Lập Hạ - Dư Lí
Chương 16: : Kiếp sau không chắc sẽ còn gặp được anh
Lúc tới nhà, Ngụy Lật bỗng lại muốn được anh ôm.
Phó Thời Cạnh chạy xe vào gara, anh xuống xe một lúc vẫn không thấy cô có động tĩnh, bèn vòng qua mở cửa, chỉ thấy cô duỗi tay về phía anh, cười tươi rói: “Ôm em một cái đi.”
Ôm một cái, lại là ôm một cái! Nghĩ vậy nhưng Phó Thời Cạnh vẫn không nề hà mà vòng tay nhấc bổng cô lên, nâng mông cô bước vào trong nhà, ngoài miệng trêu chọc: “Em càng ngày càng được nước lấn tới.”
“Hì hì.”
Ngụy Lật ngây ngô cười, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai anh: “Thực xin lỗi.”
“Tha lỗi cho em nha…”
Là điều mà có lẽ trong lòng cả hai đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra. Ngụy Lật ngả đầu dựa vào vai anh, thật lâu sau mới nghe tiếng anh thở dài, như là thỏa hiệp: “Em cũng biết là anh chẳng thể giận em được mà.”
Ngụy Lật cười gật gật đầu: “Ừm ừm~”
Tuy rằng đang cười, nhưng trong lòng cô lại chua xót vô cùng. Anh tốt quá, thật sự tốt quá, cả 23 năm thanh xuân của cô chưa từng gặp được người nào tốt đẹp, ấm áp như Phó Thời Cạnh. Nhưng mặc cho cô có yêu anh đến cỡ nào, có phải rồi cũng sẽ đến một ngày nhất định phải mất đi hay không?
Vì chuyện lần trước, mà càng lúc hai người càng thêm gắn bó chặt chẽ, mỗi ngày Phó Thời Cạnh đều đưa đón cô đi làm, Ngụy Lật cũng không kiêng dè như xưa nữa, có nhiều lần còn bất chợt cười trong lúc làm việc, Lý Nhiễm nhìn mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Chậc chậc chậc, cậu bây giờ là bộ mặt điển hình rồi đấy.”
Ngụy Lật không hiểu, nghi hoặc nhìn cô ấy.
Lý Nhiễm hệt như cao nhân đang khám phá huyền cơ, nghiền ngẫm một hồi mới nói: “Điển hình của người dính vào tình yêu cuồng nhiệt.”
Ngụy Lật cười càng tươi hơn, giơ ngón cái tỏ ý đồng tình. Lý Nhiễm thấy vậy bèn nói: “Kể ra cậu gan lớn thật, trong công ty đồn ầm lên thành đủ kiểu rồi.”
Tiệc rượu ngày đó, lúc Phó Thời Cạnh tới đón cô đã bị không ít người nhìn thấy, mấy ngày gần đây lại luôn có siêu xe đón đưa, trong công ty đã rỉ tai nhau ầm ĩ, chỉ thiếu việc nói thẳng trước mặt Ngụy Lật mà thôi.
“Mình không quản được bọn họ, đã không thích rồi thì làm gì cũng sẽ thành trò cười, chuyện sai, chuyện xấu mà thôi.” Ngụy Lật đã hiểu ra nhiều điều, rằng không phải chuyện gì cô cũng phải nặng lòng trái lo phải nghĩ, nhất là miệng lưỡi thế gian. Và tình yêu.
Lý Nhiễm nhìn cô, trong ánh mắt là vui mừng và khen ngợi không hề giấu diếm: “Xem ra cuối cùng cậu cũng thông suốt.”
“Trước kia cậu thời thời khắc khắc đều như chim sợ cành cong, đôi lúc mình còn cảm thấy áp lực cho cậu. Chúng ta còn trẻ, cứ nỗ lực sống và cống hiến, nhưng cũng phải để bản thân có khoảng trời riêng để tung cánh bay.”
Điều may mắn nhất của Ngụy Lật ở công ty này có lẽ là gặp được người bạn như Lý Nhiễm, cô ấy hoạt bát, nhiều năng lượng tích cực, không chỉ thế còn giúp đỡ cô nhận ra rất nhiều điều.
Tan tầm, Phó Thời Cạnh đúng giờ lái xe tới đón cô. Sau khi cài dây an toàn, lại đút cho anh một viên kẹo mềm, nhìn anh nhíu mi vì ngọt, cô mới trộm cười nói: “Em tính đi siêu thị mua đồ về nấu bữa cơm.”
Hiếm khi anh thấy cô có hứng thú ngời ngời như vậy, bèn vui vẻ chạy xe tới siêu thị gần nhà.
Rõ ràng là nói muốn làm cơm, nhưng sau khi dạo một vòng, nửa xe đồ đều là đồ ăn vặt. Phó Thời Cạnh lấy hộp snack khoai tây lát xuống giúp cô, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Lật, anh nhớ em bảo mua đồ làm cơm mà.”
Bấy giờ cô mới nhớ đến nhiệm vụ chính, đẩy xe về khu rau củ, quay đầu hỏi anh: “Anh thích ăn món gì nhỉ?”
Ở bên nhau lâu như vậy nhưng cô vẫn không rõ lắm sở thích ăn uống của anh, chợt cảm thấy bản thân vô cùng đáng trách.
Phó Thời Cạnh cúi đầu nhìn nhìn: “Rau chân vịt đi.”
“Ý em không phải thế.” Ngụy Lật lựa một bó bỏ vào túi thực phẩm, sau đó nói tiếp: “Anh có thích món ăn nào hay không?”
Phó Thời Cạnh không phải người kén ăn, trong lúc nhất thời cũng không trả lời được ngay, Ngụy Lật bèn quyết định vừa lựa đồ ăn vừa hỏi ý kiến anh.
“Thịt nguội hay thịt sống?”
“Thịt nguội.”
“Cay hay ngọt?”
“Ít cay, ít ngọt.”
“Cơm hay cháo?”
“Cơm.”
“Dưa hấu hay sầu riêng?”
“Sầu riêng.”
“Hành hay rau thơm?”
Càng hỏi càng kỳ quái, Phó thời Cạnh bật cười: “Anh không thích cả hai.”
Ngụy Lật cũng mím môi cười trộm, lại hỏi tiếp: “Thích Ngụy Lật hay thích em?”
Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng cúi đầu nhìn cô, trên mặt cô là ý cười nghịch ngợm, đôi má lúm nhỏ trên gương mặt cũng ngày càng in sâu, có vẻ rất xứng đáng nhận được một nụ hôn của Hoàng tử.
Anh bèn giả bộ suy tư: “Đợi anh nghĩ đã.”
Đợi anh nghĩ? Sao có thể như thế được!
Ngụy Lật đẩy xe đuổi phía sau anh: “Anh còn thích ai nữa hay sao?”
Phó Thời Cạnh làm bộ đứng chọn cà chua, nhìn cô ấm ức đến đỏ bừng mặt thì ngoắc ngoắc tay: “Lại đây, để anh nói cho em nghe.”
Ngụy Lật hoài nghi nhìn anh, sau đó mới dè dặt nghiêng đầu qua. Đột nhiên anh giữ lấy cằm cô, nhanh chóng hôn một cái.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm môi ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến trái tim cô dấy lên cơn sóng cuồn cuộn.
Ngụy Lật đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đang đẩy xe ở đằng trước, gương mặt nhỏ bỗng chốc hồng thấu.
Phó Thời Cạnh chạy xe vào gara, anh xuống xe một lúc vẫn không thấy cô có động tĩnh, bèn vòng qua mở cửa, chỉ thấy cô duỗi tay về phía anh, cười tươi rói: “Ôm em một cái đi.”
Ôm một cái, lại là ôm một cái! Nghĩ vậy nhưng Phó Thời Cạnh vẫn không nề hà mà vòng tay nhấc bổng cô lên, nâng mông cô bước vào trong nhà, ngoài miệng trêu chọc: “Em càng ngày càng được nước lấn tới.”
“Hì hì.”
Ngụy Lật ngây ngô cười, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai anh: “Thực xin lỗi.”
“Tha lỗi cho em nha…”
Là điều mà có lẽ trong lòng cả hai đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra. Ngụy Lật ngả đầu dựa vào vai anh, thật lâu sau mới nghe tiếng anh thở dài, như là thỏa hiệp: “Em cũng biết là anh chẳng thể giận em được mà.”
Ngụy Lật cười gật gật đầu: “Ừm ừm~”
Tuy rằng đang cười, nhưng trong lòng cô lại chua xót vô cùng. Anh tốt quá, thật sự tốt quá, cả 23 năm thanh xuân của cô chưa từng gặp được người nào tốt đẹp, ấm áp như Phó Thời Cạnh. Nhưng mặc cho cô có yêu anh đến cỡ nào, có phải rồi cũng sẽ đến một ngày nhất định phải mất đi hay không?
Vì chuyện lần trước, mà càng lúc hai người càng thêm gắn bó chặt chẽ, mỗi ngày Phó Thời Cạnh đều đưa đón cô đi làm, Ngụy Lật cũng không kiêng dè như xưa nữa, có nhiều lần còn bất chợt cười trong lúc làm việc, Lý Nhiễm nhìn mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
“Chậc chậc chậc, cậu bây giờ là bộ mặt điển hình rồi đấy.”
Ngụy Lật không hiểu, nghi hoặc nhìn cô ấy.
Lý Nhiễm hệt như cao nhân đang khám phá huyền cơ, nghiền ngẫm một hồi mới nói: “Điển hình của người dính vào tình yêu cuồng nhiệt.”
Ngụy Lật cười càng tươi hơn, giơ ngón cái tỏ ý đồng tình. Lý Nhiễm thấy vậy bèn nói: “Kể ra cậu gan lớn thật, trong công ty đồn ầm lên thành đủ kiểu rồi.”
Tiệc rượu ngày đó, lúc Phó Thời Cạnh tới đón cô đã bị không ít người nhìn thấy, mấy ngày gần đây lại luôn có siêu xe đón đưa, trong công ty đã rỉ tai nhau ầm ĩ, chỉ thiếu việc nói thẳng trước mặt Ngụy Lật mà thôi.
“Mình không quản được bọn họ, đã không thích rồi thì làm gì cũng sẽ thành trò cười, chuyện sai, chuyện xấu mà thôi.” Ngụy Lật đã hiểu ra nhiều điều, rằng không phải chuyện gì cô cũng phải nặng lòng trái lo phải nghĩ, nhất là miệng lưỡi thế gian. Và tình yêu.
Lý Nhiễm nhìn cô, trong ánh mắt là vui mừng và khen ngợi không hề giấu diếm: “Xem ra cuối cùng cậu cũng thông suốt.”
“Trước kia cậu thời thời khắc khắc đều như chim sợ cành cong, đôi lúc mình còn cảm thấy áp lực cho cậu. Chúng ta còn trẻ, cứ nỗ lực sống và cống hiến, nhưng cũng phải để bản thân có khoảng trời riêng để tung cánh bay.”
Điều may mắn nhất của Ngụy Lật ở công ty này có lẽ là gặp được người bạn như Lý Nhiễm, cô ấy hoạt bát, nhiều năng lượng tích cực, không chỉ thế còn giúp đỡ cô nhận ra rất nhiều điều.
Tan tầm, Phó Thời Cạnh đúng giờ lái xe tới đón cô. Sau khi cài dây an toàn, lại đút cho anh một viên kẹo mềm, nhìn anh nhíu mi vì ngọt, cô mới trộm cười nói: “Em tính đi siêu thị mua đồ về nấu bữa cơm.”
Hiếm khi anh thấy cô có hứng thú ngời ngời như vậy, bèn vui vẻ chạy xe tới siêu thị gần nhà.
Rõ ràng là nói muốn làm cơm, nhưng sau khi dạo một vòng, nửa xe đồ đều là đồ ăn vặt. Phó Thời Cạnh lấy hộp snack khoai tây lát xuống giúp cô, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tiểu Lật, anh nhớ em bảo mua đồ làm cơm mà.”
Bấy giờ cô mới nhớ đến nhiệm vụ chính, đẩy xe về khu rau củ, quay đầu hỏi anh: “Anh thích ăn món gì nhỉ?”
Ở bên nhau lâu như vậy nhưng cô vẫn không rõ lắm sở thích ăn uống của anh, chợt cảm thấy bản thân vô cùng đáng trách.
Phó Thời Cạnh cúi đầu nhìn nhìn: “Rau chân vịt đi.”
“Ý em không phải thế.” Ngụy Lật lựa một bó bỏ vào túi thực phẩm, sau đó nói tiếp: “Anh có thích món ăn nào hay không?”
Phó Thời Cạnh không phải người kén ăn, trong lúc nhất thời cũng không trả lời được ngay, Ngụy Lật bèn quyết định vừa lựa đồ ăn vừa hỏi ý kiến anh.
“Thịt nguội hay thịt sống?”
“Thịt nguội.”
“Cay hay ngọt?”
“Ít cay, ít ngọt.”
“Cơm hay cháo?”
“Cơm.”
“Dưa hấu hay sầu riêng?”
“Sầu riêng.”
“Hành hay rau thơm?”
Càng hỏi càng kỳ quái, Phó thời Cạnh bật cười: “Anh không thích cả hai.”
Ngụy Lật cũng mím môi cười trộm, lại hỏi tiếp: “Thích Ngụy Lật hay thích em?”
Anh không trả lời ngay, chỉ im lặng cúi đầu nhìn cô, trên mặt cô là ý cười nghịch ngợm, đôi má lúm nhỏ trên gương mặt cũng ngày càng in sâu, có vẻ rất xứng đáng nhận được một nụ hôn của Hoàng tử.
Anh bèn giả bộ suy tư: “Đợi anh nghĩ đã.”
Đợi anh nghĩ? Sao có thể như thế được!
Ngụy Lật đẩy xe đuổi phía sau anh: “Anh còn thích ai nữa hay sao?”
Phó Thời Cạnh làm bộ đứng chọn cà chua, nhìn cô ấm ức đến đỏ bừng mặt thì ngoắc ngoắc tay: “Lại đây, để anh nói cho em nghe.”
Ngụy Lật hoài nghi nhìn anh, sau đó mới dè dặt nghiêng đầu qua. Đột nhiên anh giữ lấy cằm cô, nhanh chóng hôn một cái.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm môi ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến trái tim cô dấy lên cơn sóng cuồn cuộn.
Ngụy Lật đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đang đẩy xe ở đằng trước, gương mặt nhỏ bỗng chốc hồng thấu.