Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 51: Ai biết “chị dâu” của chúng ta có đổi người hay không…
Mấy chị em dâu mới xụ mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Chị thấy Liễu Nhứ nói không sai chút nào, với tính cách này của Văn Tuyết... Diệp Liệt Thanh có thể nhịn mấy chục năm không ly hôn đã coi như là người đàn ông tốt... Văn Tuyết cũng không biết nghĩ, lúc trước Diệp Liệt Thanh có thể cho bà ta, vì sao mười năm sau không thể ngủ với người phụ nữ khác?”
“Đây goi là gì? Đây gọi là báo ứng! Đều là tự mình làm...”
“Đợi xem đi... Hiện giờ là Văn Tuyết, nói không chừng người kế tiếp là chị dâu cả…”
“Còn có mấy đứa bé ở đây... Nói linh tinh gì thế”
“Bọn em không nói linh tinh... Năm đó hai bọn họ bẫy người ta làm chuyện xấu, còn sợ người ta nói sao?”
“Hiện giờ chị dâu cả còn ở biệt viện, lâu như vậy anh cả cũng không trở về một lần... Thời gian này rất dài, ai biết ‘chị dâu của chúng ta có đổi người hay không.”
“Bớt tranh cãi đi, không thấy nàng dâu của Văn Lê còn ở đây à....”
Mấy người liếc nhau, cười với Tô Bối, nhưng mà ý cười không thật lòng.
Dù sao Lâm Quyên bị “đang” ở biệt viện, không thể bỏ qua “công lao” của Tô Bối.
Tô Bối quy củ đứng trong góc, cười dịu dàng với mấy người không nói gì.
Trong phòng bệnh, Văn Tuyết nhìn thấy Diệp Liệt Thanh lập tức rơi vào cơn cuồng loạn đến điên cuồng, kéo người vừa đánh vừa mắng.
Thấy cảnh tượng như vậy, mấy chị em dâu của Văn gia không ai tiến lên khuyên can.
“Người phụ nữ đê tiện kia là ai? Anh bảo cô ta tới đây! Anh xem tôi có xe nát cô ta ra hay không?”
“Tiện nhân! Đĩ điếm không biết xấu hổ!”
Văn Uyển cười mà như không cười nhìn Văn Tuyết điên cuồng, đột nhiên mở miệng:
“Tình nhân của dượng là ai... Sao cô út không hỏi cháu...”
Diệp Liệt Thanh vẫn luôn chịu đựng Văn Tuyết đơn phương đánh đấm, chỉ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Văn Uyển: “Cháu câm miệng!”
Tay Văn Tuyết đang đánh Diệp Liệt Thanh dừng lại, sau khi kịp phản ứng thì điên điên khùng khùng nhào về phía Văn Uyển: “Cháu biết sao? Con đĩ kia là ai? Cháu nói! Cháu nói đi!”
Cơ thể Văn Uyển bị người ta đột nhiên đẩy ngã, không đứng vững mà bị ngã xuống phía sau.
Không đợi người xung quanh kịp phản ứng, Diệp Liệt Thanh đã tiến lên bảo vệ Văn Uyển ở phía sau.
“Cô phát điên với đứa bé cái gì?”
Văn Uyển tránh khỏi phía sau Diệp Liệt Thanh, dù bận vẫn ung dung liếc mắt nhìn Văn Tuyết, kéo tay áo: “Dượng... Tay cháu bị trật…”
Tô Bối nhìn cảnh tượng này không nhịn được cảm thấy quen mắt, khóe miệng không tự giác giật giật.
Quả nhiên Diệp Liệt Thanh thấy tay Văn Uyển sưng đỏ, quay đầu tức giận nhìn Văn Tuyết, lạnh giọng quát: “Không chịu được thì ly hôn.”
“Diệp Liệt Thanh...”
Từ đầu tới cuối Văn Quốc Đống không nói một lời, đến lúc này mới lên tiếng, liếc mắt nhìn Tô Bối frong góc: “Bối Nhi... Con dẫn Văn Uyển đi khám đi.”
Nghe thấy thế Tô Bối tiến lên nhìn Văn Uyển: “Đi thôi.”
Văn Uyển che tay lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Bối: “Chị dâu, đau quá…”
Tô Bối cúi đầu nhìn tay Văn Uyển, nhẹ giọng nói: “Chỉ là vết thương nhỏ... Hết sưng nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Chuyện này khiến Văn Uyển khóc càng to hơn: “Ô... Dựa vào cái gì? Mẹ em đều không nỡ chạm vào một ngón tay của em... Sau này em vẽ tranh thế nào đây...”
Nghe thấy thế Diệp Liệt Thanh lạnh lùng nhìn Văn Tuyết, e ngại Văn Quốc Đống ở đây mới không tiếp tục nói
nặng lời.
Tô Bối đợi Văn Uyển khóc một lát, mới kéo cô ấy ra cửa.
Nhưng hai người vừa mới ra cửa.
Văn Uyển lập tức thu hồi biểu cảm khóc sướt mướt, một tay đặt lên bả vai Tô Bối, cười nói:
“Thế nào, kỹ thuật diễn của em khá không? Kích thích không?”
Tô Bối liếc Văn Uyển một cái: “Quậy thành như vậy, chỉ vì tìm kiếm kích thích thôi à?”
Văn Uyển không thèm để ý nhướng mày: “Chẳng lẽ không kích thích? Người Văn Tuyết để ý là Diệp Liệt Thanh... Nhưng mà...”
“Người đàn ông mà bà ta để ý trong mắt chỉ có em... Hiện giờ vì bà ta đẩy em mà đòi ly hôn... Chị nói xem... Hiện giờ Văn Tuyết có nổi điên ở bên trong hay không?”
“Em như vậy... Rất dễ để lộ quan hệ của hai người.”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái, vừa rồi Diệp Liệt Thanh khẩn trương tới nhìn Văn Uyển, Văn Uyển trắng trợn táo bạo khiêu khích Văn Tuyết như thế, sau lưng không thể thiếu sự dung túng của Diệp Liệt Thanh.
Một tình nhân không thể lộ ra ánh sáng, dám kiêu ngạo tới cửa chủ động khiêu khích chính thất…
Nếu nói không có đàn ông ở phía sau dung túng và ngầm đồng ý... Thậm chí là phối hợp... Văn Uyển sẽ không theo Diệp Liệt Thanh làm tình nhân nhiều năm như vậy, lại còn đều không bị phát hiện.
Văn Uyển không chút để ý nhún vai: “Lộ thì lộ, lão nam nhân kia, em đã sớm chơi ngán...
“Chậc chậc... Thực sự không phải em hắt nước lạnh lên người chị, thời gian lâu dần chị sẽ biết, đám lão già đó... Tim gan đều đen thui!”
Sau khi nói xong, Văn Uyển véo eo Tô Bối
“Chị dâu, tốt nhất là chị nên kiềm chế một chút, nắm chắc chừng mực, dù sao bác cả em không giống dượng em. Diệp Liệt Thanh là loại đàn ông sẽ cắn người bất cứ lúc nào nhưng không đáng sợ, đáng sợ chân chính là loại cáo già mưu mô như bác cả em..”
“Đây goi là gì? Đây gọi là báo ứng! Đều là tự mình làm...”
“Đợi xem đi... Hiện giờ là Văn Tuyết, nói không chừng người kế tiếp là chị dâu cả…”
“Còn có mấy đứa bé ở đây... Nói linh tinh gì thế”
“Bọn em không nói linh tinh... Năm đó hai bọn họ bẫy người ta làm chuyện xấu, còn sợ người ta nói sao?”
“Hiện giờ chị dâu cả còn ở biệt viện, lâu như vậy anh cả cũng không trở về một lần... Thời gian này rất dài, ai biết ‘chị dâu của chúng ta có đổi người hay không.”
“Bớt tranh cãi đi, không thấy nàng dâu của Văn Lê còn ở đây à....”
Mấy người liếc nhau, cười với Tô Bối, nhưng mà ý cười không thật lòng.
Dù sao Lâm Quyên bị “đang” ở biệt viện, không thể bỏ qua “công lao” của Tô Bối.
Tô Bối quy củ đứng trong góc, cười dịu dàng với mấy người không nói gì.
Trong phòng bệnh, Văn Tuyết nhìn thấy Diệp Liệt Thanh lập tức rơi vào cơn cuồng loạn đến điên cuồng, kéo người vừa đánh vừa mắng.
Thấy cảnh tượng như vậy, mấy chị em dâu của Văn gia không ai tiến lên khuyên can.
“Người phụ nữ đê tiện kia là ai? Anh bảo cô ta tới đây! Anh xem tôi có xe nát cô ta ra hay không?”
“Tiện nhân! Đĩ điếm không biết xấu hổ!”
Văn Uyển cười mà như không cười nhìn Văn Tuyết điên cuồng, đột nhiên mở miệng:
“Tình nhân của dượng là ai... Sao cô út không hỏi cháu...”
Diệp Liệt Thanh vẫn luôn chịu đựng Văn Tuyết đơn phương đánh đấm, chỉ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Văn Uyển: “Cháu câm miệng!”
Tay Văn Tuyết đang đánh Diệp Liệt Thanh dừng lại, sau khi kịp phản ứng thì điên điên khùng khùng nhào về phía Văn Uyển: “Cháu biết sao? Con đĩ kia là ai? Cháu nói! Cháu nói đi!”
Cơ thể Văn Uyển bị người ta đột nhiên đẩy ngã, không đứng vững mà bị ngã xuống phía sau.
Không đợi người xung quanh kịp phản ứng, Diệp Liệt Thanh đã tiến lên bảo vệ Văn Uyển ở phía sau.
“Cô phát điên với đứa bé cái gì?”
Văn Uyển tránh khỏi phía sau Diệp Liệt Thanh, dù bận vẫn ung dung liếc mắt nhìn Văn Tuyết, kéo tay áo: “Dượng... Tay cháu bị trật…”
Tô Bối nhìn cảnh tượng này không nhịn được cảm thấy quen mắt, khóe miệng không tự giác giật giật.
Quả nhiên Diệp Liệt Thanh thấy tay Văn Uyển sưng đỏ, quay đầu tức giận nhìn Văn Tuyết, lạnh giọng quát: “Không chịu được thì ly hôn.”
“Diệp Liệt Thanh...”
Từ đầu tới cuối Văn Quốc Đống không nói một lời, đến lúc này mới lên tiếng, liếc mắt nhìn Tô Bối frong góc: “Bối Nhi... Con dẫn Văn Uyển đi khám đi.”
Nghe thấy thế Tô Bối tiến lên nhìn Văn Uyển: “Đi thôi.”
Văn Uyển che tay lại, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Bối: “Chị dâu, đau quá…”
Tô Bối cúi đầu nhìn tay Văn Uyển, nhẹ giọng nói: “Chỉ là vết thương nhỏ... Hết sưng nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Chuyện này khiến Văn Uyển khóc càng to hơn: “Ô... Dựa vào cái gì? Mẹ em đều không nỡ chạm vào một ngón tay của em... Sau này em vẽ tranh thế nào đây...”
Nghe thấy thế Diệp Liệt Thanh lạnh lùng nhìn Văn Tuyết, e ngại Văn Quốc Đống ở đây mới không tiếp tục nói
nặng lời.
Tô Bối đợi Văn Uyển khóc một lát, mới kéo cô ấy ra cửa.
Nhưng hai người vừa mới ra cửa.
Văn Uyển lập tức thu hồi biểu cảm khóc sướt mướt, một tay đặt lên bả vai Tô Bối, cười nói:
“Thế nào, kỹ thuật diễn của em khá không? Kích thích không?”
Tô Bối liếc Văn Uyển một cái: “Quậy thành như vậy, chỉ vì tìm kiếm kích thích thôi à?”
Văn Uyển không thèm để ý nhướng mày: “Chẳng lẽ không kích thích? Người Văn Tuyết để ý là Diệp Liệt Thanh... Nhưng mà...”
“Người đàn ông mà bà ta để ý trong mắt chỉ có em... Hiện giờ vì bà ta đẩy em mà đòi ly hôn... Chị nói xem... Hiện giờ Văn Tuyết có nổi điên ở bên trong hay không?”
“Em như vậy... Rất dễ để lộ quan hệ của hai người.”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái, vừa rồi Diệp Liệt Thanh khẩn trương tới nhìn Văn Uyển, Văn Uyển trắng trợn táo bạo khiêu khích Văn Tuyết như thế, sau lưng không thể thiếu sự dung túng của Diệp Liệt Thanh.
Một tình nhân không thể lộ ra ánh sáng, dám kiêu ngạo tới cửa chủ động khiêu khích chính thất…
Nếu nói không có đàn ông ở phía sau dung túng và ngầm đồng ý... Thậm chí là phối hợp... Văn Uyển sẽ không theo Diệp Liệt Thanh làm tình nhân nhiều năm như vậy, lại còn đều không bị phát hiện.
Văn Uyển không chút để ý nhún vai: “Lộ thì lộ, lão nam nhân kia, em đã sớm chơi ngán...
“Chậc chậc... Thực sự không phải em hắt nước lạnh lên người chị, thời gian lâu dần chị sẽ biết, đám lão già đó... Tim gan đều đen thui!”
Sau khi nói xong, Văn Uyển véo eo Tô Bối
“Chị dâu, tốt nhất là chị nên kiềm chế một chút, nắm chắc chừng mực, dù sao bác cả em không giống dượng em. Diệp Liệt Thanh là loại đàn ông sẽ cắn người bất cứ lúc nào nhưng không đáng sợ, đáng sợ chân chính là loại cáo già mưu mô như bác cả em..”