Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong
Chương 10
Lâm Ân Diễm ngẩn ra: "...Nàng biết rồi?"
Ta cười lạnh: "Phải, ta biết rồi, ngươi còn định giấu ta đến bao giờ nữa?"
Lâm Ân Diễm thở dài, nhỏ giọng nói: "A Ninh, ta và Khang Dương Công chúa không có hôn ước, không có gì cả, ta chưa từng hứa hẹn gì với ai ngoài nàng. Ta không muốn giấu nàng, chỉ là chuyện này vốn chẳng đáng nói."
Ta nhắm mắt lại, cảm nhận được sự chua xót và đau đớn lan tràn trong lòng, hít sâu một hơi, kìm nén sự nóng ran nơi khóe mắt, khàn giọng nói: "Cho dù các ngươi không có hôn ước, thì đó cũng là sự thật mà hoàng thất đã công nhận, giờ ta lại thành kẻ xen vào. Ngươi còn muốn cưới ta? Ngươi nằm mơ đi, ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!"
Nói đến cuối cùng, ta gần như gào lên. Sắc mặt Lâm Ân Diễm trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn còn kiềm chế: "A Ninh, nàng nên hiểu rõ tâm ý của ta, ta muốn bù đắp, cũng muốn chăm sóc nàng thật tốt. Hiện giờ nàng sống khổ sở như vậy, thậm chí phải nhờ đến cựu thần Hoài Dương cứu giúp, tại sao vẫn không chịu nhận lòng tốt của ta?"
Nghe hắn nhắc đến Lý Cẩn Niên, ta mới chợt bình tĩnh lại, điều hòa lại hơi thở gấp gáp, nói: "Ta không dám nhận ân huệ của Ngự sử, Ngự sử cưới Công chúa thì tiền đồ vô lượng, sao ta dám cản đường của Ngự sử. Mong Ngự sử đừng vì ta, một dư nghiệt Hoài Dương mà từ bỏ tương lai xán lạn."
Lâm Ân Diễm lại nói: "A Ninh, ta không cần phải cưới Khang Dương Công chúa để bảo đảm tiền đồ của mình."
Ta nói: "Vậy là ta đã xem thường Ngự sử rồi. Dù sao ta cũng chưa từng có quyền lựa chọn, ngươi muốn nhào nặn thế nào cũng được."
Nói xong, ta gọi A Kiều vào, dìu ta ra ngoài - bị Lâm Ân Diễm chọc giận đến mức toàn thân mềm nhũn, không đi nổi nữa.
Không lâu sau khi ta và Lâm Ân Diễm cãi nhau một trận lớn, chuyện ta và hắn đã có hôn ước từ trước liền lan truyền khắp Trường An.
Ta không biết đây là tác phẩm của Bình Chử Công chúa hay của Lâm Ân Diễm, nhưng cũng chẳng khác gì nhau. Dù sao chuyện này vừa nổ ra , ta liền bị Hoàng hậu triệu vào cung.
Lần này trong điện không có Thẩm phu nhân, Hoàng hậu và Khang Dương Công chúa hai mẫu tử ngồi ở trên cao, nét mặt căng thẳng đợi ta.
Hoàng hậu trực tiếp hỏi: "Hôn ước của ngươi và Ngự sử đại nhân là thật sao?"
Chẳng lẽ còn là giả? Ta thầm cười lạnh, rõ ràng bọn họ đã biết từ lâu, vậy mà lại làm ra vẻ tra hỏi như thế này, cứ như ta giấu giếm không nói.
Ta nói: "Trước đây Ngự sử từng nói muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, ta cứ tưởng không cần nhắc lại nữa. Nhưng Ngự sử nói hôn thư vẫn còn, vậy hôn ước chắc là vẫn còn hiệu lực."
Khang Dương Công chúa đỏ mắt hỏi ta: "Tại sao hắn ngày nào cũng đến phủ ngươi, vậy mà không chịu vào cung gặp ta một lần? Rõ ràng trước đây hắn đã hứa với ta rồi... Ngươi cho hắn uống bùa mê thuốc lú gì vậy?"
Ta thản nhiên nói: "Câu hỏi này của Công chúa, Hoài Cảnh cũng muốn biết. Tâm ý của Ngự sử không phải ta có thể lay chuyển, nếu Công chúa muốn hắn thay đổi chủ ý, e là Hoài Cảnh không giúp được rồi."
Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Bệ hạ thương hại ngươi cô đơn yếu đuối, mới chăm sóc ngươi nhiều như vậy, chứ không phải để ngươi ỷ sủng mà kiêu. Rốt cuộc là Ngự sử ngày ngày đến cửa, hay là ngươi ngày ngày quyến rũ hắn, bản thân ngươi không rõ ràng sao? Bệ hạ sắp công bố ngày cưới của Khang Dương rồi, ngươi hãy tự lo liệu cho mình đi."
Lần trước Hoàng hậu còn biết vừa đe dọa vừa dụ dỗ, rất có uy nghiêm của Trung cung, lần này có lẽ là nóng vội, thế mà lại trực tiếp và... mất hết phong thái của Hoàng hậu.
Ta cũng coi như hiểu ra, Hoàng hậu và Khang Dương Công chúa đại khái chỉ muốn đe dọa ta, nhân tiện truyền đạt thái độ của họ đến Lâm Ân Diễm mà thôi. Ta không còn sức lực để đối phó, qua loa ứng phó vài câu rồi lấy cớ không khỏe mà rời đi.
Trở về Vương phủ, vậy mà lại thấy Lâm Ân Diễm đứng trước một chiếc xe ngựa, hình như đang đợi ta.
Ta không nhìn hắn, cứ thế đi thẳng vào trong. Đợi đến khi bước qua cửa lớn, ta dừng bước, không quay đầu lại: "Lâm Ân Diễm, hôm nay Hoàng hậu nói với ta, Bệ hạ đã đồng ý ban hôn cho ngươi và Khang Dương, chẳng bao lâu nữa sẽ hạ chiếu."
Lâm Ân Diễm cũng dừng lại, một lúc lâu sau mới nói: "A Ninh, nàng tin ta."
Ta hỏi ngược lại hắn: "Ta dựa vào gì mà tin ngươi?"
Lâm Ân Diễm bước vài bước đến trước mặt ta, ôm lấy vai ta, trong mắt dường như cũng có đau khổ: "Ta sẽ xử lý ổn thỏa."
Ta bình tĩnh nói: "Ngươi không cần vì tờ hôn ước kia mà tranh chấp với Bệ hạ, khiến ta phá hỏng tình nghĩa quân thần giữa các ngươi. Ngươi ngược lại có thể được tiếng là người si tình không phụ. Chuyện hôn ước của chúng ta, Bệ hạ nếu đè xuống thì danh tiếng ngươi không tổn hại, ngươi cứ việc đường hoàng nghênh thú Khang Dương Công chúa."
Lâm Ân Diễm lắc đầu: "A Ninh, ta chỉ muốn nàng. Bệ hạ ban đầu không đồng ý cho Khang Dương Công chúa gả cho ta, nàng ấy còn nhỏ, đáng lẽ phải ở bên cạnh Hoàng hậu thêm vài năm nữa. Nhưng Khang Dương Công chúa được nuông chiều quá, Hoàng hậu không lay chuyển được, mới mấy lần cầu xin Bệ hạ. Hiện giờ Bệ hạ vẫn đang cân nhắc..."