Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong
Chương 11
Hắn dừng một chút, kiên định nói: "Cho dù Khang Dương nhất định phải gả, ta cũng sẽ không để nàng ấy làm thê tử của ta."
Ta ngẩn người, không thể tin nổi nói: "Ngươi muốn để Công chúa làm thiếp?"
"Ngươi điên rồi! Ngươi tự mình điên thì thôi, sao phải kéo ta theo cùng, ta còn muốn sống lâu thêm chút nữa, không muốn sớm như vậy bị Hoàng hậu và Khang Dương Công chúa g.i.ế.c chết!"
Lâm Ân Diễm vội vàng nắm lấy tay ta: "A Ninh, ta không có ý đó, ta chỉ muốn..."
Ta cắt ngang hắn: "Ta không muốn nghe, ngươi đi đi. Lâm Ân Diễm, đừng để ta càng hận ngươi hơn."
Giọng hắn hạ thấp: "A Ninh, ta đã bảo nhà bếp làm món gỏi cá nàng thích nhất, cá được đưa từ Quận Hoài Tây đến Trường An. Làm xong liền đưa đến, nàng nếm thử xem."
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Cá tươi do quán rượu vô danh bên bờ sông Hoài đưa đến, ta đã bảo ông chủ tự tay bắt."
Ta đang định đẩy tay hắn ra liền khựng lại.
Quán rượu vô danh bên bờ sông Hoài, là nơi làm món gỏi cá ngon nhất kinh thành, cũng là nơi ta thích nhất. Mỗi lần ra khỏi Vương cung, đều phải cùng huynh trưởng đến đó ăn.
Năm đó sau lễ cập kê, ta và huynh trưởng lần đầu tiên chủ động mời Lâm Ân Diễm, chính là đến ăn gỏi cá ở quán đó.
Chúng ta ngồi xuống chiếc đài nhỏ ven sông, ông chủ quen đường quen lối đến chào hỏi chúng ta: "Hai vị điện hạ, hôm nay vẫn như cũ sao?"
Ta nói: "Món đặc trưng khác cứ mỗi thứ một phần, hôm nay có khách quý, ông chủ phải tiếp đãi cho tốt đấy."
Ông chủ lớn tiếng đáp, liền xoa tay xách lưới đến bờ sông thả lưới bắt cá. Tuy ta đã xem nhiều lần, nhưng vẫn chăm chú nhìn - vị trí này tuyệt vời, không chỉ có thể thưởng ngoạn cảnh sông, mà còn có thể xem ông chủ tự tay bắt cá, là chỗ thường xuyên dành cho ta và huynh trưởng, miễn cưỡng coi là chỗ ngồi tốt nhất trong quán rượu không mấy sang trọng này.
Lâm Ân Diễm nói: "Không ngờ hai vị điện hạ lại đến nơi như thế này dùng bữa."
Hắn quan sát xung quanh, vẻ mặt có chút không quen.
Ta đoán hắn thuận buồm xuôi gió đã lâu, chắc hẳn đã lâu không đến quán rượu nhỏ của dân chúng này ăn uống, liền bảo A Kiều đến xe ngựa lấy rượu mang từ Vương cung ra, rót cho hắn một chén, nói: "Quận thủ cứ uống trước cho đỡ khát, món ăn của chúng ta do ông chủ tự tay làm, rất công phu tỉ mỉ, phải chờ thêm một lúc nữa."
Lâm Ân Diễm nói lời cảm tạ, ánh mắt lướt nhẹ trên mặt ta, rồi nở nụ cười ôn hòa.
Ta không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn nữa.
Huynh trưởng khẽ ho một tiếng: "Thực ra là A Ninh thích, con bé này cứ thích ra ngoài ăn mấy thứ này, mỗi lần tự mình ăn xong, lại còn kéo ta theo cùng."
Ta cười khẩy: "Huynh trưởng chẳng phải cũng ăn rất vui vẻ sao - gỏi cá ở quán này rất nổi tiếng trong kinh thành, có lần tiệc mừng thọ của gia gia, ta đã mời ông chủ vào cung, kết quả ngay cả gia gia cũng rất thích. Bây giờ quán của họ có đủ loại người đến ăn, buôn bán rất phát đạt, Quận thủ phải nếm thử cho kỹ."
Lâm Ân Diễm mỉm cười nói: "Vương chủ đã hết lời khen ngợi, ta đương nhiên phải nếm thử cho kỹ."
Ta và huynh trưởng kỳ thực vẫn còn đang xem xét hắn, dù sao cũng chỉ mới gặp một lần, sao có thể nhanh chóng buông bỏ cảnh giác như vậy? Chúng ta không phải loại người đơn thuần.
Lý do chủ động mời hắn ăn gỏi cá, kỳ thực chỉ là vì hôm đó có người tìm hắn, hắn vội vàng đi mất, để lại một câu chuyện Trường An đang kể dở. Ta bứt rứt muốn biết phần sau, liền xúi giục huynh trưởng gọi hắn ra ngoài.
Tuy ban đầu là vì muốn nghe chuyện, nhưng ngoài chuyện, chúng ta còn trò chuyện thêm nhiều điều khác nữa. Sau khi ăn gỏi cá xong, không khí giữa ba người chúng ta trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, huynh trưởng đã thân mật gọi tên chữ của Lâm Ân Diễm.
Nếu không có câu chuyện kể dở dang đó, không có quán rượu vô danh ngày hôm đó, có lẽ ta và Lâm Ân Diễm sẽ không có gì xảy ra.
Ta nhắm mắt lại: "Cá do ông chủ mới vớt lên làm ngay mới gọi là tươi, trải qua đường xá xa xôi, tốn nhiều thời gian, dù tươi cũng không phải cá ta muốn nữa."
Cho nên, tình cảm của chúng ta cũng không còn thân mật như trước, hà tất phải che giấu vết rạn nứt, lừa dối bản thân rằng mọi thứ vẫn như xưa.
Ta kéo cửa ra, đẩy hắn thẳng ra ngoài, lạnh lùng nói: "Sau này ai dám cho hắn vào nữa…" Ta quay đầu, nhìn chằm chằm vị quan đứng canh cửa từ nãy đến giờ, lạnh nhạt nói, "ta sẽ không để cho hắn sống yên ổn."
Ta đóng sầm cửa lại, không để ý đến sắc mặt biến ảo khôn lường của vị quan, xoay người trở về viện của mình.
Không biết là do lời cảnh cáo của ta có tác dụng, hay là do hôm đó đuổi Lâm Ân Diễm ra khỏi cửa khiến hắn mất mặt, sau đó Lâm Ân Diễm hơn một tháng liền không đến Phủ Vương chủ.
Ta coi như được thở phào nhẹ nhõm, ăn uống cũng ngon miệng hơn.
Bình Chử Công chúa có gửi quà cho ta, giải thích chuyện hôn ước là do Tam Hoàng tử tung tin ra ngoài, và xin lỗi ta vì đã không khuyên can được Tam Hoàng tử.
Ta biết Tam Hoàng tử nóng vội, không có ý trách cứ hắn. Giấy không gói được lửa, không phải Tam Hoàng tử thì Lâm Ân Diễm, kẻ điên đó cũng tự mình nói ra thôi.