Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 291
“Tiểu thư ghét nhất là loại người không nghe lời như vậy nên muốn dạy cho hắn một bài học. Sau khi mã phu rời khỏi trại ngựa, tiểu thư sai quản gia trói hắn lại, nhốt nửa tháng rồi mới thả ra…” Nha hoàn thận trọng nói.
Tiêu Vân Chước nghe vậy không khỏi cau mày.
Ánh mắt quét đến quỷ hồn Quản Trân Nhi ở bên cạnh, chỉ thấy nàng ta hình như cũng vừa mới nhớ ra chuyện này, vẻ mặt tức giận.
“Ta nhớ ra rồi! Nhất định là mã phu kia giở trò quỷ! Ta chỉ muốn tiện dân kia xử lý con ngựa thôi chứ không phải kêu hắn g.i.ế.t. người!” Quản Trân Nhi thậm chí còn không cảm thấy mình sai: “Tiêu Vân… Tiêu đại sư, không phải là ngươi muốn giúp ta bắt hung thủ sao? Mau mau gọi người đi bắt tiện dân kia lại, ta muốn hắn chết không được toàn thây!”
“Một tiện dân nho nhỏ mà lại dám mưu sát quý nữ, sao hung ác đến thế?” Quản Trân Nhi thậm chí còn nói thêm.
Tiêu Vân Chước chán ghét không thôi.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua, Quản Trân Nhi lúc này mới vội vàng ngậm miệng lại.
Tiêu Vân Chước thở dài, bảo Tùng Thúy đi gọi quản sự trại ngựa tới đây.
Sau khi đối phương tới, nàng cũng lười nói những lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi về mã phu kia.
Trong lòng quản sự rất kinh ngạc, nhưng nhắc tới mã phu kia thì ông ta cũng có ấn tượng sâu sắc, lập tức đáp lời: “Mã phu kia tên là Trịnh Xuyên Tử, vốn không phải là người trong kinh thành. Cha hắn là người chăn ngựa ở miền Bắc, sau này cha hắn chết, cuộc sống khó khăn. Khi thương đội của trại ngựa chúng ta đi ngang qua nơi đó, liền mang theo cả cô nhi quả phụ trở về đây. Hắn rất giỏi chăm sóc ngựa, người cũng thành thật…”
“Ai mà ngờ đột nhiên gặp họa như thế? Không biết là con ngựa của Quản cô nương ăn nhầm thứ gì mà đột nhiên không khỏe, mới khiến người từ trên ngựa ngã xuống…Xuyên Tử cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ là đáng tiếc…”
“Sau khi Xuyên Tử rời khỏi đây, khó khăn lắm mới tìm được một nơi để ở, nhưng lại không có bạc không có thức ăn. Mà lão nương của hắn bị thương mấy năm trước, chỉ có thể nằm ở trên giường không đi đâu được, cuộc sống rất khó khăn. Ta vốn định chờ đến khi vụ này lắng xuống thì lại đến đón người về, nhưng đến khi ta đi hỏi thăm thì mới biết được…cả hai mẫu tử đều đã chết.”
Quản sự nhắc đến việc này cũng chỉ có thể than thở.
“Nghe người của quan phủ nói, Xuyên Tử đi mấy ngày không về, lão nương của hắn bị nhốt ở trong phòng rồi chết đói.”
“Khi Xuyên Tử trở về, quan phủ đã giúp đỡ tổ chức tang sự xong rồi! Hắn trở về thấy nương mình không còn nữa, cùng ngày đó cũng đi theo nương hắn.” Quản sự nhịn không được thở dài.
Mà quỷ hồn Quản Trân Nhi nghe đến đó cũng kinh hoàng thất thố.
“Ta…Ta không biết…” Quản Trân Nhi lắc đầu, vội vàng nói.
Tiêu Vân Chước không khỏi tức giận.
Quản Trân Nhi cũng thật đủ “hoàn toàn không biết gì”!
Một câu không biết liền dễ dàng lấy đi tính mạng người khác!
“Vậy Trịnh Xuyên Tử trước khi chết có nói cái gì không? Lão nương của hắn chết rồi, cho dù hắn có tự tìm đến cái chết thì người ta cũng biết hắn đã trải qua những chuyện gì phải không?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
“Hắn cũng có nói, ồn ào nói rằng mình bị một tiểu thư nhà giàu bắt lại…Ta cũng biết nhất định người mà hắn nói là…Quản cô nương, nhưng nghe nói quản gia quản sự cũng nhanh chóng đi tới đó, nói là tiểu thư nhà bọn họ vì thông cảm cho Xuyên Tử bị mất công việc nên chiếu cố hắn một chút, không hề có chuyện bắt cóc hay nhốt lại, thậm chí còn nói mấy ngày ấy Trịnh Xuyên Tử được quản sự mang về cho ăn sung mặc sướng, lại cho hắn tiền bạc, là chính hắn không muốn quay về chăm sóc lão nương…”
“Lúc Xuyên Tử bị đuổi ra khỏi trại ngựa, trên người hắn có thương tích. Nhưng sau khi mất tích rồi quay về, vết thương đã tốt hơn nhiều, mà quả thật trên người cũng có mùi rượu, người nhìn béo hơn trước, trên người còn có hai mươi lượng bạc…”
Nhắc tới bạc, trong mắt Tiêu Vân Chước lộ ra mấy phần sát ý.
Một tiểu quản sự sẽ không bỏ ra được nhiều bạc như vậy để tặng cho mã phu.
Chuyện này chắc chắn là do Quản Trân Nhi bày mưu tính kế.
“Ta…Bạc là do ta đưa. Ta nghĩ nhốt hắn mấy ngày là được rồi, là đủ để cho hắn một bài học rồi. Nhưng do ta mềm lòng, nghĩ rằng hắn mất đi công việc, sau này sẽ khó khăn nên cho hắn chút bạc, để tránh hắn sau này dây dưa không thôi…” Quỷ hồn Quản Trân Nhi vội vàng thấp giọng biện hộ cho chính mình.
Tiêu Vân Chước nghe vậy không khỏi cau mày.
Ánh mắt quét đến quỷ hồn Quản Trân Nhi ở bên cạnh, chỉ thấy nàng ta hình như cũng vừa mới nhớ ra chuyện này, vẻ mặt tức giận.
“Ta nhớ ra rồi! Nhất định là mã phu kia giở trò quỷ! Ta chỉ muốn tiện dân kia xử lý con ngựa thôi chứ không phải kêu hắn g.i.ế.t. người!” Quản Trân Nhi thậm chí còn không cảm thấy mình sai: “Tiêu Vân… Tiêu đại sư, không phải là ngươi muốn giúp ta bắt hung thủ sao? Mau mau gọi người đi bắt tiện dân kia lại, ta muốn hắn chết không được toàn thây!”
“Một tiện dân nho nhỏ mà lại dám mưu sát quý nữ, sao hung ác đến thế?” Quản Trân Nhi thậm chí còn nói thêm.
Tiêu Vân Chước chán ghét không thôi.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua, Quản Trân Nhi lúc này mới vội vàng ngậm miệng lại.
Tiêu Vân Chước thở dài, bảo Tùng Thúy đi gọi quản sự trại ngựa tới đây.
Sau khi đối phương tới, nàng cũng lười nói những lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi về mã phu kia.
Trong lòng quản sự rất kinh ngạc, nhưng nhắc tới mã phu kia thì ông ta cũng có ấn tượng sâu sắc, lập tức đáp lời: “Mã phu kia tên là Trịnh Xuyên Tử, vốn không phải là người trong kinh thành. Cha hắn là người chăn ngựa ở miền Bắc, sau này cha hắn chết, cuộc sống khó khăn. Khi thương đội của trại ngựa chúng ta đi ngang qua nơi đó, liền mang theo cả cô nhi quả phụ trở về đây. Hắn rất giỏi chăm sóc ngựa, người cũng thành thật…”
“Ai mà ngờ đột nhiên gặp họa như thế? Không biết là con ngựa của Quản cô nương ăn nhầm thứ gì mà đột nhiên không khỏe, mới khiến người từ trên ngựa ngã xuống…Xuyên Tử cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ là đáng tiếc…”
“Sau khi Xuyên Tử rời khỏi đây, khó khăn lắm mới tìm được một nơi để ở, nhưng lại không có bạc không có thức ăn. Mà lão nương của hắn bị thương mấy năm trước, chỉ có thể nằm ở trên giường không đi đâu được, cuộc sống rất khó khăn. Ta vốn định chờ đến khi vụ này lắng xuống thì lại đến đón người về, nhưng đến khi ta đi hỏi thăm thì mới biết được…cả hai mẫu tử đều đã chết.”
Quản sự nhắc đến việc này cũng chỉ có thể than thở.
“Nghe người của quan phủ nói, Xuyên Tử đi mấy ngày không về, lão nương của hắn bị nhốt ở trong phòng rồi chết đói.”
“Khi Xuyên Tử trở về, quan phủ đã giúp đỡ tổ chức tang sự xong rồi! Hắn trở về thấy nương mình không còn nữa, cùng ngày đó cũng đi theo nương hắn.” Quản sự nhịn không được thở dài.
Mà quỷ hồn Quản Trân Nhi nghe đến đó cũng kinh hoàng thất thố.
“Ta…Ta không biết…” Quản Trân Nhi lắc đầu, vội vàng nói.
Tiêu Vân Chước không khỏi tức giận.
Quản Trân Nhi cũng thật đủ “hoàn toàn không biết gì”!
Một câu không biết liền dễ dàng lấy đi tính mạng người khác!
“Vậy Trịnh Xuyên Tử trước khi chết có nói cái gì không? Lão nương của hắn chết rồi, cho dù hắn có tự tìm đến cái chết thì người ta cũng biết hắn đã trải qua những chuyện gì phải không?” Tiêu Vân Chước lại hỏi.
“Hắn cũng có nói, ồn ào nói rằng mình bị một tiểu thư nhà giàu bắt lại…Ta cũng biết nhất định người mà hắn nói là…Quản cô nương, nhưng nghe nói quản gia quản sự cũng nhanh chóng đi tới đó, nói là tiểu thư nhà bọn họ vì thông cảm cho Xuyên Tử bị mất công việc nên chiếu cố hắn một chút, không hề có chuyện bắt cóc hay nhốt lại, thậm chí còn nói mấy ngày ấy Trịnh Xuyên Tử được quản sự mang về cho ăn sung mặc sướng, lại cho hắn tiền bạc, là chính hắn không muốn quay về chăm sóc lão nương…”
“Lúc Xuyên Tử bị đuổi ra khỏi trại ngựa, trên người hắn có thương tích. Nhưng sau khi mất tích rồi quay về, vết thương đã tốt hơn nhiều, mà quả thật trên người cũng có mùi rượu, người nhìn béo hơn trước, trên người còn có hai mươi lượng bạc…”
Nhắc tới bạc, trong mắt Tiêu Vân Chước lộ ra mấy phần sát ý.
Một tiểu quản sự sẽ không bỏ ra được nhiều bạc như vậy để tặng cho mã phu.
Chuyện này chắc chắn là do Quản Trân Nhi bày mưu tính kế.
“Ta…Bạc là do ta đưa. Ta nghĩ nhốt hắn mấy ngày là được rồi, là đủ để cho hắn một bài học rồi. Nhưng do ta mềm lòng, nghĩ rằng hắn mất đi công việc, sau này sẽ khó khăn nên cho hắn chút bạc, để tránh hắn sau này dây dưa không thôi…” Quỷ hồn Quản Trân Nhi vội vàng thấp giọng biện hộ cho chính mình.