Hộ Thực
Chương 16: Đáng yêu
"Cái gì? Anh không nhớ gì hết?
Sau khi kéo Tiểu Đổng lên xe, Lục Kim lập tức hỏi anh ta tại sao hôm ở Quế Cung lại không đề phòng gì mà uống thức uống đó, thậm chí còn hôn mê nữa.
Không ngờ Tiểu Đổng lại trả lời nàng như thế.
"Vậy vết cào trên cổ anh từ đâu ra, anh cũng không có ấn tượng gì sao?"
"Chị Tiểu Kim, tôi thật sự nhớ không ra." Tiểu Đổng nghe Lục Kim nói thì cố gắng hồi tưởng lại, cảm giác đầu óc như muốn bốc khói, "Tôi, tôi tôi tôi chỉ nhớ rõ hai chúng ta vào cái hội sở y như là mê cung kia, có một cô em gái xinh đẹp đưa nước uống tới, sau đó, tôi nhớ rõ chỗ đó nóng muốn chết làm cho tôi mơ mơ hồ hồ. Chẳng phải chị kêu tôi đừng uống thứ đó sao...... Tôi, tôi tại sao sau đó lại uống thì thật sự tôi không có ấn tượng, chờ tới lúc tôi tỉnh lại thì đã ở nhà mình rồi. Tôi tưởng là chị đưa tôi về, cũng chưa kịp nói lời cảm ơn với chị!"
Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Tiểu Đổng, chắc là không có nói bừa.
Cảm giác đứt đoạn của anh ta giống cảm giác của Lục Kim y như đúc.
Lục Kim ủ rũ nói: "...... Không cần cảm ơn, không phải tôi đưa anh về."
"Hả? Chẳng lẽ là Trương đạo đưa tôi về?"
Lục Kim nhìn biểu cảm ngây thơ lại mờ mịt của Tiểu Đổng, khẽ thở dài một tiếng.
"Không phải, là một người bạn của tôi."
"Hả, bạn của chị Tiểu Kim ở Quế Cung là ai mà tốt quá vậy? Tôi nặng gần 200 *cân lại còn ngất đi nữa, muốn di chuyển tôi cũng không phải là chuyện dễ, phải tốn biết bao nhiêu sức chứ, tôi phải đích thân cảm ơn người ta mới được."
*1 cân = 0.5968 kg
"...... Chờ khi có cơ hội đi."
Sau khi nói chuyện với Tiểu Đổng xong, Lục Kim liền uể oải cả người, nhưng nàng lại càng chắc chắn hơn về một chuyện.
Cả hai người họ đều mất một phần ký ức ở Quế Cung, nhất định là do người khác can thiệp vào, cho nên, ở trong Quế Cung khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Chẳng lẽ là bị thuốc khống chế?
Hay là......
Nghĩ tới đôi cánh đột nhiên xuất hiện ở trong nhà vệ sinh vừa rồi, cảm giác hoảng hốt của Lục Kim lại bắt đầu lôi kéo tâm hồn nàng mà lắc qua lắc lại.
Vào lúc Lục Kim đang rơi vào trầm tư, đột nhiên có người gõ lên cửa sổ xe bên phía nàng, dọa nàng giật cả mình.
Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, cả người liền ngơ ngác.
Triêu Từ.
...... Đúng rồi, sáng nay cô ấy đã nói qua, buổi tối sẽ cùng nhau về nhà.
Triêu Từ đứng ở bên cửa sổ, không khom lưng, khẩu trang cô đeo hồi sáng cũng không còn, cả khuôn mặt hoàn toàn bại lộ ra ngoài. Cô mỉm cười với nàng, chờ nàng hạ cửa sổ xe xuống.
Lục Kim hạ cửa kính xe xuống, Triêu Từ dịu dàng nói với nàng: "Lục tiểu thư hết bận rồi đúng không? Đến giờ chúng ta nên về nhà rồi."
Lục Kim theo bản năng nhìn thoáng qua mặt đồng hồ trong xe, đúng 8 giờ, không sai một phút.
Tiểu Đổng ngồi ở ghế lái, mà từ góc độ này không thấy rõ được mặt Triêu Từ, anh ta tò mò thò đầu về phía bọn họ hỏi: "Là ai vậy?"
Lục Kim cũng không biết cảm giác chột dạ của mình từ đâu đến, lập tức đẩy cái đầu háo hức của anh ta ra sau, nhìn quanh bên ngoài xe, xác định trong gara không có người rồi mới chậm rãi xuống xe.
"Sao chị lại xuất hiện ở chỗ này như vậy chứ?" Lục Kim đương nhiên là lo lắng khuôn mặt quá bắt mắt này của cô sẽ bị người khác nhận ra, đồng thời cũng chú ý đến vết trầy trên môi cô, "Môi chị bị thương rồi."
"Đai khẩu trang không cẩn thận bị đứt." Triêu Từ cười, không trả lời vấn đề sau đó của nàng.
Triêu Từ không trả lời, với mối quan hệ của bọn họ thì Lục Kim cũng không tiện tiếp tục truy vấn.
Tiểu Đổng ngồi trong xe cảm thấy giọng nói này sao lại quen tai như thế, giọng nói trong trẻo ôn hòa, lời nói cũng dễ nghe như lời thoại trong phim, chắc chắn anh ta đã từng nghe thấy ở đâu rồi!
Khi anh ta cúi người xuống để nhìn rõ là ai, vừa đúng lúc Triêu Từ quay lưng đi, rất tàn nhẫn mà chỉ để lại một cái bóng cho anh ta.
"Đi thôi." Hai tay Triêu Từ đút túi quần, cô đi đến trước mặt Lục Kim, dẫn đường cho nàng, "Xe của tôi ở phía trước."
Lục Kim không nói thêm gì nữa, xách túi đi theo Triêu Từ.
Mình cũng không phải là gọi liền tới.
Trong lòng Lục Kim đang đấu tranh với chính mình.
Chỉ là mình không muốn lãng phí ý tốt của Triêu Từ. Ngoài ra mình cũng có chuyện muốn hỏi cô ấy.
Tiểu Đổng nhìn hồi lâu, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Người này là...... Triêu Từ lão sư?"
Âm thanh và bóng dáng đều rất giống, nhưng mà, làm sao có thể? Hai người họ ở chung một chỗ thì chả khác nào sao hỏa đâm địa cầu, thế mà còn có thể bình tĩnh đi cùng nhau như vậy. Tiểu Đổng lắc lắc đầu, cảm thấy là bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Bãi đậu xe này nói ra thì cũng thật kỳ lạ, dù có bị phong tỏa vì lý do công việc thì cũng sẽ không yên tĩnh tới mức như vậy.
Cả một tầng khu C của bãi đậu xe dưới tầng hầm, ngoại trừ xe của Triêu Từ ra thì một chiếc khác cũng không có.
Lục Kim nhìn khung cảnh trống trải này, trong lòng có chút sợ hãi.
"Đêm nay tôi có chuẩn bị canh gà, còn món chính sẽ là mì."
Triêu Từ giống như là không nhận thấy được sự dị thường, tuy rằng tự mình bước đi không quay đầu lại, nhưng hành vi lạnh lùng của cô lại không phù hợp với chuyện cô tiết lộ bữa tối ấm áp với nàng, "Mì lạnh cá hoa vàng với dưa muối, hy vọng Lục tiểu thư sẽ thích."
Bận cả một ngày lại còn bị hoảng sợ, Lục Kim hoàn toàn quên chuyện ăn uống, lúc này có lẽ là do ở cùng Triêu Từ, nên nàng cảm thấy có chút cảm giác an toàn, lại còn nghe tên mấy món ăn như mì lạnh cá hoa vàng, chúng giống như đang tản ra hơi ấm trong đêm đông vậy. Mùi vị thơm ngon gần như đã truyền vào trong miệng nàng, cơn đói đột ngột dâng lên, làm cho bụng trở nên cồn cào khó chịu.
Trong gara dưới tầng hầm yên tĩnh này, dù cho có dùng mười cái tay cũng không che giấu được cái tiếng dạ dày kêu gào này, huống chi Lục Kim chỉ có hai cái tay, nên căn bản là che không được.
Lục Kim xấu hổ đến da đầu tê dại, nhưng Triêu Từ vẫn tiếp tục bước đi, không hề quay đầu lại, tựa như không nghe thấy gì, cũng không có ý muốn cười nhạo nàng chút nào, giống như đó là điều hiển nhiên khi nàng làm bất cứ chuyện gì thì cô cũng đều sẽ vui vẻ tiếp thu.
"Nếu không hợp khẩu vị, xin Lục tiểu thư hãy nói cho tôi biết bây giờ." Triêu Từ nói tiếp một câu như vậy
"Không, tôi không kén ăn."
Thật ra Lục Kim rất kén ăn, nàng đặc biệt không thích ăn thịt, ngược lại rau củ lại khiến nàng cảm thấy giảm bớt gánh nặng hơn, chế độ ăn uống tương đối thanh đạm có thể bảo dưỡng dạ dày yếu ớt của nàng.
Chỉ là không ngờ bữa tối do Triêu Từ chuẩn bị lại hợp khẩu vị của nàng tới như vậy, trong kỳ kinh nguyệt nàng thích ăn mì sợi hoặc nước canh nóng hổi, chúng có thể mang lại cho nàng cảm giác ấm áp và hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng cứ như vậy liền thừa nhận "thích" với Triêu Từ, nàng lại cảm thấy rất xấu hổ, không có tiền đồ, như thể bị dắt mũi vậy.
Hai người đi đến bên cạnh xe, lúc Lục Kim lên xe còn nói thêm: "Thật ra tôi cũng biết nấu ăn. Đến nhà Triêu tiểu thư đã là rất quấy rầy rồi, nên nếu cô không phiền, tối nay để tôi nấu cơm đi."
"Không cần." Triêu Từ trực tiếp cự tuyệt nàng, tựa hồ còn muốn nói cái gì, liếc nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo ý cười mà ngồi vào trong xe, "Lục tiểu thư, em cứ yên tâm dùng bữa đi."
Lục Kim bị cự tuyệt, nhưng lại không cảm thấy tức giận một chút nào.
Hiện tại Tinh Duệ đã muốn hiến tế nàng vì vai diễn này, nàng không còn có thể dựa dẫm vào Tinh Duệ nữa, cũng không muốn thân thiết với bất kỳ nhân viên nào của Tinh Duệ. Trước khi tự đứng trên đôi chân của mình, nàng phải đối mặt với cục diện hai bàn tay trắng.
Buồn cười chính là, người duy nhất giúp đỡ nàng ở giờ phút này, cho nàng chỗ dựa, lại là Triêu Từ, người đã bị nàng kéo vào danh sách đen nhiều năm.
Mối quan hệ càng vi diệu thì lòng tự trọng của Lục Kim càng khiến bản thân nàng khó chịu. Nàng đương nhiên không muốn bị Triêu Từ chiếu cố như vậy, thân là người khách quấy rầy đối phương mà lại không thể làm gì ngược lại cho đối phương, nên ít nhất cũng đừng để người ta cảm thấy nàng là một kẻ ăn bám.
Nàng tự nhận thấy tay nghề của mình cũng không tệ lắm, ít nhất thì Lục Miên rất thích.
Tuy nhiên, trong thời kỳ kinh nguyệt sẽ dễ mệt mỏi hơn những thời điểm khác, gần đây còn gặp hàng loạt chuyện xui xẻo, nên hiện tại nàng có chút đau lưng đau bụng, cộng thêm đầu gối khi vừa nhúc nhích liền sẽ đau nhói, làm cho nàng có chút đứng ngồi không yên.
Dưới tình huống như vậy, Triêu Từ không nhận lấy sự cậy mạnh của nàng, lời từ chối có phần mạnh mẽ nhưng cũng không làm cho Lục Kim cảm thấy không thoải mái, ngược lại làm nàng có cảm giác người kia rất quan tâm đ ến cảm xúc của mình.
Sự chu đáo này khiến Lục Kim cảm thấy có chút mềm mại, cũng có chút ấm áp.
Sau khi Triêu Từ lái xe ra khỏi tầng hầm, Lục Kim mím môi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Triêu Từ nhìn dòng xe cộ tấp nập phía trước, vững vàng mà lái xe trên đường cao tốc, ánh đèn phản chiếu vào trong xe, giọng nói, hơi thở, những cảm xúc rất nhỏ, tất cả đều rất chân thật.
"Không cần khách sáo." Triêu Từ nói.
Đây đều là điều tôi nên làm......
Trên đường đi, Lục Kim không ngừng hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong hội sở Quế Cung, mối quan hệ giữa Triêu Từ và Kim tiên sinh là gì.
Lục Kim tự nhận là mình đã hỏi rất khéo léo, nhưng dừng ở bên tai Triêu Từ, cô vẫn có thể dễ dàng nói thẳng vào trọng điểm của nàng.
"Lục tiểu thư đây là đang lo lắng trước mình rơi vào ổ sói, giờ lại rớt vào hang hổ đúng không?" Lúc chờ đèn đỏ, Triêu Từ quay đầu nhẹ giọng hỏi nàng, "Lục tiểu thư là đang sợ tôi sao? Sợ tôi hiện tại mang em về nhà là có mục đích?"
Ý cười của Triêu Từ kỳ thật không thay đổi nhiều, nhưng không thể không nói, bản thân cô là một người có thể tạo ra cảm giác rất áp bức, nên cho dù bị đôi mắt luôn luôn mỉm cười của cô nhìn vào, trong lòng nàng vẫn có hơi co rúm lại, ngay cả hít thở cũng phải thật cẩn thận.
"Không sợ." Lục Kim không chút sợ hãi nói, thậm chí còn có chút mạnh miệng, nhưng lại vô thức dùng hai tay nắm lấy dây an toàn trước ngực, "Có cái gì đáng để sợ chứ, đều là phụ nữ...... Bộ chẳng lẽ chị sẽ ăn tôi sao?"
Hơn nữa, không phải đã an toàn vượt qua đêm qua sao?
Thời gian của cái đèn đỏ này hình như có hơi lâu.
Triêu Từ cũng không có thu hồi ánh mắt, không tiếng động mà tiếp tục chăm chú nhìn nàng.
Lục Kim không đáp lại ánh mắt của cô, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, nhưng từ khóe mắt vẫn có thể cảm nhận được mình đang bị một đôi mắt rực lửa đánh giá, từng chút một mà đem hàng mi nàng, mắt nàng, chóp mũi nàng, môi nàng...... Toàn bộ đều thu vào trong đáy mắt.
Bởi ánh mắt chăm chú của Triêu Từ, sức nóng khó hiểu lại chuẩn bị khuấy động trong cơ thể của Lục Kim.
Lục Kim cảm thấy hô hấp của mình đang tăng tốc.
Tại sao chứ?
Nàng không hiểu vì sao, Triêu Từ luôn có thể đánh thức phần tình cảm làm nàng khó xử.
Đột nhiên vang lên một tiếng đè ép nhẹ, Lục Kim phát hiện Triêu Từ đang nâng tay về phía mình, trong lòng rung động, Lục Kim theo bản năng lùi lại.
"Vết thương ở tai gần như đã lành rồi." Triêu Từ không cho nàng cơ hội trốn thoát, cô dùng đầu ngón tay vén tóc nàng lên, không khách khí mà nắm lấy tai Lục Kim, quan sát chóp tai nhỏ của nàng, rồi đưa ra một kết luận như vậy.
Lục Kim: "......"
"Nhưng mà, đỏ."
Lục Kim có chút bực mình, nhưng không né tránh, chỉ hơi nhấc một bên vai lên, đáp lại: "Không phải là bởi vì Triêu tiểu thư đang chạm vào tôi sao?"
"Lỗ tai thật mẫn cảm." Triêu Từ thật sự vươn tới, suýt chút nữa đè lên Lục Kim trên ghế xe, "Nhìn kỹ, Lục tiểu thư lớn lên thật sự rất xinh đẹp."
Không biết dây an toàn đã bị buông lỏng lúc nào, Triêu Từ nắm lấy cằm Lục Kim, khống chế khuôn mặt nàng rồi nhấc nó lên, như thể sẽ lập tức cưỡng hôn nàng.
Mà khuôn mặt hoảng loạn của Lục Kim giống như bị một lực lượng mạnh mẽ khống chế, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Tuy là cánh tay đang đè trên bả vai Triêu Từ, nhưng nó lại không có năng lực để đẩy cô ấy ra. Hai đầu gối nàng khép lại, gần như là muốn hoàn toàn che kín chính mình lại.
"Phản ứng cũng thật đáng yêu."
Một tay Triêu Từ siết chặt Lục Kim, tay kia đẩy đầu gối của nàng xuống, sau đó liền chống ở bên cạnh nàng, hoàn toàn nhốt nàng trong phạm vi của chính mình, không cho nàng một cơ hội để trốn thoát.
Tim Lục Kim gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực, toàn bộ tầm nhìn của nàng đều bị khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ chiếm giữ, giờ phút này, ngay cả phương thức thân mật bất thình lình này cũng xảy ra giống nhau như đúc.
Đây là mơ hay thực?
Ở trong mơ, Triêu Từ không kiêng nể gì mà đem nàng mở rộng ra, vậy hiện tại......
Lục Kim đối diện với Triêu Từ, trong đôi mắt rõ ràng là cảm xúc khó hiểu, cùng với sự mê luyến mà chính bản thân nàng cũng chưa phát hiện ra.
Gương mặt nóng lên, lỗ tai đỏ như máu, thân thể mơ hồ phát ra sự run rẩy, càng không có cách nào che giấu sự động tâm của giờ phút này.
Đây là phản ứng chỉ có khi tiếp xúc với người mình thích.
Môi Triêu Từ gần như chạm vào nàng, Lục Kim đang muốn nhắm mắt lại thì nghe thấy một trận cười khẽ.
Triêu Từ vỗ nhẹ lên mặt nàng, đánh thức Lục Kim vẫn còn đang đắm chìm trong tình cảm.
"Lục tiểu thư, trong phụ nữ cũng sẽ có người xấu, không nên mất cảnh giác thì sẽ tốt hơn đó."
"Chị......"
Vậy mà lại trêu đùa mình!
"Cách tôi xa một chút!"
Lục Kim tức giận đẩy cô ra, lần này là dùng mười phần sức lực.
Triêu Từ bị nàng đẩy ra sau, cũng không cảm thấy mình bị đối xử thô lỗ, nụ cười cũng không hề giảm bớt, như thể mọi việc cô làm bây giờ chỉ là để chọc tức Lục Kim mà thôi.
Lúc này, cái đèn đỏ giống như đã nhận được mệnh lệnh của Triêu Từ, nó cuối cùng cũng chuyển màu. Triêu Từ nhẹ nhàng nhấn ga rồi tiếp tục lái xe về phía trước.
Lục Kim ngồi ở ghế phụ, quay khuôn mặt đỏ bừng ra ngoài cửa sổ, dùng cái ót mang theo sự tức giận để đối diện với Triêu Từ.
Nếu không phải hiện giờ vừa mới lên đường cao tốc, Lục Kim hận không thể quăng bản thân mình ra khỏi xe ngay lập tức.
Triêu Từ lặng lẽ lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Kim.
Là mình có chút quá đáng sao...... Nhìn dáng vẻ hình như rất tức giận.
Triêu Từ khẽ thở dài một tiếng trong lòng.
Cô vốn dĩ chỉ là muốn cho Lục Kim có ý thức về nguy hiểm hơn một chút, đồng thời duy trì cảm giác chán ghét lúc trước đã vất vả gieo trồng, tiếp tục làm cho nàng cảm thấy cô là một người đáng ghét mà thôi.
Tình huống hiện tại thật sự rất đặc thù, có người đang âm mưu một số việc sau lưng cô, mà bên cạnh Lục Kim cũng càng có nhiều tiểu yêu quây quanh, muốn hạ khế ấn với nàng.
Lỡ như thật sự bị hạ khế ấn thì sẽ rất phiền phức, nên cô muốn để cho Lục Kim có cảm giác cấp bách một chút.
Tất cả những hành động này đều được xem như là hợp tình hợp lý, nhưng lại thật sự chọc cho Lục Kim tức giận, Triêu Từ vẫn là có chút lo lắng.
Dù sao cũng là vợ mình.
Triêu Từ bất đắc dĩ mà nghĩ, mặc dù có thể tìm ra biện pháp hữu hiệu để chống lại tà chú, để có thể không mất khống chế khi tới gần Lục Kim, nhưng chung quy là vẫn khó kìm lòng nổi khi đối mặt với người mình yêu, khiến cho cô vừa yêu vừa sợ.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Kim: Lại là chị! Lỗ tai tôi nóng muốn chết! (><)
Triêu Từ: Ô ô ô...... Thực xin lỗi, tôi vẫn là không nhịn xuống được...... (っ╥╯﹏╰╥c)
【 Ngày mai sẽ gia nhập V, cảm ơn các bạn đã ủng hộ】