Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 81: Mai khai nhị độ



Uy lực của Bạo Áp Trận vượt xa những phù trận tầm thường, điều này làm cho Diệp Tố không chỉ riêng bị ngoại thương mà cả linh phủ cũng bị ảnh hưởng.
Đan dược mà Dịch Huyền đưa cho nàng là thứ tốt, sau khi ăn vào thì ngoại thương đã khỏi với tốc độ cực nhanh, nhưng Diệp Tố có thể rõ ràng cảm nhận được linh phủ vẫn chưa đỡ hơn là bao, tuy nhiên nàng cũng không biểu lộ gì trên mặt, sau khi trở về viện thì nàng thậm chí còn tính toán với nhóm Hạ Nhĩ xem đã bán được bao nhiêu kiện pháp khí.
Nàng ngồi bên bàn, kéo qua một chén trà, vừa nói chuyện với mấy người Minh Lưu Sa vừa thuận tay tách hạt dưa ra, bỏ nhân hạt dưa vào trong chén.
“Chờ sau khi lấy được thông hành đơn thì chúng ta sẽ phải lập tức chạy tới Côn Luân để tham gia tông môn đại bỉ, hẳn là sẽ ở đó một thời gian khá lâu mới trở về.” Diệp Tố nói với Minh Lưu Sa, “Mấy ngày nữa đệ gửi một nửa linh thạch về Thiên Cơ Môn đi.”
“Đệ biết rồi.” Minh Lưu Sa gật đầu tỏ ý đã nhớ.
“Đại sư tỷ, thương tích của tỷ không sao chứ?” Hạ Nhĩ đứng ở bên cạnh khẩn trương hỏi, trong giọng nói không giấu được lo lắng.
Diệp Tố tách xong hạt dưa cuối cùng, đẩy chén trà sang cho Du Phục Thời ngồi bên cạnh, nhìn về phía Hạ Nhĩ nói: “Ta không sao, các đệ có thời gian thì cứ đi vòng vòng trong sân thi đấu xem các tu sĩ khác đối chiến, đối với mấy đứa cũng sẽ có ích.”
Luyện khí sư cần phải có kiến thức về nhiều loại pháp khí bất đồng, lần sơ loại tiền tông môn đại bỉ này thật sự là một cơ hội rất tốt để trau dồi, kiếm tu đông đảo, mỗi một thanh kiếm đều có phong cách độc đáo của riêng mình, huống hồ còn có không ít một bộ phận các tu sĩ dùng các pháp khí đa dạng khác nhau, quan sát được nhiều đối với Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc cũng có chỗ lợi.
Du Phục Thời rũ mắt nhìn chén trà trong tầm tay, bên trong chất đầy nhân hạt dưa, hắn nhìn chằm chằm nó một hồi vẫn không nhúc nhích.
“Đại sư tỷ, vậy bọn muội đi trước nhé.” Tây Ngọc đứng dậy, cùng với Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhị rời đi.
Chờ sau khi bọn họ đi, Diệp Tố quay đầu, nhìn thấy hạt dưa trong chén trà vẫn còn nguyên: “Ăn không ngon hả?”
“Không biết.” Du Phục Thời đẩy chén trà về trước mặt Diệp Tố, “Ngươi.”
Lúc này đại sư tỷ rốt cuộc hiểu được ý tứ lúc trước của tiểu sư đệ: “Cho ta sao?”
Du Phục Thời không nói lời nào, nửa nằm dài xuống bàn, cánh tay lót một bên mặt, một lát sau mới chán chết mà hỏi nàng: “Diệp tố, vòng sơ loại khi nào mới kết thúc?”
“Còn hai mươi mấy ngày nữa, nhanh thôi.” Diệp Tố nhìn nhân hạt dưa trong chén trà mà có chút buồn cười, ban đầu nàng còn cho rằng tiểu sư đệ đưa cho nàng là ý bảo nàng lột cho hắn ăn.
Đại sư tỷ nhón lấy một nhân hạt dưa cho vào miệng, sau đó lại cầm một hạt khác đặt bên môi tiểu sư đệ: “Nếm thử xem.”
Du Phục Thời nâng mí mắt, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Diệp Tố một lát, tùy ý để nàng đút hạt dưa đó vào trong miệng hắn.
“Ngon không?” Diệp Tố cười hỏi.
“Không có linh khí gì.” Du Phục Thời nghĩ nghĩ sau đó bổ sung, “Nhưng mà ngon.”
“Đây là loại hạt dưa rẻ nhất, được cái khá thơm, về sau khi có tiền chúng ta có thể mua loại hạt dưa có linh khí nồng đậm ăn thử xem,” Diệp Tố nói xong cũng đứng dậy, “Ta về phòng nghỉ ngơi trước đây, đệ muốn đi thi đấu cũng được, hoặc là nghỉ ngơi một ngày cũng tốt.”
Nàng bước về phòng của mình, vừa đóng cửa lại thì lại phun ra một búng máu nữa.
Diệp Tố giơ tay lên lau đi, có chút lảo đảo đi đến giường, ngồi xuống, bắt đầu nhập định.
Nàng xem xét linh phủ thì phát hiện toàn bộ thức hải đều ảm đạm không chút ánh sáng, lúc ở trên lôi đài vừa rồi, khi khởi trận nàng đã tiêu hao hết linh lực của chính mình, đây chính là nguyên nhân trực tiếp khiến thức hải trong linh phủ bị hao tổn.
Diệp Tố còn chưa xem hết một vòng linh phủ thì đột nhiên thấy được phía trên có một khối đã bị sụp xuống.
“……”
Linh phủ bị sụp một góc?
Linh phủ vốn được bao bọc trong một tầng kim quang, thoạt nhìn như một nhà lồ ng với phần nóc không ngừng được kéo dài, nhưng giờ khắc này phía trên có một góc bị thiếu hụt, tựa hồ bị cái gì từ phía trong đánh vỡ.
Diệp Tố sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể bóp nát mấy khối thượng phẩm linh thạch, miễn cưỡng bắt đầu chữa trị linh phủ.
Xem ra phải thật sự nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi, Bạo Áp Trận này thật sự gây ra tổn thương quá lớn cho người sử dụng.
……
Lần này vừa chữa trị thì chữa đến mất hơn hai mươi ngày, mấy người Minh Lưu San mỗi ngày đi tới đi lui chờ ở ngoài cửa, nôn nóng không thôi.
Mãi đến khi Diệp Tố mở cửa phòng bước ra, thấy nàng không có việc gì mọi người mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Đại sư tỷ, tỷ mà còn không ra nữa thì vòng sơ loại cũng đều phải kết thúc rồi đấy.” Tây Ngọc vội vàng nói, “Vẫn còn thời gian, bây giờ đi thi đấu vẫn còn kịp.”
Chờ đến khi Diệp Tố trở lại sân thi đấu lần nữa thì điểm số của nàng vẫn là điểm số cũ nhưng thứ tự sớm đã rớt xuống dưới, lúc này nhóm một ngàn người đầu tiên trên bia đá cơ bản đã ổn định, khoảng cách với những người ở những vị trí sau tương đối lớn.
Du Phục Thời, Liên Liên, Trình Hoài An cùng với Từ Trình Ngọc và Dịch Huyền nằm ở nhóm mười người đứng đầu, nhìn một dọc từ trên xuống dưới tấm bia đá thì hai cái tên Ngô Kiếm Phái cùng Ngũ Hành Tông là xuất hiện thường xuyên nhất.
Diệp Tố nhìn nhìn điểm số của bản thân, xác thật là kém hơi nhiều.
“Ở đây!” Chu Vân mắt sắc thấy được nàng trong đám đông, vội vàng phất tay, “Bên này còn có một cái lôi đài hỗn đấu, cô mau lên đánh thắng bọn họ đi, tốc độ phải mau nhé, thời gian không còn nhiều lắm.”
Mấy ngày nay bọn họ đã đến thăm Diệp Tố mấy lần, sợ nàng lại đột phá nên không dám quấy rầy, mắt thấy vòng sơ loại sắp kết thúc, cứ đà này mọi người còn nghĩ có khi Diệp Tố không lấy lấy được thông hành đơn. “Ta biết rồi.” Diệp Tố nhìn lướt qua xếp hạng điểm số trên tấm bia đá, chuẩn bị nhảy lên lôi đài.
Du Phục Thời không biết từ lúc nào xuất hiện, không nói một lời đưa Vụ Sát Hoa cho nàng.
Diệp Tố cầm Vụ Sát Hoa trong tay, nhướng mày: “Bỏ được trả lại cho ta hả?”
“Cho ngươi dùng một lần thôi đấy.” Du Phục Thời đúng lý hợp tình nói, giống như Vụ Sát Hoa đã là của hắn rồi vậy.
“Được.” Diệp Tố mỉn cười cầm Vụ Sát Hoa lên đài.
Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng, phần lớn mọi người vì để bảo toàn điểm số nên cơ bản không có mấy người muốn tham gia lôi đài nữa, trận này cơ hồ là nhóm tu sĩ cuối cùng vùng vẫy lần cuối rồi, trong đó có đến mười một Kim Đan kỳ tu sĩ.
Diệp Tố thân là một Kim Đan sơ kỳ nên đứng bên trong nhóm người không có chút thu hút nào.
Nổi bật nhất trên lôi đài hỗn đấu là một Kim Đan trung kỳ tu sĩ, thân hình cao lớn, mười phần tự tin.
Vận khí của hắn trong vòng sơ loại năm nay không được tốt lắm, tham gia hỗn đấu vài lần thì lần nào cũng gặp phải người lợi hại, điểm số bị trừ sạch sẽ, thật vất vả tích góp điểm số lại từ đâu, trận này đã là cơ hội của cùng của hắn, nhất định sẽ có thể thắng!
Mặt khác, ở một góc của lôi đài cũng có hai phù sư liếc nhau, chuẩn bị hợp tác đánh hết những người này rơi xuống đài, cuối cùng sẽ chia đều điểm số.
Trận đấu còn chưa bắt đầu những mỗi người đều có tâm tư riêng, Diệp Tố không có nhiều hoa hòe lòe loẹt như vậy, nàng bắt đầu từ vị trí của mình càn tới, gặp một người đánh một người, phù ném như không cần tiền vậy.
Kiếm tu không có nhiều phù bằng nàng, phù tu không có nhiều pháp khí bằng nằng, một người rồi lại một người bị nàng đá xuống đài.
Mấy Kim Đan kỳ tu sĩ thấy vậy không chút do dự quyết định hợp tác đuổi Diệp Tố xuống dưới trước.
“Đại sư tỷ, thời gian không còn nhiều lắm.” Hạ Nhĩ ở dưới kêu lên, “Giải quyết bọn họ nhanh thêm một chút đi.”
Diệp Tố nghiêng mặt nhìn về phía dưới đài, tựa hồ như không hề phát giác mấy người đối diện đang hung hãn tấn công về phía nàng, nhưng ngón tay nàng đã đặt lên Vụ Sát Hoa.
Từ phần đầu của vòng tay hắc kim trong nháy mắt liền phun ra băng tơ nhện bắn về phía bọn họ. Băng tơ nổ tung giữa không trung, giống như một làn mưa bụi mỏng, mỹ cảm mông lung quỷ dị trải rộng trên toàn bộ lôi đài. Nhưng khi băng tơ tới gần những người đó thì chợt biến, vô số hình xà há to mồm táp tới bọn họ, sương mù giăng đầy trời, muốn tránh cũng không được!
Mấy người trên đài một khắc trước còn ngây người đắm chìm trong mỹ cảm mà làn sương mù thình lình xuất hiện tạo ra, ngay sau đó khi sương mù lộ ra bộ mặt thật với vô số ác xà cắn tới thì họ mới kinh hãi không thôi, ráo riết trốn đông trốn tây.
Diệp Tố lại quỷ mị xuất hiện bên cạnh từng người, đẩy một phát cuối cùng.
“……Đây là pháp khí gì?” Chu Vân ngửa đầu trợn mắt há mồm, lẩm bẩm hỏi, “Có bán không?”
Diệp Tố nhảy xuống từ trên lôi đài, cười nói: “Cái này không bán.”
“Không xong rồi!” Minh Lưu Sa vội vàng nói, “Đại sư tỷ, tỷ còn thiếu một điểm, vừa rồi vị trí thứ một ngàn vừa mới đổi thành một cái tên mới.”
Diệp Tố sửng sốt, vòng sơ loại không bao lâu nữa sẽ kết thúc, lúc này không còn ai muốn đấu nữa.
Du Phục Thời bỗng nhiên duỗi tay kéo Diệp Tố đến lôi đài đơn đấu bên cạnh, nói với tu sĩ chủ trì: “Chúng ta muốn thi đấu.”
“Hiện tại?” Chủ trì tu sĩ hỏi.
Du Phục Thời gật đầu. Sau khi tu sĩ chủ trì vừa hô bắt đầu thì Du Phục Thời lại từ trên đài đi xuống dưới: “Bỏ quyền.”
Tu sĩ chủ trì còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn lại đi lên: “Thi đấu.”
Nói xong lại đi xuống dưới: “Bỏ quyền.”
Mai khai nhị độ.
Tu sĩ chủ trì: “……”
*Mai khai nhị độ:chỉ một chuyện gì đó lặp lại, xảy ra hai lần
Chương trước Chương tiếp
Loading...