Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
Chương 48: Sự lựa chọn
Sáng hôm sau, Tax đang ở trong phòng thí nghiệm hì hục với những nghiên cứu mới. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, bước vào là Lục Tuyến Yên, vừa thấy cô anh liền nở nụ cười nhưng liền chợt tắt đi khi nhìn thấy đằng sau cô ấy còn có một người nữa. Nếu như anh nhớ không nhầm thì đây là người mà Lục Tuyến Yên đã mang về từ căn cứ Mộ Vấn Lập.
- Tiểu thư.
Vừa nói hắn vừa xem xét những vết thương trên người Lục Tuyến Yên, những vết bỏng do chiếc vòng tay để lại vẫn hằn sâu trên đó.
- Chúng ta bắt đầu luôn chứ?
Tax mất kiên nhẫn nói dù anh biết trước tiểu thư của hắn chuẩn bị làm gì.
Và rất nhanh Lục Tuyến Yên đã đưa Sarry đứng trước mình và giới thiệu.
- Tax, kể từ bây giờ đây sẽ là cộng sự của anh. Hãy làm quen...
- Tiểu thư, tôi không chấp nhận một kẻ từ căn cứ của kẻ địch mà cô mang về.
Phản ứng của Tax không phải Lục Tuyến Yên không đoán được trước. Nhưng cái khó khăn Tax là một người rất cứng đầu và rất khó khuyên bảo. Duy nhất chỉ có thời gian mới khiến cho Tax nhìn nhận được những gì xung quanh mình.
- Tin tôi lần này, được chứ.
Nói rồi Lục Tuyến Yên đặt lên bàn Tax một khẩu súng.
- Nếu có bất trắc gì, tôi cho phép cậu nổ súng tại Lục gia.
Tax vẫn rất khó chịu với yêu cầu này của Lục Tuyến Yên, nhưng nhìn dáng bộ nghiêm túc của cô ấy lại nhất thời mềm lòng. Anh cầm cây súng trên tay để bên người.
- Chúng ta bắt đầu thôi.
Lục Tuyến Yên xoa đầu Sarry một cái rồi vào trong phòng thí nghiệm với Tax. Sarry vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống. Vấn đề khác thường chính là cô nhận thấy trái tim mình đang rộn ràng vì Tax. Và từ giây phút ấy Sarry lại cứ mãi đứng ngồi không yên. Nhưng Sarry lại rất dễ nhận ra, ánh mắt của Tax luôn hướng về một phía, đó chính là Lục Tuyến Yên cũng chính là ân nhân cứu mạng của cô.
- Cô nên ngồi yên một chỗ cho tôi.- Tax gằn giọng với Sarry không chút kiên dè việc cô là phụ nữ.
Sarry cũng rụt rè không kém cúi đầu đứng ở một gốc.
Vẫn những thao tác quen thuộc ấy, Tax pha chế dung dịch màu đỏ máu ấy để phục vụ cho việc hồi phục của tiểu thư. Màu đỏ máu này... không phải là màu vốn có của chất hóa học này, mà chính là màu do tự tay anh tạo nên. Vì anh biết tiểu thư của mình sợ máu.
Mỗi lần chữa trị cho cô ấy cứ như thế, cô ấy luôn la hét một cách yếu ớt. Và rồi anh chính là người bên cạnh cô ấy. Vẫn biết tiểu thư chẳng có một chút tình cảm với mình nhưng điều này vẫn khiến anh rất vui.
Nhưng hôm nay có gì đó rất lạ. Không biết tựa bao giờ nơi làm việc riêng tư của anh lại có thể trở thành nơi tự do ra vào của những kẻ bên ngoài Lục gia. Nhìn Mặc Băng Tước hiên ngang bước vào làm Tax có chút ngạc nhiên. Chưa kịp lêm tiếng đã nghe tiếng hét của Lục Tuyến Yên. Nhưng lần này không phải anh bên cạnh cô ấy nữa. Mặc Băng Tước bước từ trong phòng ra ngoài trên tay bồng Lục Tuyến Yên đang thở yếu ớt. Hắn lườm Tax một cái rồi vào trong căn phòng kia, cứ như hắn đã quen với nơi này từ trước vậy.
...
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại khiến Lục Tuyến Yên đang say giấc trên giường tỉnh dậy. Là cuộc gọi từ ngoại quốc. Nhưng cái cô quan tâm chính là nhìn thấy Mặc Băng Tước đang nằm gục đầu bên cạnh giường của mình. Khi Lục Tuyến Yên nhận ra đối phương gọi cho mình là ai cô liền vội chạy ra ngoài.
Đặt điện thoại lên tai, Lục Tuyến Yên không hề che giấu đi sự bất lực của mình.
- Tôi đồng ý với cuộc hôn nhân do bà sắp đặt, không có nghĩa là bà có quyền xen vào cuộc sống riêng tư của tôi. Bà còn muốn gì ở tôi nữa hả?
Bên kia đầu dây hầu như vẫn rất bình tâm nghe và trả lời.
- Con gái, ta chỉ muốn nhắc rằng một tuần sau lễ đính hôn sẽ diễn ra. Và con sẽ phải có mặt ở Âu Dương gia trong ba ngày trước ngày lễ đính hôn. Cái này con phải biết.
- Chẳng phải còn bốn ngày sao? Bà cứ phải vài phút gọi cho tôi làm gì?- Đối với Lục Tuyến Yên, tiếp chuyện với bật trưởng bối của Âu Dương gia là điều đang ghê tởm nhất.
Nói rồi Lục Tuyến Yên lập tức cúp máy. Cô cầm chiếc điện thoại trên tay nắm chặc lấy nhìn vào bên trong hướng Mặc Băng Tước. Còn anh thì phải làm sao đây.
Vì mục đích của mọi người qua đây cũng chỉ đã cứu cô cho nên hôm nay Lục Tuyến Yên đã rất tức tốc sắp xếp chuyến bay về Trung Quốc. Và bên đó cô cũng đang có vấn đề cần phải giải quýêt. Quách Ân đã cho cô biết về chuyện báo chí kia, việc cô đang ở bên Mĩ và đã được lên báo Trung Quốc như thế nào.
Tất cả quay về và dùng máy bay tư nhân của Lục gia.
...
Để tránh dư luận từ báo chí vì những tin đồn giả rộ lên hiện nay, tất cả đều được đưa về căn cứ của Mặc Băng Tước. Quách Ân lại không muốn Lục Tuyến Yên biết chuyện này cho nên cô đã đề nghị mọi người cho mình về trước. Không ngờ, vì là bạn thân của Lục Tuyến Yên nên đến cả Quách Ân cũng trở thành trung tâm của cuộc rượt đuổi.
Trong căn phòng lớn, chỉ mỗi Lục Tuyến Yên và Mặc Băng Tước ở đấy. Lục Tuyến Yên sau khi tắm xong cũng tự mình vào phòng của hắn. Có chút bất ngờ nhưng Mặc Băng Tước lại chẳng có chút manh động gì.
Nhưng rồi điều kì lạ khác lại xảy đến, bỗng nhiên Lục Tuyến Yên bước đến bên và ngồi lên đùi hắn. Cô còn tựa hai trán vào nhau rất âu yếm. Không hiểu sao lúc này chính hắn cũng cảm thấy rung động.
Không thể chần chừ thêm nữa, Mặc Băng Tước trực tiếp ôm Lục Tuyến Yên và đặt cô xuống giường. Hắn nằm trên dùng tay gối lấy cái đầu bé nhỏ của cô sau đó... nhẹ nhàng hôn lên vùng cổ nhạy cảm.
- Băng.
Bỗng nhiên hắn dừng hành động của mình lại. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn một cách nghiêm túc như vậy.
- Có chuyện gì.- Hắn vẫn chỉ trả lời cô một cách thật lạnh lùng.
- Em yêu anh.
Chưa kịp đợi anh phản ứng Lục Tuyến Yên đã chuyển mình sang thế chủ động hai tay choàng lên ôm lấy hắn hôn hắn một cách đắm đuối.
Đêm hôm ấy... hai người đã trải qua một đêm thật nồng nhiệt với nhau.
Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán Lục Tuyến Yên đã hoàn toàn biến mất không dấu vết. Mặc Băng Tước cũng chả buồn mà tìm cô nữa. Hắn ngồi dậy vào và vệ sinh thân thể rồi cầm áo khoác đến công ty một cách rất bình thường. Cứ như, những thứ đã từng xảy ra với hắn chưa từng tôn tại. Một cách vô cảm, hắn ném những thứ còn lại trong phòng liên quan đến Lục Tuyến Yên vào thùng rác sau đó nắm tất cả mang ra ngoài cho nhân viên vệ sinh. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên hắn tự mình làm những chuyện này.
Vừa đến công ty, hắn đã nhận được thư từ chức của Lục Tuyến Yên. Tuy nhiên lại chẳng thấy người đâu. Hắn nhìn sang gian làm việc của cô ở đối diện mình, không hiểu sao lại trông thấy hình bóng cô ở đó.
Tự nhiên lại cảm thấy không gian yên tĩnh đến lạ lùng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Băng Tước lười biếng cầm chiếc remote để cửa mở ra. Quách Ân cầm một loạt giấy tờ đặt nhẹ nhàng lên bàn làm việc của Mặc Băng Tước. Cô cũng rất nhẹ nhàng và nói.
- Coi như đây là việc cuối cùng mà anh làm cho cậu ấy đi.
Mặc Băng Tước cầm lấy xấp tài liệu rất nhanh nhìn qua rồi truyền lệnh xuống Khả Sanh. Quách Ân biết mình không còn gì để ở lại nữa cũng rời đi. Mặc Băng Tước lại trở về với sự trống vắng. Chính hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có cảm giác này. Trong khi... hắn đã có người trong lòng. Và còn vài ngày nữa thôi là hắn sẽ được gặp lại cô ấy rồi.
***
- Tiểu thư.
Vừa nói hắn vừa xem xét những vết thương trên người Lục Tuyến Yên, những vết bỏng do chiếc vòng tay để lại vẫn hằn sâu trên đó.
- Chúng ta bắt đầu luôn chứ?
Tax mất kiên nhẫn nói dù anh biết trước tiểu thư của hắn chuẩn bị làm gì.
Và rất nhanh Lục Tuyến Yên đã đưa Sarry đứng trước mình và giới thiệu.
- Tax, kể từ bây giờ đây sẽ là cộng sự của anh. Hãy làm quen...
- Tiểu thư, tôi không chấp nhận một kẻ từ căn cứ của kẻ địch mà cô mang về.
Phản ứng của Tax không phải Lục Tuyến Yên không đoán được trước. Nhưng cái khó khăn Tax là một người rất cứng đầu và rất khó khuyên bảo. Duy nhất chỉ có thời gian mới khiến cho Tax nhìn nhận được những gì xung quanh mình.
- Tin tôi lần này, được chứ.
Nói rồi Lục Tuyến Yên đặt lên bàn Tax một khẩu súng.
- Nếu có bất trắc gì, tôi cho phép cậu nổ súng tại Lục gia.
Tax vẫn rất khó chịu với yêu cầu này của Lục Tuyến Yên, nhưng nhìn dáng bộ nghiêm túc của cô ấy lại nhất thời mềm lòng. Anh cầm cây súng trên tay để bên người.
- Chúng ta bắt đầu thôi.
Lục Tuyến Yên xoa đầu Sarry một cái rồi vào trong phòng thí nghiệm với Tax. Sarry vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống. Vấn đề khác thường chính là cô nhận thấy trái tim mình đang rộn ràng vì Tax. Và từ giây phút ấy Sarry lại cứ mãi đứng ngồi không yên. Nhưng Sarry lại rất dễ nhận ra, ánh mắt của Tax luôn hướng về một phía, đó chính là Lục Tuyến Yên cũng chính là ân nhân cứu mạng của cô.
- Cô nên ngồi yên một chỗ cho tôi.- Tax gằn giọng với Sarry không chút kiên dè việc cô là phụ nữ.
Sarry cũng rụt rè không kém cúi đầu đứng ở một gốc.
Vẫn những thao tác quen thuộc ấy, Tax pha chế dung dịch màu đỏ máu ấy để phục vụ cho việc hồi phục của tiểu thư. Màu đỏ máu này... không phải là màu vốn có của chất hóa học này, mà chính là màu do tự tay anh tạo nên. Vì anh biết tiểu thư của mình sợ máu.
Mỗi lần chữa trị cho cô ấy cứ như thế, cô ấy luôn la hét một cách yếu ớt. Và rồi anh chính là người bên cạnh cô ấy. Vẫn biết tiểu thư chẳng có một chút tình cảm với mình nhưng điều này vẫn khiến anh rất vui.
Nhưng hôm nay có gì đó rất lạ. Không biết tựa bao giờ nơi làm việc riêng tư của anh lại có thể trở thành nơi tự do ra vào của những kẻ bên ngoài Lục gia. Nhìn Mặc Băng Tước hiên ngang bước vào làm Tax có chút ngạc nhiên. Chưa kịp lêm tiếng đã nghe tiếng hét của Lục Tuyến Yên. Nhưng lần này không phải anh bên cạnh cô ấy nữa. Mặc Băng Tước bước từ trong phòng ra ngoài trên tay bồng Lục Tuyến Yên đang thở yếu ớt. Hắn lườm Tax một cái rồi vào trong căn phòng kia, cứ như hắn đã quen với nơi này từ trước vậy.
...
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại khiến Lục Tuyến Yên đang say giấc trên giường tỉnh dậy. Là cuộc gọi từ ngoại quốc. Nhưng cái cô quan tâm chính là nhìn thấy Mặc Băng Tước đang nằm gục đầu bên cạnh giường của mình. Khi Lục Tuyến Yên nhận ra đối phương gọi cho mình là ai cô liền vội chạy ra ngoài.
Đặt điện thoại lên tai, Lục Tuyến Yên không hề che giấu đi sự bất lực của mình.
- Tôi đồng ý với cuộc hôn nhân do bà sắp đặt, không có nghĩa là bà có quyền xen vào cuộc sống riêng tư của tôi. Bà còn muốn gì ở tôi nữa hả?
Bên kia đầu dây hầu như vẫn rất bình tâm nghe và trả lời.
- Con gái, ta chỉ muốn nhắc rằng một tuần sau lễ đính hôn sẽ diễn ra. Và con sẽ phải có mặt ở Âu Dương gia trong ba ngày trước ngày lễ đính hôn. Cái này con phải biết.
- Chẳng phải còn bốn ngày sao? Bà cứ phải vài phút gọi cho tôi làm gì?- Đối với Lục Tuyến Yên, tiếp chuyện với bật trưởng bối của Âu Dương gia là điều đang ghê tởm nhất.
Nói rồi Lục Tuyến Yên lập tức cúp máy. Cô cầm chiếc điện thoại trên tay nắm chặc lấy nhìn vào bên trong hướng Mặc Băng Tước. Còn anh thì phải làm sao đây.
Vì mục đích của mọi người qua đây cũng chỉ đã cứu cô cho nên hôm nay Lục Tuyến Yên đã rất tức tốc sắp xếp chuyến bay về Trung Quốc. Và bên đó cô cũng đang có vấn đề cần phải giải quýêt. Quách Ân đã cho cô biết về chuyện báo chí kia, việc cô đang ở bên Mĩ và đã được lên báo Trung Quốc như thế nào.
Tất cả quay về và dùng máy bay tư nhân của Lục gia.
...
Để tránh dư luận từ báo chí vì những tin đồn giả rộ lên hiện nay, tất cả đều được đưa về căn cứ của Mặc Băng Tước. Quách Ân lại không muốn Lục Tuyến Yên biết chuyện này cho nên cô đã đề nghị mọi người cho mình về trước. Không ngờ, vì là bạn thân của Lục Tuyến Yên nên đến cả Quách Ân cũng trở thành trung tâm của cuộc rượt đuổi.
Trong căn phòng lớn, chỉ mỗi Lục Tuyến Yên và Mặc Băng Tước ở đấy. Lục Tuyến Yên sau khi tắm xong cũng tự mình vào phòng của hắn. Có chút bất ngờ nhưng Mặc Băng Tước lại chẳng có chút manh động gì.
Nhưng rồi điều kì lạ khác lại xảy đến, bỗng nhiên Lục Tuyến Yên bước đến bên và ngồi lên đùi hắn. Cô còn tựa hai trán vào nhau rất âu yếm. Không hiểu sao lúc này chính hắn cũng cảm thấy rung động.
Không thể chần chừ thêm nữa, Mặc Băng Tước trực tiếp ôm Lục Tuyến Yên và đặt cô xuống giường. Hắn nằm trên dùng tay gối lấy cái đầu bé nhỏ của cô sau đó... nhẹ nhàng hôn lên vùng cổ nhạy cảm.
- Băng.
Bỗng nhiên hắn dừng hành động của mình lại. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn một cách nghiêm túc như vậy.
- Có chuyện gì.- Hắn vẫn chỉ trả lời cô một cách thật lạnh lùng.
- Em yêu anh.
Chưa kịp đợi anh phản ứng Lục Tuyến Yên đã chuyển mình sang thế chủ động hai tay choàng lên ôm lấy hắn hôn hắn một cách đắm đuối.
Đêm hôm ấy... hai người đã trải qua một đêm thật nồng nhiệt với nhau.
Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán Lục Tuyến Yên đã hoàn toàn biến mất không dấu vết. Mặc Băng Tước cũng chả buồn mà tìm cô nữa. Hắn ngồi dậy vào và vệ sinh thân thể rồi cầm áo khoác đến công ty một cách rất bình thường. Cứ như, những thứ đã từng xảy ra với hắn chưa từng tôn tại. Một cách vô cảm, hắn ném những thứ còn lại trong phòng liên quan đến Lục Tuyến Yên vào thùng rác sau đó nắm tất cả mang ra ngoài cho nhân viên vệ sinh. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên hắn tự mình làm những chuyện này.
Vừa đến công ty, hắn đã nhận được thư từ chức của Lục Tuyến Yên. Tuy nhiên lại chẳng thấy người đâu. Hắn nhìn sang gian làm việc của cô ở đối diện mình, không hiểu sao lại trông thấy hình bóng cô ở đó.
Tự nhiên lại cảm thấy không gian yên tĩnh đến lạ lùng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Băng Tước lười biếng cầm chiếc remote để cửa mở ra. Quách Ân cầm một loạt giấy tờ đặt nhẹ nhàng lên bàn làm việc của Mặc Băng Tước. Cô cũng rất nhẹ nhàng và nói.
- Coi như đây là việc cuối cùng mà anh làm cho cậu ấy đi.
Mặc Băng Tước cầm lấy xấp tài liệu rất nhanh nhìn qua rồi truyền lệnh xuống Khả Sanh. Quách Ân biết mình không còn gì để ở lại nữa cũng rời đi. Mặc Băng Tước lại trở về với sự trống vắng. Chính hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có cảm giác này. Trong khi... hắn đã có người trong lòng. Và còn vài ngày nữa thôi là hắn sẽ được gặp lại cô ấy rồi.
***