Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hôn Đông

Chương 33: C33: Chương 33



Anh nói, cho anh một cơ hội nữa.
Lê Đông ngước mắt lọt vào đôi mắt sâu trầm tĩnh của Kỳ Hạ Cảnh, thấy rõ đáy mắt đối phương có nụ cười biếng nhác lãnh đạm lại tươi tắn sinh động, ngay cả hô hấp cũng chợt ngừng một lát.
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế khi đưa kẹo cho cô, cúi người cụp mắt nhìn xuống dưới, trong mắt toàn là bóng dáng cô.
Nhưng Lê Đông không rảnh thưởng thức cái này.
Hoảng loạn chiếm cứ lồ ng ngực trước bất cứ cảm xúc gì khác, cô chậm chạp chớp mắt, ngón tay nắm chặt kẹp tài liệu dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch, lúng túng há miệng nháy mắt liền trở nên rụt rè: “Anh...”
“Cô cứ nghĩ cho kỹ trước đi." Kỳ Hạ Cảnh cong môi dịu giọng mở miệng, tầm mắt dừng ở đôi má hây hây bằng mắt thường cũng có thể thấy được của cô, hiếm khi có kiên nhẫn, cố tình đè thấp âm thanh dán ở bên tai, mỗi câu dường như đều có ý định dỗ dành: “Nếu hiện tại phải hỏi rõ ràng thì tôi sẽ nói nốt nửa câu sau chưa nói xong.”
Đến lúc đó, cô sẽ thật sự không có chỗ để trốn.
Cách đó không xa có tiếng bước chân vang lên, Lê Đông nhìn lại chỗ phát ra âm thanh theo bản năng, trên mặt không đổi sắc, ánh mắt lại tràn ngập khẩn trương và đề phòng.
Quả nhiên vẫn hơi sốt ruột.
Kỳ Hạ Cảnh than nhẹ đứng thẳng người, lấy di động ra từ túi xem thời gian, Vịt Donald treo lơ lửng liền lắc lư ở trước mắt Lê Đông.
Người đàn ông đưa điện thoại di động qua cho Lê Đông xem, ảnh nền màn hình là pháo hoa khắp thành phố đêm cuối tuần đó: “Cách lúc đi làm còn có mười lăm phút, tôi cảm thấy nên cho cô chút thời gian bình tĩnh lại.”
Lê Đông rốt cuộc nghe thấy mình phát ra âm thanh: “... Được.”
Lần này lại trả lời rất nhanh; Kỳ Hạ Cảnh cong môi cất tiếng cười khẽ từ trong xoang mũi, mắt đào hoa chuyển về hướng tay Lê Đông vẫn giơ kẹp tài liệu.
Vị trí hổ khẩu nhét kẹo que, đầu ngón tay bọn họ chạm nhau.
“Cầm chắc kẹo que chưa?" Anh nhướng mày cố ý kéo dài âm cuối, ngữ điệu chậm rãi:
"Tôi phải buông tay rồi.”
Lê Đông hoàn hồn, lập tức nắm chặt kẹo que thả vào trong túi.
Lại lần nữa kéo dãn khoảng cách làm Lê Đông có thể hô hấp lại được, nhưng với tính cách của Kỳ Hạ Cảnh thì tất nhiên sẽ không buông tha cho cô như vậy, đôi tay đút túi trầm tư một lát, không nhanh không chậm mà cung cấp hai cái lựa chọn: “Tôi đi trước hay là cô cùng tôi đi xuống.”
Lê Đông ý bảo cô còn phải xem nội dung trong kẹp tài liệu, cố gắng trấn định nói: “Anh đi xuống trước đi, tôi xem xong liền đi.”
“Được." Kỳ Hạ Cảnh phối hợp gật đầu, trước khi xoay người rời đi không quên quan tâm nhắc nhở cô:

"Mục lục chỉ có mấy hàng, không cần xem quá kỹ.”
Lê Đông phản ứng lại, đây là đang cười cô vừa rồi khẩn trương một chữ cũng chưa xem vào, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm mục lục không chớp mắt.
Bóng dáng của người đàn ông chân dài bước đi xa, khi đi qua chỗ ngoặt gặp gỡ nữ bác sĩ trẻ, đối phương vừa búi tóc vừa chào hỏi, hơi hơi ngẩng đầu ngữ điệu mềm mại ấm áp, trên mặt mang theo lớp trang điểm tinh xảo.
Kỳ Hạ Cảnh trước mặt người ngoài lại khôi phục bộ dang lười biếng thường ngày, đối mặt với lời thăm hỏi cũng chỉ hơi gật đầu có lệ, bước chân chưa từng dừng lại một lát.
Hoàn toàn khác với bộ dạng cố ý dùng tư liệu trêu đùa cô vừa rồi.
Lê Đông thử nói được làm được đọc tư liệu.
Cô biết mỗi một chữ trên giấy nhưng lại không thể tạo thành tin tức hữu dụng trong đầu, kết quả đọc mãi, lực chú ý lại dừng ở bàn tay trong túi phía bên phải.
Cô lấy kẹo que ra đặt ở lòng bàn tay, cụp mắt đánh giá mây sao được vẽ trên vỏ bọc kẹo; lòng bàn tay cách túi đóng gói khẽ chọc vào một đốm sao sáng ở trong đó, hơi hơi lạnh, như xúc cảm đầu ngón tay của người đàn ông vừa rồi.
“Trời ơi, Lê Đông, sao mặt cô lại đỏ như thế?”
Khi Lê Đông cầm kẹp tài liệu tiến vào văn phòng, Dương Lệ đang nói chuyện phiếm cùng bác sĩ Lý cách vách, nhìn thấy cô thì khẽ kêu lên: “Có phải mặc quá nhiều nên nóng thành như vậy không?”
“Ừm.”
Cầm lấy ly sứ trên bàn, Lê Đông thất thần trả lời một tiếng, ngửa đầu uống nước dưới đáy ly một hơi cạn sạch, đứng dậy lại đến máy lọc nước lấy thêm.
Xem bộ dạng cô uống ừng ực ừng ực không dừng được, Dương Lệ trợn mắt há hốc mồm nói: “Cô không sao chứ, giữa trưa vội cái gì mà khát thành thế này?”
Lê Đông đang lắc đầu nói không sao thì bác sĩ Lý bên cạnh tới nói chuyện phiếm hứng thú hừng hực nói: “Mà này hội hoan nghênh phó giáo sư Kỳ và bác sĩ Từ, cô có ý tưởng gì không?”
“Chúng tôi đã thương lượng mau chóng làm, dù sao thì người ta chỉ tới đây chỉ đạo hai tháng, đừng để mới vừa mở hội đón người mới xong không đến hai ngày lại phải bắt đầu chuẩn bị hội đưa tiễn vui vẻ.”
Bác sĩ Lý đã kết hôn mấy năm, không nhịn được tính toán thay Lê Đông: “Mà này cô và phó giáo sư Kỳ tính toán làm thế nào? Hai tháng sau cậu ấy phải đi rồi.”
“Hai người cũng chẳng còn trẻ nữa, cứ tính toán yêu xa mãi như thế à?”
Đúng vậy, Kỳ Hạ Cảnh sẽ chỉ ở thành phố H hai tháng.
Hình như cô đã quên, anh vốn nên thuộc về Ma Đô.
“Tôi không biết." Lê Đông nhẹ nhàng buông ly nước ra, cụp mắt ngữ khí bình tĩnh:

"Cũng chưa từng suy xét đến vấn đề này.”
Bác sĩ Lý vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy: “Sao có thể không suy xét? Hai người đã yêu đương lâu như vậy rồi, cứ kéo dài như thế thì không phải sớm hay muộn cũng sẽ chia tay hay sao?”
Dương Lệ biết nội tình nghe thế mí mắt giật giật, cuống quýt đứng ra hoà giải: “Sao chị Lý lại hóng hớt như vậy? Chị cứ hỏi chuyện tình cảm cá nhân của người ta thế làm gì?”
“Trời ạ, không ngờ cô lại nói tôi hóng hớt? Bệnh viện chúng ta có ai có năng lực hóng hớt hơn cô chứ!”
Hai người cười cãi nhau chuyển đề tài đi, Lê Đông buông ly nước mở kẹp tài liệu ra, một lần nữa nhanh chóng lật xem, thi thoảng lấy giấy bút ra vẽ trọng điểm ở bên trên giấy.
Trước khi đi làm năm phút, cô nhận được wechat Kỳ Hạ Cảnh phát tới.
QXJ: Xem xong tài liệu chưa? Ba giờ buổi chiều người của nền tảng sẽ lại đây mở họp.
Lê Đông cúi đầu gõ chữ: Chưa, sẽ xem xong trước khi mở họp.
QXJ: Không vội.
Đối diện giản lược ném tới hai chữ, Lê Đông liền cam chịu cuộc đối thoại này đã kết thúc, lúc đang muốn buông di động, khóe mắt lại thoáng nhìn tháy tên khung đột nhiên biến thành [đối phương đang nhập].
Đối diện hình như đang lặp lại xóa xóa sửa sửa, mãi cho đến khi màn hình di động đã tự động chuyển tối, tin nhắn mới mới khoan thai tới muộn.
Lê Đông một lần nữa ấn sáng màn hình, quả thật là Kỳ Hạ Cảnh gửi tới.
QXJ: Nhớ ăn kẹo đấy.

Nền tảng cùng phía bệnh viện đều hết sức coi trọng lần hợp tác này, buổi sáng bên chế tác nhận được phản hồi, ba giờ buổi chiều nhà làm phim đã tự mình mang theo đoàn đội nòng cốt lại đây, nói nhất định phải giáp mặt giải thích rõ ràng vấn đề.
“Quay chụp và kịch bản? Nếu có tình huống như vậy phát sinh, các vị có thể lập tức ngừng quay.”
“Đoàn phim sẽ bố trí điểm quay chụp đơn giản, vị trí cố hết sức chọn ở khu không làm việc, giảm bớt cảm giác tồn tại đến nhỏ nhất.”
“Còn về sinh hoạt cá nhân, tôi khẳng định sẽ không quay việc không liên quan đến công việc, điểm này ngài không cần lo lắng.”
Cùng trong phòng hội nghị, nhà làm phim tự xưng “Tiểu Vương” cười tủm tỉm nhìn Kỳ Hạ Cảnh, đối với người đàn ông còn nhỏ hơn ông ta không ít mà cứ gọi “ngài” mãi.
Trước khi tới ông ta đã sớm tìm hiểu, biết ở đây có một kẻ cứng đầu tính tình khó xử lý, bối cảnh càng khó nhai, toàn bộ quá trình đều cười làm lành với Kỳ Hạ Cảnh: “Nhưng ngài nói xem có phải tương tác thân ái giữa bác sĩ cũng nên tính là một bộ phận của công việc không?”
Nói trắng ra là chỉ quay mỗi việc khám bệnh là không thể, người xem có phải tới học y đâu, nhiên là muốn xem quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh, cùng với tương tác giữa các bác sĩ.
Kỳ Hạ Cảnh nghe ra ý trong lời nói của ông ta, dựa vào mềm ghế lười nhác thoáng nhìn, ánh mắt cười như không cười khiến nhà làm phim thấy mà run run.
“Ngài đừng coi chúng tôi thành truyền thông vô lương tâm chỉ nhằm vào lưu lượng, chỉ là tương tác hằng ngày mà thôi." Nhà làm phim đã chảy cả mồ hôi lạnh, khóe mắt liếc qua Lê Đông đang cúi đầu xem tư liệu trong góc, nảy ra sáng kiến:
"Ví dụ như ngài cùng bác sĩ Lê của chúng ta là đồng nghiệp, mỗi ngày bình thường đều phải trò chuyện đúng không?”
“Người xem muốn xem những thứ này mà, chúng ta cũng không cần quay bừa ra vẻ, chỉ xem bọn họ hằng ngày là có thể ship couple rồi.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy nhướng mày, bút máy vàng đen linh hoạt chuyển động ở trên đầu ngón tay thon dài: “Ship couple?”
“Còn không phải sao." Thấy người đàn ông rốt cuộc cũng có đề tài mà mình cảm thấy hứng thú, nhà làm phim nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, rèn sắt khi còn nóng nói: “Ngài không biết đúng không? Lần đầu tiên khi tổ chương trình tuyên truyền, dưới Weibo toàn gọi tên ngài cùng bác sĩ Lê đấy.”
Nói xong còn hết sức biết điều bảo trợ lý lướt Weibo, đưa khu bình luận cho Kỳ Hạ Cảnh xem qua như đang hiến vật báu.
Từ Lãm ở bên cạnh thấy thế thì rất vui vẻ.
Xem như nịnh hót đúng chỗ mấu chốt rồi đấy.
“Chương trình của chúng tôi chú trọng tính chân thật, nhưng người xem thích xem chuyện hằng ngày cũng là sự thật." Nhà làm phim lấy lòng Kỳ Hạ Cảnh xong, còn không quên xoay người nịnh bợ Lê Đông.
“Bản thân ngành nghề bác sĩ này nên được quay và lưu giữ lại, làm thế nào để quay một cách sinh động từ cơ sở chân thật thì phải xem bản lĩnh của chúng tôi rồi.”
Lê Đông đã hỏi qua vấn đề cô quan tâm, không để ý đối với việc nhỏ không đáng kể còn lại nên khẽ gật đầu.
Kỳ Hạ Cảnh trầm ngâm không nói vẫn lười nhác cười, mắt đào hoa khẽ nhìn về phía nhà làm phim miệng lưỡi trơn tru: “Nắm giữ dư luận đại chúng, hình như ông rất am hiểu đấy.”
“Quá khen." Nhà làm phim điên cuồng mắng cậu thanh niên mỗi câu đều là bẫy ở trong lòng, than nhẹ ra tiếng, câu nói kế tiếp lại có vài phần thật tình thực lòng:
"Mục đích ban đầu của chương trình chính là muốn thể hiện mặt chân thật nhất của bác sĩ cho mọi người thấy.”
“Tựa như ngài nói, tuy rằng không nên thần thoại ngành nghề này nhưng ngành nghề này quả thật phải nhận được sự tôn trọng nên có.”
Kỳ Hạ Cảnh mím môi bỏ bút máy xuống, lười nhác dựa vào ghế dựa như đang suy tư điều gì, thấy phòng họp thật lâu không ai mở miệng thì nhướng mày nhìn chung quanh một vòng, môi mỏng khẽ mở: “Sao thế, những người khác đều không có vấn đề gì ư?”
“...”
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh có vấn đề thôi!
Thu phục được nan đề hạng nhất, nhà làm phim như trút được gánh nặng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi, mở máy chiếu dưới ánh mắt thương hại của mọi người, giải thích cụ thể việc chuẩn bị quay chụp kể từ ngày mai.

Không có lòng dạ nào quan tâm đ ến những việc cần chú ý, Kỳ Hạ Cảnh chưa bao giờ tuân thủ quy củ nhấc mí mắt lên, thoáng nhìn về phía Lê Đông đang ghi chép ở góc chéo, cúi đầu lấy di động ra phát tin nhắn.
QXJ: Buổi tối cùng nhau trở về nhé, tiện đường.
“Chậc chậc chậc." Từ Lâm cũng không nghe giảng bài từ nhỏ thò qua, đường đường chính chính nhìn lén tin nhắn xong, cảm thán nói:
"Chủ động đưa người về nhà, phó giáo sư Kỳ trực tiếp như vậy, hai người thế này là sắp thành rồi à?”
“Không biết.”
Kỳ Hạ Cảnh ném điện thoại di động lên mặt bàn, mắt thấy Lê Đông thờ ơ với thông báo tin nhắn, nhướng mày biểu cảm như thường.
Thời gian làm việc không xử lý vấn đề tình cảm cá nhân.
Là tác phong trước sau như một của cô.
Anh còn có ý nghĩa đặc biệt đối với Lê Đông không?
Hẳn là có.
Đây là kết quả tất nhiên do tính cách của Lê Đông dẫn tới, hoặc là nói, mối tình đầu đối với tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít sẽ có ý nghĩa khác biệt, tóm lại sẽ lưu lại một vị trí nhỏ ở trong lòng.
Nhưng hiện tại đã mười năm sau cảnh còn người mất, sự tồn tại của anh sẽ còn làm Lê Đông động lòng sao?
Cho dù thật sự động lòng thì phần tình cảm này là dựa vào thiếu niên ngây ngô trong trí nhớ hay là mình sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô của hiện tại?
Kỳ Hạ Cảnh vẫn mãi không biết đáp án.
Điều duy nhất sáng tỏ là anh muốn ở lại bên cạnh cô; nếu có thể, anh hy vọng kỳ hạn bầu bạn là vĩnh viễn.
Từ Lãm trông thấy bộ dạng thờ ơ gợi đòn của anh thì không nhịn được phỉ nhổ: “Biết người ta không trả lời mà cậu còn không mau lên...”
Lời còn chưa dứt, di động Kỳ Hạ Cảnh ném ở mặt bàn rung và sáng lên, trên màn hình hiện ra hai tin nhắn được ghi chú, ánh mắt Từ Lãm đảo qua theo bản năng.
“Chúng ta nói chuyện đi, về chuyện của anh và cô ấy.”
“Trong lòng anh hẳn là rõ ràng, lúc trước tôi đã cho anh cơ hội, là chính anh không cần đấy.”
Từ Lãm nhìn nội dung tin nhắn thì mắt máy lên, lập tức câm miệng im lặng xoay đầu, còn Kỳ Hạ Cảnh bên cạnh đã mặt không cảm xúc cầm lấy di động.
Khác với việc xóa bỏ trước kia, lần này người đàn ông lại phá lệ trả lời một chữ.
“Cút.”


Chương trước Chương tiếp
Loading...