Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại - Trang 4
Chương 99: Nhàn nhã
Hai ngày sau vị bác sĩ khoa mắt từng chẩn đoán trước đây đã chủ động liên hệ với Thư Mạn Thanh.
“Gần đây, một bác sĩ khoa mắt từ nước ngoài trở về sẽ ở lại bệnh viện của chúng tôi nửa tháng."
Ông rất kích động nói với bà, “Bác sĩ khoa mắt này là một người ưu tú nhất trong ngành---Bác sĩ Phương Tử Hoằng, ông ấy sẽ thực hiện một số cuộc phẫu thuật để nghiên cứu và quan sát, và đã chọn một số hồ sơ bệnh án từ bệnh viện của chúng tôi, trong đó có bà Thư đây! Vì thế, chỉ cần bà đồng ý phẫu thuật kí tên một cái là chúng tôi sẽ ngay lập tức có thể tiến hành phẫu thuật trong mấy ngày tới.”
Thư Mạn Thanh không có thay đổi sắc mặt, bà từ chối: “Bác sĩ, tôi tạm thời vẫn chưa định sẽ làm phẫu thuật, chuẩn bị uống thuốc điều trị xem sao.”
“Đối với bệnh đục thủy tinh mà nói thì thuốc tác dụng không lớn đâu.”
“Tôi biết.”
“Bà Thư, nếu bà lo lắng về vấn đề tiền chữa trị thì bà có thể cứ yên tâm.” Bác sĩ giải thích nói, “Bưởi vì đây là cuộc phẫu thuật mang tính nghiên cứu nên tiền viện phí đều miễn phí.”
“Toàn bộ đều miễn phí?” Thư Mạn Thanh ngạc nhiên, “Sao có thể…”
"Một số bác sĩ khoa mắt trong bệnh viện sẽ tham gia vào ca phẫu thuật này. Mục đích chính là để học hỏi từ tiền bối Phương Tử Hoằng, vì vậy bệnh viện sẽ chịu mọi chi phí phẫu thuật."
Thư Mạn Thanh cũng hiểu được đại khái ý ông: “Chuyên gia này chọn bệnh án của tôi sao?”
“Đúng vậy, bởi vì trọng tâm của ông ấy là về bệnh đục tinh thế nên bệnh án của bà là thích hợp nhất.”
Bác sĩ lấy ra một lá thư đồng ý cho cuộc phẫu thuật, “Nếu bà không để ý chuyện trong suốt buổi phẫu thuật của bà sẽ được quan sát với các bác sĩ của chúng tôi thì mời bà kí tên lên đây, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để phẫu thuật.”
Thư Mạn Thanh đương nhiên không để ý chuyện để các bác sĩ quan sát, dù sao đều là làm phẫu thuật mà người trong phòng phẫu thuật nhiều ít…không có gì khác biệt đối với bệnh nhân mà nói cả.
Bà nghĩ đến mấy ngày nay Ôn Từ đều gọi điện khuyên bà, nếu bà còn không đồng ý phẫu thuật thì chỉ sợ nha đầu này phải cuống cuồng lên mất.
“Vậy…thời gian hồi phục sau phẫu thuật có lâu không?”
“Cái này không nói chắc được vì mỗi người khác nhau nhưng trong 3 tháng cố gắng đừng điều tiết mắt quá sức.”
“3 tháng á.”
Thời gian dài như vậy mà bà không thể vẽ tranh nữa thì tiền tiết kiệm trong nhà cũng chỉ đủ dùng trong thời gian này mà thôi.
Cái này sao được đây.
“Bà Thư.” Bác sĩ biểu cảm nghiêm nghị lên, “Bệnh tình của bà hiện tại vẫn chưa có gì đặc biệt nghiêm trong như nếu bà còn trì hoãn kéo dài đến thời kì bệnh sau này e là cả thế giới của bà thật sự sẽ mờ căm luôn đấy.”
Thư Mạn Thanh cũng hơi bị dọa nghĩ đến tương lai con gái mình.
Nếu tương lai bà thật sự không nhìn thấy gì nữa cũng là một gánh nặng lớn với con gái.
Một người ba đang hôn mê, một người mẹ mù lòa thì tương lai cô còn có thể gả đi như thế nào đây, làm sao cô có cuộc sống tốt lên.
Thư Mạn Thanh không hề do dự kí tên vào thư đồng ý phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật đã được lên kế hoạch vào kỳ nghỉ đông, các chuyên gia hợp tác đúng lịch trình, và tình cờ là Ôn Từ đang được nghỉ nên cô không cần phải đi lại giữa bệnh viện và trường học.
Ôn Từ đang xem lại bài tập cuối cùng của mình trong thư viện thì nhận được cuộc gọi từ mẹ bà nói rằng bà đã kí vào tờ giấy chấp nhận phẫu thuật.
Từ giọng nói của Thư Mạn Thanh có thể nghe ra được bà rất vui. Bà nói lần này bà may mắn lắm vì gặp được vị chuyên gia này làm phẫu thuật để nghiên cứu để được miễn phí toàn bộ chi phí.
“Vậy sao, vậy thì chúng ta phải nắm bắt cơ hội này. Thời gian này mẹ tuyệt đối không được dùng mắt quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đợi phẫu thuật nhé.”
Ôn Từ nghiêm nghị nhắc nhở, “Nếu không đợi đến khi phẫu thuật ngộ nhỡ chuyên gia nói mắt của mẹ không được nghỉ ngơi tốt, không thích hợp để phẫu thuật thì không phải là chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy sao?”
Thư Mạn Thanh nghe cô nói thế cũng tin lời, bà vội vàng nói: “Được được được, thời gian này mẹ sẽ không vẽ tranh nữa, mỗi ngày ngủ đủ 8 tiếng, nhất định sẽ không làm trì hoãn phẫu thuật. Lạc Lạc đừng lo nhé.”
“Vậy mới được chứ mẹ.” Ôn từ cười, “Bệnh viện con sẽ thường đến nên chỗ bên ba, mẹ cũng đừng quá lo lắng, nếu không ổn thì chúng ta mời y tá.”
“Không cần, con phải để mẹ có chút việc để làm chứ, nếu không một ngày sẽ chán lắm.”
“Ừm, dù sao mẹ cũng đừng quá sức.”
“Con cũng vậy nhé.” Thư Mạn Thanh cũng nhắc nhở, “Cuối kỳ, hãy ôn tập bài vở cho tốt, đừng đi làm thêm, chúng ta vẫn có một số tiền tiết kiệm.”
“Được!”
Ôn Từ cúp điện thoại của mẹ đến cạnh cửa sổ nhìn nhìn ánh mặt trời mùa đông ấm áp hiếm thấy ngoài cửa sổ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phó Tư Bạch làm việc luôn nhanh nhẹn gọn gàng đúng như phong cách của anh.
Cô xin anh giúp hai việc anh đều có thể làm rất tốt, không hề lộ chút nào.
Nếu gạt những thứ khác đi Phó Tư Bạch nhất định là người yêu hoàn hảo.
Lòng người rất ấm áp, Ôn Từ không yêu anh nhưng cũng không thể ghét anh như lúc trước.
Bị ép buộc bởi sự trao đổi quyền lợi, Phó Tư Bạch có thể khiến cô không cảm thấy uất ức, đáng khinh bỉ và bẩn thỉu... Đây là bản lĩnh của anh.
Chả trách khiến nhiều người con gái chết mê chết mệt anh như vậy.
Ôn Từ mở danh bạ lên bấm vào chỗ liên lạc fsb rồi gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được thông, giọng nói có hơi lười biếng nhưng lại rất quyến rũ: “Chủ động gọi đến không sợ phí tiền điện thoại à?”
“Không sợ.” Cô dựa lưng vào tấm kính thủy tinh, dịu dàng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Ngủ.”
“Ngủ trưa à, vậy vậy em cúp nhé! Anh nghỉ ngơi đi.”
Bên đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói lười nhác: “Em đánh thức ông đây rồi.”
“Xin lỗi.”
“Nói chuyện.”
“Là....chuyện bên mẹ em đã giải quyết rồi, kì nghỉ đông có thể phẫu thuật.”
“Anh biết.”
Ôn Từ hơi do dự, hỏi: “Anh đang ở căn hộ Ngự hồ hay ở kí túc xá?”
“Căn hộ.”
Cô biết anh bị suy nhược thần kinh nhẹ, chỉ cần tiếng động dù là nhỏ nhất cũng sẽ khó đi vào giấc ngủ nên thường về căn hộ nghỉ ngơi.
“Vậy bây giờ em đến tìm anh, được không?”
“Tìm anh làm gì?”
Ôn Từ suy nghĩ rồi nói: “Bạn gái tìm anh còn cần lí do hả?”
Bên đầu bên kia anh truyền đến giọng cười, có vẻ như anh cũng rất thích cách nói chuyện của cô như này, có chút dư vị yêu đương rồi.
“Đói rồi, mang chút gì ăn nhé.”
“Ừm.”
……
Ôn Từ đặc biệt đến cửa hàng bánh bao ở góc trường học mua bánh bao hấp mà Phó Tư Bạch thích, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi liền mua thêm vài thứ rồi bắt xe buýt đến căn hộ Ngự Hồ.
Mật khẩu căn hồ Phó Tư Bạch đã nói với cô rồi, dù ở đây không phải nhà cô nhưng cô cũng rất quen đường đi nước bước, bảo vệ tòa nhà thấy cô cũng không truy hỏi thông tin cá nhân gì nữa.
Khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trong ngày đầu năm mới.
Ôn Từ chuẩn bị một phong bì có chi phí chữa trị rồi để ở chỗ dễ thấy nhất trên quầy bar, số tiền còn lại cô sẽ tiết kiệm đủ rồi trả cho anh.
Đẩy cửa phòng ngủ ra cô thấy Phó Tư Bạch đang ngồi trên cái ghế lười, anh chỉ mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, lộ ra vẻ lười biếng, tay cầm một cuốn sách dày cộm với những đầu ngón tay gầy guộc.
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào làn da trắng lạnh của anh, đôi mắt phản chiếu ánh sáng một màu nâu nhạt xinh đẹp, viền và khóe mặt đều sáng lên.
Ôn Từ đẩy cửa đi vào nhưng anh không liếc nhìn qua mà chỉ nói: “Định cảm ơn anh?”
Cô lắc đầu: “Cũng không phải là cảm ơn, nam nữ yêu nhau không cần phải khách sáo như vậy.”
“Cũng đúng, bây giờ quen rồi cũng không mời đi ăn cơm nữa.”
“Có thể mời nhé.” Ôn Từ mỉm cười, “Ăn ở nhà ăn.”
Phó Tư Bạch kéo cô ngồi xuống cái ghế lười, ôm cô từ phía sau một cách tự nhiên, để cô thoải mái dựa vào ngực anh.
Ôn Từ cầm cuốn sách của anh lên tò mò lật xem, đây là cuốn sách “Tình yêu thời thổ tả” của Márquez.
“Đọc tiểu thiết à, em tưởng anh đang ôn thi cuối kì.”
Phó Tư Bạch hơi nheo mắt lại, đối diện với ánh mặt trời ấm áp: "Cuối kỳ còn cần ôn tập sao?"
“……”
Khóe miệng cô nhếch lên, đổi đề tài, “Em mua bánh bao hấp cho anh đấy.”
“Bây giờ không đói nữa.”
“Bụng của anh cũng rất chứng.” Ôn Từ bĩu môi, “Y hệt như con người anh.”
“Đến tìm anh rốt cuộc có việc gì.”
“Không có gì mà, nói chuyện yêu đương thôi.”
Phó Tư Bạch lạnh nhạt cười: “Nói thế nào?”
Không yêu thì làm sao nói chuyện đương.
Ôn Từ do dự mấy giây, lấy bao cao su từ trong túi xách ra đưa cho anh: “Lần này…em mua là kích cỡ lớn nhất rồi.”
Giọng nói nhỏ dần, khuôn mặt cô cũng đỏ bừng lên.
Phó Tư Bạch nhìn cái hộp nhỏ màu đỏ đó, anh hơi khựng lại mấy giây rồi bật cười: “Ôn Từ, em thật sự rất không giỏi về phương diện này.”
“So với bạn gái trước đây của anh em thật sự không giỏi…”
“Ngoài cái này ra thì mấy người bạn gái trước cũng sẽ không miễn cưỡng khi hẹn hò yêu đương với anh, không vui liền đá đá bay mặt mũi của anh như vậy.”
“Trước đây là em không đúng, em cũng sẽ kiềm chế bản thân không nổi giận lung tung với anh nữa.”
“Nhìn ra rồi.”
Lần đó sau chuyện ở bệnh viện, tính khí của cô…thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Phó Tư Bạch dựa lưng vào tường cửa sổ, lười biếng đặt tay lên cạnh đầu gối, cố ý trêu chọc cô: "Em có biết kế tiếp phải làm gì không?"
“Biết.”
Tay cô dời xuống cạp quần của anh, bị bàn tay thô ráp của anh nắm lại, thấp giọng nói có chút nhẫn nại: "Ai vừa bắt đầu liền đi thẳng vào cái này."
“Trong phim…”
“Em học bậy học bạ ở phim gì vậy.”
“……”
Ôn Từ có chút cam chịu, cô xoay người ôm đầu gối ngồi xuống không thèm để ý anh nữa.
Phó Tư Bạch nhìn bóng lưng cô, trêu chọc nói: “Vậy đã chịu không nổi rồi.”
Cô ngại ngùng chôn mặt vào trong đầu gối không nói được gì.
“Trước khi làm đều phải hôn đối phương trước.” Giọng nói của anh có hơi bực, “Đến cái này còn không biết.”
Ôn Từ quay đầu, khuôn mặt đỏ lên, tóc mềm xõa trên vai, nhìn anh chằm chằm vài giây, nhưng không có hành động.
Phó Tư Bạch nhướng mày: “Nhìn gì.”
“Em phải xác nhận trước…anh không phải đang trêu chọc em.”
Anh nhướng mày: “Xác nhận chưa?”
“Chưa.”
Cô sao có thể nhìn thấu được anh.
Cô thở dài một hơi, “Không muốn thì thôi đi, dù sao việc này cũng không bao giờ nhìn thấy con gái phải chủ động trước cả.”
“Vừa hay, việc này…ông đây chưa bao giờ chủ động cả.”
Ôn Từ nhìn anh: “Anh và bạn gái cũ đã thử qua rồi?”
Phó Tư Bạch không muốn nói sự thật với cô, anh lãng ánh mắt đi chỗ khác: “Đương nhiên, không thì còn yêu đương gì.”
Ôn Từ cảm thấy trong lòng có chút ngưng trệ, không biết vì sao, cô cảm thấy khó chịu.
Với nhan sắc và điều kiện của Phó Tư Bạch thì quả thật không đến lượt anh cần phải chủ động.
“Em làm không được.”
Nói xong cô đứng dựng định rời đi, Phó Tư Bạch lại nắm chặt cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô quay lại, ôm lấy cái ót của cô rồi hôn môi cô thật sâu.
“Phải như vậy mới có thể khơi dậy được cảm xúc của đàn ông.” Phó Tư Bạch cắn cô, gần như cắn cô một cách vô lý, lại như trút giận và dạy dỗ, “Hiểu chưa?
“Ừm…” Cô khẽ khịt mũi, không chịu nổi cơn nhiệt huyết như vậy, “Phó Tư Bạch…”
“Như vậy đã không chịu nổi rồi, nếu chơi với tôi thật chỉ e là em chết đấy.”
Anh nói xong buông cô ra.
Má cô càng ngày càng ửng hồng, nhìn chằm chằm anh có hơi oán hận.
Môi bị anh cắn muốn xưng lên luôn rồi.
Môi anh cũng đỏ mọng, dưới ánh mặt trời còn có chút ẩm ướt, rất hấp dẫn.
“Đừng học bậy bạ trên phim, mấy việc này thuận theo tự nhiên, nếu anh muốn sẽ tìm em.”
“Được.”
Cô nghe anh nói rồi gật đầu cũng không dám trêu chọc người đàn ông này nữa.
Phó Tư Bạch đứng dậy, cất bao cao su vào trong tủ đầu giường, quay đầu nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn anh thì cùng anh đi đến một nơi.”
“Hả?”
“Gần đây, một bác sĩ khoa mắt từ nước ngoài trở về sẽ ở lại bệnh viện của chúng tôi nửa tháng."
Ông rất kích động nói với bà, “Bác sĩ khoa mắt này là một người ưu tú nhất trong ngành---Bác sĩ Phương Tử Hoằng, ông ấy sẽ thực hiện một số cuộc phẫu thuật để nghiên cứu và quan sát, và đã chọn một số hồ sơ bệnh án từ bệnh viện của chúng tôi, trong đó có bà Thư đây! Vì thế, chỉ cần bà đồng ý phẫu thuật kí tên một cái là chúng tôi sẽ ngay lập tức có thể tiến hành phẫu thuật trong mấy ngày tới.”
Thư Mạn Thanh không có thay đổi sắc mặt, bà từ chối: “Bác sĩ, tôi tạm thời vẫn chưa định sẽ làm phẫu thuật, chuẩn bị uống thuốc điều trị xem sao.”
“Đối với bệnh đục thủy tinh mà nói thì thuốc tác dụng không lớn đâu.”
“Tôi biết.”
“Bà Thư, nếu bà lo lắng về vấn đề tiền chữa trị thì bà có thể cứ yên tâm.” Bác sĩ giải thích nói, “Bưởi vì đây là cuộc phẫu thuật mang tính nghiên cứu nên tiền viện phí đều miễn phí.”
“Toàn bộ đều miễn phí?” Thư Mạn Thanh ngạc nhiên, “Sao có thể…”
"Một số bác sĩ khoa mắt trong bệnh viện sẽ tham gia vào ca phẫu thuật này. Mục đích chính là để học hỏi từ tiền bối Phương Tử Hoằng, vì vậy bệnh viện sẽ chịu mọi chi phí phẫu thuật."
Thư Mạn Thanh cũng hiểu được đại khái ý ông: “Chuyên gia này chọn bệnh án của tôi sao?”
“Đúng vậy, bởi vì trọng tâm của ông ấy là về bệnh đục tinh thế nên bệnh án của bà là thích hợp nhất.”
Bác sĩ lấy ra một lá thư đồng ý cho cuộc phẫu thuật, “Nếu bà không để ý chuyện trong suốt buổi phẫu thuật của bà sẽ được quan sát với các bác sĩ của chúng tôi thì mời bà kí tên lên đây, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để phẫu thuật.”
Thư Mạn Thanh đương nhiên không để ý chuyện để các bác sĩ quan sát, dù sao đều là làm phẫu thuật mà người trong phòng phẫu thuật nhiều ít…không có gì khác biệt đối với bệnh nhân mà nói cả.
Bà nghĩ đến mấy ngày nay Ôn Từ đều gọi điện khuyên bà, nếu bà còn không đồng ý phẫu thuật thì chỉ sợ nha đầu này phải cuống cuồng lên mất.
“Vậy…thời gian hồi phục sau phẫu thuật có lâu không?”
“Cái này không nói chắc được vì mỗi người khác nhau nhưng trong 3 tháng cố gắng đừng điều tiết mắt quá sức.”
“3 tháng á.”
Thời gian dài như vậy mà bà không thể vẽ tranh nữa thì tiền tiết kiệm trong nhà cũng chỉ đủ dùng trong thời gian này mà thôi.
Cái này sao được đây.
“Bà Thư.” Bác sĩ biểu cảm nghiêm nghị lên, “Bệnh tình của bà hiện tại vẫn chưa có gì đặc biệt nghiêm trong như nếu bà còn trì hoãn kéo dài đến thời kì bệnh sau này e là cả thế giới của bà thật sự sẽ mờ căm luôn đấy.”
Thư Mạn Thanh cũng hơi bị dọa nghĩ đến tương lai con gái mình.
Nếu tương lai bà thật sự không nhìn thấy gì nữa cũng là một gánh nặng lớn với con gái.
Một người ba đang hôn mê, một người mẹ mù lòa thì tương lai cô còn có thể gả đi như thế nào đây, làm sao cô có cuộc sống tốt lên.
Thư Mạn Thanh không hề do dự kí tên vào thư đồng ý phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật đã được lên kế hoạch vào kỳ nghỉ đông, các chuyên gia hợp tác đúng lịch trình, và tình cờ là Ôn Từ đang được nghỉ nên cô không cần phải đi lại giữa bệnh viện và trường học.
Ôn Từ đang xem lại bài tập cuối cùng của mình trong thư viện thì nhận được cuộc gọi từ mẹ bà nói rằng bà đã kí vào tờ giấy chấp nhận phẫu thuật.
Từ giọng nói của Thư Mạn Thanh có thể nghe ra được bà rất vui. Bà nói lần này bà may mắn lắm vì gặp được vị chuyên gia này làm phẫu thuật để nghiên cứu để được miễn phí toàn bộ chi phí.
“Vậy sao, vậy thì chúng ta phải nắm bắt cơ hội này. Thời gian này mẹ tuyệt đối không được dùng mắt quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đợi phẫu thuật nhé.”
Ôn Từ nghiêm nghị nhắc nhở, “Nếu không đợi đến khi phẫu thuật ngộ nhỡ chuyên gia nói mắt của mẹ không được nghỉ ngơi tốt, không thích hợp để phẫu thuật thì không phải là chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy sao?”
Thư Mạn Thanh nghe cô nói thế cũng tin lời, bà vội vàng nói: “Được được được, thời gian này mẹ sẽ không vẽ tranh nữa, mỗi ngày ngủ đủ 8 tiếng, nhất định sẽ không làm trì hoãn phẫu thuật. Lạc Lạc đừng lo nhé.”
“Vậy mới được chứ mẹ.” Ôn từ cười, “Bệnh viện con sẽ thường đến nên chỗ bên ba, mẹ cũng đừng quá lo lắng, nếu không ổn thì chúng ta mời y tá.”
“Không cần, con phải để mẹ có chút việc để làm chứ, nếu không một ngày sẽ chán lắm.”
“Ừm, dù sao mẹ cũng đừng quá sức.”
“Con cũng vậy nhé.” Thư Mạn Thanh cũng nhắc nhở, “Cuối kỳ, hãy ôn tập bài vở cho tốt, đừng đi làm thêm, chúng ta vẫn có một số tiền tiết kiệm.”
“Được!”
Ôn Từ cúp điện thoại của mẹ đến cạnh cửa sổ nhìn nhìn ánh mặt trời mùa đông ấm áp hiếm thấy ngoài cửa sổ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phó Tư Bạch làm việc luôn nhanh nhẹn gọn gàng đúng như phong cách của anh.
Cô xin anh giúp hai việc anh đều có thể làm rất tốt, không hề lộ chút nào.
Nếu gạt những thứ khác đi Phó Tư Bạch nhất định là người yêu hoàn hảo.
Lòng người rất ấm áp, Ôn Từ không yêu anh nhưng cũng không thể ghét anh như lúc trước.
Bị ép buộc bởi sự trao đổi quyền lợi, Phó Tư Bạch có thể khiến cô không cảm thấy uất ức, đáng khinh bỉ và bẩn thỉu... Đây là bản lĩnh của anh.
Chả trách khiến nhiều người con gái chết mê chết mệt anh như vậy.
Ôn Từ mở danh bạ lên bấm vào chỗ liên lạc fsb rồi gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được thông, giọng nói có hơi lười biếng nhưng lại rất quyến rũ: “Chủ động gọi đến không sợ phí tiền điện thoại à?”
“Không sợ.” Cô dựa lưng vào tấm kính thủy tinh, dịu dàng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Ngủ.”
“Ngủ trưa à, vậy vậy em cúp nhé! Anh nghỉ ngơi đi.”
Bên đầu kia của điện thoại truyền đến giọng nói lười nhác: “Em đánh thức ông đây rồi.”
“Xin lỗi.”
“Nói chuyện.”
“Là....chuyện bên mẹ em đã giải quyết rồi, kì nghỉ đông có thể phẫu thuật.”
“Anh biết.”
Ôn Từ hơi do dự, hỏi: “Anh đang ở căn hộ Ngự hồ hay ở kí túc xá?”
“Căn hộ.”
Cô biết anh bị suy nhược thần kinh nhẹ, chỉ cần tiếng động dù là nhỏ nhất cũng sẽ khó đi vào giấc ngủ nên thường về căn hộ nghỉ ngơi.
“Vậy bây giờ em đến tìm anh, được không?”
“Tìm anh làm gì?”
Ôn Từ suy nghĩ rồi nói: “Bạn gái tìm anh còn cần lí do hả?”
Bên đầu bên kia anh truyền đến giọng cười, có vẻ như anh cũng rất thích cách nói chuyện của cô như này, có chút dư vị yêu đương rồi.
“Đói rồi, mang chút gì ăn nhé.”
“Ừm.”
……
Ôn Từ đặc biệt đến cửa hàng bánh bao ở góc trường học mua bánh bao hấp mà Phó Tư Bạch thích, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi liền mua thêm vài thứ rồi bắt xe buýt đến căn hộ Ngự Hồ.
Mật khẩu căn hồ Phó Tư Bạch đã nói với cô rồi, dù ở đây không phải nhà cô nhưng cô cũng rất quen đường đi nước bước, bảo vệ tòa nhà thấy cô cũng không truy hỏi thông tin cá nhân gì nữa.
Khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trong ngày đầu năm mới.
Ôn Từ chuẩn bị một phong bì có chi phí chữa trị rồi để ở chỗ dễ thấy nhất trên quầy bar, số tiền còn lại cô sẽ tiết kiệm đủ rồi trả cho anh.
Đẩy cửa phòng ngủ ra cô thấy Phó Tư Bạch đang ngồi trên cái ghế lười, anh chỉ mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, lộ ra vẻ lười biếng, tay cầm một cuốn sách dày cộm với những đầu ngón tay gầy guộc.
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào làn da trắng lạnh của anh, đôi mắt phản chiếu ánh sáng một màu nâu nhạt xinh đẹp, viền và khóe mặt đều sáng lên.
Ôn Từ đẩy cửa đi vào nhưng anh không liếc nhìn qua mà chỉ nói: “Định cảm ơn anh?”
Cô lắc đầu: “Cũng không phải là cảm ơn, nam nữ yêu nhau không cần phải khách sáo như vậy.”
“Cũng đúng, bây giờ quen rồi cũng không mời đi ăn cơm nữa.”
“Có thể mời nhé.” Ôn Từ mỉm cười, “Ăn ở nhà ăn.”
Phó Tư Bạch kéo cô ngồi xuống cái ghế lười, ôm cô từ phía sau một cách tự nhiên, để cô thoải mái dựa vào ngực anh.
Ôn Từ cầm cuốn sách của anh lên tò mò lật xem, đây là cuốn sách “Tình yêu thời thổ tả” của Márquez.
“Đọc tiểu thiết à, em tưởng anh đang ôn thi cuối kì.”
Phó Tư Bạch hơi nheo mắt lại, đối diện với ánh mặt trời ấm áp: "Cuối kỳ còn cần ôn tập sao?"
“……”
Khóe miệng cô nhếch lên, đổi đề tài, “Em mua bánh bao hấp cho anh đấy.”
“Bây giờ không đói nữa.”
“Bụng của anh cũng rất chứng.” Ôn Từ bĩu môi, “Y hệt như con người anh.”
“Đến tìm anh rốt cuộc có việc gì.”
“Không có gì mà, nói chuyện yêu đương thôi.”
Phó Tư Bạch lạnh nhạt cười: “Nói thế nào?”
Không yêu thì làm sao nói chuyện đương.
Ôn Từ do dự mấy giây, lấy bao cao su từ trong túi xách ra đưa cho anh: “Lần này…em mua là kích cỡ lớn nhất rồi.”
Giọng nói nhỏ dần, khuôn mặt cô cũng đỏ bừng lên.
Phó Tư Bạch nhìn cái hộp nhỏ màu đỏ đó, anh hơi khựng lại mấy giây rồi bật cười: “Ôn Từ, em thật sự rất không giỏi về phương diện này.”
“So với bạn gái trước đây của anh em thật sự không giỏi…”
“Ngoài cái này ra thì mấy người bạn gái trước cũng sẽ không miễn cưỡng khi hẹn hò yêu đương với anh, không vui liền đá đá bay mặt mũi của anh như vậy.”
“Trước đây là em không đúng, em cũng sẽ kiềm chế bản thân không nổi giận lung tung với anh nữa.”
“Nhìn ra rồi.”
Lần đó sau chuyện ở bệnh viện, tính khí của cô…thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Phó Tư Bạch dựa lưng vào tường cửa sổ, lười biếng đặt tay lên cạnh đầu gối, cố ý trêu chọc cô: "Em có biết kế tiếp phải làm gì không?"
“Biết.”
Tay cô dời xuống cạp quần của anh, bị bàn tay thô ráp của anh nắm lại, thấp giọng nói có chút nhẫn nại: "Ai vừa bắt đầu liền đi thẳng vào cái này."
“Trong phim…”
“Em học bậy học bạ ở phim gì vậy.”
“……”
Ôn Từ có chút cam chịu, cô xoay người ôm đầu gối ngồi xuống không thèm để ý anh nữa.
Phó Tư Bạch nhìn bóng lưng cô, trêu chọc nói: “Vậy đã chịu không nổi rồi.”
Cô ngại ngùng chôn mặt vào trong đầu gối không nói được gì.
“Trước khi làm đều phải hôn đối phương trước.” Giọng nói của anh có hơi bực, “Đến cái này còn không biết.”
Ôn Từ quay đầu, khuôn mặt đỏ lên, tóc mềm xõa trên vai, nhìn anh chằm chằm vài giây, nhưng không có hành động.
Phó Tư Bạch nhướng mày: “Nhìn gì.”
“Em phải xác nhận trước…anh không phải đang trêu chọc em.”
Anh nhướng mày: “Xác nhận chưa?”
“Chưa.”
Cô sao có thể nhìn thấu được anh.
Cô thở dài một hơi, “Không muốn thì thôi đi, dù sao việc này cũng không bao giờ nhìn thấy con gái phải chủ động trước cả.”
“Vừa hay, việc này…ông đây chưa bao giờ chủ động cả.”
Ôn Từ nhìn anh: “Anh và bạn gái cũ đã thử qua rồi?”
Phó Tư Bạch không muốn nói sự thật với cô, anh lãng ánh mắt đi chỗ khác: “Đương nhiên, không thì còn yêu đương gì.”
Ôn Từ cảm thấy trong lòng có chút ngưng trệ, không biết vì sao, cô cảm thấy khó chịu.
Với nhan sắc và điều kiện của Phó Tư Bạch thì quả thật không đến lượt anh cần phải chủ động.
“Em làm không được.”
Nói xong cô đứng dựng định rời đi, Phó Tư Bạch lại nắm chặt cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô quay lại, ôm lấy cái ót của cô rồi hôn môi cô thật sâu.
“Phải như vậy mới có thể khơi dậy được cảm xúc của đàn ông.” Phó Tư Bạch cắn cô, gần như cắn cô một cách vô lý, lại như trút giận và dạy dỗ, “Hiểu chưa?
“Ừm…” Cô khẽ khịt mũi, không chịu nổi cơn nhiệt huyết như vậy, “Phó Tư Bạch…”
“Như vậy đã không chịu nổi rồi, nếu chơi với tôi thật chỉ e là em chết đấy.”
Anh nói xong buông cô ra.
Má cô càng ngày càng ửng hồng, nhìn chằm chằm anh có hơi oán hận.
Môi bị anh cắn muốn xưng lên luôn rồi.
Môi anh cũng đỏ mọng, dưới ánh mặt trời còn có chút ẩm ướt, rất hấp dẫn.
“Đừng học bậy bạ trên phim, mấy việc này thuận theo tự nhiên, nếu anh muốn sẽ tìm em.”
“Được.”
Cô nghe anh nói rồi gật đầu cũng không dám trêu chọc người đàn ông này nữa.
Phó Tư Bạch đứng dậy, cất bao cao su vào trong tủ đầu giường, quay đầu nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn anh thì cùng anh đi đến một nơi.”
“Hả?”