Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 80: Bạo Áp Trận



Từ Trình Ngọc thình lình xuất hiện cùng với thanh kiếm của hắn nhắm ngay Diệp Tố mà đánh tới, hai mắt hắn mang theo ý cười nhạt nhưng kiếm ý trong tay lại nghiêm nghị lạnh băng, trước mặt là Từ Trình Ngọc thì chớ ngay đằng sau là Liên Liên đang ném phù đuổi theo, không chút lưu tình.
Diệp Tố không kịp tự hỏi, cơ thể theo bản năng hạ thấp xuống di chuyển sang bên cạnh, hai tay ném ra hai lá Thiên Cân Phù để ngăn cản Từ Trình Ngọc và Liên Liên.
Nhưng mà lúc này Trình Hoài An vốn đang đánh nhau lại bỗng nhiên ném một lá Định Thân Phù về phía nàng, mắt thấy sắp sửa đụng phải nó thì Diệp Tố lập tức chống tay xuống đất, lật người qua tránh thoát.
Này vẫn chưa xong, theo sát đó là Dịch Huyền bổ tới một đạo kiếm ý, Diệp Tố dùng hai lá Kim Cương Phù tạo kết giới, cả hai lá đều bị chém nát mới có thể miễn cưỡng chặn lại.
Diệp Tố: “……” Nhóm người này thật không nói võ đức mà!
Đại sư tỷ trước mặt là sói sau lưng là hổ, cách vách còn có hai tên bận đánh nhau túi bụi nhưng cũng phải c ắm vào một tay là Dịch Huyền cùng Trình Hoài An, tình huống thập phần nguy cấp.
Minh Lưu Sa không biết lấy ra từ đâu một đ ĩa hạt dưa, vừa cắn vừa chậm rì rì nói: “Tiểu sư đệ một người vây đánh một đám người, đại sư tỷ lại bị một đám người vây đánh.”
“Thiên Đạo luân hồi đó chứ hả?” Mã Tòng Thu nói tiếp, thần thái tự nhiên thò tay vào đ ĩa muốn bốc hạt dưa.
Vừa dứt lời thì Hạ Nhĩ ngồi một bên tức khắc duỗi tay tát bay bàn tay thậm thụt của Mã Tòng Thu: “Nói cái gì đó?”
Chu Vân đứng ở phía sau Mã Tòng Thu nhanh chóng thò tới một tay, dùng hết mười chín năm công lực nhanh như chớp chộp lấy một nắm hạt dưa.
“Ý của ta là bọn họ đánh lên tới nhất định rất đẹp.” Mã Tòng Thu giật giật mũi ngửi mùi thơm của hạt dưa, nhanh chóng sửa miệng, sau đó lại một lần nữa duỗi tay vào đ ĩa, “Cho ta một miếng thôi.”
“Còn ai muốn nữa không?” Minh Lưu Sa cầm đ ĩa giơ một vòng xung quanh.
“Ta.” Lữ Cửu mới vừa xuống từ một lôi đài, nghe nói Diệp Tố, Từ Trình Ngọc bọn họ đánh nhau nên vội vàng vọt lại đây xem.
Du Phục Thời im lặng bốc lấy một vốc, không ăn, cứ nắm ở trong tay.
“Sư huynh, đệ cũng muốn.” Hạ Nhĩ chìa tay nói.
“Muội nữa.” Tây Ngọc cũng nhanh chóng hốt một nắm hạt dưa.
Một đám người cứ như vậy chia xong hạt dưa rồi.
Vì thế trên đài đánh nhau kịch liệt, dưới đài lại nói chuyện phiếm cắn hạt dưa, hài hòa thân ái.
Liên tiếp bị vây công, Diệp Tố chỉ có thể cố gắng kéo ra khoảng cách, trốn đông trốn tây, ném một lá phù vào chỗ này, ném một lá phù qua chỗ kia, trên cơ bản đánh không trúng bốn người nọ, nhiều nhất chỉ có thể trở ngại bước chân của họ mà thôi.
“Khóa Phong Cấm Nguyệt.” Liên Liên ném ra một nhóm phù chú, cùng lúc đó bàn tay cũng vẽ mắt trận giữa không trung, kết trận, một đạo phù ý khổng lồ từ trên ập xuống, ép về phía Diệp Tố.
Phù ý Nguyên Anh trung kỳ đủ để áp chế thân thể của tu sĩ Kim Đan, vô pháp chống cự.
Diệp Tố sớm đã có chuẩn bị, nàng dán lên mình vài lá Tật Tốc Phù, muốn mạnh mẽ né tránh phù trận này, nhưng theo sát đó là Trình Hoài An cũng đồng dạng đẩy tới một phù trận tấn công nàng.
…… Thật đúng là âm hồn không tan.
Diệp Tố không có cách nào trực tiếp vẽ ra được phù chú, cảnh giới của nàng vẫn còn phải mượn vật dẫn, đụng phải đối thủ tầm thường thì còn có thể vẽ ngay trên đài, nhưng gặp mấy cọng gân này thì căn bản không kịp, chỉ có thể không ngừng lấy ra từ trong túi Càn Khôn phù chú đã vẽ trước đó, thiết trận.
Liên Liên và Trình Hoài An lại không phải phù sư ăn chay, tốc độ giải phù trận cực nhanh. Nhưng Diệp Tố vẫn đang điên cuồng ném phù, phù trận của nàng không đơn giản, số lượng lại mỗi lúc một nhiều nên rốt cuộc cũng có thể hơi hơi ngăn lại hai người này.
Trán của Diệp Tố đã bị che kín bởi mồ hôi, nàng vừa mới dừng lại, còn chưa kịp thở một hơi thì Từ Trình Ngọc cùng Dịch Huyền từ phía sau đã huy kiếm phi tới.
Đại sư tỷ tâm mệt mà nhắm mắt, nhưng vẫn lấy ra từ túi Càn Khôn một thanh Cốt Phiến (Quạt làm từ xương), trong nháy mắt xoay người, ngửa ra sau né tránh kiếm của hai người chém tới, tàn ảnh kiếm ý chém đứt vài sợi tóc của nàng, chậm rãi rơi xuống sàn đấu.
Diệp Tố tay cầm quạt, trái phải vung lên, ngăn lại kiếm của bọn họ.
“Keng cốp ——”
Cốt Phiến cùng kiếm khi đánh vào nhau liền phát ra thanh âm chói tai.
Diệp Tố dùng cây quạt đẩy lui kiếm của hai người, một lần nữa đứng lên, tay vừa chuyển, cây quạt liền bị căng ra, nàng nhẹ nhàng phe phẩy một cái, mặt quạt liền bay ra một loạt ngân châm.
Từ Trình Ngọc cùng Dịch Huyền đồng loạt thối lui về phía sau, vung kiếm chặn lại những thanh ngân châm này.
Lúc này Liên Liên cùng Trình Hoài An cũng đã phá xong phù trận, bốn người lại một lần nữa xông tới.
Bọn họ không dùng cảnh giới để áp chế, thuần túy là dùng chiêu số, đây chính là lí do vì sao Diệp Tố có thể căng lâu như vậy.
Diệp Tố một tay phất quạt, phóng ra ngâm châm, một tay khác bỗng nhiên lấy ra một sợi roi, vụt về phía Trình Hoài An, bị hắn tránh thoát. Nhưng khi roi đánh xuống lôi đài trong nháy mắt liền tạo ra một vết hằn rất sâu, đủ thấy lực sát thương của nó thật lớn.
“Văn Cốt Phiến, sáu vạn sáu, ai muốn mua thì giơ tay, giao dịch tại chỗ.” Diệp Tố bớt thời giờ hô về phía dưới đài hai câu, ném cây quạt cùng roi xuống chỗ Minh Lưu Sa, “Roi Hắc Lãng, chín vạn chín trung phẩm linh thạch, uy lực của nó mọi người cũng vừa thấy rồi đấy.”
Trên đài dưới đài: “……” Đang bị rượt không kịp thở kia kìa, còn có tâm trí bán buôn?!
Minh Lưu Sa ở phía dưới lập tức phủi phủi hai tay cho sạch sẽ, nhặt lên cây quạt cùng với roi, xoay người hô to: “Các đạo hữu, cơ hội không thể bỏ lỡ, lỡ chuyến đò này sẽ không còn chuyến sau đâu nhé!”
“Cây roi đó, dùng tốt không?” Có người do dự hỏi.
“Vừa rồi một roi thôi đã trực tiếp đánh ra một vết thật sâu trên lôi đài rồi, không phải hàng tốt thì làm sao có thể làm ra được vậy chứ.” Minh Lưu Sa lưu loát nói, “Chín vạn chín trung phẩm linh thạch, giá quá hời cho một pháp khí uy lực to thế này, tuyệt không dối trên lừa dưới. Đạo hữu, tin ta!”
Hắn vừa dứt lời lập tức liền có người nhấc tay: “Ta mua.”
Diệp Tố lấy ra từng kiện từng kiện các loại pháp khí từ trong túi Càn Khôn, dùng xong liền ném xuống dưới chỗ các sư đệ sư muội. Trên đài dưới đài kẻ tung người hứng bán hàng tại chỗ, hiệu quả cực kỳ tốt.
“Ngươi thật quá mức.” Liên Liên cảm thấy bị coi khinh mười phần, đôi tay nàng bắt đầu thoăn thoắt vẽ phù giữa không trung, nàng chuẩn bị cho Diệp Tố kiến thức sự lợi hại của phù tu Nguyên Anh trung kỳ chân chính.
Diệp Tố cúi đầu nhìn thoáng qua túi Càn Khôn, những pháp khí mà nàng luyện chế gần đây chỉ còn lại một cây sáo, nàng như suy tư gì đó nói: “Ta cảm thấy hẳn là được rồi.”
Tất cả mọi người đều không hiểu được nàng nói lời này có ý gì.
Chỉ thấy Diệp Tố hơi mỉm cười, lòng bàn tay trái ngửa lên trời, bàn tay chậm rãi được nâng lên thì theo đó một ít phù chú trên lôi đài cũng bỗng nhiên bay lên, kim quang phát ra nối với nhau thành vô số đường ngang dọc.
Từ Trình Ngọc tức khắc liền cảm thấy một trận hàn ý chạy thẳng từ sau cổ lan ra khắp người, bàn tay vô thức nắm chặt bội kiếm.
Không chỉ riêng hắn mà cả Dịch Huyền, Liên Liên cùng Trình Hoài An trong mắt đều dâng lên nồng đậm cảnh giác.
“Cô âm thầm thiết hạ phù trận?” Trình Hoài An rốt cuộc phản ứng lại, khó trách lúc trước những phù trận mà Diệp Tố tung ra đều có sai lầm gì đó, bên trong sẽ luôn có một ít phù chú không có hiệu quả gì, hắn còn tưởng rằng đó là vì nàng vẫn còn chưa hiểu rõ hết về phù trận.
Phù của Liên Liên thậm chí còn chưa vẽ xong thì phù trận của Diệp Tố đã nổi lên tác dụng.
Nàng giơ tay đẩy phù trận về phía bốn người sau đó lập tức khởi động Phi Kính Giáp bao lấy chính mình.
“Ầm ——”
Phù trận thành, lôi đài nát.
Sau một trận đất rung núi chuyển qua đi, tòa đại lôi đài hoàn toàn bị nổ tan tành, năm người trực tiếp bị thổi bay, kết giới cũng không còn sót lại chút gì.
May mà xung quanh lôi đài hỗn đấu sẽ luôn có nhiều hơn một vị tu sĩ chủ trì, trong phút chốc các tu sĩ chủ trì một lần nữa dựng lên vô số tầng kết giới, thế nhưng đất đá từ vụ nổ vẫn liên tục phá tan kết giới, mắt thấy chúng sắp bay ra tới công kích đến những người khác.
Mọi người sôi nổi né tránh khắp nơi, ai cùng vội vã căng ra linh lực phòng hộ.
Lúc này, tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ bay tới, vung tay liền dựng thẳng lên một đạo kết giới, cùng lúc đó tất cả đất đá trong kết giới toàn bộ ngừng lại trong thoáng chốt rồi lại ầm ầm rơi xuống.
“Thu dọn sạch sẽ, đổi một cái lôi đài khác.” Chu Kỳ lưu lại một câu sau đó liền phi thân rời đi.
Mọi người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vừa rồi là Ngô Kiếm Phái tông chủ?”
“Đúng vậy, đại năng Đại Thừa cảnh giới.”
“Lôi đài không còn gì nữa rồi.”
Ánh mắt của mọi người một lần nữa nhìn về vị trí vốn là một lôi đài cỡ lớn, giờ phút này lôi đài đã không còn một mảnh nguyên vẹn, năm người bị nổ bay ai cũng mặt xám mày tro.
Từ Trình Ngọc muốn mở miệng nói gì đó, vừa há mồm thì một đống tro bụi bay ra: “……”
Diệp Tố ở đối diện cũng là một thân bụi đất đen nhẻm, cơ hồ nhìn ra không bộ dáng ban đầu, nàng cúi đầu nhìn Phi Kính Giáp trong tay: Xong rồi, nàng phá nát pháp bảo này rồi.
“Phù trận này của ngươi là cái gì vậy?” Liên Liên thanh tỉnh lại nhanh nhất, vội vàng phóng ra mấy cái thanh khiết thuật làm sạch bản thân từ trên xuống dưới, nhưng eo của nàng thì vừa rồi trong lúc không kịp phòng ngừa đã bị một hòn đá đánh trúng, hiện tại đứng thẳng dậy không nổi.
“Bạo Áp……” Diệp Tố vừa mới nói hai chữ thì bỗng nhiên phun ra một mồm to huyết, cả người trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Lần này chơi lớn rồi.
“Này!” Liên Liên không rảnh lo cái eo bị thương của mình, gấp rút chạy đến bên cạnh Diệp Tố, sờ sờ túi Càn Khôn của chính mình nhưng không tìm được đan dược chữa thương, nàng quay đầu muốn nói Trình Hoài An đưa đan dược cho nàng.
“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền từ bên kia chạy lại đây, lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Diệp Tố, đây là đan dược mà trước đó Tân Thẩm Chi đã cứng rắn đưa cho hắn.
Diệp Tố cúi đầu lại khụ ra vài ngụm huyết: “Ta không sao.”
“Cô đây là bị phản phệ.” Trình Hoài An đi tới hỏi, “Vừa rồi là phù trận gì?”
Hắn hoàn toàn chưa từng gặp qua phù trận này, uy lực của nó quá lớn, căn bản không phải là một phù trận mà một phù tu Kim Đan kỳ có thể làm ra được.
Diệp Tố nuốt xuống đan dược, cảm thấy dễ chịu hơn không ít, tuy rằng linh phủ vẫn như cũ đau đớn vô cùng, nàng cắn răng đứng lên, kết quả vừa mới đứng dậy thì Du Phục Thời không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đổ ập mấy cái thanh khiết thuật lên người nàng.
“……Đa tạ tiểu sư đệ.” Diệp Tố cầm Phi Kính Giáp đã bị vỡ thành hai nửa bỏ vào trong túi Càn Khôn, bất đắc dĩ nói: “Bạo Áp Trận, là phù trận do ta sửa lại, không ngờ uy lực của nó lai lớn đến vậy.”
Từ lúc bắt đầu nàng đã chuẩn bị cho việc lập trận, mỗi lần ném phù đều có dụng ý của nó, không riêng vì để đối phó bọn họ mà cũng là vì muốn che đi dấu vết của Bạo Áp Trận.
Diệp Tố chưa từng dùng thử phù trận này, tác dụng của Bạo Áp Trận rất đơn giản, toàn bộ trận giống như một cái hộp vậy, linh khí, cùng với linh lực công kích qua lại đều là khí tức bên trong hộp, sẽ bị thu thập liên tục không ngừng, chờ đến khi phù trận thành thì cuối cùng sẽ phát sinh nổ mạnh.
Nàng chỉ là không ngờ sức tàn phá của nó lại lớn như vậy, vượt qua khả năng khống chế của nàng.
“Phù trận này không có việc gì thì đừng dùng.” Từ Trình Ngọc chậm rãi đi tới nói, hắn từng bị thương đổ máu chứ còn chưa bao giờ ở trước mắt bao người, bị nổ bay.
“Ta biết.” Diệp Tố cũng không dám loạn dùng, này không nên gọi là Bạo Áp Trận, phải gọi là đồng quy vu tận trận mới đúng.
Nhóm người lảo đảo bước ra từ đống đổ nát, Mã Tòng Thu bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai của Dịch Huyền: “Dịch sư đệ, có một câu ta đã muốn nói với đệ từ lâu.”
“Câu gì?” Dịch Huyền quay đầu nhìn đối phương, tro bụi trên người hắn đã được dọn sạch sẽ, trên cằm có một đạo vết thương nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tướng mạo tuấn mỹ của hắn, thậm chí vết thương kết hợp với nốt ruồi đỏ giữa trán dường như tăng thêm cho hắn vẻ cô độc mỹ diễm.
Mã Tòng Thu cúi đầu tằng hắng thanh thanh giọng nói, sau đó vươn một ngón tay, chỉ chỉ phía sau lưng Dịch Huyền: “Quần áo của đệ rách bươm rồi.”
Trong nháy mắt đó Dịch Huyền trợn to hai mắt, hắn chậm rãi duỗi tay sờ sờ ra sau lưng, sau đó cả người liền cứng đờ.
—— quần áo phía sau lưng đã bị nổ lủng một lỗ to.
Ngay sau đó, mọi người liền nhìn thấy trên không trung một bóng người ngự kiếm bay xẹt đi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng, lộ ra vài phần chật vật.
Chu Vân có chút đáng tiếc sờ sờ hai má, làm bộ như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Một tu sĩ chủ trì gần đó thần hồn chưa định đột nhiên hỏi đồng môn bên cạnh: “Lôi đài đều tan nát hết rồi, điểm số tính thế nào đây?”
“Sau khi hỗn đấu kết thúc, nếu không ai còn đứng trên lôi đài, vậy……điểm số của mọi người đều bị trừ.”
“Trừ rồi đưa cho ai?”
“Thì…… Hay là không trừ nữa?”
“Thôi vậy đi, không trừ nữa, điểm số của trận này trả lại cho mọi người.”
Vậy là cuối cùng trận hỗn đấu này kết thúc mà không một ai bị trừ một điểm số nào, không không so một hồi còn tổn thất một cái lôi đài lớn.
Diệp Tố không lưu lại sân thi đấu mà đi về nơi ở, linh phủ của nàng bị thương, phải quay về nghỉ ngơi chữa trị.
Trên đường, Du Phục Thời đi ở bên cạnh Diệp Tố, không nói tiếng nào lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho nàng.
Đôi môi của Diệp Tố trắng bệch nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một, nàng vươn tay nhận lấy, hỏi: “Ai đưa vậy?”
“Minh Lưu Sa.” Du Phục Thời thấy những người đó đều ăn nên quyết định lấy một nắm, để dành cho phàm nhân này.
Diệp Tố cũng nghĩ là mấy sư đệ sư muội kia đưa cho, loại thức ăn giá rẻ này thường ngày bọn họ cũng rất thích mua.
Chương trước Chương tiếp
Loading...