Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại - Trang 4
Chương 100: Hẹn hò
Khu vui chơi nhảy bungee của sân chơi nằm ở vị trí sau sườn núi, đứng trên bục có thể nhìn ra bầu trời, xa xa là những công trình lớn như đu quay, tàu lượn, và trong vùng lân cận có núi xanh cây cối.
Bên dưới bục nhảy bungee là một hồ nước trong xanh, trên hồ đã chuẩn bị sẵn những chiếc xuồng cứu sinh màu cam làm hàng rào an toàn cuối cùng.
Ôn Từ đứng trên bục nhảy bungee, gió thổi phù phù, đôi chân cô mềm nhũn ra.
Nhân viên hỗ trợ thắt dây cho cô và Phó Tư Bạch vào cùng: “Chuẩn bị rồi thì bắt đầu nhé.”
Ôn Từ căn bản không dám nhìn xuống dưới, cô hí mắt, biểu cảm đau khổ, mỗi một tế bào của cơ thể cô đều đang lên tiếng kháng cự.
Quả thật, cô thà làm chuyện đó với anh…cũng thật sự không muốn cột cùng một sợi dây rồi nhảy xuống như này với anh đâu!
“Phó Tư Bạch, em, em sợ, có thể không chơi không vậy!”
Phó Tư Bạch kiểm tra lại khóa dây rồi mới níu: “Vừa nãy ở dưới gan của em không phải lớn lắm sao, còn nói ai sợ ai rồi gì mà ai là chó đó?”
Ban nãy dưới chân núi, cô gái nhỏ này bị anh nói mấy lời chơi chiêu khích tướng liền trúng bẫy, nhưng…
“Bên dưới nhìn cũng không cao tới vậy.” Ôn từ bước từng bước nhỏ đi lên bục, nhìn xuống dưới rồi run rẩy nói: “Sao có thể cao như vậy!”
“Thử thử xem.” Phó Tư Bạch cổ vũ nói, “Cũng đã đến rồi.”
“Em thật sự rất sợ, em không muốn chơi.”
Anh vừa mới nhìn thấy sắc mặt của cô, cả người còn run rẩy nên cũng không miễn cưỡng cô nữa, anh quay đầu nói với người nhân viên: “Cởi ra cho cô ấy đi.”
Nhân viên bước lên cởi dây cho Ôn Từ rồi cười tít mắt nói: “Nhân tiện tôi nhắc, bây giờ hối hận cũng không thể lấy lại tiền đâu.”
Ôn Từ hơi ngạc nhiên: “Không được hoàn tiền lại sao?”
“Ừm, trước đây kí giấy cũng có viết là nếu muốn bỏ cuộc thì không được trả tiền lại.”
Cô cắn răng, ngăn không để người nhân viên cởi dây thừng ra: “Vậy vậy bỏ đi, tôi suy nghĩ lại rồi.”
1 người 400 đó!
Dù là Phó Tư Bạch mời cô chơi nhưng cô cũng không muốn lãng phí nhìn nhiều tiền mua vé đến vậy.
Phó Tư Bạch thấy cô vậy mà lại vì tiếc tiền mà thỏa hiệp nên cũng có hơi cạn lời: “Sợ thì đừng chơi, chút tiền này không là gì cả.”
“Không.” Cô gái nhỏ cố chấp lắc đầu, “Em muốn nhảy.”
Người nhân viên lại thắt dây cho cô lần nữa, rồi kiểm tra kĩ càng hai lần để xác định không có vấn đề gì nữa mới dẫn bọn họ đến trước bục nhảy.
Ôn Từ và anh đứng đối mặt với nhau, cô đau khổ nhắm chặt mắt lại, căn bản không dám nhìn xuống dưới.
“Sợ thì đừng chơi, con thỏ nhát gan như em.”
“Đây là lần đầu tiên, trước đây em chưa từng thử.” Ôn Từ bĩu môi, “Sợ rất bình thường nha.”
Phó Tư Bạch cong môi cười nhẹ: “Trước đây việc đó em cũng không phải là lần đầu sao, làm sao lại có cái gan chủ động như vậy?”
Ôn Từ ngó mắt nhìn xuống dưới, run rẩy nói: “Cái đó…lại sẽ không chết được.”
Phó Tư Bạch kề sát tai cô, giọng nói đầy mê hoặc: “Em làm sao biết, sẽ không chết?”
Nhìn thấy ý cười nơi khóe môi anh khiến Ôn Từ rất muốn đánh anh nhưng lại không dám manh động, chỉ có thể ném ánh mắt khinh bỉ cho anh.
Phó Tư Bạch giơ hai tay ra nói với cô: “Dang hai tay ra như chim đang bay vậy đó.”
“Không!”
Ôn Từ ôm eo của anh rất chặt như một bản năng lại nghe anh nói: “Xuất phát thôi.”
“A!!!”
Cú rơi không trọng lượng đột ngột khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, và cô hét lên vì sốc.
“Phó Tư Bạch! Anh đang ở đâu! Phó Tư Bạch!”
“Đang ở trong lòng em.”
Ôn Từ thử mở mắt ra mới nhận ra anh vẫn đang ôm chặt lấy vòng eo gầy của mình.
Dây bungee căng hết mức rồi theo quán tính mà co lại, ném hai người lên bầu trời xanh mướt.
Ôn Từ không còn sốc bởi cú bật vừa rồi nhưng cô vẫn rất sợ hãi: “Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch!!”
“Đây.”
“Mau mau ôm em!”
Phó Tư Bạch đưa tay lên, để cho cảm giác không trọng lượng khiến anh lắc lư tự do.
“Phó Tư Bạch, mau ôm em! Em sợ!”
Đây còn là lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu anh.
Phó Tư Bạch ôm cô vào lòng, khóa chặt cô trong vòng tay.
“Anh đừng buông em ra nha aa!”
“Sẽ không buông.”
Cảm giác hoảng sợ của Ôn Từ đã vơi đi ít nhiều, cô mở mắt ra nghiêng đầu và tò mò nhìn những ngọn núi và rừng cây xung quanh.
“Phó Tư Bạch, anh không sợ chút nào hả?”
“Anh từng chơi rất nhiều lần rồi.”
“Lần đầu tiên anh không sợ hả?”
“Lần đầu tiên…”
Phó Tư Bạch nhớ về lần đầu tiên chơi, lúc chơi anh rất muốn được ôm cô cùng nhảy.
Mọi thứ lần đầu tiên của cuộc đời này anh đều muốn làm cùng cô.
Ôn Từ ngẩng đầu nhìn mặt Phó Tư Bạch.
Góc độ trước mặt cô này, theo nguyên tắc tự sướng mà nói thật sự đây chính là góc chết.
Nhan sắc anh tuấn của Phó Tư Bạch…360 độ không góc chết, làm sao mà đẹp đến không tì vết được vậy.
Cuối cùng thì sợi dây cũng đứng im, nhân viên thao tác khóa lực kéo để từ từ nhấc cả hai lên.
Từ khoảnh khắc từ trên bục nhảy bungee bước xuống đất, chân của Ôn Từ run lên, cô gần như không thể đứng vững, đành ngồi xổm trên mặt đất.
Phó Tư Bạch đỡ ngang eo cô: “Có cần mất hết tiền đồ như vậy không.”
Ôn Từ đẩy cái tay anh ra: “Em sẽ không chơi trò này nữa!”
“Ừm.”
“Cũng không muốn chơi với anh nữa.”
Phó Tư Bạch phủi phủi đầu gối nhìn cô từ trên cao xuống: “Vậy anh đi nhé.”
“bye bye!”
Anh quay bước đi, có vẻ như thật sự không để ý cô nữa, đi về hướng xuống núi.
Anh đi được 10 mấy mét lại quay đầu, cô gái nhỏ còn đang tức giận ngồi xổm bên đường ôm đầu gối, dáng vẻ rất đáng thương.
Phó Tư Bạch không vui liếm môi cũng không biết bản thân lại chọc ghẹo gì cô nữa.
Ôn Từ nghe tiếng bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang từ từ bước quay lại gần.
“Không phải bye bye rồi sao?”
“Mặt trời sắp xuống núi rồi, sợ con thỏ nhỏ nhà chúng ta bị ăn mất luôn.”
Ôn Từ bĩu môi.
“Đi thôi.” Chân anh gác lên bậc thềm có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Đi không nổi nữa.” Ôn Từ ủ rũ nói, “Chân mềm nhũn, bị dọa đến…”
Phó Tư Bạch biết tính khí ương ngạnh của nha đầu này, khi cô giở chứng lên cũng không dễ để dỗ dành.
Anh cúi cùng cúi người: “Cõng em.”
“Thật?”
“Mau lên.”
Ôn Từ thấy anh đã rất không vui rồi nên cũng không dám kéo dài thời gian nữa, cô leo lên lưng anh.
Người đàn ông dễ dàng cõng cô trên lưng, đi về phía đường rừng xuống núi.
Lưng của anh rộng và rắn chắc, và mọi cơ bắp đều mang lại cảm giác mạnh mẽ.
“Phó Tư Bạch nhìn anh gầy mà anh lại nhiều thịt quá.”
Phó Tư Bạch không để ý cô.
Cô nhéo cánh tay rắn chắc của anh vào và nhận xét, "Đó là loại có làn da mỏng nhưng chắc thịt.”
Phó Tư Bạch hơi nghiêng đầu khuôn mặt góc cạnh nhìn cô: “Em trông nhỏ nhắn vậy mà thật sự cũng có nhiều thịt.”
Ôn Từ nhất thời chưa phản ứng kịp: “Cái gì.”
“Không gì.”
Một lúc sau cô mới phản ứng lại anh nói gì, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng nhích thân mình cách xa anh một chút.
“Phó Tư Bạch, vô lại!”
“Sợ cái gì.” Anh hừ nhẹ một tiếng, “Dù sao cũng đều là của anh.”
“……”
Ai người xuống núi đến khu trò chơi.
Khu trò chơi về đêm cũng bắt đầu rồi, vòng đu quay bừng sáng với đèn neon rực rỡ, rất đẹp mắt.
Ôn Từ không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra trùm vòng đu quay mấy tấm.
Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt hồng hào, đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì sao, tóc mái cũng bị gió lay động.
Cô nhìn vòng đu quay, Phó Tư Bạch thì nhìn cô…
“Anh còn muốn chơi gì?”
Cô vừa quay đầu Phó Tư Bạch liền lập tức lãng ánh mắt đi, nhìn trời nhìn mây: “Tùy em.”
“Vậy em chọn nhé.”
Ôn Từ chọn vòng quay xe con ong.
Xe con ong đều là một toa tàu có hình con ong, chạy chậm trên một số đường ray tròn, khi lái xe cơ thể sẽ quay theo vòng tròn.
Cái xe này vốn cho các bạn nhỏ chơi vì rất nhàm chán.
Nhưng Ôn Từ lại muốn chơi cái này, bởi vì…
Phó Tư Bạch say xe.
Sau khi chiếc xe ong chạy vài vòng theo giai điệu của "Flying Bugs", anh đã sắp không chịu nổi.
Khó khăn lắm, chịu đựng mãi đến khi xuống xe, trán Phó Tư Bạch tựa vào cột đèn anh nhắm mắt, giảm bớt cảm giác khó chịu khi quay cuồng trên mặt đất...
Ôn Từ ân cần hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Phó Tư Bạch sắc mặt hơi trầm xuống: “Không cảm giác.”
“Vậy chúng ta ngồi một vòng nữa nhé?”
Cơ thể người đàn ông co giật.
Ôn Từ vội vàng kéo anh đến cái ghế đá ngồi xuống, cô vuốt lưng cho anh rồi nói: “Bỏ đi, không chọc anh nữa, anh từ từ thôi.”
Phó Tư Bạch cũng dịu đi được hơn một chút, cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Anh thật kì lạ, chơi bungee thì bình thường còn xe con ong này lại không ngồi được.” Ôn Từ chỉ về hướng xe con ong ban nãy, “Anh nhìn kìa mấy bạn nhỏ nhà người ta còn ngồi được.”
Phó Tư Bạch vừa nhìn cái xe đó di chuyển cơ thể liền thấy hơi giật giật, thật sự muốn nôn.
“Aiya! Xin lỗi!” Cô vội vàng vuốt ngực anh, để anh dễ chịu hơn, “Anh đừng nhìn qua đó nữa.”
“Ôn Từ, anh hoài nghi là em cố ý đấy.”
“Em không có.” Ôn Từ vẻ mặt vô tội, ghé nói vào tai anh, “Phản ứng nghiêm trọng như vậy, âm nhạc cũng đừng nghe nữa.”
Lòng bàn tay cô mềm mại, khi quấn lấy tai anh mang đến cảm giác rất dễ chịu.
Phó Tư Bạch liếc nhìn cô, anh nói: “Âm nhạc thì không sao nhưng anh thấy em phản ứng sinh lý khiến anh muốn nôn…”
“Vậy…em đi?”
“Đi cũng được, đi rồi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Được thôi, bye bye.”
Ôn Từ đứng dậy rời đi, cô đi đến bảng hiệu đèn neon, và quay lại nhìn Phó Tư Bạch.
Anh vẫn ngồi trên ghế đá như cũ, khuôn mặt tuấn tú bị màn đêm bao trùm, đôi mắt như bị vùi lấp trong bóng tối.
Anh ngước cằm lên khiêu khích nhìn cô, không chút ý định sẽ đuổi theo nào.
Ôn Từ khẽ hừ một tiếng, đi về phía tiệm trà sữa cách đó không xa, định mua cho anh một ly chanh nóng để ức chế cơn chóng mặt và buồn nôn.
Tiệm trà sữa phải xếp hàng, Ôn Từ nhẫn nại đứng xếp ở cuối hàng.
Lại không ngờ có một giọng nữ quen thuộc ghé bên tai: “Á, đây không phải là Ôn Từ sao?”
Ôn Từ ngẩng đầu nhìn thấy người con gái xếp hàng phía trước, vậy mà lại là đối thủ cạnh tranh vị trí mua hàng đầu trong Kinh hồng với cô---Vân Hủy.
Cô và một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh như đang mặc đồ đôi, và họ dường như đang xếp hàng để mua trà sữa.
“Thật là xúi quẩy sao mà có thể nhìn thấy cô.” Vân Hủy nói đầy chua ngoa.
Ôn Từ không muốn nói qua nói lại với cô ta, cô không nói lại gì cúi đầu chơi điện thoại.
Người đàn ông bên cạnh Vân Hủy hỏi: “Cô gái này là ai thế?”
Vân Hủy nói nhỏ vào tai anh ta mấy câu, từ biểu cảm uất ức của cô ta Ôn Từ có thể nhìn ra được đoán chắc là đang mách lại với bạn trai mình về việc múa ở Kinh hồng.
Mấy phút sau Ôn Từ xếp hàng mua được nước chanh.
Nước ở khu giải trí như này bán rất đắt, một ly nước chanh mấy tệ thì trong này bán đến 30 tệ. Nhưng mua cho Phó Tư Bạch thì cô ngược lại cũng không thấy tiếc.
Cô xuyên qua dòng người tấp nập, lúc đi ra khỏi quán trà sữa cô đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt nóng hổi phả vào trước quần áo.
Ôn Từ giật mình đau la lên một tiếng lại nhìn thấy người bạn trai cơ bắp của Vân Hủy trong tay cầm nửa ly trà sữa nóng đang mở nắp, lạnh lùng nhìn cô: “Không thấy cô, xin lỗi nhé, có bị thương đâu không.”
Trước ngực Ôn Từ đã ướt một mảng, trà sữa nóng hổi làm da cô tê dại.
Rất rõ ràng người đàn ông này đang cố ý.
Vân Hủy làm bộ trách anh ta: “Aiya, sao anh không cẩn thận gì hết vậy, phỏng bạn em rồi.”
“Cái ly trà sữa này cũng không có mắt gì hết, phỏng kẻ hèn nhưng không biết làm sao lại phỏng tới cô ấy rồi.”
Hai người bật cười.
Ôn Từ đau đến khó chịu, đỡ ngực rồi rời đi. Lúc cô xoay người lại nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của người thanh niên bước qua.
Phó Tư Bạch trầm mặc đi qua, nhấc chân đạp lên người anh bạn trai của Vân Hủy.
Người đàn ông có vẻ cao lớn vạm vỡ này... bị anh đạp xuống ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu đau thảm thương.
Toàn thân Phó Tư Bạch đều đang tức giận, anh bước lên trước điên tiết đạp lên người anh ta thêm mấy phát.
Vân Hủy kêu la thất thanh.
Một bên Ôn Từ phủi nước trước ngực, một bên cố gắng kéo anh ra vì sợ anh sẽ gây ra chuyện lớn: “Phó Tư Bạch, đi…”
Phó Tư Bạch tràn đầy tàn nhẫn muốn đi lên phía trước, nhưng Ôn Từ dùng sức kéo anh lại: “Em rất đau.”
Câu nói này gần như có chút tác dụng, Phó Tư Bạch nhìn một mảng ướt sủng trước ngực cô, không màng những thứ khác kéo cô đi thật nhanh ra khỏi khu vui chơi.
Anh nghĩ là cô bị thương rất nặng, chuẩn bị dẫn cô đến bệnh viện rồi.
Ôn Từ mới giải thích: “Không, không có nghiêm trọng như vậy, lúc nãy giả bộ đấy vì sợ anh gây ra chuyện chứ thật sự bôi tí thuốc mỡ vào là được rồi.”
“Em chắc chứ?”
“Trà sữa có thể nóng bao nhiêu chứ.”
Phó Tư Bạch đi vào cửa hàng tiện lợi để mua thuốc mỡ bôi phỏng, sau đó kéo Ôn Từ về căn hộ Ngự Hồ. Giày còn chưa kịp thay ra anh đã kéo cô ngồi lên ghế sô pha, mở hộp thuốc mỡ ra rồi một tay kéo cổ áo cô ra.
“Không, không cần, em tự bôi.”
Ôn Từ đưa tay ra muốn lấy hộp thuốc nhưng Phó Tư Bạch lại nhấc tay lên không đưa cho cô.
“Phó Tư Bạch…”
Ánh mắt của anh rất nghiêm nghị, đôi tay thon dài...mở nút áo của cô từng nút từng nút: “Nếu nghiêm trọng thì vẫn phải đến bệnh viện.”
Hai má của Ôn Từ đã đỏ lên: “Thật sự không nghiêm trọng đến vậy.”
“Cho anh xem nào.”
Bên dưới bục nhảy bungee là một hồ nước trong xanh, trên hồ đã chuẩn bị sẵn những chiếc xuồng cứu sinh màu cam làm hàng rào an toàn cuối cùng.
Ôn Từ đứng trên bục nhảy bungee, gió thổi phù phù, đôi chân cô mềm nhũn ra.
Nhân viên hỗ trợ thắt dây cho cô và Phó Tư Bạch vào cùng: “Chuẩn bị rồi thì bắt đầu nhé.”
Ôn Từ căn bản không dám nhìn xuống dưới, cô hí mắt, biểu cảm đau khổ, mỗi một tế bào của cơ thể cô đều đang lên tiếng kháng cự.
Quả thật, cô thà làm chuyện đó với anh…cũng thật sự không muốn cột cùng một sợi dây rồi nhảy xuống như này với anh đâu!
“Phó Tư Bạch, em, em sợ, có thể không chơi không vậy!”
Phó Tư Bạch kiểm tra lại khóa dây rồi mới níu: “Vừa nãy ở dưới gan của em không phải lớn lắm sao, còn nói ai sợ ai rồi gì mà ai là chó đó?”
Ban nãy dưới chân núi, cô gái nhỏ này bị anh nói mấy lời chơi chiêu khích tướng liền trúng bẫy, nhưng…
“Bên dưới nhìn cũng không cao tới vậy.” Ôn từ bước từng bước nhỏ đi lên bục, nhìn xuống dưới rồi run rẩy nói: “Sao có thể cao như vậy!”
“Thử thử xem.” Phó Tư Bạch cổ vũ nói, “Cũng đã đến rồi.”
“Em thật sự rất sợ, em không muốn chơi.”
Anh vừa mới nhìn thấy sắc mặt của cô, cả người còn run rẩy nên cũng không miễn cưỡng cô nữa, anh quay đầu nói với người nhân viên: “Cởi ra cho cô ấy đi.”
Nhân viên bước lên cởi dây cho Ôn Từ rồi cười tít mắt nói: “Nhân tiện tôi nhắc, bây giờ hối hận cũng không thể lấy lại tiền đâu.”
Ôn Từ hơi ngạc nhiên: “Không được hoàn tiền lại sao?”
“Ừm, trước đây kí giấy cũng có viết là nếu muốn bỏ cuộc thì không được trả tiền lại.”
Cô cắn răng, ngăn không để người nhân viên cởi dây thừng ra: “Vậy vậy bỏ đi, tôi suy nghĩ lại rồi.”
1 người 400 đó!
Dù là Phó Tư Bạch mời cô chơi nhưng cô cũng không muốn lãng phí nhìn nhiều tiền mua vé đến vậy.
Phó Tư Bạch thấy cô vậy mà lại vì tiếc tiền mà thỏa hiệp nên cũng có hơi cạn lời: “Sợ thì đừng chơi, chút tiền này không là gì cả.”
“Không.” Cô gái nhỏ cố chấp lắc đầu, “Em muốn nhảy.”
Người nhân viên lại thắt dây cho cô lần nữa, rồi kiểm tra kĩ càng hai lần để xác định không có vấn đề gì nữa mới dẫn bọn họ đến trước bục nhảy.
Ôn Từ và anh đứng đối mặt với nhau, cô đau khổ nhắm chặt mắt lại, căn bản không dám nhìn xuống dưới.
“Sợ thì đừng chơi, con thỏ nhát gan như em.”
“Đây là lần đầu tiên, trước đây em chưa từng thử.” Ôn Từ bĩu môi, “Sợ rất bình thường nha.”
Phó Tư Bạch cong môi cười nhẹ: “Trước đây việc đó em cũng không phải là lần đầu sao, làm sao lại có cái gan chủ động như vậy?”
Ôn Từ ngó mắt nhìn xuống dưới, run rẩy nói: “Cái đó…lại sẽ không chết được.”
Phó Tư Bạch kề sát tai cô, giọng nói đầy mê hoặc: “Em làm sao biết, sẽ không chết?”
Nhìn thấy ý cười nơi khóe môi anh khiến Ôn Từ rất muốn đánh anh nhưng lại không dám manh động, chỉ có thể ném ánh mắt khinh bỉ cho anh.
Phó Tư Bạch giơ hai tay ra nói với cô: “Dang hai tay ra như chim đang bay vậy đó.”
“Không!”
Ôn Từ ôm eo của anh rất chặt như một bản năng lại nghe anh nói: “Xuất phát thôi.”
“A!!!”
Cú rơi không trọng lượng đột ngột khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng, và cô hét lên vì sốc.
“Phó Tư Bạch! Anh đang ở đâu! Phó Tư Bạch!”
“Đang ở trong lòng em.”
Ôn Từ thử mở mắt ra mới nhận ra anh vẫn đang ôm chặt lấy vòng eo gầy của mình.
Dây bungee căng hết mức rồi theo quán tính mà co lại, ném hai người lên bầu trời xanh mướt.
Ôn Từ không còn sốc bởi cú bật vừa rồi nhưng cô vẫn rất sợ hãi: “Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch!!”
“Đây.”
“Mau mau ôm em!”
Phó Tư Bạch đưa tay lên, để cho cảm giác không trọng lượng khiến anh lắc lư tự do.
“Phó Tư Bạch, mau ôm em! Em sợ!”
Đây còn là lần đầu tiên cô chủ động yêu cầu anh.
Phó Tư Bạch ôm cô vào lòng, khóa chặt cô trong vòng tay.
“Anh đừng buông em ra nha aa!”
“Sẽ không buông.”
Cảm giác hoảng sợ của Ôn Từ đã vơi đi ít nhiều, cô mở mắt ra nghiêng đầu và tò mò nhìn những ngọn núi và rừng cây xung quanh.
“Phó Tư Bạch, anh không sợ chút nào hả?”
“Anh từng chơi rất nhiều lần rồi.”
“Lần đầu tiên anh không sợ hả?”
“Lần đầu tiên…”
Phó Tư Bạch nhớ về lần đầu tiên chơi, lúc chơi anh rất muốn được ôm cô cùng nhảy.
Mọi thứ lần đầu tiên của cuộc đời này anh đều muốn làm cùng cô.
Ôn Từ ngẩng đầu nhìn mặt Phó Tư Bạch.
Góc độ trước mặt cô này, theo nguyên tắc tự sướng mà nói thật sự đây chính là góc chết.
Nhan sắc anh tuấn của Phó Tư Bạch…360 độ không góc chết, làm sao mà đẹp đến không tì vết được vậy.
Cuối cùng thì sợi dây cũng đứng im, nhân viên thao tác khóa lực kéo để từ từ nhấc cả hai lên.
Từ khoảnh khắc từ trên bục nhảy bungee bước xuống đất, chân của Ôn Từ run lên, cô gần như không thể đứng vững, đành ngồi xổm trên mặt đất.
Phó Tư Bạch đỡ ngang eo cô: “Có cần mất hết tiền đồ như vậy không.”
Ôn Từ đẩy cái tay anh ra: “Em sẽ không chơi trò này nữa!”
“Ừm.”
“Cũng không muốn chơi với anh nữa.”
Phó Tư Bạch phủi phủi đầu gối nhìn cô từ trên cao xuống: “Vậy anh đi nhé.”
“bye bye!”
Anh quay bước đi, có vẻ như thật sự không để ý cô nữa, đi về hướng xuống núi.
Anh đi được 10 mấy mét lại quay đầu, cô gái nhỏ còn đang tức giận ngồi xổm bên đường ôm đầu gối, dáng vẻ rất đáng thương.
Phó Tư Bạch không vui liếm môi cũng không biết bản thân lại chọc ghẹo gì cô nữa.
Ôn Từ nghe tiếng bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang từ từ bước quay lại gần.
“Không phải bye bye rồi sao?”
“Mặt trời sắp xuống núi rồi, sợ con thỏ nhỏ nhà chúng ta bị ăn mất luôn.”
Ôn Từ bĩu môi.
“Đi thôi.” Chân anh gác lên bậc thềm có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Đi không nổi nữa.” Ôn Từ ủ rũ nói, “Chân mềm nhũn, bị dọa đến…”
Phó Tư Bạch biết tính khí ương ngạnh của nha đầu này, khi cô giở chứng lên cũng không dễ để dỗ dành.
Anh cúi cùng cúi người: “Cõng em.”
“Thật?”
“Mau lên.”
Ôn Từ thấy anh đã rất không vui rồi nên cũng không dám kéo dài thời gian nữa, cô leo lên lưng anh.
Người đàn ông dễ dàng cõng cô trên lưng, đi về phía đường rừng xuống núi.
Lưng của anh rộng và rắn chắc, và mọi cơ bắp đều mang lại cảm giác mạnh mẽ.
“Phó Tư Bạch nhìn anh gầy mà anh lại nhiều thịt quá.”
Phó Tư Bạch không để ý cô.
Cô nhéo cánh tay rắn chắc của anh vào và nhận xét, "Đó là loại có làn da mỏng nhưng chắc thịt.”
Phó Tư Bạch hơi nghiêng đầu khuôn mặt góc cạnh nhìn cô: “Em trông nhỏ nhắn vậy mà thật sự cũng có nhiều thịt.”
Ôn Từ nhất thời chưa phản ứng kịp: “Cái gì.”
“Không gì.”
Một lúc sau cô mới phản ứng lại anh nói gì, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng nhích thân mình cách xa anh một chút.
“Phó Tư Bạch, vô lại!”
“Sợ cái gì.” Anh hừ nhẹ một tiếng, “Dù sao cũng đều là của anh.”
“……”
Ai người xuống núi đến khu trò chơi.
Khu trò chơi về đêm cũng bắt đầu rồi, vòng đu quay bừng sáng với đèn neon rực rỡ, rất đẹp mắt.
Ôn Từ không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra trùm vòng đu quay mấy tấm.
Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt hồng hào, đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì sao, tóc mái cũng bị gió lay động.
Cô nhìn vòng đu quay, Phó Tư Bạch thì nhìn cô…
“Anh còn muốn chơi gì?”
Cô vừa quay đầu Phó Tư Bạch liền lập tức lãng ánh mắt đi, nhìn trời nhìn mây: “Tùy em.”
“Vậy em chọn nhé.”
Ôn Từ chọn vòng quay xe con ong.
Xe con ong đều là một toa tàu có hình con ong, chạy chậm trên một số đường ray tròn, khi lái xe cơ thể sẽ quay theo vòng tròn.
Cái xe này vốn cho các bạn nhỏ chơi vì rất nhàm chán.
Nhưng Ôn Từ lại muốn chơi cái này, bởi vì…
Phó Tư Bạch say xe.
Sau khi chiếc xe ong chạy vài vòng theo giai điệu của "Flying Bugs", anh đã sắp không chịu nổi.
Khó khăn lắm, chịu đựng mãi đến khi xuống xe, trán Phó Tư Bạch tựa vào cột đèn anh nhắm mắt, giảm bớt cảm giác khó chịu khi quay cuồng trên mặt đất...
Ôn Từ ân cần hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Phó Tư Bạch sắc mặt hơi trầm xuống: “Không cảm giác.”
“Vậy chúng ta ngồi một vòng nữa nhé?”
Cơ thể người đàn ông co giật.
Ôn Từ vội vàng kéo anh đến cái ghế đá ngồi xuống, cô vuốt lưng cho anh rồi nói: “Bỏ đi, không chọc anh nữa, anh từ từ thôi.”
Phó Tư Bạch cũng dịu đi được hơn một chút, cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Anh thật kì lạ, chơi bungee thì bình thường còn xe con ong này lại không ngồi được.” Ôn Từ chỉ về hướng xe con ong ban nãy, “Anh nhìn kìa mấy bạn nhỏ nhà người ta còn ngồi được.”
Phó Tư Bạch vừa nhìn cái xe đó di chuyển cơ thể liền thấy hơi giật giật, thật sự muốn nôn.
“Aiya! Xin lỗi!” Cô vội vàng vuốt ngực anh, để anh dễ chịu hơn, “Anh đừng nhìn qua đó nữa.”
“Ôn Từ, anh hoài nghi là em cố ý đấy.”
“Em không có.” Ôn Từ vẻ mặt vô tội, ghé nói vào tai anh, “Phản ứng nghiêm trọng như vậy, âm nhạc cũng đừng nghe nữa.”
Lòng bàn tay cô mềm mại, khi quấn lấy tai anh mang đến cảm giác rất dễ chịu.
Phó Tư Bạch liếc nhìn cô, anh nói: “Âm nhạc thì không sao nhưng anh thấy em phản ứng sinh lý khiến anh muốn nôn…”
“Vậy…em đi?”
“Đi cũng được, đi rồi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
“Được thôi, bye bye.”
Ôn Từ đứng dậy rời đi, cô đi đến bảng hiệu đèn neon, và quay lại nhìn Phó Tư Bạch.
Anh vẫn ngồi trên ghế đá như cũ, khuôn mặt tuấn tú bị màn đêm bao trùm, đôi mắt như bị vùi lấp trong bóng tối.
Anh ngước cằm lên khiêu khích nhìn cô, không chút ý định sẽ đuổi theo nào.
Ôn Từ khẽ hừ một tiếng, đi về phía tiệm trà sữa cách đó không xa, định mua cho anh một ly chanh nóng để ức chế cơn chóng mặt và buồn nôn.
Tiệm trà sữa phải xếp hàng, Ôn Từ nhẫn nại đứng xếp ở cuối hàng.
Lại không ngờ có một giọng nữ quen thuộc ghé bên tai: “Á, đây không phải là Ôn Từ sao?”
Ôn Từ ngẩng đầu nhìn thấy người con gái xếp hàng phía trước, vậy mà lại là đối thủ cạnh tranh vị trí mua hàng đầu trong Kinh hồng với cô---Vân Hủy.
Cô và một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh như đang mặc đồ đôi, và họ dường như đang xếp hàng để mua trà sữa.
“Thật là xúi quẩy sao mà có thể nhìn thấy cô.” Vân Hủy nói đầy chua ngoa.
Ôn Từ không muốn nói qua nói lại với cô ta, cô không nói lại gì cúi đầu chơi điện thoại.
Người đàn ông bên cạnh Vân Hủy hỏi: “Cô gái này là ai thế?”
Vân Hủy nói nhỏ vào tai anh ta mấy câu, từ biểu cảm uất ức của cô ta Ôn Từ có thể nhìn ra được đoán chắc là đang mách lại với bạn trai mình về việc múa ở Kinh hồng.
Mấy phút sau Ôn Từ xếp hàng mua được nước chanh.
Nước ở khu giải trí như này bán rất đắt, một ly nước chanh mấy tệ thì trong này bán đến 30 tệ. Nhưng mua cho Phó Tư Bạch thì cô ngược lại cũng không thấy tiếc.
Cô xuyên qua dòng người tấp nập, lúc đi ra khỏi quán trà sữa cô đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt nóng hổi phả vào trước quần áo.
Ôn Từ giật mình đau la lên một tiếng lại nhìn thấy người bạn trai cơ bắp của Vân Hủy trong tay cầm nửa ly trà sữa nóng đang mở nắp, lạnh lùng nhìn cô: “Không thấy cô, xin lỗi nhé, có bị thương đâu không.”
Trước ngực Ôn Từ đã ướt một mảng, trà sữa nóng hổi làm da cô tê dại.
Rất rõ ràng người đàn ông này đang cố ý.
Vân Hủy làm bộ trách anh ta: “Aiya, sao anh không cẩn thận gì hết vậy, phỏng bạn em rồi.”
“Cái ly trà sữa này cũng không có mắt gì hết, phỏng kẻ hèn nhưng không biết làm sao lại phỏng tới cô ấy rồi.”
Hai người bật cười.
Ôn Từ đau đến khó chịu, đỡ ngực rồi rời đi. Lúc cô xoay người lại nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của người thanh niên bước qua.
Phó Tư Bạch trầm mặc đi qua, nhấc chân đạp lên người anh bạn trai của Vân Hủy.
Người đàn ông có vẻ cao lớn vạm vỡ này... bị anh đạp xuống ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu đau thảm thương.
Toàn thân Phó Tư Bạch đều đang tức giận, anh bước lên trước điên tiết đạp lên người anh ta thêm mấy phát.
Vân Hủy kêu la thất thanh.
Một bên Ôn Từ phủi nước trước ngực, một bên cố gắng kéo anh ra vì sợ anh sẽ gây ra chuyện lớn: “Phó Tư Bạch, đi…”
Phó Tư Bạch tràn đầy tàn nhẫn muốn đi lên phía trước, nhưng Ôn Từ dùng sức kéo anh lại: “Em rất đau.”
Câu nói này gần như có chút tác dụng, Phó Tư Bạch nhìn một mảng ướt sủng trước ngực cô, không màng những thứ khác kéo cô đi thật nhanh ra khỏi khu vui chơi.
Anh nghĩ là cô bị thương rất nặng, chuẩn bị dẫn cô đến bệnh viện rồi.
Ôn Từ mới giải thích: “Không, không có nghiêm trọng như vậy, lúc nãy giả bộ đấy vì sợ anh gây ra chuyện chứ thật sự bôi tí thuốc mỡ vào là được rồi.”
“Em chắc chứ?”
“Trà sữa có thể nóng bao nhiêu chứ.”
Phó Tư Bạch đi vào cửa hàng tiện lợi để mua thuốc mỡ bôi phỏng, sau đó kéo Ôn Từ về căn hộ Ngự Hồ. Giày còn chưa kịp thay ra anh đã kéo cô ngồi lên ghế sô pha, mở hộp thuốc mỡ ra rồi một tay kéo cổ áo cô ra.
“Không, không cần, em tự bôi.”
Ôn Từ đưa tay ra muốn lấy hộp thuốc nhưng Phó Tư Bạch lại nhấc tay lên không đưa cho cô.
“Phó Tư Bạch…”
Ánh mắt của anh rất nghiêm nghị, đôi tay thon dài...mở nút áo của cô từng nút từng nút: “Nếu nghiêm trọng thì vẫn phải đến bệnh viện.”
Hai má của Ôn Từ đã đỏ lên: “Thật sự không nghiêm trọng đến vậy.”
“Cho anh xem nào.”