Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 546: Thuật phong tỏa huyết mạch (1)
Bọn họ nguyên bản tiến lui
tự nhiên, nếu thật sự cần thi triển trận pháp đúng là một cước thiên
đường, một cước địa ngục! Cần lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm, những
người kia đều thấy do dự.
- Các vị, ta biết các ngươi muốn đi ra hải ngoại, nhưng nói lời thật lòng, lấy thuyền của các ngươi vốn không thể đi xa!
Địch Hội Nhiên lại ném ra một tin tức nặng cân:
- Trên biển có thiên uy xưng là Ma Quỷ Cụ Phong, nếu thuyền gặp phải chẳng những bị phá tan thành từng mảnh, mà chỉ có cường giả Linh cảnh mới miễn cưỡng giữ được tính mạng! Nhưng trong biển càng nhiều hung thú cũng càng thêm cường đại, nếu các ngươi ngay cả hung thú Huyền Linh cảnh cũng không thể đối phó, vậy đi ra biển là tự tìm cái chết!
Với tu vi Huyễn Linh cảnh đỉnh phong của hắn vốn không cần nói dối lừa bọn hắn, hơn nữa trên đại lục chưa từng có người nào ra biển mà quay trở về, mọi người không hẹn đều lựa chọn tin tưởng Địch Hội Nhiên.
Nếu ngay cả tộc nhân đều chết hết, vậy còn lại vài lão tổ như họ có ý nghĩa gì?
Trong khoảnh khắc nhóm lão tổ đều quyết định, liều mạng!
Nếu ngay cả con đường cuối cùng cũng đi không thông, vậy thì liều mạng một trận tử chiến!
Vì khiến cho lực lượng trận pháp phát huy tới lớn nhất, Lâm Lạc tìm tới bốn lão tổ hậu nhân của Hỏa Diệp tộc, mời bọn hắn cùng nhau đối phó Lôi Đình thú – bốn lão tổ Linh cảnh chỉ sau mấy tháng đã hỗn rất tốt, đã có tư thế trở thành thần quốc thứ tư trên đại lục, thật không khó tìm.
Tuy rằng đám người Mã Băng Thành thật khó chịu, nhưng chuyện tới bây giờ bọn hắn cũng không có lựa chọn!
Bọn họ cũng thật xui xẻo, vừa rời khỏi địa phương quỷ quái đã vây khốn gia tộc bọn họ muôn đời, thật vất vả tiến nhập nơi phồn hoa thì gặp hung thú bạo động, khiến bọn họ chỉ có thể liều một trận với bất cứ giá nào!
Bởi vì không có Lâm Lạc trợ giúp cho dù bọn họ muốn quay về U Ám sâm lâm cũng không làm được, vì thế không muốn liều mạng cũng không xong!
Trước đó truyền về tin tức Lôi Đình thú kia một mực hấp thu thiểm điện lực, khí tức ngày càng tăng. Mà đầu hung vật vốn đã tiếp cận đỉnh phong tam bộ, nếu còn để nó tiếp tục đột phá, vậy xem như đạt tới Tịch Tiên cảnh, lực lượng của tứ bộ cũng không phải những người tu vi Không Linh cảnh cùng Huyễn Linh cảnh có thể lập trận giết chết!
Nhất định phải tranh thủ trước khi Lôi Đình thú đột phá giết chết nó, nếu không tiền cảnh của nhân loại sẽ biến thành một mảnh tối đen.
Nhưng cho dù hiện tại bọn họ có pháp trận có thể dựa dẫm, nhưng đây cũng là loại pháp trận như đánh cược, nếu thắng thì mọi sự tốt lành, nhưng nếu thất bại thì toàn bộ mọi người đều gặp phải tử vong!
Bởi vậy cho dù biết Lôi Đình thú sắp đột phá nhưng mọi người vẫn quyết định kéo dài hành động, dùng thời gian ít ỏi gần gũi với thân nhân, xem như giao phó chút di ngôn, vạn nhất thực sự thất bại thì sao?
Bởi vì như thế Tô Mỵ cũng không còn tâm tình đấu khí với Lăng Kinh Hồng, ban đêm mang theo Trữ Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như đến phòng của Lăng Kinh Hồng cùng Lâm Lạc bày ra một trận đại chiến.
Lâm Lạc không khỏi anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, càng thêm kiên định nhất định phải xử lý được hung thú, vì thân nhân hắn tuyệt không thể thất bại!
Thật cẩn thận thoát khỏi bốn nữ tử dây dưa, Lâm Lạc đi ra ngoài sân, lẳng lặng nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, ngày mai bọn họ cần xuất phát đi Phương Hương thành, cùng đầu Lôi Đình thú kia quyết một trận tử chiến!
Gió đêm thổi qua, một thân ảnh uyển chuyển cũng xuất hiện trên tường vây, chính là sư tỷ của Bao Thức Lễ tên Bạch Uyển Hoa, bộ bạch y bó sát dáng người vô cùng đầy đặn của nàng, nhìn vào làm trái tim người khác đập thình thịch.
- Bạch cô nương còn chưa ngủ sao?
Lâm Lạc nghĩ vì cuộc đại chiến sắp nên nên tâm tình nàng cũng không yên ổn, tuy rằng nàng là cường giả Linh cảnh, thậm chí còn là nhị bộ linh giả, nhưng dù sao chỉ mới hơn hai mươi tuổi, xấp xỉ với Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng.
Bạch Uyển Hoa lắc đầu nói:
- Ngươi là huynh đệ kết nghĩa với Bao sư đệ, cũng gọi ta là sư tỷ đi…trừ phi ngươi ghét bỏ!
Nàng đã nói như vậy, Lâm Lạc đành phải ôm quyền nói:
- Tiểu đệ gặp qua sư tỷ!
Bạch Uyển Hoa nhoẻn cười, nàng có vẻ rất vui vẻ, nói:
- Rốt cục ta đã có được một sư đệ nhỏ tuổi hơn ta!
Lâm Lạc không khỏi ngạc nhiên, nói:
- Vị Tông sư đệ của sư tỷ nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi mà thôi…
- Lúc hắn mười bảy tuổi từng nếm qua Hồng Lĩnh Chu Quả, cho dù tới chết thì gương mặt vẫn non nớt như thế!
Bạch Uyển Hoa không khỏi buột miệng cười:
- Nhưng Tông sư đệ cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, chỉ mới ba mươi tám tuổi!
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, môn phái của bọn họ thật sự quá lợi hại, bồi dưỡng được bốn cường giả Linh cảnh không nói, hơn nữa mỗi người đều chưa đầy trăm tuổi, cường đại tới mức có chút đáng sợ!
Thật khó trách Bao Thức Lễ tặng cho hắn nhị bộ khôi lỗi, còn tặng thêm linh thạch mà không thèm để ý chút nào, người ta quả thật có được nội tình này! Đương nhiên, đây cũng là do Bao Thức Lễ muốn bảo hộ Lâm Lạc, nếu không cũng không phải vật rẻ tiền, ai sẽ đem tặng không cho người?
- Sư tỷ, sư phụ của các vị là ai, thật sự lợi hại!
Lâm Lạc khó tránh lòng tò mò.
- Sư phụ lão nhân gia tự nhiên lợi hại, hơn nữa đối với chúng ta ân trọng như núi!
Bạch Uyển Hoa lộ vẻ hồi ức:
- Bốn người chúng ta trước khi gặp được sư phụ không phải là người nghèo khó thất vọng thì bị người khi nhục, đều được sư tôn thu lưu nên mới có hôm nay!
Đó là một kỳ nhân thích du hí phong trần đi, có thể dạy dỗ ra bốn đệ tử Linh cảnh, hơn nữa thời gian vô cùng ngắn ngủi, đủ thấy thực lực của hắn cường đại như thế nào.
Lâm Lạc không khỏi ngẩn người mê mẩn nói:
- Ta thật muốn trông thấy vị kỳ nhân kia!
- Nhất định sẽ nhìn thấy!
Bạch Uyển Hoa có thâm ý nói, nhưng lại lập tức thay đổi sang chuyện khác, bàn tay xòe ra, trên tay hiện ra một tấm da dê hơi mỏng, mặt trên tràn ngập chữ viết rậm rạp.
- Đây là cái gì?
- Một loại bí thuật, có thể che giấu huyết mạch Thiểm Điện tộc của ngươi!
Vẻ mặt Bạch Uyển Hoa nghiêm túc nói.
- Vì sao?
Tuy rằng Lâm Lạc tiếp nhận tấm da dê nhưng trong lòng tràn đầy khó hiểu, Thiểm Điện tộc đã bị diệt tộc mười mấy vạn năm rồi đi, còn ai thèm để ý hắn là đời sau của Thiểm Điện tộc?
Chẳng lẽ vẫn còn hậu duệ của gia tộc tương tự như Hỏa Diệp tộc lưu truyền tới nay, vẫn mang trong lòng cừu hận thời thượng cổ sao?
- Lực lượng khiến Thiểm Điện tộc diệt vong…vẫn còn tồn tại!
Bạch Uyển Hoa nói ra một tin tức làm Lâm Lạc vô cùng khiếp sợ.
Mạnh mẽ như Thiểm Điện tộc cũng bị tiêu diệt, đây là thế lực kinh khủng bậc nào! Tuy rằng Lâm Lạc tiến nhập Linh cảnh, nhìn lại sự ưu tú của Thiểm Điện tộc, ngay cả Hỏa Diễm Cự Nhân cũng có thể trấn áp!
So sánh với thượng cổ Thiểm Điện tộc, tu vi của Lâm Lạc không biết kém bao nhiêu, nếu lực lượng tiêu diệt Thiểm Điện tộc còn tồn tại, chỉ cần nhẹ nhàng phẩy tay Lâm Lạc liền bị tan thành mây khói!
- Các vị, ta biết các ngươi muốn đi ra hải ngoại, nhưng nói lời thật lòng, lấy thuyền của các ngươi vốn không thể đi xa!
Địch Hội Nhiên lại ném ra một tin tức nặng cân:
- Trên biển có thiên uy xưng là Ma Quỷ Cụ Phong, nếu thuyền gặp phải chẳng những bị phá tan thành từng mảnh, mà chỉ có cường giả Linh cảnh mới miễn cưỡng giữ được tính mạng! Nhưng trong biển càng nhiều hung thú cũng càng thêm cường đại, nếu các ngươi ngay cả hung thú Huyền Linh cảnh cũng không thể đối phó, vậy đi ra biển là tự tìm cái chết!
Với tu vi Huyễn Linh cảnh đỉnh phong của hắn vốn không cần nói dối lừa bọn hắn, hơn nữa trên đại lục chưa từng có người nào ra biển mà quay trở về, mọi người không hẹn đều lựa chọn tin tưởng Địch Hội Nhiên.
Nếu ngay cả tộc nhân đều chết hết, vậy còn lại vài lão tổ như họ có ý nghĩa gì?
Trong khoảnh khắc nhóm lão tổ đều quyết định, liều mạng!
Nếu ngay cả con đường cuối cùng cũng đi không thông, vậy thì liều mạng một trận tử chiến!
Vì khiến cho lực lượng trận pháp phát huy tới lớn nhất, Lâm Lạc tìm tới bốn lão tổ hậu nhân của Hỏa Diệp tộc, mời bọn hắn cùng nhau đối phó Lôi Đình thú – bốn lão tổ Linh cảnh chỉ sau mấy tháng đã hỗn rất tốt, đã có tư thế trở thành thần quốc thứ tư trên đại lục, thật không khó tìm.
Tuy rằng đám người Mã Băng Thành thật khó chịu, nhưng chuyện tới bây giờ bọn hắn cũng không có lựa chọn!
Bọn họ cũng thật xui xẻo, vừa rời khỏi địa phương quỷ quái đã vây khốn gia tộc bọn họ muôn đời, thật vất vả tiến nhập nơi phồn hoa thì gặp hung thú bạo động, khiến bọn họ chỉ có thể liều một trận với bất cứ giá nào!
Bởi vì không có Lâm Lạc trợ giúp cho dù bọn họ muốn quay về U Ám sâm lâm cũng không làm được, vì thế không muốn liều mạng cũng không xong!
Trước đó truyền về tin tức Lôi Đình thú kia một mực hấp thu thiểm điện lực, khí tức ngày càng tăng. Mà đầu hung vật vốn đã tiếp cận đỉnh phong tam bộ, nếu còn để nó tiếp tục đột phá, vậy xem như đạt tới Tịch Tiên cảnh, lực lượng của tứ bộ cũng không phải những người tu vi Không Linh cảnh cùng Huyễn Linh cảnh có thể lập trận giết chết!
Nhất định phải tranh thủ trước khi Lôi Đình thú đột phá giết chết nó, nếu không tiền cảnh của nhân loại sẽ biến thành một mảnh tối đen.
Nhưng cho dù hiện tại bọn họ có pháp trận có thể dựa dẫm, nhưng đây cũng là loại pháp trận như đánh cược, nếu thắng thì mọi sự tốt lành, nhưng nếu thất bại thì toàn bộ mọi người đều gặp phải tử vong!
Bởi vậy cho dù biết Lôi Đình thú sắp đột phá nhưng mọi người vẫn quyết định kéo dài hành động, dùng thời gian ít ỏi gần gũi với thân nhân, xem như giao phó chút di ngôn, vạn nhất thực sự thất bại thì sao?
Bởi vì như thế Tô Mỵ cũng không còn tâm tình đấu khí với Lăng Kinh Hồng, ban đêm mang theo Trữ Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như đến phòng của Lăng Kinh Hồng cùng Lâm Lạc bày ra một trận đại chiến.
Lâm Lạc không khỏi anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, càng thêm kiên định nhất định phải xử lý được hung thú, vì thân nhân hắn tuyệt không thể thất bại!
Thật cẩn thận thoát khỏi bốn nữ tử dây dưa, Lâm Lạc đi ra ngoài sân, lẳng lặng nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, ngày mai bọn họ cần xuất phát đi Phương Hương thành, cùng đầu Lôi Đình thú kia quyết một trận tử chiến!
Gió đêm thổi qua, một thân ảnh uyển chuyển cũng xuất hiện trên tường vây, chính là sư tỷ của Bao Thức Lễ tên Bạch Uyển Hoa, bộ bạch y bó sát dáng người vô cùng đầy đặn của nàng, nhìn vào làm trái tim người khác đập thình thịch.
- Bạch cô nương còn chưa ngủ sao?
Lâm Lạc nghĩ vì cuộc đại chiến sắp nên nên tâm tình nàng cũng không yên ổn, tuy rằng nàng là cường giả Linh cảnh, thậm chí còn là nhị bộ linh giả, nhưng dù sao chỉ mới hơn hai mươi tuổi, xấp xỉ với Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng.
Bạch Uyển Hoa lắc đầu nói:
- Ngươi là huynh đệ kết nghĩa với Bao sư đệ, cũng gọi ta là sư tỷ đi…trừ phi ngươi ghét bỏ!
Nàng đã nói như vậy, Lâm Lạc đành phải ôm quyền nói:
- Tiểu đệ gặp qua sư tỷ!
Bạch Uyển Hoa nhoẻn cười, nàng có vẻ rất vui vẻ, nói:
- Rốt cục ta đã có được một sư đệ nhỏ tuổi hơn ta!
Lâm Lạc không khỏi ngạc nhiên, nói:
- Vị Tông sư đệ của sư tỷ nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi mà thôi…
- Lúc hắn mười bảy tuổi từng nếm qua Hồng Lĩnh Chu Quả, cho dù tới chết thì gương mặt vẫn non nớt như thế!
Bạch Uyển Hoa không khỏi buột miệng cười:
- Nhưng Tông sư đệ cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, chỉ mới ba mươi tám tuổi!
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, môn phái của bọn họ thật sự quá lợi hại, bồi dưỡng được bốn cường giả Linh cảnh không nói, hơn nữa mỗi người đều chưa đầy trăm tuổi, cường đại tới mức có chút đáng sợ!
Thật khó trách Bao Thức Lễ tặng cho hắn nhị bộ khôi lỗi, còn tặng thêm linh thạch mà không thèm để ý chút nào, người ta quả thật có được nội tình này! Đương nhiên, đây cũng là do Bao Thức Lễ muốn bảo hộ Lâm Lạc, nếu không cũng không phải vật rẻ tiền, ai sẽ đem tặng không cho người?
- Sư tỷ, sư phụ của các vị là ai, thật sự lợi hại!
Lâm Lạc khó tránh lòng tò mò.
- Sư phụ lão nhân gia tự nhiên lợi hại, hơn nữa đối với chúng ta ân trọng như núi!
Bạch Uyển Hoa lộ vẻ hồi ức:
- Bốn người chúng ta trước khi gặp được sư phụ không phải là người nghèo khó thất vọng thì bị người khi nhục, đều được sư tôn thu lưu nên mới có hôm nay!
Đó là một kỳ nhân thích du hí phong trần đi, có thể dạy dỗ ra bốn đệ tử Linh cảnh, hơn nữa thời gian vô cùng ngắn ngủi, đủ thấy thực lực của hắn cường đại như thế nào.
Lâm Lạc không khỏi ngẩn người mê mẩn nói:
- Ta thật muốn trông thấy vị kỳ nhân kia!
- Nhất định sẽ nhìn thấy!
Bạch Uyển Hoa có thâm ý nói, nhưng lại lập tức thay đổi sang chuyện khác, bàn tay xòe ra, trên tay hiện ra một tấm da dê hơi mỏng, mặt trên tràn ngập chữ viết rậm rạp.
- Đây là cái gì?
- Một loại bí thuật, có thể che giấu huyết mạch Thiểm Điện tộc của ngươi!
Vẻ mặt Bạch Uyển Hoa nghiêm túc nói.
- Vì sao?
Tuy rằng Lâm Lạc tiếp nhận tấm da dê nhưng trong lòng tràn đầy khó hiểu, Thiểm Điện tộc đã bị diệt tộc mười mấy vạn năm rồi đi, còn ai thèm để ý hắn là đời sau của Thiểm Điện tộc?
Chẳng lẽ vẫn còn hậu duệ của gia tộc tương tự như Hỏa Diệp tộc lưu truyền tới nay, vẫn mang trong lòng cừu hận thời thượng cổ sao?
- Lực lượng khiến Thiểm Điện tộc diệt vong…vẫn còn tồn tại!
Bạch Uyển Hoa nói ra một tin tức làm Lâm Lạc vô cùng khiếp sợ.
Mạnh mẽ như Thiểm Điện tộc cũng bị tiêu diệt, đây là thế lực kinh khủng bậc nào! Tuy rằng Lâm Lạc tiến nhập Linh cảnh, nhìn lại sự ưu tú của Thiểm Điện tộc, ngay cả Hỏa Diễm Cự Nhân cũng có thể trấn áp!
So sánh với thượng cổ Thiểm Điện tộc, tu vi của Lâm Lạc không biết kém bao nhiêu, nếu lực lượng tiêu diệt Thiểm Điện tộc còn tồn tại, chỉ cần nhẹ nhàng phẩy tay Lâm Lạc liền bị tan thành mây khói!