Hôn Đông
Chương 32: C32: Chương 32
Sau khi nhìn chằm chằm tin nhắn thất thần thật lâu, Lê Đông trả lời qua loa rồi cất di động, lập tức đi về hướng phòng bệnh của Thịnh Tuệ.
Trải qua mấy ngày, cô bé không cần đỡ đã có thể xuống đất đi lại, chỉ là thời gian bị bệnh ngủ say quá lâu, đi nhiều sẽ dễ dàng choáng váng đầu óc.
Mấy ngày trước thời gian luôn không khớp, không phải Lê Đông bận thì Thịnh Tuệ lại đang hôn mê, hiện tại rốt cuộc cô bé cũng chính mắt nhìn thấy ân nhân cứu mạng, vụng về cố gắng ngồi dậy, ánh mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng.
Lê Đông biết cô bé có chuyện muốn nói với mình, phòng bệnh nhiều người nhiều mắt phức tạp liền mượn xe lăn đỡ Thịnh Tuệ ngồi lên, đến nơi đầy đủ ánh sáng trên tầng lầu phơi nắng.
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào cửa sổ sát đất, Lê Đông ngồi xổm người xuống nhìn về phía cô bé gầy yếu, ngữ điệu nhu hòa: “Thân thể đã cảm thấy đỡ hơn chút chưa?”
“Đỡ hơn rất nhiều rồi ạ." Thịnh Tuệ vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, tiếng nói mềm mại còn mang theo vẻ non nớt:
"Cảm ơn chị Lê.”
Nói xong ý thức được cách xưng hô sai lầm, cô bé lại hoảng loạn sửa lại, gương mặt thanh tú phiếm hồng: “Cảm ơn bác sĩ Lê.”
“Gọi chị cũng được." Lê Đông không để ý cách xưng hô của cô bé thẹn thùng, cụp mắt nhìn về phía tờ giấy cô bé giấu oqr dưới tay áo dài, dò hỏi:
"Đây là cho chị sao?”
Cô còn nhớ rõ khi Thịnh Tuệ nhập viện đã viết cho cô một tờ giấy.
Thịnh Tuệ không ngờ tờ giấy bị phát hiện như vậy, lập tức đỏ mặt lên, mở tờ giấy ra thật cẩn thận mà đưa cho Lê Đông: “Chị bác sĩ, trên tờ giấy viết số tiền em nằm viện nợ chị lần này, em sẽ mau chóng trả lại cho chị.”
Trên khuôn mặt ngây ngô non nớt của cô bé là biểu cảm trịnh trọng, trong hai mắt đơn thuần tràn đầy vẻ kiên định, chỉ có đầu ngón tay nắm chặt góc áo làm bại lộ sự khẩn trương của cô ấy lúc này.
Khác với lần trước xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ của Thịnh Tuệ hết sức thanh tú giống như người vậy, trên tờ giấy A4 sao chép chi chít tất cả ghi chép nộp phí, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Lê Đông nhìn các hạng kiểm tra đo lường và hạng mục trị liệu trên tờ giấy, càng thêm hiểu rõ ràng kết quả của mỗi hạng kiểm tra đo lường tàn nhẫn cỡ nào đối với một cô bé mới 14 tuổi.
Một bệnh nhân tiểu đường bản thân không thể sinh ra insulin, việc này cũng có nghĩa là khi thanh xuân tươi đẹp của Thịnh Tuệ vừa mới bắt đầu đã định trước cả đời phải dựa vào tiêm vào thuốc để tồn tại.
Không có cha mẹ ở bên, không cần bất luận khai thông tâm lý nào, cô bé bình tĩnh chấp nhận phán quyết của vận mệnh, mau chóng học được kim tiêm lạnh như băng lần lượt chui vào thân thể, còn nhớ mãi không quên ân tình duỗi tay viện trợ.
Lê Đông cẩn thận đọc xong tờ giấy, cẩn thận gấp lại sau đó trả cho Thịnh Tuệ, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào cô bé đang có vẻ mặt căng thẳng trên xe lăn: “Tính tiền không có vấn đề gì.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Tuệ hơi tỏa sáng: “Thế chờ em xuất viện...”
“Thịnh Tuệ." Lê Đông nhẹ giọng cắt ngang cô bé nóng lòng trả tiền:
"Chị hy vọng số tiền này được trả lại cho chị sau khi em vào đại học, có thể bảo đảm việc học và cơ thể, được chứ?”
Hiểu cô bé sốt ruột muốn báo đáp nên Lê Đông vĩnh viễn sẽ không nói ra lời bố thí “không cần trả tiền”... Cô hế sức rõ ràng, đối với người mà đến cả ý tốt cũng kinh sợ như cô và Thịnh Tuệ, nếu người làm việc thiện từ chối báo đáp thì các cô thà rằng từ chối ý tốt.
Bởi vì sợ hãi không trả nổi, vì thế từ chối hết thảy bắt đầu.
Lê Đông giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô bé, ánh mắt ôn hòa: “Chỉ có bốn năm thôi, chị tin tưởng em.”
Thịnh Tuệ ngơ ngẩn nhìn Lê Đông, thật lâu sau, trong mắt cô bé mắc bệnh vẫn chưa bao giờ khóc lóc lại chứa đầy nước mắt trong suốt.
“Chị bác sĩ, xin, xin lỗi." Cô ấy cúi gằm cái đầu nhỏ giọng khóc nức nở, khụt khịt xin lỗi Lê Đông:
"Em biết em đã gây ra rất nhiều phiền toái cho chị, còn, còn có chuyện ba em đánh người, thực xin lỗi...”
Những giọt nước mắt to, bả vai run rẩy không ngừng, cùng với vết bầm tím chưa tiêu trên cổ tay cô bé đều làm Lê Đông nghĩ đến sự bất lực của mình trước kia, từng đợt chua xót nảy lên trong lòng.
Biết được người đàn ông say rượu bạo lực gia đình với con gái, cô y tá tốt bụng đã vài lần tức giận muốn báo cảnh sát lại đều bị Thịnh Tuệ cự tuyệt.
Bởi vì mẹ muốn gả cho nhà có tiền, không thể đưa cô ấy theo, ông nội bà nội cùng bà ngoại ông ngoại đều nói trong nhà không cần con gái, chỉ còn lại người ba cả ngày nói cô ăn hại cần cô thôi.
Khi giải thích việc này, trên mặt Thịnh Tuệ còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cô ấy bình tĩnh mà trực diện chấp nhận gia đình làm người ta hít thở không thông giống như lúc chấp nhận bệnh tình.
Đối với một cô bé mười bốn tuổi mà nói, bị đánh thì có thể chịu đựng, báo nguy là dễ như trở bàn tay, nhưng mất đi người ba bạo lực gia đình, mất đi người thân duy nhất trên đời này thì cô ấy sẽ thật sự trở thành hai bàn tay trắng.
Cố Hoài An hiểu pháp luật nhất thời không liên hệ được, Lê Đông lấy giấy bút từ trong túi ra, tinh tế viết xuống số di động.
“Bất luận như thế nào, bạo lực đều là sai lầm." Cô nhét tờ giấy vào lòng bàn tay Thịnh Tuệ:
"Nếu về sau ba đánh em thì gọi điện thoại cho chị được không?”
“Không cần làm phiền chị, về sau mỗi tháng em đều sẽ tới thăm chị, chị không cần lo lắng cho em.”
Trên mặt cô bé còn mang theo nước mắt chưa khô, thật ra cô ấy rất rõ ràng kết quả của việc gọi điện thoại chính là lại lần nữa bùng nổ tranh chấp giống như lần trước, vì thế cô ấy hít mũi, trái lại cười khuyên giải an ủi Lê Đông: “Ba sẽ không vô duyên vô cớ đánh em, mọi người đều nói là em phạm sai lầm trước cho nên chỉ cần em ngoan hơn một chút...”
“Thịnh Tuệ." Lê Đông không biết cô bé đã nghe bao nhiêu sự chỉ trích và bắt cóc tình cảm từ mọi người, chỉ cảm thấy cổ họng dần khô rát: “Không phải khi mọi người chỉ trích em thì nhất định là em sai.”
Điều Thịnh Tuệ trải qua làm cô không thể kiềm được mà nhớ lại tấm ảnh chụp lén mười năm trước kia làm cô bị nghìn người chỉ trích.
Nội dung ảnh chụp vô cùng đơn giản, chỉ là ở trong phòng học trống trải an tĩnh, cô bé khẩn trương hơi cúi người, môi mỏng khẽ hôn lên gương mặt nam sinh đang ngủ say.
Mà khi hình ảnh có thể nói là duy mĩ và những từ ngữ “có ý định quyến rũ” linh tinh mạnh mẽ buộc chặt, lời đồn đãi theo đó nổi lên bốn phía, từng vụ từng việc Kỳ Hạ Cảnh tặng đồ cho cô trước đó bị bới ra giá cả, càng nhiều nhãn mác dơ bẩn vô cùng liền như đóng đinh ở trên người cô, không sao vứt bỏ được.
Khi đó Lê Đông quy kết hết sai lầm lên trên người mình, chất vấn chính mình hết lần này đến lần khác, vì sao không hỏi rõ ràng giá cả, vì sao lại tùy ý nhận quà.
Sau đó cô dùng mấy năm rốt cuộc cũng nghĩ ra, những hành động nghìn người lên án đó, cô không làm tức là không làm.
Mặc dù tất cả mọi người tung tin vịt về cái gọi là chân tướng, trong lòng cô vẫn hết sức rõ ràng, những cái đó chẳng qua chỉ là bảo sao hay vậy mà thôi.
“So với định luận phiến diện của người khác, em phải tin tưởng vào thị phi đúng sai của mình hơn.”
Lê Đông nhất thời không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào với Thịnh Tuệ: “Em không thể bởi vì có người nói em không ngoan liền cho rằng tùy ý sử dụng bạo lực là hợp lý.”
Tựa như năm ấy bản thân việc cưỡng ép gán tội danh có lẽ có lên trên người cô chính là tội ác.
“Thế anh trai tặng quà thì sao?”
Thịnh Tuệ an tĩnh nghe xong câu chuyện thiếu sót không đầy đủ của Lê Đông. điểm chú ý lại ở nơi khác: “Chị nói tất cả mọi người không tin chị, anh trai ấy cũng không tin chị sao?”
Lê Đông nghe vậy sửng sốt.
Kỳ Hạ Cảnh có tin tưởng cô không?
Có.
Cho nên mới lần đầu tiên ra tay đánh người ở trường học, đánh nam sinh tung tin đồn sau lưng khắp mặt toàn là máu, khi được đưa vào bệnh viện, cha mẹ nam sinh mấy lần tuyên bố muốn cho Kỳ Hạ Cảnh trả cái giá đắt.
Sau này sự tình được âm thầm giải quyết, Kỳ Hạ Cảnh bị nhốt lại không được ra cửa. Lê Đông thì tại bị gọi lên văn phòng của trường học vào vài ngày sau, nhìn thấy mẹ và người phụ nữ tự phụ tao nhã kia, có đối thoại đơn độc ngắn ngủn mười phút sau đó.
Tiết tự học buổi tối ngày hôm đó cô nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh quay về trường, sau đó theo thường lệ đến bệnh viện chăm sóc ba, quỳ xuống trước giường bệnh rồi lại bị đuổi ra, chờ ở bên đường không người đến bình minh.
“Chị không bị mọi người vứt bỏ, chị luôn còn có anh trai ấy tin tưởng.”
Thịnh Tuệ rõ ràng đã nghe vào lời Lê Đông nói, chỉ là vẫn nhăn mặt khó hiểu: “Thế anh ấy đánh người là đúng sao?”
“Tất cả mọi người nói anh ấy đánh người là sai, ngay cả chị cũng trả lại tất cả số quà mà anh ấy tặng, nếu toàn thế giới chỉ còn lại có một mình anh ấy kiên trì thì anh ấy đúng sao?”
Cô bé hoàn toàn bị logic làm cho choáng váng, nói ra nỗi hoang mang lớn nhất đáy lòng: “Nhưng kiên trì như vậy có ích lợi gì đâu, quà của anh trai vẫn bị trả lại mà.”
Lê Đông bị hỏi lại á khẩu không trả lời được, ngay cả di động trong túi rung lên cũng không hề phát hiện.
Đúng vậy, khi cô vì chứng minh trong sạch mà miễn cường trả lại quà, lại có ai tới nói cho Kỳ Hạ Cảnh, sự kiên trì của anh còn có ý nghĩa gì chứ?
“Chị bác sĩ." Thịnh Tuệ thấy Lê Đông lâm vào trầm mặc rất lâu, thật cẩn thận khẽ túm cổ tay áo của cô:
"Tuy rằng anh trai đánh người không đúng, nhưng em cảm thấy anh ấy hơi đáng thương.”
“Đang nói chuyện gì đấy.”
Giọng nam trầm thấp cắt ngang suy nghĩ binh hoang mã loạn Lê Đông, cô vẫn còn duy trì tư thế ngồi xổm xuống đối thoại, ngước mắt liền nhìn thấy đôi mắt sâu đen láy của Kỳ Hạ Cảnh
Người đàn ông đứng ở bên cửa sổ sát đất quanh thân bị ánh mặt trời gột rửa, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm kẹp tài liệu, lộ ra ngoài túi nửa cái đầu của món đồ trang trí hình Vịt Donald.
Bốn mắt nhìn nhau, câu “xin lỗi” của Lê Đông gần như muốn buột miệng thốt ra.
“Chị bác sĩ đang dạy em thị phi đúng sai." Thịnh Tuệ đã sớm gặp được Kỳ Hạ Cảnh, ngoan ngoãn ngồi ở trên xe lăn đáp lời:
"Chị ấy nói hồi cấp 3 có người nói xấu chị ấy, có một anh trai đã giáo huấn những người đó, nhưng đánh người hẳn là không đúng.”
Đáy mắt Kỳ Hạ Cảnh hiện lên vẻ ngoài ý muốn, ngay sau đó khẽ cong lưng hỏi cô bé: “Vậy em cảm thấy thế nào, anh trai kia có làm đúng không?”
“Em không biết." Thịnh Tuệ trầm tư hồi lâu vẫn không nghĩ ra, cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Em chỉ cảm thấy, lúc ấy hẳn là anh ấy rất khổ sở.”
“Bởi vì ngay cả chị cũng không cần anh ấy.”
Tiếng nói mềm nhẹ non nớt từng chữ chui vào tai, Lê Đông thậm chí có thể nghe thấy tiếng mạch máu nứt vỡ.
Ngược lại Kỳ Hạ Cảnh lại khẽ cười ra tiếng.
Lê Đông không biết anh đang cười cái gì, ngơ ngẩn nhìn qua, chỉ thấy đôi môi mỏng của người đàn ông mấp máy: “Vậy em nói xem, cái anh trai kia có nên tha thứ cho cô ấy không?”
“Nên tha thứ." Đôi mắt tròn của Thịnh Tuệ nhìn về phía Lê Đông, cong mi ngọt ngào cười rộ lên:
"Chị bác sĩ tốt như vậy, anh ấy không nên giận chị ấy.”
“Ừ, không đâu." Kỳ Hạ Cảnh chuyển sang nhìn Lê Đông vẫn ngồi xổm bên người cô bé, chủ động khom lưng vươn tay với cô: “Anh ta không nỡ.”
“...”
Mười phút sau, Lê Đông đưa Thịnh Tuệ về phòng bệnh, thấy cách thời gian đi làm còn có một lúc, tùy ý tìm góc không người ở trên hành lang dài tầng năm.
Cuộc đối thoại không lâu trước đó mang đến cảm giác hít thở không thông quá mạnh, cô cần mau chóng hít thở một ít không khí trong lành.
Lê Đông dựa vào tường thử khiến đại não trống rỗng, ánh mắt lang thang không có mục tiêu đảo qua cái bóng trên mặt đất của cô...
Tầm mắt bỗng chốc ngừng ở cái bóng cao dài chỗ ngoặt bên trái, sau khi thong thả chớp mắt di chuyển hướng lên trên liền thấy Kỳ Hạ Cảnh mới vừa tách ra ở ngã rẽ lúc này đang đứng ở phía chéo đối diện với cô.
Trong tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông cầm kẹp tài liệu màu vàng, bên trong có một xấp giấy trắng thật dày.
Hình như cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, Kỳ Hạ Cảnh lười biếng dựa vào tường giương mắt, hai ánh mắt cùng giao nhau trên không trung.
Người đàn ông đứng thẳng người lên rồi đến gần, khoảng cách ngắn lại và chênh lệch chiều cao làm trái tim Lê Đông dần dần căng thẳng.
“Nền tảng đã gửi kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ tới, bây giờ cô hãy xem qua đi." Kỳ Hạ Cảnh đưa kẹp tài liệu qua, thuận miệng giải thích:
"Vừa rồi đã gọi điện thoại cho cô nhưng không nhận.”
“Được.”
Lê Đông ổn định tâm thần đồng ý, tiếp nhận tư liệu mở ra đọc, kết quả còn chưa xem được mấy chữ, khóe mắt đã phát hiện hai tay Kỳ Hạ Cảnh đút túi, đang cúi người xuống nhìn chằm chằm cô, mắt đen nặng nề.
Lọt vào trong cái nhìn chăm chú của đôi mắt đào hoa, Lê Đông bỗng chốc hoảng hốt, nắm chặt kẹp tài liệu nhẹ giọng hỏi: “... Làm sao vậy?”
“Không có gì." Kỳ Hạ Cảnh xác nhận không lầm sau đó mới chậm rãi đứng dậy, ngữ khí lười biếng lạnh nhạt như ngày thường: “Sợ cô lại lén khóc.”
“Không khóc.”
Sau khi ném ra hai chữ cứng rắn, Lê Đông lại cố ép mình xem công việc quay chụp mà nền tảng gửi tới, lại bị trầm hương gỗ mun nhè nhẹ bay vào xoang mũi làm lòng rối như tơ vò, không nhét được nửa chữ vào đại não.
“Lê Đông, tôi đã rất lâu không dỗ con gái rồi.”
Kỳ Hạ Cảnh lười biếng thấp giọng nói ở bên tai, Lê Đông ngơ ngẩn nhìn anh lấy ra một cây kẹo que hình ngôi sao từ trong túi ra, cong môi tùy ý cười cười:
"Và từ trước tới nay chưa từng dỗ cô gái khác ngoài cô.”
Dường như anh cảm thấy đang nói một chuyện quá mức ấu trĩ thế cho nên lúc ấy nhướng mày muốn câm miệng mấy lần, nhưng đối diện với ánh mắt chăm chú của Lê Đông thì vẫn kiên trì nói cho hết lời.
Kỳ Hạ Cảnh lại lần nữa hơi hơi cúi người, nhét kẹo que hình sao vào tay phải đang cầm kẹp tài liệu của Lê Đông.
Đầu ngón tay người đàn ông hơi lạnh cọ quá hổ khẩu của cô, xúc cảm và cả hô hấp rơi vào bên tai do anh tới gần đều cùng rung động lòng người: “Chúng ta đều không cần tiếc nuối quá khứ nữa, coi như cho tôi một cơ hội nữa, được chứ?”