Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết
Chương 113
"Dung Chiêu đến rồi!" Có người kinh hô.
Người hầu vén rèm xe lên, một bóng người từ trên xe bước xuống, mà trong nháy mắt bóng người đi xuống, đường phố vốn ồn ào đột nhiên liền an tĩnh lại.
Một bộ bạch y, đầu đội quan ngọc, thắt lưng đeo ngọc bội, người hầu bên cạnh cụp mắt cầm đèn, dưới ánh đèn, trên cẩm bào màu trắng mơ hồ lấp lánh ánh sáng lung linh, mỗi một hành động như trăng sáng khẽ nhúc nhích, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.
Khuôn mặt kia dưới ánh đèn mơ hồ, hàng mi cong vút, cánh mũi cao thẳng, khẽ ngước mắt, đôi mắt giống như bầu trời đêm đầy sao, trên trán có một nốt ruồi đỏ điểm xuyết, làm cho đôi mắt phượng giương lên có thêm một chút phật tướng.
Người này mặt như nữ tử, nhưng lại có một cỗ cứng cỏi phong mang làm người ta vừa thấy liền khó quên.
Trong nháy mắt đó, cơ hồ trong đầu mọi người đều hiện lên một câu...
Công tử thế vô song.
Người này, chính là An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu thanh danh vang xa.
Công tử vừa xuất hiện, lập tức vô số tiểu nương tử trong xe ngựa đỏ mặt, một ít các lang quân trẻ tuổi cũng hơi ngơ ngẩn, tầm mắt khắc chế không được dời qua.
Con người chính là như thế, luôn bị tướng mạo đẹp mắt hấp dẫn ánh nhìn.
Trên xe ngựa phủ Trương thừa tướng.
Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Dung Chiêu này cố làm ra vẻ huyền bí lâu như vậy thì thôi, hôm nay còn cố ý tới muộn, đúng là trang bức."
"Trang bức?" Trương Trường Tri nhíu mày,"Đây là từ gì?"
Trương Trường Ngôn: "... Là học được từ Dung Chiêu, hình dung người này cố ý bày ra tư thế, biểu hiện bản thân."
Trương Trường Tri chậm rãi gật đầu: "Đúng là chuẩn xác."
Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi: "Hắn rốt cuộc có phải cố làm ra vẻ huyền bí hay không, phải xem Phúc Lộc Hiên của hắn rốt cuộc như thế nào."...
Dung Chiêu ở trong tầm mắt mọi người đi đến vị trí trung tâm của vải bố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-113.html.]
Có nhóm tráng hán, trong biển người chen chúc náo nhiệt chừa ra một khu vực trống, cô lúc này liền đứng ở giữa khu vực này, Phúc Lộc Hiên ở chính diện.
Dung Chiêu giơ tay lên, cất cao giọng, nói:
"Cảm tạ các vị đã đến tham gia nghỉ thức khai trương Phúc Lộc Hiên, hiện tại xin mời bốn vị cổ đông Phúc Lộc Hiên là Vinh thân vương, Du thân vương, Lộc thân vương, Nhạc thân vương!"
Cô giơ tay, bàn tay chỉ vào một chiếc xe ngựa xa hoa ở bên phải, dùng tư thế hoan nghênh nhìn sang hướng đó
Xoạt xoạt xoạt.
Tất cả tầm mắt đều nhìn sang.
Tứ đại thân vương đen mặt, ngồi trong xe ngựa giật mình, bọn họ không ngờ Dung Chiêu vừa đến đã gọi bọn họ...
Bị vô số dân chúng nhìn, tứ đại thân vương cứng ngắc chậm rãi đi xuống xe ngựa.
Bọn họ ngày thường không đem những này bách tính để vào mắt, nhưng đó đều là hành vi sau lưng, giáp mặt không ai dám ức h.i.ế.p lương dân, nhiều bách tính nhìn như vậy, bọn họ nếu có hành vi gì quá phận, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội bọn họ.
Về phần Ngự Sử...
Hôm nay hơn phân nửa người trong kinh thành đều tới, các Ngự Sử tự nhiên cũng không ít!
Hết cách, bọn họ chỉ có thể ở trong cái nhìn chăm chú của toàn bộ dân chúng kinh thành đi về phía Dung Chiêu, đứng ở bên cạnh cô, trên mặt kéo ra nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc như vậy.
Dung Chiêu rõ ràng nghe được Vinh thân vương hạ giọng nói: "Dung Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Dung Chiêu cười cười, không trả lời.
Cô đảo mắt nhìn tất cả dân chúng, cao giọng:
"Phúc Lộc Hiên do Dung Chiêu sáng lập, nguyên nhân là vì trả nợ chữa bệnh cho phụ thân, được tứ đại thân vương toàn lực ủng hộ, hợp lực đầu tư, bốn vị vương thúc có công lao rất vĩ đại. Mà mọi người đều biết, làm tứ đại thân vương, các vương gia cũng không thiếu tiền, bọn họ cùng ta sáng lập Phúc Lộc Hiên không liên quan đến tiền bạc."
Tứ đại thân vương: "..."
Cái rắm, rất có liên quan mới đúng, không vì tiền ai lại đầu tư xây tửu lâu?
Người hầu vén rèm xe lên, một bóng người từ trên xe bước xuống, mà trong nháy mắt bóng người đi xuống, đường phố vốn ồn ào đột nhiên liền an tĩnh lại.
Một bộ bạch y, đầu đội quan ngọc, thắt lưng đeo ngọc bội, người hầu bên cạnh cụp mắt cầm đèn, dưới ánh đèn, trên cẩm bào màu trắng mơ hồ lấp lánh ánh sáng lung linh, mỗi một hành động như trăng sáng khẽ nhúc nhích, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ tầm mắt.
Khuôn mặt kia dưới ánh đèn mơ hồ, hàng mi cong vút, cánh mũi cao thẳng, khẽ ngước mắt, đôi mắt giống như bầu trời đêm đầy sao, trên trán có một nốt ruồi đỏ điểm xuyết, làm cho đôi mắt phượng giương lên có thêm một chút phật tướng.
Người này mặt như nữ tử, nhưng lại có một cỗ cứng cỏi phong mang làm người ta vừa thấy liền khó quên.
Trong nháy mắt đó, cơ hồ trong đầu mọi người đều hiện lên một câu...
Công tử thế vô song.
Người này, chính là An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu thanh danh vang xa.
Công tử vừa xuất hiện, lập tức vô số tiểu nương tử trong xe ngựa đỏ mặt, một ít các lang quân trẻ tuổi cũng hơi ngơ ngẩn, tầm mắt khắc chế không được dời qua.
Con người chính là như thế, luôn bị tướng mạo đẹp mắt hấp dẫn ánh nhìn.
Trên xe ngựa phủ Trương thừa tướng.
Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Dung Chiêu này cố làm ra vẻ huyền bí lâu như vậy thì thôi, hôm nay còn cố ý tới muộn, đúng là trang bức."
"Trang bức?" Trương Trường Tri nhíu mày,"Đây là từ gì?"
Trương Trường Ngôn: "... Là học được từ Dung Chiêu, hình dung người này cố ý bày ra tư thế, biểu hiện bản thân."
Trương Trường Tri chậm rãi gật đầu: "Đúng là chuẩn xác."
Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi: "Hắn rốt cuộc có phải cố làm ra vẻ huyền bí hay không, phải xem Phúc Lộc Hiên của hắn rốt cuộc như thế nào."...
Dung Chiêu ở trong tầm mắt mọi người đi đến vị trí trung tâm của vải bố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-113.html.]
Có nhóm tráng hán, trong biển người chen chúc náo nhiệt chừa ra một khu vực trống, cô lúc này liền đứng ở giữa khu vực này, Phúc Lộc Hiên ở chính diện.
Dung Chiêu giơ tay lên, cất cao giọng, nói:
"Cảm tạ các vị đã đến tham gia nghỉ thức khai trương Phúc Lộc Hiên, hiện tại xin mời bốn vị cổ đông Phúc Lộc Hiên là Vinh thân vương, Du thân vương, Lộc thân vương, Nhạc thân vương!"
Cô giơ tay, bàn tay chỉ vào một chiếc xe ngựa xa hoa ở bên phải, dùng tư thế hoan nghênh nhìn sang hướng đó
Xoạt xoạt xoạt.
Tất cả tầm mắt đều nhìn sang.
Tứ đại thân vương đen mặt, ngồi trong xe ngựa giật mình, bọn họ không ngờ Dung Chiêu vừa đến đã gọi bọn họ...
Bị vô số dân chúng nhìn, tứ đại thân vương cứng ngắc chậm rãi đi xuống xe ngựa.
Bọn họ ngày thường không đem những này bách tính để vào mắt, nhưng đó đều là hành vi sau lưng, giáp mặt không ai dám ức h.i.ế.p lương dân, nhiều bách tính nhìn như vậy, bọn họ nếu có hành vi gì quá phận, ngày mai sẽ có Ngự Sử buộc tội bọn họ.
Về phần Ngự Sử...
Hôm nay hơn phân nửa người trong kinh thành đều tới, các Ngự Sử tự nhiên cũng không ít!
Hết cách, bọn họ chỉ có thể ở trong cái nhìn chăm chú của toàn bộ dân chúng kinh thành đi về phía Dung Chiêu, đứng ở bên cạnh cô, trên mặt kéo ra nụ cười giả tạo cũng cứng ngắc như vậy.
Dung Chiêu rõ ràng nghe được Vinh thân vương hạ giọng nói: "Dung Chiêu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Dung Chiêu cười cười, không trả lời.
Cô đảo mắt nhìn tất cả dân chúng, cao giọng:
"Phúc Lộc Hiên do Dung Chiêu sáng lập, nguyên nhân là vì trả nợ chữa bệnh cho phụ thân, được tứ đại thân vương toàn lực ủng hộ, hợp lực đầu tư, bốn vị vương thúc có công lao rất vĩ đại. Mà mọi người đều biết, làm tứ đại thân vương, các vương gia cũng không thiếu tiền, bọn họ cùng ta sáng lập Phúc Lộc Hiên không liên quan đến tiền bạc."
Tứ đại thân vương: "..."
Cái rắm, rất có liên quan mới đúng, không vì tiền ai lại đầu tư xây tửu lâu?