Khát Hạ
Chương 6
Âm thanh là thứ đồ vật rất kỳ diệu, vật lý học giải thích âm thanh là do vật thể chấn động sinh ra sóng âm.
Thú vị chính là âm thanh còn có công dụng đặc thù đa dạng, ví dụ như sử dụng HIFU điều trị ung thư, âm nhạc có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, tần suất ca khúc đặc biệt có thể cân bằng sóng điện não người.
Những điều này đều là thầy cô giáo ở trên lớp học nói cho các cô biết đấy.
Phát âm của người dẫn chương trình là một môn khoa học, các cô phải học được thở như thế nào, kiểm soát hơi thở ra sao, các cô phải nắm giữ "Đề tá đỉnh tùng" (*), lúc đọc nhấn rõ từng chữ khoang miệng trước sau đều phải hiện lên hình chữ "U".
(*)Đề: Xương gò má nhếch lên luyện tập mỉm cười sau dần sẽ quen; Tá: nhe răng hé miệng để cho hàm răng hoàn toàn mở ra, kiên trì một lúc sẽ cảm thấy đau buốt, sau đó sẽ quen khi nói chuyện răng không khép kín; Đỉnh: thẳng vòm miệng, cảm giác giống như ngáp, vòm miệng hoàn toàn giữ được, hơn nữa phải luôn duy trì trạng thái này; Tùng: cằm phải hoàn toàn thả lỏng
(baidu)
Chỉ có như vậy, trong tương lai, các cô mới có tư cách đứng trước màn ảnh, dùng âm thanh của các cô nói cho thế giới, cái thế giới này xảy ra chuyện gì.
Giai Bảo nghĩ, hoá ra cô ở trường học cũng học vào một ít gì đó đấy.
Lúc này, lần đầu tiên cô nghe nguyên vẹn rõ ràng cái gọi là âm thanh người đàn ông của Lâm đ*o Hành.
Giọng nam vô cùng trầm, còn êm tai và đặc biệt hơn so với bất cứ người dẫn chương trình nam nào cô từng được nghe.
Đây là một âm thanh khắc sâu.
"Cô muốn đi bệnh viện không?"
Anh lại nói chuyện.
Giai Bảo kéo ý thức trở lại, cô tạm thời không nói ra lời, chỉ có thể lắc đầu.
"Bây giờ còn có thể đi đường không?"
Giai Bảo giơ tay lên, làm động tác "Đợi một chút".
Lại nghỉ ngơi một lúc, cô mới ổn định, chậm rãi nâng người lên.
Lâm đ*o Hành thấy thế, muốn mang cô đi sang bên cạnh hai bước, "Đừng đừng!" Giai Bảo kịp thời gọi lại.
Cánh tay Lâm đ*o Hành bị người coi như tấm gỗ bắt được.
"Đừng nhúc nhích." Giai Bảo một tay cầm lấy cánh tay anh, một tay che bụng dưới của mình, nói, "Anh đừng nhúc nhích, chờ một chút."
"Làm sao vậy? Đau bụng?" Lâm đ*o Hành quan sát thấy.
Giai Bảo gật đầu: "Để cho tôi nghỉ ngơi một chút."
Bụng dưới đau từng cơn, như là cảm giác đau bụng kinh. Lúc Giai Bảo học cấp 3, một lần nào đó sau khi chạy bộ cũng xuất hiện tình huống như vậy, thầy thể dục nói đây là do thiếu thiếu rèn luyện trong thời gian dài tạo thành.
Lâm đ*o Hành chưa từng thiếu rèn luyện, anh không trải qua loại bệnh này, anh nhíu mày hỏi: "Thực sự không cần đưa cô đi bệnh viện?"
"Bệnh cũ rồi, không có việc gì, không cần." Giọng Giai Bảo mang theo cảm ơn.
Phần áo trước ngực đã sớm được người buông lỏng ra, Lâm đ*o Hành hiện tại như cây cọc tùy ý đối phương cầm lấy cánh tay, đã lâu anh không mở miệng nói chuyện, hôm nay đột nhiên mở miệng, cổ họng hơi khàn khàn.
"Cô chạy bộ vào thời gian này?" Anh hỏi.
"Ừ." Giai Bảo chả có chút sức đáp lại.
Bản lĩnh ghê gớm thật."Chạy bao lâu rồi?" Lâm đ*o Hành hỏi.
"Hơn một tiếng."
"Bình thường có phải không bao giờ rèn luyện không?" Lâm đ*o Hành nghĩ điều này là đương nhiên.
Giai Bảo cũng không dự đoán được hôm nay tình huống lại như vậy, cô nói: "Lần trước tôi chạy bộ là một tháng trước, ai biết cách một tháng lại chạy không nổi."
"Chạy quá nhanh?"
"Có lẽ vậy."
"Hiện tại khá hơn chút nào không?" Lâm đ*o Hành cúi đầu nhìn cô, hỏi.
"Ừ, tốt hơn một chút rồi." Giai Bảo gật đầu, nhưng cô cảm giác mình tạm thời đi không nổi.
Cô cũng không khách sáo với Lâm đ*o Hành, như trước đem trọng lượng của mình đều đặt vào trên cánh tay đối phương, không có ý định thả anh đi.
Cô chuyển lực chú ý, tìm chủ đề nói: "Sao hôm nay muộn như vậy anh còn ở trên đường?"
Lâm đ*o Hành nghe xong nở nụ cười, thấy cô bám rất mệt mỏi, anh có lòng tốt đỡ lấy tay cô, giúp cô chia sẻ chút. Anh nói: "Lời này đáng lẽ phải để tôi hỏi cô mới đúng, sao cô chạy bộ ‘sớm’ như vậy?"
Hiện tại mới hơn bốn giờ rạng sáng, cô nói cô chạy hơn một giờ, hiển nhiên ba giờ cô đã đi ra ngoài rồi.
"Tôi không ngủ được nên đi ra chạy một lát." Giai Bảo trả lời trung thực.
"Người lớn trong nhà mặc kệ cô?"
Giai Bảo nghiêng đầu liếc anh, nói: "Cậu mợ tôi cũng dậy rồi, có lẽ họ cũng sắp đến đây."
Hoá ra cô ở cùng với cậu, Lâm đ*o Hành hỏi: "Trong tiệm có bán đồ ăn sáng không? Tôi tăng ca bận rộn đến bây giờ, rất đói bụng."
"Hôm nay không bán, đài truyền hình muốn tới làm tiết mục."
Lâm đ*o Hành lần đầu tiên nghe nói tới: "Tiệm cơm các cô nổi tiếng như vậy? Tiết mục gì?"
Tuy Giai Bảo luôn nói chuyện, nhưng cô vẫn ở trong trạng thái nửa qua quýt. Cô đau bụng, thể lực tiêu hao hầu như không còn, hai chân đau nhức vô lực, đối với nói chuyện phiếm chỉ có thể không yên lòng.
Cho nên cô không có cách nào thay cậu tuyên truyền tiệm cơm, chỉ có thể đơn giản giải thích: "Danh tiếng coi như cũng được, trước đó cũng từng lên TV, lần này hẳn là tiết mục mỹ thực." Nói xong lại hỏi, "Anh ăn uống có cần chú ý gì không? Đợi tí nữa chúng tôi cũng phải ăn sáng, anh có thể ăn cùng chúng tôi."
Lâm đ*o Hành cũng không phải không thể không ăn, anh hiện tại mệt mỏi hơn bụng đói, bởi vậy anh không trả lời.
Anh quan sát sắc mặt Giai Bảo, hiện tại màu đỏ đã dần dần rút đi, môi cô trở nên hơi trắng."Còn khó chịu không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Giai Bảo cảm giác được một chút, chậm rãi buông cánh tay Lâm đ*o Hành.
Chỗ bám vào Lâm đ*o Hành trống không.
Tuy Giai Bảo còn đang đau bụng, nhưng đi đường đã không có vấn đề, quãng đường còn lại đi bộ tầm khoảng mười phút, cô nghiêng đầu liếc xe Lâm đ*o Hành, muốn trộm chút lười: "Anh có thể đưa tôi đến tiệm cơm không?"
Lâm đ*o Hành không nói hai lời lấy ra chìa khóa xe, "Két" một tiếng, cửa xe lập tức khóa lại.
"Đi thôi." Cô hoàn toàn không khách sáo, suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu, anh nhanh chóng nói.
Phùng Giai Bảo: "..."
Cô đứng ở đó nhìn người, dáng vẻ thèm nghỉ ngơi rất thú vị. Lâm đ*o Hành buồn cười, anh cười nói: "Cô như vậy không thể lập tức ngồi, đi nhiều thêm vài bước, chớ có biếng nhác."
Giai Bảo: "..."
Cô hiểu đạo lý này, cô cảm ơn ý tốt của Lâm đ*o Hành, gật đầu nói: "Ừ, cũng tốt." Lại nói, "Vậy anh không cần đi cùng tôi, tôi không có vấn đề gì, anh trở về đi, không phải nói vừa tăng ca trở lại sao."
"Chuyện tốt tôi phải làm đến cùng, đừng khách sáo, đi thôi." Lâm đ*o Hành hếch cằm lên.
Giai Bảo lại nhìn về phía xe.
Lâm đ*o Hành buồn cười, xem ra cô thực sự không muốn đi bộ, anh đang muốn có ý định nhân nhượng cô, đè xuống khóa xe, chợt nghe cô mở miệng: "Vậy anh đỗ xe ở đây?"
Lâm đ*o Hành im lặng thả chìa khóa xe lại túi, "Không có việc gì, tối nay tôi lại đến lấy."
Một năm trước Phùng Giai Bảo đã biết rõ "Lòng nhiệt tình " của anh, vừa rồi trong giọng nói của anh còn coi cô là trẻ con, anh đã lo lắng, Giai Bảo dứt khoát cũng không khách sáo với anh.
"Vậy anh ăn sáng cùng chúng tôi đi, anh muốn ăn gì, để tôi bảo cậu làm." Cô bánh quy đi, bánh socola lại.
"Tôi không có yêu cầu gì với đồ ăn, vậy tôi sẽ đi ăn ké." Lần này Lâm đ*o Hành đã đồng ý.
Giai Bảo cười, cùng anh đi về phía tiệm cơm.
"Đúng rồi, Nghiêm Nghiêm, " Lâm đ*o Hành đi theo tốc độ của Giai Bảo, hai tay đút vào túi, đi rất chậm, lúc nói đến tên Nghiêm Nghiêm, anh giải thích một câu, "Là cậu bé ở cùng với tôi..."
"Tôi biết." Giai Bảo do dự hỏi, "Đúng rồi, có phải lần trước tôi doạ cậu ấy không?"
Lâm đ*o Hành giải thích: "Không, tình huống của cậu bé khá đặc biệt, lần sau khi nói chuyện, cô đừng nhìn chằm chằm vào cậu bé là được rồi."
"Vâng." Giai Bảo hiểu rõ.
Lâm đ*o Hành kéo về chủ đề, "Nghiêm Nghiêm ở trong ngăn kéo phòng ngủ tìm được một tấm ảnh Hàn Quốc, trên đó có một cô bé bốn năm tuổi và một cậu bé mười một mười hai tuổi, tấm ảnh đó là của cô?"
“Ôi!" Giai Bảo đối với tấm ảnh này có ấn tượng, "Đúng là tôi, tìm được trong ngăn kéo phòng ngủ sao?"
"Ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, rơi vào trong khe hở. Đợi tí nữa tôi đưa cho cô?" Lâm đ*o Hành hỏi ý kiến. Loại ảnh cũ kỹ này đối phương không nhất định còn muốn.
"Vâng, anh tiện thì cầm xuống, cám ơn." Giai Bảo nói thẳng.
Lâm đ*o Hành hỏi: "Cô gái trong ảnh là cô?"
"Là tôi."
"Vậy còn chàng trai?" Anh hỏi.
"Là anh tôi."
"Cô có anh trai? Anh ruột?"
"Là anh ruột." Giai Bảo trả lời.
"Anh cô làm việc ở đây?" Nhìn tuổi, anh của cô lớn hơn không ít so với cô.
Giai Bảo lắc đầu: "Anh ấy không ở chỗ này." Thấy Lâm đ*o Hành ho khan vài tiếng, dường như cổ họng không tốt, ánh mắt cô dừng trên hầu kết anh.
Cuống họng Lâm đ*o Hành không thoải mái, anh tính nhẩm thời gian, một ngày trước tới nơi này thuê phòng anh vừa làm xong phẫu thuật polyp thanh quản, lúc này, cách thời hạn im lặng hai tuần còn khoảng chín tiếng nữa.
Anh nhếch khóe miệng, nhìn Giai Bảo, nói: "Không có gì, trước đó làm phẫu thuật polyp thanh quản, cho nên 2 tuần không thể nói chuyện."
"À..." Một thầy cô đã từng nhắc đến bệnh này, nguyên nhân bệnh là do nói quá nhiều, khiến cho cuống họng khàn đau đớn."Hai tuần ư? Bây giờ anh có thể nói chuyện rồi?" Giai Bảo hỏi.
Lâm đ*o Hành khẽ gật đầu, lập lờ nước đôi "Ừ".
Thật ra bác sĩ từng đề nghị anh tốt nhất để cho dây thanh quản nghỉ ngơi một tháng.
Hành trình còn chưa đến một nửa, trên đường đã có thể nhìn thấy công nhân môi trường, chiếc chổi sàn sạt khiến cho rạng sáng mùa hè không còn yên lặng.
"Nghe nói cô học phát thanh viên?" Lâm đ*o Hành hỏi.
"... Ừ." Giai Bảo nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu mợ tôi nói?"
"Ừ...." Lâm đ*o Hành gật đầu, "Cô học trường gì?"
"Đại học truyền thông." Giai Bảo trả lời.
"Năm ngoái thi Đại học được bao nhiêu điểm?"
Giai Bảo: "..."
Cô lại nhớ tới ngày đó đối phương ở bên tai cô nói "Tôi còn chưa kịp nói ", Giai Bảo vô thức chà xát lỗ tai nóng hầm hập.
Lâm đ*o Hành cao hơn khoảng một cái đầu so với cô, ánh mắt dời xuống phía dưới, vừa vặn có thể bắt được biểu lộ nhỏ của cô.
Không hiểu sao anh nhớ tới hôm trước cô cầm sách vở, ngồi ở đằng sau quầy thu ngân, thỉnh thoảng liếc trộm, khóe miệng của anh lại cong lên như ngày đó.
"... Tôi là sinh viên nghệ thuật." Giai Bảo rốt cuộc mở miệng.
"Tôi biết." Lâm đ*o Hành nói.
Giai Bảo báo thành tích văn hóa của mình.
Lâm đ*o Hành gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
Báo thành tích thi Đại học cho anh xong, Giai Bảo có cảm giác tảng đá trong lòng rơi xuống, cô đi về phía trước chạy chậm vài bước, móc ra chìa khóa, không thể chờ đợi ngồi xổm xuống mở cửa.
Lâm đ*o Hành đứng ở sau lưng cô, cúi đầu, mỉm cười nhìn cô ngồi xổm trên mặt đất.
Giai Bảo bật đèn lên, vào cửa ngồi xuống, hai chân như bị búa nện vào. Bụng dưới cô đau đến mức muốn đi WC, nhưng cô còn muốn tận tình làm chủ.
"Anh khát không? Muốn uống trà thảo mộc thì tự lấy." Giai Bảo nói.
"Không cần." Thật ra anh không uống trà thảo mộc.
Giai Bảo từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước, mỗi người một chai.
Không bao lâu, vợ chồng ông chủ Dụ đến, bọn họ lần đầu tiên nghe được Lâm đ*o Hành nói chuyện, không khỏi giật mình.
Nửa giờ sau Lâm đ*o Hành nhét đầy bao tử rời đi, mặt trời còn chưa hiện ra, sắc trời đã sáng, trên đường cái có một chút xe đi lại.
Anh đi tới cửa quay đầu lại, thấy Giai Bảo còn ghé vào trên bàn cơm nghỉ ngơi, có lẽ đối phương phát hiện được ánh mắt ở cửa ra vào, cô ngẩng đầu miễn cưỡng vẫy tay với anh.
Lâm đ*o Hành cười, đáp lại bằng tay “Gặp lại”.
Ít nhất đã hai mươi tiếng không chợp mắt, Lâm đ*o Hành ngủ một giấc đến trưa, cuối cùng anh bị tiếng động trong phòng khách đánh thức.
Anh đi chân đất, còn buồn ngủ đi ra ngoài, hai người trong phòng khách một người nhìn TV chơi game, một người liếc ban công nhìn dưới nhà.
"Đánh thức cậu rồi?" Lão Hàn vội quay đầu lại hỏi anh.
Anh nói xem? Lâm đ*o Hành rót một cốc nước.
"Dưới lầu đang quay phim." Lão Hàn nói.
Tôi biết chứ.
"Cậu về khi nào thế?"
Lâm đ*o Hành ra hiệu bằng tay, tầm năm giờ.
"Bận như vậy sao? Vậy cậu ngủ thêm một lát đi, chúng tôi sẽ nhỏ tiếng." Lão Hàn gọi Nghiêm Nghiêm, "Chỉnh nhỏ âm thanh đi."
Lâm đ*o Hành cầm cốc nước đi đến ban công, nhìn xuống dưới.
Quần chúng vây xem khá nhiều, anh chỉ thấy quay phim khiêng máy móc đứng ở cửa ra vào.
Lão Hàn ngừng chơi, đi tới nói: "Biết đài nào không?"
Lâm đ*o Hành lắc đầu.
"Cậu đoán xem tiết mục gì?"
Lâm đ*o Hành dùng khẩu hình miệng, mỹ thực.
"Ăn á? Làm sao cậu biết?" Lão Hàn nói.
Lâm đ*o Hành không đáp.
"Này, có muốn đi xuống xem một chút không?"
Lâm đ*o Hành không có hứng thú, anh lắc đầu.
Quần chúng vây xem dưới nhà chậm rãi nhường ra một con đường, trong tiệm cơm một cô gái tóc dài đi ra, nói gì đó với quay phim, sau đó hai người đánh giá chung quanh, lúc ngẩng đầu vô ý quét đến ban công tầng hai.
"Thầy Lâm? Thầy Xá?" Cô gái tóc dài vui mừng.
"Ha ha." Lão Hàn đập cánh tay Lâm đ*o Hành, "Là Lê Uyển Nhân, thật là khéo nha. Đi, xuống dưới nhìn xem."
Lê Uyển Nhân cũng vẫy tay ở dưới nhà.
Lâm đ*o Hành suy nghĩ, lại bảo Lão Hàn chờ một lát, anh về phòng ngủ mở ngăn kéo ra, mang theo tấm ảnh.
Thú vị chính là âm thanh còn có công dụng đặc thù đa dạng, ví dụ như sử dụng HIFU điều trị ung thư, âm nhạc có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, tần suất ca khúc đặc biệt có thể cân bằng sóng điện não người.
Những điều này đều là thầy cô giáo ở trên lớp học nói cho các cô biết đấy.
Phát âm của người dẫn chương trình là một môn khoa học, các cô phải học được thở như thế nào, kiểm soát hơi thở ra sao, các cô phải nắm giữ "Đề tá đỉnh tùng" (*), lúc đọc nhấn rõ từng chữ khoang miệng trước sau đều phải hiện lên hình chữ "U".
(*)Đề: Xương gò má nhếch lên luyện tập mỉm cười sau dần sẽ quen; Tá: nhe răng hé miệng để cho hàm răng hoàn toàn mở ra, kiên trì một lúc sẽ cảm thấy đau buốt, sau đó sẽ quen khi nói chuyện răng không khép kín; Đỉnh: thẳng vòm miệng, cảm giác giống như ngáp, vòm miệng hoàn toàn giữ được, hơn nữa phải luôn duy trì trạng thái này; Tùng: cằm phải hoàn toàn thả lỏng
(baidu)
Chỉ có như vậy, trong tương lai, các cô mới có tư cách đứng trước màn ảnh, dùng âm thanh của các cô nói cho thế giới, cái thế giới này xảy ra chuyện gì.
Giai Bảo nghĩ, hoá ra cô ở trường học cũng học vào một ít gì đó đấy.
Lúc này, lần đầu tiên cô nghe nguyên vẹn rõ ràng cái gọi là âm thanh người đàn ông của Lâm đ*o Hành.
Giọng nam vô cùng trầm, còn êm tai và đặc biệt hơn so với bất cứ người dẫn chương trình nam nào cô từng được nghe.
Đây là một âm thanh khắc sâu.
"Cô muốn đi bệnh viện không?"
Anh lại nói chuyện.
Giai Bảo kéo ý thức trở lại, cô tạm thời không nói ra lời, chỉ có thể lắc đầu.
"Bây giờ còn có thể đi đường không?"
Giai Bảo giơ tay lên, làm động tác "Đợi một chút".
Lại nghỉ ngơi một lúc, cô mới ổn định, chậm rãi nâng người lên.
Lâm đ*o Hành thấy thế, muốn mang cô đi sang bên cạnh hai bước, "Đừng đừng!" Giai Bảo kịp thời gọi lại.
Cánh tay Lâm đ*o Hành bị người coi như tấm gỗ bắt được.
"Đừng nhúc nhích." Giai Bảo một tay cầm lấy cánh tay anh, một tay che bụng dưới của mình, nói, "Anh đừng nhúc nhích, chờ một chút."
"Làm sao vậy? Đau bụng?" Lâm đ*o Hành quan sát thấy.
Giai Bảo gật đầu: "Để cho tôi nghỉ ngơi một chút."
Bụng dưới đau từng cơn, như là cảm giác đau bụng kinh. Lúc Giai Bảo học cấp 3, một lần nào đó sau khi chạy bộ cũng xuất hiện tình huống như vậy, thầy thể dục nói đây là do thiếu thiếu rèn luyện trong thời gian dài tạo thành.
Lâm đ*o Hành chưa từng thiếu rèn luyện, anh không trải qua loại bệnh này, anh nhíu mày hỏi: "Thực sự không cần đưa cô đi bệnh viện?"
"Bệnh cũ rồi, không có việc gì, không cần." Giọng Giai Bảo mang theo cảm ơn.
Phần áo trước ngực đã sớm được người buông lỏng ra, Lâm đ*o Hành hiện tại như cây cọc tùy ý đối phương cầm lấy cánh tay, đã lâu anh không mở miệng nói chuyện, hôm nay đột nhiên mở miệng, cổ họng hơi khàn khàn.
"Cô chạy bộ vào thời gian này?" Anh hỏi.
"Ừ." Giai Bảo chả có chút sức đáp lại.
Bản lĩnh ghê gớm thật."Chạy bao lâu rồi?" Lâm đ*o Hành hỏi.
"Hơn một tiếng."
"Bình thường có phải không bao giờ rèn luyện không?" Lâm đ*o Hành nghĩ điều này là đương nhiên.
Giai Bảo cũng không dự đoán được hôm nay tình huống lại như vậy, cô nói: "Lần trước tôi chạy bộ là một tháng trước, ai biết cách một tháng lại chạy không nổi."
"Chạy quá nhanh?"
"Có lẽ vậy."
"Hiện tại khá hơn chút nào không?" Lâm đ*o Hành cúi đầu nhìn cô, hỏi.
"Ừ, tốt hơn một chút rồi." Giai Bảo gật đầu, nhưng cô cảm giác mình tạm thời đi không nổi.
Cô cũng không khách sáo với Lâm đ*o Hành, như trước đem trọng lượng của mình đều đặt vào trên cánh tay đối phương, không có ý định thả anh đi.
Cô chuyển lực chú ý, tìm chủ đề nói: "Sao hôm nay muộn như vậy anh còn ở trên đường?"
Lâm đ*o Hành nghe xong nở nụ cười, thấy cô bám rất mệt mỏi, anh có lòng tốt đỡ lấy tay cô, giúp cô chia sẻ chút. Anh nói: "Lời này đáng lẽ phải để tôi hỏi cô mới đúng, sao cô chạy bộ ‘sớm’ như vậy?"
Hiện tại mới hơn bốn giờ rạng sáng, cô nói cô chạy hơn một giờ, hiển nhiên ba giờ cô đã đi ra ngoài rồi.
"Tôi không ngủ được nên đi ra chạy một lát." Giai Bảo trả lời trung thực.
"Người lớn trong nhà mặc kệ cô?"
Giai Bảo nghiêng đầu liếc anh, nói: "Cậu mợ tôi cũng dậy rồi, có lẽ họ cũng sắp đến đây."
Hoá ra cô ở cùng với cậu, Lâm đ*o Hành hỏi: "Trong tiệm có bán đồ ăn sáng không? Tôi tăng ca bận rộn đến bây giờ, rất đói bụng."
"Hôm nay không bán, đài truyền hình muốn tới làm tiết mục."
Lâm đ*o Hành lần đầu tiên nghe nói tới: "Tiệm cơm các cô nổi tiếng như vậy? Tiết mục gì?"
Tuy Giai Bảo luôn nói chuyện, nhưng cô vẫn ở trong trạng thái nửa qua quýt. Cô đau bụng, thể lực tiêu hao hầu như không còn, hai chân đau nhức vô lực, đối với nói chuyện phiếm chỉ có thể không yên lòng.
Cho nên cô không có cách nào thay cậu tuyên truyền tiệm cơm, chỉ có thể đơn giản giải thích: "Danh tiếng coi như cũng được, trước đó cũng từng lên TV, lần này hẳn là tiết mục mỹ thực." Nói xong lại hỏi, "Anh ăn uống có cần chú ý gì không? Đợi tí nữa chúng tôi cũng phải ăn sáng, anh có thể ăn cùng chúng tôi."
Lâm đ*o Hành cũng không phải không thể không ăn, anh hiện tại mệt mỏi hơn bụng đói, bởi vậy anh không trả lời.
Anh quan sát sắc mặt Giai Bảo, hiện tại màu đỏ đã dần dần rút đi, môi cô trở nên hơi trắng."Còn khó chịu không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Giai Bảo cảm giác được một chút, chậm rãi buông cánh tay Lâm đ*o Hành.
Chỗ bám vào Lâm đ*o Hành trống không.
Tuy Giai Bảo còn đang đau bụng, nhưng đi đường đã không có vấn đề, quãng đường còn lại đi bộ tầm khoảng mười phút, cô nghiêng đầu liếc xe Lâm đ*o Hành, muốn trộm chút lười: "Anh có thể đưa tôi đến tiệm cơm không?"
Lâm đ*o Hành không nói hai lời lấy ra chìa khóa xe, "Két" một tiếng, cửa xe lập tức khóa lại.
"Đi thôi." Cô hoàn toàn không khách sáo, suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu, anh nhanh chóng nói.
Phùng Giai Bảo: "..."
Cô đứng ở đó nhìn người, dáng vẻ thèm nghỉ ngơi rất thú vị. Lâm đ*o Hành buồn cười, anh cười nói: "Cô như vậy không thể lập tức ngồi, đi nhiều thêm vài bước, chớ có biếng nhác."
Giai Bảo: "..."
Cô hiểu đạo lý này, cô cảm ơn ý tốt của Lâm đ*o Hành, gật đầu nói: "Ừ, cũng tốt." Lại nói, "Vậy anh không cần đi cùng tôi, tôi không có vấn đề gì, anh trở về đi, không phải nói vừa tăng ca trở lại sao."
"Chuyện tốt tôi phải làm đến cùng, đừng khách sáo, đi thôi." Lâm đ*o Hành hếch cằm lên.
Giai Bảo lại nhìn về phía xe.
Lâm đ*o Hành buồn cười, xem ra cô thực sự không muốn đi bộ, anh đang muốn có ý định nhân nhượng cô, đè xuống khóa xe, chợt nghe cô mở miệng: "Vậy anh đỗ xe ở đây?"
Lâm đ*o Hành im lặng thả chìa khóa xe lại túi, "Không có việc gì, tối nay tôi lại đến lấy."
Một năm trước Phùng Giai Bảo đã biết rõ "Lòng nhiệt tình " của anh, vừa rồi trong giọng nói của anh còn coi cô là trẻ con, anh đã lo lắng, Giai Bảo dứt khoát cũng không khách sáo với anh.
"Vậy anh ăn sáng cùng chúng tôi đi, anh muốn ăn gì, để tôi bảo cậu làm." Cô bánh quy đi, bánh socola lại.
"Tôi không có yêu cầu gì với đồ ăn, vậy tôi sẽ đi ăn ké." Lần này Lâm đ*o Hành đã đồng ý.
Giai Bảo cười, cùng anh đi về phía tiệm cơm.
"Đúng rồi, Nghiêm Nghiêm, " Lâm đ*o Hành đi theo tốc độ của Giai Bảo, hai tay đút vào túi, đi rất chậm, lúc nói đến tên Nghiêm Nghiêm, anh giải thích một câu, "Là cậu bé ở cùng với tôi..."
"Tôi biết." Giai Bảo do dự hỏi, "Đúng rồi, có phải lần trước tôi doạ cậu ấy không?"
Lâm đ*o Hành giải thích: "Không, tình huống của cậu bé khá đặc biệt, lần sau khi nói chuyện, cô đừng nhìn chằm chằm vào cậu bé là được rồi."
"Vâng." Giai Bảo hiểu rõ.
Lâm đ*o Hành kéo về chủ đề, "Nghiêm Nghiêm ở trong ngăn kéo phòng ngủ tìm được một tấm ảnh Hàn Quốc, trên đó có một cô bé bốn năm tuổi và một cậu bé mười một mười hai tuổi, tấm ảnh đó là của cô?"
“Ôi!" Giai Bảo đối với tấm ảnh này có ấn tượng, "Đúng là tôi, tìm được trong ngăn kéo phòng ngủ sao?"
"Ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, rơi vào trong khe hở. Đợi tí nữa tôi đưa cho cô?" Lâm đ*o Hành hỏi ý kiến. Loại ảnh cũ kỹ này đối phương không nhất định còn muốn.
"Vâng, anh tiện thì cầm xuống, cám ơn." Giai Bảo nói thẳng.
Lâm đ*o Hành hỏi: "Cô gái trong ảnh là cô?"
"Là tôi."
"Vậy còn chàng trai?" Anh hỏi.
"Là anh tôi."
"Cô có anh trai? Anh ruột?"
"Là anh ruột." Giai Bảo trả lời.
"Anh cô làm việc ở đây?" Nhìn tuổi, anh của cô lớn hơn không ít so với cô.
Giai Bảo lắc đầu: "Anh ấy không ở chỗ này." Thấy Lâm đ*o Hành ho khan vài tiếng, dường như cổ họng không tốt, ánh mắt cô dừng trên hầu kết anh.
Cuống họng Lâm đ*o Hành không thoải mái, anh tính nhẩm thời gian, một ngày trước tới nơi này thuê phòng anh vừa làm xong phẫu thuật polyp thanh quản, lúc này, cách thời hạn im lặng hai tuần còn khoảng chín tiếng nữa.
Anh nhếch khóe miệng, nhìn Giai Bảo, nói: "Không có gì, trước đó làm phẫu thuật polyp thanh quản, cho nên 2 tuần không thể nói chuyện."
"À..." Một thầy cô đã từng nhắc đến bệnh này, nguyên nhân bệnh là do nói quá nhiều, khiến cho cuống họng khàn đau đớn."Hai tuần ư? Bây giờ anh có thể nói chuyện rồi?" Giai Bảo hỏi.
Lâm đ*o Hành khẽ gật đầu, lập lờ nước đôi "Ừ".
Thật ra bác sĩ từng đề nghị anh tốt nhất để cho dây thanh quản nghỉ ngơi một tháng.
Hành trình còn chưa đến một nửa, trên đường đã có thể nhìn thấy công nhân môi trường, chiếc chổi sàn sạt khiến cho rạng sáng mùa hè không còn yên lặng.
"Nghe nói cô học phát thanh viên?" Lâm đ*o Hành hỏi.
"... Ừ." Giai Bảo nghiêng đầu nhìn anh, "Cậu mợ tôi nói?"
"Ừ...." Lâm đ*o Hành gật đầu, "Cô học trường gì?"
"Đại học truyền thông." Giai Bảo trả lời.
"Năm ngoái thi Đại học được bao nhiêu điểm?"
Giai Bảo: "..."
Cô lại nhớ tới ngày đó đối phương ở bên tai cô nói "Tôi còn chưa kịp nói ", Giai Bảo vô thức chà xát lỗ tai nóng hầm hập.
Lâm đ*o Hành cao hơn khoảng một cái đầu so với cô, ánh mắt dời xuống phía dưới, vừa vặn có thể bắt được biểu lộ nhỏ của cô.
Không hiểu sao anh nhớ tới hôm trước cô cầm sách vở, ngồi ở đằng sau quầy thu ngân, thỉnh thoảng liếc trộm, khóe miệng của anh lại cong lên như ngày đó.
"... Tôi là sinh viên nghệ thuật." Giai Bảo rốt cuộc mở miệng.
"Tôi biết." Lâm đ*o Hành nói.
Giai Bảo báo thành tích văn hóa của mình.
Lâm đ*o Hành gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
Báo thành tích thi Đại học cho anh xong, Giai Bảo có cảm giác tảng đá trong lòng rơi xuống, cô đi về phía trước chạy chậm vài bước, móc ra chìa khóa, không thể chờ đợi ngồi xổm xuống mở cửa.
Lâm đ*o Hành đứng ở sau lưng cô, cúi đầu, mỉm cười nhìn cô ngồi xổm trên mặt đất.
Giai Bảo bật đèn lên, vào cửa ngồi xuống, hai chân như bị búa nện vào. Bụng dưới cô đau đến mức muốn đi WC, nhưng cô còn muốn tận tình làm chủ.
"Anh khát không? Muốn uống trà thảo mộc thì tự lấy." Giai Bảo nói.
"Không cần." Thật ra anh không uống trà thảo mộc.
Giai Bảo từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước, mỗi người một chai.
Không bao lâu, vợ chồng ông chủ Dụ đến, bọn họ lần đầu tiên nghe được Lâm đ*o Hành nói chuyện, không khỏi giật mình.
Nửa giờ sau Lâm đ*o Hành nhét đầy bao tử rời đi, mặt trời còn chưa hiện ra, sắc trời đã sáng, trên đường cái có một chút xe đi lại.
Anh đi tới cửa quay đầu lại, thấy Giai Bảo còn ghé vào trên bàn cơm nghỉ ngơi, có lẽ đối phương phát hiện được ánh mắt ở cửa ra vào, cô ngẩng đầu miễn cưỡng vẫy tay với anh.
Lâm đ*o Hành cười, đáp lại bằng tay “Gặp lại”.
Ít nhất đã hai mươi tiếng không chợp mắt, Lâm đ*o Hành ngủ một giấc đến trưa, cuối cùng anh bị tiếng động trong phòng khách đánh thức.
Anh đi chân đất, còn buồn ngủ đi ra ngoài, hai người trong phòng khách một người nhìn TV chơi game, một người liếc ban công nhìn dưới nhà.
"Đánh thức cậu rồi?" Lão Hàn vội quay đầu lại hỏi anh.
Anh nói xem? Lâm đ*o Hành rót một cốc nước.
"Dưới lầu đang quay phim." Lão Hàn nói.
Tôi biết chứ.
"Cậu về khi nào thế?"
Lâm đ*o Hành ra hiệu bằng tay, tầm năm giờ.
"Bận như vậy sao? Vậy cậu ngủ thêm một lát đi, chúng tôi sẽ nhỏ tiếng." Lão Hàn gọi Nghiêm Nghiêm, "Chỉnh nhỏ âm thanh đi."
Lâm đ*o Hành cầm cốc nước đi đến ban công, nhìn xuống dưới.
Quần chúng vây xem khá nhiều, anh chỉ thấy quay phim khiêng máy móc đứng ở cửa ra vào.
Lão Hàn ngừng chơi, đi tới nói: "Biết đài nào không?"
Lâm đ*o Hành lắc đầu.
"Cậu đoán xem tiết mục gì?"
Lâm đ*o Hành dùng khẩu hình miệng, mỹ thực.
"Ăn á? Làm sao cậu biết?" Lão Hàn nói.
Lâm đ*o Hành không đáp.
"Này, có muốn đi xuống xem một chút không?"
Lâm đ*o Hành không có hứng thú, anh lắc đầu.
Quần chúng vây xem dưới nhà chậm rãi nhường ra một con đường, trong tiệm cơm một cô gái tóc dài đi ra, nói gì đó với quay phim, sau đó hai người đánh giá chung quanh, lúc ngẩng đầu vô ý quét đến ban công tầng hai.
"Thầy Lâm? Thầy Xá?" Cô gái tóc dài vui mừng.
"Ha ha." Lão Hàn đập cánh tay Lâm đ*o Hành, "Là Lê Uyển Nhân, thật là khéo nha. Đi, xuống dưới nhìn xem."
Lê Uyển Nhân cũng vẫy tay ở dưới nhà.
Lâm đ*o Hành suy nghĩ, lại bảo Lão Hàn chờ một lát, anh về phòng ngủ mở ngăn kéo ra, mang theo tấm ảnh.