Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 74
Lúc này Văn Lê Mới bình tĩnh lại, người Văn gia có địa vị, không thể để trên người con cháu Văn gia dính tập tính quan nhị đại ăn chơi trác táng.
Đặc biệt là Văn Lê sợ Văn Quốc Đống nhất, thường ngày đừng nói gây chuyện sinh sự, cho dù thấy cảnh sát đều đi đường vòng.
Chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị người ta bẩm báo trước mặt Văn Quốc Đống.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn Tô Bối và Văn Lê, nghe xong lời Tô Bối thì dịu giọng lại:
“Mời hai người phối hợp điều tra...”
Tô Bối bình tĩnh đưa chứng nhận kết hôn của mình và Văn Lê ra:
“Còn cần phối hợp thế nào nữa?”
Người đàn ông nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, xác nhận gì đó xong, trầm giọng nói với Tô Bối:
“Hình như chứng nhận của cô vấn đề, hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.”
Văn Lê nghe thấy thế, lập tức bùng nổ:
“Chúng tôi có thể có vấn đề gì? Cô ấy là vợ của tôi! Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp! Có thể có vấn đề gì?”
Người đàn ông thấy Văn Lê rất bài xích cục công an, liếc mắt ra hiệu cho hai người bên cạnh:
“Dẫn đi.”
Gương mặt Tô Bối lạnh lùng, từ đầu tới cuối trên mặt không có chút biểu cảm.
Trong cục, Văn Lê và Tô Bối bị tách ra hỏi chuyện.
Tô Bối ngồi im không nói một tiếng, mặc kệ người bên cạnh ám chỉ có thể gọi cho người nhà.
Từ đầu tới cuối, Tô Bối đều không nói lời nào.
Người đàn ông dẫn Tô Bối vào trong này nhíu mày, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Tô Bối thấy thế, biểu cảm trên mặt không thay đổi.
Không lâu sau, Văn Uyển hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Mẹ kiếp! Có phải bọn họ bị bệnh hay không? Tùy tiện bắt người như vậy?”
“Bọn họ đều làm việc dựa theo luật pháp...”
Tô Bối cố ý nhấn mạnh hai chữ luật pháp, lông mày Văn Uyển không tự nhiên giật giật vài cái.
“Vợ chồng đứng đắn đến khách sạn thuê phòng gọi là trái pháp luật sao? Rất thú vị!”
Người tiến vào thấy Văn Uyển cản cũng không được, không cản cũng không được.
Văn Uyển không kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh ta một cái:
“Cô ấy là chị dâu của tôi! Người phòng bên cạnh là anh trai của tôi! Các anh điều tra rõ chưa?”
“Chưa điều tra rõ thì tiếp tục điều tra! Đã điều tra xong thì để chúng tôi rời khỏi đây!”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngồi yên ở vị trí ban đầu bình tĩnh uống trà, không hề cử động.
Văn Uyển liếc mắt nhìn Tô Bối, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ chị muốn thế nào...”
Tô Bối kéo Văn Uyển cười nói: “Đợi với chị...”
Có khả năng ngay cả Văn Quốc Đống cũng không ngờ tới Văn Lê sẽ sợ ông như vậy, chứ đừng nói là gọi điện cho ông cầu cứu.
Hiện giờ e rằng Văn Lê không dám để Văn Quốc Đống biết mình đang trong cục cảnh sát.
Còn cô... Văn Quốc Đống muốn ép cô chủ động nhận thua…
Hiện giờ trong tay cô có Văn Uyển, cho dù Văn Quốc Đống muốn tiêu hao thời gian, nhưng Diệp Liệt Thanh đều không chịu bồi hắn.
Văn Uyển kịp phản ứng im lặng một lát rồi mới nói: “Xem ra chị coi em là con tin.”
“Mất công em vội vàng chạy tới cứu chị…”
Đầu bên kia Diệp Liệt Thanh nhận được điện thoại của Văn Lê, gọi mấy cuộc xong thì rời đi, vẻ mặt phức tạp.
…
Văn Uyển bồi Tô Bối, điên cuồng mắng chửi Diệp Liệt Thanh trong vòng nửa tiếng.
Diệp Liệt Thanh vội vàng chạy tới, nhìn Tô Bối nói: “Chuyện này là hiểu lầm, người bị tố cáo là người phòng bên cạnh các cháu.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nâng mắt nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch: “Hiểu lầm à?”
Diệp Liệt Thanh nghe Tô Bối thản nhiên nói, đột nhiên lông mày nhíu chặt: “Đúng là hiểu lầm, chuyện này là chúng tôi xử lý không tốt, có yêu cầu gì cháu có thể…”
Tô Bối cười nói:
“Cháu cảm thấy phòng này khá tốt, rộng rãi lại thoáng mát... Là mấy người mời cháu vào... Bây giờ cháu không có chỗ để đi, ở đây hai tối không quá đáng đúng không?”
Khóe mắt Diệp Liệt Thanh giật giật, hiện giờ ông ta đâu còn không rõ mời thần thì dễ tiễn thần thì khó:
“Văn Lê còn đang đợi bên ngoài...”
Tô Bối không vội tiếp tục uống trà: “Đối với đàn ông mà nói mua bán d.â.m không có ảnh hưởng gì...”
Văn Quốc Đống dám dùng danh nghĩa mại d.â.m đưa cô vào, khá lắm...
Nghĩ như vậy, Tô Bối bóp chặt ly giấy trong tay, nhìn Diệp Liệt Thanh đang bày ra vẻ mặt việc không liên quan tới mình.
“Chuyện này tôi không để yên đâu.”
Diệp Liệt Thanh xoa trán, trừng mắt nhìn Văn Uyển ở bên cạnh: “Sao chỗ nào cũng thấy em xem náo nhiệt như vậy?”
Văn Uyển nhún vai: “Liên quan gì tới cháu! Các người tự mình làm việc không phúc hậu còn trách cháu? Có bệnh!”
Cả chiều Tô Bối vẫn luôn ngồi trong phòng, mặc cho Diệp Liệt Thanh khuyên thế nào, Tô Bối đều không chịu đi một bước.
“Anh cả… Thần tiên các anh đánh nhau, đừng gây khó dễ cho đám phàm nhân bọn em…”
Diệp Liệt Thanh không ngờ tới Tô Bối nhìn mềm mại yếu ớt, tính tình lại mạnh mẽ cứng rắn như vậy.
Cho dù bọn họ dùng mềm hay cứng... Đối phương đều tiếp được, thậm chí còn đá mềm trở về.
Từ lúc Văn Quốc Đống biết Tô Bối không đến công ty luật, gọi điện thoại xong, vẫn luôn đợi cuộc gọi của Tô Bối.
Cuối cùng chỉ đợi được Diệp Liệt Thanh.
Đặc biệt là Văn Lê sợ Văn Quốc Đống nhất, thường ngày đừng nói gây chuyện sinh sự, cho dù thấy cảnh sát đều đi đường vòng.
Chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị người ta bẩm báo trước mặt Văn Quốc Đống.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn Tô Bối và Văn Lê, nghe xong lời Tô Bối thì dịu giọng lại:
“Mời hai người phối hợp điều tra...”
Tô Bối bình tĩnh đưa chứng nhận kết hôn của mình và Văn Lê ra:
“Còn cần phối hợp thế nào nữa?”
Người đàn ông nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, xác nhận gì đó xong, trầm giọng nói với Tô Bối:
“Hình như chứng nhận của cô vấn đề, hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.”
Văn Lê nghe thấy thế, lập tức bùng nổ:
“Chúng tôi có thể có vấn đề gì? Cô ấy là vợ của tôi! Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp! Có thể có vấn đề gì?”
Người đàn ông thấy Văn Lê rất bài xích cục công an, liếc mắt ra hiệu cho hai người bên cạnh:
“Dẫn đi.”
Gương mặt Tô Bối lạnh lùng, từ đầu tới cuối trên mặt không có chút biểu cảm.
Trong cục, Văn Lê và Tô Bối bị tách ra hỏi chuyện.
Tô Bối ngồi im không nói một tiếng, mặc kệ người bên cạnh ám chỉ có thể gọi cho người nhà.
Từ đầu tới cuối, Tô Bối đều không nói lời nào.
Người đàn ông dẫn Tô Bối vào trong này nhíu mày, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Tô Bối thấy thế, biểu cảm trên mặt không thay đổi.
Không lâu sau, Văn Uyển hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Mẹ kiếp! Có phải bọn họ bị bệnh hay không? Tùy tiện bắt người như vậy?”
“Bọn họ đều làm việc dựa theo luật pháp...”
Tô Bối cố ý nhấn mạnh hai chữ luật pháp, lông mày Văn Uyển không tự nhiên giật giật vài cái.
“Vợ chồng đứng đắn đến khách sạn thuê phòng gọi là trái pháp luật sao? Rất thú vị!”
Người tiến vào thấy Văn Uyển cản cũng không được, không cản cũng không được.
Văn Uyển không kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh ta một cái:
“Cô ấy là chị dâu của tôi! Người phòng bên cạnh là anh trai của tôi! Các anh điều tra rõ chưa?”
“Chưa điều tra rõ thì tiếp tục điều tra! Đã điều tra xong thì để chúng tôi rời khỏi đây!”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngồi yên ở vị trí ban đầu bình tĩnh uống trà, không hề cử động.
Văn Uyển liếc mắt nhìn Tô Bối, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ chị muốn thế nào...”
Tô Bối kéo Văn Uyển cười nói: “Đợi với chị...”
Có khả năng ngay cả Văn Quốc Đống cũng không ngờ tới Văn Lê sẽ sợ ông như vậy, chứ đừng nói là gọi điện cho ông cầu cứu.
Hiện giờ e rằng Văn Lê không dám để Văn Quốc Đống biết mình đang trong cục cảnh sát.
Còn cô... Văn Quốc Đống muốn ép cô chủ động nhận thua…
Hiện giờ trong tay cô có Văn Uyển, cho dù Văn Quốc Đống muốn tiêu hao thời gian, nhưng Diệp Liệt Thanh đều không chịu bồi hắn.
Văn Uyển kịp phản ứng im lặng một lát rồi mới nói: “Xem ra chị coi em là con tin.”
“Mất công em vội vàng chạy tới cứu chị…”
Đầu bên kia Diệp Liệt Thanh nhận được điện thoại của Văn Lê, gọi mấy cuộc xong thì rời đi, vẻ mặt phức tạp.
…
Văn Uyển bồi Tô Bối, điên cuồng mắng chửi Diệp Liệt Thanh trong vòng nửa tiếng.
Diệp Liệt Thanh vội vàng chạy tới, nhìn Tô Bối nói: “Chuyện này là hiểu lầm, người bị tố cáo là người phòng bên cạnh các cháu.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nâng mắt nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch: “Hiểu lầm à?”
Diệp Liệt Thanh nghe Tô Bối thản nhiên nói, đột nhiên lông mày nhíu chặt: “Đúng là hiểu lầm, chuyện này là chúng tôi xử lý không tốt, có yêu cầu gì cháu có thể…”
Tô Bối cười nói:
“Cháu cảm thấy phòng này khá tốt, rộng rãi lại thoáng mát... Là mấy người mời cháu vào... Bây giờ cháu không có chỗ để đi, ở đây hai tối không quá đáng đúng không?”
Khóe mắt Diệp Liệt Thanh giật giật, hiện giờ ông ta đâu còn không rõ mời thần thì dễ tiễn thần thì khó:
“Văn Lê còn đang đợi bên ngoài...”
Tô Bối không vội tiếp tục uống trà: “Đối với đàn ông mà nói mua bán d.â.m không có ảnh hưởng gì...”
Văn Quốc Đống dám dùng danh nghĩa mại d.â.m đưa cô vào, khá lắm...
Nghĩ như vậy, Tô Bối bóp chặt ly giấy trong tay, nhìn Diệp Liệt Thanh đang bày ra vẻ mặt việc không liên quan tới mình.
“Chuyện này tôi không để yên đâu.”
Diệp Liệt Thanh xoa trán, trừng mắt nhìn Văn Uyển ở bên cạnh: “Sao chỗ nào cũng thấy em xem náo nhiệt như vậy?”
Văn Uyển nhún vai: “Liên quan gì tới cháu! Các người tự mình làm việc không phúc hậu còn trách cháu? Có bệnh!”
Cả chiều Tô Bối vẫn luôn ngồi trong phòng, mặc cho Diệp Liệt Thanh khuyên thế nào, Tô Bối đều không chịu đi một bước.
“Anh cả… Thần tiên các anh đánh nhau, đừng gây khó dễ cho đám phàm nhân bọn em…”
Diệp Liệt Thanh không ngờ tới Tô Bối nhìn mềm mại yếu ớt, tính tình lại mạnh mẽ cứng rắn như vậy.
Cho dù bọn họ dùng mềm hay cứng... Đối phương đều tiếp được, thậm chí còn đá mềm trở về.
Từ lúc Văn Quốc Đống biết Tô Bối không đến công ty luật, gọi điện thoại xong, vẫn luôn đợi cuộc gọi của Tô Bối.
Cuối cùng chỉ đợi được Diệp Liệt Thanh.