngoài sáng lập Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên, gặp gỡ các vị."
Cô nghiêm túc nhìn Trương Trường Ngôn: "Bởi vì Trương Tam công tử, ta mới có thể phấn chấn lại, cố lấy dũng khí đi ra cửa lớn An Khánh Vương Trương Tam công tử sớm ngày buông bỏ oán hận cũ."