Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 24
Ngày 1/1, đạo diễn biên kịch của đoàn phim hàng xóm sang chơi năm mới, mọi người còn cùng nhau gói sủi cảo bồi đắp tình hữu nghị.
Kể ra cũng lạ, hình như lễ lạt gì người phương bắc cũng lôi nhau ra gói sủi cảo, nhưng sủi cảo của họ nhân dày vỏ mỏng phải bằng 3 cái bình thường, ăn xong cảm giác ứ ự từ cổ đến bụng, cuối cùng chỉ có thể tìm chỗ nào vừa vặn thoải mái làm ổ, thỉnh thoảng lại ợ một tiếng thật là dài.
Gặp ba mẹ xong, việc đầu tiên Tô Trầm làm chính là thành thật ngoan ngoãn khai báo xem dạo này mình đã làm gì hư.
Lén ăn mì ăn liền vài ba lần, mấy bận lười biếng không làm bài tập, rồi làm nũng ăn vạ tỏ vẻ đáng yêu trước mặt thầy cô để được bỏ qua nè...
"Có một hai lần, đúng một hai lần là quên thoại nữa thôi ạ," Bé vẫn muốn chứng minh là mình chỉ chưa ngoan một tí tí xíu thôi: "những lần khác đều nhớ rõ lắm ạ."
Lương Cốc Vân ôm lấy Trầm Trầm thơm bé thật kêu.
Đáng yêu quá đi mất!! Sao con trai mình lại ngoan thế này!!
Mỗi lần đến thăm hai vợ chồng đều đem theo một đống đồ chất đầy vali, có quần áo đồ chơi thường ngày dạo phố ngắm nghía mua được, tạp chí sách báo hàng tháng bưu điện gửi đến định kì, rồi điểm tâm ngon lành đang là trào lưu gần đây.
Dường như phải bù đắp trọn vẹn tình yêu mỗi tháng, nhồi nhét vào trái tim bé con đầy ụ chật ních giống hệt cái vali vậy.
Tuy lần này đến thăm bé 3 hôm nhưng diễn viên không có ngày nghỉ, hôm 1/1 ăn sủi cảo xong vẫn phải đi làm.
Hai vợ chồng đứng ngoài cầm túi ủ ấm xem bé đóng phim, vừa cảm động vừa yên tâm.
Đúng lúc Tưởng Lộc đi ngang qua, lễ phép chào hỏi một tiếng.
"Lộc Lộc cũng ở đây à, mặc ít thế này á?" Lương Cốc Vân rủ cậu ngồi cùng, lấy kem tay trong túi xách ra: "Đưa tay đây cho cô, cháu xem lạnh quá nứt nẻ hết rồi kia kìa."
Thiếu niên chưa từng cảm nhận được sự chăm nom ân cần từ mẹ, ngồi bên cạnh mà hơi ngượng nghịu.
Lương Cốc Vân cười nói có gì phải căng thẳng, tỉ mỉ thoa kem tay thật đều cho cậu, trông thấy phần bụng ngón trỏ có vết thương, lại lấy băng urgo luôn mang theo người ra dán gọn gàng giúp cậu bé.
"Chốc mà lên hình nhớ bóc ra, nhỡ mà để sót là đạo diễn bực đấy nhé."
Lúc lau tay cho cậu, lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng phủ lên rất tự nhiên, chu đáo cẩn thận cứ như đang chăm sóc cho con trai ruột vậy.
Tưởng Lộc tương đối luống cuống, cuối cùng cũng bộc lộ ra nét mặt trẻ thơ.
Có lẽ sự dịu dàng của Tô Trầm đến từ người nhà nhóc, ít nhất mình chưa từng trải nghiệm những điều này, được dặn dò ôn tồn, lo toan hết lòng.
"Cháu cảm ơn ạ." Lúc lên tiếng giọng cậu hơi khản.
Vết nứt ở tay không còn đau nữa.
Cảm ơn cô ạ.
Chiều tối hôm ấy, đoàn phim quay cảnh đêm Trùng Quang đầu tiên.
Muốn thể hiện được ánh sáng chiếu xuống từ trời cao, soi rọi đêm khuya như ban ngày, cách tốt nhất chính là quay trong khu studio dựng cảnh.
Bầu trời thì để dành cho tổ kĩ xảo phát huy, tổ đạo diễn chỉ cần nắm bắt sự thay đổi hình thái khác nhau của tia sáng và hướng dẫn nhóm diễn viên quần chúng bộc lộ biểu cảm tương ứng, vậy là đủ kết hợp tạo nên hiệu quả giả mà thành thật trên màn ảnh rồi.
Để phục vụ cho việc điều chỉnh thao tác, studio trong nhà dựng hẳn nửa con phố, rồi bố trí nguồn sáng theo từng tầng chồng lên nhau ra dần phía ngoài như một chiếc crepe ngàn lớp.
Vốn dĩ hai từ "trong nhà" với "ngoài phố" chẳng liên quan gì đến nhau hết, nhưng khoảnh khắc đích thân bước vào khu studio bối cảnh, ta sẽ có có ảo giác hệt như đang ở trong phim "The Truman Show".
Tô Trầm đứng ở ngã tư của phố phường cổ đại, ngẩng đầu lên là trông thấy giàn thanh trục máy móc hình vòng cung trên cao cùng chuyên gia ánh sáng đang đeo đai bảo hộ treo mình sửa dụng cụ, cảm giác như mình đang quay phim khoa học viễn tưởng nào ấy.
Mái vòm cong được quét vôi màu trơn thuận lợi cho việc thêm kĩ xảo hậu kì, diễn viên quần chúng đi lòng vòng quanh con phố để tiện thử nghiệm hiệu ứng khi ánh sáng từ các nguồn khác nhau chiếu rọi lên khuôn mặt.
Mấy phó đạo diễn chia ra đứng ở các vị trí, hỗ trợ thực hiện điều chỉnh đồng bộ theo thời gian thực từ trong ra ngoài.
"Tổ A bật đèn lên!"
"Tổ B vào chậm thôi, đèn chiếu vẫn hơi lộ phải đổi góc đi!"
"Tổ C Tổ D chuẩn bị ——"
Y hệt như công đoạn pha màu cocktail, đầu tiên toàn bộ thế giới đều tối mù.
Ánh trăng từ tầng cao nhất rọi nghiêng xuống, mờ ảo lan tràn, là ánh sáng trắng nhè nhẹ.
Sau đó là đèn cầu vồng ảo diệu mà rực rỡ tựa ngôi sao băng. Nó chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, từ xa lại gần, như thể ý chỉ của thần linh đang giáng xuống.
Mọi người vừa kính cẩn vừa sợ hãi, khi ngửa đầu lên, con ngươi họ được đêm Trùng Quang soi rọi phản chiếu lại cả màn trời cao.
"Chính là cái ngày đó! Đến rồi, cuối cùng cũng đến lượt của năm nay!!"
"Mau quỳ xuống, quỳ xuống! Đừng nhìn thẳng vào nó, niệm kinh đi chứ!!"
"Tiểu Bảo mau theo mẹ vào nhà trốn, trời chưa sáng không được ra ngoài đâu đấy ——"
Nguyên Cẩm bước ra khỏi phủ đệ đang ở tạm, đi men theo âm thanh ra đầu phố, trông thấy dân chúng đã quỳ đầy đường.
Run rẩy lập cập, không dám cất cao giọng nói.
Nguyên Cẩm ngước lên nhìn trời, tắm mình trong ánh sáng kì lạ, trông theo cột sáng rọi xuống đằng kia chân trời xa xôi, bóng lưng điềm tĩnh lẻ loi.
Sẽ luôn có người được số mệnh chiếu cố, nhưng từ đầu chí cuối đều không phải cậu.
"CUT! Qua, nhân vật chính nghỉ đi, quần chúng đợi chốc nữa đổi vị trí máy rồi mình quay tiếp, có mấy câu thoại nói chưa được rõ, trông thấy ống kính lia sang cũng đừng sợ! Nói chậm còn hơn nói sai hiểu chứ."
Tô Trầm vươn vai một cái, rảo bước rời khỏi ống kính tìm ba mẹ.
"Thế nào ạ!"
"Con tiến bộ hẳn ấy, con biết không," Tô Tuấn Phong kinh ngạc nói: "vừa nãy có hai cảnh con đọc thoại mà cách phát âm khác hẳn hồi trước luôn."
Hồi xem bé thử vai ban đầu, rồi cả lúc mới bắt đầu diễn thì hãy còn nghe ra cảm giác là đang diễn xuất.
Khi ấy Tô Trầm vừa mới chập chững vào nghề, chưa từng mài giũa gì, tóm lại vẫn hơi thiếu sót.
Giờ đây chứng kiến bé đang từng bước trở thành một diễn viên chuyên nghiệp hơn, hai vợ chồng đều mừng cho bé từ tận đáy lòng.
"Thầy dạy phải lấy hơi cả từ lồng ngực ạ," Bé con rất mừng: "con giỏi hơn thật rồi ạ?"
"Bản thân con hàng ngày sẽ không cảm nhận được đâu," Lương Cốc Vân cười giúp trợ lý cùng gỡ tóc giả cho bé: "ba mẹ cả tháng rồi mới gặp con, cảm giác mới mẻ lắm ấy."
Thậm chí có những chỗ chuyên nghiệp quá, cô không biết phải khen ra sao nữa.
Trầm Trầm đã sắp 11 tuổi. Càng lúc thời gian càng trôi nhanh.
Đợt mới gia nhập đoàn phim, có rất nhiều lời thoại bé chưa rõ, còn phải chú thích cách phát âm.
Khi ấy phải làm quen học hỏi quá nhiều thứ, nhất thời làm gì cũng chưa nắm bắt được ngay, học một đoạn thoại phải nhẩm đi nhẩm lại ôn tập rất lâu.
Từ xưa bé con đã không thích học thuộc lòng, lúc học lời thoại cố định thỉnh thoảng lại bị sót hay sai ít chi tiết nhỏ.
Có lẽ nếu trả bài thầy cô thì việc này cũng không ảnh hưởng gì lắm, nhưng với diễn viên thì có khi chỉ sai sót một từ cảm thán thôi đã đủ biến đổi hoàn toàn ý nghĩa được thể hiện rồi.
Khi ở Thời Đô Lương Cốc Vân lo lắng cho con suốt ngày, sợ một mình bé không học xong thoại đúng giờ, sẽ bị đạo diễn trách mắng.
Lo bé khó sống độc lập, một mình thực hiện bao nhiêu việc như thế, chẳng có chủ nhật, chẳng có công viên trò chơi, nhỏ xíu đã phải bắt đầu quen dần với sự vất vả khi đi làm.
Nhưng Tô Trầm đã làm được hết thảy.
Trông bé ít nói mềm mại, nhưng lại có sức bền vượt ngoài tưởng tượng.
Bé không chỉ làm được mà còn làm tốt hơn kì vọng của tất cả mọi người.
Trong giai đoạn 3 tháng đằng đẵng mà mới mẻ, một mình bé đã tiếp thu được khối lượng lớn kinh nghiệm quý báu, trưởng thành nhanh chóng nhờ sự thương yêu dẫn dắt của các tiền bối đi trước.
Dù rằng đoàn phim thức đêm thức hôm, thậm chí quay phim thâu đêm, bé cũng chưa từng nhõng nhẽo quấy phá một lần nào hết.
Nghe nói có tận mấy lần đến nhóm trẻ diễn vai quần chúng cũng giùng giằng không chịu hợp tác nữa, vai chính là bé thì lại vẫn ổn định chuẩn chỉnh xuyên suốt, đạo diễn chưa bao giờ phải phê bình một lời.
Có lẽ đây là ý trời ha. Lương Cốc Vân nhìn Tô Trầm, nghĩ vậy.
Con nó như được sinh ra để làm diễn viên.
Chị Tùy trợ lý lau sạch keo dán tóc giả cho Tô Trầm, cười nói: "Trầm Trầm ở đoàn phim là bằng liên thông trực tiếp từ cử nhân lên thạc sĩ luôn đấy ạ."
"Có tận mấy giáo sư hàng ngày ở khách sạn rảnh quá không có gì làm thế là đi dạy em nó cách đọc thoại, giảng về các trường phái diễn xuất trong ngoài nước nữa," Chị giảm âm lượng, không dám để người khác nghe thấy: "nghe nói thầy Nghiêm diễn vai Hồng đại nhân sắp lên làm hiệu trưởng Sân khấu Thời Đô đó ạ, chắc ngay trong năm nay thôi."
"Nghiêm Tư á? Nghĩa là..." Tô Tuấn Phong sửng sốt: "hiệu trưởng đại học hiện giờ sẽ đích thân dạy em nó diễn ư?"
Đừng chỉ nói khoa diễn xuất mà kể cả bất cứ chuyên ngành nào đi nữa, được một tiến sĩ chủ nhiệm khoa dạy học đều đã là vinh dự với sinh viên bình thường, huống hồ còn là hiệu trưởng chỉ bảo cặn kẽ trực quan thế này!
"Chứ còn gì nữa ạ! Suỵt suỵt, em cũng chỉ nghe đồn thế thôi, anh chị đừng kể cho ai vội ạ."
Tô Trầm cũng hay đi nói chuyện với các ông bà cô bác, thỉnh thoảng còn gặp xem mọi người chơi mạt chược.
Bé không hề cảm thấy là mình đang học đại học trước, nghe xong cũng chỉ nghĩ người lớn đang đùa thôi.
Tuy chị Tùy chỉ là trợ lý đời sống nhưng chị đã tham gia đội ngũ của ông Bặc từ mấy năm trước, kinh nghiệm phong phú.
"Thường thì những hạt giống tiềm năng, các bạn mà thi năng khiếu ấy ạ, sẽ vắt hết óc cố vào trường tốt để được giáo viên giỏi giảng dạy diễn xuất."
"Anh thử so sánh các bạn ý với trường hợp Trầm Trầm xem?"
"Vậy nhỡ sau này Trầm Trầm mà đóng điện ảnh hay truyền hình gì khác thì chắc hiệu quả cũng ổn lắm nhỉ."
"Vâng đảm bảo luôn ạ!"
"Nhỡ không đóng thì sao ạ," Tô Trầm nghịch miếng ngọc bội, không để ý lắm: "con còn chưa học cấp 3 mà."
Tô Tuấn Phong cười gật đầu: "Cũng đúng, chờ sau này rồi tính."
Nhoáng cái đã hết 3 ngày, hai vợ chồng lại phải về nhà đi làm tiếp, song lần này trước khi về còn đặc biệt đi dạo cửa hàng cửa hiệu địa phương một chuyến, mua cho Tưởng Lộc một bộ ba món găng mũ khăn dày dặn.
Vốn dĩ Tưởng Lộc chỉ đi theo tiễn thôi, đến ga tàu bỗng được quàng cho chiếc khăn lông cừu dày sụ, Tô Tuấn Phong cũng kéo mũ xuống kín hơn giúp cậu để tránh lạnh tai giữa gió tuyết, hệt như đang săn sóc cho người nhà.
"Dưỡng môi kem tay hai đứa mỗi đứa một bộ nè," Lương Cốc Vân cười nói: "đừng tưởng là con trai thì không sợ lạnh nhá, cóng ra đấy thì vẫn mình phải chịu chứ ai?"
Cô cúi xuống ôm Tô Trầm thật chặt, vỗ về lưng con, rồi đứng thẳng lên phủi bớt vụn tuyết trên vai Tưởng Lộc.
"Lạnh quá đi mất, hai đứa mau về đi, hôm nay tiễn đến cổng ga là được rồi, không cần vào trong đâu."
Tô Trầm không níu kéo nữa, chờ tháng sau sẽ được ăn Tết cùng ba mẹ: "Ba mẹ đi đường cẩn thận nhé ạ."
"Ừ, mau quay lại xe đi, chào con!"
Tưởng Lộc quay về ngồi vào xe, khăn quàng vẫn đang trên cổ, cậu để mặc cho nó quấn từng vòng quanh cổ mình, không nỡ cởi ra.
Bỗng cậu rất rất hi vọng mẹ mình cũng có thể như thế, dặn những điều lặt vặt, làm những việc bình thường mà ấm áp.
Tô Trầm ngồi bên cạnh Tưởng Lộc, thấy anh trai đang ngơ ngẩn nghĩ ngợi, bèn lấy túi sưởi đã ủ rất lâu trong lòng mình ra.
"Anh có lạnh không thế." Bé cười cong mắt: "Sưởi một lúc nè."
Lần đầu tiên Tưởng Lộc không từ chối.
Thực ra cậu chẳng lạnh.
Trong chiếc xe bật sưởi, cậu đội mũ lông quàng khăn lông, toát cả mồ hôi.
Nhưng cậu nhận lấy túi sưởi bé con đưa, nó được bọc cả một lớp vải nhung bên ngoài, tránh bị bỏng.
Cuối cùng đầu ngón tay cũng bắt đầu ấm lại, vết xước năm xưa bị nứt tái lại nhiều lần vì lạnh khô dần hơi ngưa ngứa.
Ấm áp thích thật đấy.
Tưởng Lộc lẳng lặng nghĩ.
Kể ra cũng lạ, hình như lễ lạt gì người phương bắc cũng lôi nhau ra gói sủi cảo, nhưng sủi cảo của họ nhân dày vỏ mỏng phải bằng 3 cái bình thường, ăn xong cảm giác ứ ự từ cổ đến bụng, cuối cùng chỉ có thể tìm chỗ nào vừa vặn thoải mái làm ổ, thỉnh thoảng lại ợ một tiếng thật là dài.
Gặp ba mẹ xong, việc đầu tiên Tô Trầm làm chính là thành thật ngoan ngoãn khai báo xem dạo này mình đã làm gì hư.
Lén ăn mì ăn liền vài ba lần, mấy bận lười biếng không làm bài tập, rồi làm nũng ăn vạ tỏ vẻ đáng yêu trước mặt thầy cô để được bỏ qua nè...
"Có một hai lần, đúng một hai lần là quên thoại nữa thôi ạ," Bé vẫn muốn chứng minh là mình chỉ chưa ngoan một tí tí xíu thôi: "những lần khác đều nhớ rõ lắm ạ."
Lương Cốc Vân ôm lấy Trầm Trầm thơm bé thật kêu.
Đáng yêu quá đi mất!! Sao con trai mình lại ngoan thế này!!
Mỗi lần đến thăm hai vợ chồng đều đem theo một đống đồ chất đầy vali, có quần áo đồ chơi thường ngày dạo phố ngắm nghía mua được, tạp chí sách báo hàng tháng bưu điện gửi đến định kì, rồi điểm tâm ngon lành đang là trào lưu gần đây.
Dường như phải bù đắp trọn vẹn tình yêu mỗi tháng, nhồi nhét vào trái tim bé con đầy ụ chật ních giống hệt cái vali vậy.
Tuy lần này đến thăm bé 3 hôm nhưng diễn viên không có ngày nghỉ, hôm 1/1 ăn sủi cảo xong vẫn phải đi làm.
Hai vợ chồng đứng ngoài cầm túi ủ ấm xem bé đóng phim, vừa cảm động vừa yên tâm.
Đúng lúc Tưởng Lộc đi ngang qua, lễ phép chào hỏi một tiếng.
"Lộc Lộc cũng ở đây à, mặc ít thế này á?" Lương Cốc Vân rủ cậu ngồi cùng, lấy kem tay trong túi xách ra: "Đưa tay đây cho cô, cháu xem lạnh quá nứt nẻ hết rồi kia kìa."
Thiếu niên chưa từng cảm nhận được sự chăm nom ân cần từ mẹ, ngồi bên cạnh mà hơi ngượng nghịu.
Lương Cốc Vân cười nói có gì phải căng thẳng, tỉ mỉ thoa kem tay thật đều cho cậu, trông thấy phần bụng ngón trỏ có vết thương, lại lấy băng urgo luôn mang theo người ra dán gọn gàng giúp cậu bé.
"Chốc mà lên hình nhớ bóc ra, nhỡ mà để sót là đạo diễn bực đấy nhé."
Lúc lau tay cho cậu, lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng phủ lên rất tự nhiên, chu đáo cẩn thận cứ như đang chăm sóc cho con trai ruột vậy.
Tưởng Lộc tương đối luống cuống, cuối cùng cũng bộc lộ ra nét mặt trẻ thơ.
Có lẽ sự dịu dàng của Tô Trầm đến từ người nhà nhóc, ít nhất mình chưa từng trải nghiệm những điều này, được dặn dò ôn tồn, lo toan hết lòng.
"Cháu cảm ơn ạ." Lúc lên tiếng giọng cậu hơi khản.
Vết nứt ở tay không còn đau nữa.
Cảm ơn cô ạ.
Chiều tối hôm ấy, đoàn phim quay cảnh đêm Trùng Quang đầu tiên.
Muốn thể hiện được ánh sáng chiếu xuống từ trời cao, soi rọi đêm khuya như ban ngày, cách tốt nhất chính là quay trong khu studio dựng cảnh.
Bầu trời thì để dành cho tổ kĩ xảo phát huy, tổ đạo diễn chỉ cần nắm bắt sự thay đổi hình thái khác nhau của tia sáng và hướng dẫn nhóm diễn viên quần chúng bộc lộ biểu cảm tương ứng, vậy là đủ kết hợp tạo nên hiệu quả giả mà thành thật trên màn ảnh rồi.
Để phục vụ cho việc điều chỉnh thao tác, studio trong nhà dựng hẳn nửa con phố, rồi bố trí nguồn sáng theo từng tầng chồng lên nhau ra dần phía ngoài như một chiếc crepe ngàn lớp.
Vốn dĩ hai từ "trong nhà" với "ngoài phố" chẳng liên quan gì đến nhau hết, nhưng khoảnh khắc đích thân bước vào khu studio bối cảnh, ta sẽ có có ảo giác hệt như đang ở trong phim "The Truman Show".
Tô Trầm đứng ở ngã tư của phố phường cổ đại, ngẩng đầu lên là trông thấy giàn thanh trục máy móc hình vòng cung trên cao cùng chuyên gia ánh sáng đang đeo đai bảo hộ treo mình sửa dụng cụ, cảm giác như mình đang quay phim khoa học viễn tưởng nào ấy.
Mái vòm cong được quét vôi màu trơn thuận lợi cho việc thêm kĩ xảo hậu kì, diễn viên quần chúng đi lòng vòng quanh con phố để tiện thử nghiệm hiệu ứng khi ánh sáng từ các nguồn khác nhau chiếu rọi lên khuôn mặt.
Mấy phó đạo diễn chia ra đứng ở các vị trí, hỗ trợ thực hiện điều chỉnh đồng bộ theo thời gian thực từ trong ra ngoài.
"Tổ A bật đèn lên!"
"Tổ B vào chậm thôi, đèn chiếu vẫn hơi lộ phải đổi góc đi!"
"Tổ C Tổ D chuẩn bị ——"
Y hệt như công đoạn pha màu cocktail, đầu tiên toàn bộ thế giới đều tối mù.
Ánh trăng từ tầng cao nhất rọi nghiêng xuống, mờ ảo lan tràn, là ánh sáng trắng nhè nhẹ.
Sau đó là đèn cầu vồng ảo diệu mà rực rỡ tựa ngôi sao băng. Nó chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, từ xa lại gần, như thể ý chỉ của thần linh đang giáng xuống.
Mọi người vừa kính cẩn vừa sợ hãi, khi ngửa đầu lên, con ngươi họ được đêm Trùng Quang soi rọi phản chiếu lại cả màn trời cao.
"Chính là cái ngày đó! Đến rồi, cuối cùng cũng đến lượt của năm nay!!"
"Mau quỳ xuống, quỳ xuống! Đừng nhìn thẳng vào nó, niệm kinh đi chứ!!"
"Tiểu Bảo mau theo mẹ vào nhà trốn, trời chưa sáng không được ra ngoài đâu đấy ——"
Nguyên Cẩm bước ra khỏi phủ đệ đang ở tạm, đi men theo âm thanh ra đầu phố, trông thấy dân chúng đã quỳ đầy đường.
Run rẩy lập cập, không dám cất cao giọng nói.
Nguyên Cẩm ngước lên nhìn trời, tắm mình trong ánh sáng kì lạ, trông theo cột sáng rọi xuống đằng kia chân trời xa xôi, bóng lưng điềm tĩnh lẻ loi.
Sẽ luôn có người được số mệnh chiếu cố, nhưng từ đầu chí cuối đều không phải cậu.
"CUT! Qua, nhân vật chính nghỉ đi, quần chúng đợi chốc nữa đổi vị trí máy rồi mình quay tiếp, có mấy câu thoại nói chưa được rõ, trông thấy ống kính lia sang cũng đừng sợ! Nói chậm còn hơn nói sai hiểu chứ."
Tô Trầm vươn vai một cái, rảo bước rời khỏi ống kính tìm ba mẹ.
"Thế nào ạ!"
"Con tiến bộ hẳn ấy, con biết không," Tô Tuấn Phong kinh ngạc nói: "vừa nãy có hai cảnh con đọc thoại mà cách phát âm khác hẳn hồi trước luôn."
Hồi xem bé thử vai ban đầu, rồi cả lúc mới bắt đầu diễn thì hãy còn nghe ra cảm giác là đang diễn xuất.
Khi ấy Tô Trầm vừa mới chập chững vào nghề, chưa từng mài giũa gì, tóm lại vẫn hơi thiếu sót.
Giờ đây chứng kiến bé đang từng bước trở thành một diễn viên chuyên nghiệp hơn, hai vợ chồng đều mừng cho bé từ tận đáy lòng.
"Thầy dạy phải lấy hơi cả từ lồng ngực ạ," Bé con rất mừng: "con giỏi hơn thật rồi ạ?"
"Bản thân con hàng ngày sẽ không cảm nhận được đâu," Lương Cốc Vân cười giúp trợ lý cùng gỡ tóc giả cho bé: "ba mẹ cả tháng rồi mới gặp con, cảm giác mới mẻ lắm ấy."
Thậm chí có những chỗ chuyên nghiệp quá, cô không biết phải khen ra sao nữa.
Trầm Trầm đã sắp 11 tuổi. Càng lúc thời gian càng trôi nhanh.
Đợt mới gia nhập đoàn phim, có rất nhiều lời thoại bé chưa rõ, còn phải chú thích cách phát âm.
Khi ấy phải làm quen học hỏi quá nhiều thứ, nhất thời làm gì cũng chưa nắm bắt được ngay, học một đoạn thoại phải nhẩm đi nhẩm lại ôn tập rất lâu.
Từ xưa bé con đã không thích học thuộc lòng, lúc học lời thoại cố định thỉnh thoảng lại bị sót hay sai ít chi tiết nhỏ.
Có lẽ nếu trả bài thầy cô thì việc này cũng không ảnh hưởng gì lắm, nhưng với diễn viên thì có khi chỉ sai sót một từ cảm thán thôi đã đủ biến đổi hoàn toàn ý nghĩa được thể hiện rồi.
Khi ở Thời Đô Lương Cốc Vân lo lắng cho con suốt ngày, sợ một mình bé không học xong thoại đúng giờ, sẽ bị đạo diễn trách mắng.
Lo bé khó sống độc lập, một mình thực hiện bao nhiêu việc như thế, chẳng có chủ nhật, chẳng có công viên trò chơi, nhỏ xíu đã phải bắt đầu quen dần với sự vất vả khi đi làm.
Nhưng Tô Trầm đã làm được hết thảy.
Trông bé ít nói mềm mại, nhưng lại có sức bền vượt ngoài tưởng tượng.
Bé không chỉ làm được mà còn làm tốt hơn kì vọng của tất cả mọi người.
Trong giai đoạn 3 tháng đằng đẵng mà mới mẻ, một mình bé đã tiếp thu được khối lượng lớn kinh nghiệm quý báu, trưởng thành nhanh chóng nhờ sự thương yêu dẫn dắt của các tiền bối đi trước.
Dù rằng đoàn phim thức đêm thức hôm, thậm chí quay phim thâu đêm, bé cũng chưa từng nhõng nhẽo quấy phá một lần nào hết.
Nghe nói có tận mấy lần đến nhóm trẻ diễn vai quần chúng cũng giùng giằng không chịu hợp tác nữa, vai chính là bé thì lại vẫn ổn định chuẩn chỉnh xuyên suốt, đạo diễn chưa bao giờ phải phê bình một lời.
Có lẽ đây là ý trời ha. Lương Cốc Vân nhìn Tô Trầm, nghĩ vậy.
Con nó như được sinh ra để làm diễn viên.
Chị Tùy trợ lý lau sạch keo dán tóc giả cho Tô Trầm, cười nói: "Trầm Trầm ở đoàn phim là bằng liên thông trực tiếp từ cử nhân lên thạc sĩ luôn đấy ạ."
"Có tận mấy giáo sư hàng ngày ở khách sạn rảnh quá không có gì làm thế là đi dạy em nó cách đọc thoại, giảng về các trường phái diễn xuất trong ngoài nước nữa," Chị giảm âm lượng, không dám để người khác nghe thấy: "nghe nói thầy Nghiêm diễn vai Hồng đại nhân sắp lên làm hiệu trưởng Sân khấu Thời Đô đó ạ, chắc ngay trong năm nay thôi."
"Nghiêm Tư á? Nghĩa là..." Tô Tuấn Phong sửng sốt: "hiệu trưởng đại học hiện giờ sẽ đích thân dạy em nó diễn ư?"
Đừng chỉ nói khoa diễn xuất mà kể cả bất cứ chuyên ngành nào đi nữa, được một tiến sĩ chủ nhiệm khoa dạy học đều đã là vinh dự với sinh viên bình thường, huống hồ còn là hiệu trưởng chỉ bảo cặn kẽ trực quan thế này!
"Chứ còn gì nữa ạ! Suỵt suỵt, em cũng chỉ nghe đồn thế thôi, anh chị đừng kể cho ai vội ạ."
Tô Trầm cũng hay đi nói chuyện với các ông bà cô bác, thỉnh thoảng còn gặp xem mọi người chơi mạt chược.
Bé không hề cảm thấy là mình đang học đại học trước, nghe xong cũng chỉ nghĩ người lớn đang đùa thôi.
Tuy chị Tùy chỉ là trợ lý đời sống nhưng chị đã tham gia đội ngũ của ông Bặc từ mấy năm trước, kinh nghiệm phong phú.
"Thường thì những hạt giống tiềm năng, các bạn mà thi năng khiếu ấy ạ, sẽ vắt hết óc cố vào trường tốt để được giáo viên giỏi giảng dạy diễn xuất."
"Anh thử so sánh các bạn ý với trường hợp Trầm Trầm xem?"
"Vậy nhỡ sau này Trầm Trầm mà đóng điện ảnh hay truyền hình gì khác thì chắc hiệu quả cũng ổn lắm nhỉ."
"Vâng đảm bảo luôn ạ!"
"Nhỡ không đóng thì sao ạ," Tô Trầm nghịch miếng ngọc bội, không để ý lắm: "con còn chưa học cấp 3 mà."
Tô Tuấn Phong cười gật đầu: "Cũng đúng, chờ sau này rồi tính."
Nhoáng cái đã hết 3 ngày, hai vợ chồng lại phải về nhà đi làm tiếp, song lần này trước khi về còn đặc biệt đi dạo cửa hàng cửa hiệu địa phương một chuyến, mua cho Tưởng Lộc một bộ ba món găng mũ khăn dày dặn.
Vốn dĩ Tưởng Lộc chỉ đi theo tiễn thôi, đến ga tàu bỗng được quàng cho chiếc khăn lông cừu dày sụ, Tô Tuấn Phong cũng kéo mũ xuống kín hơn giúp cậu để tránh lạnh tai giữa gió tuyết, hệt như đang săn sóc cho người nhà.
"Dưỡng môi kem tay hai đứa mỗi đứa một bộ nè," Lương Cốc Vân cười nói: "đừng tưởng là con trai thì không sợ lạnh nhá, cóng ra đấy thì vẫn mình phải chịu chứ ai?"
Cô cúi xuống ôm Tô Trầm thật chặt, vỗ về lưng con, rồi đứng thẳng lên phủi bớt vụn tuyết trên vai Tưởng Lộc.
"Lạnh quá đi mất, hai đứa mau về đi, hôm nay tiễn đến cổng ga là được rồi, không cần vào trong đâu."
Tô Trầm không níu kéo nữa, chờ tháng sau sẽ được ăn Tết cùng ba mẹ: "Ba mẹ đi đường cẩn thận nhé ạ."
"Ừ, mau quay lại xe đi, chào con!"
Tưởng Lộc quay về ngồi vào xe, khăn quàng vẫn đang trên cổ, cậu để mặc cho nó quấn từng vòng quanh cổ mình, không nỡ cởi ra.
Bỗng cậu rất rất hi vọng mẹ mình cũng có thể như thế, dặn những điều lặt vặt, làm những việc bình thường mà ấm áp.
Tô Trầm ngồi bên cạnh Tưởng Lộc, thấy anh trai đang ngơ ngẩn nghĩ ngợi, bèn lấy túi sưởi đã ủ rất lâu trong lòng mình ra.
"Anh có lạnh không thế." Bé cười cong mắt: "Sưởi một lúc nè."
Lần đầu tiên Tưởng Lộc không từ chối.
Thực ra cậu chẳng lạnh.
Trong chiếc xe bật sưởi, cậu đội mũ lông quàng khăn lông, toát cả mồ hôi.
Nhưng cậu nhận lấy túi sưởi bé con đưa, nó được bọc cả một lớp vải nhung bên ngoài, tránh bị bỏng.
Cuối cùng đầu ngón tay cũng bắt đầu ấm lại, vết xước năm xưa bị nứt tái lại nhiều lần vì lạnh khô dần hơi ngưa ngứa.
Ấm áp thích thật đấy.
Tưởng Lộc lẳng lặng nghĩ.