Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 118
Trên mặt cô mang theo áy náy: "Phúc Lộc Hiên tiếp đãi nhân số có hạn, lát nữa có thể sẽ hơi chen chúc một chút, từ ngày mai Phúc Lộc Hiên mỗi ngày chỉ tiếp đãi giới hạn khách, sẽ không chen chúc nữa."
Có vị võ tướng tùy ý khoát tay, lớn tiếng thô lỗ: "Đây đều là việc nhỏ, Dung thế tử đã cân nhắc đến việc không để chúng ta ở tầng một chen chúc cùng với đám dân chúng kia, để cho chúng ta lên lầu hai và lầu ba, chúng ta làm sao có thể không thông cảm cho thế tử?"
Còn không phải sao, quan to quý nhân đều trọng mặt mũi, cho dù không để ý mặt mũi, cũng sẽ không lấy thức ăn trong cùng một đĩa với dân đen.
Những người đó cực kỳ thô lỗ, vừa rồi bọn họ lên lầu còn có thể nghe được tiếng kinh hô của dân chúng khi tiến vào Phúc Lộc Hiên.
Ồn ào đến cực điểm, không phải là nơi dành cho các quý nhân bọn họ!
Lầu một cho dù tốt, cũng không phải là nơi những quý nhân bọn họ muốn đi.
Dung Chiêu đưa bọn họ lên lầu hai và lầu ba, thật sự là chiếu cố bọn họ rất thỏa đáng.
Trương thừa tướng đi trước đám người, cũng đứng ở nơi gần Dung Chiêu nhất, từ khi bắt đầu bước vào Phúc Lộc Hiên, lão liền không ngừng bị khiếp sợ, chấn động thật sâu.
Nơi này...
Quả thực rất không tồi.
Tửu lâu như vậy rất xứng đáng được xưng là thần tiên thịnh yến, lão không phải là một người trọng khẩu vị, nhưng Phúc Lộc Hiên bỏ qua những thứ khác không nói, bản thân lão cũng thật sự muốn đến.
Nơi tốt như vậy, Dung Chiêu vậy mà lấy hai lượng...
Chờ đã!
Trương thừa tướng đột nhiên phản ứng lại, lão nghi hoặc hỏi: "Tầng hai và tầng ba cũng là hai lượng sao?"
Dung Chiêu nhìn lão, ánh mắt vui mừng.
Rốt cục cũng có người hỏi tới!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-118.html.]
Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Tửu lâu này cũng không phải do Dung Chiêu sở hữu, ta muốn Phúc Lộc Hiên truyền xướng ngàn năm, không thể để Phúc Lộc Hiên lụi tàn, tầng hai và tầng ba nếu là hai lượng bạc, Phúc Lộc Hiên chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu sẽ phải đóng cửa, một nơi tốt như vậy nếu đóng cửa chẳng phải là tiếc nuối lớn sao?"
Cô mặc một thân bạch y xuất trần, tay cầm quạt xếp, tư thái siêu phàm thoát tục, khóe miệng mang nụ cười, thanh âm ôn nhuận: "Cho nên, lầu một [Phồn Hoa Thịnh Yến] hai lượng bạc một vị; lầu hai [Thiên Thượng Nhân Gian] hai mươi lượng bạc một vị; lầu ba [Đạp Vân Tầm Mộng] bốn mươi lượng bạc một vị."
Quạt xếp gõ vào hổ khẩu, giọng Dung Chiêu càng dịu dàng: "Phúc Lộc Hiên còn có tầng thứ tư, cửa ra vào ở vị trí bí ẩn, chỉ thiết lập bốn nhã gian độc lập đông nam tây bắc, mỗi người một trăm lượng."
Biết tại sao lại là bốn tầng không?
Tầng một lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh, tầng hai bắt đầu vung đao, tầng ba đại đao c.h.é.m khách, tầng bốn là hắc đao cạo xương.
Dung Chiêu cũng không chèn ép người nghèo, đại đao của cô chỉ vung về phía người giàu.
Chế độ giai cấp xã hội phong kiến dẫn đến chênh lệch giàu nghèo cực lớn, tửu lâu xa hoa muốn kiếm tiền đều phải nhắm vào hà bao của những quan to hiển quý ở kinh thành.
So với lầu một giá rẻ hai lượng bạc, lầu hai trực tiếp tăng gấp mười lần!
Tùy tiện hẹn bốn năm người cùng nhau ăn cơm đã xấp xỉ gần một trăm lượng, đây vẫn chỉ là lầu hai, rất hiển nhiên lầu ba càng thái quá hơn, người có chút thân phận chỉ sợ cũng không nguyện ý xuất hiện ở lầu hai.
Lầu ba...
Một bàn người đã hơn mấy trăm lượng.
Còn lầu bốn chưa cho bọn họ xem, Cửu Thiên Lãm Nguyệt, cái tên này dễ nghe nhưng giá cả cũng thật đắt!
Chỉ từ hai lượng, người hiện đại đều biết chữ "chỉ từ" kia mới là mấu chốt.
Mọi người vừa rồi còn cảm thấy Dung Chiêu ngốc, lúc này trong đầu chỉ hiện lên hai chữ... tàn ác.
Trong số quan viên ở đây không phải ai cũng đều là người có tiền, một số người không có nhiều tiền lúc này hít một hơi khí lạnh hỏi: "Dung thế tử, cái giá này có phải quá đắt rồi không?"
"Đắt chỗ nào? Nhiều thức ăn như vậy, nơi thần tiên như thế này chỉ hai mươi lượng là đắt sao? Nếu ngươi cảm thấy đắt thì có thể xuống dưới lầu!”
Có vị võ tướng tùy ý khoát tay, lớn tiếng thô lỗ: "Đây đều là việc nhỏ, Dung thế tử đã cân nhắc đến việc không để chúng ta ở tầng một chen chúc cùng với đám dân chúng kia, để cho chúng ta lên lầu hai và lầu ba, chúng ta làm sao có thể không thông cảm cho thế tử?"
Còn không phải sao, quan to quý nhân đều trọng mặt mũi, cho dù không để ý mặt mũi, cũng sẽ không lấy thức ăn trong cùng một đĩa với dân đen.
Những người đó cực kỳ thô lỗ, vừa rồi bọn họ lên lầu còn có thể nghe được tiếng kinh hô của dân chúng khi tiến vào Phúc Lộc Hiên.
Ồn ào đến cực điểm, không phải là nơi dành cho các quý nhân bọn họ!
Lầu một cho dù tốt, cũng không phải là nơi những quý nhân bọn họ muốn đi.
Dung Chiêu đưa bọn họ lên lầu hai và lầu ba, thật sự là chiếu cố bọn họ rất thỏa đáng.
Trương thừa tướng đi trước đám người, cũng đứng ở nơi gần Dung Chiêu nhất, từ khi bắt đầu bước vào Phúc Lộc Hiên, lão liền không ngừng bị khiếp sợ, chấn động thật sâu.
Nơi này...
Quả thực rất không tồi.
Tửu lâu như vậy rất xứng đáng được xưng là thần tiên thịnh yến, lão không phải là một người trọng khẩu vị, nhưng Phúc Lộc Hiên bỏ qua những thứ khác không nói, bản thân lão cũng thật sự muốn đến.
Nơi tốt như vậy, Dung Chiêu vậy mà lấy hai lượng...
Chờ đã!
Trương thừa tướng đột nhiên phản ứng lại, lão nghi hoặc hỏi: "Tầng hai và tầng ba cũng là hai lượng sao?"
Dung Chiêu nhìn lão, ánh mắt vui mừng.
Rốt cục cũng có người hỏi tới!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-118.html.]
Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Tửu lâu này cũng không phải do Dung Chiêu sở hữu, ta muốn Phúc Lộc Hiên truyền xướng ngàn năm, không thể để Phúc Lộc Hiên lụi tàn, tầng hai và tầng ba nếu là hai lượng bạc, Phúc Lộc Hiên chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu sẽ phải đóng cửa, một nơi tốt như vậy nếu đóng cửa chẳng phải là tiếc nuối lớn sao?"
Cô mặc một thân bạch y xuất trần, tay cầm quạt xếp, tư thái siêu phàm thoát tục, khóe miệng mang nụ cười, thanh âm ôn nhuận: "Cho nên, lầu một [Phồn Hoa Thịnh Yến] hai lượng bạc một vị; lầu hai [Thiên Thượng Nhân Gian] hai mươi lượng bạc một vị; lầu ba [Đạp Vân Tầm Mộng] bốn mươi lượng bạc một vị."
Quạt xếp gõ vào hổ khẩu, giọng Dung Chiêu càng dịu dàng: "Phúc Lộc Hiên còn có tầng thứ tư, cửa ra vào ở vị trí bí ẩn, chỉ thiết lập bốn nhã gian độc lập đông nam tây bắc, mỗi người một trăm lượng."
Biết tại sao lại là bốn tầng không?
Tầng một lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh, tầng hai bắt đầu vung đao, tầng ba đại đao c.h.é.m khách, tầng bốn là hắc đao cạo xương.
Dung Chiêu cũng không chèn ép người nghèo, đại đao của cô chỉ vung về phía người giàu.
Chế độ giai cấp xã hội phong kiến dẫn đến chênh lệch giàu nghèo cực lớn, tửu lâu xa hoa muốn kiếm tiền đều phải nhắm vào hà bao của những quan to hiển quý ở kinh thành.
So với lầu một giá rẻ hai lượng bạc, lầu hai trực tiếp tăng gấp mười lần!
Tùy tiện hẹn bốn năm người cùng nhau ăn cơm đã xấp xỉ gần một trăm lượng, đây vẫn chỉ là lầu hai, rất hiển nhiên lầu ba càng thái quá hơn, người có chút thân phận chỉ sợ cũng không nguyện ý xuất hiện ở lầu hai.
Lầu ba...
Một bàn người đã hơn mấy trăm lượng.
Còn lầu bốn chưa cho bọn họ xem, Cửu Thiên Lãm Nguyệt, cái tên này dễ nghe nhưng giá cả cũng thật đắt!
Chỉ từ hai lượng, người hiện đại đều biết chữ "chỉ từ" kia mới là mấu chốt.
Mọi người vừa rồi còn cảm thấy Dung Chiêu ngốc, lúc này trong đầu chỉ hiện lên hai chữ... tàn ác.
Trong số quan viên ở đây không phải ai cũng đều là người có tiền, một số người không có nhiều tiền lúc này hít một hơi khí lạnh hỏi: "Dung thế tử, cái giá này có phải quá đắt rồi không?"
"Đắt chỗ nào? Nhiều thức ăn như vậy, nơi thần tiên như thế này chỉ hai mươi lượng là đắt sao? Nếu ngươi cảm thấy đắt thì có thể xuống dưới lầu!”