Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 72: Chuyện xưa
Năm ấy Lâm Hoa còn là thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, từng yêu một người say đắm. Thế nhưng ngay khi vừa tốt nghiệp trung học, cô lại phát hiện bản thân đã mang thai. Càng đáng buồn hơn, sau khi người kia biết được chuyện này, sợ hãi sẽ ảnh hưởng đến tương lai liền chối bỏ không nhận, gấp rút tháo chạy ra nước ngoài.
Ngay cả ở thời đại này một cô gái mới mười tám tuổi đã bụng mang dạ chửa còn là chuyện khiến người ta nói ra nói vào, càng đừng nói đến ở thời điểm đó.
Gia đình Lâm Hoa vốn không có tiền của gì, lại mang tư tưởng phong kiến rất nặng, biết được con gái mới mười tám đã mang thai còn bị bỏ rơi, cảm thấy vô cùng mất mặt với bà con họ hàng và người trong xóm nên thẳng thừng từ mặt. Cứ như thế một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp cấp ba, trong tay không có gì cả, đã đánh mất đi tương lai của mình. Cái gì là thanh xuân tươi đẹp, là môi trường đại học rộng mở, là tình yêu hạnh phúc, hoàn toàn tan vỡ trong một tháng đó.
Cô gái trẻ mang thai chưa đầy ba tháng lang thang từ quê lên thành phố lớn, cố gắng kiếm sống qua ngày, nhưng nào có ai dám nhận một người có thai làm việc, hơn nữa trong tay còn không có bằng cấp.
Khi ấy mùa đông buốt lạnh, một mình Lâm Hoa lang thang trên đường, mặc bộ quần áo cũ đã nhiều ngày không thay, vừa bẩn thỉu vừa hôi hám, trái ngược hoàn toàn với những tòa nhà hoa lệ bắt đầu mọc lên.
Gia đình nhà họ tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu từ nhiều đời không cách nào thay đổi, từ khi Lâm Hoa còn nhỏ đã phải làm việc vất vả để có tiền cho anh trai đi học, bản thân người bố kia cũng chỉ nghĩ nuôi con gái lớn rồi sớm gả đi cho bớt một miệng ăn.
Nhưng mẹ dẫu sao cũng vất vả sinh ra cô, trong lòng tự nhiên sinh ra xót thương, bèn nịnh nọt chồng rằng nếu con gái được học hành, biết chữ thì đến lúc gả đi sẽ được giá cao hơn, cuối cùng mới đổi lại được mười hai năm đến trường của cô, lúc đó đã là muộn hai năm so với bạn bè cùng tuổi.
Suốt hai mươi năm cuộc đời của cô ấy chưa từng có giây phút hạnh phúc thực sự, ngay đến cả người mà cô cho rằng yêu thương mình nhất trên đời cũng buông tay vứt bỏ cô, hiện giờ chỉ còn một thân xác này và một đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng, Lâm Hoa không nhịn được ngước mặt lên trời đêm xa vời cười cợt, trong lòng âm thầm ai oán.
Lâm Hoa đưa tay xoa xoa bụng, đứa trẻ này cũng là một sinh mạng, cô làm sao có thể không thương? Nhưng bây giờ ngay cả bản thân cô còn không lo nổi, e là đứa bé còn chưa đến ngày chào đời đã vong mạng trong bụng.
Dẫu sao cũng sẽ chết, không bằng đi sớm một chút, chưa biết chừng kiếp sau hai mẹ con có thể đoàn tụ. Cô đã nghĩ như thế, không do dự lao ra ngoài đường ô tô đang chạy định tự tử.
Mười hai giờ đêm, ngoài đường không có nhiều xe cộ, nhất là ở thời điểm đó người có thể đi bằng ô tô không hề nhiều, Lâm Hoa vừa nhìn thấy có một chiếc ô tô đang đi đến liền lao ra. Trong suy nghĩ của cô, thứ phương tiện cồng kềnh kia vẫn mang lại độ nguy hiểm cao
hơn xe máy, chỉ là không ngờ đến được chiếc xe kia phanh rất kịp lúc, dừng lại cách chân
cô khoảng mấy chục centimet.
Tài xế lái xe mở cửa đi ra ngoài, liên tục chửi bới Lâm Hoa không có não: “Cái cô kia, bị điên à? Có thấy đang có xe không mà dám lao ra thế? Nếu muốn bỏ mạng thì mau đi tìm chỗ khác, đừng có lao ra xe tôi.”
Xe không hề đụng phải Lâm Hoa, nhưng có lẽ vì cô quá sợ hãi nên đã ngất đi. Người đàn ông vừa chửi bới thấy cô nằm lăn ra đường, ban đầu cho rằng cô muốn ăn vạ, nhưng sau khi đá đá chân cô, không có động tĩnh gì, bắt đầu hoảng.
“Chủ tịch, hình như cô ta bất tỉnh thật rồi. Chúng ta phải làm sao đây?”
Lúc này, người ở ghế dưới mới đi ra ngoài xem xét. Dưới ánh sáng chói mắt của đèn pha ô tô, gương mặt của cô gái tuổi đôi mươi bị tóc tai rối loạn che mất nửa mặt, vẫn khiến cho người đàn ông mặc vest lịch lãm nghiêm chỉnh ấy nhận ra, khẽ thốt lên:
“Bông hoa nhỏ?”
Năm tháng tăm tối nhất của cuộc đời, Lâm Hoa đã gặp được Tần Giản.
Lúc cô tỉnh lại, trước mắt là quạt trần của bệnh viện. Bác sĩ nói may mà không nguy hiểm đến thai nhi, cũng nhờ cô quanh năm trải nắng trải gió nên sức đề kháng tốt hơn, đứa bé trong bụng vẫn giữ được. Thế nhưng, giữ lại được thì cũng được gì? Hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, cô thậm chí còn không biết xoay sở thế nào mới trả được viện phí, trong đầu nảy lên ý định bỏ trốn.
Ngay lúc đó, Tần Giản xuất hiện, hỏi thăm cô đã thấy tốt hơn chưa. Từ đầu đến cuối anh không hề nhắc đến hành động lao ra trước xe anh tự sát của cô.
“Anh trai Giản?”
Nói đến mối duyên giữa họ, khi còn nhỏ Tần Giản bị gia đình chú hai lừa dẫn đến lưu lạc ở vùng quê của Lâm Hoa. Là cô phát hiện ra anh, cậu nhóc chịu đói mấy ngày sắp mất cả mạng. Bản thân cô ngày thường cũng không được ăn no, thường xuyên bị anh trai giành mất đồ ăn, vậy mà vẫn lén giấu mang đến cho anh.
Ban đầu Tần Giản tự cao không thèm nhận, rốt cuộc vẫn bị cơn đói đánh bại. Hai người quen biết nhau khi đó, gọi nhau bằng những biệt danh chỉ riêng họ biết.
Chớp mắt một cái, cậu nhóc gầy gò bị đói khi ấy giờ đã là một người thành đạt ngồi trước mặt cô: “Đã mấy năm rồi mới gặp lại em”
Lâm Hoa gật đầu, “Từ khi anh được bố mẹ đón về nhà nhỉ?”
Tần Giản ngỏ ý muốn đưa cô về nhà chăm sóc, anh đã là chủ tịch tập đoàn
lớn, hoàn toàn có đủ điều kiện chăm sóc cô. Cô biết anh có tình cảm với mình, tự thấy bản thân không xứng đáng nên luôn cố gắng xa lánh, chỉ đợi sinh con xong sẽ tìm việc trả nợ cho anh.
Hai người họ cứ dây dưa như vậy suốt mấy năm trời, cuối cùng Lâm Hoa cũng cảm động trước chân tình của người đàn ông, chọn ở bên anh.
Nhược Hàm ngoan ngoãn ngồi nghe Tần Gia Mộc kể chuyện, cuộc đời chất đầy đau khổ của mẹ cùng tình yêu sâu đậm của bộ, qua giọng kể trầm trầm của anh nghe rất bình thản, nhưng trái tim cô vẫn không khỏi xao động.
“Vậy đứa trẻ đó.... Thật ra cô sớm đã đoán được.
Tần Gia Mộc khẽ cười một tiếng: “Là anh.”
Anh không phải con trai ruột của Tần Giản, trong người không mang dòng máu nhà họ Tần.
Dù là thế, Tần Giản vẫn hết lòng yêu thương anh như con ruột, trước giờ chưa từng có ý nghĩ phân biệt anh là con riêng của Lâm Hoa. Bởi vì ông yêu người phụ nữ ấy, cho nên cũng yêu tất cả những gì thuộc về người phụ nữ ấy.
Qua câu chuyện này, Nhược Hàm đã hiểu vì sao lúc đó anh nói: “Thậm chí có những người không phải con ruột vẫn có thể yêu thương hết mực, không thua kém gì con cái của mình”
Tần Gia Mộc từ bé đến lớn luôn xa cách Tần Giản, không phải vì ghét bỏ ông. Ông là người đã kéo mẹ anh ra khỏi vũng bùn lầy, cho anh cơ hội đến với thế giới này, là người có ân tình lớn nhất cả cuộc đời hai mẹ con anh.
Nhược Hàm nắm chặt tay anh, “Thật ra em thấy ba anh vẫn rất thương anh.
“Anh biết.” Tần Gia Mộc chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của ông đối với mình, chỉ là anh sợ ông cảm thấy khó xử với người nhà họ Tần.
Tần gia không chấp nhận Lâm Hoa, nhưng có thể làm ngơ việc Tần Giản lấy bà, nhưng không đời nào chấp nhận một người ngoài như anh kế thừa cơ nghiệp.
Chính vì thế ngay từ đầu Tần Gia Mộc đã không bận tâm đến Hoa Đại, anh lựa chọn đặt chân vào giới giải trí, không hề có sự hậu thuẫn của Tần gia, tự mình đi lên từ con số không đến được ngày hôm nay. Dù thế, Tần gia chưa từng có ý định bỏ qua, liên tục tìm cách chèn ép anh, rồi liên lụy đến cô.
Nhược Hàm luôn cảm thấy mình là đứa trẻ bất hạnh, không có tình thương của gia đình, cho đến lúc này biết được tất cả câu chuyện về anh và mẹ anh, từ đáy lòng dâng lên một nỗi xót xa không thể tả.
Thậm chí trước khi mẹ con hai người được Tần Giản đón về, Lâm Hoa muốn trốn tránh ông nên lưu lạc khắp nơi. Một người mẹ đơn thân và một đứa trẻ chưa đến năm tuổi sống cuộc sống nay đây mai đó, áo quần không đủ mặc, tiền không đủ sống, ngay cả nhu cầu cơ bản nhất là ăn cũng không no bụng. Số tiền Lâm Hoa kiếm được, hầu như để dành để trả nợ cho Tần Giản, còn một phần nhỏ giữ lại cũng là cho anh.
Cuộc đời có thể đẩy con người đến mức đau khổ như thế nào chứ? Tước đoạt tình yêu thương của cha mẹ dành cho Nhược Hàm, cũng lấy mất cả đứa con trai Từ Viễn của cha mẹ Từ, càng có thể đẩy sự khốn cùng lên người mẹ con Tần Gia Mộc.
Cô quay người lại, hai tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng vỗ về: “Tần gia ghét bỏ anh, nhưng em thì không. Từ bây giờ em sẽ luôn ở bên cạnh anh, không bao giờ xa rời.” Tần Gia Mộc cảm nhận được vai áo của anh đã ươn ướt, lại nghe thấy cô nói tiếp: “Vậy nên anh phải mau chóng khỏe lên để còn về nhà với em.”
Anh vuốt lưng Nhược Hàm liên tục an ủi cô, “Ừm. Về nhà của chúng ta.”
Cô thích câu này của anh, liền nhoài người dậy.
“Đúng vậy.” Nhược Hàm hôn nhẹ lên má anh, “Nhà của chúng ta”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, một cái hôn nhẹ lướt qua như một cơn gió, lại để lại trong trái tim Tần Gia Mộc xúc cảm mãnh liệt.
Anh kéo một chân Nhược Hàm qua bên kia người anh, để cô ngồi hẳn lên đùi anh, một tay nâng gương mặt xinh đẹp lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ xinh.
Cảm giác thật dịu dàng như muốn vỗ về lòng người, cũng sâu lắng khiến người ta không muốn thoát ra.