Khát Hạ
Chương 5
Sau khi ăn xong về nhà, Lâm đ*o Hành đuổi Nghiêm Nghiêm đi phòng ngủ xem sách một lát, Lão Hàn cầm điện thoại chơi game.
Tình huống của Nghiêm Nghiêm đặc biệt, cậu học mọi thứ rất nhanh, chỉ số thông minh không có vấn đề, nhưng cậu không thích ở chung với người. Lão Hàn nói khi còn bé cậu cũng không như vậy, khi đó Nghiêm Nghiêm nghịch ngợm gây sự, khiến cho người ta đau đầu, cho đến khi năm đó xảy ra sự cố, cha mẹ cậu đều mất, chỉ mỗi cậu còn sống, sau đó cậu dần dần biến thành như bây giờ.
Trong lúc Lâm đ*o Hành làm việc thì quen Lão Hàn, mấy năm nay ở chung với hai chú cháu họ, Nghiêm Nghiêm mới chậm rãi thân cận với anh. Anh nhớ tới hình ảnh trước đó nhìn thấy Phùng Giai Bảo nói chuyện với Nghiêm Nghiêm, hai người một người ngồi một người đứng, đầu cùng dán vào bàn, khá là thú vị.
Vừa rồi lúc tính tiền không gặp được cô, lại thấy quầy thu ngân bày ra sách vở, trên đó là tên chương trình học quen thuộc, bìa sách thì lạ lẫm.
Mười năm thời gian biến chuyển từng ngày, bữa cơm hôm nay lại gợi ra không không ít hồi ức thời đại học.
Lâm đ*o Hành nằm trên ghế sa lon duỗi lưng một cái, đang chuẩn bị lấy lại tinh thần trở về phòng làm việc, Nghiêm Nghiêm bỗng nhiên mở cửa phòng ngủ đi ra.
Chờ cậu đến gần, Lâm đ*o Hành mới nhìn thấy trong lòng bàn tay cậu cầm một tấm ảnh Hàn Quốc.
Lâm đ*o Hành cầm lấy xem, trong ảnh là một nam một nữ, nam tầm mười một mười hai tuổi, nữ còn là một cô bé nhỏ tuổi. Cô bé cắt tóc mái ngang trán, cười toe toét nhìn ống kính, có lẽ bởi vì thiếu răng cửa, nụ cười này thật ngốc nghếch, cùng với cô thiếu nữ xinh đẹp học năm nhất hiện tại chả giống chút nào.
Nhưng mà Lâm đ*o Hành liếc mắt đã nhận ra cô bé này là Phùng Giai Bảo.
Lâm đ*o Hành hỏi, ở đâu ra?
Nghiêm Nghiêm vẫy tay, Lâm đ*o Hành đi theo cậu vào phòng ngủ, Nghiêm Nghiêm mở ngăn kéo tủ đầu giường, rút đi tấm ảnh trong tay Lâm đ*o Hành, nhét vào trong khe hở góc ngăn kéo.
Cái này còn chưa đủ, cậu còn đẩy sâu vào trong, cho đến khi tấm ảnh chỉ lộ ra một góc rất nhỏ.
Lâm đ*o Hành đã hiểu, tấm ảnh kẹt trong khe, giấu quá sâu không bị chủ nhân phát hiện.
Làm khó Nghiêm Nghiêm có thể tìm được nó, Lâm đ*o Hành xoa đầu cậu, không phải nói đọc sách sao?
Anh lại bảo Nghiêm Nghiêm trung thực học tập, trước khi đi anh rút tấm ảnh từ trong khe ra.
Thứ sáu hôm sau chỉ có hai môn, Phùng Giai Bảo và Thi Khai Khai ngồi ở vị trí bên trong, lúc nghỉ giữa khóa hai người lướt web mua sắm đồ du lịch.
"Tớ muốn mua bikini, mua ba bộ! Cậu có mua hay không?" Thi Khai Khai hỏi.
"Để nói sau đi, tớ mua xịt chống nắng đã." Giai Bảo nói.
"Đúng đúng đúng, chống nắng mới là quan trọng!" Thi Khai Khai lại tìm kiếm chống nắng.
"Còn có xịt chống muỗi." Giai Bảo nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng, xịt chống muỗi cũng quan trọng." Thi Khai Khai gật đầu.
Phùng Giai Bảo lấy bản ghi chép trong điện thoại ra, chụp màn hình gửi cho Thi Khai Khai, bảo cô ấy dựa vào đó mua.
"Các cậu định đi Laga Espa hả?" Lý Nhạc Bân ngồi phía sau hỏi.
Thi Khai Khai nhìn chằm chằm vào điện thoại trả lời: "Đúng vậy, tiền cũng đã nộp rồi."
"Đoàn các cậu đăng kí còn chỗ không?"
"Cậu cũng muốn đi?" Thi Khai Khai quay đầu.
"Đúng vậy, thế nào, còn đăng kí được không?"
"Tớ không rõ lắm." Thi Khai Khai nói.
"Chỉ có một mình cậu sao?" Phùng Giai Bảo quay đầu nhìn về phía Lý Nhạc Bân, "Tớ giúp cậu hỏi công ty du lịch."
"Chỉ một mình tớ." Lý Nhạc Bân trả lời.
Thi Khai Khai nói: "Một mình cậu á? Cậu xác định muốn đi? Làm bạn với chúng tớ à?"
Lần trước Phùng Giai Bảo đã thêm wechat của Ân Hồng người phụ trách công ty du lịch, cô nhắn tin qua, rất nhanh nhận được trả lời.
Cô ngắt lời hai người kia, "Bên công ty du lịch kia nói đã đủ số người rồi."
"Đủ rồi?" Lý Nhạc Bân vẻ mặt thất vọng.
Chuông vào học vang lên, Thi Khai Khai xoay người trở lại, dí sát vào Phùng Giai Bảo nói: "Cậu nói Lý Nhạc Bân đi là vì tớ hay cậu?"
Phùng Giai Bảo cảm thấy Thi Khai Khai suy nghĩ quá sâu xa, người ta chỉ muốn đi du lịch mà thôi, liên quan gì đến các cô.
Thi Khai Khai để tay lên bả vai cô, lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi vẫn là quá đơn thuần, có rảnh soi gương nhiều một chút, thưởng thức vẻ đẹp của mình."
Phùng Giai Bảo cười ra tiếng, giảng viên ở trên bục giảng ngẩng đầu, cô vội vàng che miệng.
Buổi tối Giai Bảo lại mất ngủ, lúc đi WC lướt qua gương chợt nhớ tới ban ngày Thi Khai Khai nói câu vui đùa kia, cô bật đèn lên, soi gương, cẩn thận dò xét người trong gương.
Mới bắt đầu mùa hè, cô đã cảm giác mình gầy đi không ít, cô cầu nguyện mùa thu nhanh đến, để cô có thể ăn ngon, ngủ ngon.
Phùng Giai Bảo xoa bóp đôi má giống như thiếu thịt của mình.
Lại trở về giường, cô nhắm mắt nằm, một lúc lâu lại trợn mắt, xem thời gian, ba giờ sáng.
Cô rời giường mặc đồ vận động, lúc xuống nhà mợ đang ở phòng bếp, hôm nay người đài truyền hình tới quay tiết mục, hai ông bà chuẩn bị đi chợ chọn lựa nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất.
Mợ trông thấy Giai Bảo, hỏi cô: "Sao sớm như vậy đã đi chạy bộ, không ngủ thêm một lát?"
"Cháu muốn chạy đến tiệm cơm luôn, vừa vặn dọn vệ sinh."
Từ nơi này chạy đến tiệm cơm tầm khoảng hơn nửa tiếng, mợ biết Giai Bảo có tật xấu mùa hè giảm cân, vận động mệt mỏi có lẽ có thể ngủ ngon giấc, bà lại bảo Giai Bảo trên đường chú ý an toàn.
Rạng sáng trời chưa sáng, thành phố vẫn còn trong lúc ngủ say, không khí không khô nóng nặng nề giống ban ngày, Lâm đ*o Hành lái xe không bật điều hòa, anh mở xe đón gió, lái xe đi trên đường cái.
Hôm nay đoàn đội tăng ca họp, Lão Hàn lo lắng Nghiêm Nghiêm, Lâm đ*o Hành bảo anh ta về trước, còn anh bận rộn cùng các đồng nghiệp đến tận bây giờ.
Lúc này anh vừa mệt vừa đói, muốn hút thuốc nâng cao tinh thần, nhưng mà vừa phải tuân theo lời dặn của bác sĩ không được hút thuốc uống rượu.
Lập tức sắp vào cư xá, anh ngáp một cái, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới trên lối đi bộ Phùng Giai Bảo đang xoay người nôn mửa.
Ban đầu anh cho rằng mình ngộ nhận rồi, không biết tại sao lại vô duyên vô cớ nghĩ đến đối phương, chờ xe dừng lại, anh mới xác định mình không nhận lầm người.
Lâm đ*o Hành ấn còi ô tô.
Giai Bảo một tay vịn đầu gối, một tay chống lưng, cong lưng nôn ọe. Nghe thấy tiếng còi, cô ngước mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của Lâm đ*o Hành trong cành tranh tối tranh sáng, đầu óc cô trống rỗng.
Ý thức đều không có, cô thu lại ánh mắt tiếp tục nôn mửa, nhưng vẫn không nôn ra được gì, hai chân càng ngày càng mềm nhũn, cô khó có thể đứng thẳng.
Lâm đ*o Hành nhanh chóng tháo dây an toàn ra, mở cửa đi đến bên cạnh cô, bắt được cánh tay cô, cảm giác cơ thể cô khuỵu xuống, tay kia đỡ cô đứng dậy.
Có thể đứng hay không?
Khó chịu ở đâu? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?
Có thể nói hay không? Cô nói câu nào đó đi!
Phùng Giai Bảo khó chịu dường như cơ thể không phải của mình, đã thoát hẳn khỏi sự khống chế, cô đầu váng mắt hoa, như có tấm bình bay loạn trong không khí đụng vào.
Cô làm sao còn có thể dùng ánh mắt trao đổi với Lâm đ*o Hành, cũng không có khả năng biết anh đang hỏi cái gì.
Sức nặng cả người cô đều dồn lên người đàn ông này, Giai Bảo bắt lấy góc áo đối phương, người dán vào ngực anh.
Lâm đ*o Hành thấy cô dường như không nôn ra được, anh lại nâng người lên một chút, muốn làm cho đối phương đứng vững. Đối phương từ cầm lấy góc áo của anh đổi thành bắt lấy phần áo trước ngực anh.
Lâm đ*o Hành cầm lấy cánh tay cô, ánh mắt đối diện với mặt cô, tóc cô trên trán ướt đẫm, vốn là đôi má trắng nõn lúc này đỏ bừng, hai mắt dường như còn không tìm được tiêu cự.
Lâm đ*o Hành lấy một tay kiểm tra trán cô, tay kia giữ chặt cô, chỉ có thể để cô dán sát vào ngực, trong ngực dán một cơ thể lạ lẫm yếu đuối, hơn nữa đối với anh mà nói quá mức nhỏ gầy, anh có nửa giây cứng ngắc.
Rồi sau đó anh tập trung sự chú ý lên trán của cô, trán vẫn mát đấy.
Vận động quá mạnh.
Lúc Lâm đ*o Hành thả tay xuống, tiện thể vén sợi tóc ẩm ướt của cô ra sau.
Hiện tại đã khỏe chưa?
Có thể đứng hay không? Có thể nói hay không?
Phần áo trước ngực bị tóm chặt, trong ngực vẫn là trọng lượng của cô.
"Phùng Giai Bảo."
Lâm đ*o Hành mở miệng.
Trong thành phố say ngủ yên tĩnh im ắng, trong lúc ý thức hỗn loạn Giai Bảo nghe thấy một giọng nói, như nhạc khí cổ xưa phủ đầy bụi đã lâu, bụi lơ lửng trong bóng đêm kéo ra, mang theo trầm thấp khàn khàn, nhớ kỹ tên của cô ——
Phùng Giai Bảo.
Giai Bảo ngẩn người, tấm bình che dần dần biến mất, ánh mắt mơ hồ của cô đã có tiêu cự.
Tình huống của Nghiêm Nghiêm đặc biệt, cậu học mọi thứ rất nhanh, chỉ số thông minh không có vấn đề, nhưng cậu không thích ở chung với người. Lão Hàn nói khi còn bé cậu cũng không như vậy, khi đó Nghiêm Nghiêm nghịch ngợm gây sự, khiến cho người ta đau đầu, cho đến khi năm đó xảy ra sự cố, cha mẹ cậu đều mất, chỉ mỗi cậu còn sống, sau đó cậu dần dần biến thành như bây giờ.
Trong lúc Lâm đ*o Hành làm việc thì quen Lão Hàn, mấy năm nay ở chung với hai chú cháu họ, Nghiêm Nghiêm mới chậm rãi thân cận với anh. Anh nhớ tới hình ảnh trước đó nhìn thấy Phùng Giai Bảo nói chuyện với Nghiêm Nghiêm, hai người một người ngồi một người đứng, đầu cùng dán vào bàn, khá là thú vị.
Vừa rồi lúc tính tiền không gặp được cô, lại thấy quầy thu ngân bày ra sách vở, trên đó là tên chương trình học quen thuộc, bìa sách thì lạ lẫm.
Mười năm thời gian biến chuyển từng ngày, bữa cơm hôm nay lại gợi ra không không ít hồi ức thời đại học.
Lâm đ*o Hành nằm trên ghế sa lon duỗi lưng một cái, đang chuẩn bị lấy lại tinh thần trở về phòng làm việc, Nghiêm Nghiêm bỗng nhiên mở cửa phòng ngủ đi ra.
Chờ cậu đến gần, Lâm đ*o Hành mới nhìn thấy trong lòng bàn tay cậu cầm một tấm ảnh Hàn Quốc.
Lâm đ*o Hành cầm lấy xem, trong ảnh là một nam một nữ, nam tầm mười một mười hai tuổi, nữ còn là một cô bé nhỏ tuổi. Cô bé cắt tóc mái ngang trán, cười toe toét nhìn ống kính, có lẽ bởi vì thiếu răng cửa, nụ cười này thật ngốc nghếch, cùng với cô thiếu nữ xinh đẹp học năm nhất hiện tại chả giống chút nào.
Nhưng mà Lâm đ*o Hành liếc mắt đã nhận ra cô bé này là Phùng Giai Bảo.
Lâm đ*o Hành hỏi, ở đâu ra?
Nghiêm Nghiêm vẫy tay, Lâm đ*o Hành đi theo cậu vào phòng ngủ, Nghiêm Nghiêm mở ngăn kéo tủ đầu giường, rút đi tấm ảnh trong tay Lâm đ*o Hành, nhét vào trong khe hở góc ngăn kéo.
Cái này còn chưa đủ, cậu còn đẩy sâu vào trong, cho đến khi tấm ảnh chỉ lộ ra một góc rất nhỏ.
Lâm đ*o Hành đã hiểu, tấm ảnh kẹt trong khe, giấu quá sâu không bị chủ nhân phát hiện.
Làm khó Nghiêm Nghiêm có thể tìm được nó, Lâm đ*o Hành xoa đầu cậu, không phải nói đọc sách sao?
Anh lại bảo Nghiêm Nghiêm trung thực học tập, trước khi đi anh rút tấm ảnh từ trong khe ra.
Thứ sáu hôm sau chỉ có hai môn, Phùng Giai Bảo và Thi Khai Khai ngồi ở vị trí bên trong, lúc nghỉ giữa khóa hai người lướt web mua sắm đồ du lịch.
"Tớ muốn mua bikini, mua ba bộ! Cậu có mua hay không?" Thi Khai Khai hỏi.
"Để nói sau đi, tớ mua xịt chống nắng đã." Giai Bảo nói.
"Đúng đúng đúng, chống nắng mới là quan trọng!" Thi Khai Khai lại tìm kiếm chống nắng.
"Còn có xịt chống muỗi." Giai Bảo nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng, xịt chống muỗi cũng quan trọng." Thi Khai Khai gật đầu.
Phùng Giai Bảo lấy bản ghi chép trong điện thoại ra, chụp màn hình gửi cho Thi Khai Khai, bảo cô ấy dựa vào đó mua.
"Các cậu định đi Laga Espa hả?" Lý Nhạc Bân ngồi phía sau hỏi.
Thi Khai Khai nhìn chằm chằm vào điện thoại trả lời: "Đúng vậy, tiền cũng đã nộp rồi."
"Đoàn các cậu đăng kí còn chỗ không?"
"Cậu cũng muốn đi?" Thi Khai Khai quay đầu.
"Đúng vậy, thế nào, còn đăng kí được không?"
"Tớ không rõ lắm." Thi Khai Khai nói.
"Chỉ có một mình cậu sao?" Phùng Giai Bảo quay đầu nhìn về phía Lý Nhạc Bân, "Tớ giúp cậu hỏi công ty du lịch."
"Chỉ một mình tớ." Lý Nhạc Bân trả lời.
Thi Khai Khai nói: "Một mình cậu á? Cậu xác định muốn đi? Làm bạn với chúng tớ à?"
Lần trước Phùng Giai Bảo đã thêm wechat của Ân Hồng người phụ trách công ty du lịch, cô nhắn tin qua, rất nhanh nhận được trả lời.
Cô ngắt lời hai người kia, "Bên công ty du lịch kia nói đã đủ số người rồi."
"Đủ rồi?" Lý Nhạc Bân vẻ mặt thất vọng.
Chuông vào học vang lên, Thi Khai Khai xoay người trở lại, dí sát vào Phùng Giai Bảo nói: "Cậu nói Lý Nhạc Bân đi là vì tớ hay cậu?"
Phùng Giai Bảo cảm thấy Thi Khai Khai suy nghĩ quá sâu xa, người ta chỉ muốn đi du lịch mà thôi, liên quan gì đến các cô.
Thi Khai Khai để tay lên bả vai cô, lắc đầu nói: "Người trẻ tuổi vẫn là quá đơn thuần, có rảnh soi gương nhiều một chút, thưởng thức vẻ đẹp của mình."
Phùng Giai Bảo cười ra tiếng, giảng viên ở trên bục giảng ngẩng đầu, cô vội vàng che miệng.
Buổi tối Giai Bảo lại mất ngủ, lúc đi WC lướt qua gương chợt nhớ tới ban ngày Thi Khai Khai nói câu vui đùa kia, cô bật đèn lên, soi gương, cẩn thận dò xét người trong gương.
Mới bắt đầu mùa hè, cô đã cảm giác mình gầy đi không ít, cô cầu nguyện mùa thu nhanh đến, để cô có thể ăn ngon, ngủ ngon.
Phùng Giai Bảo xoa bóp đôi má giống như thiếu thịt của mình.
Lại trở về giường, cô nhắm mắt nằm, một lúc lâu lại trợn mắt, xem thời gian, ba giờ sáng.
Cô rời giường mặc đồ vận động, lúc xuống nhà mợ đang ở phòng bếp, hôm nay người đài truyền hình tới quay tiết mục, hai ông bà chuẩn bị đi chợ chọn lựa nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất.
Mợ trông thấy Giai Bảo, hỏi cô: "Sao sớm như vậy đã đi chạy bộ, không ngủ thêm một lát?"
"Cháu muốn chạy đến tiệm cơm luôn, vừa vặn dọn vệ sinh."
Từ nơi này chạy đến tiệm cơm tầm khoảng hơn nửa tiếng, mợ biết Giai Bảo có tật xấu mùa hè giảm cân, vận động mệt mỏi có lẽ có thể ngủ ngon giấc, bà lại bảo Giai Bảo trên đường chú ý an toàn.
Rạng sáng trời chưa sáng, thành phố vẫn còn trong lúc ngủ say, không khí không khô nóng nặng nề giống ban ngày, Lâm đ*o Hành lái xe không bật điều hòa, anh mở xe đón gió, lái xe đi trên đường cái.
Hôm nay đoàn đội tăng ca họp, Lão Hàn lo lắng Nghiêm Nghiêm, Lâm đ*o Hành bảo anh ta về trước, còn anh bận rộn cùng các đồng nghiệp đến tận bây giờ.
Lúc này anh vừa mệt vừa đói, muốn hút thuốc nâng cao tinh thần, nhưng mà vừa phải tuân theo lời dặn của bác sĩ không được hút thuốc uống rượu.
Lập tức sắp vào cư xá, anh ngáp một cái, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới trên lối đi bộ Phùng Giai Bảo đang xoay người nôn mửa.
Ban đầu anh cho rằng mình ngộ nhận rồi, không biết tại sao lại vô duyên vô cớ nghĩ đến đối phương, chờ xe dừng lại, anh mới xác định mình không nhận lầm người.
Lâm đ*o Hành ấn còi ô tô.
Giai Bảo một tay vịn đầu gối, một tay chống lưng, cong lưng nôn ọe. Nghe thấy tiếng còi, cô ngước mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của Lâm đ*o Hành trong cành tranh tối tranh sáng, đầu óc cô trống rỗng.
Ý thức đều không có, cô thu lại ánh mắt tiếp tục nôn mửa, nhưng vẫn không nôn ra được gì, hai chân càng ngày càng mềm nhũn, cô khó có thể đứng thẳng.
Lâm đ*o Hành nhanh chóng tháo dây an toàn ra, mở cửa đi đến bên cạnh cô, bắt được cánh tay cô, cảm giác cơ thể cô khuỵu xuống, tay kia đỡ cô đứng dậy.
Có thể đứng hay không?
Khó chịu ở đâu? Có cần đưa cô đi bệnh viện không?
Có thể nói hay không? Cô nói câu nào đó đi!
Phùng Giai Bảo khó chịu dường như cơ thể không phải của mình, đã thoát hẳn khỏi sự khống chế, cô đầu váng mắt hoa, như có tấm bình bay loạn trong không khí đụng vào.
Cô làm sao còn có thể dùng ánh mắt trao đổi với Lâm đ*o Hành, cũng không có khả năng biết anh đang hỏi cái gì.
Sức nặng cả người cô đều dồn lên người đàn ông này, Giai Bảo bắt lấy góc áo đối phương, người dán vào ngực anh.
Lâm đ*o Hành thấy cô dường như không nôn ra được, anh lại nâng người lên một chút, muốn làm cho đối phương đứng vững. Đối phương từ cầm lấy góc áo của anh đổi thành bắt lấy phần áo trước ngực anh.
Lâm đ*o Hành cầm lấy cánh tay cô, ánh mắt đối diện với mặt cô, tóc cô trên trán ướt đẫm, vốn là đôi má trắng nõn lúc này đỏ bừng, hai mắt dường như còn không tìm được tiêu cự.
Lâm đ*o Hành lấy một tay kiểm tra trán cô, tay kia giữ chặt cô, chỉ có thể để cô dán sát vào ngực, trong ngực dán một cơ thể lạ lẫm yếu đuối, hơn nữa đối với anh mà nói quá mức nhỏ gầy, anh có nửa giây cứng ngắc.
Rồi sau đó anh tập trung sự chú ý lên trán của cô, trán vẫn mát đấy.
Vận động quá mạnh.
Lúc Lâm đ*o Hành thả tay xuống, tiện thể vén sợi tóc ẩm ướt của cô ra sau.
Hiện tại đã khỏe chưa?
Có thể đứng hay không? Có thể nói hay không?
Phần áo trước ngực bị tóm chặt, trong ngực vẫn là trọng lượng của cô.
"Phùng Giai Bảo."
Lâm đ*o Hành mở miệng.
Trong thành phố say ngủ yên tĩnh im ắng, trong lúc ý thức hỗn loạn Giai Bảo nghe thấy một giọng nói, như nhạc khí cổ xưa phủ đầy bụi đã lâu, bụi lơ lửng trong bóng đêm kéo ra, mang theo trầm thấp khàn khàn, nhớ kỹ tên của cô ——
Phùng Giai Bảo.
Giai Bảo ngẩn người, tấm bình che dần dần biến mất, ánh mắt mơ hồ của cô đã có tiêu cự.