Kiếm Lai
Chương 254: Nút thắt của ván cờ chết
Tạ Thực đặt ly trà xuống, giống như hoàn toàn yên tâm, cười lớn nói:
- Đây là đạo đãi khách của Đại Ly sao?
Tào Hi hậm hực, có phần lúng túng. Lão quả thật muốn giết Tạ Thực, sau đó thuận thế lôi ra một vị lão đại Đạo giáo sau lưng Tạ Thực, đến lúc đó nhất định sẽ loạn thành một nồi cháo. Họ Trần Dĩnh Âm ở Nam Bà Sa Châu, thánh nhân Nguyễn Cung ở nơi này, cùng với hai tổ đình Binh gia ở Đông Bảo Bình Châu là miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ, cộng thêm lầu phi kiếm Bạch Ngọc Kinh không biết sâu cạn của Đại Ly, quốc sư Thôi Sàm bụng dạ thâm trầm... tất cả đều sẽ bị kéo vào.
Như vậy lão có thể hoàn thành ước định với họ Trần thuần nho, nắm giữ đồ sứ bản mệnh của mình, đồng thời kết thành thông gia, sau đó tìm một cơ hội thoát thân rời đi, thoải mái đứng ngoài quan sát. Trời sập xuống cũng có người cao gánh vác, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, cùng lắm là sau này trốn ở lầu Trấn Hải.
Nhưng Tào Hi lại không muốn làm người dẫn đầu dùng cứng đấu cứng với Tạ Thực.
Hứa Nhược vốn đã từ bỏ ý định xuất kiếm, sau khi nghe câu này của Tạ Thực tâm tình lại không vui, một lần nữa cầm lấy chuôi kiếm. Vị Mặc gia hào hiệp này tản bộ trong ngõ Đào Diệp, chậm rãi đi về hướng nhà cũ Tạ gia, vừa đi vừa nói:
- Đại Ly đãi khách như thế nào, không cần Hứa Nhược ta nói thêm gì nữa. Nếu thật quyết tâm gây bất lợi cho ngươi, Trĩ Khuê cũng sẽ không xuất hiện ở trấn nhỏ. Dùng tình cảm để làm cảm động người khác, dùng đạo lý để khiến người khác hiểu rõ, Đại Ly xem như làm không tệ. Lại là Tạ Thực ngươi ở trạm dịch giọng điệu không nhỏ, hoàn toàn không coi Đại Ly ra gì. Thế nào, hôm nay ỷ có tổ sư gia nhà ngươi đỡ lưng, muốn tiếp tục ra vẻ uy phong? Được, hôm nay ta chỉ dùng thân phận Hứa Nhược đánh với ngươi một trận sinh tử.
Hứa Nhược đi tới trước cửa Tạ gia, cười nói:
- Yên tâm, con cháu Mặc gia ta một lời đáng giá ngàn vàng. Chuyện hôm nay chỉ là sống chết giữa hai chúng ta, sau này dù là Đại Ly hay sư trưởng Mặc gia đều sẽ không tìm Tạ Thực ngươi gây phiền phức.
Thôi Sàm, Tào Hi, Nguyễn Cung, Hứa Nhược, võ phu vô danh. Trấn nhỏ rồng nằm hổ phục, dùng năm người này đứng đầu, tạo thành một tấm lưới lớn vô hình bao vây Tạ Thực. Theo lý mà nói, Hứa Nhược là người ít khả năng ra tay đầu tiên nhất. Vị du hiệp Mặc gia này luôn nói chuyện hòa nhã với mọi người, không ngờ cuối cùng lại muốn xuất kiếm đầu tiên, một đấu một, một mình lĩnh giáo bản lĩnh thông thiên của thiên quân Đạo gia.
Tạ Thực nhíu mày, nhìn về cửa nhà, trầm giọng nói:
- Hứa Nhược, ngươi thật sự muốn ra tay sao?
Hứa Nhược vỗ vỗ chuôi kiếm, tiêu sái cười nói:
- Đã sáu mươi năm rồi ta chưa từng xuất ra một kiếm hoàn chỉnh. Vì vậy đã tích lũy được hai ba kiếm, xem như tạm được, tin rằng sẽ không làm Tạ thiên quân thất vọng.
Lần đầu tiên Tạ Thực cảm thấy cưỡi hổ khó xuống. Nếu là ân oán cá nhân tại Bắc Câu Lô Châu, ông ta còn thật muốn thoải mái đánh một trận. Nhưng lần này vượt châu xuôi nam lại không đơn giản, có thể khiến ông ta làm những chuyện trái với lương tâm như vậy đã nói rõ vấn đề. Là đạo chủ một châu, làm sao có thể bị người ta dùng đồ sứ bản mệnh uy hiếp, lại nén giận xuôi nam tìm về quê hương?
Tào Hi giống như cười trên nỗi đau của người khác. Tên Hứa Nhược này nổi tiếng là thích mềm không thích cứng, thuộc loại tính tình tốt nhất trong số du hiệp trên thế gian. Bởi vì hắn rất ít khi ra tay, cho nên bản lĩnh lớn hay nhỏ, tu vi sâu hay cạn, chỗ dựa cao hay thấp vẫn luôn là một bí mật. Nhưng trên núi dưới núi đều tin tưởng một chuyện, một người tu hành tính tình tốt có thể sống qua năm tháng dài đằng đẵng, lấy được danh hiệu lớn như thế, vậy khi tính tình không tốt nhất định sẽ càng kinh người.
Ngay lúc này một giọng nói già nua như chuông lớn vang khắp nhà cũ Tạ gia:
- Hứa Nhược, ngươi không nên tranh giành với lão phu. Tạ Thực đúng không, cứ giao cho lão phu tới luyện tập một chút, vừa lúc ăn mừng lão phu trở lại cảnh giới võ đạo thứ mười. Đối thủ không đủ mạnh thì đánh sẽ không thoải mái. Nếu Tạ Thực ngươi cảm thấy lão phu ỷ thế hiếp người, lấy nhiều đánh ít, không sao, lão phu sẽ đánh một trận sảng khoái với người sau lưng ngươi. Đạo lý cũng giống như Hứa Nhược, ân oán cá nhân, sống chết tự lo.
Chim sẻ trắng nõn vẫn đứng trên vai Tạ Thực kêu ríu rít, véo von êm tai.
Tạ Thực dựng tai lắng nghe, hiểu ý cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Lão nhân gia nói, lúc trước Tạ Thực ta không đủ thành ý, không nên ép mua ép bán như vậy. Lão nhân gia ông ta đang trên đường đến quận Long Tuyền, còn nói muốn tự mình giúp vương triều Đại Ly các ngươi lừa gạt...
Tạ Thực lặp lại nguyên câu từ đầu đến cuối, nói đến đây vẻ mặt hơi cứng đờ, vì kiêng dè nên vội vàng đổi giọng:
- Mời Ngọc Nữ Hạ Tiểu Lương của Đông Bảo Bình Châu đến, nhằm để biểu đạt thành ý, tránh cho sau này Đại Ly các ngươi xung đột với Thần Cáo tông. Cho nên họ Tống Đại Ly các ngươi chỉ cần để tâm vào núi Chân Vũ là được.
Tào Hi ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không tìm ra được sơ hở trong lời nói của Tạ Thực.
Tạ Thực nhìn về phía cửa, ôm quyền cười nói:
- Nếu muốn giao đấu, đợi sau khi làm xong chuyện này rồi, Tạ Thực ta nhất định sẽ nghênh tiếp.
Sau đó ông ta quay mặt về hướng núi lớn tây nam, chính là chỗ lầu trúc ở núi Lạc Phách:
- Nếu muốn giao thủ với lão gia nhà ta, trước tiên phải đánh thắng Tạ Thực ta, hi vọng có thể hiểu được. Nếu cảm thấy Tạ Thực ta xem thường ngươi...
Tạ Thực thu nắm tay về, hai tay đặt sau người, cười nhạt nói:
- Vậy coi như Tạ Thực ta xem thường ngươi cũng được.
Hứa Nhược bỏ lại một câu:
- Chuyện ở đây, nhất định sẽ phụng bồi.
Trong lầu trúc ở núi Lạc Phách, ông lão quay đầu nhìn Thôi Sàm, cười nói:
- Sao rồi, khi nào thì ta nên ra tay? Nếu là lúc bình thường thì đúng là không nhịn được.
Vẻ mặt Thôi Sàm vẫn như thường, ngón cái và ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ, giống như đang cân nhắc thiệt hơn, chậm rãi nói:
- Không vội. Vốn là bàn chuyện làm ăn, Tạ Thực hắn ra giá quá cao, tôi mới mượn khí thế của ông để giúp hoàng đế bệ hạ kéo giá thấp xuống mà thôi. Nếu lão đại phía sau màn đã lộ diện lên tiếng, nhượng bộ một bước lớn, vậy Đại Ly cũng không cần trở mặt với Tạ Thực. À, sau này còn phải nhờ Tạ Thực trấn giữ ngọn núi phía bắc thư viện Quan Hồ, cũng không thể làm tổn thương vị thiên quân lão gia này. Sau khi tôi rời núi, còn phải khuyên nhủ Hứa Nhược tạm thời không nên hành động theo cảm tính, đúng là nhức đầu. Loại người như Hứa Nhược không có d.ục vọng, hiên ngang lẫm liệt, chuyện mà hắn đã nhận định, ài, nhức đầu.
Ông lão nhìn bên mặt Thôi Sàm, thở dài:
- Sàm Sàm, ngươi không nên biến thành như vậy.
Thôi Sàm chỉ về phương xa, cười nhạo nói:
- Tôi là Thôi Sàm. Cháu của ông Thôi Sàm* đang ở Đại Tùy, chẳng những có hình dáng thiếu niên, còn mang theo tâm tính thiếu niên ngây thơ, chắc là hợp ý của ông.
Tâm tình của Thôi Sàm rất tệ, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ra đây!
Tiếng quát này khiến cho thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đều giật mình. Thằng bé áo xanh càng là hai chân run rẩy: “Làm sao, trong bụng lén lút mắng mấy câu cũng không được? Như vậy cũng có thể nghe thấy à?”
May mà trên con đường nhỏ vắng vẻ ngoài lầu trúc đã nhanh chóng xuất hiện một nam tử cao gầy, hơn ba mươi tuổi, khí khái hào hùng, người mặc áo đen, toàn thân tỏa ra khí chất cứng nhắc như vụn băng, vừa nhìn đã biết là một người không dễ chung sống. Bước chân của hắn kiên định đi đến ngoài lầu trúc, hướng về tầng hai cúi đầu ôm quyền nói:
- Cung phụng ghế chót Tôn Thúc Kiên của Họ Thôi, bái kiến quốc sư Đại Ly, bái kiến lão tổ tông!
Ánh mắt Thôi Sàm không vui:
- Nhà sư cầm bát kia từng ngăn cản ngươi một lần, giống như đã cứu ngươi một mạng, ngươi còn dám vào núi đến đây?
Lúc trước Thôi Sàm lặng lẽ rời khỏi trạm dịch đi gặp ông lão, thực ra đã sớm phát giác được nam tử kia nấp trong bóng tối. Khi đó Thôi Sàm đã nổi sát tâm, chỉ là nhà sư kia đã ra tay trước, đứng chắn giữa lão và Tôn Thúc Kiên. Thôi Sàm không muốn gây thêm rắc rối nên mới không ra tay giết người.
Sắc mặt Tôn Thúc Kiên bình tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyền, ngẩng đầu lên đối diện với Thôi Sàm:
- Nhà tổ họ Thôi có người chuyên môn phụ trách trông chừng lão tổ, cách mười năm lại đổi một lần, phòng ngừa có người âm thầm làm hại lão tổ. Mười năm nay chính là kẻ hèn này. Lần này lão tổ tự ý rời khỏi phương nam, cũng chính kẻ hèn này đã giúp truyền tin tức sai lầm, nói dối rằng lão tổ vẫn đang ở khu vực phía nam.
Thôi Sàm híp mắt cười nói:
- Cho nên ngươi tới đòi ta khen thưởng?
Mặc dù Tôn Thúc Kiên lắc đầu, nhưng không hề che giấu ánh mắt nóng bỏng của mình, cao giọng nói:
- Không dám. Tôn Thúc Kiên tôi chỉ hi vọng có thể học quyền với lão tổ. Cho dù thiên tư có hạn, chỉ có thể học được một chút da lông, chết cũng không tiếc.
Ông lão cười nói:
- Trong trăm năm sa sút này, thỉnh thoảng lúc ta tỉnh táo, nhớ được rất nhiều kẻ như ngươi. Phần lớn bọn họ tu vi cao hơn ngươi, nhưng đều chỉ có mã ngoài. Xét đến thiên phú và chiến lực, bọn họ còn không bằng võ phu cảnh giới thứ sáu xuất thân không chính thống như ngươi, cho nên ngươi không cần tự coi nhẹ mình. Không chừng ngươi tự nguyện đến bên cạnh ta, đốt một bếp lò đã nguội trăm năm, cũng là có tư tâm mưu đồ đúng không?
Tôn Thúc Kiên có vài phần phong độ chân tiểu nhân, gật đầu nói:
- Đúng là tôi ôm lòng cầu may, hi vong được lão tổ xem trọng, một bước lên trời.
- À, dã tâm bừng bừng, không chừng vị quốc sư Đại Ly bên cạnh ta sẽ thích ngươi.
Ông lão chỉ vào Thôi Sàm bên cạnh, sau đó chỉ vào mình, cuối cùng chỉ vào Tôn Thúc Kiên:
- Thứ vong ân phụ nghĩa, đã biết ta là lão tổ họ Thôi mà còn dám làm như vậy. Thằng nhóc ngươi thật lớn gan, không sợ lúc ta tỉnh táo sẽ dùng một quyền đánh ngươi thành bùn nhão sao?
Ánh mắt Tôn Thúc Kiên kiên nghị:
- Tôi chỉ biết nếu không liều một lần, không đánh cuộc một lần, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Thôi Sàm nheo mắt lại, lần đầu tiên cẩn thận quan sát vãn bối trẻ tuổi này, cảm thấy thú vị.
Ông lão thấy rõ biểu cảm của Thôi Sàm, cười cười nhẹ nhàng nhảy xuống tầng hai, bồng bềnh đứng yên, sau đó nhìn chăm chú vào Tôn Thúc Kiên bắp thịt toàn thân căng thẳng:
- Muốn học quyền với lão phu thì phải có một chút bản lĩnh thật sự, có dám tiếp một quyền của lão phu không? Nếu tiếp được, không nói đến cảnh giới thứ chín, nhưng cảnh giới thứ tám sẽ là vật trong túi của Tôn Thúc Kiên ngươi. Còn nếu không tiếp được, vậy thì không có quyền thứ hai nữa.
Cơ duyên to lớn đang ở trước mắt, Tôn Thúc Kiên vẫn không đánh mất lý trí, dứt khoát hỏi:
- Dám hỏi lão tổ, là dùng tu vi cảnh giới thứ mấy để xuất quyền?
Thôi Sàm nghe vậy liền mỉm cười, quả thật có tư cách làm con cờ của mình.
Ông lão thoải mái cười lớn, cực kỳ vui vẻ:
- Ngươi là cảnh giới thứ sáu, lão phu không ức hiếp người, chỉ dùng cảnh giới thứ năm đánh ngươi một quyền, thế nào?
Một chân Tôn Thúc Kiên bước lên trước, chân kia lùi lại, bày ra thế quyền của mình. Một luồng quyền ý như nước suối chảy khắp toàn thân, tự nhiên hình thành. Rất dễ nhìn thấy, trên võ đạo thì Tôn Thúc Kiên tự học thành tài chẳng những có nghị lực lớn, càng có ngộ tính không tầm thường. Với thân phận tu sĩ tự do của hắn, đi được tới độ cao hôm nay, rất có thể đã bỏ ra tâm huyết mà người ngoài không thể biết được.
Hắn nín thở tập trung, thấp thoáng đã có mấy phần phong độ bậc thầy:
- Mời lão tổ xuất quyền!
Thôi Sàm đột nhiên thở dài. Ông lão chân trần bước ra một bước, đánh tới một quyền.
Một quyền đơn giản không màu mè đánh vào trán đối phương. Tôn Thúc Kiên không kịp ngăn cản, trong nháy mắt bay ngược ra ngoài mười mấy trượng, nằm trong vũng máu, tứ chi co rúm, thất khiếu không ngừng có máu tươi tràn ra. Lúc sắp chết, võ phu trẻ tuổi tâm địa cao ngạo này trợn to hai mắt nhìn lên trời, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, bất cam và căm phẫn.
Cô bé váy hồng che mắt, không dám nhìn cảnh tượng này.
Thằng bé áo xanh nuốt một ngụm nước bọt: “Nhìn xem, không phải là một quyền đánh chết người sao?”
Thôi Sàm lên tiếng hỏi:
- Tại sao phải như vậy?
Ông lão xoay người nhảy lên mái hiên tầng hai:
- Loại người này vốn không xứng học quyền pháp với ta.
Thôi Sàm ít nhiều cảm thấy thương tiếc, dù sao võ phu thuần túy có hi vọng đạt đến cảnh giới thứ tám thậm chí cao hơn, đó là một quân cờ quan trọng không thể xem thường. Nhưng lão nhanh chóng xua tan tâm tình này, người đã chết rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. May mà đây là địa bàn của người khác, không cần mình phải nhặt xác.
Thôi Sàm tò mò hỏi:
- Tại sao lại giết hắn?
Ông lão ngồi trở về ghế trúc:
- Không phải giết cho ngươi xem, mà là cho thằng nhóc dưới lầu xem.
Phúc và họa không phải được định trước, mà là do con người tự rước lấy.
Thôi Sàm cúi đầu nhìn. Bên ngoài lầu trúc có một thiếu niên sắc mặt khó coi, đang ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Thiếu niên vẫn không nói gì, không khí rất yên lặng.
Một lúc lâu sau, ông lão không đứng dậy, thiếu niên cũng không rời đi.
Thôi Sàm cảm thấy hơi nhàm chán, cho dù người dưới lầu là thầy giáo của một của khác của mình.
Nếu không phải một người nào đó còn có khả năng trở lại nhân gian, như vậy Trần Bình An đã không còn chút lợi ích nào với mình, Thôi Sàm cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường. Còn như đại đạo của Thôi Đông Sơn thế nào, có vì vậy mà gặp phải khó khăn, cả đời không có hi vọng trở lại đỉnh cao, liên quan gì đến lão? Dù sao cũng đã là hai người rồi.
Ông lão ngồi trên ghế trúc, cười nhạt nói:
- Thế nào, thằng nhóc ngươi ghét lão phu lạm sát kẻ vô tội, muốn đòi công đạo cho cái gã chết không nhắm mắt kia?
Trần Bình An đi tới bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống, phát hiện đã chết thật rồi.
Hắn nhẹ giọng nói:
- Ta không biết vì sao ngươi đến đây, cũng không biết vì sao ông ta muốn giết ngươi, cho nên chuyện ta có thể làm là chôn cất cho ngươi. Sau này nếu biết được quê quán của ngươi, sẽ cố gắng giúp hài cốt của ngươi lá rụng về cội.
Vừa là nói cho người chết nghe, cũng là nói cho hai người ở tầng trên nghe, càng giống như nói cho chính mình nghe.
Ông lão đột nhiên quát to một tiếng, gương mặt lộ vẻ tức giận, dữ tợn kh.ủng bố, khí thế hùng hồn:
- Trên đời có ngàn vạn người tốt, nhưng võ phu thuần túy như ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tu sĩ trên đời nhiều không kể xiết, ngươi cho rằng người bước lên đỉnh cao sẽ phân chia tốt xấu thiện ác gì đó sao? Trần Bình An, ngươi học luyện quyền với lão phu, hay là học làm người?
Trần Bình An đứng dậy, vẫy tay bảo thằng bé áo xanh qua giúp xử lý hậu sự, sau đó nhìn lên tầng hai nói:
- Chỉ học quyền.
Ông lão đứng lên, vui vẻ cười lớn:
- Được được được. Khi nào thì luyện quyền?
Trần Bình An im lặng đi về hướng lầu trúc, bước lên thang lầu.
Ông lão xoay người đi vào nhà:
- Có chuyện cứ gọi ta.
- Ông yên tâm.
Thôi Sàm xoay người đi về hướng thang lầu, nói như đinh đóng cột:
- Sẽ không đâu.
Bước chân ông lão hơi dừng lại, rất nhanh vượt qua ngưỡng cửa, cửa lớn cũng đóng sập theo.
Thôi Sàm dừng bước ở cửa thang lầu. Trần Bình An đi được một nửa, thấy lão không có ý nhường đường nên cũng dừng lại.
Thôi Sàm mặc áo nhà nho từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu niên, mỉm cười nói:
- Trước kia động tiên Ly Châu còn chưa tan vỡ rơi xuống, tính ra ngươi là kẻ đáng thương nhất. Khí số mỏng manh gần như không có, cho nên chỉ có thể đi sát qua tất cả cơ duyên, biến thành mồi câu của người khác. Hôm nay không còn những cấm chế huyền diệu này, thậm chí còn có xu thế qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai. Trên trời rơi xuống một cái bánh lớn như vậy, hãy cầm cho tốt, nắm cho chắc. Cho dù tay bị đập gãy, chân bị đè bẹp, dùng miệng ngậm đến mức răng vỡ hết, cũng phải dốc hết sức lực để giữ chặt nó.
Lão bắt đầu đi xuống:
- Những lời này là thay lão già kia nói cho ngươi nghe. Trước giờ lão ta không thích nói chuyện đàng hoàng, làm gì nói gì cũng giống như đạo lý hiển nhiên, thực sự khiến người ta chán ghét. Nếu là ta thì lần này sẽ không tới gặp ngươi. Thực ra hôm nay sống chết của ngươi đã không quan trọng nữa, chuyện này ngươi phải cảm tạ Tề Tĩnh Xuân, cũng là sư đệ kia của ta. Đương nhiên nếu như chính ngươi không phấn đấu, Tề Tĩnh Xuân xem như chết oan uổng rồi.
Nói đến đây, nụ cười của Thôi Sàm trở nên phức tạp:
- Không thể không thừa nhận, về chuyện này ánh mắt của ta tốt hơn lão Dương, nhưng lại kém hơn Tề Tĩnh Xuân.
Cuối cùng hai người đi sát qua vai, cả hai đều khẽ nghiêng người nhường đường. Khi đó Thôi Sàm hơi dừng bước, nhỏ giọng nói:
- Có biết đời này thời khắc nguy hiểm nhất của ngươi là lần nào không?
Nghe được lời này, bước chân Trần Bình An cũng chậm lại. Thôi Sàm thấp giọng nói:
- Là lần mà một “người hảo tâm” muốn tặng ngươi một xâu mứt quả. Khi đó nếu ngươi cầm lấy, mọi thứ đều sẽ thành hư không.
Trong lòng Trần Bình An cực kỳ kinh ngạc, rất nhiều chuyện cũ như đèn kéo quân hiện ra trước mắt.
Thôi Sàm tiếp tục đi xuống, trong nháy mắt khi lão bước ra bậc thang cuối cùng, bóng dáng bỗng tiêu tan, nhoáng lên rồi biến mất.
Một ngày này luyện quyền, vừa rèn luyện thân thể vừa rèn luyện thần hồn, có thể nói hành hạ còn lớn hơn ngày hôm qua. Bất kể Trần Bình An nghiến răng chịu đựng thế nào vẫn bất tỉnh mấy lần, lại bị ông lão đánh cho tỉnh dậy, năm lần bảy lượt thật sự là sống không bằng chết.
Khi thằng bé áo xanh cõng Trần Bình An rời khỏi phòng cũng giật mình, thiếu chút nữa cho rằng hôm nay phải nhặt xác lần thứ hai. Lúc đó khí tức của Trần Bình An đã nhỏ như tơ nhện, hô hấp còn yếu ớt hơn mấy cụ già gần đất xa trời. Đến nỗi Ngụy Bách cũng phải đi lên tầng hai gõ cửa, nhắc nhở ông lão kia đừng tốt quá hoá dở.
Ông lão cách một cánh cửa, bực bội trả lời:
- Lão phu dạy ai luyện quyền, trên đời còn không có mấy người có tư cách chỉ bảo!
Ngụy Bách thở phì phì xuống lầu, thật sự không yên tâm, đành phải tự mình trông chừng hô hấp của Trần Bình An trong thùng thuốc, phòng ngừa xảy ra chuyện bất ngờ.
Trong màn đêm, Trần Bình An tinh thần uể oải thay quần áo đi ra cửa lớn.
Thằng bé áo xanh đang tu hành bên vách đá. Cô bé váy hồng mang ghế trúc nhỏ tới.
Trần Bình An ngồi xuống ghế trúc, xoa đầu cô cười nói:
- Ta không sao.
Cô bé váy hồng nặn ra một nụ cười, học theo thằng bé áo xanh nịnh hót:
- Đương nhiên, lão gia nhà ta lợi hại nhất.
Trần Bình An làm mặt quỷ với cô, cuối cùng khiến tiểu nha đầu vui vẻ.
Sau đó hắn yên lặng ngồi trên ghế dựa, hai tay tùy ý đặt lên chân, tư thế ngồi lười nhác, cũng không phải cố ý. Nhưng hiện giờ hắn cuối cùng đã có một sự sắc bén không thể miêu tả, cho dù không nói chuyện, một thân chân ý quyền đạo như nước lũ chảy xuống cũng có thể khiến người trong nghề cảm thấy nổi bật, cảm thấy chói mắt.
Cô bé váy hồng lại cảm thấy xa lạ. Thằng bé áo xanh càng như vậy, cho nên mỗi ngày hắn đều liều mạng tu hành.
Lần này luyện quyền, chỗ đáng quý nhất là ông lão rèn luyện Trần Bình An, bất kể hung ác tàn bạo thế nào, đều chưa từng thay đổi tâm tính ban đầu của thiếu niên. Dù là trên núi hay dưới núi đều có chung một quy củ, về truyền đạo giảng dạy thì trên danh sư là minh sư. Ông lão chắc chắn là minh sư võ đạo hàng đầu.
Minh sư chưa chắc đã là cao thủ đỉnh cấp, giống như lão tổ họ Lý cảm thấy Chu Hà võ phu cảnh giới thứ năm là minh sư đích thực. Nhưng ông lão mỗi ngày nhốt mình trong lầu trúc này, nếu không phải là tông sư võ đạo mới là chuyện lạ. “Trên cảnh giới thứ chín còn có cảnh tượng lớn hơn”, những lời này ai có thể nói ra khỏi miệng? Chẳng hạn như Chu Hà, thậm chí tin chắc cảnh giới thứ chín Sơn Điên chính là điểm cuối của võ học, đầu cuối của con đường.
Cô bé váy hồng lén hỏi:
- Lão gia, hôm nay có phải ngài khó chịu không?
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi muốn nói đến chuyện lão tiền bối đột nhiên giết người?
Cô bé váy hồng rụt rè quay đầu liếc nhìn lên tầng hai, sợ mình rước lấy phiền phức cho lão gia.
Trần Bình An không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nhẹ giọng nói:
- Lần trước đi xa, ta từng gặp phải một nữ quỷ áo cưới. Cô ta thích một người đọc sách, rất thích... Ta không biết nên nói thế nào, nhưng vì chuyện này mà cô ta đã giết rất nhiều thư sinh vô tội qua đường. Ta cảm thấy cô ta đã sai, hơn nữa không phải sai bình thường, là sai lầm không thể nào bù đắp được. Nhưng ta có thể làm gì đây, khi đó đám Bảo Bình, Lý Hòe đều ở bên cạnh, ta cũng không thể hành động theo cảm tính. Hơn nữa khi đó ta cũng không dám xác định có phải suy nghĩ của mình quá nông cạn hay không.
Cô bé váy hồng tò mò hỏi:
- Lão gia, vậy bây giờ ngài cảm thấy thế nào?
Trần Bình An nắm chặt hai tay, chống lên đầu gối, ánh mắt trong vắt, cười nói:
- Đó chính là sai. Lần sau gặp mặt, có lẽ ta vẫn không cách nào nói đạo lý. Nhưng không sao, lần sau rồi lần sau nữa nhất định sẽ có cơ hội.
Cô bé váy hồng mỉm cười. Lão gia như vậy không giống với con người phiền muộn trước kia lắm, nhưng càng tốt hơn một chút.
Trong lòng Trần Bình An yên lặng tự nói với mình, trước tiên phải sống đã.
- --------
Màn đêm thâm trầm, có một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, đẩy chiếc xe một bánh. Trên xe cắm cờ mà gian hàng coi bói nào cũng có, đi trên đường lớn dẫn đến huyện Hòe Hoàng, bánh xe nghiền trên đường phát ra tiếng kẽo kẹt. Người này chính là Lục Trầm trước kia đã làm thầy bói rất nhiều năm trong trấn nhỏ.
Một con chim sẻ bỗng phá vỡ màn đêm, từ trong sóng gợn chui ra, dừng gấp đậu xuống vai Lục Trầm, dùng mỏ chim thân mật cọ vào má đối phương.
Y tươi cười rạng rỡ, vươn một tay ra vỗ nhẹ vào đầu chim sẻ:
- Biết rồi, biết rồi. Lúc trước vất vả cho ngươi rồi, bắt ngươi mổ tới mổ lui từng đồng tiền, giúp tra xét vận số. Không có cách nào, Tề Tĩnh Xuân đánh cờ lợi hại như vậy, ngươi xem, cuối cùng hai người chúng ta cũng không tính ra được hậu chiêu của hắn. Được lắm, lần này đạo sĩ ta xem như thua tâm phục khẩu phục. Ai bảo lão sư thiên vị, rõ ràng đồ đệ ta đánh cờ xem bói kém nhất, đánh nhau với người khác cũng tệ nhất, nhưng những chuyện cực khổ khiến người ta chán ngán đều do ta đi làm, đây không phải là làm khó người sao.
Y giống như một phu nhân quê mùa đang oán giận, không hề có phong thái thần tiên.
Chim sẻ đột nhiên mổ vào vành tai Lục Trầm một cái. Y giống như hiểu rõ tâm ý của chim sẻ, cười ha hả nói:
- Tiên nhân sao lại không phải người rồi?
Y học theo nhà sư kia một tay dựng thẳng trước ngực, nói nhẹ thì là dở dở ương ương, khôi hài buồn cười, còn nói nặng thì là làm trái đạo thống.
Lục Trầm không hề nghiêm túc, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Phật Tổ Bồ Tát phù hộ, để đạo sĩ ta chuyến này trở lại trấn nhỏ hòa thuận phát tài, nhất định phải hòa thuận phát tài. Ừm, lần trước cầu các ngươi còn có tác dụng, cuối cùng không phải đánh nhau sống chết với Tề Tĩnh Xuân. Cho nên lần này hãy chiếu cố đạo sĩ ta, trước lạ sau quen, sau này mọi người đều là bằng hữu rồi.
Lục Trầm ngước mắt nhìn. Trong mắt của y, trấn nhỏ dưới bóng đêm đều hiện ra toàn bộ.
Dù là động tiên Ly Châu trước khi vỡ tan cấm chế pháp thuật đầy đủ, hay là sau khi rơi xuống mất đi đại trận bảo vệ, đối với y thực ra đều giống nhau.
Y vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ vào chiếc mũ đạo cổ xưa, dường như đang suy nghĩ một vấn đề khiến người ta đau đầu.
Lục Trầm chính là nút thắt, khiến cho Tề Tĩnh Xuân lúc trước dù có rời khỏi động tiên Ly Châu hay không đều phải chết. Có điều Tề Tĩnh Xuân lại đột nhiên lùi một bước lớn, khiến cho Lục Trầm cũng phải lùi một bước nhỏ theo.
- Đây là đạo đãi khách của Đại Ly sao?
Tào Hi hậm hực, có phần lúng túng. Lão quả thật muốn giết Tạ Thực, sau đó thuận thế lôi ra một vị lão đại Đạo giáo sau lưng Tạ Thực, đến lúc đó nhất định sẽ loạn thành một nồi cháo. Họ Trần Dĩnh Âm ở Nam Bà Sa Châu, thánh nhân Nguyễn Cung ở nơi này, cùng với hai tổ đình Binh gia ở Đông Bảo Bình Châu là miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ, cộng thêm lầu phi kiếm Bạch Ngọc Kinh không biết sâu cạn của Đại Ly, quốc sư Thôi Sàm bụng dạ thâm trầm... tất cả đều sẽ bị kéo vào.
Như vậy lão có thể hoàn thành ước định với họ Trần thuần nho, nắm giữ đồ sứ bản mệnh của mình, đồng thời kết thành thông gia, sau đó tìm một cơ hội thoát thân rời đi, thoải mái đứng ngoài quan sát. Trời sập xuống cũng có người cao gánh vác, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, cùng lắm là sau này trốn ở lầu Trấn Hải.
Nhưng Tào Hi lại không muốn làm người dẫn đầu dùng cứng đấu cứng với Tạ Thực.
Hứa Nhược vốn đã từ bỏ ý định xuất kiếm, sau khi nghe câu này của Tạ Thực tâm tình lại không vui, một lần nữa cầm lấy chuôi kiếm. Vị Mặc gia hào hiệp này tản bộ trong ngõ Đào Diệp, chậm rãi đi về hướng nhà cũ Tạ gia, vừa đi vừa nói:
- Đại Ly đãi khách như thế nào, không cần Hứa Nhược ta nói thêm gì nữa. Nếu thật quyết tâm gây bất lợi cho ngươi, Trĩ Khuê cũng sẽ không xuất hiện ở trấn nhỏ. Dùng tình cảm để làm cảm động người khác, dùng đạo lý để khiến người khác hiểu rõ, Đại Ly xem như làm không tệ. Lại là Tạ Thực ngươi ở trạm dịch giọng điệu không nhỏ, hoàn toàn không coi Đại Ly ra gì. Thế nào, hôm nay ỷ có tổ sư gia nhà ngươi đỡ lưng, muốn tiếp tục ra vẻ uy phong? Được, hôm nay ta chỉ dùng thân phận Hứa Nhược đánh với ngươi một trận sinh tử.
Hứa Nhược đi tới trước cửa Tạ gia, cười nói:
- Yên tâm, con cháu Mặc gia ta một lời đáng giá ngàn vàng. Chuyện hôm nay chỉ là sống chết giữa hai chúng ta, sau này dù là Đại Ly hay sư trưởng Mặc gia đều sẽ không tìm Tạ Thực ngươi gây phiền phức.
Thôi Sàm, Tào Hi, Nguyễn Cung, Hứa Nhược, võ phu vô danh. Trấn nhỏ rồng nằm hổ phục, dùng năm người này đứng đầu, tạo thành một tấm lưới lớn vô hình bao vây Tạ Thực. Theo lý mà nói, Hứa Nhược là người ít khả năng ra tay đầu tiên nhất. Vị du hiệp Mặc gia này luôn nói chuyện hòa nhã với mọi người, không ngờ cuối cùng lại muốn xuất kiếm đầu tiên, một đấu một, một mình lĩnh giáo bản lĩnh thông thiên của thiên quân Đạo gia.
Tạ Thực nhíu mày, nhìn về cửa nhà, trầm giọng nói:
- Hứa Nhược, ngươi thật sự muốn ra tay sao?
Hứa Nhược vỗ vỗ chuôi kiếm, tiêu sái cười nói:
- Đã sáu mươi năm rồi ta chưa từng xuất ra một kiếm hoàn chỉnh. Vì vậy đã tích lũy được hai ba kiếm, xem như tạm được, tin rằng sẽ không làm Tạ thiên quân thất vọng.
Lần đầu tiên Tạ Thực cảm thấy cưỡi hổ khó xuống. Nếu là ân oán cá nhân tại Bắc Câu Lô Châu, ông ta còn thật muốn thoải mái đánh một trận. Nhưng lần này vượt châu xuôi nam lại không đơn giản, có thể khiến ông ta làm những chuyện trái với lương tâm như vậy đã nói rõ vấn đề. Là đạo chủ một châu, làm sao có thể bị người ta dùng đồ sứ bản mệnh uy hiếp, lại nén giận xuôi nam tìm về quê hương?
Tào Hi giống như cười trên nỗi đau của người khác. Tên Hứa Nhược này nổi tiếng là thích mềm không thích cứng, thuộc loại tính tình tốt nhất trong số du hiệp trên thế gian. Bởi vì hắn rất ít khi ra tay, cho nên bản lĩnh lớn hay nhỏ, tu vi sâu hay cạn, chỗ dựa cao hay thấp vẫn luôn là một bí mật. Nhưng trên núi dưới núi đều tin tưởng một chuyện, một người tu hành tính tình tốt có thể sống qua năm tháng dài đằng đẵng, lấy được danh hiệu lớn như thế, vậy khi tính tình không tốt nhất định sẽ càng kinh người.
Ngay lúc này một giọng nói già nua như chuông lớn vang khắp nhà cũ Tạ gia:
- Hứa Nhược, ngươi không nên tranh giành với lão phu. Tạ Thực đúng không, cứ giao cho lão phu tới luyện tập một chút, vừa lúc ăn mừng lão phu trở lại cảnh giới võ đạo thứ mười. Đối thủ không đủ mạnh thì đánh sẽ không thoải mái. Nếu Tạ Thực ngươi cảm thấy lão phu ỷ thế hiếp người, lấy nhiều đánh ít, không sao, lão phu sẽ đánh một trận sảng khoái với người sau lưng ngươi. Đạo lý cũng giống như Hứa Nhược, ân oán cá nhân, sống chết tự lo.
Chim sẻ trắng nõn vẫn đứng trên vai Tạ Thực kêu ríu rít, véo von êm tai.
Tạ Thực dựng tai lắng nghe, hiểu ý cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Lão nhân gia nói, lúc trước Tạ Thực ta không đủ thành ý, không nên ép mua ép bán như vậy. Lão nhân gia ông ta đang trên đường đến quận Long Tuyền, còn nói muốn tự mình giúp vương triều Đại Ly các ngươi lừa gạt...
Tạ Thực lặp lại nguyên câu từ đầu đến cuối, nói đến đây vẻ mặt hơi cứng đờ, vì kiêng dè nên vội vàng đổi giọng:
- Mời Ngọc Nữ Hạ Tiểu Lương của Đông Bảo Bình Châu đến, nhằm để biểu đạt thành ý, tránh cho sau này Đại Ly các ngươi xung đột với Thần Cáo tông. Cho nên họ Tống Đại Ly các ngươi chỉ cần để tâm vào núi Chân Vũ là được.
Tào Hi ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không tìm ra được sơ hở trong lời nói của Tạ Thực.
Tạ Thực nhìn về phía cửa, ôm quyền cười nói:
- Nếu muốn giao đấu, đợi sau khi làm xong chuyện này rồi, Tạ Thực ta nhất định sẽ nghênh tiếp.
Sau đó ông ta quay mặt về hướng núi lớn tây nam, chính là chỗ lầu trúc ở núi Lạc Phách:
- Nếu muốn giao thủ với lão gia nhà ta, trước tiên phải đánh thắng Tạ Thực ta, hi vọng có thể hiểu được. Nếu cảm thấy Tạ Thực ta xem thường ngươi...
Tạ Thực thu nắm tay về, hai tay đặt sau người, cười nhạt nói:
- Vậy coi như Tạ Thực ta xem thường ngươi cũng được.
Hứa Nhược bỏ lại một câu:
- Chuyện ở đây, nhất định sẽ phụng bồi.
Trong lầu trúc ở núi Lạc Phách, ông lão quay đầu nhìn Thôi Sàm, cười nói:
- Sao rồi, khi nào thì ta nên ra tay? Nếu là lúc bình thường thì đúng là không nhịn được.
Vẻ mặt Thôi Sàm vẫn như thường, ngón cái và ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ, giống như đang cân nhắc thiệt hơn, chậm rãi nói:
- Không vội. Vốn là bàn chuyện làm ăn, Tạ Thực hắn ra giá quá cao, tôi mới mượn khí thế của ông để giúp hoàng đế bệ hạ kéo giá thấp xuống mà thôi. Nếu lão đại phía sau màn đã lộ diện lên tiếng, nhượng bộ một bước lớn, vậy Đại Ly cũng không cần trở mặt với Tạ Thực. À, sau này còn phải nhờ Tạ Thực trấn giữ ngọn núi phía bắc thư viện Quan Hồ, cũng không thể làm tổn thương vị thiên quân lão gia này. Sau khi tôi rời núi, còn phải khuyên nhủ Hứa Nhược tạm thời không nên hành động theo cảm tính, đúng là nhức đầu. Loại người như Hứa Nhược không có d.ục vọng, hiên ngang lẫm liệt, chuyện mà hắn đã nhận định, ài, nhức đầu.
Ông lão nhìn bên mặt Thôi Sàm, thở dài:
- Sàm Sàm, ngươi không nên biến thành như vậy.
Thôi Sàm chỉ về phương xa, cười nhạo nói:
- Tôi là Thôi Sàm. Cháu của ông Thôi Sàm* đang ở Đại Tùy, chẳng những có hình dáng thiếu niên, còn mang theo tâm tính thiếu niên ngây thơ, chắc là hợp ý của ông.
Tâm tình của Thôi Sàm rất tệ, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ra đây!
Tiếng quát này khiến cho thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đều giật mình. Thằng bé áo xanh càng là hai chân run rẩy: “Làm sao, trong bụng lén lút mắng mấy câu cũng không được? Như vậy cũng có thể nghe thấy à?”
May mà trên con đường nhỏ vắng vẻ ngoài lầu trúc đã nhanh chóng xuất hiện một nam tử cao gầy, hơn ba mươi tuổi, khí khái hào hùng, người mặc áo đen, toàn thân tỏa ra khí chất cứng nhắc như vụn băng, vừa nhìn đã biết là một người không dễ chung sống. Bước chân của hắn kiên định đi đến ngoài lầu trúc, hướng về tầng hai cúi đầu ôm quyền nói:
- Cung phụng ghế chót Tôn Thúc Kiên của Họ Thôi, bái kiến quốc sư Đại Ly, bái kiến lão tổ tông!
Ánh mắt Thôi Sàm không vui:
- Nhà sư cầm bát kia từng ngăn cản ngươi một lần, giống như đã cứu ngươi một mạng, ngươi còn dám vào núi đến đây?
Lúc trước Thôi Sàm lặng lẽ rời khỏi trạm dịch đi gặp ông lão, thực ra đã sớm phát giác được nam tử kia nấp trong bóng tối. Khi đó Thôi Sàm đã nổi sát tâm, chỉ là nhà sư kia đã ra tay trước, đứng chắn giữa lão và Tôn Thúc Kiên. Thôi Sàm không muốn gây thêm rắc rối nên mới không ra tay giết người.
Sắc mặt Tôn Thúc Kiên bình tĩnh, vẫn giữ nguyên tư thế ôm quyền, ngẩng đầu lên đối diện với Thôi Sàm:
- Nhà tổ họ Thôi có người chuyên môn phụ trách trông chừng lão tổ, cách mười năm lại đổi một lần, phòng ngừa có người âm thầm làm hại lão tổ. Mười năm nay chính là kẻ hèn này. Lần này lão tổ tự ý rời khỏi phương nam, cũng chính kẻ hèn này đã giúp truyền tin tức sai lầm, nói dối rằng lão tổ vẫn đang ở khu vực phía nam.
Thôi Sàm híp mắt cười nói:
- Cho nên ngươi tới đòi ta khen thưởng?
Mặc dù Tôn Thúc Kiên lắc đầu, nhưng không hề che giấu ánh mắt nóng bỏng của mình, cao giọng nói:
- Không dám. Tôn Thúc Kiên tôi chỉ hi vọng có thể học quyền với lão tổ. Cho dù thiên tư có hạn, chỉ có thể học được một chút da lông, chết cũng không tiếc.
Ông lão cười nói:
- Trong trăm năm sa sút này, thỉnh thoảng lúc ta tỉnh táo, nhớ được rất nhiều kẻ như ngươi. Phần lớn bọn họ tu vi cao hơn ngươi, nhưng đều chỉ có mã ngoài. Xét đến thiên phú và chiến lực, bọn họ còn không bằng võ phu cảnh giới thứ sáu xuất thân không chính thống như ngươi, cho nên ngươi không cần tự coi nhẹ mình. Không chừng ngươi tự nguyện đến bên cạnh ta, đốt một bếp lò đã nguội trăm năm, cũng là có tư tâm mưu đồ đúng không?
Tôn Thúc Kiên có vài phần phong độ chân tiểu nhân, gật đầu nói:
- Đúng là tôi ôm lòng cầu may, hi vong được lão tổ xem trọng, một bước lên trời.
- À, dã tâm bừng bừng, không chừng vị quốc sư Đại Ly bên cạnh ta sẽ thích ngươi.
Ông lão chỉ vào Thôi Sàm bên cạnh, sau đó chỉ vào mình, cuối cùng chỉ vào Tôn Thúc Kiên:
- Thứ vong ân phụ nghĩa, đã biết ta là lão tổ họ Thôi mà còn dám làm như vậy. Thằng nhóc ngươi thật lớn gan, không sợ lúc ta tỉnh táo sẽ dùng một quyền đánh ngươi thành bùn nhão sao?
Ánh mắt Tôn Thúc Kiên kiên nghị:
- Tôi chỉ biết nếu không liều một lần, không đánh cuộc một lần, nhất định sẽ hối hận cả đời.
Thôi Sàm nheo mắt lại, lần đầu tiên cẩn thận quan sát vãn bối trẻ tuổi này, cảm thấy thú vị.
Ông lão thấy rõ biểu cảm của Thôi Sàm, cười cười nhẹ nhàng nhảy xuống tầng hai, bồng bềnh đứng yên, sau đó nhìn chăm chú vào Tôn Thúc Kiên bắp thịt toàn thân căng thẳng:
- Muốn học quyền với lão phu thì phải có một chút bản lĩnh thật sự, có dám tiếp một quyền của lão phu không? Nếu tiếp được, không nói đến cảnh giới thứ chín, nhưng cảnh giới thứ tám sẽ là vật trong túi của Tôn Thúc Kiên ngươi. Còn nếu không tiếp được, vậy thì không có quyền thứ hai nữa.
Cơ duyên to lớn đang ở trước mắt, Tôn Thúc Kiên vẫn không đánh mất lý trí, dứt khoát hỏi:
- Dám hỏi lão tổ, là dùng tu vi cảnh giới thứ mấy để xuất quyền?
Thôi Sàm nghe vậy liền mỉm cười, quả thật có tư cách làm con cờ của mình.
Ông lão thoải mái cười lớn, cực kỳ vui vẻ:
- Ngươi là cảnh giới thứ sáu, lão phu không ức hiếp người, chỉ dùng cảnh giới thứ năm đánh ngươi một quyền, thế nào?
Một chân Tôn Thúc Kiên bước lên trước, chân kia lùi lại, bày ra thế quyền của mình. Một luồng quyền ý như nước suối chảy khắp toàn thân, tự nhiên hình thành. Rất dễ nhìn thấy, trên võ đạo thì Tôn Thúc Kiên tự học thành tài chẳng những có nghị lực lớn, càng có ngộ tính không tầm thường. Với thân phận tu sĩ tự do của hắn, đi được tới độ cao hôm nay, rất có thể đã bỏ ra tâm huyết mà người ngoài không thể biết được.
Hắn nín thở tập trung, thấp thoáng đã có mấy phần phong độ bậc thầy:
- Mời lão tổ xuất quyền!
Thôi Sàm đột nhiên thở dài. Ông lão chân trần bước ra một bước, đánh tới một quyền.
Một quyền đơn giản không màu mè đánh vào trán đối phương. Tôn Thúc Kiên không kịp ngăn cản, trong nháy mắt bay ngược ra ngoài mười mấy trượng, nằm trong vũng máu, tứ chi co rúm, thất khiếu không ngừng có máu tươi tràn ra. Lúc sắp chết, võ phu trẻ tuổi tâm địa cao ngạo này trợn to hai mắt nhìn lên trời, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, bất cam và căm phẫn.
Cô bé váy hồng che mắt, không dám nhìn cảnh tượng này.
Thằng bé áo xanh nuốt một ngụm nước bọt: “Nhìn xem, không phải là một quyền đánh chết người sao?”
Thôi Sàm lên tiếng hỏi:
- Tại sao phải như vậy?
Ông lão xoay người nhảy lên mái hiên tầng hai:
- Loại người này vốn không xứng học quyền pháp với ta.
Thôi Sàm ít nhiều cảm thấy thương tiếc, dù sao võ phu thuần túy có hi vọng đạt đến cảnh giới thứ tám thậm chí cao hơn, đó là một quân cờ quan trọng không thể xem thường. Nhưng lão nhanh chóng xua tan tâm tình này, người đã chết rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. May mà đây là địa bàn của người khác, không cần mình phải nhặt xác.
Thôi Sàm tò mò hỏi:
- Tại sao lại giết hắn?
Ông lão ngồi trở về ghế trúc:
- Không phải giết cho ngươi xem, mà là cho thằng nhóc dưới lầu xem.
Phúc và họa không phải được định trước, mà là do con người tự rước lấy.
Thôi Sàm cúi đầu nhìn. Bên ngoài lầu trúc có một thiếu niên sắc mặt khó coi, đang ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Thiếu niên vẫn không nói gì, không khí rất yên lặng.
Một lúc lâu sau, ông lão không đứng dậy, thiếu niên cũng không rời đi.
Thôi Sàm cảm thấy hơi nhàm chán, cho dù người dưới lầu là thầy giáo của một của khác của mình.
Nếu không phải một người nào đó còn có khả năng trở lại nhân gian, như vậy Trần Bình An đã không còn chút lợi ích nào với mình, Thôi Sàm cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường. Còn như đại đạo của Thôi Đông Sơn thế nào, có vì vậy mà gặp phải khó khăn, cả đời không có hi vọng trở lại đỉnh cao, liên quan gì đến lão? Dù sao cũng đã là hai người rồi.
Ông lão ngồi trên ghế trúc, cười nhạt nói:
- Thế nào, thằng nhóc ngươi ghét lão phu lạm sát kẻ vô tội, muốn đòi công đạo cho cái gã chết không nhắm mắt kia?
Trần Bình An đi tới bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống, phát hiện đã chết thật rồi.
Hắn nhẹ giọng nói:
- Ta không biết vì sao ngươi đến đây, cũng không biết vì sao ông ta muốn giết ngươi, cho nên chuyện ta có thể làm là chôn cất cho ngươi. Sau này nếu biết được quê quán của ngươi, sẽ cố gắng giúp hài cốt của ngươi lá rụng về cội.
Vừa là nói cho người chết nghe, cũng là nói cho hai người ở tầng trên nghe, càng giống như nói cho chính mình nghe.
Ông lão đột nhiên quát to một tiếng, gương mặt lộ vẻ tức giận, dữ tợn kh.ủng bố, khí thế hùng hồn:
- Trên đời có ngàn vạn người tốt, nhưng võ phu thuần túy như ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tu sĩ trên đời nhiều không kể xiết, ngươi cho rằng người bước lên đỉnh cao sẽ phân chia tốt xấu thiện ác gì đó sao? Trần Bình An, ngươi học luyện quyền với lão phu, hay là học làm người?
Trần Bình An đứng dậy, vẫy tay bảo thằng bé áo xanh qua giúp xử lý hậu sự, sau đó nhìn lên tầng hai nói:
- Chỉ học quyền.
Ông lão đứng lên, vui vẻ cười lớn:
- Được được được. Khi nào thì luyện quyền?
Trần Bình An im lặng đi về hướng lầu trúc, bước lên thang lầu.
Ông lão xoay người đi vào nhà:
- Có chuyện cứ gọi ta.
- Ông yên tâm.
Thôi Sàm xoay người đi về hướng thang lầu, nói như đinh đóng cột:
- Sẽ không đâu.
Bước chân ông lão hơi dừng lại, rất nhanh vượt qua ngưỡng cửa, cửa lớn cũng đóng sập theo.
Thôi Sàm dừng bước ở cửa thang lầu. Trần Bình An đi được một nửa, thấy lão không có ý nhường đường nên cũng dừng lại.
Thôi Sàm mặc áo nhà nho từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu niên, mỉm cười nói:
- Trước kia động tiên Ly Châu còn chưa tan vỡ rơi xuống, tính ra ngươi là kẻ đáng thương nhất. Khí số mỏng manh gần như không có, cho nên chỉ có thể đi sát qua tất cả cơ duyên, biến thành mồi câu của người khác. Hôm nay không còn những cấm chế huyền diệu này, thậm chí còn có xu thế qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai. Trên trời rơi xuống một cái bánh lớn như vậy, hãy cầm cho tốt, nắm cho chắc. Cho dù tay bị đập gãy, chân bị đè bẹp, dùng miệng ngậm đến mức răng vỡ hết, cũng phải dốc hết sức lực để giữ chặt nó.
Lão bắt đầu đi xuống:
- Những lời này là thay lão già kia nói cho ngươi nghe. Trước giờ lão ta không thích nói chuyện đàng hoàng, làm gì nói gì cũng giống như đạo lý hiển nhiên, thực sự khiến người ta chán ghét. Nếu là ta thì lần này sẽ không tới gặp ngươi. Thực ra hôm nay sống chết của ngươi đã không quan trọng nữa, chuyện này ngươi phải cảm tạ Tề Tĩnh Xuân, cũng là sư đệ kia của ta. Đương nhiên nếu như chính ngươi không phấn đấu, Tề Tĩnh Xuân xem như chết oan uổng rồi.
Nói đến đây, nụ cười của Thôi Sàm trở nên phức tạp:
- Không thể không thừa nhận, về chuyện này ánh mắt của ta tốt hơn lão Dương, nhưng lại kém hơn Tề Tĩnh Xuân.
Cuối cùng hai người đi sát qua vai, cả hai đều khẽ nghiêng người nhường đường. Khi đó Thôi Sàm hơi dừng bước, nhỏ giọng nói:
- Có biết đời này thời khắc nguy hiểm nhất của ngươi là lần nào không?
Nghe được lời này, bước chân Trần Bình An cũng chậm lại. Thôi Sàm thấp giọng nói:
- Là lần mà một “người hảo tâm” muốn tặng ngươi một xâu mứt quả. Khi đó nếu ngươi cầm lấy, mọi thứ đều sẽ thành hư không.
Trong lòng Trần Bình An cực kỳ kinh ngạc, rất nhiều chuyện cũ như đèn kéo quân hiện ra trước mắt.
Thôi Sàm tiếp tục đi xuống, trong nháy mắt khi lão bước ra bậc thang cuối cùng, bóng dáng bỗng tiêu tan, nhoáng lên rồi biến mất.
Một ngày này luyện quyền, vừa rèn luyện thân thể vừa rèn luyện thần hồn, có thể nói hành hạ còn lớn hơn ngày hôm qua. Bất kể Trần Bình An nghiến răng chịu đựng thế nào vẫn bất tỉnh mấy lần, lại bị ông lão đánh cho tỉnh dậy, năm lần bảy lượt thật sự là sống không bằng chết.
Khi thằng bé áo xanh cõng Trần Bình An rời khỏi phòng cũng giật mình, thiếu chút nữa cho rằng hôm nay phải nhặt xác lần thứ hai. Lúc đó khí tức của Trần Bình An đã nhỏ như tơ nhện, hô hấp còn yếu ớt hơn mấy cụ già gần đất xa trời. Đến nỗi Ngụy Bách cũng phải đi lên tầng hai gõ cửa, nhắc nhở ông lão kia đừng tốt quá hoá dở.
Ông lão cách một cánh cửa, bực bội trả lời:
- Lão phu dạy ai luyện quyền, trên đời còn không có mấy người có tư cách chỉ bảo!
Ngụy Bách thở phì phì xuống lầu, thật sự không yên tâm, đành phải tự mình trông chừng hô hấp của Trần Bình An trong thùng thuốc, phòng ngừa xảy ra chuyện bất ngờ.
Trong màn đêm, Trần Bình An tinh thần uể oải thay quần áo đi ra cửa lớn.
Thằng bé áo xanh đang tu hành bên vách đá. Cô bé váy hồng mang ghế trúc nhỏ tới.
Trần Bình An ngồi xuống ghế trúc, xoa đầu cô cười nói:
- Ta không sao.
Cô bé váy hồng nặn ra một nụ cười, học theo thằng bé áo xanh nịnh hót:
- Đương nhiên, lão gia nhà ta lợi hại nhất.
Trần Bình An làm mặt quỷ với cô, cuối cùng khiến tiểu nha đầu vui vẻ.
Sau đó hắn yên lặng ngồi trên ghế dựa, hai tay tùy ý đặt lên chân, tư thế ngồi lười nhác, cũng không phải cố ý. Nhưng hiện giờ hắn cuối cùng đã có một sự sắc bén không thể miêu tả, cho dù không nói chuyện, một thân chân ý quyền đạo như nước lũ chảy xuống cũng có thể khiến người trong nghề cảm thấy nổi bật, cảm thấy chói mắt.
Cô bé váy hồng lại cảm thấy xa lạ. Thằng bé áo xanh càng như vậy, cho nên mỗi ngày hắn đều liều mạng tu hành.
Lần này luyện quyền, chỗ đáng quý nhất là ông lão rèn luyện Trần Bình An, bất kể hung ác tàn bạo thế nào, đều chưa từng thay đổi tâm tính ban đầu của thiếu niên. Dù là trên núi hay dưới núi đều có chung một quy củ, về truyền đạo giảng dạy thì trên danh sư là minh sư. Ông lão chắc chắn là minh sư võ đạo hàng đầu.
Minh sư chưa chắc đã là cao thủ đỉnh cấp, giống như lão tổ họ Lý cảm thấy Chu Hà võ phu cảnh giới thứ năm là minh sư đích thực. Nhưng ông lão mỗi ngày nhốt mình trong lầu trúc này, nếu không phải là tông sư võ đạo mới là chuyện lạ. “Trên cảnh giới thứ chín còn có cảnh tượng lớn hơn”, những lời này ai có thể nói ra khỏi miệng? Chẳng hạn như Chu Hà, thậm chí tin chắc cảnh giới thứ chín Sơn Điên chính là điểm cuối của võ học, đầu cuối của con đường.
Cô bé váy hồng lén hỏi:
- Lão gia, hôm nay có phải ngài khó chịu không?
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi muốn nói đến chuyện lão tiền bối đột nhiên giết người?
Cô bé váy hồng rụt rè quay đầu liếc nhìn lên tầng hai, sợ mình rước lấy phiền phức cho lão gia.
Trần Bình An không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nhẹ giọng nói:
- Lần trước đi xa, ta từng gặp phải một nữ quỷ áo cưới. Cô ta thích một người đọc sách, rất thích... Ta không biết nên nói thế nào, nhưng vì chuyện này mà cô ta đã giết rất nhiều thư sinh vô tội qua đường. Ta cảm thấy cô ta đã sai, hơn nữa không phải sai bình thường, là sai lầm không thể nào bù đắp được. Nhưng ta có thể làm gì đây, khi đó đám Bảo Bình, Lý Hòe đều ở bên cạnh, ta cũng không thể hành động theo cảm tính. Hơn nữa khi đó ta cũng không dám xác định có phải suy nghĩ của mình quá nông cạn hay không.
Cô bé váy hồng tò mò hỏi:
- Lão gia, vậy bây giờ ngài cảm thấy thế nào?
Trần Bình An nắm chặt hai tay, chống lên đầu gối, ánh mắt trong vắt, cười nói:
- Đó chính là sai. Lần sau gặp mặt, có lẽ ta vẫn không cách nào nói đạo lý. Nhưng không sao, lần sau rồi lần sau nữa nhất định sẽ có cơ hội.
Cô bé váy hồng mỉm cười. Lão gia như vậy không giống với con người phiền muộn trước kia lắm, nhưng càng tốt hơn một chút.
Trong lòng Trần Bình An yên lặng tự nói với mình, trước tiên phải sống đã.
- --------
Màn đêm thâm trầm, có một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, đẩy chiếc xe một bánh. Trên xe cắm cờ mà gian hàng coi bói nào cũng có, đi trên đường lớn dẫn đến huyện Hòe Hoàng, bánh xe nghiền trên đường phát ra tiếng kẽo kẹt. Người này chính là Lục Trầm trước kia đã làm thầy bói rất nhiều năm trong trấn nhỏ.
Một con chim sẻ bỗng phá vỡ màn đêm, từ trong sóng gợn chui ra, dừng gấp đậu xuống vai Lục Trầm, dùng mỏ chim thân mật cọ vào má đối phương.
Y tươi cười rạng rỡ, vươn một tay ra vỗ nhẹ vào đầu chim sẻ:
- Biết rồi, biết rồi. Lúc trước vất vả cho ngươi rồi, bắt ngươi mổ tới mổ lui từng đồng tiền, giúp tra xét vận số. Không có cách nào, Tề Tĩnh Xuân đánh cờ lợi hại như vậy, ngươi xem, cuối cùng hai người chúng ta cũng không tính ra được hậu chiêu của hắn. Được lắm, lần này đạo sĩ ta xem như thua tâm phục khẩu phục. Ai bảo lão sư thiên vị, rõ ràng đồ đệ ta đánh cờ xem bói kém nhất, đánh nhau với người khác cũng tệ nhất, nhưng những chuyện cực khổ khiến người ta chán ngán đều do ta đi làm, đây không phải là làm khó người sao.
Y giống như một phu nhân quê mùa đang oán giận, không hề có phong thái thần tiên.
Chim sẻ đột nhiên mổ vào vành tai Lục Trầm một cái. Y giống như hiểu rõ tâm ý của chim sẻ, cười ha hả nói:
- Tiên nhân sao lại không phải người rồi?
Y học theo nhà sư kia một tay dựng thẳng trước ngực, nói nhẹ thì là dở dở ương ương, khôi hài buồn cười, còn nói nặng thì là làm trái đạo thống.
Lục Trầm không hề nghiêm túc, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Phật Tổ Bồ Tát phù hộ, để đạo sĩ ta chuyến này trở lại trấn nhỏ hòa thuận phát tài, nhất định phải hòa thuận phát tài. Ừm, lần trước cầu các ngươi còn có tác dụng, cuối cùng không phải đánh nhau sống chết với Tề Tĩnh Xuân. Cho nên lần này hãy chiếu cố đạo sĩ ta, trước lạ sau quen, sau này mọi người đều là bằng hữu rồi.
Lục Trầm ngước mắt nhìn. Trong mắt của y, trấn nhỏ dưới bóng đêm đều hiện ra toàn bộ.
Dù là động tiên Ly Châu trước khi vỡ tan cấm chế pháp thuật đầy đủ, hay là sau khi rơi xuống mất đi đại trận bảo vệ, đối với y thực ra đều giống nhau.
Y vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ vào chiếc mũ đạo cổ xưa, dường như đang suy nghĩ một vấn đề khiến người ta đau đầu.
Lục Trầm chính là nút thắt, khiến cho Tề Tĩnh Xuân lúc trước dù có rời khỏi động tiên Ly Châu hay không đều phải chết. Có điều Tề Tĩnh Xuân lại đột nhiên lùi một bước lớn, khiến cho Lục Trầm cũng phải lùi một bước nhỏ theo.