Huyền Giới Chi Môn
Chương 727: Khả nghi (2)
Ngay sau đó, tiếng chú ngữ ngâm tụng huyền diệu vang lên, xung quanh Phá Lôi kiếm gió nổi mây vần.
Chỉ chốc lát, giữa không trung ngưng tụ ra một đám mây đen dày đặc.
Con thằn lằn giáp băng Thiên Vị hậu kỳ kia thấy cột sáng xanh lam bị cản lại, vô cùng giận dữ, bốn trảo xông tới, miệng lớn há ra, một luồng cực hàn băng diễm to lớn từ bên trong cuồn cuộn phóng ra, trút xuống vị trí ba người Thạch Mục.
Băng diễm xanh lam vừa ra, nhiệt độ vốn đã cực thấp giảm xuống càng kịch liệt.
Khoảnh khắc này, băng nguyên giống như đình trệ, gió tuyết bay múa đầy trời cũng như bị đọng lại, đóng thành một bức tường băng liên miên không dứt, không ngừng co rút ép tới chỗ ba người Thạch Mục.
- Vạn khoảnh tử lôi!
Nhưng vào lúc này, Thạch Mục đột nhiên quát lớn, hai mắt sáng lên tử mang, pháp quyết trong tay thúc dục, trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đạo phù văn, lóe lên bắn vào trong Phá Lôi kiếm giữa không trung.
Bên ngoài Phá Lôi kiếm tỏa sáng, khí thế tăng lên, bắt đầu xoay tròn, bay vòng.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm rền vang giữa không trung, ánh sáng tím liên tục lóe lên, theo Phá Lôi kiếm xoay tròn, mấy trăm tia chớp tím to bằng vại nước giống như một cây quạt quét ra, xé mở màn mây, điên cuồng trút xuống.
Ầm ầm ầm...
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, điện xà khắp trên mặt đất, vô số mảnh vỡ băng tinh từ trong bắn ra, rơi trong gió tuyết.
Ngay sau đó, một luồng kiếm ảnh màu tím giống như sấm sét phá vỡ vô số băng tuyết cản trở, thế như chẻ tre mang theo uy lực kinh khủng, toàn thân bao phủ sấm sét, mãnh liệt đánh về đỉnh đầu con thằn lằn giáp băng Thiên Vị hậu kỳ kia.
Bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh, thằn lằn giáp băng không có cách nào tránh né dù chỉ một chút.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Tiếng sấm rền rĩ, từng luồng điện hồ tím bắn ra bốn phía, ánh chớp lập lóe chiều rọi cả không gian, thân hình con thằn lằn giáp băng kia một lần nữa lại hiện ra.
Chỉ là lúc này đầu nó đã cháy đen, một thanh trường kiếm tím cắm ở bên trên, chém thành hai nửa.
Lượng lớn băng diễm xanh lam từ trong vết chém chảy ra, bao trùm thân thể thằn lằn, đông lại thành một bức tượng đá.
Tất cả những điều này nói thì phức tạp nhưng kỳ thực chỉ diễn ra trong ba bốn hơi thở mà thôi.
Lúc này Tây Môn Tuyết vẫn duy trì tư thể đưa tay ra cản như trước, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Thân hình Thạch Mục lóe lên, một tay nắm chặt Phá Lôi kiếm, rút ra khỏi đỉnh đầu con thằn lằn kia, bức tượng băng lập tức vỡ vụn, hóa thành bột mịn.
Con thằn lằn giáp băng cầm đầu kia vừa chết, hơn mười con Tuyết Diên còn lại mất đi người cầm đầu, trận hình đại loạn.
Lúc này bóng người Yên La cũng dừng lại, Tử Sa thứ trong tay biến ảo thành vô số luồng bóng tím, một lần nữa giết chết hai con thằn lằn giáp băng trước người.
Tây Môn Tuyết thở nhẹ một hơi, sau khi bức khí tức cực hàn còn sát lại trong cơ thể kia ra ngoài, nhấc Bạch ngọc linh xích lên, cùng Thạch Mục giết những huyễn thú còn sót lại.
Vào giờ phút này.
Bên ngoài Huyền Khung tháp, trưởng lão tám quan đứng trên đài cao, chăm chú quan sát tình hình bên trong.
Giờ khắc này đa số các đệ tử đều phân bố ở tầng chín đến tầng mười hai, lúc này tu vi cao thấp vừa xem đã hiểu ngay.
- Đến bây giờ đã là cực hạn của các đệ tử Thiên Vị sơ kỳ.
Một vị trưởng lão Khảm Thủy quan mở miệng nói.
Bên trong không gian tầng mười một mười hai, thực lực những huyễn thú tầm thường cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Vị, số lượng lại nhiều, cho dù một số đệ tử Thiên Vị trung kỳ, thậm chí là Thiên Vị hậu kỳ đến nơi này nếu như không tạo thành tổ đội cũng sẽ vì chân khí hao tổn, không bổ sung kịp mà trở nên khó khăn tiến tới.
- Đúng vậy, có điều đám đệ tử tinh anh các quan biểu hiện cũng không tệ lắm.
Một vị trưởng lão khác nói.
- Mấy người Thủy Phong Nguyệt, Vạn Hổ Tòng thực lực đều tiến bộ không ít, có thể đề cử mấy người vào Hạo Thiên các.
Tịch Vấn Thiên đột nhiên mở miệng nói.
Lời này vừa ra, các quan chủ thực lực khác đều thay đổi sắc mặt.
Hạo Thiên các là một nơi vô cùng đặc biệt bên trong Ly Trần tông, là thánh địa tu luyện của Ly Trần tông, tụ tập rất nhiều tài nguyên tu luyện của Ly Trần tông, hơn nữa một khi tiến vào bên trong còn đại diện cho khả năng đạt được một số cơ duyên đặc thù.
Cứ cách trăm năm hoặc vài trăm năm, Ly Trần tông sẽ lựa chọn một đám đệ tử Thiên Vị tư chất tuyệt hảo tiến vào trong Hạo Thiên các.
Phàm là người tiến vào Hạo Thiên các sẽ có khả năng rất lớn trong ngàn năm tiếp theo ngưng tụ thánh phôi, lên cấp cảnh giới Thánh giai.
Đây không riêng vì tài nguyên của tông môn, càng quan trọng hơn chính là cơ duyên đặc thù bên trong Hạo Thiên các.
- Lời này thật sao! Chẳng lẽ tông chủ lão nhân gia người đã lên tiếng muốn mở ra Hạo Thiên các!
Một trưởng lão hỏi.
- Vẫn không nói rõ, có điều sau khi Côn Luân thánh khư xong, tám chín phần mười sẽ mở ra.
Tịch Vấn Thiên nói.
Các trưởng lão khác nghe vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Cùng lúc đó, Ly Hỏa quan chủ Bành Nhạc như không nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện xung quanh, con mắt độc nhất chăm chú nhìn vào một tấm kính, bên trong mặt kính gió tuyết bay bay, ánh chớp nổi lên bốn phía, một nam hai nữ ba tên đệ tử Ly Hỏa quan đang chém giết với một đám huyễn thú.
Đó chính là ba người Thạch Mục, Yên La và Tây Môn Tuyết.
Trong con mắt độc nhất của hắn lóe lên ánh sáng, nắm đấm trong lúc vô tình đã siết chặt hơn mấy phần.
Chỉ chốc lát, giữa không trung ngưng tụ ra một đám mây đen dày đặc.
Con thằn lằn giáp băng Thiên Vị hậu kỳ kia thấy cột sáng xanh lam bị cản lại, vô cùng giận dữ, bốn trảo xông tới, miệng lớn há ra, một luồng cực hàn băng diễm to lớn từ bên trong cuồn cuộn phóng ra, trút xuống vị trí ba người Thạch Mục.
Băng diễm xanh lam vừa ra, nhiệt độ vốn đã cực thấp giảm xuống càng kịch liệt.
Khoảnh khắc này, băng nguyên giống như đình trệ, gió tuyết bay múa đầy trời cũng như bị đọng lại, đóng thành một bức tường băng liên miên không dứt, không ngừng co rút ép tới chỗ ba người Thạch Mục.
- Vạn khoảnh tử lôi!
Nhưng vào lúc này, Thạch Mục đột nhiên quát lớn, hai mắt sáng lên tử mang, pháp quyết trong tay thúc dục, trong miệng phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đạo phù văn, lóe lên bắn vào trong Phá Lôi kiếm giữa không trung.
Bên ngoài Phá Lôi kiếm tỏa sáng, khí thế tăng lên, bắt đầu xoay tròn, bay vòng.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm rền vang giữa không trung, ánh sáng tím liên tục lóe lên, theo Phá Lôi kiếm xoay tròn, mấy trăm tia chớp tím to bằng vại nước giống như một cây quạt quét ra, xé mở màn mây, điên cuồng trút xuống.
Ầm ầm ầm...
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, điện xà khắp trên mặt đất, vô số mảnh vỡ băng tinh từ trong bắn ra, rơi trong gió tuyết.
Ngay sau đó, một luồng kiếm ảnh màu tím giống như sấm sét phá vỡ vô số băng tuyết cản trở, thế như chẻ tre mang theo uy lực kinh khủng, toàn thân bao phủ sấm sét, mãnh liệt đánh về đỉnh đầu con thằn lằn giáp băng Thiên Vị hậu kỳ kia.
Bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh, thằn lằn giáp băng không có cách nào tránh né dù chỉ một chút.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn.
Tiếng sấm rền rĩ, từng luồng điện hồ tím bắn ra bốn phía, ánh chớp lập lóe chiều rọi cả không gian, thân hình con thằn lằn giáp băng kia một lần nữa lại hiện ra.
Chỉ là lúc này đầu nó đã cháy đen, một thanh trường kiếm tím cắm ở bên trên, chém thành hai nửa.
Lượng lớn băng diễm xanh lam từ trong vết chém chảy ra, bao trùm thân thể thằn lằn, đông lại thành một bức tượng đá.
Tất cả những điều này nói thì phức tạp nhưng kỳ thực chỉ diễn ra trong ba bốn hơi thở mà thôi.
Lúc này Tây Môn Tuyết vẫn duy trì tư thể đưa tay ra cản như trước, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Thân hình Thạch Mục lóe lên, một tay nắm chặt Phá Lôi kiếm, rút ra khỏi đỉnh đầu con thằn lằn kia, bức tượng băng lập tức vỡ vụn, hóa thành bột mịn.
Con thằn lằn giáp băng cầm đầu kia vừa chết, hơn mười con Tuyết Diên còn lại mất đi người cầm đầu, trận hình đại loạn.
Lúc này bóng người Yên La cũng dừng lại, Tử Sa thứ trong tay biến ảo thành vô số luồng bóng tím, một lần nữa giết chết hai con thằn lằn giáp băng trước người.
Tây Môn Tuyết thở nhẹ một hơi, sau khi bức khí tức cực hàn còn sát lại trong cơ thể kia ra ngoài, nhấc Bạch ngọc linh xích lên, cùng Thạch Mục giết những huyễn thú còn sót lại.
Vào giờ phút này.
Bên ngoài Huyền Khung tháp, trưởng lão tám quan đứng trên đài cao, chăm chú quan sát tình hình bên trong.
Giờ khắc này đa số các đệ tử đều phân bố ở tầng chín đến tầng mười hai, lúc này tu vi cao thấp vừa xem đã hiểu ngay.
- Đến bây giờ đã là cực hạn của các đệ tử Thiên Vị sơ kỳ.
Một vị trưởng lão Khảm Thủy quan mở miệng nói.
Bên trong không gian tầng mười một mười hai, thực lực những huyễn thú tầm thường cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Vị, số lượng lại nhiều, cho dù một số đệ tử Thiên Vị trung kỳ, thậm chí là Thiên Vị hậu kỳ đến nơi này nếu như không tạo thành tổ đội cũng sẽ vì chân khí hao tổn, không bổ sung kịp mà trở nên khó khăn tiến tới.
- Đúng vậy, có điều đám đệ tử tinh anh các quan biểu hiện cũng không tệ lắm.
Một vị trưởng lão khác nói.
- Mấy người Thủy Phong Nguyệt, Vạn Hổ Tòng thực lực đều tiến bộ không ít, có thể đề cử mấy người vào Hạo Thiên các.
Tịch Vấn Thiên đột nhiên mở miệng nói.
Lời này vừa ra, các quan chủ thực lực khác đều thay đổi sắc mặt.
Hạo Thiên các là một nơi vô cùng đặc biệt bên trong Ly Trần tông, là thánh địa tu luyện của Ly Trần tông, tụ tập rất nhiều tài nguyên tu luyện của Ly Trần tông, hơn nữa một khi tiến vào bên trong còn đại diện cho khả năng đạt được một số cơ duyên đặc thù.
Cứ cách trăm năm hoặc vài trăm năm, Ly Trần tông sẽ lựa chọn một đám đệ tử Thiên Vị tư chất tuyệt hảo tiến vào trong Hạo Thiên các.
Phàm là người tiến vào Hạo Thiên các sẽ có khả năng rất lớn trong ngàn năm tiếp theo ngưng tụ thánh phôi, lên cấp cảnh giới Thánh giai.
Đây không riêng vì tài nguyên của tông môn, càng quan trọng hơn chính là cơ duyên đặc thù bên trong Hạo Thiên các.
- Lời này thật sao! Chẳng lẽ tông chủ lão nhân gia người đã lên tiếng muốn mở ra Hạo Thiên các!
Một trưởng lão hỏi.
- Vẫn không nói rõ, có điều sau khi Côn Luân thánh khư xong, tám chín phần mười sẽ mở ra.
Tịch Vấn Thiên nói.
Các trưởng lão khác nghe vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Cùng lúc đó, Ly Hỏa quan chủ Bành Nhạc như không nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện xung quanh, con mắt độc nhất chăm chú nhìn vào một tấm kính, bên trong mặt kính gió tuyết bay bay, ánh chớp nổi lên bốn phía, một nam hai nữ ba tên đệ tử Ly Hỏa quan đang chém giết với một đám huyễn thú.
Đó chính là ba người Thạch Mục, Yên La và Tây Môn Tuyết.
Trong con mắt độc nhất của hắn lóe lên ánh sáng, nắm đấm trong lúc vô tình đã siết chặt hơn mấy phần.