Huyền Thiên
Chương 379: Cường giả thần đạo thì thế nào?
Hiện tượng bất thường này lập tích khiến cho Dương Thiên Lôi vừa chấn động vừa kích động dị thường!
Phải biết rằng mỗi lần hai người vuốt ve nhau, tuy rằng rất đắm đuối, nhưng trước sau vẫn bảo trì một tia thanh tỉnh, bất kể là thời điểm Dương Thiên Lôi nhịn không được hay là thời điểm Tiêu Như Mộng nhịn không được, sẽ đều lập tức khởi động "Âm Dương Niết Bàn Kinh" tiến vào trạng thái song tu. Thế nhưng mà, lần này, Tiêu Như Mộng không ngờ trong lúc vô tình, đã đạt đến "cao trào" mà không cần khởi động! Triệt để "triều phun" một lần! Chân chính phát tiết! Điều này thể hiện cái gì? Rõ ràng, Tiêu Như Mộng hoàn toàn đã đắm chìm bên trong khiêu khích (xx) của bản thân mình! Điều này cũng thể hiện rõ ràng nàng đã đem cỗ dục vọng khi mà bản thân mình luôn khiêu khích "phát tiết" nhưng mà bản thân nàng vẫn không có chân chính phát tiết dục vọng, phát tiết ra ngoài!
- Lãng phí, lãng phí! Quá lãng phí!
Trong nội tâm Dương Thiên Lôi vừa hưng phấn vừa tiếc nuối. Hắn vô cùng rõ ràng, thời điểm nữ nhân triều phun, đối với nam nhân mà nói chính là một khắc say lòng người đến cỡ nào!
Dương Thiên Lôi rốt cục chịu đựng không nổi, hạ thân bắt đầu nhúc nhích
- A!
Đương lúc Dương Thiên Lôi nóng dị thường như lửa đốt, như một cây thiết côn bị nung đỏ rực trực tiếp len vào giữa đôi bờ mông căng tròn của Tiêu Như Mộng, Tiêu Như Mộng nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi, đẩy Dương Thiên Lôi ra.
- Thiên Lôi…
Ánh mắt Tiêu Như Mộng mang theo một tia hoảng sợ, một tia thấp thỏm bất an cùng với một chút xin lỗi, ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi mà nhỏ nhẹ hô lên.
Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiêu Như Mộng, lúc bị Tiêu Như Mộng đẩy ra, Dương Thiên Lôi đang vì sự vọng động và nóng vội của mình mà hối hận, lại không nghĩ tới Tiêu Như Mộng lại có vẻ mặt như thế. Thoáng chốc, Dương Thiên Lôi đã mừng thầm trong lòng.
Con đường vạn lý, cuối cùng đã đi thêm được một bước thật dài nữa.
Thân hình lóe lên một cái, Dương Thiên Lôi lần nữa đi tới bên cạnh Tiêu Như Mộng lúc này đang hoàn toàn xích lõa, không nói hai lời, liền đem thân thể mềm mại kia ôm vào trong ngực, khúc nhạc đệm ngắn ngủi, lại bắt đầu.
Có lẽ là do tâm lý mang một chút áy náy, lần nữa quấn lấy nhau, Tiêu Như Mộng lại phi thường chủ động, lưỡi nhỏ thơm tho, thế mà còn thực hiện động tác cuồng dã hơn so với Dương Thiên Lôi, không ngừng hôn Dương Thiên Lôi.
Hai người trực tiếp ngã người xuống sàn thiên tinh thạch trong suốt trơn bóng, không nhiễm một hạt bụi.
Dương Thiên Lôi nằm dưới, Tiêu Như Mộng bên trên.
Bàn tay Dương Thiên Lôi thoải mái di động, du tẩu khắp người Tiêu Như Mộng, mà Tiêu Như Mộng thì đã thả lỏng người gục hẳn trên người Dương Thiên Lôi, điên cuồng hôn hít, trong miệng lại không kìm được mà phát ra trận trận rên rỉ, khiến dục hỏa Dương Thiên Lôi rất nhanh liền hừng hực bốc lên thiêu đốt thêm lần nữa.
Không nhịn được nữa, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên xiết chặt lấy vòng eo thon mảnh khảnh của Tiêu Như Mộng, hướng vị trí giữa hai chân nàng mà hạ thủ.
- Ưm…
Tiêu Như Mộng thốt lên một tiếng rên mê lòng người, nhất thời bị Dương Thiên Lôi kéo lùi ra sau một khoảng, rời khỏi miệng Dương Thiên Lôi.
Tiêu Như Mộng lặng lẽ mở mắt, ngay sau đó lại nhắm chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng, bị Dương Thiên Lôi giữ chặt lấy, hơn nữa lại từng chút từng chút bị Dương Thiên Lôi kéo xuống phía dưới hạ thân…
- Mộng Mộng, ngươi đáp ứng rồi…
Đến lúc xuống dưới tiểu phúc, Tiêu Như Mộng bắt đầu mâu thuẫn, sống chết không chịu để bị kéo xuống thêm nữa, Dương Thiên Lôi cũng chỉ có thể dùng một chút sức nhẹ nhàng, không thể trực tiếp dùng sức mạnh kèo xuống nữa, cho nên lúc này cũng chỉ có thể đem lời hứa của Tiêu Như Mộng khi trước mà dụ dỗ.
Phải biết rằng, Dương Thiên Lôi chờ đợi thời khắc này không phải ngày một ngày hai nữa rồi, chỉ tại thời điểm có mặt tiểu nha đầu Lâm Tâm Di kia, Tiêu Như Mộng chết sống gì cũng không chịu làm ra một bước này. Mà hiện tại chỉ có hai người ở đây, như vậy cũng khiến Dương Thiên Lôi cảm giác có một chút hy vọng.
- Ta… Ta sợ…
Tiêu Như Mộng nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, bỗng nhiên thanh âm lại càng nhỏ như tiếng muỗi kêu, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi, thậm chí là cầu khẩn của Dương Thiên Lôi, nàng vừa nói xong câu đó, bỗng nhiên lại lấy hết dũng khí, liền cúi đầu nhìn vào giữa hai chân Dương Thiên Lôi…
Đồng thời run run rẩy rẩy đem đôi bàn tay nhỏ bé của nàng đưa tới.
- Ô~~~
Ngay lúc bàn tay non mềm của Tiêu Như Mộng cắm lấy tiểu đệ đệ uy mãnh cường tráng của Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi nhịn không được mà rên lên một tiếng trầm thấp.
- Mộng Mộng ngoan…
Dục hỏa sớm đã thiêu đốt Dương Thiên Lôi nãy giờ, một đôi mắt lấp lánh đầy hưng phấn, quang mang khẽ chuyển, ngưng mắt nhìn về phía thân thể hoàn mỹ tới mức dụ người của Tiêu Như Mộng, lần nữa thốt lên.
Tiêu Như Mộng vừa chạm tới thứ đang cương lên và nóng như lửa ấy, cả thân thể đều phải run lên một lượt, lại nghe tiếng rên rỉ thoải mái của Dương Thiên Lôi, từ sâu trong lòng Tiêu Như Mộng bỗng lại cảm thấy một tia vui sướng, Dương Thiên Lôi thoải mái, nàng cũng sẽ cảm thấy thõa mãn, giờ phút này, nghe giọng nói phảng phất như thúc dục và kêu gọi của Dương Thiên Lôi, tiêu Như Mộng rốt cuộc hít vào một hơi thật dài, cố nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu tuyệt mỹ từng chút ghé sát về phía tiểu đệ đệ của Dương Thiên Lôi.
Tiêu Như Mộng thoang thoảng ngửi được một tia hương vị kỳ lạ, trong đầu lại nhớ đến động tác của tiểu nha đầu Lâm Tâm Di kia, cuối cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, chậm rãi từng chút một ngậm lấy vị tiểu đệ hùng tráng kia của Dương Thiên Lôi vào trong miệng.
Hai mắt Dương Thiên Lôi trợn lên hết cỡ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tiêu Như Mộng, chăm chú nhìn nàng từng chút một dùng đôi môi xinh bao bọc lấy thằng em ở dưới của mình, thứ tâm lý vui vẻ cùng với sảng khoái hết cỡ này, xa xa vượt qua cảm giác mà thân thể đem lại.
Tiêu Như Mộng lần đầu tiên trải qua hương vị làm "Ngọc nhân xuy tiêu" ( người ngọc thổi tiêu ), mặc dù đã thấy được Lâm Tâm Di làm qua không ít, hơn nữa cũng có thể nhận thức được một tia tinh túy ẩn chứa bên trong nó, nhưng nàng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng, việc trúc trắc là không thể tránh khỏi, nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là nàng chịu đi tới một bước này, khiến cho tâm hồn Dương Thiên Lôi sảng khoái cứ như bay thẳng tới Thiên Đường. Truyện Sắc Hiệp
So với tiểu nha đầu Lâm Tâm Di, Tiêu Như Mộng hoàn toàn khác hẳn. Bởi vì, tình cảm giữa Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đã trải qua một thời gian dài tích lũy, giống như một vò rượu ngon được chôn sâu dưới đất, một khi được mở ra, hương vị tràn đầy, không phải một vò rượu vừa mới ủ có thể so sánh được.
- Đó… Không được nhìn…
Tiêu Như Mộng thấy Dương Thiên Lôi đang trợn mắt nhìn mình, nhất thời liền nhả tiểu huynh đệ của Dương Thiên Lôi ra, thẹn thùng vô hạn nói với Dương Thiên Lôi.
- Ách, không nhìn không nhìn, Mộng Mộng, mau tiếp tục…
Dương Thiên Lôi vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Tiêu Như Mộng thấy Dương Thiên Lôi nhắm mắt lại rồi mới lần nữa ngậm lấy chú em bé nhỏ của Dương thiên Lôi, học theo động tác của Lâm Tâm Di, dựa theo cảm giác của mình từ trắc trở ban đầu dần thành lưu loát như nước chảy, chậm rãi phục vụ Dương Thiên Lôi.
- Mộng Mộng, nhanh, nhanh, nhanh lên xí nữa!
Tiêu Như Mộng từ trúc trắc đi đến thuần thục, lại nghe tiếng rên trầm thấp của Dương Thiên Lôi, chính nàng cũng càng lúc càng trở nên hưng phấn, động tác càng lúc càng lớn, càng lúc càng kịch liệt, Dương Thiên Lôi rốt cuộc không nhịn được, vội vàng thúc giục.
Cuối cùng, mắt thấy Dương Thiên Lôi sắp sửa bạo phát, Tiêu Như Mộng cảm thấy một tia tình ý trước nay chưa từng có, tình ý biến thành lửa, cơ hồ thiêu đốt nàng hoàn toàn, trong lúc này, một tia lý trí còn sót lại khiến Tiêu Như Mộng đột nhiên khởi động Âm Dương Niết Bàn kinh.
- Ầm…
Một tia giống như thiểm điện xẹt ngang bên trong não hải Dương Thiên Lôi, trong nháy mắt, dưới sự khởi động đơn phương của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi sớm đã hình thành sự ăn ý, đồng thời cũng tự động vận khởi.
Trong nháy mắt vừa khởi động, trong đầu Dương Thiên Lôi như có một tia tiếc nuối thật nhiều, nhưng nghe được tiếng lòng của Tiêu Như Mộng, chút nuối tiếc đó nhất thời tan thành mây khói.
- Đợi chúng ta song tu mấy lần xong, ngươi… nếu không nhịn được nữa, ta sẽ giúp ngươi hôn… hôn ra ngoài…
…
Lần đầu tiên Dương Thiên Lôi trong gần lên đỉnh lại tiến vào trạng thái song tu, hơn nữa còn lấy tư thế quỷ dị và mê người đến như vậy mà tiến vào trạng thái song tu, môi mềm miệng thơm ấm áp và ướt át nhỏ nhắn vẫn như cũ ngậm lấy tiểu hunh đệ của hắn, lưỡi nhỏ xinh xắn mịn màng của nàng vẫn quấn chặt lấy vị tiểu đệ đệ này…
Trong nháy mắt Âm Dương Niết Bàn kinh vừa khởi động, tư thế hai người điều chỉnh có chút quỷ dị, nhưng về tổng thể thì vẫn như trước, nhưng lúc này lại quyện chặt vào nhau.
Một phương thức tuần hoàn năng lượng mới tinh hiện ra trong thể nội hai người, Thiên Địa linh khí bàng bạc bên trong điện nhất thời bắt đầu lấy một tốc độ kinh khủng và hội tụ cả về phía hai người.
…
Dương Thiên Lôi từ đầu đã hoàn toàn không nghĩ tới, Lăng Hy đang thôi luyện Thiên Cương Quần Tinh trận tại không gian bên ngoài điện, trong thoáng chốc liền mặt đỏ tới tận mang tai.
Dương Thiên Lôi thân mật cùng với Tiêu Như Mộng, liền khởi động pháp tắc Thời Không bên trong điện, mặc dù thời gian thật dài, nhưng với Lăng Hy đang ở ngoài cung điện mà nói, chẳng qua cũng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.
Vốn bất kỳ biến hóa nào bên ttrong Thanh Tịnh Lưu Ly bình cũng đều bị Lăng Hy cảm ứng được, Nhưng bên trong cung điện có phẩm chất cao, hơn nữa trong cung điện còn cách biệt một khoảng pháp tắc Thời Không, hẳn là Lăng Hy đã thoát ly khỏi Thanh Tịnh Lưu Ly bình, ở bên ngoài điện thì phải không cảm ứng được mới đúng.
Sự thật đúng là như thế, nếu Lăng Hy ở trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình mà nói, nhất định không cảm ứng được. Nhưng mà, Lăng Hy cũng không phải đơn thuần chỉ sống trong Thanh Tịnh Lưu Ly bình, mà là đang thôi luyện Thiên Cương Quần Tinh trận.
Khiến cho nàng không nghĩ tới là, trận đồ này mặc dù cùng với cung điện hoàn toàn riêng biệt, là hai kiện pháp bảo khác nhau và riêng biệt hoàn toàn, nhưng trong lúc Lăng Hy luyện hóa, tới giờ, nó và cung điện lại tồn tại một mối liên hệ chặt chẽ, mỗi giây mội phút bên trong phiến thiên địa rộng lớn vô cùng này, giữa hàng vạn hàng nghìn ngôi sao ngưng tụ thiên địa linh khí tràn đầy, cơ hồ có tới một nửa năng lượng trực tiếp được cung ứng cho cung điện.
Giữa hai thứ tựa hồ không tồn tại một chút trở ngại nào.
Cũng chính vì như thế, khi Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng tiếng vào trong cung điện, nàng mới có thể cảm ứng rõ ràng được.
Đối với nàng mà nói, chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng mà nháy mắt mặt hồng tai nóng này, lại kéo dài đến hơn nửa canh giờ…
Bởi vì trong nháy mắt đó, mặc dù rất ngắn nhưng hình ảnh Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng xuất hiện lại cứ như một cuốn phim chiếu chậm, hiện rõ trong nảo hải, một khắc kia dù đã đi qua, nhưng cuốn phim vẫn tiếp tục chiếu trong não hải Lăng Hy.
…
- Ha ha ha…
Một tiếng cười to đắc ý vang lên giữa thâm uyên, thần niệm cường đại của Long Hùng Tam Nhân thúc giục pháp lực vô cùng vô tận, trong thâm uyên không ngừng chém giết Thiên Ma, thu hoạch rất nhiều dần khiến cho ba người sớm đã quên mất sự khó chịu do Dương Thiên Lôi mang đến, thỉnh thoảng từ trên người Thiên Ma đoạy được vật phẩm phong phú, sẽ lại phát ra một tiếng cười to.
- Không nghĩ tới Thiên Ma lại giàu có đến như thế, cũng giúp chúng ta vãn hồi một chút tổn thất. Tượng Trử nói.
- Khà khà, đúng vậy, nghiêm chính mà nói thì chúng ta cũng không có tổn thất gì, chẳng qua chỉ là một con dê béo tới tận tay mà không bắt được thôi, đám Thiên Ma này cho dù không phải là dê béo, thì cũng xem như là tiểu dê béo rồi!
Tượng Hầu cười lớn một tiếng.
- Ừ, còn có thời gian một ngày, một ngày cuối cùng của huynh đệ chúng ta, thiên ma đã tự dâng lên tới trước cửa kia không thể đợi được nữa đâu.
Ba lão này giết đến phong sinh thủy khởi, kết giới nhằm bắt Dương Thiên Lôi vẫn chưa có triệt tiêu, nhân lúc này liền vây vô số Thiên Ma trong thâm uyên lại, trốn cũng không thể trốn, khiến ba tên giết đến vui vẻ.
Bọn họ bất luận có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Dương Thiên Lôi mà bọn họ nhận định rằng đã tự bạo kia còn sống, không những sống mà còn đang tu luyện, tốc độ cực kỳ cao, cao tới mức khiếp người.
Ca chưa bao giờ mang thù, có thù phải báo thì sẽ báo.
Cường giả Thần Đạo thì thế nào?
Dưới sự bức bách ba tên ngốc này, Dương Thiên Lôi không rụng một sợi lông, không những thế còn chiếm được một cái bảo khố vô cùng cường đại, còn chưa kịp xem xét trong đó ẩn chứa bao nhiêu là tiên đan và pháp bảo, bảo khố của Minh Huyền.
Nhưng bức bách vẫn là bức bách, nếu như không có đoạt được cái cung điện bảo khố có pháp tắc Thời Không này, nếu như không có Âm Dương Niết Bàn kinh có thể mau chóng đề thăng tu vi, nếu không có một Tiêu Như Mộng cùng song tu với Dương Thiên Lôi, vậy món nợ này phải nhịn lại, thật đúng là nên nhẫn nại chịu đựng.
Nhưng đã có đủ ba điều kiện này, Dương Thiên Lôi còn phải nhẫn nại làm gì?