Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
Chương 57
"Ngài Trì Diễm có ở đây không ạ, ngài có phần cơm hộp của Tụ Xuân Viên ạ."
Tất cả đồng nghiệp trong phòng đều hướng mắt về phía cửa.
Hôm nay cũng thật đúng giờ. Không phải là một anh trai shipper nào đó, mà là ba người nhân viên phục vụ mặc đồng phục của Tụ Xuân Viên.
Hơn một tuần nay, luôn có người đến đưa cơm trưa cho Trì Diễm. Không phải Tụ Xuân Viên gì đó, thì chính là cái gì mà Việt Hi số 9...... Tất cả đều là nhà hàng ăn uống giá đắt cắt cổ ở thành phố A. Vì vậy không chỉ một mình Trì Diễm, mà hai mươi mấy người ở công ty nhỏ bọn họ đều được hưởng ké lộc ăn.
Mọi người ai cũng biết chắc chắn không phải Trì Diễm gọi đến, bọn họ đều là tầng lớp lao động cả mà, lấy đâu ra tiền dư mà ăn mấy cái này.
Trì Diễm gõ bàn phím, không ngẩng đầu.
"** má, Trì Diễm đỉnh vãi! Bạn của cậu làm gì mà có thể đặt đồ ăn mang đi của mấy quán cao cấp khác nhau trong hơn một tuần này vậy? Tụ Xuân Viên là cái nơi nào mà có thể sai nhân viên đi đưa cơm thế chứ? Có phú bà nào đó muốn theo đuổi cậu hả?" La Thành Minh húp canh hầm thịt viên rồi trượt xuống ngồi cạnh Trì Diễm.
"Ngài Trì Diễm là vị nào vậy ạ?"
"Đây nè, ở chỗ này nè!" La Thành Minh vội vàng la lên khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, không có dấu hiệu muốn đáp lời của Trì Diễm nghiêm túc.
"Đây là phần ăn được nấu riêng cho ngài Trì." Người phục vụ chuyên nghiệp mà mở hộp đồ ăn ra, sắp xếp phần ăn được bày trí tinh tế trước mặt Trì Diễm.
Trì Diễm cau mày: "Không cần, đặt ở đây sẽ chiếm chỗ làm việc của tôi."
"Không sao cả." Bọn họ thế mà còn chuẩn bị một cái bàn gấp nhỏ, nhanh chóng đặt bên cạnh chỗ làm việc của Trì Diễm, bày ra bát đĩa được sắp xếp một cách ngăn nắp và chỉnh tề.
"Canh phượng hoàng Huyền Vũ, hải sâm om sốt bào ngư, tôm cuộn cải xoăn, cơm Ngũ Thường. Mời ngài chậm rãi thưởng thức." Nhân viên phục vụ giới thiệu một vài món rồi kính cẩn rời đi.
La Thành Minh mở phần canh ra, muốn nhìn thử một chút thứ gọi là "canh phượng hoàng Huyền Vũ" là loại canh thần kỳ gì.
"Chậc chậc chậc, gà mái già hầm với ba ba mà cũng có cái tên nghe mỹ miều như vậy à." Anh nói với một nụ cười trêu chọc.
"Cực kỳ bổ đó nha Trì Diễm...... Có vẻ như phú bà không phải có ý muốn nuôi béo cậu không đâu."
"Sao không có phú bà nào thích tôi chứ, dù sao tôi phấn đấu cũng gần 20 năm rồi mà. Kéo theo anh em cùng nhau phát tài với nha!" La Thành Minh đổi cùi chỏ, đấm ngực dậm chân.
Trì Diễm hít một hơi, cười gượng: "Muốn tôi giới thiệu cho anh hay không? Đừng nói là gần 20 năm phấn đấu, cả đời này cậu chỉ cần há mồm hưởng thụ thôi là được."
Vì tránh cho La Thành Minh lại nói ra điều gì đó làm cậu xấu hổ, Trì Diễm đem chén canh cho hắn uống. Sau đó đem những món khác đem chia cho mọi người. Còn bản thân thì đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua bánh mì ăn sáng.
Sau khi tan sở vào buổi chiều, mọi người đi ra khỏi công ty theo nhóm năm nhóm ba.
Lúc này là vào giờ cao điểm, xe cộ lưu thông trên đường cực kỳ đông đúc.
Bọn họ đang đi bên lề đường thì nghe thấy chiếc xe bên cạnh bấm còi inh ỏi.
"Sao lại ồn như vậy?" La Thành Minh đi bên trong, choàng vai Trì Diễm nhìn tình hình ở bên đường lộ.
Chỉ nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đang chạy chầm chậm phía sau bọn họ không xa, do là đường hai chiều nên những chiếc xe phía sau liên tục bấm còi inh ỏi hoặc bật đèn xin vượt lên.
"Tên chó tài xế này không có ý thức công cộng à, sao lại làm ảnh hưởng cả một tuyến đường như thế này! Lái chiếc Maybach thì sao chứ, ghê gớm thế sao không mua luôn con đường này đi." La Thành Minh mắng rất đúng.
Trì Diễm không quay đầu lại nhìn chiếc xe đó, cậu biết rõ đó là ai. Lúc đi xuống lầu cậu đã nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen đó dừng lại ở ven đường rồi, nhưng cậu lại giả vờ như không nhìn thấy.
Ngày càng có nhiều chiếc xe bị chặn ở phía sau, từng hồi kèn vang lên như hối thúc chiếc xe Maybach đang rề rà kia, nhưng càng giống như đang hối thúc Trì Diễm hơn.
Từ nhỏ đến lớn, người thật thà như cậu không bao giờ muốn gây phiền phức cho người khác, tình huống hiện tại rõ ràng chính là khiến cho cậu như kiến bò trên chảo nóng.
"Mấy cậu đi trước đi, hôm nay tôi muốn đi trên tàu điện ngầm." Trì Diễm vặn vẹo bả vai, tay của La Thành Minh liền bỏ xuống.
Đợi khi mọi người đã đi xa một đoạn rồi, dòng người tan sở dần nhấn chìm bóng dáng của bọn họ. Sau đó chiếc xe Maybach kia vững vàng mà dừng lại bên cạnh Trì Diễm. Trì Diễm mở cửa ra mà ngồi vào ghế phụ.
"Đó là chỗ cho em ngồi à?" Tiếng của Thích Thủ Lân vang lên từ hàng ghế phía sau.
Trì Diễm không nhúc nhích.
"Muốn tôi xuống mời em à?" Sau đó nghe được tiếng đẩy của của Thích Thủ Lân, Trì Diễm nhanh chóng xuống xe, không tình nguyện mà ngồi vào ghế sau.
Trì Diễm không ngồi gần hắn, Thích Thủ Lân chỉ có thể tự mình nhích lại gần. Sau đó nắm lấy vai cậu xoay người cậu qua: "Sau này nếu không phải tôi là người lái xe thì em không được ngồi ghế phụ. Ghế phụ là nơi cho thư ký hoặc nhân viên đi cùng ngồi thôi, có hiểu không?"
"Tôi chính là nhân viên đi theo đó." Trì Diễm lạnh lùng nói. Không phải hắn không biết nghề nghiệp đặc biệt của cậu vào lúc cậu làm việc ở "Ô Kim" đâu chứ.
"Em sao có thể là nhân viên đi theo chứ. Em chính là khách quý, nhất định phải ngồi cùng với tôi." Thích Thủ Lân nắm lấy tay của Trì Diễm, mạnh mẽ xoa nắn.
"Trưa nay ăn cơm ở Tụ Xuân Viên có ngon không? Canh ở nhà hàng bọn họ không tệ, em có ăn không?" Những cái gọi là "Cơm hộp cao cấp" đó hiển nhiên đều do một tay Thích Thủ Lân an bài. Không chỉ để bồi bổ cho hòn đá gầy gò một cách rõ ràng này, mà còn âm thầm thể hiện sự chiếm hữu với người nào đó nữa.
Như thể Thích Thủ Lân là một người vô hình.
"Ồ." Trì Diễm trả lời cho có. Ý của Thích Thủ Lân khi đưa cho cậu canh phượng hoàng Huyền Vũ cũng quá rõ ràng. Xấu hổ đến mức khiến cho Trì Diễm chỉ muốn đề hắn xuống mà đổ hết canh vào hắn.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì hẳn là không nên làm thì tốt hơn, bởi vì kết quả thì cũng chỉ có mình cậu chịu khổ mà thôi.
Thích Thủ Lân không nói lời nào, rũ mắt, vuốt ve từng ngón tay của cậu.
Trì Diễm canh không chịu uống, cơm không chịu ăn, tất cả hắn đều biết.
Trì Diễm nhìn quang cảnh ở ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy lòng mình thật sự rất mệt mỏi.
Đến giờ nghỉ ngơi vào buổi tối, Trì Diễm vẫn còn giả bộ tăng ca, thật ra chả có gì để làm cả, chỉ có thể mở ra phần mềm biên dịch để giả bộ.
"Anh đi ngủ trước đi." Tay cậu gõ gõ loạt xoạt, còn thật nghiêm túc mà nói với Thích Thủ Lân.
Thích Thủ Lân cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, liền đi ngủ.
Trì Diễm ở bên ngoài xem phim truyền hình hơn một tiếng. Đó là bộ phim cung đấu mà gần đây các đồng nghiệp nữ trong văn phòng đang bàn tán xôn xao. Cậu cũng không thực sự nghĩ rằng việc nhiều người phụ nữ tranh nhau một người đàn ông là một việc gì đó thú vị. Sau đó thì so ai ngoài Hạ hoàng tử, ai có gia tộc đứng sau quyền lực hơn.
Vị hoàng đế kia cũng thật đa tình và tàn nhẫn. Gã đối xử tốt với mọi người phụ nữ, sau đó thì ra tay tàn nhẫn nhất với người phụ nữ yêu gã nhất.
Trì Diễm cho rằng Thích Thủ Lân hẳn đã ngủ rồi, liền tắt máy tính và tắt đèn và đi lên lầu. Sau đó cậu cũng không có đi vào phòng của Thích Thủ Lân, mà chọn gian phòng dành cho khách đã ngủ qua lúc trước mà đi vào.
Hình như do lâu ngày không sử dụng nên đèn bị hỏng mà không ai biết. Trì Diễm cũng không quan tâm, sờ soạng rồi men theo đó đi lên giường nằm.
Kết quả là đột nhiên trên giường có một bóng đen bật dậy, nhanh chóng bắt lấy cậu.
Trì Diễm sợ tới mức hét lên một tiếng, dùng khuỷu tay thụi về sau.
Bóng đen kia muốn hôn cậu, quỳ gối giữa hai chân cậu, chống hai tay bên người cậu, trườn về phía trước. Trì Diễm nhanh chóng lui về sau, bóng đen kia không hôn được cậu, không kiên nhẫn mà "chậc" một cái. Rồi nắm lấy bắp chân của Trì Diễm, dứt khoát túm cậu về phía hắn.
Trì Diễm cảm giác mông của mình cách một lớp quần mà đụng phải một thứ gì đó cưng cứng, miệng cũng bị bịt lại. Phần lớp áo rộng thùng thình bị một đôi tay lành lạnh thò vào, vuốt ve từ phần rảnh nông giữa eo và bụng rồi men đến phần cột sống.
"Thích......" Trì Diễm đẩy hắn ra, đầu lưỡi bị liếm mút chặt đến mức khiến cho cậu không thể nói ra thành lời.
"Không phải em đã nói là em có ăn canh hay sao?" Thích Thủ Lân cho cậu có cơ hội thở dốc. "Để tôi kiểm tra nào."
Sau đó, Trì Diễm cũng không chống cự nữa, thầm nghĩ chỉ cần coi như quay về ngày trước là được rồi.
Đừng để động lòng nữa là được.
Cậu dựa vào cái gì mà mơ tưởng đến Thích Thủ Lân, mơ tưởng một siêu tân tinh, mơ tưởng một alpha đã có định mệnh như vậy.
Kiều Lâm nhìn giờ, lúc canh lúc Thích Thủ Lân đã tỉnh mà gọi video cho hắn.
Thích Thủ Lân liền lấy tai nghe bluetooth ra để nhận cuộc gọi, lúc nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.
Kiều Lâm hỏi tình trạng thân thể của hắn, có đi kiểm tra nữa hay không, có cần phục hồi chức năng hay không. Thích Thủ Lân trả lời từng cậu một. Kiều Lâm định hỏi Khúc Ngọc Thành thế nào rồi, sao anh về nước lâu như vậy mà không có tin tức gì.
Kiều Lâm vẫn cứ nghĩ rằng Thích Thủ Lân đã chấp nhận Khúc Ngọc Thành rồi, nhưng chưa chờ đến lúc Thích Thủ Lân trả lời, vẻ mặt khiếp sợ lần đầu tiên hiện lên trên khuôn mặt của Kiều Lâm—— bà nhìn thấy một bóng dáng đang từ từ ngồi dậy phía sau Thích Thủ Lân, trên người cậu dấu hôn nhiều đến đáng sợ, đến mức khiến cho người khác lầm tưởng là cậu đã phải trải qua một sự hành hạ nào đó. Nhưng dáng người đó rõ ràng là không phải Khúc Ngọc Thành.
Thích Thủ Lân cũng nhìn thấy Trì Diễm ngồi dậy từ camera của chính mình, cũng không điều chỉnh góc độ che đi, cứ để cho Kiều Lâm nhìn, khiến cho bà ấy nghĩ rằng hắn không phát hiện ra mình đã để lộ điều gì.
"Mẹ nhắc đến anh ta làm gì chứ? Tụi con chả có quan hệ gì hết." Thích Thủ Lân vẫn cười cười.
"Người ở bên cạnh con từ trước đến nay đều không phải là Khúc Ngọc Thành."
Kiều Lâm nhìn chằm chằm Thích Thủ Lân, dáng vẻ bình tĩnh của hắn như thể rất nghe lời mẹ mình, mỉm cười rất đỗi thân mật.
Thế nhưng bà tựa như chẳng bao giờ hiểu được đứa con trai của mình.
Trì Diễm ngồi ngây ngốc ở trên giường một lúc, cho đến khi Thích Thủ Lân đi đến hôn cậu.
Ánh mắt của Thích Thủ Lân nhìn từ trên xuống dưới quanh thân thể rám nắng của Trì Diễm, tựa như đang suy ngẫm lãnh địa của bản thân —— đúng thật là vàng bạc châu báu gì đó cũng không bằng những vết hôn rậm rạp xinh đẹp và nổi bật này.
Đáng thương vô cùng nhưng cũng rất đỗi giả dối.
"Suy nghĩ việc gì thế? Sao lại nhập tâm như vậy." Hắn nắm mặt của Trì Diễm xoay về phía mình.
"......" Trì Diễm chớp chớp mắt. "Nghĩ đến những chuyện trước kia."
"Chuyện gì?" Thích Thủ Lân thuận thế gối lên đùi hắn, giống như ngày trước khi còn ở trong văn phòng, nắm lấy tay của Trì Diễm từ trong chăn ra nắm ở trước ngực.
Nhưng khi đó tuy rằng bọn họ mập mờ nhưng cũng chẳng có chút khúc mắc nào.
"Đang nghĩ lại......"
"Nếu lúc đó tôi không chở anh đi ăn cơm."
"Không tự cho mình là thông minh mà muốn chọc anh vui vẻ."
"Không tặng anh túi cam."
"Nếu không có...... Nếu như không có......"
"Thì sẽ tốt biết mấy."
Thì sẽ không rung động với anh, sẽ không yêu anh.
Vẻ mặt tươi cười của Thích Thủ Lân dần dần rút đi, như thể là đến vẻ ngụy trang dịu dàng hòa nhã bên ngoài cũng rất lười.
"À? Thế à?"
"Nếu không thì sao có người từng nói đầu óc của em không mấy tinh tế cơ chứ, Trì Diễm."
"Bây giờ mới nhận ra à, muộn mất rồi."
Thích Thủ Lân nắm lấy ngón áp út của Trì Diễm vói vào trong miệng mình, nuốt đến cuối ngón, liếm liếm rồi hung hăn cắn một cái. Để lại dấu răng cực kỳ rõ ràng.
Hòn đá này dù là ngậm chặt hay là nhai nát, đều chỉ có thể đặt ở chỗ của hắn mà thôi.
*
Lời tác giả:
Meow meow chương mới nà!
Mọi người ghé weibo chơi nhen ( phất khăn tay): reinhard_fw
Tới nhoa tới nhoa ~~~~