Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 290
Ma ma bị lời của Tiêu Vân Chước làm cho căng thẳng, vội vàng cúi thấp đầu.
Mà nha hoàn ở bên cạnh cũng ấp úng nói: “Nô tỳ…Nô tỳ…Nô tỳ nhớ được vài chuyện…chỉ là cầu đại sư thương xót, nể mặt nô tỳ nói ra sự thật mà nói tốt vài câu với đại nhân, mong đại nhân…giảm bớt hình phạt…”
Nàng ta biết, nếu án tử này không thể giải quyết được thì chắc chắn nàng ta phải vào đại lao, phải bị thẩm vấn.
Nếu bị đưa vào chỗ đó thì chắc chắn sẽ bị lột mất một lớp da, đến lúc đó cho dù có sống sót đi ra ngoài thì chỉ sợ nửa phần đời còn lại cũng bị hủy hoại.
Đại sư trước mắt này tuy rằng còn trẻ nhưng mấy nha dịch vừa rồi đều nghe lời nàng, tất có chút địa vị, chỉ cần nàng chịu hỗ trợ, thậm chí sớm tìm ra được hung thủ g.i.ế.t. hại tiểu thư thì nàng cũng có thể bớt chịu tội hơn!
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Tiêu Vân Chước nói.
Đối phương chính là nô tịch, có thể giữ được tính mạng hay không cũng không phải là chuyện mà nàng có thể quyết định.
“Có lời này của đại sư là được rồi…” A Hoan lo lắng nói, sau đó nói tiếp: “Tiểu thư khi còn bé đã từng bị lạc đường ở hội đèn lồng, cũng nhờ có Sầm gia công tử gặp được nên dẫn nàng ấy về nhà, từ đó về sau nàng ấy liền có ấn tượng tốt với Sầm công tử. Sau khi lớn lên, thấy Sầm công tử có phong độ nhẹ nhàng thì càng khó quên hơn, chỉ tiếc hai người cách nhau không ít tuổi, đối phương lại có hôn ước với La gia nên cô nương chúng ta cũng chỉ đành ôm mối tương tư.”
“Cô nương luôn thích hỏi thăm về hành tung của Sầm công tử, cũng rất cố chấp, mỗi khi bị Sầm công tử từ chối thì sẽ tức giận. Ba năm trước đây, nàng ấy phát hiện La đại cô nương lúc còn sống biết làm điểm tâm nên cũng mời đầu bếp đến học công thức rồi tự mình làm đưa đến cho Sầm công tử, nhưng Sầm công tử lại không chịu nhận lấy. Sau khi trở về, cô nương tức giận đến cực điểm, nói là đồ ăn của đầu bếp không sạch sẽ nên đánh một trận rồi đuổi người ra ngoài. Sau khi đầu bếp rời khỏi phủ, cô nương cũng bắt những tửu lâu bên ngoài không được thu nhận hắn…”
“Còn có một lần, cô nương biết được Sầm công tử từ chỗ nhà tranh quay về, vô cùng vui mừng, còn tưởng rằng hắn nghĩ thông suốt rồi. Ai mà biết được người này chỉ về do được Tam vương gia mời thôi, lại rất nhanh quay trở về chỗ gần mộ chôn di vật của La gia cô nương để ở. Thứ tiểu thư ở trong phủ thấy thế chế giễu cô nương, cô nương … Cô nương hủy luôn khuôn mặt của nàng ta, lại cầu chủ mẫu gả người đến một nơi thật xa…”
“…”
Nha hoàn biết không ít chuyện, cố gắng nói nhiều nhất có thể.
“Đúng rồi! Còn có một chuyện nữa, lần đó là lần cô nương tức giận nhất…”
“Năm trước, cô nương nghe nói Sầm công tử muốn đưa con ngựa của La gia đại tiểu thư lúc còn sống cho La nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta…ghen tị lắm, càng hận nhị cô nương có thể nói chuyện với Sầm công tử, còn gọi từng tiếng “tỷ phu” ngọt như mật, cho nên…cho nên muốn mã phu động tay động chân ở trên con ngựa kia…”
“Mã phu kia đương nhiên không chịu. Tiểu thư nhà ta ngoài mặt thì không hề tức giận, thậm chí còn khen ngợi mã phu kia lương thiện, còn cho đặc biệt yêu cầu hắn chăm sóc cho con ngựa của mình. Nhưng một ngày kia khi Sầm công tử đến trại ngựa, tiểu thư lúc đang cưỡi ngựa ở bên cạnh La cô nương liền bị té ngã, nàng ấy vốn định dùng chuyện này để thu hút sự chú ý và thông cảm của Sầm công tử, nhưng ai mà ngờ Sầm công tử không hề nhìn nàng ấy, lại ngược lại đi quan tâm xem ngựa của La gia cô nương có bị sợ hãi hay không…”
Có thể tưởng tượng Quản Trân Nhi sẽ tức giận đến cỡ nào.
Mượn cớ ngã ngựa lần này để nói rằng đó là do sai lầm của mã phu.
Người nọ bị đánh ba mươi bản tử, còn bị phạt tiền bồi thường.
Mã phu kia là được chủ thuê mướn nên tổn thất này chỉ có thể tự mình gánh vác, thậm chí còn phải bị đuổi ra ngoài…
Mà nha hoàn ở bên cạnh cũng ấp úng nói: “Nô tỳ…Nô tỳ…Nô tỳ nhớ được vài chuyện…chỉ là cầu đại sư thương xót, nể mặt nô tỳ nói ra sự thật mà nói tốt vài câu với đại nhân, mong đại nhân…giảm bớt hình phạt…”
Nàng ta biết, nếu án tử này không thể giải quyết được thì chắc chắn nàng ta phải vào đại lao, phải bị thẩm vấn.
Nếu bị đưa vào chỗ đó thì chắc chắn sẽ bị lột mất một lớp da, đến lúc đó cho dù có sống sót đi ra ngoài thì chỉ sợ nửa phần đời còn lại cũng bị hủy hoại.
Đại sư trước mắt này tuy rằng còn trẻ nhưng mấy nha dịch vừa rồi đều nghe lời nàng, tất có chút địa vị, chỉ cần nàng chịu hỗ trợ, thậm chí sớm tìm ra được hung thủ g.i.ế.t. hại tiểu thư thì nàng cũng có thể bớt chịu tội hơn!
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Tiêu Vân Chước nói.
Đối phương chính là nô tịch, có thể giữ được tính mạng hay không cũng không phải là chuyện mà nàng có thể quyết định.
“Có lời này của đại sư là được rồi…” A Hoan lo lắng nói, sau đó nói tiếp: “Tiểu thư khi còn bé đã từng bị lạc đường ở hội đèn lồng, cũng nhờ có Sầm gia công tử gặp được nên dẫn nàng ấy về nhà, từ đó về sau nàng ấy liền có ấn tượng tốt với Sầm công tử. Sau khi lớn lên, thấy Sầm công tử có phong độ nhẹ nhàng thì càng khó quên hơn, chỉ tiếc hai người cách nhau không ít tuổi, đối phương lại có hôn ước với La gia nên cô nương chúng ta cũng chỉ đành ôm mối tương tư.”
“Cô nương luôn thích hỏi thăm về hành tung của Sầm công tử, cũng rất cố chấp, mỗi khi bị Sầm công tử từ chối thì sẽ tức giận. Ba năm trước đây, nàng ấy phát hiện La đại cô nương lúc còn sống biết làm điểm tâm nên cũng mời đầu bếp đến học công thức rồi tự mình làm đưa đến cho Sầm công tử, nhưng Sầm công tử lại không chịu nhận lấy. Sau khi trở về, cô nương tức giận đến cực điểm, nói là đồ ăn của đầu bếp không sạch sẽ nên đánh một trận rồi đuổi người ra ngoài. Sau khi đầu bếp rời khỏi phủ, cô nương cũng bắt những tửu lâu bên ngoài không được thu nhận hắn…”
“Còn có một lần, cô nương biết được Sầm công tử từ chỗ nhà tranh quay về, vô cùng vui mừng, còn tưởng rằng hắn nghĩ thông suốt rồi. Ai mà biết được người này chỉ về do được Tam vương gia mời thôi, lại rất nhanh quay trở về chỗ gần mộ chôn di vật của La gia cô nương để ở. Thứ tiểu thư ở trong phủ thấy thế chế giễu cô nương, cô nương … Cô nương hủy luôn khuôn mặt của nàng ta, lại cầu chủ mẫu gả người đến một nơi thật xa…”
“…”
Nha hoàn biết không ít chuyện, cố gắng nói nhiều nhất có thể.
“Đúng rồi! Còn có một chuyện nữa, lần đó là lần cô nương tức giận nhất…”
“Năm trước, cô nương nghe nói Sầm công tử muốn đưa con ngựa của La gia đại tiểu thư lúc còn sống cho La nhị tiểu thư, tiểu thư nhà ta…ghen tị lắm, càng hận nhị cô nương có thể nói chuyện với Sầm công tử, còn gọi từng tiếng “tỷ phu” ngọt như mật, cho nên…cho nên muốn mã phu động tay động chân ở trên con ngựa kia…”
“Mã phu kia đương nhiên không chịu. Tiểu thư nhà ta ngoài mặt thì không hề tức giận, thậm chí còn khen ngợi mã phu kia lương thiện, còn cho đặc biệt yêu cầu hắn chăm sóc cho con ngựa của mình. Nhưng một ngày kia khi Sầm công tử đến trại ngựa, tiểu thư lúc đang cưỡi ngựa ở bên cạnh La cô nương liền bị té ngã, nàng ấy vốn định dùng chuyện này để thu hút sự chú ý và thông cảm của Sầm công tử, nhưng ai mà ngờ Sầm công tử không hề nhìn nàng ấy, lại ngược lại đi quan tâm xem ngựa của La gia cô nương có bị sợ hãi hay không…”
Có thể tưởng tượng Quản Trân Nhi sẽ tức giận đến cỡ nào.
Mượn cớ ngã ngựa lần này để nói rằng đó là do sai lầm của mã phu.
Người nọ bị đánh ba mươi bản tử, còn bị phạt tiền bồi thường.
Mã phu kia là được chủ thuê mướn nên tổn thất này chỉ có thể tự mình gánh vác, thậm chí còn phải bị đuổi ra ngoài…