Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard
Chương 56
Nhìn xung quang, đây là một đồng cỏ xanh tươi bát ngát. Hàng chục con ngựa có bộ lông bóng mượt mà, thân hình cân đối đang thong thả gặm cỏ.
Dưới đám mấy bay thấp bên kia đồi, bóng dáng của một người đang cưỡi ngựa hiện ra.
Hắn mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa, quất roi vào một chú ngựa có bộ lông màu nâu. Bốn chân con ngựa luân phiên chạy về phía trước, uyển chuyện mà nhanh như gió mà chạy về phía hàng rào ở rìa đồng cỏ, rồi dừng lại bên cạnh hai người khán giả.
"Không thử xem à?"
Cánh tay tráng kiện của người cưỡi ngựa đang lấm tấm, nhỏ giọt mồ hôi, lấp lánh trong ánh mặt trời. Thích Thủ Lân duỗi tay vỗ nhẹ vào chiếc cổ thon dài của chú ngựa nâu, con ngựa phát ra tiếng phì phì rồi cọ mặt vào tay hắn.
"Quên đi, bố. Hiện tai, con không thể hoàn toàn khống chế được Ngải Bác Lạc Tây đâu." Thích Thủ Lân nói với người đang cưỡi trên lưng chú ngựa kia. "Nó sẽ không vui."
Thích Dữ Chiêu đắc ý cười to: "Trước kia bảo tên nhóc nhà con luyện cưỡi ngựa đi, con thì ngang ngược, vậy mà lại muốn đi chơi cái trò bóng dục kia. Quanh năm suốt tháng trên người lúc nào cũng bị va chạm đến mức xanh tím đầy mình, khiến cho mẹ con lo sốt vó. Cưỡi ngựa thật sự rất tốt đó, cơ bắp toàn thân đều được rèn luyện, bầy ngựa thì đáng yêu. Người cưỡi cùng với ngựa chú ý phối hợp với nhau không khác gì sự ăn ý giữa các thành viên trong một đội cả......"
"Được rồi bố à, con nghe bố nói mấy lời này 800 lần rồi đấy ạ." Thích Thủ Lân bất lực.
Tình yêu của Thích Dữ Chiêu đối với bộ môn cưỡi ngựa đã vượt quá sức tưởng tượng, đến nỗi lúc mua đồng cỏ để xây chuồng ngựa này thì Kiều Lâm cũng nói là nhiều tiến như vậy, ông ấy dùng nó để mua vui cũng được —— thì ra bản tính của giáo viên trong bà nhiêu năm trôi qua vẫn vậy.
"Bác Thích, Thủ Lân."
Khúc Ngọc Thành từ phía sau đi đến, cầm ô giúp Thích Thủ Lân che ánh mặt trời chói chang.
"Đứng lâu như thế rồi, nên quay về nghỉ ngơi một chút đi thôi."
Khúc Ngọc Thành là bị Kiều Lâm cương quyết dẫn đi ra nước ngoài. Bà vẫn luôn cho rằng nếu như không có Khúc Ngọc Thành, Thích Thủ Lân sẽ không sống nổi.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cho bà càng thêm lo lắng.
Kể từ khi xuất ngoại, khi Khúc Ngọc Thành dùng pheromone để an ủi Thích Thủ Lân thì không còn làm cho hắn bình tĩnh được nữa. Ban đầu thì hắn đối với pheromone không có chút phản ứng nào, nhưng về sau khi mà Thích Thủ Lân cảm nhận được mùi pheromone, hắn sẽ trở nên càng thêm điên cuồng.
Nhìn thân thể con trai ngày càng tiều tụy, mỗi ngày đều phải mang công cụ ngăn cắn, mặc áo bó (1), cả người bị chặt chẽ cố định ở trên giường. Trái tim hai vợ chồng như bị xé nát.
(1)Áo bó (拘束衣): trong tiếng Anh là straitjacket là bộ quần áo dùng để mặc cho những bệnh nhân tâm thần, có hai ống tay thật dài để trói buộc lại.
(Hình ảnh minh họa ở phía dưới.)
Bác sĩ đã từng khẳng định nếu không có pheromone xoa dịu, Thích Thủ Lân e là sẽ bị phế đi, từ tinh thần đến thể xác. Mà chuyện này đến ngay cả "định mệnh" cũng không làm được, thì trên đời này làm gì có ai làm được nữa chứ.
Trong lúc hai vợ chồng bọn họ đang hết sức tuyệt vọng, bọn họ đã phát hiện ra một thứ có thể khiến cho Thích Thủ Lân lúc tỉnh lại vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Đó là một đoạn tay áo được giặt đến mức bạc màu, phía trên còn dính máu, mồ hôi và nước mắt. Thích Thủ Lân cách một lớp đồ ngăn căn, dùng đầu lưỡi cuốn lấy nó cắn vào trong miệng. Lúc này, trong đôi mắt dữ tợn và hỗn độn của hắn mới có một chút thanh tỉnh và dịu dàng.
Mà chủ nhân của đoạn tay áo này là ai, trong lòng của Kiều Lâm và Thích Dữ Chiêu đều biết rõ.
Chủ nhân của nó từng đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt trông rất đỗi tuyệt vọng và buồn bã, nhưng trong ánh mắt lại như ẩn chứa một con sư tử.
Cậu ấy không có chút gì nổi bật, trước mặt hai vợ chồng bọn họ ngụy trang hoàn hảo thành một nhân viên nho nhỏ không chút quan trong dưới quyền của Thích Thủ Lân]. Nhưng lại cực kỳ dũng cảm, ở trước mặt tất cả mọi người mà ngăn cản sự kết hợp của hai "định mệnh".
Chỉ vì cậu ấy nhìn thấy Thích Thủ Lân đang rất đau đớn.
Chỉ vì cậu ấy muốn bảo vệ hắn.
May mắn thay, khi kỳ phát tình qua đi, ý thức của Thích Thủ Lân dần dần hồi phục, cơ thể cùng dần tốt lên, đã có thể cử động và đi lại.
Chỉ là dường như hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, hắn cầm lấy đoạn cánh tay áo ngắn tay màu trắng bị cắn nát tươm mà hỏi Kiều Lâm: Đây là cái gì, vì sao lại đặt trên mép giường của hắn.
Kiều Lâm nhận ra rằng: vào lúc mà Thích Thủ Lân hoàn toàn không chút tỉnh táo, hắn đều tìm lấy hương pheromone thoang thoảng của beta kia, như thể nó đã trở thành bản năng của hắn.
Tất cả mọi người đều nói với Thích Thủ Lân rằng vào lúc hắn ốm đau trên giường bệnh, ngoài trừ bố mẹ của hắn thì chính Khúc Ngọc Thành là người luôn kề cần bên cạnh hắn.
Cảm động biết bao nhiêu, hiển nhiên là nên được ca tụng.
Dù có khó khăn đến mấy, omega sẽ không bao giờ rời bỏ alpha định mệnh của mình. Thứ duy nhất có thể chia cắt họ chỉ có thể là cái chết.
Nhưng kể từ khi Thích Thủ Lân tỉnh lại, hắn không có chút nhiệt tình nào đối với Khúc Ngọc Thành cả. Chỉ cư xử thật là nhạt nhẽo, sẽ mỗi ngày chào hỏi anh, rồi sau đó tạm biệt anh. Không có gì hơn nữa.
Đến cả cảm xúc áp lực mà tự giày vò bản thân, và không tự chủ mà bị hấp dẫn cũng đều không có.
Khúc Ngọc Thành ở bên cạnh hắn, chỉ là một người mà hắn quen biết mà thôi. Thậm chí còn không thể gọi là bạn bè.
Omega lẳng lặng chờ đợi, đồng thời cũng nghi ngờ bản thân. Kiều Lâm an ủi anh, con phải có niềm tin vào chính mình, con chính là trái tim của Thích Thủ Lân, là mạng sống của nó. Các con không có lý do gì mà không thể về bên nhau được cả.
Nhưng lúc mà Kiều Lâm nói ra những lời này, bà cũng không biết liệu bản thân có phải đang tự lừa dối bản thân hay không nữa.
Bởi vì tuy rằng Thích Thủ Lân sinh hoạt vẫn bình thường, bình tĩnh, vẫn nói vẫn cười. Nhưng lại lộ ra một luồng hơi thở chết chóc.
Tim như đã chết.
Cho đến khi hắn đang xử lý núi thư chồng chất trong hộp thư, thì phát hiện có một bức thư được gửi vào lúc 12 giờ sáng vào ngày sinh nhật của hắn. Người gửi là là [email protected] (2). Bên trong chỉ có một đường link dẫn đến một trang web.
(2) CY là viết tắt pinyin của Trì Diễm (池焱) là Chí Yàn
Trái tim đã hóa thành tro tàn của Thích Thủ Lân như bừng cháy lên bởi tia lửa này.
"Thích Tổng, à thì...... trời cũng không còn sớm nữa, chắc là ngài vẫn chưa ăn cơm chiều nhỉ. Vậy ngài nghĩ xem ngài muốn đi nơi nào, tôi sẽ đưa ngài đến đó."
"Chúc Thích dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý!"
"Thích tổng cứ đùa...... Tôi như thế này, một beta đến cả pheromone cũng không có, sẽ không được ai thích cả."
"Ngài có sự nghiệp thành công, trưởng thành lại đẹp trai như thế......"
"Ngài rất tốt......"
"Ngài sẽ thật hạnh phúc."
Khuôn mặt không xấu nhưng cũng không đẹp, phần lông mày bên trái bị đứt đoạn, thương hiệu là nụ cười ngây ngô và thật thà, cách làm việc rất ngay thẳng...... hợp thành Trì Diễm.
Không có gì đặc biệt cả, nhưng chính là không tìm được người thứ hai như vậy trong đời.
Đôi mắt của Thích Thủ Lân dừng lại ở bản phác họa ở cuối trang web một lúc lâu, vừa khóc vừa cười, còn có chút tức giận.
Trì Diễm không thể không yêu hắn, hoặc nói chính xác hơn là cậu sớm đã yêu hắn rồi.
Cậu ấy không thể không đến gặp hắn.
Nhưng cậu lại không chịu tiến về trước một bước.
Nhưng không sao cả, cứ để Thích Thủ Lân hắn đi hết các bước còn lại.
"Bác sĩ nói con không cần phải vội vàng hồi phục như thế đâu." Thích Dữ Chiêu và Thích Thủ Lân ngồi đối diện với nhau trên sân thượng.
"Con đến đây dưỡng thương, không phải đến để dưỡng lão." Thích Thủ Lân trả lời ông.
Thích Dữ Chiêu biết con trai của mình vì Minh Trì mà bỏ biết bao nhiêu tâm huyết, cũng biết rõ sẽ không có chuyện hắn bò đến vị trí này rồi sau đó lại chắp tay dâng cho người khác được.
"Con không miễn cưỡng quá là được."
Thích Thủ Lân liếc nhìn phía dưới gầm bàn: "Có thuốc lá không ạ?"
Lông mày của Thích Dữ Chiêu giật nảy lên: "Nói nhảm cái gì đó, không có!"
Nhưng chỉ trong chốc lát sau, sân thượng đã lượn lờ khói thuốc.
"Con đừng có méc việc bố hút thuốc sau lưng mẹ đó."
"Cũng không thể hút nhiều, nhưng mà con đó, không phải đã bỏ thuốc từ lâu rồi sao?"
"Chỉ là đột nhiên cần phải suy nghĩ......" Thích Thủ Lân phủi phủi tàn thuốc.
"Bố vẫn luôn sợ mẹ như thế."
"Bố không có sợ nha, bố nhường bà ấy thôi. Nếu không thì với cái tính tình đó, ai mà sống chung cả đời với bà ấy nổi chứ?"
"Bố đó, hai người mấy người không phải là kẻ cho người nhận hay sao."
"Haizz......" Đôi mắt của Thích Dữ Chiêu nhìn xa xăm, nhớ lại chuyện năm đó.
"Lần đầu tiên bố gặp bà ấy, là trong một cuộc thi toán dành cho học sinh trung học ở thành phố A, bố tham dự cuộc thi với tư cách là nhà tài trợ giải thưởng."
"Giải nhất, nhì và ba đều là học trò của bà ấy, bà ấy cũng nhận giải giáo viên hướng dẫn xuất sắc nhất. Bố lúc đó liền nghĩ, "Kiều Lâm" này là ai vậy, lợi hại như vậy à......"
"Sau đó mẹ của con lên sân khấu nhận thưởng. Hôm đó, bà ấy mặc một bộ màu nâu đỏ, dàng người lại nhỏ bé. Tựa như một chú sóc nhỏ chạy đến trước mặt bố vậy."
"Lúc đó bố ngây ngẩn hết cả người, vốn dĩ ban đầu bố còn nghĩ rằng giáo viên hướng dẫn lợi hại như vậy hẳn là một người đàn ông trung niên hói nửa đầu và đeo kính mới đúng, nhưng hóa ra bà ấy là một người con gái, còn là một......omega."
"Bố cầm lấy giấy khen nhưng quên mất tiền thưởng, như thể nó sẽ giữ bà ấy ở lại lâu thêm một chút nữa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó câu đầu tiên mà bà ấy nói với bố là."
"Nói gì ạ?"
"Bà ấy trừng mắt nhìn bố một cái, bảo bố "buông tay ra!"."
"Khụ khụ khụ......" Thích Thủ Lân ho sặc sụa vì khói, nhưng vẫn không nhịn cười nói.
Đó đúng là những gì mà Kiều Lâm sẽ nói.
Hắn không biết vì sao bố mẹ lại đến với nhau. Bởi vì Kiều Lâm không phải là thiên kim tiểu thư gì, mà chỉ là một giáo viên dạy toán cấp ba bình thường mà thôi. Có lẽ khi kết hôn cũng sẽ tìm người là giáo viên hay là một nhân viên công chức nhà nước.
Thích Dữ Chiêu ở trước mặt bà, hẳn cũng không giống là nhân vật quyền lực gì.
Ông ấy yêu bà như vậy, thậm chí còn đặt một cái tên lạ lùng khó đọc cho con trai mình là "Thủ Lân".
(Tui không hiểu ý câu này lắm. Chẳng lẽ tên công là ghép từ tên mẹ công với bố công ra hả ta...)
"Con cũng đừng trách mẹ con vì cứ một mực tác hợp con với tiểu Khúc...... Bà ấy cũng vì nghĩ cho con thôi, cũng vì cậu " Trì Diễm" kia mà suy nghĩ."
Giữa hai cha con họ lâm vào một khoảng lặng im, hẳn là không hẹn mà cùng nhớ về chuyện hơn 20 năm về trước.
Thích Thủ Lân thật ra không phải là con trai một.
Lúc Kiều Lâm sinh đứa con thứ hai, Thích Thủ Lân đã lên 7 tuổi. Bà kết hôn không sớm lắm, xem như là một sản phụ lớn tuổi. Mà đứa bè này là bà đã đặt cược tính mạng và phải từ bỏ công việc giảng dạy mà bà yêu thích để ra nước ngoài cứu sống nó.
Máu tươi, mùi thuốc khử trùng gay mũi, và khuôn mặt tái nhợt của mẹ đã tràn ngập tâm trí của cậu bé Thích Thủ Lân.
Hắn gặp đứa bé gái mà Kiều Lâm vất vả sinh ra, làn da nhăn nheo, thân hình gầy gò cuộn tròn lại như một con quái vật dị dạng. Vậy mà bố nói rằng đó là em gái của cậu.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy bố khóc, lần đầu chui vào cái vòng tay của mẹ mà không được đáp lại......
Tất cả đều chỉ vì "đứa em gái" sống không quá 10 ngày rồi chết trong cái lồng ấp.
Nhiều năm như vậy, mặc dù không ai trong nhà nhắc đến nữa. Nhưng mọi người đều biết Kiều Lâm vô cùng hối hận, thậm chí còn cảm thấy tội lỗi vì chuyện này mà gây ra tính cách xấu xa của con trai.
Đó là lý do tại sao Kiều Lâm lại rất hy vọng Thích Thủ Lân và Khúc Ngọc Thành có thể thành đôi, bọn họ là định mệnh, là cặp đôi phù hợp nhất giữa trời và đất.
Thậm chí sau này sinh con dưỡng cái cũng không phải chuyện gì khó.
"Thật ra, mẹ con cũng không phải như bố...... còn có mối tình đầu vắt vai gì đó."
"Sau khi gặp bà ấy bố liền cùng người cũ chia tay trong hòa bình, rốt cuộc cũng là từng có tình cảm, bên nhau vui vẻ rồi thì chia tay êm đẹp thôi."
"Cùng với mẹ con ở bên nhau chính là lựa chọn chính xác nhất đời bố."
Cuối cùng Thích Dữ Chiêu cũng nói rõ những lời mà ông muốn bày tỏ.
"Con cũng nên đưa ra lựa chọn chính xác nhất, con trai à."
Thích Thủ Lân không nói gì, tàn thuốc trong tay đã tích tụ cả một đoạn.
Thích Dữ Chiêu liếc nhìn ra bên ngoài, đột nhiên bật dậy, kéo Thích Thủ Lân đang thất thần suy nghĩ trở về.
"Mau thu dọn nhanh lên, mẹ con sắp về rồi!"
Sau khi ăn chiều, Thích Thủ Lân vậy mà chủ động mời Khúc Ngọc Thành cùng nhau đi ra ngoài tản bộ. Đôi mắt của Kiều Lâm sáng lên vì ngạc nhiên, len lén dùng cùi chỏ mà chọt chồng mình hai cái, còn giơ ngón cái lên, ý nói đúng là nhờ có ông mà.
Vẻ mặt của Thích Dữ Chiêu tự đắc, em còn không nhìn xem anh là ai chứ.
Lúc sắp đi ra cửa, đột nhiên Thích Thủ Lân gọi ông một cái, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành đã lâu không thấy: "Cảm ơn bố, bố à."
Về sau khi Thích Thủ Lân nhớ lại, thế nhưng hắn cũng chả nhớ rõ tối đó hắn đã nói với Khúc Ngọc Thành hàn những gì.
Chỉ nhớ rõ vẻ mặt suy sụp, cùng với nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt anh: "Thích Thủ Lân anh cho em là cái gì? Là thuốc à? Anh hết bệnh, em liền hết tác dụng, rồi sau đó vứt đi?"
Thích Thủ Lân đỡ anh dậy: "Nếu như tôi cùng anh thật sự ở bên nhau, thì khi đó anh mới thật sự là thuốc chữa của tôi."
"Còn nếu đối với người khác cưỡng cầu ép buộc, thế thì liều thuốc này chỉ khiến cho cuộc sống thêm mệt mỏi mà thôi."
Sau đó, Thích Thủ Lân đứng trước Trì Diễm đang trong tình trạng quần áo xộc xệch, say rượu không thốt nên lời, mà sai người bịt mắt cậu lại.
Trì Diễm vẫn còn nói giúp, che chở cho "người tình" của cậu, nhưng Thích Thủ Lân không mấy quan tâm.
Hắn phủi phủi tàn thuốc, ở một nơi mà Trì Diễm không nhìn không thấy mà cười thầm.
Ba nói rất đúng, ba à.
Con sớm nên lựa chọn thế này.
Lựa chọn chính xác nhất cuộc đời con.
*
Lời tác giả:
Muộn! Nhưng! Cũng! Đến! Rồi! Nè!
Hoàn thành xong tình trạng của lão Thích trong nửa năm ở nước ngoài nè, còn có chuyện gia đình của lão Thích ngày xưa, bao gồm cả lý do vì sao cô Kiều lại cố chấp với việc tác thành lão Thích với cậu Khúc như vậy.
Lão Thích không phải giận vì Hòn đá không đến thăm hắn, mà là giận ở chỗ khi đó Hòn đá rõ ràng yêu hắn như vậy nhưng lại rút lui.
Còn cùng với người khác 419
Hắc hóa cmnr.
_______________
Escanor: Yay mình hoàn thành xong đến chương 55 như đã hứa rồi nha, tặng kèm thêm chương 56 luôn nè vì nó cuốn quá nên mình edit luôn.
Nhưng mà có một tin hơi buồn đó là mình vào học rồi nên là lịch ra chương sẽ là 1 tuần 1 chương nhé. Nhưng nếu mình rảnh mình sẽ edit thêm.
Do đó chương 57 mình sẽ đăng vào chủ nhật 17/9 nhé.
Awww mình muốn sớm hoàn thành xong bộ này quá đi mất.