Huyền Giới Chi Môn
Chương 299: Khỉ trắng lại hiện
Thấy Hải thú Chương Ngư phá vòng vây, đám người Liễu Ngạn kinh hãi giật nảy mình. Ngay lập tức, các loại Pháp bảo, Linh Khí nhao nhao rời tay. Các loại vũ khí tỏa ánh hào quang sáng ngời, Linh quang đủ các màu tuôn ra đầy trời, khí thế như cầu vồng, oanh kích về phía Hải thú Chương Ngư, muốn ngăn cản hành động của nó.
“Oành!” một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!
Thân thể của Hải thú Chương Ngư trực tiếp đâm vào đám Pháp bảo, Linh Khí. Một cỗ lực phản chấn từ đó tuồn ra, trong nháy mắt đánh bay đám người Liễu Ngạn ra ngoài.
Mà thân hình của con quái vật chẳng qua chỉ hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục lao về phía đội tàu. Trên thân thể nó mặc dù xuất hiện vài đạo vết thương lớn, máu chảy xối xả nhưng vì hình thể của nó quá to, nên thành ra mấy vết thương này lại chẳng đáng kể.
"Mau đuổi theo! Đừng để nó tới gần đội tàu!"
Liễu Ngạn bay ngược ra sau mấy trượng, quanh thân lóe lên huyết quang mới ổn định được thân hình. Nhưng giờ phút này, sắc mặt gã trắng bệch, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Vụ va chạm mới rồi bởi vì gã là kẻ đứng trước nhất nên phải chịu hơn phân nửa lực đánh vào. Giờ phút này, khí huyết trong cơ thể đang sôi trào, mười phần không dễ chịu.
Chẳng qua tình huống lúc này quá nguy cấp, nếu để con quái vật kia tiếp cận đội tàu thì với uy lực phá hoại của nó, chỉ sợ không cần bao lâu mọi cố gắng trước giờ của gã sẽ tan thành bong bóng mất.
Gã lập tức bất chấp thương thế, thân hình hóa thành một đạo huyết quang, đuổi theo Hải thú Chương Ngư.
Những người còn lại, sau khi ổn định thân hình cũng vội vàng đuổi tới, chẳng qua tốc độ của họ chậm hơn rất nhiều.
Hơn mười chiếc Cự chu đang gia tăng tốc độ chạy về phía trước. Trên Cự chu số một, Thạch Mục đứng ở gần mạn thuyền, Thải nhi thì đậu trên đầu vai. Lúc nãy khi Hải thú Chương Ngư áp sát tới gần, nó lập tức chạy xa ra ngoài, giờ phút này thấy đám người Liễu Ngạn cầm chân con quái vật nó mới dám trở lại.
“Thạch Đầu, ta cũng không phải hạng người ham sống sợ chết nhưng mà ở loại tình huống đó, ta ở lại cũng không giúp gì được, ngược lại sẽ liên lụy tới ngươi, nên ta mới bay đi đấy!” Thải Nhi dò liếc Thạch Mục, nhỏ giọng nói.
“Được rồi. Ta cũng không trách ngươi cái gì.” Thạch Mục nói xong, đột nhiên một trận cuồng phong từ sau đầu ập tới, hắn biến sắc,quay phắt người nhìn sang một bên.
Một cái bóng đen không lồ, hơn nửa người chìm trong nước, mười cái vòi thay phiên nhau khua nước ầm ầm trên mặt biển, đang nhanh chóng đuổi theo đoàn thuyền. Những nơi nó lướt qua, để lại trên mặt biển một cái rãnh nước siêu to siêu sâu.
"Không tốt, quái vật kia lại đuổi tới!"
"Chạy mau a!"
Trên thuyền những người khác cũng phát hiện việc này. La hoảng lên.
Đồng tử Thạch Mục co rút, sau lưng Hải thú Chương Ngư, đám người Liễu Ngạn cũng đang liều mạng chạy đến, nhưng rõ ràng là không kịp rồi.
“Thải nhi, ngươi trốn trước đi!”
Sắc mặt Thạch Mục nghiêm trọng, thò tay chộp lấy Thải nhi trên đầu vai, sau đó dùng lực quăng mạnh nó lên bầu trời.
Thải nhi còn chưa kịp phản ứng thì thân thể của nó đã cưỡi mây lướt gió bị ném bay véo lên không trung. Nó có chút kinh ngạc liếc nhìn Thạch Mục đang cách nó ngày càng xa, lại nhìn con bạch tuộc khổng lồ đang nhanh chóng lao tới kia, rốt cuộc vẫn vỗ cánh bay về phía không trung.
Tình hình trên mười sáu chiếc Hãn Hải Cự Chu đã là một mảnh đại loạn.
Mấy chiếc Cự chu cách con bạch tuộc khổng lồ gần nhất chợt có Linh quang chớp động. Đám đệ tử trên đó người biết Thuật pháp phi hành hoặc có Pháp bảo, Phù lục phi hành thì nhao nhao thúc giục chuẩn bị chạy trốn. Những kẻ còn lại thì cũng có không ít người cam lòng bốc lên nguy hiểm, nhảy xuống biển trốn.
Nhưng tốc độ của Hải thú Chương Ngư quá kinh người, nhoáng một cái đã đánh tới, một cái vòi bạch tuộc vừa thô vừa to vươn ra quật xuống một chiếc Hãn Hải Cự Chu.
"Ầm ầm" một tiếng!
Chiếc Cự chu này tựa như giấy, bị nó quật một cái liền bẹp dúm vỡ toang. Trên thuyền, đám đệ tử còn chưa kịp trốn đi trong nháy mắt đã bị một cỗ uy áp kinh khủng ép cho thành bánh thịt, cùng một chỗ trầm xuống biển với cự chu.
Cùng lúc đó, những xúc tu còn lại của Hải thú Chương Ngư cũng điên cuồng vung múa, quấn lấy từng tên đệ tử trên không trung hoặc trên mặt nước phụ cận, những kẻ mà khó khăn lắm mới trốn ra được, nhét vào trong miệng.
Đồng thời, còn có ba cây xúc tu cũng vươn đến Cự chu số một nơi Thạch Mục đứng, xúc tu thô to che khuất cả bầu trời, còn chưa đánh xuống đã có một cỗ cuồng phong thổi quét tới trước.
Ngực Thạch Mục lóe lên hắc quang, trên làn da hiện ra từng miếng vảy đen. Tiếp theo dưới chân hắn hiển hiện ra một đạo ánh sáng xanh, chính là con thoi màu xanh ngọc kia, nâng thân thể của hắn bay ra ngoài.
Trải qua một khoảng thời gian ân cần săn sóc tế luyện, cuối cùng Thạch Mục cũng đã có thể thi triển ra năm thành uy lực của con thoi màu xanh ngọc này. Dùng nó để phi hành chỉ là chuyện nhỏ.
Một tiếng gãy thật lớn vang lên!
Cự chu số một bị đánh gãy thành hai đoạn, trong chớp mắt hơn trăm tên đệ tử bị giết chết.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, một đạo ánh sáng màu xanh hiểm hiểm bay ra, tránh thoát tai họa ngập đầu. Tuy thoát khỏi một kích của con quái vật nhưng hắn vẫn bị cơn cuồng phong tạo ra từ cú đánh của nó ảnh hưởng đến.
Sắc mặt Thạch Mục trắng nhợt, cương phong quất qua người, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn như muốn đảo lộn. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, đoàn ánh sáng xanh dưới chân cũng trở nên ảm đạm.
Cũng may mà hắn đã biến thân, cộng thêm Phù lục phòng ngự hộ thể, đây chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi. Con thoi ngọc lại một lần nữa sáng lên ánh sáng xanh, nâng hắn bay về phía xa xa.
Rống!!
Mười cái xúc tu khổng lồ của quái thú Chương Ngư điên cuồng bay múa, xoắn, quấn thôn phệ lấy đám đệ tử vừa mới nhao nhao chạy thoát.
Có một căn xúc tu, thò ra, quất đến chỗ Thạch Mục.
Thạch Mục hoảng hốt, vội vã thúc giục Pháp lực, Chân khí trong cơ thể điên cuồng rót vào con thoi ngọc dưới chân. Ánh sáng xanh của con thoi ngọc chợt sáng bùng lên, tốc độ lập tức tăng lên gấp đôi, chở chủ nhân bỏ chạy mất mạng về phía xa.
Một cây xúc tu nhoáng lên, trong chớp mắt liền kéo dài ra đến mười trượng, xé gió lao thẳng về phía Thạch Mục.
Chẳng qua Thạch Mục như có mắt sau lưng, lập tức thúc giục Pháp quyết, thân hình liền trầm xuống, tránh thoát cú vồ của vòi bạch tuộc.
Vào thời khắc này, một cái bóng đen khác đột ngột xuất hiện bên cạnh Thạch Mục, hung hăng quất lên người hắn một cái.
Lần này Thạch Mục muốn tránh cũng không kịp, thế là bị nó quất trúng. Vảy rắn chỗ bị đánh lập tức vỡ vụn, miệng hắn điên cuồng phun máu tươi, thân thể càng là bị một cỗ man lực khổng lồ ném văng ra ngoài.
Bóng đen lóe lên, nhoáng cái liền quấn lấy thân thể Thạch Mục, áp lực thật lớn siết chặt lấy người hắn khiến Thạch Mục lại một lần nữa miệng phun máu tươi, bắt đầu muốn hôn mê.
Tầm mắt hắn mơ hồ, dường như đang thấy bản thân mình tiếp cận một cái miệng máu lớn.
"Ta muốn chết ở loại địa phương này sao?"
"Mẫu thân, lời hứa ta hứa hẹn vời người có lẽ không cách nào…”
"Không! Ta không thể nuốt lời!"
Thạch Mục thì thào tự nói, nhưng bất chợt, thần trí hắn đột nhiên thanh tỉnh lại, trong lòng điên cuồng gào thét, thân thể giãy giụa kịch liệt. Trán hắn nổi gân xanh như muốn nứt, ngũ quan trên mặt trở nên dữ tợn, thân thể bởi vì gồng lên mà bành trướng ra vài phần, miệng vết thương vỡ toác, máu chảy ồ ồ.
Cái xúc tu cực lớn chậm rãi bị Thạch Mục tách ra một khe hở.
Hải thú Chương Ngư dường như cảm thấy sự giãy giụa của Thạch Mục. Nó tức giận, xúc tu hơi siết siết lại, lực siết lớn hơn trước vài lần, trong nháy mắt đè sập sự vùng vẫy giãy chết của Thạch Mục.
Rặc rặc..Phựt!
Thân thể Thạch Mục lại một lần nữa bị siết chặt, trong nháy mắt này có không biết bao nhiêu cây xương trong cơ thể hắn bị bóp nát, hai mắt khẽ lật, hôn mê bất tỉnh.
Mắt thấy Thạch Mục sắp bị Hải thú Chương Ngư nuốt vào miệng như bao tên đệ tử xui xẻo khác thì lúc này, bên ngoài thân thể Thạch Mục chợt hiện lên một tầng sáng bạc lấp lánh. Tầng sáng này nhìn như rất mỏng manh, nhưng lại ẩn chứa một cỗ cự lực, lập tức nới lỏng xúc tu đang quấn quanh người Thạch Mục ra đến một xích.
Động tác trong tay Hải thú Chương Ngư trì trệ, trong mắt nó lộ ra một tia kinh nghi.
Vào thời khắc này, một tràng tiếng khớp xương dịch chuyển giòn vang từ trong cơ thể Thạch Mục truyền ra. Những đoạn xương đã bị gãy trong cơ thể hắn giờ phút này đã lành lặn như ban đầu. Thân thể hắn trong quầng sáng bạc nhanh chóng trướng lớn lên, trong nháy mắt đã lớn đến trên dưới mười trượng, quầng sáng bạc tản mát ra càng sáng kinh người.
Xúc tu bị nới căng hết cỡ, cuối cùng không giữ được thân thể Thạch Mục nữa.
Hải thú Chương Ngư nhìn biến hóa của Thạch Mục, trong lòng nó chợt dâng lên một tia hoảng sợ. Giờ phút này trên người Thạch Mục tản mát ra một cỗ khí hiếu không hiểu, khiến nó có chút hãi hùng khiếp vía.
Thân thể Thạch Mục vẫn còn tiếp tục bành trướng. Trên thân dần đội lên từng khối cơ bắp rắn chắc khổng lồ, mặt ngoài cơ bắp xuất hiện vô số lông bạc cứng, rậm rạp.
Sau mấy hơi thở, Thạch Mục lại lần nữa biến thành một con khỉ trắng cực lớn!
Khỉ trắng giờ phút này còn bự hơn gấp bội so với lần đầu tiên nó xuất hiện trong bí cảnh Dũng Sĩ Chi Môn. Mặc dù vẫn xa xa không to bằng Hải thú Chương Ngư nhưng lại lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Khỉ trắng mở mắt, lộ ra một đôi đồng tử màu vàng, nó nhìn về phía Hải thú Chương Ngư, hung quang từ trong mắt bắn ra chói lọi.
"Rống!" (mày hả bưởi 8-> - màn khỉ trắng bạo cúc bạch tuộc xin phép được bắt đầu - Yuki
Hai tay khỉ trắng nện ầm ầm lên ngực, sau đó cả người nhảy xổ lên, vồ về phía Hải thú Chương Ngư. Trên bàn tay khổng lồ mọc ra từng cái móng vuốt sắc bén thật dài, đâm vào thân thể con bạch tuộc.
Hải thú Chương Ngư thấy bộ dạng Thạch Mục như vậy thì giật mình đánh thót. Nhưng dù sao nó cũng là một con quái thú hung hãn, căn bản không biết sợ là vật gì. Thấy Cự viên màu trắng đánh giết, nó tự nhiên sẽ không tránh né.
Con Hải thú khổng lồ rống lên một tiếng, thân thể cũng nhào lên, mười căn xúc tu điên cuồng bay múa, quất về phía khỉ trắng. Những cú quất mang theo tiếng rít gió xé tai, hiển nhiên là nó đã sử dụng toàn lực.
Thân hình khỉ trắng nhoáng lên, bỗng nhiên dừng phắt lại trước người bạch tuộc, sa đó nó phóng lên trời, tránh đi mười cú quật của xúc tu bạch tuộc.
Động tác như nước chảy mây trôi, cảm giác không chút nào ngập ngừng.
Xa xa, đám người Liễu Ngạn đã chạy tới chỗ Cự chu.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có hai chiếc Cự chu bị đánh chìm, trong đó có một chiếc vẫn là do gã suất lĩnh. Sắc mặt Liễu Ngạn khó coi vô cùng, nhưng tranh thủ lúc Hải thú Chương Ngư mải tư đấu với một con khỉ trắng, gã vội vàng chỉ huy mấy chiếc Cự chu còn lại chạy trốn.
Đợi đến khi đoàn thuyền đã rẽ nước chạy về phía xa, trong lòng gã mới hơi thư hoãn một chút. Lúc này lại nhìn về phía khỉ trắng, không khỏi có chút kinh ngạc.
Không chỉ Liễu Ngạn, mà những người khác cũng là như vậy. Cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn Thạch Mục biến thành một con khỉ bự.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Con khỉ trắng này từ đâu mà tới?" Liễu Ngạn quay qua hỏi người chung quanh.
Vẻ mặt đám đệ tử Minh Nguyệt Giáo chung quanh đều lộ ra vẻ mờ mịt, lắc lắc đầu.
“Đúng rồi, có ai thấy Thạch Mục hay không? Vừa rồi hắn vẫn ở trên chiếc Cự chu kia?” Liễu Ngạn lập tức nghĩ tới một chuyện, hỏi.
“Không thấy, trên chiếc thuyền kia không có ai là trốn khỏi. Có lẽ cũng đã bị bạch tuộc làm thịt rồi.” Một đệ tử Minh Nguyệt Giáo có dáng vẻ trung niên nói.
Liễu Ngạn nhướng mày, sau một lát, gã thở dài.
Mặc dù Thạch Mục có chút thực lực, nhưng dù sao vẫn chưa đến Địa giai, chết trong tay con Hải thú Chương Ngư đáng sợ đó cũng là việc bình thường.
Trên một chiếc Cự chu, vẻ mặt Hầu Tái Lôi cùng Dư Ý cũng là hết sức khó tin nhìn hết thảy trước mắt. Ánh mắt Hầu Tái Lôi lập tức trở nên khẩn trương nhìn quanh quất vùng biển phụ cận, dường như đang tìm kiếm người nào đó.
Nhưng vùng biển chung quanh sóng dữ cuồn cuộn, nơi nào có thể thấy một bóng người.
“Bỏ đi, Thạch huynh không có khả năng còn sống. Người mới rồi cũng thấy đó, lực công kích của con Hải thú Chương Ngư kia đáng sợ như vậy, đến Liễu Ngạn cùng các vị Điện chủ, bảy người liên thủ còn không phải đối thú của nó. Ngay cả Lục Điện chủ cũng vẫn lạc rồi.” Dư Ý chứng kiến ánh mắt của Hầu Tái Lôi, thở dài nói.
Hầu Tái Lôi liếc nhìn Dư Ý, cười khổ trong lòng.
Một bộ phận Nguyên Thần của gã vẫn còn nằm trong Cấm Thần Châu ở trên người Thạch Mục. Nếu Thạch Mục bị giết, chỉ sợ Cấm Thần Châu cũng không giữ được, thế thì gã không khác gì xong đời rồi.
Chẳng qua những lời này, gã không cách nào thổ lộ với Dư Ý. Chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng Thạch Mục vẫn còn sống, dù hy vọng này khá xa vời.