Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 56: Bệnh tình nguy kịch
Hậu quả của việc buông thả dục vọng là thắt lưng và hai chân đau mỏi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, đóa hoa Ninh Uyển đang vào xuân, là được tưới nhuần yêu thương, khiến cô càng nở rộ, yêu kiều xinh đẹp.
Ở trường, nữ sinh thấy cô đều ganh tị, thầm mắng là hồ ly tinh, nam sinh thấy cô thì thèm thuồng, nghĩ ngợi lung tung.
Ninh Uyển chỉ coi như không biết gì về những lời đàm tiếu sau lưng, cô đang rất bận rộn với công việc mới.
Công ty truyền thông mới khởi nghiệp này tập hợp một nhóm thanh niên có cùng chí hướng, ai nấy đều tràn đầy đam mê và vô cùng nhiệt huyết.
Ninh Uyển rất thích bầu không khí làm việc của nơi này, không giống u ám như ở tòa soạn cũ, tất cả mọi người đều cố gắng phấn đấu vì mục tiêu chung, với ý chí sục sôi.
Công tác dần dần đi vào quỹ đạo, quan hệ với Lệ Minh Đình cũng rất ngọt ngào, có thể nói rằng đường sự nghiệp và đường tình duyên của cô đều rất tốt đẹp.
Đạo boss yêu đương, chấm dứt thời kỳ cuồng công việc. Kết quả, người chịu khổ là An Kỳ, không chỉ bận rộn, tăng ca, mà còn phải thường xuyên làm người phát ngôn của ông chủ, chống lưng cho cho bảo bối trong lòng bàn tay anh.
Sở Tương Ngưng nhìn chăm chăm vào người phụ nữ ăn nói khéo léo, trong bộ trang phục công sở, lạnh lùng cao ngạo ở trước mặt mình, mà không đoán được là người tốt hay kẻ xấu.
Trốn được mùng một, không trốn được mười lăm, cô ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Sở Tương Ngưng hỏi thẳng: “Nói đi, muốn trút giận cho cô ta thế nào? Buộc tôi thôi học hay muốn tôi biến mất khỏi thế giới này?”
Cũng như Giang Thành, bị cả dòng họ vứt bỏ, hiện đang lưu lạc ở nước ngoài, không biết sống chết thế nào.
Nếu không có đêm hơn đó, cô ta sai lầm phối hợp với hắn bày trò, bỏ thuốc Ninh Uyển, thì hắn đã không phải rơi vào hậu quả thế này.
Ngày đó lúc nghe thấy giọng nói yếu ớt của hắn trong điện thoại, cô đã lập tức chạy đến khách sạn, thấy bộ dạng thê thảm của hắn mà không kiềm được nước mắt.
Không ai ngờ rằng giữa chừng lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện đúng lúc như vậy. Người đàn ông chống lưng cho Ninh Uyển lại vô cùng quyền lực, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Thế mà Giang Thành còn quyến luyến Ninh Uyển, bảo cô ta tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này.
Vậy những lời hắn hứa hẹn với cô ta thì sao? Sau khi hoàn thành việc này sẽ ở bên cạnh cô mà, tại sao lại không giữ lời.
Cô ta oán hận, oán Giang Thành bạc tình bạc nghĩa, hận Ninh Uyển cản trở cô.
Cô ta muốn trả thù, biết rõ sẽ rước họa vào thân nhưng vẫn không sợ.
Tình cảnh hôm nay đã nằm trong dự đoán của cô ta.
An Kỳ nhìn cô ta, thốt ra một câu đáng kinh ngạc: “Tôi tới nhà để thực hiện mơ ước của cô.”
“Ý cô là sao?”
“Trở thành vợ của Giang Thành, chắc cô rất thích nhỉ.”
An Kỳ lấy một cuốn sổ đỏ trong túi công văn ra, đưa cho cô ta.
Mấy chữ bắt mắt “Giấy đăng ký kết hôn’ trên bìa sổ đỏ kích thích thị giác của Sở Tương Ngưng. Cô ta nhận lấy mở ra xem, phía trên dán ảnh chứng minh thư của cô và Giang Thành, góc dưới bên phải có con dấu, phía dưới viết thông tin cá nhân của họ.
Thật không thể tin được!
Cô ngước mắt lên nhìn An Kỳ, hết sức nghi ngờ về tính xác thực của nó.
An Kỳ nhếch mép cười khẩy: “Nó hợp pháp và có hiệu lực, cô có thể đến cục dân chính xác nhận.”
Cuối cùng, Sở Tương Ngưng đăng kí trở thành sinh viên trao đổi quốc tế.
Trước khi đi, cô ta còn hẹn gặp mặt Ninh Uyển tại sân vận động sau trường, nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt.
Ninh Uyển hơi ngạc nhiên, dù sao trước đó cô ta còn đã nói không nên qua lại nữa mà.
Sắc mặt của Ninh Uyển ngày càng sáng lạn, bớt đi vẻ ngây thơ, mà thay vào đó là là nét nữ tính, tựa như một một trái ngọt chín mộng, hấp dẫn.
Sở Tương Ngưng vô cùng ganh tị, thấy nét mặt của Ninh Uyển hoàn toàn vô tư, có vẻ như không hề biết nội tình, cô ta không khỏi cảm thán: “Anh ta bảo vệ cô thật tốt.”
Chẳng những được che chở chu đáo, mà còn thương yêu có thừa, ngay cả một chút chuyện xấu xa cũng không muốn để cô biết được.
Ninh Uyển vẫn không hiểu ẩn ý của cô ta, nên chỉ cười nhẹ, chứ không nói gì.
“Tôi nhớ cô đã từng nói với tôi rằng, phải học cách yêu thương chính mình mới có thể được người khác yêu thương. Nhưng mà thích một người hoàn toàn không có tình cảm với mình, nếu không mặt dày bám lấy thì e rằng sẽ chẳng có lấy một cơ hội nào.” Sở Tương Ngưng tự giễu.
“Tình yêu hoàn toàn không có một nguyên tắc nào. Như tôi một lòng một dạ thích Gian Thành, như Giang Thành cuồng dại yêu cô không thay đổi, và như cô lặng lẽ yêu người khác.”
“Có lẽ tất cả những chuyện này đều đã được số phận định sẵn cả rồi” Sở Tương Ngưng nhìn xoáy vào cô: “Có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Ninh Uyển mờ mịt hỏi: “Cô nói đi?”
“Mãi mãi đừng bao giờ gặp mặt và liên hệ với Giang Thành nữa.”
Ánh mắt cô ta phức tạp và sâu thẳm, đan xen đủ loại cảm xúc không thể diễn tả được, tha thiết nhìn cô. Ninh Uyển không có cách nào từ chối, bèn nhẹ giọng đồng ý.
“Cảm ơn.” Sở Tương Ngưng mỉm cười. Dù cô ta không chiếm được trái tim của Giang Thành, nhưng hắn vẫn thuộc về mình.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, ánh nắng chan hòa.
Ninh Uyển nhớ từ khi nhập học đến nay, cô rất ít khi đưa mẹ Ninh đi dạo, cho nên đi bộ đến căn phòng thuê, muốn đưa bà ra ngoài hóng gió.
Nhưng cô không sao ngờ rằng lại nhìn thấy tình cảnh khiến cô suy sụp.
Trong căn phòng thuê, mẹ Ninh đang nằm bất động trên sàn, đã hôn mê.
Ninh Uyển sợ hãi đến mức hoảng loạn, run rẩy kiểm tra hơi thở của mẹ, rất yếu ớt. Trái tim lơ lửng của cô hạ xuống một nửa, lập tức gắng gượng cổng mẹ Ninh lên, đi xuống lầu, tập tễnh bước đến bên đường đón taxi, đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra khẩn cấp, bác sĩ nói với Ninh Uyển rằng tình trạng của mẹ Ninh đã xấu đi rất nhiều, khối u của bà đã di căn nhiều nơi, cần phải nhập viện điều trị. Đồng thời, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Cô thẫn thờ ngồi trên ghế nhìn ra ngoài phòng bệnh, ngẩn ngơ hồi lâu.
Khi Lệ Minh Đình từ công ty chạy đến đã thấy cô ngồi dại ra như tượng, mất hồn mất vía.
Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Lúc này Ninh Uyển mới như sống lại, đau lòng không kiềm chế được, nước mắt thi nhau rơi xuống, thì thào: “Rõ ràng đã sắp khỏi rồi mà, sao lại đột nhiên chuyển biến xấu đi chứ. Em đã cố gắng như vậy mà, tại sao vẫn không thoát khỏi…”
Tại sao vẫn không thể thoát khỏi kết cục bi thương này.
Cô sống lại thì sao chứ, hình như chỉ có số phận của cô là thay đổi, cô vẫn đấu không lại ông trời, không thể giữ được mẹ Ninh.
Lệ Minh đình nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nghe cô bày tỏ ưu thương, mà đau lòng hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, tất cả cứ giao cho anh, anh sẽ đi cùng em, đừng sợ.”
Ninh Uyển ôm anh, càng khóc dữ dội hơn.
Đến khi cô bình tĩnh lại, Lệ Minh Đình mới lau nước mắt cho cô, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, nói: “Sau này dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải nói cho anh biết trước, hử?”
Từ trước đến nay, cô đã quen với việc dựa vào bản thân, hôm nay, anh nói với cô rằng cô có thể dựa vào anh.
Nói không cảm động là không thể. Trái tim đau đớn của Ninh Uyển bỗng được sưởi ấm, lan tràn khắp cơ thể, khiến cô càng đa cảm hơn, có một cảm giác như vui mừng, lại như hạnh phúc, không thể diễn tả được bằng lời.
Cô gật đầu.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, đóa hoa Ninh Uyển đang vào xuân, là được tưới nhuần yêu thương, khiến cô càng nở rộ, yêu kiều xinh đẹp.
Ở trường, nữ sinh thấy cô đều ganh tị, thầm mắng là hồ ly tinh, nam sinh thấy cô thì thèm thuồng, nghĩ ngợi lung tung.
Ninh Uyển chỉ coi như không biết gì về những lời đàm tiếu sau lưng, cô đang rất bận rộn với công việc mới.
Công ty truyền thông mới khởi nghiệp này tập hợp một nhóm thanh niên có cùng chí hướng, ai nấy đều tràn đầy đam mê và vô cùng nhiệt huyết.
Ninh Uyển rất thích bầu không khí làm việc của nơi này, không giống u ám như ở tòa soạn cũ, tất cả mọi người đều cố gắng phấn đấu vì mục tiêu chung, với ý chí sục sôi.
Công tác dần dần đi vào quỹ đạo, quan hệ với Lệ Minh Đình cũng rất ngọt ngào, có thể nói rằng đường sự nghiệp và đường tình duyên của cô đều rất tốt đẹp.
Đạo boss yêu đương, chấm dứt thời kỳ cuồng công việc. Kết quả, người chịu khổ là An Kỳ, không chỉ bận rộn, tăng ca, mà còn phải thường xuyên làm người phát ngôn của ông chủ, chống lưng cho cho bảo bối trong lòng bàn tay anh.
Sở Tương Ngưng nhìn chăm chăm vào người phụ nữ ăn nói khéo léo, trong bộ trang phục công sở, lạnh lùng cao ngạo ở trước mặt mình, mà không đoán được là người tốt hay kẻ xấu.
Trốn được mùng một, không trốn được mười lăm, cô ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Sở Tương Ngưng hỏi thẳng: “Nói đi, muốn trút giận cho cô ta thế nào? Buộc tôi thôi học hay muốn tôi biến mất khỏi thế giới này?”
Cũng như Giang Thành, bị cả dòng họ vứt bỏ, hiện đang lưu lạc ở nước ngoài, không biết sống chết thế nào.
Nếu không có đêm hơn đó, cô ta sai lầm phối hợp với hắn bày trò, bỏ thuốc Ninh Uyển, thì hắn đã không phải rơi vào hậu quả thế này.
Ngày đó lúc nghe thấy giọng nói yếu ớt của hắn trong điện thoại, cô đã lập tức chạy đến khách sạn, thấy bộ dạng thê thảm của hắn mà không kiềm được nước mắt.
Không ai ngờ rằng giữa chừng lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện đúng lúc như vậy. Người đàn ông chống lưng cho Ninh Uyển lại vô cùng quyền lực, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Thế mà Giang Thành còn quyến luyến Ninh Uyển, bảo cô ta tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này.
Vậy những lời hắn hứa hẹn với cô ta thì sao? Sau khi hoàn thành việc này sẽ ở bên cạnh cô mà, tại sao lại không giữ lời.
Cô ta oán hận, oán Giang Thành bạc tình bạc nghĩa, hận Ninh Uyển cản trở cô.
Cô ta muốn trả thù, biết rõ sẽ rước họa vào thân nhưng vẫn không sợ.
Tình cảnh hôm nay đã nằm trong dự đoán của cô ta.
An Kỳ nhìn cô ta, thốt ra một câu đáng kinh ngạc: “Tôi tới nhà để thực hiện mơ ước của cô.”
“Ý cô là sao?”
“Trở thành vợ của Giang Thành, chắc cô rất thích nhỉ.”
An Kỳ lấy một cuốn sổ đỏ trong túi công văn ra, đưa cho cô ta.
Mấy chữ bắt mắt “Giấy đăng ký kết hôn’ trên bìa sổ đỏ kích thích thị giác của Sở Tương Ngưng. Cô ta nhận lấy mở ra xem, phía trên dán ảnh chứng minh thư của cô và Giang Thành, góc dưới bên phải có con dấu, phía dưới viết thông tin cá nhân của họ.
Thật không thể tin được!
Cô ngước mắt lên nhìn An Kỳ, hết sức nghi ngờ về tính xác thực của nó.
An Kỳ nhếch mép cười khẩy: “Nó hợp pháp và có hiệu lực, cô có thể đến cục dân chính xác nhận.”
Cuối cùng, Sở Tương Ngưng đăng kí trở thành sinh viên trao đổi quốc tế.
Trước khi đi, cô ta còn hẹn gặp mặt Ninh Uyển tại sân vận động sau trường, nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt.
Ninh Uyển hơi ngạc nhiên, dù sao trước đó cô ta còn đã nói không nên qua lại nữa mà.
Sắc mặt của Ninh Uyển ngày càng sáng lạn, bớt đi vẻ ngây thơ, mà thay vào đó là là nét nữ tính, tựa như một một trái ngọt chín mộng, hấp dẫn.
Sở Tương Ngưng vô cùng ganh tị, thấy nét mặt của Ninh Uyển hoàn toàn vô tư, có vẻ như không hề biết nội tình, cô ta không khỏi cảm thán: “Anh ta bảo vệ cô thật tốt.”
Chẳng những được che chở chu đáo, mà còn thương yêu có thừa, ngay cả một chút chuyện xấu xa cũng không muốn để cô biết được.
Ninh Uyển vẫn không hiểu ẩn ý của cô ta, nên chỉ cười nhẹ, chứ không nói gì.
“Tôi nhớ cô đã từng nói với tôi rằng, phải học cách yêu thương chính mình mới có thể được người khác yêu thương. Nhưng mà thích một người hoàn toàn không có tình cảm với mình, nếu không mặt dày bám lấy thì e rằng sẽ chẳng có lấy một cơ hội nào.” Sở Tương Ngưng tự giễu.
“Tình yêu hoàn toàn không có một nguyên tắc nào. Như tôi một lòng một dạ thích Gian Thành, như Giang Thành cuồng dại yêu cô không thay đổi, và như cô lặng lẽ yêu người khác.”
“Có lẽ tất cả những chuyện này đều đã được số phận định sẵn cả rồi” Sở Tương Ngưng nhìn xoáy vào cô: “Có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Ninh Uyển mờ mịt hỏi: “Cô nói đi?”
“Mãi mãi đừng bao giờ gặp mặt và liên hệ với Giang Thành nữa.”
Ánh mắt cô ta phức tạp và sâu thẳm, đan xen đủ loại cảm xúc không thể diễn tả được, tha thiết nhìn cô. Ninh Uyển không có cách nào từ chối, bèn nhẹ giọng đồng ý.
“Cảm ơn.” Sở Tương Ngưng mỉm cười. Dù cô ta không chiếm được trái tim của Giang Thành, nhưng hắn vẫn thuộc về mình.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, ánh nắng chan hòa.
Ninh Uyển nhớ từ khi nhập học đến nay, cô rất ít khi đưa mẹ Ninh đi dạo, cho nên đi bộ đến căn phòng thuê, muốn đưa bà ra ngoài hóng gió.
Nhưng cô không sao ngờ rằng lại nhìn thấy tình cảnh khiến cô suy sụp.
Trong căn phòng thuê, mẹ Ninh đang nằm bất động trên sàn, đã hôn mê.
Ninh Uyển sợ hãi đến mức hoảng loạn, run rẩy kiểm tra hơi thở của mẹ, rất yếu ớt. Trái tim lơ lửng của cô hạ xuống một nửa, lập tức gắng gượng cổng mẹ Ninh lên, đi xuống lầu, tập tễnh bước đến bên đường đón taxi, đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra khẩn cấp, bác sĩ nói với Ninh Uyển rằng tình trạng của mẹ Ninh đã xấu đi rất nhiều, khối u của bà đã di căn nhiều nơi, cần phải nhập viện điều trị. Đồng thời, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Cô thẫn thờ ngồi trên ghế nhìn ra ngoài phòng bệnh, ngẩn ngơ hồi lâu.
Khi Lệ Minh Đình từ công ty chạy đến đã thấy cô ngồi dại ra như tượng, mất hồn mất vía.
Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Lúc này Ninh Uyển mới như sống lại, đau lòng không kiềm chế được, nước mắt thi nhau rơi xuống, thì thào: “Rõ ràng đã sắp khỏi rồi mà, sao lại đột nhiên chuyển biến xấu đi chứ. Em đã cố gắng như vậy mà, tại sao vẫn không thoát khỏi…”
Tại sao vẫn không thể thoát khỏi kết cục bi thương này.
Cô sống lại thì sao chứ, hình như chỉ có số phận của cô là thay đổi, cô vẫn đấu không lại ông trời, không thể giữ được mẹ Ninh.
Lệ Minh đình nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nghe cô bày tỏ ưu thương, mà đau lòng hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, tất cả cứ giao cho anh, anh sẽ đi cùng em, đừng sợ.”
Ninh Uyển ôm anh, càng khóc dữ dội hơn.
Đến khi cô bình tĩnh lại, Lệ Minh Đình mới lau nước mắt cho cô, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, nói: “Sau này dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải nói cho anh biết trước, hử?”
Từ trước đến nay, cô đã quen với việc dựa vào bản thân, hôm nay, anh nói với cô rằng cô có thể dựa vào anh.
Nói không cảm động là không thể. Trái tim đau đớn của Ninh Uyển bỗng được sưởi ấm, lan tràn khắp cơ thể, khiến cô càng đa cảm hơn, có một cảm giác như vui mừng, lại như hạnh phúc, không thể diễn tả được bằng lời.
Cô gật đầu.