Huyền Thiên
Chương 380: Mở ra tầng một bảo khố
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Thoáng nháy mắt, trong cung điện đã là ba tháng sau.
Ba tháng này Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng chìm trong song tu, không có lúc nào lười biếng. Cũng trong lúc này, Dương Thiên Lôi càng điên cuồng cắn nuốt một số lượng lớn đan dược tăng cường pháp lực, chỉ trong vòng một tháng, hắn đã thôi luyện Nê Hoàn Thượng Đan đến cảnh giới viên mãn.
- Hô~~~
Thở ra một hơi dài, Dương Thiên Lôi cùng Tiêu Như Mộng, hai người chậm rãi mở mắt ra.
Trên người hoàn toàn xích lõa, lúc này đang quyện lại cùng với nhau trong một tư thế hết sức kỳ dị.
Hai người nhìn nhau một cái, liền nhẹ nhàng tách ra, Dương Thiên Lôi ngồi xếp bằng xuống xong, trực tiếp ôm lấy eo thon của Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng nhấc một cái, đã đưa Tiêu Như Mộng ngồi đối diện trên đùi của mình, mà Tiêu Như Mộng thì tách hai chân ra quấn lấy vòng eo Dương Thiên Lôi, hai tay vòng lại ôm lấy cổ Dương Thiên Lôi, dựa đầu vào vai của hắn.
Trong ba tháng này, dưới sự tiến công vô cùng cẩn mật của Dương Thiên Lôi, cùng với sự tiếp xúc thân mật cùng với hắn, sự sợ hãi trong lòng Tiêu Như Mộng đã giảm đi rất nhiều, nếu không nhất định không thể nào có thể ôm hắn trong cái tư thế hết sức thân mật và trêu người như thế này.
Phải biết rằng, giờ phút này, cái thứ cứng cỏi mạnh mẽ mà nóng rực của Dương Thiên Lôi đang hoàn toàn bị kiều đồn tròn trĩnh tràn đầy dụ hoặc của Tiêu Như Mộng ngồi lên, khoảng cách giữa hai khu vực riêng tư của hai người hết sức gần. Nếu là lúc trước mà nói, sợ rằng Tiêu Như Mộng sớm đã thét lên một tiếng chói tai, mặt mày tái nhợt…
- Cảnh giới Tiên Thiên cấp tám đỉnh phong, Mộng Mộng, ca rất nhanh sẽ đột phá tới Tiên Thiên cấp chín, Phá Đan Thành Anh! Nguyên Anh Tiểu Mộng Mộng của ngươi sắp có bạn rồi, hắc hắc!
Dương Thiên Lôi dịu dàng vuốt ve bờ lưng trắng mịn nõn nà của Tiêu Như Mộng, cảm thụ sự mềm mại tròn đầy ngay trước ngực, đắc ý mà nói.
- Ta cũng tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên cấp chín đỉnh phong rồi, còn kém một chút xíu nữa, hẳn là có thể chạm tới chướng bích độ phá cảnh giới rồi!
Tiêu Như Mộng mang theo một tia thẹn thùng, ôn nhu đáp.
- Âm Dương Niết Bàn kinh này có hiệu quả tu luyện xác thực là kinh người, phải biết rằng, hai người chúng ta còn chưa chính thức linh nhục giao dung nữa, nếu như….
Dương Thiên Lôi nói tới đây, ánh mắt lén đưa sang phía Tiêu Như Mộng, quả nhiên lời còn chưa dứt, Tiêu Như Mộng đã đột nhiên dùng sức ôm lấy mình, ngay cả nhịp đập trái tim nàng cũng tăng lên rất nhiều.
- Thiên Lôi, ta…
Giọng nói Tiêu Như Mộng có chút run rẩy, chẳng qua không nói thêm gì nữa.
- Mộng Mộng, ngươi cố kỵ thân phận sư đồ của chúng ta đúng không?
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nâng khuông mặt Tiêu Như Mộng lên trước mặt, chăm chú nhìn vào ánh mắt nàng, nói.
- Không.
Tiêu Như Mộng lắc đầu, trong ánh mắt chợt hiện một tia thống khổ, nói:
- Sư phụ…, nếu như sư phụ còn cố kỵ thân phận sư đồ của chúng ta, há lại cùng với ngươi…. Làm ra bộ dạng như bây giờ sao.
Đúng như lời Tiêu Như Mộng nói. Hai người trước kia còn giả làm đạo lữ mà song tu, ít nhất cũng còn một chút tia căng thẳng cuối cùng, trên người nhất định cũng không hoàn toàn xích lõa như vậy, hơn nữa bộ ngực hoàn mỹ của Tiêu Như Mộng, cũng chính là cấm địa đối với Dương Thiên Lôi.
Mà sự xuất hiện của Lâm Tâm Di lại phá vỡ sự căng thẳng của Tiêu Như Mộng, khiến quan hệ giữa hai người trực tiếp thăng lên tới trình độ không thể nào vãn hồi.
Hết thảy tất cả, Tiêu Như Mộng đều rõ ràng. Ngay lần đầu nàng quyết định xích lõam ngồi trước mặt Dương Thiên Lôi cũng đã quyết định nàng đã không thể nào xem hắn trở lại thành đồ đệ của nàng như trước, nàng cũng không thể còn lấy thân phận sư phụ để ở chung một chỗ với hắn nữa.
Dù sao trừ một bước cuối cùng kia còn chưa có bước qua, còn có cái gì chưa làm đâu?
Cái gì nên làm cũng đã làm hết cả.
- Vậy tại sao?
Dương Thiên Lôi mặc dù biết hỏi như vậy có thể khiến Tiêu Như Mộng đau lòng thêm lần nữa, nhưng vì "hạnh phúc" tương lai của mình và Tiêu Như Mộng, người anh em này không thể không hỏi.
Cuộc trường chinh vạn dặm không thể liều mạng xông lên ngày một ngày hai mà thành công được, phải có hùng tâm tráng trí cùng với trí tuệ, luôn luôn hướng về phía trước. Tiến tiến lùi lùi, không ngừng không nghỉ mà tiếp cận mục tiêu…
Tiêu Như Mộng dưới sự truy hỏi của Dương Thiên Lôi, trên mặt rốt cuộc lại hiện lên vẻ sợ hãi mà tái nhợt khiến người người nhìn thấy không thể không thương xót, nhìn về phía Dương Thiên Lôi, run rẩy nói:
- Thiên Lôi… sư phụ… Sư Phụ không thể, không nên nói nữa, được không?
- Được!
Dương Thiên Lôi ôm ngang Tiêu Như Mộng vào trong lòng, chuyển chủ đề:
- Mộng Mộng, hiện tại chúng ta phải mau chóng tăng cường thực lực. Trước khi Di tích đóng lại, chúng ta phải quay trở lại cửa vào, khởi động truyền tống trận mà quay về! Nếu không, có thể sẽ bị vây mãi ở bên trong Di tích này, trong cung điện của chúng ta cũng chỉ có thể tu luyện sáu năm mà thôi!
- Sáu năm…
Tiêu Như Mộng nhẹ giọng đáp:
- Trong thời gian sáu năm, chúng ta ở đây có lẽ có thể tu luyện tới cảnh giới Thiên Tiên cấp chín đỉnh phong, nhưng muốn đột phá đến cảnh giới Thần Đạo, e rằng không thể nào. Vẫn như cũ không thể đối phó với ba tên cường giả Thần Đạo mà ngươi nói!
- Không sao. Chúng ta dốc sức thử một chút. Cho dù lúc đó không cách nào đối phó với bọn chúng, muốn chạy ra khỏi Di tích này khẳng định cũng không thành vấn đề! Hơn nữa…
Dương Thiên Lôi nói tới đây, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một tia ý vị.
- Hơn nữa cái gì?
- Đừng quên, trong cung điện này còn có một cái bảo khố mà ca vừa đoạt được, mà chủ nhân bảo khố này nói để lại truyền thừa của hắn! Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!
Trong mắt Dương Thiên Lôi lấp lánh hai đạo tinh quang, tràn đầy tự tin mà nói:
- Vừa khèo, linh đan dược vật tăng cường pháp lực trên người ta không còn dư là mấy, cho dù luyện hóa hết toàn bộ, phỏng chừng cũng không cách nào giúp ta đột phá bích chướng cảnh giới Tiên Thiên cấp tám, muốn nhanh chóng đề thăng lên tới cảnh giới Tiên Thiên cấp chín đỉnh phong, thì lại càng xa xa không đủ.
- Thời gian sáu năm quá ngắn, chỉ dựa vào chúng ta tự thân tu luyện tuyệt đối là không được! Dĩ nhiên, nếu như chúng ta có thể chính thức song tu… Ách, không nói cái này! Mộng Mộng, chúng ta tới tầng bảo khố xem qua một chút!
Tiêu Như Mộng nhìn Dương Thiên Lôi một cái, khẽ gật đầu. Một câu nói vô thâm của Dương Thiên Lôi, lại lần nữa khiến nàng rơi vào trong mâu thuẫn và rối trí.
Hai người mặc đạo bào vào, sóng vai đi về phía đại điện của tầng bảo khố.
Cùng lúc đó, Dương Thiên Lôi tinh thần khẽ động, cũng lặng lẽ không một tiếng động gọi Lăng Hy tới không gian não vực.
- Kêu ta tới làm gì? Xem các ngươi thân mật sao?
Lăng Hy vừa tiến vào trong não hải của Dương Thiên Lôi, lại không chút khách khí nào, nói.
- Ách, Lăng Hy, ngươi nghĩ gì vậy, chúng ta là đang tu luyện mà? Nếu như ngươi ghen tỵ thì cũng có thể tới a? Hắc hắc… Chúng ta cùng nhau hảo hảo nghiên cứu chuyện vui vẻ kia, tiến cảnh tuyệt đối có thể gọi là kinh người, nói không chừng một bước thăng lên cấp Thần Đạo ấy chứ!
- Đừng có mơ! Ta là Khí Linh! Khí Linh Phật Môn! Tâm tư ý tứ này của ngươi, hay là để lại cho Tiêu Mộng Mộng, Tử Hàm muội muội, Hương Hương tỷ, Thanh Nhã tỷ cùng với đông đảo các nàng đi! Nói, gọi ta tới làm gì, không biết ta đang thôi luyện Thiên Cương Quần Tinh trận sao?
- Khụ khụ… Lăng Hy, ca hiện tại muốn mở ra tầng một bảo khố!
- Mở ra bây giờ? Ngươi đã thôi luyện dung hợp được rồi sao?
Lăng Hy có chút khiếp sợ, hỏi.
- Dĩ nhiên, đúng như ngươi nói, song tu rất lợi hại!
- Đừng nói nhảm nữa, đi thôi!
Lăng Hy nói xong cũng không thèm nói thêm gì nữa. Truyện Tiên Hiệp
Cuộc nói chuyện giữa hai người trong não hải cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, Tiêu Như Mộng căn bản không cảm giác được Dương Thiên Lôi có gì khác thường.