Lập Hạ - Dư Lí
Chương 17: Cầu vồng
Sau khi mua xong đồ, hai người lên xe về nhà, Ngụy Lật cất nước, trái cây và kem vào tủ lạnh, sau đó mới lấy thực phẩm ra nấu ăn. Lúc chuẩn bị rửa rau, cô thấy Phó Thời Cạnh đã thay một bộ đồ ở nhà, anh đang đi vào phòng bếp.
Ngụy Lật cho là anh muốn tìm gì đó, ai ngờ anh lại xắn tay áo tới bồn rửa, mở vòi nước.
“Anh làm gì thế?”
Phó Thời Cạnh lặt rau vào bồn nước: “Đương nhiên là giúp em rửa rau rồi.”
Ngụy Lật nhìn anh ấn từng cọng rau vào nước như đang thi hình, buồn cười hỏi: “Anh chắc chứ?”
“Anh có thể học mà.”
Cô bèn cầm lên một cây rau, lưu loát dùng dao cắt phần gốc và rễ: “Anh làm như em này, rồi cho vào rổ, vẩy khô được thì càng tốt.”
Cô nhìn anh lóng ngóng, sau đó kê thớt gỗ, vừa xắt cà rốt khoai tây vừa nhịn cười: “Nhìn anh giống em lúc nhỏ thật.”
Phó Thời Cạnh không để ý cô trêu đùa mình, chỉ hỏi: “Em hay giúp mẹ nấu ăn hả?”
“Cũng không nhiều lắm, cấp 2 và cấp 3 em đều đăng ký nội trú, cuối tuần về nhà mới giúp đỡ bếp núc một chút, nhưng mà mẹ cứ chê em mãi, mặc dù mẹ nấu cũng chẳng hơn em bao nhiêu.”
Nghĩ đến khoảng thời gian ấy, khi sa cơ lỡ vận, Tô Tĩnh Mai mới bắt đầu học vào bếp. Ngụy Lật vẫn còn nhớ rõ bữa cơm đầu tiên bà nấu, đĩa rau xào đổ đầy tiêu, cô ăn mà cay mũi đến nỗi sặc sụa, trứng chiên cà chua vẫn còn lẫn ít vỏ trứng, nấu cơm quên bật nút, đến giờ ăn không có lấy nổi bát cơm.
Từ lúc chào đời đến nay, ngoại trừ mùi quần áo thơm nức, hương nước hoa và son phấn ngào ngạt, đây là lần đầu tiên cô ngửi được mùi khói dầu trên người bà.
“Ăn đi”, Tô Tĩnh Mai cầm đũa.
Cô chưa từng ăn qua món nào khó nuốt như thế, nhưng ngoài mặt chẳng lộ ra cảm xúc nào, mãi đến tối khuya mới trốn trong chăn mà khóc.
Nào có ai biết được khi nào thì công chúa sẽ bị biến thành cô bé Lọ Lem?
“Tiểu Lật.”
Phó Thời Cạnh đánh thức cô tỉnh dậy từ hồi ức, Ngụy Lật hoàn hồn, thấy anh đã rửa sạch rau, lau khô tay đứng chờ cô.
Ngụy Lật tán dương anh mấy câu, rồi bảo anh ra xem TV chờ cô nấu. Phó Thời Cạnh cũng tự biết năng lực trong phòng bếp của mình có hạn nên đành đi ra ngoài.
Lúc hai người ngồi ở bàn ăn, Ngụy Lật hỏi anh món nào ngon miệng nhất, anh bèn gắp một miếng rau xào trước mặt, tự tin nói: “Rau chân vịt.”
Ngụy Lật cười toe toét, còn cường điệu mà vỗ tay: “Chúc mừng Phó tiên sinh đã biết lao động để hưởng thụ trái ngon quả ngọt.”
Trưa thứ Năm, Ngụy Lật nhận được điện thoại của Cao Ninh: “Hạt Dẻ, cậu còn nhớ mình không đó?”
“Đương nhiên là nhớ chứ.”
Cao Ninh cười tủm tỉm: “Vậy thì may mắn cho kẻ hèn này quá, mai cậu có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Ngụy Lật cảm thấy tính cách của cô ấy khá hợp với mình, cũng mong muốn được kết giao thân thiết hơn, bèn lập tức đáp ứng.
Chiều hôm đó, Cao Ninh nhắn tin Wechat cho cô, hẹn nhau ở một nhà hàng Hồ Nam, còn gửi một sticker hình ngón tay cái: “Nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm!”
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, cả ngày hôm ấy cũng vì thế mà tâm tình của Ngụy Lật vui vẻ hơn hẳn.
Ngày hôm sau, sau khi tan tầm, Ngụy Lật lái xe đến nhà hàng kia, nhân viên dẫn đường cho cô, Cao Ninh đã tới từ trước, đang cúi đầu xem thực đơn, lúc ngẩng đầu lên đã thấy một dáng hình thướt tha đứng ngoài cửa.
Thật sự rất đẹp, tươi cười mỹ lệ, khuôn mặt và dáng người lại càng mỹ lệ hơn.
“Nào, Ngụy mỹ nữ, cậu muốn ăn gì cứ gọi.” Cao Ninh giơ thực đơn về phía cô.
Ngụy Lật bật cười, ngồi xuống xem thực đơn rồi gọi món, lúc ấy mới chợt nhận ra khẩu vị của cả hai cũng khá giống nhau. Đồ ăn rất mau đã được dọn lên, Cao Ninh đưa thực đơn lại cho phục vụ rồi gọi thêm hai ly nước ấm.
Cô ấy trêu ghẹo mà nói: “Mình còn sợ cậu không đến được, may thật đấy.”
“Sao lại nghĩ thế?”
“Vốn dĩ mỹ nhân khó cầu mà, mình lại còn nghe Lục Thương bảo Phó Thời Cạnh ‘keo kiệt bủn xỉn’ lắm, khó càng thêm khó.”
Lục Thương quả thật là cậu bạn nghìn năm khó gặp của Phó Thời Cạnh, Ngụy Lật cười ngặt nghẽo: “Về nhà cậu nhớ phải xử Lục Thương một trận ra trò đấy, lần sau cứ việc thoải mái rủ mình.”
Cao Ninh rất có khiếu nói chuyện, Ngụy Lật chăm chú lắng nghe từng câu chuyện cô ấy kể, ánh đèn chiếu vào trong đáy mắt, lấp lánh như trăng như sao.
Đoạn, cô ấy lại than thở: “Đáng ra hôm nay phải hẹn cậu làm một chầu rượu, nhưng cả hai đứa mình đều tự lái xe nên thôi.”
“Lần sau được không, lần sau chắc chắn sẽ uống, mình còn chưa vào bar bao giờ đấy.”
Trong giọng nói của Ngụy Lật có chút tiếc nuối, Cao Ninh nâng ly nước ấm cụng ly với cô, uống một ngụm nước rồi lại nhìn nhau cười rộ lên.
Ngụy Lật cho là anh muốn tìm gì đó, ai ngờ anh lại xắn tay áo tới bồn rửa, mở vòi nước.
“Anh làm gì thế?”
Phó Thời Cạnh lặt rau vào bồn nước: “Đương nhiên là giúp em rửa rau rồi.”
Ngụy Lật nhìn anh ấn từng cọng rau vào nước như đang thi hình, buồn cười hỏi: “Anh chắc chứ?”
“Anh có thể học mà.”
Cô bèn cầm lên một cây rau, lưu loát dùng dao cắt phần gốc và rễ: “Anh làm như em này, rồi cho vào rổ, vẩy khô được thì càng tốt.”
Cô nhìn anh lóng ngóng, sau đó kê thớt gỗ, vừa xắt cà rốt khoai tây vừa nhịn cười: “Nhìn anh giống em lúc nhỏ thật.”
Phó Thời Cạnh không để ý cô trêu đùa mình, chỉ hỏi: “Em hay giúp mẹ nấu ăn hả?”
“Cũng không nhiều lắm, cấp 2 và cấp 3 em đều đăng ký nội trú, cuối tuần về nhà mới giúp đỡ bếp núc một chút, nhưng mà mẹ cứ chê em mãi, mặc dù mẹ nấu cũng chẳng hơn em bao nhiêu.”
Nghĩ đến khoảng thời gian ấy, khi sa cơ lỡ vận, Tô Tĩnh Mai mới bắt đầu học vào bếp. Ngụy Lật vẫn còn nhớ rõ bữa cơm đầu tiên bà nấu, đĩa rau xào đổ đầy tiêu, cô ăn mà cay mũi đến nỗi sặc sụa, trứng chiên cà chua vẫn còn lẫn ít vỏ trứng, nấu cơm quên bật nút, đến giờ ăn không có lấy nổi bát cơm.
Từ lúc chào đời đến nay, ngoại trừ mùi quần áo thơm nức, hương nước hoa và son phấn ngào ngạt, đây là lần đầu tiên cô ngửi được mùi khói dầu trên người bà.
“Ăn đi”, Tô Tĩnh Mai cầm đũa.
Cô chưa từng ăn qua món nào khó nuốt như thế, nhưng ngoài mặt chẳng lộ ra cảm xúc nào, mãi đến tối khuya mới trốn trong chăn mà khóc.
Nào có ai biết được khi nào thì công chúa sẽ bị biến thành cô bé Lọ Lem?
“Tiểu Lật.”
Phó Thời Cạnh đánh thức cô tỉnh dậy từ hồi ức, Ngụy Lật hoàn hồn, thấy anh đã rửa sạch rau, lau khô tay đứng chờ cô.
Ngụy Lật tán dương anh mấy câu, rồi bảo anh ra xem TV chờ cô nấu. Phó Thời Cạnh cũng tự biết năng lực trong phòng bếp của mình có hạn nên đành đi ra ngoài.
Lúc hai người ngồi ở bàn ăn, Ngụy Lật hỏi anh món nào ngon miệng nhất, anh bèn gắp một miếng rau xào trước mặt, tự tin nói: “Rau chân vịt.”
Ngụy Lật cười toe toét, còn cường điệu mà vỗ tay: “Chúc mừng Phó tiên sinh đã biết lao động để hưởng thụ trái ngon quả ngọt.”
Trưa thứ Năm, Ngụy Lật nhận được điện thoại của Cao Ninh: “Hạt Dẻ, cậu còn nhớ mình không đó?”
“Đương nhiên là nhớ chứ.”
Cao Ninh cười tủm tỉm: “Vậy thì may mắn cho kẻ hèn này quá, mai cậu có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”
Ngụy Lật cảm thấy tính cách của cô ấy khá hợp với mình, cũng mong muốn được kết giao thân thiết hơn, bèn lập tức đáp ứng.
Chiều hôm đó, Cao Ninh nhắn tin Wechat cho cô, hẹn nhau ở một nhà hàng Hồ Nam, còn gửi một sticker hình ngón tay cái: “Nghe nói đồ ăn ở đây ngon lắm!”
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, cả ngày hôm ấy cũng vì thế mà tâm tình của Ngụy Lật vui vẻ hơn hẳn.
Ngày hôm sau, sau khi tan tầm, Ngụy Lật lái xe đến nhà hàng kia, nhân viên dẫn đường cho cô, Cao Ninh đã tới từ trước, đang cúi đầu xem thực đơn, lúc ngẩng đầu lên đã thấy một dáng hình thướt tha đứng ngoài cửa.
Thật sự rất đẹp, tươi cười mỹ lệ, khuôn mặt và dáng người lại càng mỹ lệ hơn.
“Nào, Ngụy mỹ nữ, cậu muốn ăn gì cứ gọi.” Cao Ninh giơ thực đơn về phía cô.
Ngụy Lật bật cười, ngồi xuống xem thực đơn rồi gọi món, lúc ấy mới chợt nhận ra khẩu vị của cả hai cũng khá giống nhau. Đồ ăn rất mau đã được dọn lên, Cao Ninh đưa thực đơn lại cho phục vụ rồi gọi thêm hai ly nước ấm.
Cô ấy trêu ghẹo mà nói: “Mình còn sợ cậu không đến được, may thật đấy.”
“Sao lại nghĩ thế?”
“Vốn dĩ mỹ nhân khó cầu mà, mình lại còn nghe Lục Thương bảo Phó Thời Cạnh ‘keo kiệt bủn xỉn’ lắm, khó càng thêm khó.”
Lục Thương quả thật là cậu bạn nghìn năm khó gặp của Phó Thời Cạnh, Ngụy Lật cười ngặt nghẽo: “Về nhà cậu nhớ phải xử Lục Thương một trận ra trò đấy, lần sau cứ việc thoải mái rủ mình.”
Cao Ninh rất có khiếu nói chuyện, Ngụy Lật chăm chú lắng nghe từng câu chuyện cô ấy kể, ánh đèn chiếu vào trong đáy mắt, lấp lánh như trăng như sao.
Đoạn, cô ấy lại than thở: “Đáng ra hôm nay phải hẹn cậu làm một chầu rượu, nhưng cả hai đứa mình đều tự lái xe nên thôi.”
“Lần sau được không, lần sau chắc chắn sẽ uống, mình còn chưa vào bar bao giờ đấy.”
Trong giọng nói của Ngụy Lật có chút tiếc nuối, Cao Ninh nâng ly nước ấm cụng ly với cô, uống một ngụm nước rồi lại nhìn nhau cười rộ lên.