Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
Chương 47: Giải cứu
Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 47: Giải cứu.
- Cùng tôi thoát khỏi đây, cô sẽ được sống tiếp.
...
Sau khi xong xuôi công việc ở biên giới, Mộ Vấn Lập rất nhanh đã trở về. Một chuyện cỏn con như thế không ngờ lại làm mất tận 6 tiếng đồng hồ của hắn. Nhưng có giết đi đám người kia cũng chưa chắc làm hắn nguôi ngoa cơn giận.
Bây giờ đối với hắn cái động lực duy nhất chính là Lục Tuyến Yên đang ở căn cứ đợi hắn, cũng đã được người cửa hắn tắm rửa vệ sinh, chắc chắn rằng mùi của Mặc Băng Tước trên người cô hoàn toàn đã bị bay mất.
Và việc đầu tiên hắn làm trước khi về căn cứ cũng chính là đi tắm. Nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, hai kẻ người hầu hống hách của hắn được phái đi săn sóc cho Lục Tuyến Yên sao lại nhìn bơ phờ như thế này.
- Sarry đâu?
Hai cô hầu gái bỗng nhiên giật bắn mình. Người đã bị Lục Tuyến Yên đánh cho phồng hai má lên tiếng.
- Cô ấy chỉ để cho một mình Sarry bên cạnh mình. Chúng tôi... không còn cách nào khác.
Vừa nói ra lại có cái hay, hai cô gái nhìn nhau mà cười. Như thế có thể đổ lỗi cho Sarry về vết thương của cô gái ấy rồi. Hai người cũng không phải chết.
Mộ Vấn Lập cười nửa miệng một cái. Trước giờ những người phụ nữ hắn đưa đến đây đều bị ba cô nàng này dạy dỗ. Nhưng bây giờ lại bị dạy dỗ ngược lại. Đúng là cô gái của hắn có khác.
Trông thấy ông chủ mình cười, chẳng hiểu sao hai cô hầu gái cảm nhận được chút gì đó nguy hiểm và không đúng.
Cạch!
Cửa phòng được mở ra, hắn bước vào trong đúng lúc Sarry đang mang chậu nước rửa chân ra ngoài. Sarry chào hắn một cách nhẹ nhàng rồi ra ngoài.
- Đứng lại!
Sarry giật mình méo miệng tròn mắt, cô chỉ mới đi lướt ngang qua hắn thôi mà.
- Để chìa lại rồi cút đi.
Sarry bỗng chợt thở phào nhẹ nhõng. Cô quay lại đặt chìa khóa xuống vào chỗ nào đó dễ thấy bên trong căn phòng và cũng trong tầm nhìn của Lục Tuyến Yên.
Trên giường, Lục Tuyến Yên vẫn đang tiếp tục giả ngủ. Cô được Sarry đặt ở giữa giường, trên người chỉ mảnh mai một chiếc áo sơ mi che toàn bộ. Cô nằm co đôi chân lại trông rất quyến rũ. Chưa hết trên giường lại còn rải vô số cánh hoa hồng thơm phức, đèn trong phòng cũng là màu hồng mộng mơ. Khiến hắn cảm thấy căn phòng bây giờ giống như là phòng của đêm tân hôn vậy.
Mộ Vấn Lập cởi bỏ chiếc áo khoác tắm ở ngoài. Trên người hắn bây giờ chỉ còn mỗi chiếc khăn tắm ngay giữa hông.
Lục Tuyến Yên cảm nhận rất rõ hắn đang tiến đến rất gần cô. Bàn tay Mộ Vấn Lập đã rất nhanh mân mê cánh tay của Lục Tuyến Yên qua lớp áo sơ mi mỏng dánh.
Thật ra là cô đang đánh cược vào ván bài này. Nếu người của Lục gia không đến ngay lúc này chắc chắn cô sẽ bị hắn...
Và ngay lúc này, cô nghe rất rõ những chấn động bên dưới được kích hoạt. Không sai Mộ Vấn Lập liền đứng dậy rời giường. Hắn cầm lại chiếc áo tắm màu đen khoác vào và ra ngoài vẫn không quên quay lại nhìn Lục Tuyến Yên lần cuối. Nhìn cô vẫn ngủ ngon thế kia khiến hắn rất dễ chịu.
- Đợi anh, chúng ta sẽ cùng vui vẻ nhanh thôi.
Cạch!
Sau khi cánh cửa đóng lại Lục Tuyến Yên lập tức bật dậy. Cô ôm lấy hai cánh tay mình rùng mình nhăn mặt, sao mỗi lần tên đàn ông này tiếp xúc với cô cô đều cảm thấy kinh tởm thế nhỉ.
Không nhanh không chậm, Lục Tuyến Yên lập tức rời giường. Cô đến bên chậu hoa vừa nãy, đúng là chiếc chìa khóa đang nằm đây, nhưng không phải chìa khóa của cánh cửa này. Hắn không thể nhanh như thế đã tráo đi rồi?
Lục Tuyến Yên bực mình thở dài, chiếc nhẫn Laze của cô hết năng lượng mất tiêu rồi.
...
Rầm!!!
Một chiếc xe tăng cỡ đại không thương tiếc đâm sầm vào cổng căn cứ Mộ Vấn Lập. Người cầm lái là một lão già ngoài sáu mươi, đeo kính một bên mắt đang miểm cười khoái chí. Ông há hả cười sau đó kích hoạt đại pháo cho về phía trước điên cuồng nhấn bắn. Vô số viên đạn được bắn ra bay thẳng vào căn cứ của Mộ Vấn Lập.
Đang trên đường ra bên ngoài xem xét tình hình bỗng nhiên một tiếng nổ lớn xảy ra. Mộ Vấn Lập nhìn xuống dưới cầu thang, Lục gia sao lại biết chuyện mà đến đây.
- Ông chủ, lối ra vào bị bít rồi.
Mộ Vấn Lập cực kì khó chịu nhíu mày, cô gái này không ngờ ở trong tầm mắt của hắn không một giây nào rời lại có thể gọi viện binh đến. Dường như hắn đã quá đề thấp chủ nhân của Lục gia hiện tại rồi.
Trong lúc Mộ Vấn Lập đang bị mắc kẹt trong này, bên ngoài người của hắn vì không kịp phòng bị mà nằm chết như chết dịch. Chưa hết, còn vô số những hầu gái, bác sĩ, bác làm vườn rời khỏi chiếc xe tăng vác trên vai khẩu súng sáu nòng liên thanh mà sấy. Vừa sấy vừa cười như những kẻ mới ra viện. Chính là vì, đã lâu rồi họ không được giết người.
...
Nhân lúc hỗn loạn bên ngoài, Lục Tuyến Yên hì hục một hồi cuối cùng cũng mở được cánh cửa. Chạy được một đoạn cô bắt gặp Sarry đang ngồi co một góc mà khóc thút thít. Khi cô bé nhìn thấy cô ánh mắt liền sáng lên.
- Sao chị lại ở trong đó lâu như thế, chiếc chìa khóa bị ông chủ giấu rồi sao?
- Chúng ta nên thoát khỏi đây trước.
Nói rồi Lục Tuyến Yên nắm lấy tay Sarry dẫn đi. Hai người cùng nhau hướng thẳng lên tầng thượng.
Chạy theo một hàng dài cầu thang cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng của sân thượng. Nhưng ở đấy lại còn có hai tên lực lưỡng canh gác. Lục Tuyến Yên bật cười, náo loạn ở dưới kia còn để người ở đây phòng hờ cô chạy thoát à.
Hai tên đàn ông nhìn thấy cô cùng Sarry đi cùng nhau, bọn chúng liền công kích Sarry đầu tiên.
- Một con oshin muốn phản bội tổ chức.
Bọn chúng đứng trước mặt Lục Tuyến Yên, vì Sarry đã nấp đằng sau lưng cô.
- Xin lỗi nhưng...
Một trong hai tên vừa lên tiếng đã bị hành độn dứt khoác nhanh nhẹ như tia chớp của Lục Tuyến Yên đo ván. Vũ khí của cô tất nhiên chính là chiếc trâm cài tóc của Sarry. Một nhát đâm vào gáy dối phương, một cái chết tức khắc không đau đớn.
Và còn chưa đến ba nốt nhạc, tên còn lại cũng nằm xuống mặt đất.
Lục Tuyến Yên xé một mảnh vải từ chiếc áo sơ mi lau đi vết máu trên chiếc trâm cài sau đó còn rất dịu dàng búi tóc lên cho Sarry, khiến cho Sarry lại thêm phần cảm kích và còn yêu thích cô hơn. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ muốn rời khỏi nơi này như bây giờ.
Khi cả hai vừa mở cửa sân thượng trên trời đã có chấn động. Một chiếc trực thăng trên bao dần dần hạ xuống. Cánh cửa mở ra, Mặc Băng Tước nhìn Lục Tuyến Yên bằng ánh mắt dịu dàng. Trông thấy hắn Lục Tuyến Yên bất chợt thả lỏng cơ thể miệng mếu lại như muốn khóc. Hắn chưa chết, Mặc Băng Tước thật sự đang ở trước mặt cô, hắn đã đến cứu cô.
Lục Tuyến Yên khẩn trương dắt lấy Sarry chạy đến phía trực thăng cùng nhau bước lên. Vừa lên đến đã vội chạy đến ôm chầm lấy Mặc Băng Tước mà khóc.
- Em... em cứ tưởng...
Người không tiếp thu được vẫn là Mặc Băng Tước. Hắn xưng hô thân mật với cô lúc ấy qua bộ đàm. Nhưng với mặt đối mặt như thế này mà lại như thế khiến hắn có chút... ngại.
- Anh... anh đang ở trước mặt em đây.
Lục Tuyến Yên không nói gì, cô vẫn ngoan cố muốn ôm hắn thêm một chút trước ánh nhìn của bao người.
Được một lúc sau cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao trực thăng lại còn chưa cất cánh. Thì ra, cô gái cô mang theo vẫn còn chưa hoàn toàn bước lên.
- Sarry?- Lục Tuyến Yên bỗng nhiên lại nở nụ cười. - Cô... không tin tôi sao?
Sarry lúc đầu còn rất lưỡn lự. Nhưng chp đến khi nhìn thấy nụ cười của Lục Tuyến đã làm cho lòng cô dứt khoác hơn. Cô nắm lấy tay Lục Tuyến Yên nhào lên ôm lấy cô vào lòng.
Trực thăng cất cánh bay lên trời cao, Lục Tuyến Yên nhì hiện trường bên dưới ra lệnh cho mọi người ở bên dưới rút. Trông thấy tiểu thư đã an toàn họ liền về lại vị trí mà biến mất không dấu tích.
Trên trừ thăng, Lục Tuyến Yên lại một lần nữa nhì xuống căn cứ của Mộ Vấn Lập. Chỉ hận bây giờ không thể khiến nó tan nát như một bãi chiến trường.
Mặc Băng Tước cởi áo khoác của mình choàng lên cho Lục Tuyến Yên. Hắn nhìn tình trạng của cô hiện giờ không khỏi tức giận muốn tìm hắn và bóp nát Mộ Vấn Lập ra. Là người phụ nữ của Mặc Băng Tước nhưng hắn lại dám đem ra để làm trò đùa giỡn như thế này.
Ôm lấy Lục Tuyến Yên và dìu cô vào hàng ghế ngồi, Mặc Băng Tước rất chăm chú xem xét từng chút trên da thịt của cô. Đầy vết trầy xước và còn có cả dấu vết xưng vù vì cái bạt tai mà Mộ Vấn Lập giáng xuống. Cuối cùng hắn dừng lại trên hai tay và hai chân của Lục Tuyến Yên. Những chiếc vòng này thật ra là gì, mỗi lần cô cử động là như muốn đốt cháy cả da thịt.
- Đau không?
Mặc Băng Tước vừa hỏi vừa cầm đôi bàn tay của Lục Tuyến Yên lên mà thổi nhẹ cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Lục Tuyến Yên cảm thấy bản thân muốn làm nũng với hắn.
- Đau... đau lắm...
Tất cả đều bàng hoàng nhìn về phía Lục Tuyến Yên. Là cô đang nhõng nhẽo với Mặc Băng Tước sao? Nhưng về phần hắn lại tỏ ra rất bình thường vuốt lọn tóc của Lục Tuyến Yên sang một bên mép tai. Hắn nhìn chiếc vòng, nó không phải là một vật dễ đeo dễ tháo.
- Làm sao để tháo chúng ra?
- Lục gia sẽ có cách. Mộ Vấn Lập, hắn là người của Lục gia.
Cả không gian chìm vào im lặng. Mộ Vấn Lập thế mà lại là người của Lục gia, lại đi đối đầu và làm kẻ thù với Lục gia. Khả Sanh suy nghĩ một chút đột nhiên lên tiếng.
- Hắn ta là Lục Khắc, là đứa con thất lạc của Lục gia từ nhỏ?
- Không sai.- Lục Tuyến Yên khẳng định không một chút ngạc nhiên khi Khả Sanh biết chuyện này.- Trước đây anh ấy có trở về Lục gia. Nhưng không phải là cùng chung sống một cuộc sống hạnh phúc với gia đình. Anh ta đã đánh cắp không ít những thành phẩm mà ba tôi cũng chính là Lục Cất Tư tạo ra. Hắn chỉ việc cướp nó và mang đi. Những thứ hắn lấy được đều là bản duy nhất. Cách để tháo những chiếc vòng này chúng tôi buộc phải tìm ra bản chính trong các bản nháp mà ba tôi đã để lại. Anh đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi.
Không gian im lặng một hồi lâu, cả ba người họ đều đã nhìn Lục Tuyến Yên bằng một con mắt khác. Không phải là Lục Tuyến Yên mà đó chính là Lục tiểu thư, là người đứng đầu Lục gia hiện giờ.
Phía xa xa, đến một nơi toàn những mỏm núi cao chót vót. Nhưng những mỏm núi lại được sắp xếp như một điều đã được định sẵn. Đúng hơn là nơi này được chọn để trở thành căn cứ của Lục gia.
Xung quanh là những ngọn núi, bên trong là một ngọn núi chính. Đó chính là căn cứ chính của Lục gia.
Chiếc trực thăng hạ cánh trực tiếp xuống khu vữ quân đội, vì là nơi tập quân nên khá hoang vắng. Đặc biệt còn rất xa những khu khác.
Trực thăng đáp đất, tất cả mọi người đều rời khỏi và xuống đất. Mặc Băng Tước mặt dù là một kẻ kiêu ngạo nhưng vẫn khá hiếu kì nhìn xung quanh. Nơi này hơn hẳn những gì của hắn, thậm chí sự tồn tại của hắn cũng chỉ là một thứ tép riêu. Nơi này phong hoàng đến đáng sợ, không giống như là một căn cứ mà còn giống như một khu phố còn có người sinh sống không khác gì một thành thị.
Đã lâu không trở lại Lục Tuyến Yên cũng nhìn quanh một chút sau đó cất lên giọng nói uy quyền của nơi này.
- Chào mừng mọi người đến với Lục gia.
Không đợi ai nói thêm câu nào Lục Tuyến Yên lại tiếp tục.
- Đưa mọi người về khu nghỉ dưỡng đi.
Nói rồi Lục Tuyến Yên một khắc quay đi không ngoảnh lại. Mọi người đều nhìn theo bóng lưng của cô mà cảm thấy xa lạ.
- Mọi người không cần phải thắc mắc. Ở đây cậu ấy phải là người như thế.
Quách Ân lên tiếng như muốn giải đáp thắc mắc cho ba người kia, cô nhìn theo bóng lưng của Lục Tuyến Yên nhẹ nhàng ánh mắt.
- Chúng ta đi thôi.
...
- Bên chúng ta không một ai mất mạng chứ.
Lục Tuyến Yên vừa đi vừa hỏi hang người quản lí bên cạnh.
- Thưa tiểu thư không mất một ai.
- Có ai bị thương không.
- ... - Ba vị trưởng lão.
!!!
Lục Tuyến Yên hơi thần người nhíu mày bỗng nhiên quay sang đánh nhẹ vào vai cậu quản lí một cái.
- Cậu không thể dẻo miệng hơn một tí à.
Tất nhiên cũng chỉ là cái đánh yêu nhẹ nhàng đếm đỏ vai. Lục Tuyến Yên có bao giờ đánh mắng ai bao giờ, chuyện các trưởng lão của Lục gia đến và đón cô về từ căn cứ của Mộ Vấn Lập cũng không phải nằm ngoài dự đoán.
...
Mặc Băng Tước được người hầu của Lục gia chăm sóc đưa đến một căn phòng cao quý. Nhưng hắn lại cảm thấy chán nản mà chui lên thư viện ngồi đọc sách. Ngồi bên khung cửa sổ, hắn đọc sách đợi cô mặc dù không biết là cô có trở về hay không. Nhìn trên bàn bên kia, chiếc vòng hoa hắn vẫn luôn mang theo bên mình. Những nhánh hoa đã héo nhưng lại không phai đi cái sắc đẹp vốn có.
Hắn đã sắp ngủ gật đến nơi. Trong lúc băng bó vết Quách Ân đã tiêm cho hắn không ít thuốc ngủ. Cho nên bây giờ hắn cảm thấy bản thân có chút mê man.
Thế nhưng đến khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm nhận được bất thình lình cánh cửa mở ra. Mặc Băng Tước hé mắt nhìn người bước vào liền nhận ra đó là Lục Tuyến Yên. Hắn tiếp tục giả vờ ngủ.
Theo phản xạ tự nhiên nhìn thấy không gian tối màu Lục Tuyến Yên sẽ tìm đến công tắc điện. Nhưng rất nhanh hình bóng ai đó ngồi ngủ gật bên cửa sổ với quyển sách trên tay khiến cô dừng ngay hành động, cô cũng cởi ngay đôi dép lê mình đang mang bỏ đi. Hiếm lắm mới có dịp ngắm nhìn sắc đẹp của hắn dưới ánh trăng như này.
Lục Tuyến Yên cứ như vậy từng bước nhẹ nhàng di chuyển đến. Cô đứng xiên với hắn một góc trong bóng tối nhìn khuôn mặt hoàn hảo không tì vết. Không gian im lặng, đến nỗi cô còn nghe được tiếng thở nhẹ của Mặc Băng Tước, và cả tiếng đập tình thịch của con tim mình.
Đứng đó một lúc lâu chỉ để ngắm hắn, bản thân Lục Tuyến Yên vì cảm thấy không đủ mà hiếu kì tiến lại gần. Vì nhận ra không những muốn ngắm nó mà còn muốn sờ vào nó.
Lục Tuyến Yên ngồi lên phần trống còn lại trên khung cửa sổ nhìn hắn bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng. Đôi mắt còn ánh lên hình liềm trăng cực đẹp. Không hiểu từ bao giờ ở bên cạnh hắn cô lại có thể yên bình đến thế.
Và cứ thế cô ngắm nhìn Mặc Băng Tước từ trên xuống dưới, những điểm cần điểm qua cô đều ngắm nghía một cách rất kĩ càng. Và rồi đôi mắt Lục Tuyến Yên dừng lại ở phần bả vai, cô nhìn thấy có vết băng bó rất chặc ở đây. Nó làm cô nhớ đến đoạn video mà Mộ Vấn Lập đã cho cô xem. Thì ra lúc ấy hắn thật sự đã nổ súng.
Nghĩ đến đây Lục Tuyến Yên đã hai mắt lưng tròng. Cô mím môi để ngăn tiếng khóc bật thành tiếng. Quách Ân muốn cô rời xa hắn vì sợ hắn sẽ lang thêm nguy hiểm cho cô, nhưng bây giờ ai mới chính là người nguy hiểm đây.
Khi giọt nước mắt ấy sắp chực rơi xuốnvg, Mặc Băng Tước rất nhanh đã đưa tay hứng lấy. Hắn đưa lên miệng liếm đi rồi nhìn Lục Tuyến Yên một cách âu yếm. Đúng thật muốn thấy cô khóc thật sự rất khó, nhưng hắn cảm thấy nhìn cô khóc lòng mình lại như bị đâm bởi hàng ngàn mũi kim vậy. Huống hồ gì, hiện tại cô rơi nước mắt là vì hắn.
Thay vì ôm cô vào lòng mà an ủi, Mặc Băng Tước lại trán chạm trán cùng Lục Tuyến Yên.
- Ngoan nào, tại sao lại khóc trước mặt anh? Anh không sao, anh không đau vì đạn, anh đau vì nhìn thấy em cũng đau khổ.
Lục Tuyến Yên không nói gì mà thực chất cũng không biết nên nói gì bỗng nhiên ôm thật chặc Mặc Băng Tước. Cô chỉ khóc, không nói đến một chữ.
Mặc Băng Tước xoa đầu để Lục Tuyến Yên đối diện với mình tay cầm lấy vòng hoa đặt nhẹ lên mái tóc. Hắn lại tiếp tục lau đi nước mắt cho cô còn xoa đầu cô nữa, khiến Lục Tuyến Yên cảm thấy cực kì an ủi. Cô nhìn hắn thêm một chút rồi chồm đến, hôn nhẹ vào môi hắn.
Mặc Băng Tước cứ như đã quen với chuyện này rất thuần thục đáp lại nụ hôn của cô. Lục Tuyến Yên càng tiếp tục chủ động ôm lấy cổ hắn tiến lại gần hơn một chút. Chỉ vài phút ngắn ngủi quần áo hai người đã sộc sệch.
- Làm sao? Trên này không thoải mái?- Lục Tuyến Yên rất rõ đã nhận ra, thái độ của hắn đã thay đổi.
Cô xấu hổ vùi đầu vào cổ hắn. Dù biết đây không phải lần đầu nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Mặc Băng Tước một nhịp bế cô lên tay còn rất thuận thục đóng cửa sổ lại. Hắn đặt cô lên giường nhưng bỗng nhiên cô lại có một chút chống đối.
- Ở đây... có camera...
- Anh không tin là em không xử lí được.- Mặc Băng Tước phả hơi nhẹ vào mép tai Lục Tuyến Yên, cô lập tức dùng tay kéo hộc bàn bên cạnh rút ra một cây súng. Mắt cô vẫn luôn chú ý đến Mặc Băng Tước ấy vậy mà khi đưa súng lên một phát lại bắn nát đi camera.
...
Sáng hôm sau, bữa ăn sáng cùng các trưởng lão, Lục Tuyến Yên biết trong đầu họ và ánh mắt họ giành cho cô là có ý nghĩa gì.
- Tiểu thư. Tình cảm và nhiệm vụ cô chỉ nên chọn một.
Lục Tuyến Yên nhắm mắt hít một hơi thật mạnh rồi thở hắc ra. Cô đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì.
...
Đêm hôm đó, Quách Ân vẫn đang mải mê với công việc trên máy tính thì nhận được tin nhắn từ Quách Tuyên Lập em trai của cô. Và khó hiểu là độ chứng thực của tấm ảnh đó là 100%, không hề dùng thêm bất cứ thành phần thứ ba nào.
***
Chương 48: Sự lựa chọn.
Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 47: Giải cứu.
- Cùng tôi thoát khỏi đây, cô sẽ được sống tiếp.
...
Sau khi xong xuôi công việc ở biên giới, Mộ Vấn Lập rất nhanh đã trở về. Một chuyện cỏn con như thế không ngờ lại làm mất tận 6 tiếng đồng hồ của hắn. Nhưng có giết đi đám người kia cũng chưa chắc làm hắn nguôi ngoa cơn giận.
Bây giờ đối với hắn cái động lực duy nhất chính là Lục Tuyến Yên đang ở căn cứ đợi hắn, cũng đã được người cửa hắn tắm rửa vệ sinh, chắc chắn rằng mùi của Mặc Băng Tước trên người cô hoàn toàn đã bị bay mất.
Và việc đầu tiên hắn làm trước khi về căn cứ cũng chính là đi tắm. Nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, hai kẻ người hầu hống hách của hắn được phái đi săn sóc cho Lục Tuyến Yên sao lại nhìn bơ phờ như thế này.
- Sarry đâu?
Hai cô hầu gái bỗng nhiên giật bắn mình. Người đã bị Lục Tuyến Yên đánh cho phồng hai má lên tiếng.
- Cô ấy chỉ để cho một mình Sarry bên cạnh mình. Chúng tôi... không còn cách nào khác.
Vừa nói ra lại có cái hay, hai cô gái nhìn nhau mà cười. Như thế có thể đổ lỗi cho Sarry về vết thương của cô gái ấy rồi. Hai người cũng không phải chết.
Mộ Vấn Lập cười nửa miệng một cái. Trước giờ những người phụ nữ hắn đưa đến đây đều bị ba cô nàng này dạy dỗ. Nhưng bây giờ lại bị dạy dỗ ngược lại. Đúng là cô gái của hắn có khác.
Trông thấy ông chủ mình cười, chẳng hiểu sao hai cô hầu gái cảm nhận được chút gì đó nguy hiểm và không đúng.
Cạch!
Cửa phòng được mở ra, hắn bước vào trong đúng lúc Sarry đang mang chậu nước rửa chân ra ngoài. Sarry chào hắn một cách nhẹ nhàng rồi ra ngoài.
- Đứng lại!
Sarry giật mình méo miệng tròn mắt, cô chỉ mới đi lướt ngang qua hắn thôi mà.
- Để chìa lại rồi cút đi.
Sarry bỗng chợt thở phào nhẹ nhõng. Cô quay lại đặt chìa khóa xuống vào chỗ nào đó dễ thấy bên trong căn phòng và cũng trong tầm nhìn của Lục Tuyến Yên.
Trên giường, Lục Tuyến Yên vẫn đang tiếp tục giả ngủ. Cô được Sarry đặt ở giữa giường, trên người chỉ mảnh mai một chiếc áo sơ mi che toàn bộ. Cô nằm co đôi chân lại trông rất quyến rũ. Chưa hết trên giường lại còn rải vô số cánh hoa hồng thơm phức, đèn trong phòng cũng là màu hồng mộng mơ. Khiến hắn cảm thấy căn phòng bây giờ giống như là phòng của đêm tân hôn vậy.
Mộ Vấn Lập cởi bỏ chiếc áo khoác tắm ở ngoài. Trên người hắn bây giờ chỉ còn mỗi chiếc khăn tắm ngay giữa hông.
Lục Tuyến Yên cảm nhận rất rõ hắn đang tiến đến rất gần cô. Bàn tay Mộ Vấn Lập đã rất nhanh mân mê cánh tay của Lục Tuyến Yên qua lớp áo sơ mi mỏng dánh.
Thật ra là cô đang đánh cược vào ván bài này. Nếu người của Lục gia không đến ngay lúc này chắc chắn cô sẽ bị hắn...
Và ngay lúc này, cô nghe rất rõ những chấn động bên dưới được kích hoạt. Không sai Mộ Vấn Lập liền đứng dậy rời giường. Hắn cầm lại chiếc áo tắm màu đen khoác vào và ra ngoài vẫn không quên quay lại nhìn Lục Tuyến Yên lần cuối. Nhìn cô vẫn ngủ ngon thế kia khiến hắn rất dễ chịu.
- Đợi anh, chúng ta sẽ cùng vui vẻ nhanh thôi.
Cạch!
Sau khi cánh cửa đóng lại Lục Tuyến Yên lập tức bật dậy. Cô ôm lấy hai cánh tay mình rùng mình nhăn mặt, sao mỗi lần tên đàn ông này tiếp xúc với cô cô đều cảm thấy kinh tởm thế nhỉ.
Không nhanh không chậm, Lục Tuyến Yên lập tức rời giường. Cô đến bên chậu hoa vừa nãy, đúng là chiếc chìa khóa đang nằm đây, nhưng không phải chìa khóa của cánh cửa này. Hắn không thể nhanh như thế đã tráo đi rồi?
Lục Tuyến Yên bực mình thở dài, chiếc nhẫn Laze của cô hết năng lượng mất tiêu rồi.
...
Rầm!!!
Một chiếc xe tăng cỡ đại không thương tiếc đâm sầm vào cổng căn cứ Mộ Vấn Lập. Người cầm lái là một lão già ngoài sáu mươi, đeo kính một bên mắt đang miểm cười khoái chí. Ông há hả cười sau đó kích hoạt đại pháo cho về phía trước điên cuồng nhấn bắn. Vô số viên đạn được bắn ra bay thẳng vào căn cứ của Mộ Vấn Lập.
Đang trên đường ra bên ngoài xem xét tình hình bỗng nhiên một tiếng nổ lớn xảy ra. Mộ Vấn Lập nhìn xuống dưới cầu thang, Lục gia sao lại biết chuyện mà đến đây.
- Ông chủ, lối ra vào bị bít rồi.
Mộ Vấn Lập cực kì khó chịu nhíu mày, cô gái này không ngờ ở trong tầm mắt của hắn không một giây nào rời lại có thể gọi viện binh đến. Dường như hắn đã quá đề thấp chủ nhân của Lục gia hiện tại rồi.
Trong lúc Mộ Vấn Lập đang bị mắc kẹt trong này, bên ngoài người của hắn vì không kịp phòng bị mà nằm chết như chết dịch. Chưa hết, còn vô số những hầu gái, bác sĩ, bác làm vườn rời khỏi chiếc xe tăng vác trên vai khẩu súng sáu nòng liên thanh mà sấy. Vừa sấy vừa cười như những kẻ mới ra viện. Chính là vì, đã lâu rồi họ không được giết người.
...
Nhân lúc hỗn loạn bên ngoài, Lục Tuyến Yên hì hục một hồi cuối cùng cũng mở được cánh cửa. Chạy được một đoạn cô bắt gặp Sarry đang ngồi co một góc mà khóc thút thít. Khi cô bé nhìn thấy cô ánh mắt liền sáng lên.
- Sao chị lại ở trong đó lâu như thế, chiếc chìa khóa bị ông chủ giấu rồi sao?
- Chúng ta nên thoát khỏi đây trước.
Nói rồi Lục Tuyến Yên nắm lấy tay Sarry dẫn đi. Hai người cùng nhau hướng thẳng lên tầng thượng.
Chạy theo một hàng dài cầu thang cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng của sân thượng. Nhưng ở đấy lại còn có hai tên lực lưỡng canh gác. Lục Tuyến Yên bật cười, náo loạn ở dưới kia còn để người ở đây phòng hờ cô chạy thoát à.
Hai tên đàn ông nhìn thấy cô cùng Sarry đi cùng nhau, bọn chúng liền công kích Sarry đầu tiên.
- Một con oshin muốn phản bội tổ chức.
Bọn chúng đứng trước mặt Lục Tuyến Yên, vì Sarry đã nấp đằng sau lưng cô.
- Xin lỗi nhưng...
Một trong hai tên vừa lên tiếng đã bị hành độn dứt khoác nhanh nhẹ như tia chớp của Lục Tuyến Yên đo ván. Vũ khí của cô tất nhiên chính là chiếc trâm cài tóc của Sarry. Một nhát đâm vào gáy dối phương, một cái chết tức khắc không đau đớn.
Và còn chưa đến ba nốt nhạc, tên còn lại cũng nằm xuống mặt đất.
Lục Tuyến Yên xé một mảnh vải từ chiếc áo sơ mi lau đi vết máu trên chiếc trâm cài sau đó còn rất dịu dàng búi tóc lên cho Sarry, khiến cho Sarry lại thêm phần cảm kích và còn yêu thích cô hơn. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ muốn rời khỏi nơi này như bây giờ.
Khi cả hai vừa mở cửa sân thượng trên trời đã có chấn động. Một chiếc trực thăng trên bao dần dần hạ xuống. Cánh cửa mở ra, Mặc Băng Tước nhìn Lục Tuyến Yên bằng ánh mắt dịu dàng. Trông thấy hắn Lục Tuyến Yên bất chợt thả lỏng cơ thể miệng mếu lại như muốn khóc. Hắn chưa chết, Mặc Băng Tước thật sự đang ở trước mặt cô, hắn đã đến cứu cô.
Lục Tuyến Yên khẩn trương dắt lấy Sarry chạy đến phía trực thăng cùng nhau bước lên. Vừa lên đến đã vội chạy đến ôm chầm lấy Mặc Băng Tước mà khóc.
- Em... em cứ tưởng...
Người không tiếp thu được vẫn là Mặc Băng Tước. Hắn xưng hô thân mật với cô lúc ấy qua bộ đàm. Nhưng với mặt đối mặt như thế này mà lại như thế khiến hắn có chút... ngại.
- Anh... anh đang ở trước mặt em đây.
Lục Tuyến Yên không nói gì, cô vẫn ngoan cố muốn ôm hắn thêm một chút trước ánh nhìn của bao người.
Được một lúc sau cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao trực thăng lại còn chưa cất cánh. Thì ra, cô gái cô mang theo vẫn còn chưa hoàn toàn bước lên.
- Sarry?- Lục Tuyến Yên bỗng nhiên lại nở nụ cười. - Cô... không tin tôi sao?
Sarry lúc đầu còn rất lưỡn lự. Nhưng chp đến khi nhìn thấy nụ cười của Lục Tuyến đã làm cho lòng cô dứt khoác hơn. Cô nắm lấy tay Lục Tuyến Yên nhào lên ôm lấy cô vào lòng.
Trực thăng cất cánh bay lên trời cao, Lục Tuyến Yên nhì hiện trường bên dưới ra lệnh cho mọi người ở bên dưới rút. Trông thấy tiểu thư đã an toàn họ liền về lại vị trí mà biến mất không dấu tích.
Trên trừ thăng, Lục Tuyến Yên lại một lần nữa nhì xuống căn cứ của Mộ Vấn Lập. Chỉ hận bây giờ không thể khiến nó tan nát như một bãi chiến trường.
Mặc Băng Tước cởi áo khoác của mình choàng lên cho Lục Tuyến Yên. Hắn nhìn tình trạng của cô hiện giờ không khỏi tức giận muốn tìm hắn và bóp nát Mộ Vấn Lập ra. Là người phụ nữ của Mặc Băng Tước nhưng hắn lại dám đem ra để làm trò đùa giỡn như thế này.
Ôm lấy Lục Tuyến Yên và dìu cô vào hàng ghế ngồi, Mặc Băng Tước rất chăm chú xem xét từng chút trên da thịt của cô. Đầy vết trầy xước và còn có cả dấu vết xưng vù vì cái bạt tai mà Mộ Vấn Lập giáng xuống. Cuối cùng hắn dừng lại trên hai tay và hai chân của Lục Tuyến Yên. Những chiếc vòng này thật ra là gì, mỗi lần cô cử động là như muốn đốt cháy cả da thịt.
- Đau không?
Mặc Băng Tước vừa hỏi vừa cầm đôi bàn tay của Lục Tuyến Yên lên mà thổi nhẹ cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Lục Tuyến Yên cảm thấy bản thân muốn làm nũng với hắn.
- Đau... đau lắm...
Tất cả đều bàng hoàng nhìn về phía Lục Tuyến Yên. Là cô đang nhõng nhẽo với Mặc Băng Tước sao? Nhưng về phần hắn lại tỏ ra rất bình thường vuốt lọn tóc của Lục Tuyến Yên sang một bên mép tai. Hắn nhìn chiếc vòng, nó không phải là một vật dễ đeo dễ tháo.
- Làm sao để tháo chúng ra?
- Lục gia sẽ có cách. Mộ Vấn Lập, hắn là người của Lục gia.
Cả không gian chìm vào im lặng. Mộ Vấn Lập thế mà lại là người của Lục gia, lại đi đối đầu và làm kẻ thù với Lục gia. Khả Sanh suy nghĩ một chút đột nhiên lên tiếng.
- Hắn ta là Lục Khắc, là đứa con thất lạc của Lục gia từ nhỏ?
- Không sai.- Lục Tuyến Yên khẳng định không một chút ngạc nhiên khi Khả Sanh biết chuyện này.- Trước đây anh ấy có trở về Lục gia. Nhưng không phải là cùng chung sống một cuộc sống hạnh phúc với gia đình. Anh ta đã đánh cắp không ít những thành phẩm mà ba tôi cũng chính là Lục Cất Tư tạo ra. Hắn chỉ việc cướp nó và mang đi. Những thứ hắn lấy được đều là bản duy nhất. Cách để tháo những chiếc vòng này chúng tôi buộc phải tìm ra bản chính trong các bản nháp mà ba tôi đã để lại. Anh đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết thôi.
Không gian im lặng một hồi lâu, cả ba người họ đều đã nhìn Lục Tuyến Yên bằng một con mắt khác. Không phải là Lục Tuyến Yên mà đó chính là Lục tiểu thư, là người đứng đầu Lục gia hiện giờ.
Phía xa xa, đến một nơi toàn những mỏm núi cao chót vót. Nhưng những mỏm núi lại được sắp xếp như một điều đã được định sẵn. Đúng hơn là nơi này được chọn để trở thành căn cứ của Lục gia.
Xung quanh là những ngọn núi, bên trong là một ngọn núi chính. Đó chính là căn cứ chính của Lục gia.
Chiếc trực thăng hạ cánh trực tiếp xuống khu vữ quân đội, vì là nơi tập quân nên khá hoang vắng. Đặc biệt còn rất xa những khu khác.
Trực thăng đáp đất, tất cả mọi người đều rời khỏi và xuống đất. Mặc Băng Tước mặt dù là một kẻ kiêu ngạo nhưng vẫn khá hiếu kì nhìn xung quanh. Nơi này hơn hẳn những gì của hắn, thậm chí sự tồn tại của hắn cũng chỉ là một thứ tép riêu. Nơi này phong hoàng đến đáng sợ, không giống như là một căn cứ mà còn giống như một khu phố còn có người sinh sống không khác gì một thành thị.
Đã lâu không trở lại Lục Tuyến Yên cũng nhìn quanh một chút sau đó cất lên giọng nói uy quyền của nơi này.
- Chào mừng mọi người đến với Lục gia.
Không đợi ai nói thêm câu nào Lục Tuyến Yên lại tiếp tục.
- Đưa mọi người về khu nghỉ dưỡng đi.
Nói rồi Lục Tuyến Yên một khắc quay đi không ngoảnh lại. Mọi người đều nhìn theo bóng lưng của cô mà cảm thấy xa lạ.
- Mọi người không cần phải thắc mắc. Ở đây cậu ấy phải là người như thế.
Quách Ân lên tiếng như muốn giải đáp thắc mắc cho ba người kia, cô nhìn theo bóng lưng của Lục Tuyến Yên nhẹ nhàng ánh mắt.
- Chúng ta đi thôi.
...
- Bên chúng ta không một ai mất mạng chứ.
Lục Tuyến Yên vừa đi vừa hỏi hang người quản lí bên cạnh.
- Thưa tiểu thư không mất một ai.
- Có ai bị thương không.
- ... - Ba vị trưởng lão.
!!!
Lục Tuyến Yên hơi thần người nhíu mày bỗng nhiên quay sang đánh nhẹ vào vai cậu quản lí một cái.
- Cậu không thể dẻo miệng hơn một tí à.
Tất nhiên cũng chỉ là cái đánh yêu nhẹ nhàng đếm đỏ vai. Lục Tuyến Yên có bao giờ đánh mắng ai bao giờ, chuyện các trưởng lão của Lục gia đến và đón cô về từ căn cứ của Mộ Vấn Lập cũng không phải nằm ngoài dự đoán.
...
Mặc Băng Tước được người hầu của Lục gia chăm sóc đưa đến một căn phòng cao quý. Nhưng hắn lại cảm thấy chán nản mà chui lên thư viện ngồi đọc sách. Ngồi bên khung cửa sổ, hắn đọc sách đợi cô mặc dù không biết là cô có trở về hay không. Nhìn trên bàn bên kia, chiếc vòng hoa hắn vẫn luôn mang theo bên mình. Những nhánh hoa đã héo nhưng lại không phai đi cái sắc đẹp vốn có.
Hắn đã sắp ngủ gật đến nơi. Trong lúc băng bó vết Quách Ân đã tiêm cho hắn không ít thuốc ngủ. Cho nên bây giờ hắn cảm thấy bản thân có chút mê man.
Thế nhưng đến khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm nhận được bất thình lình cánh cửa mở ra. Mặc Băng Tước hé mắt nhìn người bước vào liền nhận ra đó là Lục Tuyến Yên. Hắn tiếp tục giả vờ ngủ.
Theo phản xạ tự nhiên nhìn thấy không gian tối màu Lục Tuyến Yên sẽ tìm đến công tắc điện. Nhưng rất nhanh hình bóng ai đó ngồi ngủ gật bên cửa sổ với quyển sách trên tay khiến cô dừng ngay hành động, cô cũng cởi ngay đôi dép lê mình đang mang bỏ đi. Hiếm lắm mới có dịp ngắm nhìn sắc đẹp của hắn dưới ánh trăng như này.
Lục Tuyến Yên cứ như vậy từng bước nhẹ nhàng di chuyển đến. Cô đứng xiên với hắn một góc trong bóng tối nhìn khuôn mặt hoàn hảo không tì vết. Không gian im lặng, đến nỗi cô còn nghe được tiếng thở nhẹ của Mặc Băng Tước, và cả tiếng đập tình thịch của con tim mình.
Đứng đó một lúc lâu chỉ để ngắm hắn, bản thân Lục Tuyến Yên vì cảm thấy không đủ mà hiếu kì tiến lại gần. Vì nhận ra không những muốn ngắm nó mà còn muốn sờ vào nó.
Lục Tuyến Yên ngồi lên phần trống còn lại trên khung cửa sổ nhìn hắn bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng. Đôi mắt còn ánh lên hình liềm trăng cực đẹp. Không hiểu từ bao giờ ở bên cạnh hắn cô lại có thể yên bình đến thế.
Và cứ thế cô ngắm nhìn Mặc Băng Tước từ trên xuống dưới, những điểm cần điểm qua cô đều ngắm nghía một cách rất kĩ càng. Và rồi đôi mắt Lục Tuyến Yên dừng lại ở phần bả vai, cô nhìn thấy có vết băng bó rất chặc ở đây. Nó làm cô nhớ đến đoạn video mà Mộ Vấn Lập đã cho cô xem. Thì ra lúc ấy hắn thật sự đã nổ súng.
Nghĩ đến đây Lục Tuyến Yên đã hai mắt lưng tròng. Cô mím môi để ngăn tiếng khóc bật thành tiếng. Quách Ân muốn cô rời xa hắn vì sợ hắn sẽ lang thêm nguy hiểm cho cô, nhưng bây giờ ai mới chính là người nguy hiểm đây.
Khi giọt nước mắt ấy sắp chực rơi xuốnvg, Mặc Băng Tước rất nhanh đã đưa tay hứng lấy. Hắn đưa lên miệng liếm đi rồi nhìn Lục Tuyến Yên một cách âu yếm. Đúng thật muốn thấy cô khóc thật sự rất khó, nhưng hắn cảm thấy nhìn cô khóc lòng mình lại như bị đâm bởi hàng ngàn mũi kim vậy. Huống hồ gì, hiện tại cô rơi nước mắt là vì hắn.
Thay vì ôm cô vào lòng mà an ủi, Mặc Băng Tước lại trán chạm trán cùng Lục Tuyến Yên.
- Ngoan nào, tại sao lại khóc trước mặt anh? Anh không sao, anh không đau vì đạn, anh đau vì nhìn thấy em cũng đau khổ.
Lục Tuyến Yên không nói gì mà thực chất cũng không biết nên nói gì bỗng nhiên ôm thật chặc Mặc Băng Tước. Cô chỉ khóc, không nói đến một chữ.
Mặc Băng Tước xoa đầu để Lục Tuyến Yên đối diện với mình tay cầm lấy vòng hoa đặt nhẹ lên mái tóc. Hắn lại tiếp tục lau đi nước mắt cho cô còn xoa đầu cô nữa, khiến Lục Tuyến Yên cảm thấy cực kì an ủi. Cô nhìn hắn thêm một chút rồi chồm đến, hôn nhẹ vào môi hắn.
Mặc Băng Tước cứ như đã quen với chuyện này rất thuần thục đáp lại nụ hôn của cô. Lục Tuyến Yên càng tiếp tục chủ động ôm lấy cổ hắn tiến lại gần hơn một chút. Chỉ vài phút ngắn ngủi quần áo hai người đã sộc sệch.
- Làm sao? Trên này không thoải mái?- Lục Tuyến Yên rất rõ đã nhận ra, thái độ của hắn đã thay đổi.
Cô xấu hổ vùi đầu vào cổ hắn. Dù biết đây không phải lần đầu nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Mặc Băng Tước một nhịp bế cô lên tay còn rất thuận thục đóng cửa sổ lại. Hắn đặt cô lên giường nhưng bỗng nhiên cô lại có một chút chống đối.
- Ở đây... có camera...
- Anh không tin là em không xử lí được.- Mặc Băng Tước phả hơi nhẹ vào mép tai Lục Tuyến Yên, cô lập tức dùng tay kéo hộc bàn bên cạnh rút ra một cây súng. Mắt cô vẫn luôn chú ý đến Mặc Băng Tước ấy vậy mà khi đưa súng lên một phát lại bắn nát đi camera.
...
Sáng hôm sau, bữa ăn sáng cùng các trưởng lão, Lục Tuyến Yên biết trong đầu họ và ánh mắt họ giành cho cô là có ý nghĩa gì.
- Tiểu thư. Tình cảm và nhiệm vụ cô chỉ nên chọn một.
Lục Tuyến Yên nhắm mắt hít một hơi thật mạnh rồi thở hắc ra. Cô đủ tỉnh táo để biết mình đang làm gì.
...
Đêm hôm đó, Quách Ân vẫn đang mải mê với công việc trên máy tính thì nhận được tin nhắn từ Quách Tuyên Lập em trai của cô. Và khó hiểu là độ chứng thực của tấm ảnh đó là 100%, không hề dùng thêm bất cứ thành phần thứ ba nào.
***
Chương 48: Sự lựa chọn.