Hộ Thực
Chương 17: Mong muốn
"Dừng xe." Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Lục Kim kìm nén tức giận nói: "Phiền Triêu tiểu thư để tôi ở ven đường."
Trong lòng Triêu Từ thở dài một tiếng, cô biết rõ còn cố hỏi: "Lục tiểu thư muốn đi đâu vậy?"
"Về nhà." Lục Kim nói, "Về nhà của tôi."
Xem ra là thật sự giận rồi, còn tức giận không nhẹ......
Triêu Từ lo lắng liếc nhìn về phía Lục Kim, nhưng vẫn chỉ có thể nhận được cái ót trầm mặc như cũ.
Có một chút bất lực, nhưng trái tim lại bị nàng khuấy đến mềm mại.
Tính tình đáng yêu, đúng là trước nay chưa từng thay đổi.
"Không thể được, Lục tiểu thư đã đáp ứng tôi, mấy ngày nay sẽ ở cùng tôi, em không thể nuốt lời được." Triêu Từ không dừng xe lại, vừa nói vừa lái lên một cái cao tốc khác.
Lục Kim phát hiện, rốt cuộc quay đầu lại: "Chị!"
Triêu Từ không nhắc đến chủ đề xuống xe hay không xuống xe này nữa, mà thay đổi đề tài: "Có phải Lục tiểu thư muốn rời Tinh Duệ, tự lập phòng làm việc riêng, đúng không?"
Khi Lục Kim đang muốn tiếp tục phát hỏa, nàng liền nghe được câu nói chọc trúng tâm tư này.
Sao cái gì Triêu Từ cũng biết hết vậy?
"Ý của Triêu tiểu thư là?" Lục Kim rõ ràng là bị lời nói của cô gợi lên hứng thú.
"Tôi có thể giúp em."
Lục Kim biết Triêu Từ hiện giờ đã từ một diễn viên hàng đầu trở thành một nhà đầu tư. Những bộ phim cô đầu tư trong mấy năm qua đều được đón nhận nồng nhiệt, đã nâng đỡ biết bao nhiêu diễn viên, cho thấy ánh mắt của cô cực kỳ chuẩn. Năm ngoái, nhờ vào một bộ phim huyền nghi mà một nữ diễn viên trung niên im hơi lặng tiếng suốt 5 năm lại nổi tiếng trở lại, làm cho giới kinh doanh phải bàn luận một thời gian.
Lục Kim hiểu rõ địa vị cùng năng lực của Triêu Từ, chữ "giúp" này chắc chắn không phải chỉ là mạnh miệng nói.
Chỉ là Lục Kim hơi có chút khó hiểu.
"Không phải là chị vẫn luôn chán ghét tôi sao?" Lục Kim hỏi, "Sao lại còn muốn giúp tôi?"
Triêu Từ thong dong nói: "Chỉ sợ là Lục tiểu thư hiểu lầm rồi đi."
Lục Kim cho rằng Triêu Từ muốn nói "Tôi cũng không có chán ghét em", không ngờ Triêu Từ lại nói:
"Em cũng biết là trước đó tôi đã ký với Phan Hải Lam lão sư. Là một diễn viên tầm trung niên thuộc phái thực lực, bà ấy đã mang tới cho tôi bất ngờ rất lớn. Tuổi trung niên đã có, hiện tại tôi muốn ký thêm với một nữ diễn viên trẻ thuộc phái thực lực. Tôi đã xem qua rất nhiều tác phẩm trong một năm nay, có một số không hề tệ, nhưng khi xem xét kỹ càng thì cũng chỉ có vậy, chỉ có Lục tiểu thư là khác. Lúc trước còn tiếc nuối khi thấy Lục tiểu thư hợp tác với Tinh Duệ rất vui vẻ, hẳn là sẽ không quan tâm đ ến người muốn thọc gậy bánh xe như tôi, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, xem ra tôi có cơ hội rồi."
"Chị quả nhiên biết đã có chuyện gì đó xảy ra ở hội sở Quế Cung, đúng không?"
"Lục tiểu thư là người thông minh, rất nhiều chuyện đúng là như em nghĩ, nhưng càng có nhiều chuyện mà hiện tại em không nên biết quá kỹ càng. Dù sao tôi cũng là thương nhân, không làm từ thiện, muốn ký với Lục tiểu thư là vì công nhận thực lực cùng năng lực kêu gọi phòng vé của em. Đây là một hoạt động kinh doanh thuần túy. Tôi nghĩ là thương nhân không nên bị cảm xúc cá nhân chi phối. Là một người trưởng thành, Lục tiểu thư cũng nên là như vậy đi, biết phải đi con đường nào thích hợp với mình."
Nghe ra được ẩn ý của Triêu Từ, Lục Kim trầm mặc, không nói tiếp.
"Tôi đã nhận ra gần đây Lục tiểu thư có chút hiềm khích với Tinh Duệ, nên nghĩ đây là thời cơ thích hợp để hôi của trong lúc cháy nhà."
Lục Kim phát hiện, Triêu Từ hình như không để ý tới chuyện dùng một số từ không có ý tốt để hình dung chính bản thân cô.
Triêu Từ cười cười nói: "Cho nên, tôi dự định chính thức gửi lời mời cho em. Nếu Lục tiểu thư muốn rời khỏi Tinh Duệ, cho dù là kiện tụng hay là bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, thậm chí là thuyết phục Tinh Duệ chia tay hòa bình với em, thì tôi cũng có thể giải quyết một cách hoàn hảo cho em. Chờ sau khi em tới chỗ của tôi, tôi có thể cho em sự tự do tối đa, nếu em muốn thành lập phòng làm việc riêng thì tôi cũng sẽ toàn lực ủng hộ."
"Cho nên, chị đã sớm có quyết định này rồi, nên mới chú ý tới chuyện của tôi?"
Triêu Từ nhìn Lục Kim, ánh mắt vừa nhìn liền rời đi: "Điều tôi chú ý là tiềm năng đáng để đầu tư của ngành này, đúng lúc Lục tiểu thư đứng thứ nhất."
Giống như là bị lời nói ẩn ý của Triêu Từ chọc tức, ngực của Lục Kim nghẹn lại. Nàng lại cảm thấy bản thân thật là không có tiền đồ, chẳng lẽ còn nghĩ Triêu Từ sẽ chú ý tới mình vì nguyên do nào khác ngoài giá trị thương mại hay sao? "Chẳng trách chị lại nói câu đó."
"Ừm?"
Rõ ràng chỉ là một âm tiết, nhưng do âm cuối Triêu Từ phát ra có chút lười biếng, cảm giác như cô chỉ đang thuận miệng hỏi thôi.
"Em là của tôi." Trong mắt Lục Kim lộ ra chút mất mát, nàng rốt cuộc cũng nhìn vào mắt Triêu Từ, "Ở lễ trao giải Phong Bi, lời chị nói lúc cắn vào tai tôi hóa ra là có ý này."
Không ngờ em ấy lại nghĩ như vậy......
Trên khóe môi Triêu Từ có một ý cười khó có thể che giấu.
Thật đáng yêu.
"Em hiểu theo hướng đó cũng được." Triêu Từ nói theo hướng nàng nghĩ, hoàn toàn không phản bác, cố gắng kìm nén ý cười vui vẻ trên môi.
"Thành thật mà nói với ngài, tôi rất phấn khích." Lục Kim có thói quen bắt lấy đồ vật nằm trong tầm tay bất kể khi nào nàng cảm thấy lo lắng hay là đang suy nghĩ. Trong xe của Triêu Từ, dây an toàn trở thành thứ duy nhất nàng có thể nắm lấy.
Triêu Từ nghe thấy sự thay đổi trong cách xưng hô, từ "ngài" trong lời nói của nàng khiến Triêu Từ hứng thú suy ngẫm về sự chuyển biến trong cảm xúc của nàng.
"Công ty của ngài rất quan tâm đ ến diễn viên, cũng rất khó ký, nhiều người chen vỡ đầu còn không vào được, tôi đều biết những chuyện này. Cho nên...... cảm ơn Triêu tiểu thư đã cân nhắc việc ký hợp đồng với tôi."
Triêu Từ đang định trả lời nàng, lại nghe nàng nói: "Nhưng mà có chuyện tôi cần nói rõ trước. Tôi muốn đây chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần, mặt khác...... Tôi không có cách nào chấp nhận được."
"Mặt khác là chỉ cái gì?"
Nghĩ đến cái hội sở Quế Cung dơ bẩn kia, Triêu Từ vẫn luôn lảng tránh trả lời vấn đề vì sao cô lại xuất hiện ở nơi đó, cùng với thỉnh thoảng lại còn tới gần khiêu khích nàng. Hết thảy thái độ khó hiểu này làm ngực của Lục Kim có hơi phập phồng.
"Chị bớt giả bộ hồ đồ lại đi." Lục Kim nhỏ giọng mà lẩm bẩm.
"Hửm?" Triêu Từ nhẹ giọng nghi hoặc.
"Không có gì." Lục Kim nói, "Nếu đã nói rõ rồi, sau khi rời khỏi cao tốc, phiền Triêu tiểu thư dừng xe, tôi phải về."
"Em còn phải về?". Xi? ủ?g hộ chú?g ?ôi ?ại ﹟ T?ù ?T?u?ệ?.?? ﹟
Lục Kim vô cảm mà "Ừ" một tiếng.
"Không phải em đã đồng ý ở lại chỗ tôi trong khoảng thời gian này rồi sao?" Triêu Từ có thể nhìn ra từ lời nói của Lục Kim rằng nàng vẫn còn tức giận, nên cô nhắc nhở nàng: "Cho dù bây giờ trong lòng em thì tôi với Kim tiên sinh là cùng một đám, tôi cũng không quá để ý chuyện em hiểu lầm tôi, nhưng tốt nhất là em đừng về nhà."
Lục Kim khó hiểu nhìn cô: "Chẳng lẽ anh ta còn tiếp tục quấy rầy tôi hay sao? Nếu anh ta lại tìm tới tôi để gây phiền toái, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Cái cách anh ta gây rắc rối cho em chưa chắc cảnh sát sẽ giải quyết được. Tôi không muốn người hợp tác tương lai của mình bị phân tâm bởi một số chuyện lung tung. Một diễn viên ưu tú như em nên dành toàn bộ tâm trí cho nghệ thuật, không nên lãng phí thời gian cho mấy chuyện trần tục này." Ánh đèn thành phố về đêm chiếu vào trong đôi mắt Triêu Từ, khiến chúng trở nên nhu hòa, "Lục tiểu thư cũng đã nói, em hiện giờ là của tôi."
Lục Kim: "......"
Mặc dù câu tuyên cáo chủ quyền kia là do chính Lục Kim nói ra, nhưng khi bị Triêu Từ không cố kỵ gì mà lặp lại, trên mặt nàng vẫn có chút không nhịn được mà nóng lên.
"Cũng là nữ chính duy nhất của bộ phim điện ảnh mới của tôi, nên đương nhiên tôi phải bảo vệ nữ chính của mình thật tốt rồi.
"Phim mới?"
"Lục tiểu thư có biết đạo diễn Vương Phàm không?"
Vương Phàm, đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước với doanh thu phòng vé hàng chục tỷ, có tiếng là có thể dẫn dắt diễn viên rất tốt. Hiện tại, hai trong năm bộ phim điện ảnh Hoa ngữ có doanh thu phòng vé cao nhất đều là do ông sản xuất, người ở trong giới giải trí muốn không biết ông ta cũng khó.
"Đoàn đội được mài giũa ba năm qua của đạo diễn Vương vẫn luôn đang tìm nữ chính, tôi cảm thấy em rất thích hợp."
Từ trong miệng Triêu Từ nói ra, những lời này tuy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại là mộng tưởng của không biết bao nhiêu diễn viên.
Trong lòng Lục Kim âm thầm có chút kinh ngạc, nàng biết tất cả những gì đạo diễn Vương Phàm quay đều là kịch, diễn viên trẻ tuổi giống như nàng chưa chắc có thể đảm đương được.
Hơn nữa......
"Tôi vừa mới vuột mất giải thưởng Phong Bi." Lục Kim thẳng thắn mà nói, "Chị hẳn là càng hiểu rõ hơn so với tôi, mất đi giải thưởng Phong Bi có nghĩa là xác suất tôi lấy được giải thưởng Kim Đồng là bằng không. Dù vậy, đạo diễn Vương vẫn sẽ muốn dùng tôi sao?"
Có thể nghe rõ được tia mất mát trong lời nói của Lục Kim, Triêu Từ âm thầm cắn chặt môi, tựa hồ đang tập trung lái xe nhưng trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo.
Giải thưởng Phong Bi rõ ràng là thuộc về em ấy, đó là vinh quang mà em ấy xứng đáng nhận được.
Rõ ràng trước mắt có một lối ra khỏi đường cao tốc, nhưng cô vẫn không có ý định rẽ qua đó, vẫn chạy trên đường về nhà cô, hoàn toàn không có ý muốn thả Lục Kim xuống.
Giọng nói vốn luôn thoải mái của cô bỗng trở nên nghiêm túc.
Triêu Từ nói từng câu từng chữ một cách cực kỳ chắc chắn: "Lục tiểu thư, một hai cái giải thưởng không thể chứng minh được điều gì. Tôi đã xem qua phim của em, em cực kỳ ưu tú, trong thế hệ nữ diễn viên trẻ tuổi thì em tuyệt đối là người xuất sắc. Tôi cực kỳ muốn có được em, là tôi đã cực lực đề cử em đảm nhiệm vai nữ chính rất khó để diễn này với Vương Phàm, sau khi ông ta xem qua màn biểu diễn của em thì cũng tương đối tán thành. Tôi một chút cũng không nghi ngờ ánh mắt của mình, hy vọng em cũng đừng vì bỏ lỡ một cái giải thưởng nào đó mà tự hoài nghi bản thân mình."
Từ những chi tiết được thu thập từ rất lâu trước đó, Lục Kim hiểu rõ rằng Triêu Từ là người khá ít nói, khá khoan dung và thờ ơ với nhiều việc, và là một người rất là Phật hệ.
Đêm nay cô ấy lại phá lệ mà nói nhiều như vậy, còn mãnh liệt trực tiếp bày tỏ ý đồ của mình, là Triêu Từ mà trước nay Lục Kim chưa từng thấy qua.
Mà thứ Triêu Từ mong muốn tới như vậy, lại chính là bản thân nàng.
Lục Kim đã nghe qua rất nhiều người khen, trực tiếp hoặc là trên mạng, thật lòng hay giả vờ, đều cũng không thể làm nàng rung động bằng những lời này của Triêu Từ..
Ngực hơi hơi phập phồng, Lục Kim cố gắng di dời mấy chữ "Tôi cực kỳ muốn có được em" ra khỏi lòng mình.
"Cho nên, tôi không muốn có bất kỳ kẻ nào phá hỏng việc làm ăn của mình." Triêu Từ đưa tất cả động cơ vào việc "làm ăn" trong một câu nói. Nhưng sau đó, giọng điệu lại tiếp tục có chút dịu dàng dỗ dành, "Chúng ta tiếp tục thỏa thuận trước đó, đi đến nhà của tôi. Nếu không, tôi sẽ phải lo lắng cho sự an toàn của người hợp tác với mình đến mức không thể ngủ ngon. Hơn nữa...... Cũng đừng lãng phí cá hoa vàng mà tôi vất vả lắm mới mua được."
Nhắc tới cá hoa vàng, bụng Lục Kim giống như là bị Triêu Từ điều khiển từ xa, bất chấp sự phản đối của chủ nhân mà kêu to lên một tiếng.
Lục Kim âm thầm kêu khổ trong lòng, hai tay khoanh ở bụng dưới, lúng túng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi tầm nhìn bị dãy núi đen ở ngoại ô chiếm giữ, nàng nghe thấy Triêu Từ nói: "Lục tiểu thư đói rồi đúng không? Tôi cũng rất đói."
Lục Kim: "......"
Triêu Từ giống như một giáo viên mầm non kiên nhẫn, "khai sáng" cho Lục Kim: "Đói khát là chuyện rất bình thường, Lục tiểu thư không cần phải giấu giếm."
Triêu Từ người này thật sự rất kỳ quái.
Trong nửa sau của sự im lặng giữa hai người, tâm trí của Lục Kim vẫn bị Triêu Từ chiếm giữ.
Giữa Triêu Từ và nàng là một hàng rào trúc rất cao, vẫn duy trì khoảng cách không rõ ràng, nhưng sau khi lạnh nhạt thì sẽ cho nàng một chút an ủi cùng chăm sóc đúng mức, làm nàng không thể hiểu nổi.
Cô ấy là thật sự muốn đối tốt với người khác, hay chỉ là do để ý tới bầu không khí nên mới có hành động như vậy?
"Về tới nhà rồi."
Cuối cùng vẫn là bị Triêu Từ mang về nhà.
Trở lại đỉnh núi, ngôi nhà quái dị dưới bầu trời đầy sao vẫn giống như cái miệng đầy máu của một con yêu quái, đang chờ đợi con mồi nhỏ là Lục Kim bước vào.
Triêu Từ tháo dây an toàn rồi xuống xe, Lục Kim do dự một chút, cảm thấy nếu đã đến rồi thì không cần thiết phải do dự không quyết đoán.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để chị không hối hận khi lựa chọn tôi, sẽ khiến chị cảm thấy việc ký hợp đồng với tôi là đôi bên cùng có lợi." Lúc xuống xe, Lục Kim đứng ở bên cửa xe, nói câu này một cách vô cùng nghiêm túc.
Triêu Từ quay đầu nhìn lại, thấy dưới bầu trời đầy sao, Lục Kim hai mươi tuổi mặc dù vì công việc nên trang điểm có hơi trưởng thành một chút, nhưng ngũ quan cùng thần thái vẫn giữ được vẻ trẻ trung của cô gái mới thành niên chưa lâu.
Mặc dù trong lời nói là về lợi ích, nhưng đôi mắt trong suốt vẫn bán đứng nàng. Nàng hoàn toàn là một cô gái nhỏ cưỡng ép chính mình phải trưởng thành nhanh chóng trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.
Giống như cũng đã có một đêm như vậy từ rất lâu trước kia.
Khi đó lãnh thổ này còn được gọi là "Đường", dưới thời kỳ thịnh thế khác nhau, hai người họ cũng có kiểu trang điểm khác bây giờ.
Núi sông trong nháy mắt đã thay đổi, trong đóng đổ nát lại sinh ra nền văn minh mới và cuộc sống mới. Khuôn mặt thanh tú và cứng rắn của người cô yêu xuyên qua thời gian và không gian, tuy vậy nhưng mà vẫn có thể đánh chính xác vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô, khiến cho trái tim cô lỡ nhịp.
Màn đêm che giấu đôi mắt đang nóng lên của Triêu Từ, chỉ có thể để gió đêm đưa đi chút ý cười: "Ừm, tôi tin Lục tiểu thư sẽ khiến tôi hài lòng."