Hào Quang Nữ Minh Tinh
Chương 71: Tỉnh lại
Từ ngày quay về Đại Bắc, Nhược Hàm dành toàn bộ thời gian ở bên Tần Gia Mộc, từ sáng sớm đến tối muộn, nếu không có Lâm Hoa hết lời khuyên nhủ thì e là cô sẽ không chịu rời phòng bệnh.
Mỗi ngày cô đều nói với anh rất nhiều chuyện khác nhau, nào là cuộc sống của cô trước khi kết hôn, nào là khoảng thời gian cô sống ở Anh đã hòa thuận hơn với gia đình, cho dù là những câu chuyện nhạt nhẽo nhất cô cũng đều kể chuyện bằng giọng điệu vui tươi nhất có thể.
Sau cùng lại trở về với trạng thái ban đầu, Nhược Hàm dịu dàng nhìn anh, buồn bã nói: “Em đã hết chuyện kể với anh rồi, vậy mà anh chẳng chịu dậy gì cȧ."
Nói thì nói thế, đến hôm sau lại tiếp tục kể lại những chuyện ngày hôm trước cho anh nghe. Cho đến một ngày, nhân vật chưa từng xuất hiện ở bệnh viện này đã đến gõ cửa phòng Tần Gia Mộc. Nhược Hàm đi đến mở cửa, tự nhiên xách giỏ hoa quả của đối phương đặt lên bàn, thuận miệng hỏi:
“Chị đến chắc là để tìm tôi nhỉ?”
Doãn Ngọc Dao gật đầu, “Cô đã tự biết lý do vì sao rồi thì tôi sẽ nói thẳng luôn. Mặc dù chuyện xảy ra với chồng cô là điều không ai mong muốn, tôi cũng rất cảm thông cho tâm trạng của cô, nhưng kỳ nghỉ phép của cô nên kết thúc thôi. Vương tổng đang đưa cho tôi rất nhiều dự án để tôi sắp xếp lịch trình mới cho cô. Tôi đến đây hôm nay nói với cô để cô chuẩn bị tinh thần trước.”
“Chị biết bây giờ tôi không có tâm trạng còn muốn tôi làm việc? Là một diễn viên, nếu không đạt được trạng thái tốt nhất thì làm sao có được thành phẩm như mong muốn. Nhược Hàm rũ mắt.
“Nhưng cô không thể từ chối được, phải rạch ròi giữa công việc và đời tư.
Nhược Hàm không phản bác nữa, cô quay về vị trí lúc đầu, nắm chặt lấy bàn tay Tần Gia Mộc, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tĩnh lặng của anh. Mấy ngày nay đều ở cạnh anh cô mới phát hiện gương mặt anh khi nhắm mắt lại trông hiền lành khác hẳn với sự góc cạnh thường ngày. Dù lúc này vẫn bị vướng ống thở oxy nhưng dường như gương mặt anh đã khắc rất sâu trong tâm trí cô, có lẽ bình thường khi đi ngủ anh đều trông như thế này.
Cô khẽ đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh của Tần Gia Mộc, lại dài thêm một chút rồi.
Doãn Ngọc Dao thấy Nhược Hàm không nói gì nữa cũng không nán lại lâu, ngồi thêm chừng mấy phút rồi ra về. Không gian lại trở về với tĩnh lặng, cô trở về với vẻ dịu dàng nắm tay Tần Gia Mộc, thanh âm nhỏ nhẹ thủ thỉ:
“Em sắp phải đi làm rồi đó, không thể ở bên cạnh anh mỗi ngày nữa. Anh phải mau tỉnh dậy đi chứ!”
Nghĩ đến khoảng thời gian qua hai người ở chung với nhau, anh luôn đối xử với cô rất ân cần, thái độ lúc nào cũng rất ôn hòa thấu hiểu cho cô, từng vì cô mà ra mặt không ít lần, còn cô lại chẳng làm được gì. Tất cả những gì đọng lại trong hồi ức của Nhược Hàm chỉ có cô ra vẻ với anh, gây sự với anh.
Có lẽ điều này đến từ cả khoảng cách tuổi tác của cả hai nữa. Tần Gia Mộc hơn cô bảy tuổi, là người đàn ông trưởng thành từng trải qua nhiều phong trần, phong thái và suy nghĩ cũng đĩnh đạc trầm tĩnh hơn. So với Nhược Hàm mới ngoài hai mươi, tuổi trẻ nông nổi, không dễ dàng chịu cúi đầu, có đôi khi cảm thấy bản thân không nên như thế nhưng không buông được cái tôi lớn nên không chịu xuống nước.
Lúc này nhớ lại mới thấy mình của lúc đó quá trẻ con, cô đáng lẽ không nên như thế. Bây giờ anh nằm đây thế này cô mới ngộ ra, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót không thể tả.
Chẳng hiểu sao Nhược Hàm cảm thấy bản thân quá đáng chê trách, hiện giờ
cô chỉ có một nguyện vọng duy nhất, là mong anh tỉnh lại, để cô sẽ bù đắp hết những gì quá khứ đã bỏ lỡ.
Cô nắm chặt tay anh bằng hai tay, gục mặt lên giường nói nhỏ, giọng nói yếu ớt như mèo
con: “Anh đúng là đồ ngốc, em đã yêu anh từ lâu rồi. Tại sao.... anh không nhận ra chứ?”
Anh từng nói luôn đứng phía sau đợi cô, chờ một ngày cô quay lại nhìn anh. Nhưng thật ra từ giây phút đó cô đã quay lại rất nhiều lần, chỉ là sự kiêu ngạo trong máu xương không muốn cô dễ dàng quy phục, vậy nên cô cứ luôn tránh né, sau đó trái tim lại ép mình hướng về anh. Cô luôn luôn mâu thuẫn giữa bản thân và tình cảm dành cho anh, mãi vẫn không thể đưa ra quyết định, cho đến lúc này cô không còn do dự nữa.
“Em cũng là kẻ ngốc, cho nên mãi không chịu nói cho anh nghe lời thật lòng.”
Đột nhiên có giọng nói khác vang lên: “Em nói thật chứ?”
Âm thanh rất nhỏ, vừa đủ để Nhược Hàm nghe thấy, còn có chút ồm ồm như bị thứ gì cản lại. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt không thể tin nổi, không khỏi hốt hoảng hét toáng:
“Anh.... anh tỉnh rồi.”
Tần Gia Mộc mở mắt, nhưng vì vướng víu ống thở nên nói chuyện khó khăn. Nhược Hàm thoáng trông thấy nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt kia lúc mờ lúc rõ qua ống thở, đầu óc chậm đi một nhịp, ngẩn ngơ một lúc mới sực nhớ ra phải tìm bác sĩ. Cô đứng dậy định nhấn nút trên tường để gọi bác sĩ, nhưng còn chưa kịp đứng thẳng người đã bị một cánh tay nắm chặt. Anh vừa mới tỉnh lại nên sức còn yếu, phải dồn hết lực làm cánh tay nổi gân xanh mới giữ được cô lại.
“Em mới nói, em yêu anh, đúng không?”
Nhược Hàm đứng sững lại, ánh nhìn tha thiết lẫn ngại ngùng, hai vành tai hơi đỏ lên, giọng nhẹ nhàng: “Anh nghe thấy hết rồi hả?”
Lâm Hoa nghe tin con trai đã tỉnh thì cực kỳ xúc động, lập tức chạy đến bệnh viện. Lúc bà đến trước cửa phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra lại cho Tần Gia Mộc, truyền đạt lại tình trạng hiện tại cho mọi người, tất cả nghe xong nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau khi bác sĩ rời đi, Tần Gia Mộc cúi đầu xin lỗi mẹ: “Mấy ngày qua con đã để mẹ lo lắng.”
“Còn có thể không lo sao? Con là con của ba mẹ, ba mẹ lo chết đi được.” Bà vỗ vai anh
mấy cái, “Cả vợ con nữa này, con bé lo cho con mất ăn mất ngủ, cả người gầy rộc cả đi.”
Nhược Hàm đẩy ghế cho Lâm Hoa ngồi, bản thân đi ra chỗ ghế sô pha ở góc phòng rót cốc nước đưa đến cho bà, “Mẹ mau uống nước đi. Lúc nãy nghe tin chắc mẹ vội lắm, cả người toát hết mồ hôi rồi”
Lâm Hoa sao có thể không vội, đứa con trai này là đứa con duy nhất của bà, nếu anh xảy ra chuyện gì người đau lòng nhất chắc chắn là bà. Bà uống một hơi hết cốc nước đầy, tiếp tục nói:
“Thật ra ba con cũng lo lắm, nhưng ông ấy không thể bỏ bê công việc được."
Ban ngày đều là vợ con ở đây, mẹ cũng chỉ đến được lúc chiều tối thôi, cả đêm đều là ông ấy túc trực. Mẹ khuyên mãi mà ba con không chịu nghe, giờ lao lực quá đến ốm nằm ở nhà luôn rồi”
Tần Gia Mộc nghe bà nói thì cúi đầu xuống, Nhược Hàm không nhìn ra cảm xúc của anh, chỉ nghe tiếng anh nhỏ nhẹ đáp: “Chờ khi nào con xuất viện sẽ đến thăm ông ấy.”
Lâm Hoa “ừm” một tiếng, “Con đã tỉnh lại thì tốt, ở đây chắc mẹ giao lại cho vợ con. Bây giờ mẹ về chăm bố con ốm trước, lúc khác sẽ đến sau.”
Anh gật đầu.
Sau một đợt náo loạn, cuối cùng chỉ còn hai người họ ở cùng nhau. Nhược Hàm tiễn Lâm Hoa ra về, lúc cô quay lại thì Tần Gia Mộc đập tay xuống giường, ra hiệu cho cô ngồi xuống đó.
Cô nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh, giường phòng bệnh VIP quả nhiên rất em, giờ này để ý lại mới thấy phòng bệnh này cũng đầy đủ tiện nghi, nhìn giống hệt một phòng cao cấp trong khách sạn năm sao.
Tần Gia Mộc vòng tay ôm lấy Nhược Hàm từ phía sau làm cô giật bắn mình, theo phản xạ quay mặt lại nhìn anh, thấy anh cũng nhìn cô, đáy mắt rất sâu. Anh để cô dựa sát vào người mình, kẻ sát bên vành tai vẫn chưa hết đỏ thủ thỉ: “Anh đã nghe thấy rất rõ những gì em nói đấy, em không thể nuốt lời được đâu.”
“Em đâu có ý định đó.” Nhược Hàm đặt tay lên vòng tay của anh, “Anh tỉnh lại từ lúc nào?”
“Lúc em đang nói chuyện với quản lý của em. Từ lúc đó anh đã tỉnh rồi, nhưng thấy em không nhận ra...
“Vậy nên anh cố tình nằm im nghe em nói?” Nhược Hàm hậm hực.
Phía sau vang lên tiếng cười ha ha: “Anh làm sao biết được em sẽ nói gì?” Nhược Hàm
cảm giác được vòng tay ôm mình lại chặt hơn, “Nhưng anh thật sự rất vui khi nghe thấy
những gì em nói, lúc đó anh chỉ muốn bật dậy ôm em ngay lập tức, tiếc là vướng quá nhiều thứ.”
Trái tim Nhược Hàm khẽ run lên, cô mỉm cười hạnh phúc: “Bây giờ anh cũng đang ôm em đó thôi.”
“Đúng vậy, có được người đẹp trong tay rồi mới biết, đúng là cảm giác tốt đẹp chưa từng có.” Tần Gia Mộc ghé sát tai cô nói nhỏ, phả hơi ấm lên cần cổ trắng trẻo.
Nhược Hàm phùng má, “Hừ, làm như anh chưa từng có bạn gái vậy. Em nghe quản lý của anh nói trước kia anh cũng từng hẹn hò rồi kia mà.”
Vẻ mặt của cô lúc này quá dễ thương, khác biệt hoàn toàn thái độ kiêu ngạo thường ngày, anh không nhịn được véo một bên má: “Bây giờ dám tỏ thái độ rồi hả? Có muốn nghe anh kể về những chuyện trước kia không?”
“Hả?” Nhược Hàm không kịp phản ứng.
“Những chuyện mà lúc trước em nói muốn nghe ấy”