Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 158
Trên mặt đất rượu xen lẫn máu loãng ở khắp nơi, Văn Lê mắt điếc tai ngơ đối với động tĩnh bên ngoài, hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông hơi thở thoi thóp dưới người, nói:
“Cha tôi xảy ra chuyện, đám tạp chủng các người đều không chạy thoát...”
Người đàn ông mập mạp nhịn đau nghiến răng, muốn ra tay với Văn Lê, kết quả tay mới sờ tới đồ, trước mắt tối sầm, sau đó là trên đầu đau đớn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chân Tô Bối đạp lên đầu người đàn ông mấy cái, nắm bọc quần áo trên tay: “Thất thần làm gì? Còn không đi mau?"
Loại câu lạc bộ này quản lý rất khắc nghiệt, cháy không có tác dụng quá lâu, chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân.
Văn Lê nghe thấy giọng nữ quen thuộc thì ngẩn người: “Bà... Bà...”
“Câm miệng!”
Tô Bối kéo Văn Lê, dọc đường đi nhân lúc hỗn loạn đẩy ngã mấy người đàn ông vừa rồi ầm ĩ nhất.
Diệp Liệt Thanh vẫn luôn đợi ở bên ngoài, thấy Tô Bối kéo Văn Lê toàn thân chật vật, trên người loang lổ vết máu đi ra, sợ tới mức mí mắt giật giật.
“Cô... Cô bị sao thế?”
Tô Bối lạnh lùng kéo Văn Lê lên xe, lau vết máu trên mặt: “Máu không phải của tôi... Lát nữa nghĩ cách xóa camera bên trong đi.”
Diệp Liệt Thanh không thèm nhìn Văn Lê, thấy cả người Tô Bối đều là máu, nghĩ cũng biết vừa rồi là ai ra tay.
“Biết rồi... Lần sau...”
Thôi... sau này đợi Văn Quốc Đống tỉnh lại, ít nhất ông ta sẽ mất một tầng da.
Càng đừng nói còn có lần sau.
Có lần sau... Nửa cái mạng của ông ta đều mất sạch.
Tô Bối thay quần áo, Văn Lê co rụt ở một bên không rên một tiếng.
Còn chưa lấy lại tinh thần từ trên mặt tàn nhẫn của Tô Bối: “Bối... Bối Nhi.”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Lê, gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi: “Cha anh xảy ra tai nạn, anh biết bao nhiêu?”
Diệp Liệt Thanh ngoái đầu nhìn Văn Lê ra vẻ đáng thương rúc trong góc, trong đôi mắt tràn ngập ghét bỏ.
Văn Lê nhắm mắt: “Người mà em mới đánh, là anh họ cả của anh... Con trai của cậu cả anh..”
Tô Bối thay quần áo ngẩn ra: “Vừa rồi ở trong phòng VIP đều là người Lâm gia sao?”
“Không phải...” Văn Lê lắc đầu, “Còn có nhà thư ký Trương...”
Nói đến đây, Văn Lê im lặng, Diệp Liệt Thanh ngồi ở ghế trước vẻ mặt giật giật.
Tô Bối biết chuyện kế tiếp không phải chuyện cô có thể nói, cho nên không lên tiếng nữa.
Nhưng mà người Lâm gia...
“Diệp Liệt Thanh... Tôi không cần các ông giúp tôi chuyện khác... Mấy người này tôi muốn tự mình ra tay...” Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu...
“Chuyện này... Không được tốt lắm...”
Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh với ánh mắt xấu xa, ông ta không nhịn được nuốt những lời muốn nói vào miệng.
Văn Lê nhìn vết thương trên tay Tô Bối: “Bà xã... Tay em…”
Tô Bối không để ý tới Văn Lê: “Thăng quan phát tài...” Chết cha ruột...
Văn Lê á khẩu không trả lời được, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Tô Bối bảo Diệp Liệt Thanh nhốt Văn Lê ở dưới mí mắt người Văn gia.
Không đợi Diệp Liệt Thanh mở miệng, Tô Bối đã nói: “Lời nói của Văn Lê chỉ có thể tin một nửa...”
Không có người tin lời nói của một dân cờ bạc, huống chi dân cờ bạc... căn bản không có nhân tính. Con người Văn Lê... yếu đuối, ích kỷ, giỏi ngụy trang, chỉ biết hại người ích ta, đâu có tình thân…
Có đôi khi cho dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận Văn Quốc Đống đúng... Vứt bỏ Văn Lê, đối với Văn gia mà nói... là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng mà... mấy năm qua, quay đầu lại nhìn, rõ ràng giống như ngày hôm qua.
Hiện thực giống như đã qua rất nhiều năm…
Tô Bối quay đầu lại nhìn phương hướng Văn Lê đứng, vẻ mặt không chút thay đổi xoay người lại. Liễu Nhứ nói không sai, có người tồn tại còn không bằng chết đi.
Văn Lê đâm người Lâm gia một nhát ở sòng bạc ngầm, lại mất tích, không nhấc lên bất cứ gợn sóng gì. Kỳ lạ là người Lâm gia không báo cảnh sát, càng không ầm ĩ tới trước mặt Văn gia.
Văn Quốc Đống ở ICU, Tô Bối canh giữ bên ngoài, ai khuyên cũng không có tác dụng.
Trong khoảng thời gian này bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch mấy lần, Tô Bối đều bình tĩnh tiếp nhận. Nhất tộc Văn Thị thăm hỏi, bị Liễu Nhứ đuổi hết đợt này tới đợt khác.
Liễu Nhứ lại tiễn đi một đợt người xong.
Tô Bối nhìn đơn thông báo bệnh tình nguy kịch bác sĩ mới đưa tới, cười mỉa: “Nóng lòng như vậy ư?”
Liễu Nhứ ngồi trên sô pha phòng tiếp khách của bệnh viện, giấu đi mệt mỏi trên mặt:
“Cô đã may mắn hơn tôi, cũng bất hạnh hơn tôi, ít nhất đại ca giải quyết Văn Tuyết cho cô trước... Tai họa đó... Năm đó khi Quốc Cần ra đi, bà ta ước gì ba mẹ con chúng tôi đi chết đi hơn đám người bên ngoài...
Văn Quốc Đống khác với Văn Quốc Cần, người nắm quyền của Văn gia... Tình cảm của nhất tộc Văn thị đối với Văn Quốc Đống rất mâu thuẫn, hi vọng hắn xảy ra chuyện, cũng không hy vọng hắn xảy ra chuyện lớn…
Vừa muốn có người dẫn đầu, vừa không muốn Văn Quốc Đống quản quá nhiều…
Đây là tộc nhân của Văn Thị…
“Sâu mọt vẫn luôn là sâu mọt, cho dù chúng nó xoay người cũng không thể thành rồng.”
Sau khi nói xong, Liễu Nhứ nhìn chằm chằm Tô Bối:
“Tô Bối... Nước Văn gia... Còn sâu hơn cô nhìn thấy hiện giờ nhiều lắm.”
“Con trai út của anh hai Lâm Quyên, cùng với em họ của Văn Lê, hai người lên xe trước mua vé bổ sung sau... Chẳng qua thanh danh truyền ra không lọt tai, chuyện của hai người không làm lớn...”
Tô Bối nghe thấy thế, trừng mắt: “Bên Diệp Liệt Thanh nói thế nào?”
“Nhanh thôi.”
“Tôi biết bà có việc gạt tôi, tôi cũng không muốn quản... Không muốn hỏi... Nước Văn gia sâu hay không sau cũng không liên quan tới tôi.”
Tô Bối nhẹ nhàng gấp thư thông báo bệnh tình nguy kịch lại, đặt cùng với mấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch lúc trước.
“Chẳng qua con trai tôi, không thể không có cha...”
Sau khi nói xong, Tô Bối đứng dậy.
Liễu Nhứ im lặng một lát nói: “Đại ca anh ấy...”
“Không cần nói cho tôi...”
“Cô út... Rốt cuộc là dượng thế nào? Cô đừng khóc... Cha cháu bảo cô sớm chuẩn bị một chút, gia nghiệp nhà dượng lớn chúng cháu sẽ đến giúp anh Văn Lê bảo vệ.”
“Văn gia nhiều người như thế... Nhà ai không có mấy anh chị em? Anh Văn Lê cháu là con một... Nếu anh em bọn cháu không giúp đỡ một chút, anh ấy nhất định có hại...”
Mấy người đàn ông vây quanh Lâm Quyên, năn nỉ ỉ ôi nói đủ lời dễ nghe, không ngừng nói những lời châm ngòi ly gián.
Bảo mẫu Văn gia nghe thấy thế đều không nhịn được nhíu mày, Tô Bối đứng trên lầu, nhìn bảo mẫu, bảo mẫu ôm đứa bé lên lầu.
Lâm Quyên ngồi trên sô pha liên tục lau nước mắt: “Tiểu Lê... Có các anh em như bọn cháu... Là phúc của thằng bé...”
“Đúng rồi... Cô út, anh Văn Lê bảo cháu tới lấy chút đồ giúp anh ấy, phòng ngủ của anh ấy ở chỗ nào?”
Tô Bối nghe thấy thế nhìn qua, thiếu niên này không lớn tuổi, đúng là người ngồi bên Văn Lê tối đó, hỏi Văn Lê là có phải Văn Quốc Đống thực sự đã chết hay không.
Lâm Quyên không nghĩ nhiều đáp lời anh ta: “Ở trên lầu, cô bảo bảo mẫu”
Nói được một nửa, không thấy bảo mẫu bên cạnh, xua tay với anh ta: “Thôi, tự cháu đi lên tìm đi...”
“Vâng...”
Thiếu niên nhanh chóng đứng dậy, chạy vội lên trên lầu.
Tô Bối lùi sang một bên, trơ mắt nhìn thiếu niên lấy chìa khóa trong túi, lập tức mở cửa phòng làm việc.
Thiếu niên tiến vào phòng làm việc trước, nhìn ngó khắp nơi một lát, vào phòng.
Tô Bối đứng ở cửa, từ trên máy tính thấy được thiếu niên lục tung phòng làm việc, mở két sắt mấy lần đều không mở ra.
Trong cơn tức giận, thiếu niên lấy một thứ trên người ra, trực tiếp nhét vào ngăn kéo phòng làm việc của Văn Quốc Đống.
Nhìn đến đây, Tô Bối gọi điện cho Diệp Liệt Thanh.
Vẫn luôn đợi đến khi thiếu niên mở cửa rời khỏi phòng làm việc, lén lút tiến vào mấy phòng khác.
Mãi đến phòng cuối cùng, khi thiếu niên đi ra, bị Tô Bối chắn ở cửa.
Khi anh ta còn đang sửng sốt, Tô Bối lập tức nắm lấy thiếu niên kéo ra khỏi phòng, không màng anh ta giãy dụa ném từ cầu thang xuống.
“A... Cô... Út...”
Thiếu niên ngã từ trên cầu thang xuống gây ra động tĩnh quá lớn, trực tiếp khiến người dưới lầu chú ý.
“Tô Bối... Cô... Cô, cô muốn làm gì?”
Tô Bối lục soát người thiếu niên tìm ra được chìa khóa phòng làm việc, ném bên cạnh thiếu niên, dùng chân giẫm lên lưng anh ta, dặn dò bảo mẫu phía sau:
“Thím Trương, báo cảnh sát...
Vốn đang lo người Lâm gia không tới cửa, bây giờ đã tới.
Mấy thiếu niên bên cạnh Lâm Quyên sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tô Bối, cùng với thiếu niên dưới chân cô: “Cô... Người phụ nữ này là ai?”
“Tô Bối! Báo cảnh sát cái gì? Nó là cháu trai tôi... Cô mau buông thằng bé ra!”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Lâm Quyên: “Cháu trai của bà? Cháu trai ngoan của bà có chìa khóa phòng làm việc của ông xã bà, bà cho à?”
“Tôi...” Lâm Quyên trừng mắt: “Cô... Cô nói linh tinh.. “Ngu ngốc!”
Chẳng trách Lâm gia sẽ rơi vào cảnh bán tổ trạch, già trẻ lớn bé đều ngu ngốc, Lâm gia có thể đi lên mới gặp quỷ...
Mấy anh em Lâm gia liếc mắt ra hiệu với nhau, trong mắt có tàn nhẫn: “Cô út... Cô ta...”
Còn chưa nói xong, Diệp Liệt Thanh đã dẫn người tiến vào.
Rất rõ ràng... Những người này đã sớm đợi ở bên ngoài.
“Dẫn đi...”
Lâm Quyên nhìn thấy cảnh sát, hơi hoảng sợ: “Không... Là hiểu lầm... Chắc chắn có hiểu lầm...”
Diệp Liệt Thanh không thèm liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái, trực tiếp còng hết đám anh em khác của Lâm gia.
“Cô út... Cô út... Chúng cháu... Là anh Văn Lê sai bọn cháu làm như vậy...”
“Là Văn Lê.”
“Không liên quan tới bọn cháu.”
“Dẫn hết đi!”
Lâm Quyên vừa nghe thấy Văn Lê, sắc mặt thay đổi: “Tô Bối... Bọn họ... Bọn họ làm gì.”
“Tàng trữ ma túy trong phòng làm việc, phòng ngủ của bà... Mấy phòng dành cho khách...”
Nghe thấy thế, gương mặt Lâm Quyên trắng bệch, cơ thể trực tiếp xụi lơ.
Văn Quốc Đống xảy ra chuyện ở bệnh viện, không rõ sống chết…
Đám cháu trai của Lâm gia lấy cờ hiệu Văn Lê, tàng trữ ma túy ở Văn gia.
Tô Bối liếc nhìn Diệp Liệt Thanh, ông ta gật đầu: “Lão nhị Lâm gia, buôn lậu ma túy... Nghe thấy thế, đôi mắt Lâm Quyên trợn tròn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Cha tôi xảy ra chuyện, đám tạp chủng các người đều không chạy thoát...”
Người đàn ông mập mạp nhịn đau nghiến răng, muốn ra tay với Văn Lê, kết quả tay mới sờ tới đồ, trước mắt tối sầm, sau đó là trên đầu đau đớn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chân Tô Bối đạp lên đầu người đàn ông mấy cái, nắm bọc quần áo trên tay: “Thất thần làm gì? Còn không đi mau?"
Loại câu lạc bộ này quản lý rất khắc nghiệt, cháy không có tác dụng quá lâu, chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân.
Văn Lê nghe thấy giọng nữ quen thuộc thì ngẩn người: “Bà... Bà...”
“Câm miệng!”
Tô Bối kéo Văn Lê, dọc đường đi nhân lúc hỗn loạn đẩy ngã mấy người đàn ông vừa rồi ầm ĩ nhất.
Diệp Liệt Thanh vẫn luôn đợi ở bên ngoài, thấy Tô Bối kéo Văn Lê toàn thân chật vật, trên người loang lổ vết máu đi ra, sợ tới mức mí mắt giật giật.
“Cô... Cô bị sao thế?”
Tô Bối lạnh lùng kéo Văn Lê lên xe, lau vết máu trên mặt: “Máu không phải của tôi... Lát nữa nghĩ cách xóa camera bên trong đi.”
Diệp Liệt Thanh không thèm nhìn Văn Lê, thấy cả người Tô Bối đều là máu, nghĩ cũng biết vừa rồi là ai ra tay.
“Biết rồi... Lần sau...”
Thôi... sau này đợi Văn Quốc Đống tỉnh lại, ít nhất ông ta sẽ mất một tầng da.
Càng đừng nói còn có lần sau.
Có lần sau... Nửa cái mạng của ông ta đều mất sạch.
Tô Bối thay quần áo, Văn Lê co rụt ở một bên không rên một tiếng.
Còn chưa lấy lại tinh thần từ trên mặt tàn nhẫn của Tô Bối: “Bối... Bối Nhi.”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Lê, gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi: “Cha anh xảy ra tai nạn, anh biết bao nhiêu?”
Diệp Liệt Thanh ngoái đầu nhìn Văn Lê ra vẻ đáng thương rúc trong góc, trong đôi mắt tràn ngập ghét bỏ.
Văn Lê nhắm mắt: “Người mà em mới đánh, là anh họ cả của anh... Con trai của cậu cả anh..”
Tô Bối thay quần áo ngẩn ra: “Vừa rồi ở trong phòng VIP đều là người Lâm gia sao?”
“Không phải...” Văn Lê lắc đầu, “Còn có nhà thư ký Trương...”
Nói đến đây, Văn Lê im lặng, Diệp Liệt Thanh ngồi ở ghế trước vẻ mặt giật giật.
Tô Bối biết chuyện kế tiếp không phải chuyện cô có thể nói, cho nên không lên tiếng nữa.
Nhưng mà người Lâm gia...
“Diệp Liệt Thanh... Tôi không cần các ông giúp tôi chuyện khác... Mấy người này tôi muốn tự mình ra tay...” Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu...
“Chuyện này... Không được tốt lắm...”
Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh với ánh mắt xấu xa, ông ta không nhịn được nuốt những lời muốn nói vào miệng.
Văn Lê nhìn vết thương trên tay Tô Bối: “Bà xã... Tay em…”
Tô Bối không để ý tới Văn Lê: “Thăng quan phát tài...” Chết cha ruột...
Văn Lê á khẩu không trả lời được, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Tô Bối bảo Diệp Liệt Thanh nhốt Văn Lê ở dưới mí mắt người Văn gia.
Không đợi Diệp Liệt Thanh mở miệng, Tô Bối đã nói: “Lời nói của Văn Lê chỉ có thể tin một nửa...”
Không có người tin lời nói của một dân cờ bạc, huống chi dân cờ bạc... căn bản không có nhân tính. Con người Văn Lê... yếu đuối, ích kỷ, giỏi ngụy trang, chỉ biết hại người ích ta, đâu có tình thân…
Có đôi khi cho dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận Văn Quốc Đống đúng... Vứt bỏ Văn Lê, đối với Văn gia mà nói... là lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng mà... mấy năm qua, quay đầu lại nhìn, rõ ràng giống như ngày hôm qua.
Hiện thực giống như đã qua rất nhiều năm…
Tô Bối quay đầu lại nhìn phương hướng Văn Lê đứng, vẻ mặt không chút thay đổi xoay người lại. Liễu Nhứ nói không sai, có người tồn tại còn không bằng chết đi.
Văn Lê đâm người Lâm gia một nhát ở sòng bạc ngầm, lại mất tích, không nhấc lên bất cứ gợn sóng gì. Kỳ lạ là người Lâm gia không báo cảnh sát, càng không ầm ĩ tới trước mặt Văn gia.
Văn Quốc Đống ở ICU, Tô Bối canh giữ bên ngoài, ai khuyên cũng không có tác dụng.
Trong khoảng thời gian này bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch mấy lần, Tô Bối đều bình tĩnh tiếp nhận. Nhất tộc Văn Thị thăm hỏi, bị Liễu Nhứ đuổi hết đợt này tới đợt khác.
Liễu Nhứ lại tiễn đi một đợt người xong.
Tô Bối nhìn đơn thông báo bệnh tình nguy kịch bác sĩ mới đưa tới, cười mỉa: “Nóng lòng như vậy ư?”
Liễu Nhứ ngồi trên sô pha phòng tiếp khách của bệnh viện, giấu đi mệt mỏi trên mặt:
“Cô đã may mắn hơn tôi, cũng bất hạnh hơn tôi, ít nhất đại ca giải quyết Văn Tuyết cho cô trước... Tai họa đó... Năm đó khi Quốc Cần ra đi, bà ta ước gì ba mẹ con chúng tôi đi chết đi hơn đám người bên ngoài...
Văn Quốc Đống khác với Văn Quốc Cần, người nắm quyền của Văn gia... Tình cảm của nhất tộc Văn thị đối với Văn Quốc Đống rất mâu thuẫn, hi vọng hắn xảy ra chuyện, cũng không hy vọng hắn xảy ra chuyện lớn…
Vừa muốn có người dẫn đầu, vừa không muốn Văn Quốc Đống quản quá nhiều…
Đây là tộc nhân của Văn Thị…
“Sâu mọt vẫn luôn là sâu mọt, cho dù chúng nó xoay người cũng không thể thành rồng.”
Sau khi nói xong, Liễu Nhứ nhìn chằm chằm Tô Bối:
“Tô Bối... Nước Văn gia... Còn sâu hơn cô nhìn thấy hiện giờ nhiều lắm.”
“Con trai út của anh hai Lâm Quyên, cùng với em họ của Văn Lê, hai người lên xe trước mua vé bổ sung sau... Chẳng qua thanh danh truyền ra không lọt tai, chuyện của hai người không làm lớn...”
Tô Bối nghe thấy thế, trừng mắt: “Bên Diệp Liệt Thanh nói thế nào?”
“Nhanh thôi.”
“Tôi biết bà có việc gạt tôi, tôi cũng không muốn quản... Không muốn hỏi... Nước Văn gia sâu hay không sau cũng không liên quan tới tôi.”
Tô Bối nhẹ nhàng gấp thư thông báo bệnh tình nguy kịch lại, đặt cùng với mấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch lúc trước.
“Chẳng qua con trai tôi, không thể không có cha...”
Sau khi nói xong, Tô Bối đứng dậy.
Liễu Nhứ im lặng một lát nói: “Đại ca anh ấy...”
“Không cần nói cho tôi...”
“Cô út... Rốt cuộc là dượng thế nào? Cô đừng khóc... Cha cháu bảo cô sớm chuẩn bị một chút, gia nghiệp nhà dượng lớn chúng cháu sẽ đến giúp anh Văn Lê bảo vệ.”
“Văn gia nhiều người như thế... Nhà ai không có mấy anh chị em? Anh Văn Lê cháu là con một... Nếu anh em bọn cháu không giúp đỡ một chút, anh ấy nhất định có hại...”
Mấy người đàn ông vây quanh Lâm Quyên, năn nỉ ỉ ôi nói đủ lời dễ nghe, không ngừng nói những lời châm ngòi ly gián.
Bảo mẫu Văn gia nghe thấy thế đều không nhịn được nhíu mày, Tô Bối đứng trên lầu, nhìn bảo mẫu, bảo mẫu ôm đứa bé lên lầu.
Lâm Quyên ngồi trên sô pha liên tục lau nước mắt: “Tiểu Lê... Có các anh em như bọn cháu... Là phúc của thằng bé...”
“Đúng rồi... Cô út, anh Văn Lê bảo cháu tới lấy chút đồ giúp anh ấy, phòng ngủ của anh ấy ở chỗ nào?”
Tô Bối nghe thấy thế nhìn qua, thiếu niên này không lớn tuổi, đúng là người ngồi bên Văn Lê tối đó, hỏi Văn Lê là có phải Văn Quốc Đống thực sự đã chết hay không.
Lâm Quyên không nghĩ nhiều đáp lời anh ta: “Ở trên lầu, cô bảo bảo mẫu”
Nói được một nửa, không thấy bảo mẫu bên cạnh, xua tay với anh ta: “Thôi, tự cháu đi lên tìm đi...”
“Vâng...”
Thiếu niên nhanh chóng đứng dậy, chạy vội lên trên lầu.
Tô Bối lùi sang một bên, trơ mắt nhìn thiếu niên lấy chìa khóa trong túi, lập tức mở cửa phòng làm việc.
Thiếu niên tiến vào phòng làm việc trước, nhìn ngó khắp nơi một lát, vào phòng.
Tô Bối đứng ở cửa, từ trên máy tính thấy được thiếu niên lục tung phòng làm việc, mở két sắt mấy lần đều không mở ra.
Trong cơn tức giận, thiếu niên lấy một thứ trên người ra, trực tiếp nhét vào ngăn kéo phòng làm việc của Văn Quốc Đống.
Nhìn đến đây, Tô Bối gọi điện cho Diệp Liệt Thanh.
Vẫn luôn đợi đến khi thiếu niên mở cửa rời khỏi phòng làm việc, lén lút tiến vào mấy phòng khác.
Mãi đến phòng cuối cùng, khi thiếu niên đi ra, bị Tô Bối chắn ở cửa.
Khi anh ta còn đang sửng sốt, Tô Bối lập tức nắm lấy thiếu niên kéo ra khỏi phòng, không màng anh ta giãy dụa ném từ cầu thang xuống.
“A... Cô... Út...”
Thiếu niên ngã từ trên cầu thang xuống gây ra động tĩnh quá lớn, trực tiếp khiến người dưới lầu chú ý.
“Tô Bối... Cô... Cô, cô muốn làm gì?”
Tô Bối lục soát người thiếu niên tìm ra được chìa khóa phòng làm việc, ném bên cạnh thiếu niên, dùng chân giẫm lên lưng anh ta, dặn dò bảo mẫu phía sau:
“Thím Trương, báo cảnh sát...
Vốn đang lo người Lâm gia không tới cửa, bây giờ đã tới.
Mấy thiếu niên bên cạnh Lâm Quyên sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tô Bối, cùng với thiếu niên dưới chân cô: “Cô... Người phụ nữ này là ai?”
“Tô Bối! Báo cảnh sát cái gì? Nó là cháu trai tôi... Cô mau buông thằng bé ra!”
Tô Bối lạnh lùng nhìn Lâm Quyên: “Cháu trai của bà? Cháu trai ngoan của bà có chìa khóa phòng làm việc của ông xã bà, bà cho à?”
“Tôi...” Lâm Quyên trừng mắt: “Cô... Cô nói linh tinh.. “Ngu ngốc!”
Chẳng trách Lâm gia sẽ rơi vào cảnh bán tổ trạch, già trẻ lớn bé đều ngu ngốc, Lâm gia có thể đi lên mới gặp quỷ...
Mấy anh em Lâm gia liếc mắt ra hiệu với nhau, trong mắt có tàn nhẫn: “Cô út... Cô ta...”
Còn chưa nói xong, Diệp Liệt Thanh đã dẫn người tiến vào.
Rất rõ ràng... Những người này đã sớm đợi ở bên ngoài.
“Dẫn đi...”
Lâm Quyên nhìn thấy cảnh sát, hơi hoảng sợ: “Không... Là hiểu lầm... Chắc chắn có hiểu lầm...”
Diệp Liệt Thanh không thèm liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái, trực tiếp còng hết đám anh em khác của Lâm gia.
“Cô út... Cô út... Chúng cháu... Là anh Văn Lê sai bọn cháu làm như vậy...”
“Là Văn Lê.”
“Không liên quan tới bọn cháu.”
“Dẫn hết đi!”
Lâm Quyên vừa nghe thấy Văn Lê, sắc mặt thay đổi: “Tô Bối... Bọn họ... Bọn họ làm gì.”
“Tàng trữ ma túy trong phòng làm việc, phòng ngủ của bà... Mấy phòng dành cho khách...”
Nghe thấy thế, gương mặt Lâm Quyên trắng bệch, cơ thể trực tiếp xụi lơ.
Văn Quốc Đống xảy ra chuyện ở bệnh viện, không rõ sống chết…
Đám cháu trai của Lâm gia lấy cờ hiệu Văn Lê, tàng trữ ma túy ở Văn gia.
Tô Bối liếc nhìn Diệp Liệt Thanh, ông ta gật đầu: “Lão nhị Lâm gia, buôn lậu ma túy... Nghe thấy thế, đôi mắt Lâm Quyên trợn tròn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.