Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 50: Nghe nói đi bắt gian...
Đúng là phế vật, cái đầu trên cổ óc dùng để trang trí sao…
Nhưng mà, bên ngoài khách sạn.
Gương mặt Văn Tuyết dữ tợn dẫn theo một đống người tiến tới chỗ quản lý khách sạn.
“Diệp Liệt Thanh ở chỗ nào?”
Quản lý khách sạn nơm nớp lo sợ đưa ghi chép đăng ký tới: “Phòng tổng thống số 8 ở khu biệt thự Khê Sơn.”
“Diệp Liệt Thanh!”
Gương mặt Văn Tuyết đỏ bừng lên: “Người phụ nữ đi cùng ông ta, rốt cuộc là ai?”
Mọi người ở đây liếc nhau, đều lắc đầu: “Không... Không quen biết... Trước đây chưa từng gặp…”
Văn Tuyết oán hận trừng mắt người ở đây một cái, nhìn lịch sử đăng ký, thiếu chút nữa tức đến mức ngất xỉu.
Gần như mỗi năm... Diệp Liệt Thanh đều dẫn tiện nhân kia tới đây... Còn ở dưới mí mắt bà ta!
“Diệp Liệt Thanh! Tên khốn nạn!”
Văn Tuyết hùng hổ xông tới khu biệt thự chuẩn bị bắt gian, nhưng nào ngờ tới còn chưa đến gần khu vực Diệp Liệt Thanh ở, đã bị mấy người đàn ông mặc đồ đen ngăn cản.
“Chị dâu... Sao chị lại ở đây?”
Đây là lần đầu tiên Văn Tuyết bị người của Diệp Liệt Thanh ngăn cản, gương mặt lập tức vặn vẹo, tức giận nói: “Cút ngay!”
“Chị dâu...”
Người đàn ông không kiêu ngạo không siểm nịnh ngăn cản Văn Tuyết, cho dù Văn Tuyết mắng thế nào đều không lùi nửa bước.
“Chị dâu lại tiếp tục quậy tiếp, sẽ ảnh hưởng không tốt...”
“Chị dâu, trở về đi...”
Hai người đàn ông mặc đồ đen anh một lời tôi một câu khuyên Văn Tuyết, hoàn toàn không ngờ những lời này đã giẫm đạp lòng tự trọng của Văn Tuyết xuống đất.
“Diệp Liệt Thanh... Ông ta... Ông ta giỏi lắm!”
Văn Tuyết kiêu ngạo nhiều năm như vậy, từ trước tới nay bà ta chưa từng ngờ tới Diệp Liệt Thanh nuôi phụ nữ bên ngoài sau lưng bà ta, ông ta còn dẫn người phụ nữ kia tới chỗ bà ta.
Chuyện này không thể nghi ngờ là tát mặt bà ta... Tát “bốp bốp bốp” lên mặt Văn gia.
Trước mắt Văn Tuyết tối sầm, chưa kịp hít một hơi đã trực tiếp ngã xuống.
Khi Văn Quốc Đống nhận được tin, dẫn theo Tô Bối vội vàng đi tới bệnh viện.
Mấy chị em dâu của Văn gia đều ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt mấy người không tốt lắm.
Chỉ có mẹ Văn Uyển vẻ mặt châm chọc ngồi trong một góc, thấy Văn Quốc Đống và Tô Bối tới đây, lúc này mới cầm túi đứng dậy nói:
“Nếu anh cả tới, nơi này không còn chuyện của em nữa!”
Sau khi nói xong, bà ta liếc mắt nhìn mấy người ngồi đây: “Anh cả, anh cũng biết em nhiều việc, sau này loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi thế này đừng gọi điện cho em...
Tầm mắt của Văn Quốc Đống đảo qua mấy người xung quanh một vòng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Liễu Nhứ châm chọc một tiếng, nhấc chân rời đi: “Còn không phải Diệp Liệt Thanh nuôi phụ nữ ở bên ngoài... Diệp Liệt Thanh người ta một không ép Văn Tuyết ly hôn, hai không ép Văn Tuyết đi tìm c/h/ế/t... Bà ta muốn sống muốn c/h/ế/t khiến cả gia đình gà bay chó sủa theo mình, không chê mất mặt sao?”
Sau khi nói xong câu này, Liễu Nhứ trực tiếp rời đi.
Ở đây ngoại trừ mấy chị em dâu Văn gia biết nội tình, một số tiểu bối Văn gia bị gọi vội tới đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Liễu Nhứ đi không lâu, Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển trước sau tới bệnh viện.
Tô Bối nhìn Văn Uyển cười tươi, cùng với người đàn ông vẻ mặt tự nhiên bên cạnh cô ấy, khóe mắt không nhịn được giật giật.
Tầm mắt của Văn Quốc Đống dừng lại trên hai người hai giây, lạnh lùng nói với Diệp Liệt Thanh: “Em ra ngoài nói chuyện với anh.”
Hai người rời đi, Văn Uyển ngồi xuống một ghế trống, mở miệng hỏi:
“Cô út làm sao vậy? Nghe nói là đi bắt gian, bắt được không?”
Tô Bối nâng mắt nhìn Văn Uyển một cái, chỉ thấy Văn Uyển nghịch ngợm nháy mắt với cô.
“Ừm... Không ai nói gì, xem ra là không bắt được...”
Sau khi Văn Uyển nói những lời này, Tô Bối thấy mấy trưởng bối Văn gia nghẹn tới mức gương mặt đỏ bừng.
Cuối cùng vẫn là thím hai Văn gia không nhịn được mở miệng: “Văn Uyển... Bớt nói đi! Cô út cháu còn đang ở bên trong chưa ra đâu...”
“Thím hai, thím hung dữ với cháu có ích lợi gì, không phải là cháu khiến cô út tức tới mức vào bệnh viện...”
Tô Bối nhìn vẻ mặt vô tội ấm ức của Văn Uyển, nếu không phải cô biết đối phương có một chân với Diệp Liệt Thanh…
Nói không chừng cô đã tin chuyện ma quỷ của Văn Uyển.
Bỗng nhiên Tô Bối cảm thấy thực sự trước mặt cô nhóc 17-18 tuổi như Văn Uyển,chút kỹ năng diễn của mình không đủ dùng.
Chuyện này không thể trách... Văn Uyển chỉ dựa vào lúc đến rừng mai, là có thể nhìn ra được tâm tư của cô đối với Văn Quốc Đống.
Còn nhỏ tuổi, tâm tư đã sâu như vậy…
Tô Bối không khỏi nhìn hai người đàn ông nói chuyện ở phía xa, hồ nước của Văn gia này, còn sâu hơn cô nghĩ nhiều.
Thím hai Văn gia lúc trước bị Liễu Nhứ làm cho mất mặt, hiện giờ Văn Uyển cũng không cho mặt mũi, hừ lạnh một tiếng không thèm để ý.
Văn Tuyết chỉ là tức đến mức hôn mê bất tỉnh, cơ thể không có chuyện lớn gì.
Quậy như vậy, chỉ vì muốn mượn người Văn gia đè ép Diệp Liệt Thanh.
Nhưng mà cả gia đình Văn gia bị Văn Tuyết gọi tới như vậy, vất vả cả một ngày.
Đợi đám tiểu bối cùng nhau rời đi xong, mấy chị em dâu Văn gia không cho Văn Tuyết sắc mặt tốt.
Nhưng mà, bên ngoài khách sạn.
Gương mặt Văn Tuyết dữ tợn dẫn theo một đống người tiến tới chỗ quản lý khách sạn.
“Diệp Liệt Thanh ở chỗ nào?”
Quản lý khách sạn nơm nớp lo sợ đưa ghi chép đăng ký tới: “Phòng tổng thống số 8 ở khu biệt thự Khê Sơn.”
“Diệp Liệt Thanh!”
Gương mặt Văn Tuyết đỏ bừng lên: “Người phụ nữ đi cùng ông ta, rốt cuộc là ai?”
Mọi người ở đây liếc nhau, đều lắc đầu: “Không... Không quen biết... Trước đây chưa từng gặp…”
Văn Tuyết oán hận trừng mắt người ở đây một cái, nhìn lịch sử đăng ký, thiếu chút nữa tức đến mức ngất xỉu.
Gần như mỗi năm... Diệp Liệt Thanh đều dẫn tiện nhân kia tới đây... Còn ở dưới mí mắt bà ta!
“Diệp Liệt Thanh! Tên khốn nạn!”
Văn Tuyết hùng hổ xông tới khu biệt thự chuẩn bị bắt gian, nhưng nào ngờ tới còn chưa đến gần khu vực Diệp Liệt Thanh ở, đã bị mấy người đàn ông mặc đồ đen ngăn cản.
“Chị dâu... Sao chị lại ở đây?”
Đây là lần đầu tiên Văn Tuyết bị người của Diệp Liệt Thanh ngăn cản, gương mặt lập tức vặn vẹo, tức giận nói: “Cút ngay!”
“Chị dâu...”
Người đàn ông không kiêu ngạo không siểm nịnh ngăn cản Văn Tuyết, cho dù Văn Tuyết mắng thế nào đều không lùi nửa bước.
“Chị dâu lại tiếp tục quậy tiếp, sẽ ảnh hưởng không tốt...”
“Chị dâu, trở về đi...”
Hai người đàn ông mặc đồ đen anh một lời tôi một câu khuyên Văn Tuyết, hoàn toàn không ngờ những lời này đã giẫm đạp lòng tự trọng của Văn Tuyết xuống đất.
“Diệp Liệt Thanh... Ông ta... Ông ta giỏi lắm!”
Văn Tuyết kiêu ngạo nhiều năm như vậy, từ trước tới nay bà ta chưa từng ngờ tới Diệp Liệt Thanh nuôi phụ nữ bên ngoài sau lưng bà ta, ông ta còn dẫn người phụ nữ kia tới chỗ bà ta.
Chuyện này không thể nghi ngờ là tát mặt bà ta... Tát “bốp bốp bốp” lên mặt Văn gia.
Trước mắt Văn Tuyết tối sầm, chưa kịp hít một hơi đã trực tiếp ngã xuống.
Khi Văn Quốc Đống nhận được tin, dẫn theo Tô Bối vội vàng đi tới bệnh viện.
Mấy chị em dâu của Văn gia đều ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt mấy người không tốt lắm.
Chỉ có mẹ Văn Uyển vẻ mặt châm chọc ngồi trong một góc, thấy Văn Quốc Đống và Tô Bối tới đây, lúc này mới cầm túi đứng dậy nói:
“Nếu anh cả tới, nơi này không còn chuyện của em nữa!”
Sau khi nói xong, bà ta liếc mắt nhìn mấy người ngồi đây: “Anh cả, anh cũng biết em nhiều việc, sau này loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi thế này đừng gọi điện cho em...
Tầm mắt của Văn Quốc Đống đảo qua mấy người xung quanh một vòng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Liễu Nhứ châm chọc một tiếng, nhấc chân rời đi: “Còn không phải Diệp Liệt Thanh nuôi phụ nữ ở bên ngoài... Diệp Liệt Thanh người ta một không ép Văn Tuyết ly hôn, hai không ép Văn Tuyết đi tìm c/h/ế/t... Bà ta muốn sống muốn c/h/ế/t khiến cả gia đình gà bay chó sủa theo mình, không chê mất mặt sao?”
Sau khi nói xong câu này, Liễu Nhứ trực tiếp rời đi.
Ở đây ngoại trừ mấy chị em dâu Văn gia biết nội tình, một số tiểu bối Văn gia bị gọi vội tới đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Liễu Nhứ đi không lâu, Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển trước sau tới bệnh viện.
Tô Bối nhìn Văn Uyển cười tươi, cùng với người đàn ông vẻ mặt tự nhiên bên cạnh cô ấy, khóe mắt không nhịn được giật giật.
Tầm mắt của Văn Quốc Đống dừng lại trên hai người hai giây, lạnh lùng nói với Diệp Liệt Thanh: “Em ra ngoài nói chuyện với anh.”
Hai người rời đi, Văn Uyển ngồi xuống một ghế trống, mở miệng hỏi:
“Cô út làm sao vậy? Nghe nói là đi bắt gian, bắt được không?”
Tô Bối nâng mắt nhìn Văn Uyển một cái, chỉ thấy Văn Uyển nghịch ngợm nháy mắt với cô.
“Ừm... Không ai nói gì, xem ra là không bắt được...”
Sau khi Văn Uyển nói những lời này, Tô Bối thấy mấy trưởng bối Văn gia nghẹn tới mức gương mặt đỏ bừng.
Cuối cùng vẫn là thím hai Văn gia không nhịn được mở miệng: “Văn Uyển... Bớt nói đi! Cô út cháu còn đang ở bên trong chưa ra đâu...”
“Thím hai, thím hung dữ với cháu có ích lợi gì, không phải là cháu khiến cô út tức tới mức vào bệnh viện...”
Tô Bối nhìn vẻ mặt vô tội ấm ức của Văn Uyển, nếu không phải cô biết đối phương có một chân với Diệp Liệt Thanh…
Nói không chừng cô đã tin chuyện ma quỷ của Văn Uyển.
Bỗng nhiên Tô Bối cảm thấy thực sự trước mặt cô nhóc 17-18 tuổi như Văn Uyển,chút kỹ năng diễn của mình không đủ dùng.
Chuyện này không thể trách... Văn Uyển chỉ dựa vào lúc đến rừng mai, là có thể nhìn ra được tâm tư của cô đối với Văn Quốc Đống.
Còn nhỏ tuổi, tâm tư đã sâu như vậy…
Tô Bối không khỏi nhìn hai người đàn ông nói chuyện ở phía xa, hồ nước của Văn gia này, còn sâu hơn cô nghĩ nhiều.
Thím hai Văn gia lúc trước bị Liễu Nhứ làm cho mất mặt, hiện giờ Văn Uyển cũng không cho mặt mũi, hừ lạnh một tiếng không thèm để ý.
Văn Tuyết chỉ là tức đến mức hôn mê bất tỉnh, cơ thể không có chuyện lớn gì.
Quậy như vậy, chỉ vì muốn mượn người Văn gia đè ép Diệp Liệt Thanh.
Nhưng mà cả gia đình Văn gia bị Văn Tuyết gọi tới như vậy, vất vả cả một ngày.
Đợi đám tiểu bối cùng nhau rời đi xong, mấy chị em dâu Văn gia không cho Văn Tuyết sắc mặt tốt.