Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 157
Lâm Quyên đột nhiên gây khó dễ, Văn Ngọc sợ tới mức khóc to, Văn Uyển vội ôm đứa bé lùi sang bên cạnh. Tô Bối nghe thấy tiếng đứa bé khóc, hoàn toàn mất đi nhẫn nại đối với Lâm Quyên.
Khi Lâm Quyên lao tới, nắm lấy tay Lâm Quyên, bóp chặt cổ bà ta ấn lên tường. Tiếng khóc của Văn Ngọc, lời bác sĩ nói, không có thứ gì không kích thích Tô Bối.
Lúc này Tô Bối nhìn gương mặt Lâm Quyên, chỉ muốn bà ta hoàn toàn biến mất.
Không có bà ta, không có Văn Lê, không có Lâm gia, không có Văn gia...
Có lẽ Văn Quốc Đống sẽ không xảy ra chuyện... Sẽ không nằm trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết.
“Thiên đường có lối bà không đi, cứ muốn tìm chỗ chết như vậy ư?”
Lần này Tô Bối thực sự nổi giận, động tác dùng toàn bộ sức lực.
Lâm Quyên còn muốn giãy dụa, kết quả chỉ nhúc nhích mấy cái, gương mặt già đỏ lên.
“Ặc... Cô... Khụ... Cô...”
Người xung quanh thấy gương mặt Lâm Quyên đều thay đổi, lúc này mới vội vàng tiến lên kéo Tô Bối.
Bố Tô lao tới bên cạnh Tô Bối kéo tay cô: “Bối... Bối Nhi... Đừng như vậy...
Hãy nghĩ tới đứa bé...” Mấy chị em dâu Văn gia cũng tiến tới khuyên:
“Tiểu... Tiểu Bối... Đừng như vậy... Đừng như vậy... Tiểu Ngọc còn đang ở đây…’’
“Đúng vậy, hãy nghĩ tới đứa bé... Đây là ‘bà nội” của đứa bé mà...”
Lực tay của Tô Bối thả lỏng một chút, nhân lúc mọi người không kịp phản ứng đập đầu Lâm Quyên va vào tường một cái, dán sát bên tai bà ta lạnh lùng nói:
“Hiện giờ tôi đang trong thời kỳ cho con bú, thực sự ép tôi nóng lên sẽ đập chết bà đấy... Tôi có rất nhiều biện pháp thoát thân... Không tin bà thử xem!”
“Cô... Cô...”
Đầu Lâm Quyên bị Tô Bối ấn chặt lên tường, trên trán bị đập rách máu theo gương mặt nhỏ xuống, nghe xong những lời Tô Bối nói, toàn thân lạnh lẽo đến mức run rẩy.
“Bối Nhi...”
Bố Tô thấy gương mặt Tô Bối âm trầm, ôn hòa gọt một tiếng.
Lúc này Tô Bối mới hoàn toàn buông tay kiềm chế Lâm Quyên ra: “Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa."
Cơ thể Lâm Quyên theo tường chậm rãi trượt xuống đất, không biết là nước mắt hay máu trên trán làm tầm mắt mơ hồ.
Mấy anh em Văn gia không quản chuyện đám phụ nữ, sau khi bác sĩ đi ra, ngoại trừ lão tam Văn gia ở lại canh giữ, hai người khác đều bị điện thoại gọi đi.
Ba chị em dâu tuy không đành lòng với kết cục hiện giờ của Lâm Quyên, nhưng nghĩ tới tình thế hiện giờ, để Lâm Quyên ở lại bệnh viện ầm ĩ cũng vô dụng.
Dưới tình hình hiện giờ, đương nhiên bọn họ sẽ nghiêng về phía Tô Bối bình tĩnh quả quyết...
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn ba người có tính toán khác, đột nhiên mở miệng nói:
“Lâm Quyên... Lúc này cô thực sự đúng là không bằng chết đi thì hơn...”
Rõ ràng gả vào Văn gia trước Tô Bối hơn hai mươi năm, lại rơi vào nông nỗi hiện giờ.
Suốt hai mươi năm, ở Văn gia đều không có chỗ đứng, thậm chí lúc này không có người nói chuyện thay mình.
Người đàn ông của mình xảy ra chuyện không liên lạc với con trai trước tiên, trái lại muốn “họa thủy dẫn đông” chỉ trích đâm chọc.. là “sao tang môn” “sao chổi”, không nghĩ tới những lời này không chỉ trù Văn Quốc Đống chết đi, càng là dùng một nhát dao đâm lên ngực anh em Văn gia.
Cho rằng mình đẩy Tô Bối “đầu sỏ gây tội” ra, không ai sẽ để ý tới “Văn Lê” vắng mặt…
Đúng là ngây thơ còn ngu ngốc.
Không... Có lẽ Lâm Quyên không phải ngu ngốc, chỉ là cùng đường được ăn cả ngã về không mà thôi.
Không ngờ tới Tô Bối sẽ phản kích, Tô Bối không chỉ phản kích khiến bà ta không có chút sức chống cự, còn khiến bà ta mất hết mặt mũi trước mặt Văn gia…
Lời nói của Liễu Nhứ, khiến đôi mắt Lâm Quyên dần tối sầm lại.
Trước đây bà ta chèn ép Tô Bối, chỉ vì vấn đề mặt mũi...
Mà hôm nay, Tô Bối ra tay phản kích, liên quan tới vấn đề địa vị.
Điểm này không chỉ là suy nghĩ của Lâm Quyên, cũng là tâm lý của nữ quyến Văn gia ở đây.
Sau khi Văn Quốc Đống ra khỏi phòng phẫu thuật, mấy anh em Văn gia khua chiêng gõ mõ sắp xếp chuyển viện.
Phương tiện chữa bệnh ở huyện thành nhỏ có hạn, nếu không phải tình hình quá khẩn cấp đã không đưa tới đây. Dọc theo đường đi Tô Bối bình tĩnh đi theo Văn lão tam bận trước bận sau, bình tĩnh giống như người đàn ông đầy máu kia không phải người đàn ông đêm trước còn âu yếm cô trên giường.
Mãi cho đến khi Văn Quốc Đống được đưa vào ICU của bệnh viện thành phố Lâm, Tô Bối mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Ở địa bàn của người khác, cô không tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Ở bệnh viện đợi một ngày một đêm, chỉ đợi được bác sĩ nói một câu “sau khi phẫu thuật xong cần kịp thời quan sát, không thể thăm hỏi”.
Trên đầu Lâm Quyên đã được băng bó xong, im lặng ngồi một bên, trong lòng ôm Văn Ngọc, vẫn luôn không nhúc nhích y như điêu khắc.
Văn Uyển một ngày một đêm không chợp mắt, nhìn thấy cảnh này ngáp một cái: “Sớm làm như vậy không phải là được sao? Sao cứ thích làm..”
Vẻ mặt Tô Bối không chút biểu cảm nhìn Lâm Quyên, nhìn bảo mẫu vội vàng chạy tới nói:
“Thím Trương, đưa Tiểu Ngọc về nhà trước, cháu còn chút việc...”
Cô không cảm thấy Lâm Quyên sẽ hại Văn Ngọc, tính tình Lâm Quyên bướng bỉnh, chuyện tối hôm qua đả kích bà ta, nhưng cũng khiến bà ta ý thức được Văn Lê đã bị phế đi…
Chỗ dựa duy nhất của bà ta ở Văn gia, chỉ có “cháu nội” Văn Ngọc này.
Bệnh viện ở lại nhiều người như vậy cũng vô dụng, Tô Bối cũng đưa bố Tô trở về.
Diệp Liệt Thanh là sau khi nữ quyến của Văn gia đều rời đi, mới chạy tới.
Văn lão tam thấy Tô Bối vẫn luôn không chợp mắt, đang định mở miệng.
Thì nghe Tô Bối bất ngờ hỏi: “Hiện giờ Văn Lê ở đâu...”
Văn lão tam nhíu mày, nhìn Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh xoa mặt đầy râu, trầm giọng nói: “Nó sao? Mấy tháng nay vẫn luôn ở sòng bạc ngầm...” “Dẫn tôi đi gặp anh ta.”
Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh nhìn Văn lão tam, Văn lão tam gật đầu.
Chuyện xảy ra đêm qua, đủ nhìn ra được người phụ nữ trước mặt này không vô hại như gương mặt cô.
Thân phận của Diệp Liệt Thanh không tiện ra vào sòng bạc ngầm, nên tìm người dẫn Tô Bối tiến vào trong.
Trước khi đi vào, Diệp Liệt Thanh chần chừ một lát:
“Văn Lê nó... Từ lúc cô mang thai đến khi sinh cũng chưa từng rời khỏi chiếu bạc...”
Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối giật giật.
Cô biết Diệp Liệt Thanh muốn nói gì, Văn Lê không cứu được... Cũng không đáng cứu…
“Nó có hôm nay... Không chỉ vì mình Lâm Quyên...”
Lâm Quyên có trách nhiệm, Văn Quốc Đống cũng có, thậm chí cả Văn gia... Lâm gia... Đều có trách nhiệm.
Nhưng chuyện này... Không liên quan tới cô.
Sòng bạc ngầm, không phải thực sự ở dưới mặt đất.
Trong mỗi thành phố đều có nơi tráng lệ huy hoàng, xa hoa rực rỡ như vậy, còn có nữ hầu xinh đẹp mê người.
Loại nơi frong hoa lệ dính chút bẩn thỉu này có thể chiếm cứ ở góc cạnh thành phố lâu dài, sau lưng liên quan tới ích lợi, mạng lưới quan hệ rộng đến mức người bình thường căn bản không tưởng tượng được…
Cho nên Văn Quốc Đống mới thả Văn Lê ra ngoài, thành mồi câu thâm nhập biển rộng, nhìn xem có bao nhiêu người có thể cắn câu.
Nhưng mà bây giờ…
Đã cách gần một năm, Tô Bối gặp lại Văn Lê.
Người đàn ông vốn tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, hoàn toàn trở thành xì ke.
Trong phòng VIP tối tăm, tiếng ồn ào của cả trai lẫn gái không dứt bên tai.
Tô Bối giả thành nhân viên phục vụ ẩn nấp trong góc, lạnh lùng nhìn Văn Lê ôm người phụ nữ ăn mặc hở hang thân thiết không kiêng nể gì.
“Nào nào nào... Mấy anh em! Chúng ta cùng nhau tới chúc mừng Văn thiếu gia!”
Giọng nam tục tằng xuyên qua microphone sắc bén truyền tới, ánh mắt Tô Bối nhìn về phía Văn Lê lạnh đi mấy độ. “Chuyện, chuyện vui gì?”
Văn Lê vùi đầu trước ngực người phụ nữ, say khướt nói.
“Đàn ông còn có hỉ sự gì... nấc…’’
Người nọ còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh Văn Lê lập tức nói tiếp: “Tôi biết, tôi biết, thăng quan phát tài chết bà xã!”
“Không không không... Văn đại thiếu gia của chúng ta khác! Ha ha ha... Văn đại thiếu gia là thăng quan phát tài chết cha ruột! Ha ha ha ha...”
“Chúng ta mau chúc mừng Văn thiếu gia! Từ hôm nay trở đi Văn thiếu gia chính là chủ nhân chân chính của Văn gia!”
“Oa! Anh họ! Thật hay giả thế? Dượng đã chết sao? Chuyện khi nào thế?”
Tô Bối nghe thấy những lời này, tay cô nắm chặt lại.
“Thăng quan phát tài chết cha ruột...” “anh họ” “dượng”.
Nhà họ Lâm…
Trong phòng VIP lập tức náo nhiệt hơn, đủ loại âm thanh ồn ào, xem náo nhiệt không dứt bên tai.
Người phụ nữ ăn mặc hở hang trên người Văn Lê kéo áo lộ ngực ngồi lên đùi Văn Lê, không ngừng thở gấp nói:
“Ừm... Văn thiếu gia... Người ta rất muốn... Cho người ta được không.”
Nghe thấy thế, Văn Lê vẫn luôn vùi đầu vào giữa ngực người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, thuận thế đẩy cô ta ngã xuống ghế sô pha bọc da sang quý, tiện tay cầm một chai rượu trên bàn.
“Bốp” một tiếng, chai rượu rơi vỡ trên đất.
Bầu không khí náo nhiệt của phòng VIP lập tức đông cứng lại.
Văn Lê cầm lấy chai rượu vỡ nát nhào tới trước mặt người đàn ông mở miệng, nhân lúc không ai kịp phản ứng cầm chai rượu vỡ đâm thẳng vào bụng người đàn ông mập mạp:
“Thăng quan phát tài chết cha ruột? Sao cha mày không chết đi? Hử?”
Sau khi nói xong, chai rượu vỡ trên tay ấn lên bụng người đàn ông.
“A... Văn Lê... Đồ chó này.”
Tiếng thét thê lương của người đàn ông mập mạp vang vọng cả phòng VIP.
Cả trai lẫn gái trong phòng VIP thấy vẻ mặt Văn Lê tàn nhân, ngây ngốc không dám tiến lên kéo Văn Lê ra.
Người đàn ông vừa ầm ĩ nhất thấy Văn Lê không đúng, cầm di ra định gọi điện thoại.
Lại “bốp” một tiếng, trong góc bay ra một chai rượu đập mạnh đầu, trực tiếp đập anh ta ngốc.
“Con mẹ nó! Ai! Là ai?”
Giọng nói của người đàn ông hùng hùng hổ hổ, kèm theo tiếng chai rượu vỡ hết lần này tới lần khác. Tiếng thét chói tai trong phòng VIP liên tục vang lên, Tô Bối nhân lúc loạn ấn chuông báo cháy.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ chuông cảnh báo của câu lạc bộ vang lên.
Khi Lâm Quyên lao tới, nắm lấy tay Lâm Quyên, bóp chặt cổ bà ta ấn lên tường. Tiếng khóc của Văn Ngọc, lời bác sĩ nói, không có thứ gì không kích thích Tô Bối.
Lúc này Tô Bối nhìn gương mặt Lâm Quyên, chỉ muốn bà ta hoàn toàn biến mất.
Không có bà ta, không có Văn Lê, không có Lâm gia, không có Văn gia...
Có lẽ Văn Quốc Đống sẽ không xảy ra chuyện... Sẽ không nằm trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết.
“Thiên đường có lối bà không đi, cứ muốn tìm chỗ chết như vậy ư?”
Lần này Tô Bối thực sự nổi giận, động tác dùng toàn bộ sức lực.
Lâm Quyên còn muốn giãy dụa, kết quả chỉ nhúc nhích mấy cái, gương mặt già đỏ lên.
“Ặc... Cô... Khụ... Cô...”
Người xung quanh thấy gương mặt Lâm Quyên đều thay đổi, lúc này mới vội vàng tiến lên kéo Tô Bối.
Bố Tô lao tới bên cạnh Tô Bối kéo tay cô: “Bối... Bối Nhi... Đừng như vậy...
Hãy nghĩ tới đứa bé...” Mấy chị em dâu Văn gia cũng tiến tới khuyên:
“Tiểu... Tiểu Bối... Đừng như vậy... Đừng như vậy... Tiểu Ngọc còn đang ở đây…’’
“Đúng vậy, hãy nghĩ tới đứa bé... Đây là ‘bà nội” của đứa bé mà...”
Lực tay của Tô Bối thả lỏng một chút, nhân lúc mọi người không kịp phản ứng đập đầu Lâm Quyên va vào tường một cái, dán sát bên tai bà ta lạnh lùng nói:
“Hiện giờ tôi đang trong thời kỳ cho con bú, thực sự ép tôi nóng lên sẽ đập chết bà đấy... Tôi có rất nhiều biện pháp thoát thân... Không tin bà thử xem!”
“Cô... Cô...”
Đầu Lâm Quyên bị Tô Bối ấn chặt lên tường, trên trán bị đập rách máu theo gương mặt nhỏ xuống, nghe xong những lời Tô Bối nói, toàn thân lạnh lẽo đến mức run rẩy.
“Bối Nhi...”
Bố Tô thấy gương mặt Tô Bối âm trầm, ôn hòa gọt một tiếng.
Lúc này Tô Bối mới hoàn toàn buông tay kiềm chế Lâm Quyên ra: “Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy bà nữa."
Cơ thể Lâm Quyên theo tường chậm rãi trượt xuống đất, không biết là nước mắt hay máu trên trán làm tầm mắt mơ hồ.
Mấy anh em Văn gia không quản chuyện đám phụ nữ, sau khi bác sĩ đi ra, ngoại trừ lão tam Văn gia ở lại canh giữ, hai người khác đều bị điện thoại gọi đi.
Ba chị em dâu tuy không đành lòng với kết cục hiện giờ của Lâm Quyên, nhưng nghĩ tới tình thế hiện giờ, để Lâm Quyên ở lại bệnh viện ầm ĩ cũng vô dụng.
Dưới tình hình hiện giờ, đương nhiên bọn họ sẽ nghiêng về phía Tô Bối bình tĩnh quả quyết...
Liễu Nhứ liếc mắt nhìn ba người có tính toán khác, đột nhiên mở miệng nói:
“Lâm Quyên... Lúc này cô thực sự đúng là không bằng chết đi thì hơn...”
Rõ ràng gả vào Văn gia trước Tô Bối hơn hai mươi năm, lại rơi vào nông nỗi hiện giờ.
Suốt hai mươi năm, ở Văn gia đều không có chỗ đứng, thậm chí lúc này không có người nói chuyện thay mình.
Người đàn ông của mình xảy ra chuyện không liên lạc với con trai trước tiên, trái lại muốn “họa thủy dẫn đông” chỉ trích đâm chọc.. là “sao tang môn” “sao chổi”, không nghĩ tới những lời này không chỉ trù Văn Quốc Đống chết đi, càng là dùng một nhát dao đâm lên ngực anh em Văn gia.
Cho rằng mình đẩy Tô Bối “đầu sỏ gây tội” ra, không ai sẽ để ý tới “Văn Lê” vắng mặt…
Đúng là ngây thơ còn ngu ngốc.
Không... Có lẽ Lâm Quyên không phải ngu ngốc, chỉ là cùng đường được ăn cả ngã về không mà thôi.
Không ngờ tới Tô Bối sẽ phản kích, Tô Bối không chỉ phản kích khiến bà ta không có chút sức chống cự, còn khiến bà ta mất hết mặt mũi trước mặt Văn gia…
Lời nói của Liễu Nhứ, khiến đôi mắt Lâm Quyên dần tối sầm lại.
Trước đây bà ta chèn ép Tô Bối, chỉ vì vấn đề mặt mũi...
Mà hôm nay, Tô Bối ra tay phản kích, liên quan tới vấn đề địa vị.
Điểm này không chỉ là suy nghĩ của Lâm Quyên, cũng là tâm lý của nữ quyến Văn gia ở đây.
Sau khi Văn Quốc Đống ra khỏi phòng phẫu thuật, mấy anh em Văn gia khua chiêng gõ mõ sắp xếp chuyển viện.
Phương tiện chữa bệnh ở huyện thành nhỏ có hạn, nếu không phải tình hình quá khẩn cấp đã không đưa tới đây. Dọc theo đường đi Tô Bối bình tĩnh đi theo Văn lão tam bận trước bận sau, bình tĩnh giống như người đàn ông đầy máu kia không phải người đàn ông đêm trước còn âu yếm cô trên giường.
Mãi cho đến khi Văn Quốc Đống được đưa vào ICU của bệnh viện thành phố Lâm, Tô Bối mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Ở địa bàn của người khác, cô không tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Ở bệnh viện đợi một ngày một đêm, chỉ đợi được bác sĩ nói một câu “sau khi phẫu thuật xong cần kịp thời quan sát, không thể thăm hỏi”.
Trên đầu Lâm Quyên đã được băng bó xong, im lặng ngồi một bên, trong lòng ôm Văn Ngọc, vẫn luôn không nhúc nhích y như điêu khắc.
Văn Uyển một ngày một đêm không chợp mắt, nhìn thấy cảnh này ngáp một cái: “Sớm làm như vậy không phải là được sao? Sao cứ thích làm..”
Vẻ mặt Tô Bối không chút biểu cảm nhìn Lâm Quyên, nhìn bảo mẫu vội vàng chạy tới nói:
“Thím Trương, đưa Tiểu Ngọc về nhà trước, cháu còn chút việc...”
Cô không cảm thấy Lâm Quyên sẽ hại Văn Ngọc, tính tình Lâm Quyên bướng bỉnh, chuyện tối hôm qua đả kích bà ta, nhưng cũng khiến bà ta ý thức được Văn Lê đã bị phế đi…
Chỗ dựa duy nhất của bà ta ở Văn gia, chỉ có “cháu nội” Văn Ngọc này.
Bệnh viện ở lại nhiều người như vậy cũng vô dụng, Tô Bối cũng đưa bố Tô trở về.
Diệp Liệt Thanh là sau khi nữ quyến của Văn gia đều rời đi, mới chạy tới.
Văn lão tam thấy Tô Bối vẫn luôn không chợp mắt, đang định mở miệng.
Thì nghe Tô Bối bất ngờ hỏi: “Hiện giờ Văn Lê ở đâu...”
Văn lão tam nhíu mày, nhìn Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh xoa mặt đầy râu, trầm giọng nói: “Nó sao? Mấy tháng nay vẫn luôn ở sòng bạc ngầm...” “Dẫn tôi đi gặp anh ta.”
Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh nhìn Văn lão tam, Văn lão tam gật đầu.
Chuyện xảy ra đêm qua, đủ nhìn ra được người phụ nữ trước mặt này không vô hại như gương mặt cô.
Thân phận của Diệp Liệt Thanh không tiện ra vào sòng bạc ngầm, nên tìm người dẫn Tô Bối tiến vào trong.
Trước khi đi vào, Diệp Liệt Thanh chần chừ một lát:
“Văn Lê nó... Từ lúc cô mang thai đến khi sinh cũng chưa từng rời khỏi chiếu bạc...”
Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối giật giật.
Cô biết Diệp Liệt Thanh muốn nói gì, Văn Lê không cứu được... Cũng không đáng cứu…
“Nó có hôm nay... Không chỉ vì mình Lâm Quyên...”
Lâm Quyên có trách nhiệm, Văn Quốc Đống cũng có, thậm chí cả Văn gia... Lâm gia... Đều có trách nhiệm.
Nhưng chuyện này... Không liên quan tới cô.
Sòng bạc ngầm, không phải thực sự ở dưới mặt đất.
Trong mỗi thành phố đều có nơi tráng lệ huy hoàng, xa hoa rực rỡ như vậy, còn có nữ hầu xinh đẹp mê người.
Loại nơi frong hoa lệ dính chút bẩn thỉu này có thể chiếm cứ ở góc cạnh thành phố lâu dài, sau lưng liên quan tới ích lợi, mạng lưới quan hệ rộng đến mức người bình thường căn bản không tưởng tượng được…
Cho nên Văn Quốc Đống mới thả Văn Lê ra ngoài, thành mồi câu thâm nhập biển rộng, nhìn xem có bao nhiêu người có thể cắn câu.
Nhưng mà bây giờ…
Đã cách gần một năm, Tô Bối gặp lại Văn Lê.
Người đàn ông vốn tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, hoàn toàn trở thành xì ke.
Trong phòng VIP tối tăm, tiếng ồn ào của cả trai lẫn gái không dứt bên tai.
Tô Bối giả thành nhân viên phục vụ ẩn nấp trong góc, lạnh lùng nhìn Văn Lê ôm người phụ nữ ăn mặc hở hang thân thiết không kiêng nể gì.
“Nào nào nào... Mấy anh em! Chúng ta cùng nhau tới chúc mừng Văn thiếu gia!”
Giọng nam tục tằng xuyên qua microphone sắc bén truyền tới, ánh mắt Tô Bối nhìn về phía Văn Lê lạnh đi mấy độ. “Chuyện, chuyện vui gì?”
Văn Lê vùi đầu trước ngực người phụ nữ, say khướt nói.
“Đàn ông còn có hỉ sự gì... nấc…’’
Người nọ còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh Văn Lê lập tức nói tiếp: “Tôi biết, tôi biết, thăng quan phát tài chết bà xã!”
“Không không không... Văn đại thiếu gia của chúng ta khác! Ha ha ha... Văn đại thiếu gia là thăng quan phát tài chết cha ruột! Ha ha ha ha...”
“Chúng ta mau chúc mừng Văn thiếu gia! Từ hôm nay trở đi Văn thiếu gia chính là chủ nhân chân chính của Văn gia!”
“Oa! Anh họ! Thật hay giả thế? Dượng đã chết sao? Chuyện khi nào thế?”
Tô Bối nghe thấy những lời này, tay cô nắm chặt lại.
“Thăng quan phát tài chết cha ruột...” “anh họ” “dượng”.
Nhà họ Lâm…
Trong phòng VIP lập tức náo nhiệt hơn, đủ loại âm thanh ồn ào, xem náo nhiệt không dứt bên tai.
Người phụ nữ ăn mặc hở hang trên người Văn Lê kéo áo lộ ngực ngồi lên đùi Văn Lê, không ngừng thở gấp nói:
“Ừm... Văn thiếu gia... Người ta rất muốn... Cho người ta được không.”
Nghe thấy thế, Văn Lê vẫn luôn vùi đầu vào giữa ngực người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, thuận thế đẩy cô ta ngã xuống ghế sô pha bọc da sang quý, tiện tay cầm một chai rượu trên bàn.
“Bốp” một tiếng, chai rượu rơi vỡ trên đất.
Bầu không khí náo nhiệt của phòng VIP lập tức đông cứng lại.
Văn Lê cầm lấy chai rượu vỡ nát nhào tới trước mặt người đàn ông mở miệng, nhân lúc không ai kịp phản ứng cầm chai rượu vỡ đâm thẳng vào bụng người đàn ông mập mạp:
“Thăng quan phát tài chết cha ruột? Sao cha mày không chết đi? Hử?”
Sau khi nói xong, chai rượu vỡ trên tay ấn lên bụng người đàn ông.
“A... Văn Lê... Đồ chó này.”
Tiếng thét thê lương của người đàn ông mập mạp vang vọng cả phòng VIP.
Cả trai lẫn gái trong phòng VIP thấy vẻ mặt Văn Lê tàn nhân, ngây ngốc không dám tiến lên kéo Văn Lê ra.
Người đàn ông vừa ầm ĩ nhất thấy Văn Lê không đúng, cầm di ra định gọi điện thoại.
Lại “bốp” một tiếng, trong góc bay ra một chai rượu đập mạnh đầu, trực tiếp đập anh ta ngốc.
“Con mẹ nó! Ai! Là ai?”
Giọng nói của người đàn ông hùng hùng hổ hổ, kèm theo tiếng chai rượu vỡ hết lần này tới lần khác. Tiếng thét chói tai trong phòng VIP liên tục vang lên, Tô Bối nhân lúc loạn ấn chuông báo cháy.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ chuông cảnh báo của câu lạc bộ vang lên.