Huyền Giới Chi Môn
Chương 298: Cự ô
“Vậy thì thật vất vả cho Thải Nhi, lần này trên biển may mà có Thải Nhi nên chúng ta mới thuận lợi như thế.” Liễu Ngạn khẽ cười nói.
Lời này của gã đúng là thật lòng, bởi vì Thải Nhi có thể nhìn xuyên thấu dưới đáy biển sâu, so với bất cứ loại pháp khí dò xét nào mà bọn họ chuẩn bị đều hiệu quả hơn nhiều.
“Liễu huynh chớ khách khí. Đúng rồi, ta nghe Thải Nhi nói, gần đây Hải Thú xung quanh đã ít xuất hiện bớt, chẳng lẽ gần đến đại lục Tây Hạ rồi sao?” Thạch Mục hỏi.
“Chắc là vậy. Dựa theo một ít ghi chép trong giáo về đại lục Tây Hạ, hiện giờ có lẽ chúng ta đã tiến vào vùng biển của đại lục Tây Hạ rồi.” Liễu Ngạn suy nghĩ một chút nói.
“Cuối cùng cũng sắp đến nơi.” Thạch Mục nghe vậy liền trở nên vui vẻ.
“Thạch huynh có tính toán gì sau khi tới Tây Hạ không?” Liễu Ngạn hỏi.
“Tạm thời thì chưa, định qua đó rồi tính tiếp” Thạch Mục đáp.
Hai người tiếp tục hàn huyên vài câu qua loa, sau đó Thạch Mục tìm cớ trở về phòng.
Lời của Liễu Ngạn rất nhanh đã được chứng minh, đội thuyền di chuyển thêm ba ngày thì phát hiện một đạo hắc tuyến nơi chân trời.
Mọi người trên Hãn Hãi cự chu lớn tiếng hoan hô, ai quen thuộc thì đều rõ đó chính là đường ven biển.
Thạch Mục đứng đầu thuyền, kim quang trong mắt lưu chuyển, nhìn về phía trước với vẻ hưng phấn.
Đối diện với hắn là một thế giới mới mẻ đang từ từ cởi bỏ tấm mạng che mặt thần bí.
Mười bảy chiếc Hãn Hải cự chu toàn lực lao nhanh về phía trước.
Khoảng cách càng gần, trên tàu đã mơ hồ nhìn thấy điểm điểm màu xanh trên đường bờ biển.
“Truyền lệnh xuống, trước khi vào bờ, tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác!” Ngay lúc đó, Liễu Ngạn trầm giọng quát.
Trên cự chu, tiếng hoan hô dần dần nhỏ lại, địa vị lĩnh tụ của Liễu Ngạn hiện giờ mọi người đều tiếp nhận.
“Ồ, kia là gì thế?” Bên cạnh Thạch Mục, một đệ tử Minh Nguyệt Giáo chỉ vào một chỗ trước mặt, hô lên.
Mọi người xung quanh nhìn lại, đúng là cách đội thuyền xa xa phía trước có một khối màu đen nhô lên.
“Hình như là hòn đảo?” Có người đoán.
Theo khoảng cách ngày càng gần, chỗ kia nhô lên càng nhiều, hình dạng quả thật giống một hòn đảo, nhưng trên đó chẳng có một ngọn cây nào sinh trưởng cả.
“Không đúng! Đây không phải đảo, mà là Hải Thú!” Thạch Mục trong mắt lóe lên kim quang, chợt quát lớn.
Lời vừa ra khiến mọi người trên thuyền chấn động, Liễu Ngạn cũng xuất hiện đầu thuyền, mặt biến sắc.
Xoạt !
Không đợi mọi người kịp trở tay, hòn đảo màu đen kia đột nhiên nhổm dậy, mấy trăm trượng mặt biển xung quanh nổi sóng cuồn cuộn, hiện ra vô số vòng xoáy, nước biển như sôi trào lên.
Đội thuyền bị sóng lớn đánh ập tới, lập tức đại loạn.
Truyền lệnh, mau chóng lái sang phải! Nhanh !” Liễu Ngạn quát lớn.
Hơn mười chiếc thuyền lớn nặng nhọc giữ vững thân thuyền, đồng thời chuyển bánh lái sang phải.
Ầm ầm ! Mặt biển bỗng tách ra !
Một căn xúc tu to như cái phòng chợt từ mặt biển nhô lên, nện ầm ầm xuống chiếc Hãn Hải cự chu số hai.
Bóng đen rợp trời, mọi người trên cự chu sắc mặt đại biến, hoảng sợ la hét.
Tuy nhiên cũng có vài người tâm trí kiên định, lập tức phóng ra từng đạo kiếm khí, thuật pháp, đánh về phía căn xúc tu khổng lồ kia với ý đồ ngăn cản ít nhiều.
Nhưng mà những công kích này chạm vào xúc tu liền tán loạn đi, ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không thấy chứ đừng nói chi là ngăn cản.
Xúc tu khổng lồ hung hăn oanh kích lên cự chu, cự chu sáng lên một tầng bạch quang, ngưng kết thành một màn sáng bảo vệ, nhưng chỉ chớp mắt sau màn sáng liền vỡ vụn, xúc tu thừa thế quật lên thân thuyền.
Ầm ầm !
Hãn Hải cự chu vốn chắc chắn vô cùng trong nháy mắt bị đánh tan tành như trứng gà, biến thành vô số mảnh vỡ văng tứ tung.
Đám đệ tử Minh Nguyệt Giáo phía trên ngay cả một tiếng hét cũng không kịp phát ra, liền bị cơn sóng ngập trời theo sát tới nuốt chửng.
Chỉ trong nháy mắt, một chiếc Hãn Hải cự chu đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người.
Xúc tu thô to sau khi nghiền nát cự chu lại tiếp tục nện ầm ầm xuống mặt biển, âm thanh to lớn còn hơn cả tiếng sấm trên bầu trời vang lên.
Mặt biển gầm gào cuộn sóng dữ dội.
Thuyền của Thạch Mục ở ngay gần đó, thân thuyền to lớn giờ trông như một chiếc lục bình trôi nổi, bị bức tường nước xoáy đẩy mạnh đi, chiếc thuyền theo đó chao đảo theo.
Nhiều người trên thuyền bị ném văng lên trời sau đó rơi đùng đùng trở lại, còn có mấy người đứng ở mép thuyền không may bị ném bay xuống biển.
Thạch Mục dùng tay chụp lấy mạn thuyền, thân thể bám chắc vào như một thỏi nam châm, liên tục nâng lên hạ xuống theo chuyển động của chiếc thuyền.
“Đây là quái vật gì thế?”
Trong ánh mắt hắn hiện nét kinh hãi, trên biển hắn cũng đã gặp rất nhiều Hải Thú, nhưng chưa từng nhìn thấy loại nào to lớn như con trước mặt này.
Ầm ầm !
Mặt biển lại tách ra, một căn xúc tu nhô lên quật tới thuyền của đám Thạch Mục.
Thạch Mục biến sắc, đang định hành động.
Bỗng bên cạnh vang lên một tiếng thét dài, Liễu Ngạn phóng vút lên trời, một đạo thất luyện (cuốn lụa) màu máu từ người gã chém về phía xúc tu.
Phốc xuy !
Xúc tu bị chém ra một vết thương khổng lồ, máu phun thành vòi, tuy nhiên thân hình của Liễu Ngạn cũng đại chấn, bay ngược trở lại.
Một tiếng gào đau đớn vang lên từ dưới biển, xúc tu bị thương liền rụt cái “Vèo” xuống mặt nước.
Ầm rầm rầm, sóng dữ quay cuồn kịch liệt, một thân ảnh khổng lồ chậm rãi lơ lửng trên mặt biển, nó là một con Hải Thú lớn không tưởng, hình dạng trông như Chương Ngư (Bạch tuộc)
Thân hình nó như một ngọn núi di động, mười cái xúc tu mỗi lần vung vẩy thì mặt biển lại dấy lên sóng gió ngập trời, khí tức mãnh liệt như đại địa đè xuống.
Thạch Mục trừng trừng hai mắt, trong lòng hoảng hốt.
Xoạt xoạt xoạt !
Bóng người chớp lên liên tục giữa không trung, tính cả Liễu Ngạn thì có bảy người bay lên, chính là bảy vị điện chủ.
Hải thú Chương Ngư dường như nhận thấy nguy hiểm, xúc tu vũ động thị uy, đồng thời trong miệng phát ra tiếng gầm.
Giữa không trung, sắc mặt bảy vị điện chủ đều tái nhợt, tuy bọn họ có bảy người, nhưng con quái vật trước mắt này quá to lớn, sợ rằng liên thủ với nhau cũng chưa chắc thắng được.
“Chúng ta hợp sức kiềm chế con Cự Ô (Ô: đen) thú này, để đội thuyền đi trước!” Liễu Ngạn hét lớn một tiếng, Thiên Quỷ Phiên trong tay đại phóng huyết quang, nhằm phía Chương Ngư mà đánh tới.
Sáu gã điện chủ còn lại cũng nhao nhao tế binh khí hoặc triệu hồi Tử Linh sinh vật, xông lên.
Mười sáu chiếc Hãn Hải cự chu đâu còn dám chần chờ, vội vàng chạy băng băng vào bờ biển, trên thuyền của Thạch Mục, một gã đệ tử Minh Nguyệt Giáo lấy ra một miếng phù màu xanh, miệng lẩm bẩm rồi quăng lên cao.
“Phốc” một tiếng.
Phù lục màu xanh vỡ vụn, một cơn gió lớn bỗng dưng xuất hiện thổi căng cánh buồm, cự chu theo đó phóng vùn vụt vào bờ.
Những chiếc thuyền khác cũng làm tương tự, nhanh chóng đi xa.
Thạch Mục thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn lại phía sau.
Từng hồi âm thanh như sấm rền vang lên, mặt biển như sôi trào, sóng cuộn trùng thiên.
Hải thú Chương Ngư và đám người Liễu Ngạn cuốn lấy nhau, mười cái xúc tu vung vẩy liên hồi, từng đợt vòi rồng khủng khiếp, phong áp to lớn, dù với thực lực Địa giai hay Nguyệt giai thì mấy vị Điện chủ cũng bị thổi bay tứ phía.
Trong bảy người, trừ Liễu Ngạn và Hoắc Thanh ra không ai dám lấy cứng chọi cứng với xúc tu của Chương Ngư, chỉ có thể dựa vào ưu thế thân hình nhỏ, động tác linh hoạt mà cố gắng tránh né, sau đó ngẫu nhiên ra tay công kích, cố gắng kiềm chế hải thú Chương Ngư.
Lúc này Liễu Ngạn toàn thân được huyết quang bao phủ, mặc dù Thiên Quỷ Phiên trước đó bị hao tổn linh tính, nhưng đoạn đường này trải qua tế luyện lại nên uy lực đã phục hồi không ít, nó huyễn hóa ra từng đạo thất luyện màu máu liên tiếp va chạm với Chương Ngư.
Xúc tu của Chương Ngư nhanh chóng bị chém thành mấy vết thương khổng lồ, máu tươi tuôn ra xối xả.
Dù những vết thương này to lớn, nhưng đối với Chương Ngư thì cũng chẳng hề hấn gì, chỉ đau nhức một thoáng thôi. Tuy nhiên nó càng bị chọc giận, miệng gầm lên giận dữ, xúc tu vũ động nhanh hơn, ý định xé xác cái đám đáng ghét này ra.
Có điều dù sao bảy người cũng là tồn tại Địa Giai, Nguyệt Giai, đều có thủ đoạn tự vệ riêng. Hải thú Chương Ngư đánh loạn một hồi lại sửng sốt chẳng thể đánh trúng ai cả.
Chỗ sâu trong xúc tu của Chương Ngư chợt hiện ra hai luồng ánh sáng âm u, giống như là hai con mắt, thoạt nhìn lớn khoảng mấy trượng.
“Cẩn thận, hình như nó định làm gì đó?” Liễu Ngạn hô một tiếng.
Gã vừa dứt lời, phía dưới hai con mắt của Chương Ngư chợt tách ra một khe hở, một đoàn chất lỏng đen sì tràn ra, mùi tanh hôi gay mũi nhanh chóng khuếch tán, thoáng cái bao phủ tầm mười trượng xung quanh.
Đám người Liễu Ngạn kinh hãi, tránh cũng chẳng tránh kịp, trên thân mỗi người nổi lên từng vòng ánh sáng, bảo hộ toàn thân lại.
Tuy nhiên chất lỏng màu đen này lại có tính ăn mòn rất mạnh, vừa chạm tới vòng sáng hộ thân của bọn họ thì phát ra âm thanh “Xèo xèo”, vòng sáng ảm đạm nhanh chóng.
Hải thú Chương Ngư rít gào, vũ động xúc tu, quật mạnh về phía mấy người.
Đám Liễu Ngạn vội vã né tránh, bất ngờ một gã điện chủ mặt đen động tác hơi chậm, liền bị xúc tu đánh trúng, nháy mắt văng ra ngoài, miệng phun máu tươi như mưa.
Xúc tu thò tới cuốn lấy đại hán mặt đen.
“Lục điện chủ!” Liễu Ngạn trừng cặp mắt muốn nứt, giận tím mặt thét lên.
Đại hán mặt đen trọng thương nhưng chưa chết, hoảng sợ liều mạng giãy giụa, nhưng sao có thể thoát khỏi xúc tu.
Xúc tu liền cuốn trở về, quấn lấy đại hán mặt đen cho vào miệng.
Hải thú mở cái miệng khổng lồ dính máu ra, một hớp nuốt luôn gã đại hán vào, tiếng kêu thảm của vị điện chủ đáng thương nhỏ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Đám người Liễu Ngạn giận dữ vô cùng, có điều đối với con Chương Ngư khí thế khủng bố trước mặt, bọn họ cũng chẳng có đảm lượng cùng thực lực để xông lên báo thù.
Chương Ngư chén xong một người, dường như cảm thấy đỡ đói nên hân hoan vũ động xúc tu.
Sau một khắc, ánh mắt nó ngưng tụ, nhìn lướt qua đám người Liễu Ngạn, tìm đến phía hơn mười chiếc cự chu xa xa kia.
Thừa cơ nãy giờ dây dưa, hơn mười chiếc cự chu đã chạy đi một quãng thật xa rồi.
Hải thú Chương Ngư há miệng gào to một tiếng, xúc tu khổng lồ cuồng vũ, thân hình to lớn hóa thành một bóng đen lướt sóng vọt theo mấy chiếc cự chu.