Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 42: Tin tức
Không chỉ ta mà Tạ Ngọc Hành cũng nhìn sang, hàng mày thoáng chau lại.
Bọn ta cùng hỏi chuyện nhóm người, nói mình thời gian qua có chút việc bận rộn, vậy nên không để ý đến các tin tức quan trọng trong chốn giang hồ. Đây là lần đầu bọn ta nghe chuyện về Thái Bình Môn.
Nhóm người kia nghe vậy, có chút ngạc nhiên: “Sao cơ… Là vậy à? Bọn ta còn tưởng…?”
Tưởng chuyện gì?
Người đàn ông dẫn đầu không nói hết câu, nhìn thái độ của ta và Tạ Ngọc Hành, thở dài, sau đó mới nói: “Tưởng các ngươi cũng đi kinh thành cứu người.”
Ta choáng váng. Nếu có ai để ý, sẽ thấy mắt ta đang xoay vòng vòng: “Sao còn đến cứu người? Thái Bình Môn kia, tuy chúng ta không rõ lắm, nhưng cũng từng nghe nói bọn chúng thường làm mấy chuyện hại người cướp của?”
Sợ trong nhóm người này có người cũ của Thái Bình Môn, ta quyết định không đả động đến chuyện “luyện loại võ công tà đạo”.
Ta cũng thoáng nghĩ đến chuyện bọn họ không phải đi cứu lão Thẩm súc sinh, mà là nghĩa khí ngút trời, đi cứu nhóm Thiên Xu Thiên Tuyền khỏi tay lão súc sinh kia. Nhưng mà họ đi kinh thành, đến đại bản doanh của triều đình, hẳn là không có chuyện này rồi.
“Thiếu hiệp có điều không biết.” Người kia lại nói, “Thái Bình Môn tất nhiên là chết không hết tội, chúng ta nghe nói triều đình đã phát binh, cũng đang thầm trầm trồ khen ngợi. Nhưng ai mà ngờ, quan binh triều đình không chỉ diệt sạch ma giáo, mà còn bắt cả nhóm nghĩa sĩ đến đó trợ giúp, muốn xử trảm một lượt!”
Ta: “…”
Ơ.
Ơ kìa…
Mí mắt ta giật giật, không nhịn được quay sang nhìn Tạ Ngọc Hành. Y vẫn ung dung mang một bộ “ta biết thừa rồi”, thần sắc thờ ơ, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt.
“Khi chúng ta nghe được chuyện này, lúc đầu còn không tin. Nhưng sau đó, rất nhiều người nói đến, cả thời gian xử trảm Trang chủ Vô Trần Sơn Trang cũng đã định rồi, chính là ngày mười lăm tháng sau! Biết làm thế nào đây? —— Bèn thương lượng một phen, cảm thấy đại sự bậc này nhất định sẽ khiến toàn giang hồ chấn động. Không chừng đã có không ít người xuất phát đến kinh thành, muốn cứu người trước khi triều đình hành hình. Một khi đã vậy, Chung Nam Kiếm Phái bọn ta sao có thể ngồi yên được?”
Bọn họ nói đến dõng dạc hùng hồn. Ta nghe xong lại trầm mặc thật lâu.
Chung Nam Kiếm Phái…
Chưa từng nghe nói đến. Từ phục sức của bọn họ, có thể đoán cũng không phải là môn phái lớn giàu có gì.
Nhưng mà mấy chữ “Vô Trần Sơn Trang” thì như sấm dội bên tai ta.
Lần đầu tiên nghe thấy là từ miệng Tạ Ngọc Hành, sau đó Thẩm Thông có nhắc đến, ta còn đổ tội trộm cung thần lên đầu bọn họ. Không ngờ, thời điểm Thái Bình Môn phái người xuống núi, hùng hổ đi kiếm chuyện với Vô Trần Sơn Trang, bọn họ cũng chạy đến đó. Xem ra Trang chủ bên kia rốt cuộc đã điều tra ra thủ phạm diệt sạch một nhà thông gia của mình, vậy nên đi báo thù. Lúc gặp được quan binh lên núi tiêu diệt ma giáo, bọn họ hẳn là còn rất sảng khoái, cảm thấy mình có công trợ lực. Nào ngờ, kết cục lại như thế này.
Ta lẩm bẩm, giọng nói hơi nghẹn lại: “Sao triều đình lại làm như vậy?”
Người kia lắc đầu: “Sao chúng ta biết được?… Có lẽ bọn họ cũng không biết Trang chủ là ai, chỉ cho rằng người trong giang hồ đều cùng một loại với ma giáo. Đây là hiểu lầm tai hại, Nhiếp Trang chủ đã làm rất nhiều việc tốt! Có năm xảy ra nạn đói, chính Trang chủ ra mặt cứu tế người dân.”
Dường như Trang chủ thường xuyên làm mấy việc yêu nước thương dân này, người trong giang hồ ai cũng nghe qua, thuận miệng đều có thể nhắc đến. Ta nghe cũng không khỏi cảm thán, thật là một nhân vật anh hùng.
Nhưng mọi chuyện có thật sự đúng như bọn họ đoán, triều đình không biết gì về chốn giang hồ sao? Ngẫm lại những gì Linh Tê Vệ đã làm, những thế lực mà Tạ Ngọc Hành từng nói với ta, ta hơi im lặng.
Không, bọn họ chắc chắn biết rõ.
Đợi đến khuya, nhóm người kia và bọn ta mỗi bên chiếm một góc trong miếu hoang nghỉ ngơi, mắt ta vẫn mở thao láo, không ngủ được.
“Tạ Ngọc Hành,” Ta gọi nhỏ, “Rốt cuộc là như thế nào? Sao nhóm Thiên Xu lại làm vậy?”
Tạ Ngọc Hành không đáp. Ta tưởng y ngủ rồi, tự mình thở dài. Qua một lúc, một bàn tay từ bên cạnh vươn sang, chuẩn xác bắt được bàn tay ta.
Ta khẽ “Ừm” một tiếng, nghiêng đầu nhìn, thấy Tạ Ngọc Hành mở mắt, tay còn lại chỉ phía bên ngoài miếu. Ta hiểu ý: Y có chuyện muốn nói với ta, lại không muốn người khác nghe thấy. Vậy là ta gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, theo Tạ Ngọc Hành ra ngoài.
Cũng không đi quá xa, đến một nơi cảm thấy người trong miếu không thể nghe được, Tạ Ngọc Hành dừng lại nhìn ta: “Bọn họ nói nhiều như vậy đơn thuần là muốn kéo thêm nhiều người đi cướp pháp trường. Thẩm Phù, ngươi đừng tham gia.”
Ta sửng sốt, không ngờ y nói thẳng như vậy. Sau khi bình tâm lại, ta hỏi: “Vậy là, họ cố ý bắt Trang chủ đó à?”
Tạ Ngọc Hành vẻ mặt thờ ơ: “Hẳn vậy.”
Ta nhìn y, cảm thấy y còn biết gì khác. Nhưng Tạ Ngọc Hành bày ra tư thế “Nói xong rồi, về ngủ thôi”, nhấc chân muốn đi. Ta nhìn mà ngứa răng, dứt khoát nhào lên cắn một cái lên mặt y.
Tạ Ngọc Hành “A” một tiếng, bị ta ôm cứng ngắc, nhỏ giọng nói: “Sao mà giống chó con quá vậy?”
Ta dụi dụi vào cổ y: “Không được đi, phải nói rõ ràng cho ta.”
Tạ Ngọc Hành xoa đầu ta, ngón tay dần trượt xuống niết cằm ta, còn cào nhẹ hai cái: “Sao lại tò mò như thế?”
Nghe vậy, ta liền hiểu tại sao y không chịu nói cho ta, lý do cũng như trước. Trước kia không nói “Ngươi từ nơi khác tới, cơ thể này vốn thuộc về một kẻ tội ác chất chồng”; hay là lúc này không nói chi tiết cho ta nghe, đều chỉ vì không muốn ta phải khó chịu thôi.
Nhưng sao ta có thể thoải mái? Suy cho cùng, tin tức về núi Thái Bình là do ta cung cấp cho Linh Tê Vệ. Dù ta không nói, bọn họ cũng sẽ đánh lên núi thôi, nhưng một khi đã dính líu vào rồi, lúc này đứng ngoài cuộc thì cũng chẳng ra làm sao.
Tạ Ngọc Hành không chịu mở miệng, ta tự mình suy đoán: “Chẳng lẽ đúng như lão súc sinh nói, Hoắc Gia chủ từng cho Trang chủ biết gì đó về cung Trụy Nhật? —— Thiên Xu đã lấy được cung vẫn không buông tha cho Thái Bình Môn, có thể thấy bọn họ cực kỳ đề phòng những người từng cất giữ cánh cung kia. Nhiếp Trang chủ không ra mặt còn ổn, nhưng bọn họ kéo đến núi Thái Bình, Thiên Xu liền cảm thấy Nhiếp Trang chủ cũng muốn cướp cung?”
Tạ Ngọc Hành nghe xong, động tác tay khựng lại một chút, dường như trầm ngâm.
“Đó là một trong những nguyên nhân.” Rốt cuộc y lên tiếng, “Nguyên nhân khác, thanh danh của Nhiếp Vô Trần quả thật rất lớn. Ngươi đã nghe bọn họ nói, năm mất mùa, ông ta thậm chí mở kho lúa của mình đi cứu tế bá tánh, đây là việc một người trong giang hồ có thể làm sao? Mọi người đều chịu ơn ông ta, vậy triều đình tính là gì?”
Ta sửng sốt: “Cái gì?… Còn không phải là vì triều đình làm không tốt, vậy nên ông ta mới ——”
Nói chưa hết câu, ta đã im lặng. Những lời Tạ Ngọc Hành nói lại vang lên trong đầu ta. Không phải Nhiếp Trang chủ làm sai, mà là làm quá tốt. Tốt đến mức khi sự tình phát sinh, quan địa phương đều phải khen ngợi và khích lệ ông ta rất nhiều. Tốt đến mức sau khi nạn đói qua đi, ông ta còn nhận được bạc thưởng từ triều đình. Chỉ là những lời khen ngợi và ban thưởng này đều không thật sự xuất phát từ chân tâm, mà là bất đắc dĩ phải làm. Đợi qua vài năm, mọi người gần như đã quên chuyện cũ, mới là lúc tính sổ.
Bởi vì thỏ khôn chết rồi, chó săn không cần nữa; chim lớn đã rơi, cung tốt tự gãy[1].
Suy nghĩ này khiến ta cả người rét run. Tựa như có thứ gì đó trên người Nhiếp Trang chủ lan ra, bao phủ lên ta, lên Tạ Ngọc Hành, làm ta cắn chặt khớp hàm, khẽ lẩm bẩm: “Một triều đình như vậy thì có ——” ích lợi gì?
Chưa kịp nói hết câu, Tạ Ngọc Hành đã bịt kín miệng ta.
Y vẫn đứng rất gần ta, trên mặt còn vết cắn buồn cười do ta để lại. Nhưng thái độ y bình thản ung dung, sắc mặt thanh thoát khó nắm bắt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Không vui, không buồn, không bi thương, không tức giận. Y chỉ lẳng lặng nhìn ta, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Ngươi từng nói, ở chỗ của ngươi không có vua chúa, không có vương hầu, ta vẫn không hiểu, nếu như vậy không phải thiên hạ đại loạn sao? Nhưng hiện tại, xem ra đây là sự thật, ngươi không hề có chút kính sợ nào đối với triều đình.”
Nói đến đây, y dường như hơi đau đầu, lại thở dài. Cũng không phải y cho rằng ta sai, chỉ đơn thuần là lo lắng: “Lời này nói với ta thì không sao, nhưng nếu để người khác nghe thấy…”
Ta nói: “Không đâu, ta cũng không ngốc đến thế.”
Hơn nữa, còn có mấy tháng để sống, có muốn nói chuyện này thì cũng chẳng biết đi đâu tìm người nghe.
Tạ Ngọc Hành không rõ là tin hay không, nhưng cuối cùng cũng thả tay ra: “Đã hiểu rồi thì quay về ngủ thôi. Nhưng bây giờ ngươi còn ngủ được sao? Ta nói chứ, ngươi không nên tò mò như vậy.”
Ta gãi đầu, cười: “Ừa… Mà ngươi nghĩ, bọn họ có khả năng cướp pháp trường thành công không?”
Tạ Ngọc Hành đáp: “Không có.”
Ta “A” lên, nhớ lại chuyện bọn họ hào phóng mời hai ta rượu thịt no say, người đàn ông dẫn đầu còn bảo ta gọi ổng là “Đào thúc”, nói ta và Tạ Ngọc Hành cũng trạc tuổi con cháu trong nhà, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Thật sự không thể sao?” Ta bứt rứt hỏi, “Bọn họ hẳn là rất đông. Không chỉ một nhóm, mà còn những môn phái, hiệp khách giang hồ khác cũng đang đến kinh thành mà? Trong đó hẳn phải có một hai người võ công cao cường, ban ngày ban mặt bắt đi một người, cũng không phải quá khó chứ?”
Tạ Ngọc Hành đáp: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Đây là lần đầu tiên chúng ta nghe chuyện này, vậy mà người cách xa thành Cảnh Dương hơn cả chúng ta lại biết trước, còn kịp chuẩn bị.”
Ta kinh ngạc: “Cũng hơi lạ thật. Nhưng không phải ta đã chạy một chuyến đến thành Tử Vân sao, có thể đã bỏ sót tin tức trong khoảng thời gian đó.”
Tạ Ngọc Hành lắc đầu: “Không. Chính triều đình cố ý lộ ra tin tức để dụ bọn họ tới, chờ một lưới bắt hết.” Ngữ điệu bình thản, nhưng thái độ thì cực kỳ lạnh lùng, “Người ngồi trên ngai vàng cần một giang sơn yên bình, bá tánh an ổn nộp thuế. Người trong giang hồ ấy à, không yên phận trồng trọt buôn bán thì thôi, còn đi lung tung khắp nơi, khơi chuyện thị phi, có người thanh danh còn lớn hơn cả quan phủ. Thẩm Phù, kinh thành sẽ không trơ mắt mặc kệ tình trạng này.”
[1] Nguyên văn của thành ngữ này là “Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong”, trích từ Sử ký – Việt thế gia.
Bọn ta cùng hỏi chuyện nhóm người, nói mình thời gian qua có chút việc bận rộn, vậy nên không để ý đến các tin tức quan trọng trong chốn giang hồ. Đây là lần đầu bọn ta nghe chuyện về Thái Bình Môn.
Nhóm người kia nghe vậy, có chút ngạc nhiên: “Sao cơ… Là vậy à? Bọn ta còn tưởng…?”
Tưởng chuyện gì?
Người đàn ông dẫn đầu không nói hết câu, nhìn thái độ của ta và Tạ Ngọc Hành, thở dài, sau đó mới nói: “Tưởng các ngươi cũng đi kinh thành cứu người.”
Ta choáng váng. Nếu có ai để ý, sẽ thấy mắt ta đang xoay vòng vòng: “Sao còn đến cứu người? Thái Bình Môn kia, tuy chúng ta không rõ lắm, nhưng cũng từng nghe nói bọn chúng thường làm mấy chuyện hại người cướp của?”
Sợ trong nhóm người này có người cũ của Thái Bình Môn, ta quyết định không đả động đến chuyện “luyện loại võ công tà đạo”.
Ta cũng thoáng nghĩ đến chuyện bọn họ không phải đi cứu lão Thẩm súc sinh, mà là nghĩa khí ngút trời, đi cứu nhóm Thiên Xu Thiên Tuyền khỏi tay lão súc sinh kia. Nhưng mà họ đi kinh thành, đến đại bản doanh của triều đình, hẳn là không có chuyện này rồi.
“Thiếu hiệp có điều không biết.” Người kia lại nói, “Thái Bình Môn tất nhiên là chết không hết tội, chúng ta nghe nói triều đình đã phát binh, cũng đang thầm trầm trồ khen ngợi. Nhưng ai mà ngờ, quan binh triều đình không chỉ diệt sạch ma giáo, mà còn bắt cả nhóm nghĩa sĩ đến đó trợ giúp, muốn xử trảm một lượt!”
Ta: “…”
Ơ.
Ơ kìa…
Mí mắt ta giật giật, không nhịn được quay sang nhìn Tạ Ngọc Hành. Y vẫn ung dung mang một bộ “ta biết thừa rồi”, thần sắc thờ ơ, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt.
“Khi chúng ta nghe được chuyện này, lúc đầu còn không tin. Nhưng sau đó, rất nhiều người nói đến, cả thời gian xử trảm Trang chủ Vô Trần Sơn Trang cũng đã định rồi, chính là ngày mười lăm tháng sau! Biết làm thế nào đây? —— Bèn thương lượng một phen, cảm thấy đại sự bậc này nhất định sẽ khiến toàn giang hồ chấn động. Không chừng đã có không ít người xuất phát đến kinh thành, muốn cứu người trước khi triều đình hành hình. Một khi đã vậy, Chung Nam Kiếm Phái bọn ta sao có thể ngồi yên được?”
Bọn họ nói đến dõng dạc hùng hồn. Ta nghe xong lại trầm mặc thật lâu.
Chung Nam Kiếm Phái…
Chưa từng nghe nói đến. Từ phục sức của bọn họ, có thể đoán cũng không phải là môn phái lớn giàu có gì.
Nhưng mà mấy chữ “Vô Trần Sơn Trang” thì như sấm dội bên tai ta.
Lần đầu tiên nghe thấy là từ miệng Tạ Ngọc Hành, sau đó Thẩm Thông có nhắc đến, ta còn đổ tội trộm cung thần lên đầu bọn họ. Không ngờ, thời điểm Thái Bình Môn phái người xuống núi, hùng hổ đi kiếm chuyện với Vô Trần Sơn Trang, bọn họ cũng chạy đến đó. Xem ra Trang chủ bên kia rốt cuộc đã điều tra ra thủ phạm diệt sạch một nhà thông gia của mình, vậy nên đi báo thù. Lúc gặp được quan binh lên núi tiêu diệt ma giáo, bọn họ hẳn là còn rất sảng khoái, cảm thấy mình có công trợ lực. Nào ngờ, kết cục lại như thế này.
Ta lẩm bẩm, giọng nói hơi nghẹn lại: “Sao triều đình lại làm như vậy?”
Người kia lắc đầu: “Sao chúng ta biết được?… Có lẽ bọn họ cũng không biết Trang chủ là ai, chỉ cho rằng người trong giang hồ đều cùng một loại với ma giáo. Đây là hiểu lầm tai hại, Nhiếp Trang chủ đã làm rất nhiều việc tốt! Có năm xảy ra nạn đói, chính Trang chủ ra mặt cứu tế người dân.”
Dường như Trang chủ thường xuyên làm mấy việc yêu nước thương dân này, người trong giang hồ ai cũng nghe qua, thuận miệng đều có thể nhắc đến. Ta nghe cũng không khỏi cảm thán, thật là một nhân vật anh hùng.
Nhưng mọi chuyện có thật sự đúng như bọn họ đoán, triều đình không biết gì về chốn giang hồ sao? Ngẫm lại những gì Linh Tê Vệ đã làm, những thế lực mà Tạ Ngọc Hành từng nói với ta, ta hơi im lặng.
Không, bọn họ chắc chắn biết rõ.
Đợi đến khuya, nhóm người kia và bọn ta mỗi bên chiếm một góc trong miếu hoang nghỉ ngơi, mắt ta vẫn mở thao láo, không ngủ được.
“Tạ Ngọc Hành,” Ta gọi nhỏ, “Rốt cuộc là như thế nào? Sao nhóm Thiên Xu lại làm vậy?”
Tạ Ngọc Hành không đáp. Ta tưởng y ngủ rồi, tự mình thở dài. Qua một lúc, một bàn tay từ bên cạnh vươn sang, chuẩn xác bắt được bàn tay ta.
Ta khẽ “Ừm” một tiếng, nghiêng đầu nhìn, thấy Tạ Ngọc Hành mở mắt, tay còn lại chỉ phía bên ngoài miếu. Ta hiểu ý: Y có chuyện muốn nói với ta, lại không muốn người khác nghe thấy. Vậy là ta gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, theo Tạ Ngọc Hành ra ngoài.
Cũng không đi quá xa, đến một nơi cảm thấy người trong miếu không thể nghe được, Tạ Ngọc Hành dừng lại nhìn ta: “Bọn họ nói nhiều như vậy đơn thuần là muốn kéo thêm nhiều người đi cướp pháp trường. Thẩm Phù, ngươi đừng tham gia.”
Ta sửng sốt, không ngờ y nói thẳng như vậy. Sau khi bình tâm lại, ta hỏi: “Vậy là, họ cố ý bắt Trang chủ đó à?”
Tạ Ngọc Hành vẻ mặt thờ ơ: “Hẳn vậy.”
Ta nhìn y, cảm thấy y còn biết gì khác. Nhưng Tạ Ngọc Hành bày ra tư thế “Nói xong rồi, về ngủ thôi”, nhấc chân muốn đi. Ta nhìn mà ngứa răng, dứt khoát nhào lên cắn một cái lên mặt y.
Tạ Ngọc Hành “A” một tiếng, bị ta ôm cứng ngắc, nhỏ giọng nói: “Sao mà giống chó con quá vậy?”
Ta dụi dụi vào cổ y: “Không được đi, phải nói rõ ràng cho ta.”
Tạ Ngọc Hành xoa đầu ta, ngón tay dần trượt xuống niết cằm ta, còn cào nhẹ hai cái: “Sao lại tò mò như thế?”
Nghe vậy, ta liền hiểu tại sao y không chịu nói cho ta, lý do cũng như trước. Trước kia không nói “Ngươi từ nơi khác tới, cơ thể này vốn thuộc về một kẻ tội ác chất chồng”; hay là lúc này không nói chi tiết cho ta nghe, đều chỉ vì không muốn ta phải khó chịu thôi.
Nhưng sao ta có thể thoải mái? Suy cho cùng, tin tức về núi Thái Bình là do ta cung cấp cho Linh Tê Vệ. Dù ta không nói, bọn họ cũng sẽ đánh lên núi thôi, nhưng một khi đã dính líu vào rồi, lúc này đứng ngoài cuộc thì cũng chẳng ra làm sao.
Tạ Ngọc Hành không chịu mở miệng, ta tự mình suy đoán: “Chẳng lẽ đúng như lão súc sinh nói, Hoắc Gia chủ từng cho Trang chủ biết gì đó về cung Trụy Nhật? —— Thiên Xu đã lấy được cung vẫn không buông tha cho Thái Bình Môn, có thể thấy bọn họ cực kỳ đề phòng những người từng cất giữ cánh cung kia. Nhiếp Trang chủ không ra mặt còn ổn, nhưng bọn họ kéo đến núi Thái Bình, Thiên Xu liền cảm thấy Nhiếp Trang chủ cũng muốn cướp cung?”
Tạ Ngọc Hành nghe xong, động tác tay khựng lại một chút, dường như trầm ngâm.
“Đó là một trong những nguyên nhân.” Rốt cuộc y lên tiếng, “Nguyên nhân khác, thanh danh của Nhiếp Vô Trần quả thật rất lớn. Ngươi đã nghe bọn họ nói, năm mất mùa, ông ta thậm chí mở kho lúa của mình đi cứu tế bá tánh, đây là việc một người trong giang hồ có thể làm sao? Mọi người đều chịu ơn ông ta, vậy triều đình tính là gì?”
Ta sửng sốt: “Cái gì?… Còn không phải là vì triều đình làm không tốt, vậy nên ông ta mới ——”
Nói chưa hết câu, ta đã im lặng. Những lời Tạ Ngọc Hành nói lại vang lên trong đầu ta. Không phải Nhiếp Trang chủ làm sai, mà là làm quá tốt. Tốt đến mức khi sự tình phát sinh, quan địa phương đều phải khen ngợi và khích lệ ông ta rất nhiều. Tốt đến mức sau khi nạn đói qua đi, ông ta còn nhận được bạc thưởng từ triều đình. Chỉ là những lời khen ngợi và ban thưởng này đều không thật sự xuất phát từ chân tâm, mà là bất đắc dĩ phải làm. Đợi qua vài năm, mọi người gần như đã quên chuyện cũ, mới là lúc tính sổ.
Bởi vì thỏ khôn chết rồi, chó săn không cần nữa; chim lớn đã rơi, cung tốt tự gãy[1].
Suy nghĩ này khiến ta cả người rét run. Tựa như có thứ gì đó trên người Nhiếp Trang chủ lan ra, bao phủ lên ta, lên Tạ Ngọc Hành, làm ta cắn chặt khớp hàm, khẽ lẩm bẩm: “Một triều đình như vậy thì có ——” ích lợi gì?
Chưa kịp nói hết câu, Tạ Ngọc Hành đã bịt kín miệng ta.
Y vẫn đứng rất gần ta, trên mặt còn vết cắn buồn cười do ta để lại. Nhưng thái độ y bình thản ung dung, sắc mặt thanh thoát khó nắm bắt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Không vui, không buồn, không bi thương, không tức giận. Y chỉ lẳng lặng nhìn ta, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Ngươi từng nói, ở chỗ của ngươi không có vua chúa, không có vương hầu, ta vẫn không hiểu, nếu như vậy không phải thiên hạ đại loạn sao? Nhưng hiện tại, xem ra đây là sự thật, ngươi không hề có chút kính sợ nào đối với triều đình.”
Nói đến đây, y dường như hơi đau đầu, lại thở dài. Cũng không phải y cho rằng ta sai, chỉ đơn thuần là lo lắng: “Lời này nói với ta thì không sao, nhưng nếu để người khác nghe thấy…”
Ta nói: “Không đâu, ta cũng không ngốc đến thế.”
Hơn nữa, còn có mấy tháng để sống, có muốn nói chuyện này thì cũng chẳng biết đi đâu tìm người nghe.
Tạ Ngọc Hành không rõ là tin hay không, nhưng cuối cùng cũng thả tay ra: “Đã hiểu rồi thì quay về ngủ thôi. Nhưng bây giờ ngươi còn ngủ được sao? Ta nói chứ, ngươi không nên tò mò như vậy.”
Ta gãi đầu, cười: “Ừa… Mà ngươi nghĩ, bọn họ có khả năng cướp pháp trường thành công không?”
Tạ Ngọc Hành đáp: “Không có.”
Ta “A” lên, nhớ lại chuyện bọn họ hào phóng mời hai ta rượu thịt no say, người đàn ông dẫn đầu còn bảo ta gọi ổng là “Đào thúc”, nói ta và Tạ Ngọc Hành cũng trạc tuổi con cháu trong nhà, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Thật sự không thể sao?” Ta bứt rứt hỏi, “Bọn họ hẳn là rất đông. Không chỉ một nhóm, mà còn những môn phái, hiệp khách giang hồ khác cũng đang đến kinh thành mà? Trong đó hẳn phải có một hai người võ công cao cường, ban ngày ban mặt bắt đi một người, cũng không phải quá khó chứ?”
Tạ Ngọc Hành đáp: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Đây là lần đầu tiên chúng ta nghe chuyện này, vậy mà người cách xa thành Cảnh Dương hơn cả chúng ta lại biết trước, còn kịp chuẩn bị.”
Ta kinh ngạc: “Cũng hơi lạ thật. Nhưng không phải ta đã chạy một chuyến đến thành Tử Vân sao, có thể đã bỏ sót tin tức trong khoảng thời gian đó.”
Tạ Ngọc Hành lắc đầu: “Không. Chính triều đình cố ý lộ ra tin tức để dụ bọn họ tới, chờ một lưới bắt hết.” Ngữ điệu bình thản, nhưng thái độ thì cực kỳ lạnh lùng, “Người ngồi trên ngai vàng cần một giang sơn yên bình, bá tánh an ổn nộp thuế. Người trong giang hồ ấy à, không yên phận trồng trọt buôn bán thì thôi, còn đi lung tung khắp nơi, khơi chuyện thị phi, có người thanh danh còn lớn hơn cả quan phủ. Thẩm Phù, kinh thành sẽ không trơ mắt mặc kệ tình trạng này.”
[1] Nguyên văn của thành ngữ này là “Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong”, trích từ Sử ký – Việt thế gia.