Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Chương 55: Run xe
Chạng vạng, trời nhá nhem tối.
Chiếc bentley đen đã sớm đậu ở trong góc hẻo lánh, Ninh Uyển thấy nó từ xa, bước từng bước đến gần, dáng vẻ ung dung, bình tĩnh chưa từng có, không có chút gì là bất an lo sợ lương như trước kia nữa.
Bây giờ, cô và Lệ Minh Đình không có gì phải giấu giếm nữa rồi.
Họ đã công khai tự do yêu đương.
Mở cửa xe, thấy anh ngồi bên trong nhìn mình cười, Ninh Uyển không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
Dạo này anh rất bận, hôm qua cũng phải tranh thủ lắm mới có thời gian dùng bữa với gia đình cô.
“Để xem bé tội nghiệp có khóc nhè không.” Lệ Minh Đình ghé sát vào người cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo cô vào trong xe.
Sau khi hấp tấp đóng cửa lại, cả người Ninh Uyển liền bị anh ôm vào lòng như một đứa trẻ.
Cô di chuyển chân, điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó dịu dàng ngọt ngào nhìn anh, lẩm nhẩm: “Em đâu có yếu ớt như vậy.”
Thấy vẻ trẻ con của cô, Lệ Minh Đình mỉm cười, véo cái mũi nhỏ của cô, nói: “Uyển Uyển tuyệt vậy.”
Ninh Uyển thấy anh ta vẫn đối xử với mình như trẻ con, lại nhớ tới bài học ngày hôm qua, bèn xấu hổ nhéo eo anh một cái. Da thịt anh rất rắn chắc và đàn hồi, nhưng không cứng như cánh tay anh.
Lệ Minh Đình chỉ ngắm nhìn cô, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Ninh Uyển nhìn vào ánh mắt ngập tràn tình cảm của anh, mà trái tim ấm áp. Nếu cô nói không quan tâm đến chuyện tai tiếng bị phanh phui thì cũng không hẳn.
Đâu ai có thể thờ ơ trước sự việc thế này.
Nhưng trong lúc cô bàng hoàng luống cuống, anh đã đưa bàn tay ra tiếp sức, giúp cô có thể thả lỏng, chứ không cần giả vờ mạnh mẽ, chật vật trước người khác.
Cảm giác được bảo vệ thật tuyệt.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, cất lời: “Cảm ơn anh, Minh Đình.”
Khoảnh khắc cô gọi tên, cũng là khoảnh khắc cô gửi gắm trái tim chân thành của mình.
Lệ Minh Đình ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, hai tay khoanh lại tạo thành một vòng vây, dần dần siết chặt, kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: “Còn khách sao vậy à?”
Cả người Ninh Uyển bị anh ôm trọn trong lòng, ở trước mặt cô là gương mặt phóng đại rõ nét của anh.
“Khi nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn.” Cô hơi ngửa đầu ra sau, lùi lại một chút để xoa dịu nhịp tim hỗn loạn.
Lệ Minh Đình ấn trán lên trán cô, thở ra một hơi nóng bỏng, trêu chọc cô: “Nếu em muốn cảm ơn thì đừng chỉ nói suông thôi, có đúng không?”
Ninh Uyển làm sao không hiểu ẩn ý của anh, cô trực tiếp đáp lại bằng hành động, hôn lên đôi môi mỏng của anh, liếm mút thuần thục, dùng môi lưỡi trêu chọc anh, đồng thời ưỡn người lên, bắt đầu tự giác cởi bỏ áo khoác, Lệ Minh Đình cũng theo đó mà vuốt ve thân trên của cô.
Vì đang mặc áo len cổ lọ nên cô phải gián đoạn nụ hôn trong chốc lát, sau khi cởi bỏ hết, hai đôi môi đỏ bừng như lửa đốt lại dán vào nhau.
Bàn tay anh xoa lên tấm lưng trần trụi của cô, từ trên xuống dưới, ngón tay vuốt ve rồi vân vê. Cô chủ động cởi thắt lưng và kéo khóa quần anh xuống, lấy vật đã nửa cứng của anh ra khỏi quần lót, dùng tay giữ lấy nhẹ nhàng lên xuống.
Đối phương lại hôn trả mãnh liệt hơn, cắn nuốt môi lưỡi cô, cơ thể Ninh Uyển mềm nhũn muốn ngã xuống, cô phải dùng một tay câu lấy cổ anh làm điểm tựa, bầu ngực mềm mại ma sát vào áo vét của anh.
Vật nóng ở trong tay cô dựng đứng, mà Lệ Minh Đình cũng đã luồn tay vào trong váy cô, kéo tất xuống, dùng hai tay nắn bóp cặp mông mềm mại no tròn của cô, kéo về phía trước, gián tiếp kích thích nơi ẩm ướt của cô, khiến cho hai canh hoa tách ta, mật dịch nhờn dính chảy ra bên ngoài.
hoa huy*t nhột nhạt làm Ninh Uyển nôn nóng cọ mông vào lòng bàn tay anh, nâng người lên nhắm ngay vị trí rồi đột ngột ngồi xuống, hạ thể lập tức bị xuyên xỏ, căng đầy.
Cô đặt hai tay lên vai anh, vặn eo lắc hông, mái tóc dài xõa tung trước ngực, ánh đèn vàng ấm áp trong xe soi rõ mái tóc đen và làn da trắng nõn, ánh sáng mờ ảo khiến cô trông yêu mị quyến rũ như yêu nữ. Mà Lệ Minh Đình lại cam tâm để cô hút máu.
“Uyển Uyển, gọi anh đi.” Lệ Minh Đình nắm lấy bộ ngực trắng tròn đung đưa của cô, điên cuồng thúc hông lên.
Cô nhiệt tình như vậy, mềm mại như nước, ướt át chặt chẽ giống như đầm lầy, quấn lấy phân thân của anh hút vào nơi sâu nhất, khiến anh chẳng những không rút ra được mà càng ngày càng lún sâu, cho đến khi hoàn toàn bị nuốt chửng.
“Minh Đình… Minh Đình… Aha…” Bị anh va chạm lên xuống, Ninh Uyển cắn răng chịu đựng cơn tê dại đến tận xương ở hoa tâm, vòng tay qua cổ anh, ngả đầu vào vai anh, mềm mại gọi.
“Uyển Uyển gọi thật êm tai, tiếp tục kêu đi, đừng dừng lại.”
Lệ Minh Đình nghe cô rên rỉ yêu kiều quyến rũ, mà chỉ muốn nhào nặn cô vào xương tủy mình. Hai lòng bàn tay anh véo mông cô, ấn mạnh vào háng mình, làm vật to dài đâm thẳng vào nơi mềm mại trong cơ thể cô, muốn làm cô kêu khóc.
“Ah Minh Đình… Humm ưm…” Anh quá nhanh quá mạnh, từng đợt khoái cảm ập đến, khiến Ninh Uyển hoàn toàn không chịu nổi, cô không khống chế được rên rỉ liên tục.
May mà cô không còn là một cô gái ngây thơ không biết gì về chuyện giường chiếu nữa, giờ đây cô đã rất quen thuộc với sở thích và kỹ thuật của anh.
Mỗi lần anh đòi hỏi vô độ, cô biết phải làm sao để tự cứu lấy mình, để anh hài lòng hơn, khiến anh phấn khích hơn, để bắn ra.
Cô co siết người lại, đều đặn nhịp nhàng, mỗi lần anh đút vào là cô lại hút chặt, rồi thả lỏng khi anh rút ra.
Vừa cắn vừa phun, co thắt vừa phải.
Lệ Minh Đình dần dần không thể chịu được nữa, anh hạ xuống chỗ của mình, giống như một chiếc giường xếp, đủ để hai người nằm xuống.
Anh trở người áp lên Ninh Uyển, giành lại thế chủ động, đè vai cô, ra vào mãnh liệt, liên tục đâm sâu từng đợt làm bên trong cô tràn đầy mật nước, không ngừng phát ra tiếng ộp ẹp.
Ninh Uyển nghiến răng chịu đựng, bắt chéo chân, kẹp lấy thắt lưng của anh, ghì người anh xuống để anh tiến vào sâu hơn, nơi nhỏ nhắn ướt đẫm cố gắng cắn lấy anh.
Nhận được sự cổ vũ của cô, Lệ Minh Đình càng hung hăng hơn, vật nóng bỏng càng to ra, nhưng anh vẫn không bắn ra. Ninh Uyển không chịu được, đạp đá loạn xạ.
Thấy cô không nghe lời, anh lại hạ ghế bên kia xuống, áp nửa trên cô vào cửa xe, dán mặt lên cửa kính, quỳ trên ghế, nâng cao mông lên để anh làm.
Lòng bàn tay ấm áp giữ chặt eo cô, va chạm, mỗi lần đâm sâu vào, cô lại hét lên, làm anh nghe mà lửa dục rừng rực, động tác trở nên nhanh chóng dữ dội. Nước chảy ào ào từ nơi đó chảy ra, làm ướt cả lông của hai người.
Sức lực làm toàn bộ thân xe rung chuyển, Ninh Uyển đặt hai tay lên cửa, có cảm giác giây tiếp theo, cửa xe sẽ bị anh hút tung ra, và cô cũng sẽ bị hất khỏi xe.
Nghĩ vậy, cô bèn xoắn chặt người hơn, anh thấy thế càng đâm mạnh mẽ.
Ngoài cửa sổ là dòng người hối hả, Lệ Minh Đình ở phía sau ra vào càng lúc càng sâu, mặc dù biết bọn họ không nhìn thấy hình ảnh trong xe, nhưng Ninh Uyển vẫn vô cùng xấu hổ, bụng dưới không khỏi rút lại, co giật dữ dội.
Tuy tài xế không thể nghe thấy âm thanh của họ, nhưng vẫn cảm nhận được chuyển động của chiếc xe. Anh ta đã quen với việc này, để tránh ông chủ mất tập trung, anh ta đã lượn quanh khu biệt thự không biết bao nhiêu lần.
Lúc ngoài trời tối đến, xe mới rung nhẹ dần, cho đến khi ổn định hẳn, anh ta mới biết đã gần kết thúc, bèn lái xe trở về biệt thự và dừng lại.
Lệ Minh Đình bế Ninh Uyển bước xuống xe, tất chân của cô đã bị kéo dồn ở mắt cá chân, dưới làn váy đen dài, đầu gối cô đỏ ửng, một dòng nước trắng đục chảy dài từ bên trong xuống bắp chân trắng nõn.
Ninh Uyển mệt đến mức không thể nhấc đầu ngón tay lên nổi, cả người yếu ớt xụi lơ.
Chiếc bentley đen đã sớm đậu ở trong góc hẻo lánh, Ninh Uyển thấy nó từ xa, bước từng bước đến gần, dáng vẻ ung dung, bình tĩnh chưa từng có, không có chút gì là bất an lo sợ lương như trước kia nữa.
Bây giờ, cô và Lệ Minh Đình không có gì phải giấu giếm nữa rồi.
Họ đã công khai tự do yêu đương.
Mở cửa xe, thấy anh ngồi bên trong nhìn mình cười, Ninh Uyển không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
Dạo này anh rất bận, hôm qua cũng phải tranh thủ lắm mới có thời gian dùng bữa với gia đình cô.
“Để xem bé tội nghiệp có khóc nhè không.” Lệ Minh Đình ghé sát vào người cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo cô vào trong xe.
Sau khi hấp tấp đóng cửa lại, cả người Ninh Uyển liền bị anh ôm vào lòng như một đứa trẻ.
Cô di chuyển chân, điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó dịu dàng ngọt ngào nhìn anh, lẩm nhẩm: “Em đâu có yếu ớt như vậy.”
Thấy vẻ trẻ con của cô, Lệ Minh Đình mỉm cười, véo cái mũi nhỏ của cô, nói: “Uyển Uyển tuyệt vậy.”
Ninh Uyển thấy anh ta vẫn đối xử với mình như trẻ con, lại nhớ tới bài học ngày hôm qua, bèn xấu hổ nhéo eo anh một cái. Da thịt anh rất rắn chắc và đàn hồi, nhưng không cứng như cánh tay anh.
Lệ Minh Đình chỉ ngắm nhìn cô, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Ninh Uyển nhìn vào ánh mắt ngập tràn tình cảm của anh, mà trái tim ấm áp. Nếu cô nói không quan tâm đến chuyện tai tiếng bị phanh phui thì cũng không hẳn.
Đâu ai có thể thờ ơ trước sự việc thế này.
Nhưng trong lúc cô bàng hoàng luống cuống, anh đã đưa bàn tay ra tiếp sức, giúp cô có thể thả lỏng, chứ không cần giả vờ mạnh mẽ, chật vật trước người khác.
Cảm giác được bảo vệ thật tuyệt.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, cất lời: “Cảm ơn anh, Minh Đình.”
Khoảnh khắc cô gọi tên, cũng là khoảnh khắc cô gửi gắm trái tim chân thành của mình.
Lệ Minh Đình ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, hai tay khoanh lại tạo thành một vòng vây, dần dần siết chặt, kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: “Còn khách sao vậy à?”
Cả người Ninh Uyển bị anh ôm trọn trong lòng, ở trước mặt cô là gương mặt phóng đại rõ nét của anh.
“Khi nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn.” Cô hơi ngửa đầu ra sau, lùi lại một chút để xoa dịu nhịp tim hỗn loạn.
Lệ Minh Đình ấn trán lên trán cô, thở ra một hơi nóng bỏng, trêu chọc cô: “Nếu em muốn cảm ơn thì đừng chỉ nói suông thôi, có đúng không?”
Ninh Uyển làm sao không hiểu ẩn ý của anh, cô trực tiếp đáp lại bằng hành động, hôn lên đôi môi mỏng của anh, liếm mút thuần thục, dùng môi lưỡi trêu chọc anh, đồng thời ưỡn người lên, bắt đầu tự giác cởi bỏ áo khoác, Lệ Minh Đình cũng theo đó mà vuốt ve thân trên của cô.
Vì đang mặc áo len cổ lọ nên cô phải gián đoạn nụ hôn trong chốc lát, sau khi cởi bỏ hết, hai đôi môi đỏ bừng như lửa đốt lại dán vào nhau.
Bàn tay anh xoa lên tấm lưng trần trụi của cô, từ trên xuống dưới, ngón tay vuốt ve rồi vân vê. Cô chủ động cởi thắt lưng và kéo khóa quần anh xuống, lấy vật đã nửa cứng của anh ra khỏi quần lót, dùng tay giữ lấy nhẹ nhàng lên xuống.
Đối phương lại hôn trả mãnh liệt hơn, cắn nuốt môi lưỡi cô, cơ thể Ninh Uyển mềm nhũn muốn ngã xuống, cô phải dùng một tay câu lấy cổ anh làm điểm tựa, bầu ngực mềm mại ma sát vào áo vét của anh.
Vật nóng ở trong tay cô dựng đứng, mà Lệ Minh Đình cũng đã luồn tay vào trong váy cô, kéo tất xuống, dùng hai tay nắn bóp cặp mông mềm mại no tròn của cô, kéo về phía trước, gián tiếp kích thích nơi ẩm ướt của cô, khiến cho hai canh hoa tách ta, mật dịch nhờn dính chảy ra bên ngoài.
hoa huy*t nhột nhạt làm Ninh Uyển nôn nóng cọ mông vào lòng bàn tay anh, nâng người lên nhắm ngay vị trí rồi đột ngột ngồi xuống, hạ thể lập tức bị xuyên xỏ, căng đầy.
Cô đặt hai tay lên vai anh, vặn eo lắc hông, mái tóc dài xõa tung trước ngực, ánh đèn vàng ấm áp trong xe soi rõ mái tóc đen và làn da trắng nõn, ánh sáng mờ ảo khiến cô trông yêu mị quyến rũ như yêu nữ. Mà Lệ Minh Đình lại cam tâm để cô hút máu.
“Uyển Uyển, gọi anh đi.” Lệ Minh Đình nắm lấy bộ ngực trắng tròn đung đưa của cô, điên cuồng thúc hông lên.
Cô nhiệt tình như vậy, mềm mại như nước, ướt át chặt chẽ giống như đầm lầy, quấn lấy phân thân của anh hút vào nơi sâu nhất, khiến anh chẳng những không rút ra được mà càng ngày càng lún sâu, cho đến khi hoàn toàn bị nuốt chửng.
“Minh Đình… Minh Đình… Aha…” Bị anh va chạm lên xuống, Ninh Uyển cắn răng chịu đựng cơn tê dại đến tận xương ở hoa tâm, vòng tay qua cổ anh, ngả đầu vào vai anh, mềm mại gọi.
“Uyển Uyển gọi thật êm tai, tiếp tục kêu đi, đừng dừng lại.”
Lệ Minh Đình nghe cô rên rỉ yêu kiều quyến rũ, mà chỉ muốn nhào nặn cô vào xương tủy mình. Hai lòng bàn tay anh véo mông cô, ấn mạnh vào háng mình, làm vật to dài đâm thẳng vào nơi mềm mại trong cơ thể cô, muốn làm cô kêu khóc.
“Ah Minh Đình… Humm ưm…” Anh quá nhanh quá mạnh, từng đợt khoái cảm ập đến, khiến Ninh Uyển hoàn toàn không chịu nổi, cô không khống chế được rên rỉ liên tục.
May mà cô không còn là một cô gái ngây thơ không biết gì về chuyện giường chiếu nữa, giờ đây cô đã rất quen thuộc với sở thích và kỹ thuật của anh.
Mỗi lần anh đòi hỏi vô độ, cô biết phải làm sao để tự cứu lấy mình, để anh hài lòng hơn, khiến anh phấn khích hơn, để bắn ra.
Cô co siết người lại, đều đặn nhịp nhàng, mỗi lần anh đút vào là cô lại hút chặt, rồi thả lỏng khi anh rút ra.
Vừa cắn vừa phun, co thắt vừa phải.
Lệ Minh Đình dần dần không thể chịu được nữa, anh hạ xuống chỗ của mình, giống như một chiếc giường xếp, đủ để hai người nằm xuống.
Anh trở người áp lên Ninh Uyển, giành lại thế chủ động, đè vai cô, ra vào mãnh liệt, liên tục đâm sâu từng đợt làm bên trong cô tràn đầy mật nước, không ngừng phát ra tiếng ộp ẹp.
Ninh Uyển nghiến răng chịu đựng, bắt chéo chân, kẹp lấy thắt lưng của anh, ghì người anh xuống để anh tiến vào sâu hơn, nơi nhỏ nhắn ướt đẫm cố gắng cắn lấy anh.
Nhận được sự cổ vũ của cô, Lệ Minh Đình càng hung hăng hơn, vật nóng bỏng càng to ra, nhưng anh vẫn không bắn ra. Ninh Uyển không chịu được, đạp đá loạn xạ.
Thấy cô không nghe lời, anh lại hạ ghế bên kia xuống, áp nửa trên cô vào cửa xe, dán mặt lên cửa kính, quỳ trên ghế, nâng cao mông lên để anh làm.
Lòng bàn tay ấm áp giữ chặt eo cô, va chạm, mỗi lần đâm sâu vào, cô lại hét lên, làm anh nghe mà lửa dục rừng rực, động tác trở nên nhanh chóng dữ dội. Nước chảy ào ào từ nơi đó chảy ra, làm ướt cả lông của hai người.
Sức lực làm toàn bộ thân xe rung chuyển, Ninh Uyển đặt hai tay lên cửa, có cảm giác giây tiếp theo, cửa xe sẽ bị anh hút tung ra, và cô cũng sẽ bị hất khỏi xe.
Nghĩ vậy, cô bèn xoắn chặt người hơn, anh thấy thế càng đâm mạnh mẽ.
Ngoài cửa sổ là dòng người hối hả, Lệ Minh Đình ở phía sau ra vào càng lúc càng sâu, mặc dù biết bọn họ không nhìn thấy hình ảnh trong xe, nhưng Ninh Uyển vẫn vô cùng xấu hổ, bụng dưới không khỏi rút lại, co giật dữ dội.
Tuy tài xế không thể nghe thấy âm thanh của họ, nhưng vẫn cảm nhận được chuyển động của chiếc xe. Anh ta đã quen với việc này, để tránh ông chủ mất tập trung, anh ta đã lượn quanh khu biệt thự không biết bao nhiêu lần.
Lúc ngoài trời tối đến, xe mới rung nhẹ dần, cho đến khi ổn định hẳn, anh ta mới biết đã gần kết thúc, bèn lái xe trở về biệt thự và dừng lại.
Lệ Minh Đình bế Ninh Uyển bước xuống xe, tất chân của cô đã bị kéo dồn ở mắt cá chân, dưới làn váy đen dài, đầu gối cô đỏ ửng, một dòng nước trắng đục chảy dài từ bên trong xuống bắp chân trắng nõn.
Ninh Uyển mệt đến mức không thể nhấc đầu ngón tay lên nổi, cả người yếu ớt xụi lơ.