Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 73
Cho dù tối nay dọa Văn Lê, thì một tháng sau đứa bé trong bụng cô cũng sắp được ba tháng…
Một khi đi siêu âm màu thì đứa bé mấy tháng sẽ không giấu được.
Cho nên... Cô không còn nhiều thời gian nữa.
Hiện giờ cô cũng không dám làm kiểm tra ở bệnh viện trong thành phố Lâm, nếu bị Văn Quốc Đống nghi ngờ điều tra ra thì…
Nghĩ như vậy, lập tức Tô Bối cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Văn Lê thấy vẻ mặt Tô Bối không kiên nhẫn, không nhịn được nhỏ giọng dỗ: “Vợ... Em không hài lòng với công việc đang làm sao?”
“Không có.”
“Vợ, nếu mệt mỏi quá thì nghỉ đi... Anh, anh nuôi em…”
Tô Bối nghe nửa câu sau không đủ tự tin của Văn Lê, im lặng một lát nói:
“Hôn nhân cần hai người cùng cố gắng, chúng ta không còn nhỏ, không thể dựa mãi vào bố mẹ...”
Mấy năm nay cô nhìn ra, Văn Lê đã bị Lâm Quyên chiều chuộng đến hỏng luôn rồi.
“Anh biết...”
“Rất xin lỗi, số máy quý khách đang gọi tạm thời không nghe máy...”
Tô Bối không nghe điện thoại, cũng không tắt máy.
Văn Quốc Đống ngồi trong phòng khách tối đen, dưới chân rơi đầy mẩu thuốc lá, nghe giọng nữ máy móc lạnh như băng hết lần này tới lần khác, đôi mắt trở nên âm trầm.
Hai tiếng “choang” vang lên, chai rượu rơi xuống đất, mùi rượu nồng xen lẫn mùi nước hoa phụ nữ tràn ngập chóp mũi.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đi lên lầu, một lúc lâu sau, cầm lấy di động gọi đi.
Nửa đêm, toàn bộ biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Không ít nhân viên trang trí dọn đồ ra ra vào vào biệt thự của Văn gia.
“Đại... Đại ca... Những thứ này... Thực sự những thứ này... Thực sự đều vứt đi sao?”
Mấy nhân viên dọn mấy đồ đạc giá trị xa xỉ, thấy mức độ hư hao phía trên không nghiêm trọng, thật cẩn thận hỏi một câu.
Hai người khác ôm khung ảnh, cũng tiến lại gần hỏi:
“Cả ảnh cưới này nữa.”
Văn Quốc Đống vẫn ngồi yên trên sofa không nhúc nhích, không thèm nhìn một cái, hờ hững nói:
“Đều ném đi.”
“Vâng, vâng...”
Mãi đến rạng sáng, nhân viên trang trí mới lục đục rời đi.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn căn phòng trống không, tiện tay đóng sập cửa.
Trước cửa sổ sát đất, Tô Bối lắc nửa ly rượu vang trong tay, ánh nến trên bàn cơm còn dư lại hơn nửa.
Trên sofa người đàn ông không mảnh vải che thân hoàn toàn hôn mê, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Tô Bối liếc mắt nhìn màn hình di động sáng lên trên bàn, nhếch miệng, xoay người đổ nửa ly rượu vang còn sót lại vào trong bồn cầu.
Sau khi xong việc, cô cẩn thận rửa sạch cái ly.
Nhìn mình trong gương, cô cởi áo tắm dài trên người, vươn tay bóp mạnh cổ, trước ngực, trên núm vú, cùng với hai đùi một lúc.
Sáng sớm hôm sau, Văn Lê vừa tỉnh dậy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau, đặc biệt là sau lưng nóng rát.
Văn Lê xoa trán, chỉ thấy trên cổ tay đều là vết tím, trong phòng vô cùng hỗn loạn.
Tô Bối ngủ ở bên cạnh nửa người trên trần trụi cũng đầy vết xanh tím.
Thấy thế, Văn Lê nghiêng người ôm eo Tô Bối:
“Vợ... Anh rất xin lỗi... Tối hôm qua anh uống nhiều quá, nên không nhớ chuyện gì.”
Vẻ mặt Tô Bối mệt mỏi tránh thoát khỏi tay Văn Lê:
“Em hơi mệt ngủ thêm một lát... Nếu anh bận thì đừng để ý tới em..."
Cô đã sớm biết Văn Lê uống say có một tật xấu, nên việc đêm qua anh ta sẽ không nghi ngờ.
“Như vậy sao được... Vợ, chúng ta đã lâu không thả lỏng như vậy...”
Văn Lê mặt dày cọ eo Tô Bối: “Tối hôm qua uống nhiều quá không có cảm giác, chúng ta lại làm thêm nữa được không?”
Cơ thể Tô Bối cứng đờ mất tự nhiên: “Em thực sự rất mệt...”
Sau khi nói xong, cô lơ đãng để lộ dấu vết trên người.
Thấy như vậy, sắc mặt Văn Lê lập tức thay đổi: “Vợ... Em...”
Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Lê mất tự nhiên, đôi mắt ảm đạm lại, đột nhiên mở miệng nói:
“A Lê, tối hôm qua là lần đầu tiên anh quá mức như vậy.”
Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Văn Lê lúng túng lại co quắp:
“Vợ, anh, anh không cố ý... Lần sau chúng ta đừng uống nhiều rượu như vậy...”
Vẻ mặt Tô Bối nghi ngờ nhìn Văn Lê, gật đầu cho có lệ:
“Sau này uống ít một chút.”
“Được, được...”
Sau khi nói xong, Văn Lê vội vàng xuống giường.
Tô Bối nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Văn Lê, nhíu mày trầm tư một lát.
Không đợi cô suy nghĩ sâu hơn, cửa phòng bị người bên ngoài đập “rầm rầm”.
Văn Lê nghe thấy tiếng động kịch liệt, quấn khăn tắm chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
“Vợ... Xảy ra chuyện gì thế?”
“Mở cửa!”
“Kiểm tra theo thông lệ.”
Văn Lê xoa mái tóc chưa khô, vẻ mặt nghi ngờ: “Đang giữa trưa kiểm tra cái gì?”
Nghe thấy thế trong đầu Tô Bối lóe sáng, vừa mặc quần áo vừa gửi tin cho Văn Uyển.
“Không biết, mở cửa đi.”
"Ừ..."
Văn Lê vừa mới mở cửa, một hàng ba cảnh sát xông vào, nhìn trong phòng lạnh lùng nói:
“Chúng tôi nhận được tố cáo nơi này có người làm hoạt động mua bán mại d.â.m.”
Nghe thấy thế, Văn Lê lập tức bùng nổ:
“Con mẹ nó ai buôn bán mại d.â.m? Anh nói cho rõ ràng!”
Tô Bối nghe thấy những lời này, đôi mắt lập tức lạnh xuống:
“A Lê, đừng xúc động... Chửi cảnh sát là tội nặng.”
Một khi đi siêu âm màu thì đứa bé mấy tháng sẽ không giấu được.
Cho nên... Cô không còn nhiều thời gian nữa.
Hiện giờ cô cũng không dám làm kiểm tra ở bệnh viện trong thành phố Lâm, nếu bị Văn Quốc Đống nghi ngờ điều tra ra thì…
Nghĩ như vậy, lập tức Tô Bối cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Văn Lê thấy vẻ mặt Tô Bối không kiên nhẫn, không nhịn được nhỏ giọng dỗ: “Vợ... Em không hài lòng với công việc đang làm sao?”
“Không có.”
“Vợ, nếu mệt mỏi quá thì nghỉ đi... Anh, anh nuôi em…”
Tô Bối nghe nửa câu sau không đủ tự tin của Văn Lê, im lặng một lát nói:
“Hôn nhân cần hai người cùng cố gắng, chúng ta không còn nhỏ, không thể dựa mãi vào bố mẹ...”
Mấy năm nay cô nhìn ra, Văn Lê đã bị Lâm Quyên chiều chuộng đến hỏng luôn rồi.
“Anh biết...”
“Rất xin lỗi, số máy quý khách đang gọi tạm thời không nghe máy...”
Tô Bối không nghe điện thoại, cũng không tắt máy.
Văn Quốc Đống ngồi trong phòng khách tối đen, dưới chân rơi đầy mẩu thuốc lá, nghe giọng nữ máy móc lạnh như băng hết lần này tới lần khác, đôi mắt trở nên âm trầm.
Hai tiếng “choang” vang lên, chai rượu rơi xuống đất, mùi rượu nồng xen lẫn mùi nước hoa phụ nữ tràn ngập chóp mũi.
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đi lên lầu, một lúc lâu sau, cầm lấy di động gọi đi.
Nửa đêm, toàn bộ biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Không ít nhân viên trang trí dọn đồ ra ra vào vào biệt thự của Văn gia.
“Đại... Đại ca... Những thứ này... Thực sự những thứ này... Thực sự đều vứt đi sao?”
Mấy nhân viên dọn mấy đồ đạc giá trị xa xỉ, thấy mức độ hư hao phía trên không nghiêm trọng, thật cẩn thận hỏi một câu.
Hai người khác ôm khung ảnh, cũng tiến lại gần hỏi:
“Cả ảnh cưới này nữa.”
Văn Quốc Đống vẫn ngồi yên trên sofa không nhúc nhích, không thèm nhìn một cái, hờ hững nói:
“Đều ném đi.”
“Vâng, vâng...”
Mãi đến rạng sáng, nhân viên trang trí mới lục đục rời đi.
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn căn phòng trống không, tiện tay đóng sập cửa.
Trước cửa sổ sát đất, Tô Bối lắc nửa ly rượu vang trong tay, ánh nến trên bàn cơm còn dư lại hơn nửa.
Trên sofa người đàn ông không mảnh vải che thân hoàn toàn hôn mê, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Tô Bối liếc mắt nhìn màn hình di động sáng lên trên bàn, nhếch miệng, xoay người đổ nửa ly rượu vang còn sót lại vào trong bồn cầu.
Sau khi xong việc, cô cẩn thận rửa sạch cái ly.
Nhìn mình trong gương, cô cởi áo tắm dài trên người, vươn tay bóp mạnh cổ, trước ngực, trên núm vú, cùng với hai đùi một lúc.
Sáng sớm hôm sau, Văn Lê vừa tỉnh dậy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau, đặc biệt là sau lưng nóng rát.
Văn Lê xoa trán, chỉ thấy trên cổ tay đều là vết tím, trong phòng vô cùng hỗn loạn.
Tô Bối ngủ ở bên cạnh nửa người trên trần trụi cũng đầy vết xanh tím.
Thấy thế, Văn Lê nghiêng người ôm eo Tô Bối:
“Vợ... Anh rất xin lỗi... Tối hôm qua anh uống nhiều quá, nên không nhớ chuyện gì.”
Vẻ mặt Tô Bối mệt mỏi tránh thoát khỏi tay Văn Lê:
“Em hơi mệt ngủ thêm một lát... Nếu anh bận thì đừng để ý tới em..."
Cô đã sớm biết Văn Lê uống say có một tật xấu, nên việc đêm qua anh ta sẽ không nghi ngờ.
“Như vậy sao được... Vợ, chúng ta đã lâu không thả lỏng như vậy...”
Văn Lê mặt dày cọ eo Tô Bối: “Tối hôm qua uống nhiều quá không có cảm giác, chúng ta lại làm thêm nữa được không?”
Cơ thể Tô Bối cứng đờ mất tự nhiên: “Em thực sự rất mệt...”
Sau khi nói xong, cô lơ đãng để lộ dấu vết trên người.
Thấy như vậy, sắc mặt Văn Lê lập tức thay đổi: “Vợ... Em...”
Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Lê mất tự nhiên, đôi mắt ảm đạm lại, đột nhiên mở miệng nói:
“A Lê, tối hôm qua là lần đầu tiên anh quá mức như vậy.”
Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Văn Lê lúng túng lại co quắp:
“Vợ, anh, anh không cố ý... Lần sau chúng ta đừng uống nhiều rượu như vậy...”
Vẻ mặt Tô Bối nghi ngờ nhìn Văn Lê, gật đầu cho có lệ:
“Sau này uống ít một chút.”
“Được, được...”
Sau khi nói xong, Văn Lê vội vàng xuống giường.
Tô Bối nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Văn Lê, nhíu mày trầm tư một lát.
Không đợi cô suy nghĩ sâu hơn, cửa phòng bị người bên ngoài đập “rầm rầm”.
Văn Lê nghe thấy tiếng động kịch liệt, quấn khăn tắm chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
“Vợ... Xảy ra chuyện gì thế?”
“Mở cửa!”
“Kiểm tra theo thông lệ.”
Văn Lê xoa mái tóc chưa khô, vẻ mặt nghi ngờ: “Đang giữa trưa kiểm tra cái gì?”
Nghe thấy thế trong đầu Tô Bối lóe sáng, vừa mặc quần áo vừa gửi tin cho Văn Uyển.
“Không biết, mở cửa đi.”
"Ừ..."
Văn Lê vừa mới mở cửa, một hàng ba cảnh sát xông vào, nhìn trong phòng lạnh lùng nói:
“Chúng tôi nhận được tố cáo nơi này có người làm hoạt động mua bán mại d.â.m.”
Nghe thấy thế, Văn Lê lập tức bùng nổ:
“Con mẹ nó ai buôn bán mại d.â.m? Anh nói cho rõ ràng!”
Tô Bối nghe thấy những lời này, đôi mắt lập tức lạnh xuống:
“A Lê, đừng xúc động... Chửi cảnh sát là tội nặng.”