Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 41: Ong truy tung
Ta cảm thấy ham muốn thân mật với người yêu thì chẳng có gì khó nói cả, nhưng hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, thể trạng của Tạ Ngọc Hành cũng có vấn đề. Quan trọng nhất là, ta chỉ còn sống được nửa năm… không, năm tháng cuối cùng.
Chuyện này khiến ta đột ngột cảm thấy có lỗi, sắc mặt ảm đạm. Vẫn không thể giấu được Tạ Ngọc Hành, y lo lắng sờ đầu ta. Cảm giác này thích lắm, vậy nên ta nói: “Ngươi sờ nhiều một chút.”
Cũng xem như đổi đề tài.
Tạ Ngọc Hành nhất định phát giác, nhưng y vẫn chiều ý ta, còn hỏi ta có muốn gối lên đùi y không. Ta bị cảnh tượng tươi đẹp đó lấp hết đầu óc, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu.
Tạ Ngọc Hành cười: “Lại đây.”
Ta: “Ừm…”
Ta vụng về nhích đến, đặt thân nằm xuống đất, tai ngập ngừng áp vào đùi Tạ Ngọc Hành. Tư thế này trông còn lóng ngóng hơn cả thái độ của ta, nhưng ta đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc rồi.
Tạ Ngọc Hành còn muốn hơn thế. Y đỡ đầu ta, chỉnh lại tư thế từ vai, lưng, đến cả hai chân. Sau một hồi di chuyển, gân cốt cả người ta dường như đều rời ra, cơ thể lâng lâng buồn ngủ. Lẽ ra thế này là quá tốt rồi, nhưng Tạ Ngọc Hành thấy vẫn chưa đủ. Khi đầu óc ta bắt đầu thả lỏng, ta nhận ra y đã tháo phát quan, chải tóc cho ta.
Không có lược, vậy nên chỉ dùng ngón tay chải vuốt. Bụng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên da đầu ta, ước chừng là tìm huyệt vị xoa ấn. Ta nhận biết vài vị trí, cũng xem như không phụ công lao dạy dỗ của y. Nhưng cơn mệt mỏi ập đến như sóng triều, bao phủ lấy ta, còn chưa phân biệt được đâu là đâu, ta đã ngủ rồi.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ vẫn là lo lắng. Tạ Ngọc Hành sẽ đánh thức ta đúng lúc chứ? Y quan tâm đến ta như vậy, chắc chắn muốn ta nghỉ ngơi thỏa đáng. Nhưng chúng ta đang ở cách thành Tử Vân không xa, lỡ đâu có người phát giác…
Có lẽ là bị chuyện này ảnh hưởng, ta lại nằm mơ. Trong mơ, ta thấy mình cố gắng mở mắt, thấy mình trò chuyện cùng Tạ Ngọc Hành. Sau đó, ta thấy mình tỉnh giấc, sắc trời đã tối, truy binh cũng gần trong gang tấc.
Ta “bừng tỉnh” trong tiếng truy binh hô “Hảo hán tha mạng” —— Ủa? Hình như không đúng lắm —— lại chìm vào giấc ngủ. Trằn trọc hồi lâu, cảnh tượng trong mơ rốt cuộc thay đổi. Ta ngồi xổm bên một đống lửa, chảy nước miếng nhìn con chim trĩ đang được nướng trên đó.
Qua một lúc, dường như cảm thấy thế này thì khó coi quá, vậy là lặng lẽ lau nước miếng, quay đầu gọi Tạ Ngọc Hành đến ăn cùng.
“Ăn cùng?” Tạ Ngọc Hành cười, xuất hiện bên cạnh ta, “Ngươi còn nhớ đến ta à, tốt thật đấy.”
Ta khoa tay múa chân với y: Miếng thịt nướng này vừa nhìn đã biết ngon, hương vị chắc chắn tuyệt vời.
Tạ Ngọc Hành nói: “Ta cũng thấy vậy. Thế nên ngươi tỉnh dậy đi, đừng nói mớ nữa, mau đến ăn nào.”
Hửm? Nói mớ?
Ta có chút hoang mang, lúc này, thân thể được lay nhẹ.
Như là chiếc lông vũ cuối cùng rơi xuống nơi giấc mơ kết thúc. Rốt cuộc ta cũng tỉnh lại, phản xạ đầu tiên là nhìn lên trời. Căn cứ theo vị trí mặt trời lúc này, ta tuyệt đối không chỉ ngủ “hai canh giờ”, lại bực bội nghĩ Tạ Ngọc Hành quả nhiên lại gạt ta! Mỹ nhân đúng là giỏi lừa người!
Sau đó, mũi ta khịt hai tiếng, hướng sang đống lửa. Phản ứng chạy trước nhận thức, yết hầu ta tự giác nuốt ực. Ta vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, hỏi cái người không biết đã âm thầm rút chân khỏi đầu ta từ khi nào, lúc này đang ngồi bên đống lửa: “Tạ Ngọc Hành, ngươi làm à?”
Y nghiêng đầu, mặt mày vui vẻ, miệng cũng cong lên. Ta nhìn ra chút đắc ý trên gương mặt này, nhưng Tạ Ngọc Hành nhanh chóng giấu đi, chỉ dè dặt nói với ta: “Ừm, đến ăn đi.”
Ta kinh ngạc: “Ngươi sao lại —— sao có cả cháo thịt nữa!”
Y hất cằm lên một chút, nói: “Mấy hôm nay ngươi mệt mỏi nhiều rồi, ăn thịt luôn sợ là sẽ đau bụng. Uống cháo lót dạ trước đi, sau đó có thể ăn thoải mái.”
Ta mơ mơ màng màng ngồi xuống trước mặt y, hoài nghi mình còn chưa tỉnh mộng. Nhưng mùi cháo thịt, mùi thịt nướng, cả hương thơm trên người Tạ Ngọc Hành đều chui vào mũi ta.
Hít hà mấy hơi, ta lẩm bẩm: “Ta biết rồi.”
Tạ Ngọc Hành: “Biết gì?”
Ta nghiêm túc: “Kỳ thật ngươi là yêu tinh, bản thể là một con mèo xanh!”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Một dấu chấm hỏi to tướng từ từ hiện lên trên đầu y, cùng với đó là một bàn tay nâng lên. Lòng bàn tay dán lên trán ta, muốn xem ta có phát sốt không.
Ta mặc cho y muốn làm gì thì làm, tận hưởng sự đụng chạm này, thuận miệng nói nhăn nói cuội: “Trên bụng ngươi có một cái túi thần kỳ, bên trong cái gì cũng có! Uầy, thế thì cũng kỳ diệu thật, trên đời thật sự có loài mèo như vậy sao?”
Tạ Ngọc Hành tự sờ trán mình so nhiệt độ, nghe vậy liếc ta một cái: “Chuyện này không phải nên hỏi ngươi sao? Lại nói những điều kỳ quặc, chẳng lẽ nơi ngươi từng sống có loài yêu tinh này?”
Ta thành thật nói mình cũng không biết nữa, Tạ Ngọc Hành đành thở dài, nói rõ với ta. Y vẫn không tiện cử động, cơ thể không có chút sức lực nào, nhìn thấy lũ chim trĩ này nhảy nhót bên cạnh, muốn ra tay nhưng lực bất tòng tâm. Lúc này chợt nhớ ra ta đã thó đi mấy thứ từ đám người Canh Tam Thất.
Mấy thứ đao kiếm nặng nề thì ta vứt hết rồi, chỉ giữ chai lọ bình vại cùng ám khí. Trong số đó có một cái nỏ nhỏ, cầm vừa tay, bình thường có thể dùng một túi da cố định trên cánh tay, thích hợp dùng khi ẩn nấp trong tối. Tạ Ngọc Hành bèn từ tốn dịch đầu ta ra khỏi đùi y, từ tốn tìm cái nỏ trong tay nải trên lưng ngựa, còn tìm thấy mũi tên cùng bộ.
Mũi tên dài chừng ngón tay, trên có tẩm đủ loại thuốc khác nhau, một số có hiệu quả tương tự nhuyễn cân tán. Nếu là ai đó khác thì khó lòng phân biệt được, nhưng đây là Tạ Ngọc Hành. Y thản nhiên nói trước đây y còn dạy đám thanh niên kia mấy thứ này.
Ta hỏi: “Vậy, nước với gạo ở đâu ra?”
“Đổi với người qua đường.” Tạ Ngọc Hành đáp, “Ngoài ra còn có một cái nồi nấu cháo. Ngươi xem, ta bắn được ba con chim, ở đây chỉ còn một con thôi.”
Ta cảm thán: “Xem ra… người dân nơi này tốt thật. Bọn họ thấy ngươi yếu ớt như vậy mà cũng không cướp của.”
Tạ Ngọc Hành rõ ràng nén cười: “Ừm.”
Đến lượt ta hoài nghi nhìn y, thầm nghĩ hẳn là y còn làm gì khác nữa, vậy nên trong mơ mới xảy ra mấy chuyện kỳ lạ. Nhưng nếu bọn ta đều không sao, thức ăn cũng sắp xong rồi, ta không nghĩ nhiều nữa: “Được rồi, vấn đề cuối cùng.”
Tạ Ngọc Hành: “Chuyện gì?”
Ta: “Đũa, muỗng? Hai chúng ta ăn bốc hả?”
Tạ Ngọc Hành “A” một tiếng: “Ừm, ban nãy quên đổi rồi.” Y cười đùa, “Ngươi tạm bợ chút đi, ha ha.”
Tạm cái gì mà tạm. Ta nhất quyết không ăn bằng tay đâu, bẻ lấy hai nhánh cây gần đó, ghép lại thành đôi đũa. Muỗng thì khó rồi, đành phải chờ cháo nguội một chút rồi húp thôi. Nhưng trời quá nóng, bình lại sâu, bên kia thịt chim sắp khét đến nơi rồi, bên này cháo vẫn còn nóng. Tạ Ngọc Hành bèn hái một cái lá to bên cạnh, khéo léo uốn nó thành một cái chén, đổ một ít cháo ra cho ta.
Ta vừa la “nóng nóng nóng”, vừa nhanh chóng ăn hết cháo trên lá cây. “Người qua đường tốt tính” kia thật sự rất chu đáo, ta còn nếm được chút gừng băm. Trước kia ta luôn cảm thấy gừng là “kẻ thù” của thức ăn, nhưng hiện tại đã cảm nhận được tác dụng của nó.
Dạ dày ấm, cõi lòng cũng ấm lên.
“Chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, ta nghiêm túc nói với Tạ Ngọc Hành.
Tạ Ngọc Hành khẽ cười, gật đầu: “Trùng hợp, ta cũng cảm thấy như vậy.”
……
……
Mấy ngày tiếp theo cũng không có gì đáng nói. Lên đường, ăn ngủ, thức dậy lại tiếp tục lên đường. Có Tạ Ngọc Hành kinh nghiệm đầy mình, mỗi khi đến một thành trấn, bọn ta lại đổi một con ngựa, cũng thay đổi cách ăn mặc. Như vậy Linh Tê Vệ có đuổi theo thì cũng không hỏi thăm được manh mối gì.
Ta cũng vài lần thả ong ra khỏi ống trúc, nhìn quỹ đạo của nó phán đoán xem có ai đuổi theo sau không. Rốt cuộc, mấy con ong béo núc này vừa bay ra đã bổ nhào vào Tạ Ngọc Hành, chẳng có chút giá trị tham khảo nào, còn mắc công ta phải bắt trở về.
Ta bắt riết phát quạo, Tạ Ngọc Hành không giúp thì thôi, còn đứng cười. Ta thấy vậy hít sâu một hơi, đột ngột thò móng vuốt về phía y ——
Niết! Xoa! Nắn!
“Ái chà.” Tạ Ngọc Hành để yên mặt mình trong tay ta, tùy ta xoa nắn thỏa thích. Phải thừa nhận là thích thật, “Ong truy tung bay không nhanh, nhưng tản ra thì có hơi phiền phức. Ngươi bắt nhiều, có thể luyện tập thân pháp.”
Ta “Ừa ừa” hai tiếng, nói: “Biết mà.”
Tạ Ngọc Hành lại nói, muốn bọn chúng phớt lờ cũng không khó, chỉ cần một loại thuốc đặc thù nằm trong số chai lọ mà ta mang theo. Trước đây không dùng là vì thứ này khá ít, muốn để dành cho sau này.
“Linh Tê Vệ bình thường đều phải dùng nó để phòng ngừa có người phản bội. Trì hoãn không dùng một thời gian, mùi hương càng nồng, càng thu hút ong truy tung.”
Ta nhỏ giọng: “Thì ra mùi hoa trên người ngươi…”
Tạ Ngọc Hành: “Ừm.”
Ta bừng tỉnh, lại có chút ảo não. Hóa ra là vậy, chẳng trách trước kia ta nói Tạ Ngọc Hành “thơm”, y nghe xong cũng không vui vẻ gì.
“Hiện tại chúng ta có bao nhiêu?” Ta hỏi, nhận được đáp án là “hai bình”.
Âm thầm tính toán, kỳ thật cũng chỉ chừng bảy, tám viên. Trước khi dùng hết số lượng này, nhất định phải bảo vệ Tạ Ngọc Hành bình an vô sự. Ta lắc đầu: “Thôi, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Tạ Ngọc Hành không phản đối: “Ừ.”
Ngoại trừ lúc mua ngựa, mua thức ăn, bọn ta hầu như không giao lưu với ai, nửa là vì cảnh giác, nửa là thật sự không có thừa sức lực. Nhưng ta không tìm rắc rối, rắc rối vẫn tìm đến ta. Một hôm, khi bọn ta tá túc ở một ngôi miếu ngoài thành, một nhóm hiệp khách giang hồ “rầm rộ” tiến vào. Mọi người cũng thân thiện, nhưng quá mức nhiệt tình, chủ động mời hai ta ăn uống nói chuyện.
Ban đầu ta muốn từ chối khéo, đã nghĩ xong lý do rồi, đi đường mệt mỏi, hơi đâu mà tán dóc. Nhưng ba chữ “Thái Bình Môn” bật ra từ miệng bọn họ, lập tức thu hút sự chú ý của ta.
Chuyện này khiến ta đột ngột cảm thấy có lỗi, sắc mặt ảm đạm. Vẫn không thể giấu được Tạ Ngọc Hành, y lo lắng sờ đầu ta. Cảm giác này thích lắm, vậy nên ta nói: “Ngươi sờ nhiều một chút.”
Cũng xem như đổi đề tài.
Tạ Ngọc Hành nhất định phát giác, nhưng y vẫn chiều ý ta, còn hỏi ta có muốn gối lên đùi y không. Ta bị cảnh tượng tươi đẹp đó lấp hết đầu óc, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn gật đầu.
Tạ Ngọc Hành cười: “Lại đây.”
Ta: “Ừm…”
Ta vụng về nhích đến, đặt thân nằm xuống đất, tai ngập ngừng áp vào đùi Tạ Ngọc Hành. Tư thế này trông còn lóng ngóng hơn cả thái độ của ta, nhưng ta đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc rồi.
Tạ Ngọc Hành còn muốn hơn thế. Y đỡ đầu ta, chỉnh lại tư thế từ vai, lưng, đến cả hai chân. Sau một hồi di chuyển, gân cốt cả người ta dường như đều rời ra, cơ thể lâng lâng buồn ngủ. Lẽ ra thế này là quá tốt rồi, nhưng Tạ Ngọc Hành thấy vẫn chưa đủ. Khi đầu óc ta bắt đầu thả lỏng, ta nhận ra y đã tháo phát quan, chải tóc cho ta.
Không có lược, vậy nên chỉ dùng ngón tay chải vuốt. Bụng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên da đầu ta, ước chừng là tìm huyệt vị xoa ấn. Ta nhận biết vài vị trí, cũng xem như không phụ công lao dạy dỗ của y. Nhưng cơn mệt mỏi ập đến như sóng triều, bao phủ lấy ta, còn chưa phân biệt được đâu là đâu, ta đã ngủ rồi.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ vẫn là lo lắng. Tạ Ngọc Hành sẽ đánh thức ta đúng lúc chứ? Y quan tâm đến ta như vậy, chắc chắn muốn ta nghỉ ngơi thỏa đáng. Nhưng chúng ta đang ở cách thành Tử Vân không xa, lỡ đâu có người phát giác…
Có lẽ là bị chuyện này ảnh hưởng, ta lại nằm mơ. Trong mơ, ta thấy mình cố gắng mở mắt, thấy mình trò chuyện cùng Tạ Ngọc Hành. Sau đó, ta thấy mình tỉnh giấc, sắc trời đã tối, truy binh cũng gần trong gang tấc.
Ta “bừng tỉnh” trong tiếng truy binh hô “Hảo hán tha mạng” —— Ủa? Hình như không đúng lắm —— lại chìm vào giấc ngủ. Trằn trọc hồi lâu, cảnh tượng trong mơ rốt cuộc thay đổi. Ta ngồi xổm bên một đống lửa, chảy nước miếng nhìn con chim trĩ đang được nướng trên đó.
Qua một lúc, dường như cảm thấy thế này thì khó coi quá, vậy là lặng lẽ lau nước miếng, quay đầu gọi Tạ Ngọc Hành đến ăn cùng.
“Ăn cùng?” Tạ Ngọc Hành cười, xuất hiện bên cạnh ta, “Ngươi còn nhớ đến ta à, tốt thật đấy.”
Ta khoa tay múa chân với y: Miếng thịt nướng này vừa nhìn đã biết ngon, hương vị chắc chắn tuyệt vời.
Tạ Ngọc Hành nói: “Ta cũng thấy vậy. Thế nên ngươi tỉnh dậy đi, đừng nói mớ nữa, mau đến ăn nào.”
Hửm? Nói mớ?
Ta có chút hoang mang, lúc này, thân thể được lay nhẹ.
Như là chiếc lông vũ cuối cùng rơi xuống nơi giấc mơ kết thúc. Rốt cuộc ta cũng tỉnh lại, phản xạ đầu tiên là nhìn lên trời. Căn cứ theo vị trí mặt trời lúc này, ta tuyệt đối không chỉ ngủ “hai canh giờ”, lại bực bội nghĩ Tạ Ngọc Hành quả nhiên lại gạt ta! Mỹ nhân đúng là giỏi lừa người!
Sau đó, mũi ta khịt hai tiếng, hướng sang đống lửa. Phản ứng chạy trước nhận thức, yết hầu ta tự giác nuốt ực. Ta vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, hỏi cái người không biết đã âm thầm rút chân khỏi đầu ta từ khi nào, lúc này đang ngồi bên đống lửa: “Tạ Ngọc Hành, ngươi làm à?”
Y nghiêng đầu, mặt mày vui vẻ, miệng cũng cong lên. Ta nhìn ra chút đắc ý trên gương mặt này, nhưng Tạ Ngọc Hành nhanh chóng giấu đi, chỉ dè dặt nói với ta: “Ừm, đến ăn đi.”
Ta kinh ngạc: “Ngươi sao lại —— sao có cả cháo thịt nữa!”
Y hất cằm lên một chút, nói: “Mấy hôm nay ngươi mệt mỏi nhiều rồi, ăn thịt luôn sợ là sẽ đau bụng. Uống cháo lót dạ trước đi, sau đó có thể ăn thoải mái.”
Ta mơ mơ màng màng ngồi xuống trước mặt y, hoài nghi mình còn chưa tỉnh mộng. Nhưng mùi cháo thịt, mùi thịt nướng, cả hương thơm trên người Tạ Ngọc Hành đều chui vào mũi ta.
Hít hà mấy hơi, ta lẩm bẩm: “Ta biết rồi.”
Tạ Ngọc Hành: “Biết gì?”
Ta nghiêm túc: “Kỳ thật ngươi là yêu tinh, bản thể là một con mèo xanh!”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Một dấu chấm hỏi to tướng từ từ hiện lên trên đầu y, cùng với đó là một bàn tay nâng lên. Lòng bàn tay dán lên trán ta, muốn xem ta có phát sốt không.
Ta mặc cho y muốn làm gì thì làm, tận hưởng sự đụng chạm này, thuận miệng nói nhăn nói cuội: “Trên bụng ngươi có một cái túi thần kỳ, bên trong cái gì cũng có! Uầy, thế thì cũng kỳ diệu thật, trên đời thật sự có loài mèo như vậy sao?”
Tạ Ngọc Hành tự sờ trán mình so nhiệt độ, nghe vậy liếc ta một cái: “Chuyện này không phải nên hỏi ngươi sao? Lại nói những điều kỳ quặc, chẳng lẽ nơi ngươi từng sống có loài yêu tinh này?”
Ta thành thật nói mình cũng không biết nữa, Tạ Ngọc Hành đành thở dài, nói rõ với ta. Y vẫn không tiện cử động, cơ thể không có chút sức lực nào, nhìn thấy lũ chim trĩ này nhảy nhót bên cạnh, muốn ra tay nhưng lực bất tòng tâm. Lúc này chợt nhớ ra ta đã thó đi mấy thứ từ đám người Canh Tam Thất.
Mấy thứ đao kiếm nặng nề thì ta vứt hết rồi, chỉ giữ chai lọ bình vại cùng ám khí. Trong số đó có một cái nỏ nhỏ, cầm vừa tay, bình thường có thể dùng một túi da cố định trên cánh tay, thích hợp dùng khi ẩn nấp trong tối. Tạ Ngọc Hành bèn từ tốn dịch đầu ta ra khỏi đùi y, từ tốn tìm cái nỏ trong tay nải trên lưng ngựa, còn tìm thấy mũi tên cùng bộ.
Mũi tên dài chừng ngón tay, trên có tẩm đủ loại thuốc khác nhau, một số có hiệu quả tương tự nhuyễn cân tán. Nếu là ai đó khác thì khó lòng phân biệt được, nhưng đây là Tạ Ngọc Hành. Y thản nhiên nói trước đây y còn dạy đám thanh niên kia mấy thứ này.
Ta hỏi: “Vậy, nước với gạo ở đâu ra?”
“Đổi với người qua đường.” Tạ Ngọc Hành đáp, “Ngoài ra còn có một cái nồi nấu cháo. Ngươi xem, ta bắn được ba con chim, ở đây chỉ còn một con thôi.”
Ta cảm thán: “Xem ra… người dân nơi này tốt thật. Bọn họ thấy ngươi yếu ớt như vậy mà cũng không cướp của.”
Tạ Ngọc Hành rõ ràng nén cười: “Ừm.”
Đến lượt ta hoài nghi nhìn y, thầm nghĩ hẳn là y còn làm gì khác nữa, vậy nên trong mơ mới xảy ra mấy chuyện kỳ lạ. Nhưng nếu bọn ta đều không sao, thức ăn cũng sắp xong rồi, ta không nghĩ nhiều nữa: “Được rồi, vấn đề cuối cùng.”
Tạ Ngọc Hành: “Chuyện gì?”
Ta: “Đũa, muỗng? Hai chúng ta ăn bốc hả?”
Tạ Ngọc Hành “A” một tiếng: “Ừm, ban nãy quên đổi rồi.” Y cười đùa, “Ngươi tạm bợ chút đi, ha ha.”
Tạm cái gì mà tạm. Ta nhất quyết không ăn bằng tay đâu, bẻ lấy hai nhánh cây gần đó, ghép lại thành đôi đũa. Muỗng thì khó rồi, đành phải chờ cháo nguội một chút rồi húp thôi. Nhưng trời quá nóng, bình lại sâu, bên kia thịt chim sắp khét đến nơi rồi, bên này cháo vẫn còn nóng. Tạ Ngọc Hành bèn hái một cái lá to bên cạnh, khéo léo uốn nó thành một cái chén, đổ một ít cháo ra cho ta.
Ta vừa la “nóng nóng nóng”, vừa nhanh chóng ăn hết cháo trên lá cây. “Người qua đường tốt tính” kia thật sự rất chu đáo, ta còn nếm được chút gừng băm. Trước kia ta luôn cảm thấy gừng là “kẻ thù” của thức ăn, nhưng hiện tại đã cảm nhận được tác dụng của nó.
Dạ dày ấm, cõi lòng cũng ấm lên.
“Chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, ta nghiêm túc nói với Tạ Ngọc Hành.
Tạ Ngọc Hành khẽ cười, gật đầu: “Trùng hợp, ta cũng cảm thấy như vậy.”
……
……
Mấy ngày tiếp theo cũng không có gì đáng nói. Lên đường, ăn ngủ, thức dậy lại tiếp tục lên đường. Có Tạ Ngọc Hành kinh nghiệm đầy mình, mỗi khi đến một thành trấn, bọn ta lại đổi một con ngựa, cũng thay đổi cách ăn mặc. Như vậy Linh Tê Vệ có đuổi theo thì cũng không hỏi thăm được manh mối gì.
Ta cũng vài lần thả ong ra khỏi ống trúc, nhìn quỹ đạo của nó phán đoán xem có ai đuổi theo sau không. Rốt cuộc, mấy con ong béo núc này vừa bay ra đã bổ nhào vào Tạ Ngọc Hành, chẳng có chút giá trị tham khảo nào, còn mắc công ta phải bắt trở về.
Ta bắt riết phát quạo, Tạ Ngọc Hành không giúp thì thôi, còn đứng cười. Ta thấy vậy hít sâu một hơi, đột ngột thò móng vuốt về phía y ——
Niết! Xoa! Nắn!
“Ái chà.” Tạ Ngọc Hành để yên mặt mình trong tay ta, tùy ta xoa nắn thỏa thích. Phải thừa nhận là thích thật, “Ong truy tung bay không nhanh, nhưng tản ra thì có hơi phiền phức. Ngươi bắt nhiều, có thể luyện tập thân pháp.”
Ta “Ừa ừa” hai tiếng, nói: “Biết mà.”
Tạ Ngọc Hành lại nói, muốn bọn chúng phớt lờ cũng không khó, chỉ cần một loại thuốc đặc thù nằm trong số chai lọ mà ta mang theo. Trước đây không dùng là vì thứ này khá ít, muốn để dành cho sau này.
“Linh Tê Vệ bình thường đều phải dùng nó để phòng ngừa có người phản bội. Trì hoãn không dùng một thời gian, mùi hương càng nồng, càng thu hút ong truy tung.”
Ta nhỏ giọng: “Thì ra mùi hoa trên người ngươi…”
Tạ Ngọc Hành: “Ừm.”
Ta bừng tỉnh, lại có chút ảo não. Hóa ra là vậy, chẳng trách trước kia ta nói Tạ Ngọc Hành “thơm”, y nghe xong cũng không vui vẻ gì.
“Hiện tại chúng ta có bao nhiêu?” Ta hỏi, nhận được đáp án là “hai bình”.
Âm thầm tính toán, kỳ thật cũng chỉ chừng bảy, tám viên. Trước khi dùng hết số lượng này, nhất định phải bảo vệ Tạ Ngọc Hành bình an vô sự. Ta lắc đầu: “Thôi, chúng ta tiếp tục lên đường.”
Tạ Ngọc Hành không phản đối: “Ừ.”
Ngoại trừ lúc mua ngựa, mua thức ăn, bọn ta hầu như không giao lưu với ai, nửa là vì cảnh giác, nửa là thật sự không có thừa sức lực. Nhưng ta không tìm rắc rối, rắc rối vẫn tìm đến ta. Một hôm, khi bọn ta tá túc ở một ngôi miếu ngoài thành, một nhóm hiệp khách giang hồ “rầm rộ” tiến vào. Mọi người cũng thân thiện, nhưng quá mức nhiệt tình, chủ động mời hai ta ăn uống nói chuyện.
Ban đầu ta muốn từ chối khéo, đã nghĩ xong lý do rồi, đi đường mệt mỏi, hơi đâu mà tán dóc. Nhưng ba chữ “Thái Bình Môn” bật ra từ miệng bọn họ, lập tức thu hút sự chú ý của ta.