Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 129
Tô Bối “lòng mang ý xấu”, còn ông là “người nguyện bị mắc câu”.
Tiểu Văn Ngọc vừa sinh ra, buổi tối đầu tiên, ngoại trừ ngủ vẫn là ngủ, ban đêm thỉnh thoảng hừ hai tiếng.
Văn Quốc Đống sẽ tiến lên đút sữa trước, đúng giờ thay tã ướt.
Tô Bối mơ mơ màng màng nhìn Văn Quốc Đống bận rộn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Sao anh không để đám dì Trương ở đây chăm sóc?”
Văn Quốc Đống thay tã ướt xong, xoa chân nhỏ của Văn Ngọc:
"Tối nay là tối đầu tiên Văn Ngọc ra đời, anh không muốn người ngoài tới đây quấy rầy đoàn viên của người một nhà chúng ta.”
Mãi đến khi ông thấy đứa bé ở cửa phòng sinh, ông mới biết được cái gì gọi là tâm trạng của “người mới làm ba".
Cả một đêm, Tô Bối gần như không mở mắt, Văn Ngọc khóc náo loạn, đều do một tay Văn Quốc Đống dỗ và đút sữa.
Tô Bối nửa tỉnh nửa mơ, còn đang suy nghĩ có phải cô là mẹ kế hay không.
Sáng sớm hôm sau.
Văn Quốc Đống đút sữa cho đứa bé, đợi Tô Bối ăn sáng xong, mới vội vàng tắm rửa một cái. Gương mặt đầy râu, đôi mắt đỏ bừng, vành mắt đen xì vì có kính che nếu không không ra được cửa.
Tô Bối ngây ngốc chớp mắt, gọi:
“Anh đi đâu thế?”
Văn Quốc Đống dừng bước, lúc này mới quay người lại hôn tạm biệt Tô Bối.
“Đi làm. Em sinh con chỉ có chồng em mới có ngày phép để sử dụng, ba chồng em không dùng được.”
Sau khi nói xong, đôi tay của Văn Quốc Đống xoa bầu ngực đầy đặn của Tô Bối:
“Vốn dĩ anh đã sắp xếp xong mọi việc, kết quả em không nói một tiếng đột nhiên ‘sinh non’! Khiến tất cả công tác kế hoạch và sắp xếp của anh loạn cả lên! Người khác được nghỉ chăm vợ sinh con, còn anh tranh thủ buổi tối không tăng ca.”
Vì muốn chăm sóc Tô Bối sinh con, ông cố ý tập trung công việc để có thể ở bên Tô Bối khi sinh, rảnh rỗi một hai ngày.
Nhưng ai có thể ngờ, Tô Bối “sinh non” đã quấy rầy tất cả kế hoạch của ông.
Tô Bối lập tức đỏ mắt, giận dỗi quay người:
“Anh đi đi... Đi xong đừng trở về nữa.”
“Ngoan... Ban ngày có đám thím Trương ở đây, buổi tối anh tan làm sẽ tới... Trong khoảng thời gian này người Văn gia sẽ không tới quấy rầy em.”
Văn Quốc Đống lau nước mắt ở khóe mắt Tô Bối:
“Rất nhanh sẽ trở về, cùng con trai ngoan ngoãn đợi anh.”
Tô Bối giận dỗi không để ý tới Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhẹ giọng dỗ một lát, Tô Bối đều không để ý tới.
Đành phải vội vội vàng vàng rời đi.
Bởi vì là “sinh non”, trong khoảng thời gian Tô Bối nằm viện cũng có người bên Văn gia thăm hỏi.
Bệnh viện phụ sản tư nhân, sinh sản và ở cũ đều ở cùng một nơi.
Liên tục hơn nửa tháng, Văn Quốc Đống đều chạy một đường hai điểm sáng cục tư pháp buổi tối bệnh viện.
Cả người gầy đi một vòng thì không nói, cũng tiều tụy không ít.
Cho dù như vậy, Tô Bối vẫn dựa vào việc mình mới sinh con xong nên không để Văn Quốc Đống có cơ hội làm việc khi ở bên cạnh cô.
“Ba... Con khát...”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế đi rót nước rồi bưng tới trước mặt Tô Bối.
Mấy ngày nay Tô Bối lại sửa miệng:
“Ba... Con muốn ăn thịt kho tàu ba làm...”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Quốc Đống không chút thay đổi nhìn Tô Bối:
“Bây giờ con không thể ăn thứ có quá nhiều dầu mỡ...”
“Nhưng con muốn ăn… Ba không thương con...”
“Văn Quốc Đống! Tên phụ bạc...”
“...”
Văn Quốc Đống xoa giữa mày: “Ở cữ xong trở về làm cho em.”
“Con không muốn, con muốn ăn bây giờ...”
Thím Trương làm bảo mẫu vẫn luôn chiếu cố Tô Bối thấy thế, ôm đứa bé cho Văn Quốc Đống.
“Tiểu Ngọc muốn ngủ, Văn tiên sinh ôm đứa bé ngủ đi.”
Văn Quốc Đống mới nhận đứa bé, Tô Bối lập tức trừng mắt với ông một cái.
“Tiểu Ngọc ngủ vậy anh đi đây...”
Văn Quốc Đống đi rồi, thím Trương mở miệng khuyên nhủ:
“Tiểu Bối à... Hơn nửa tháng nay cục trưởng Văn không nghỉ ngơi hẳn hoi, ban ngày làm việc buổi tối còn phải tới bệnh viện chiếu cố đứa bé ở bên cô... Trước khi cô sinh ngài ấy còn cố ý đọc sách chăm sóc trẻ sơ sinh như thế nào...”
Nói đến đây, đột nhiên giọng thím Trương hạ thấp:
“Hơn nữa... Hơn nửa tháng này cục trưởng Văn không về nhà, mẹ chồng cô đã nổi giận mấy lần... Hai ngày trước tôi còn nghe bà ta gọi điện thoại với người khác, nói cái gì... Muốn đối phương điều tra người phụ nữ của cục trưởng Văn nuôi bên ngoài là ai…”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống đọc sách chăm sóc trẻ sơ sinh, khóe môi không tự giác nhếch lên.
“Lâm Quyên tìm người điều tra người phụ nữ Văn Quốc Đống nuôi bên ngoài là ai sao?”
"Vâng...”
Tô Bối cúi đầu không biết suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói:
“Bà ta không hỏi chuyện đứa bé sao?”
“Haizz...” Thím Trương thở dài: “Với tính tình đó của bà ta còn có thể nói gì ở nhà?”
Lâm Quyên ở nhà thường xuyên nói “sao chổi” khiến người ta đau cả đầu.
Con trai không về nhà, chồng thì ở bên ngoài, “cháu nội” lại sinh non, từng ấy chuyện như vậy.
Lâm Quyên ở nhà mắng Văn Tuyết xong lại chuyển sang mắng Tô Bối, mắng tới mắng lui.
Tô Bối nằm trở về giường, nhắm mắt:
“Cứ kệ bà ta mắng.”
Sớm muộn gì cũng có ngày, Lâm Quyên sẽ phải nhận lại gấp bội…
Văn Quốc Đống có thể nhịn Lâm Quyên hai mươi năm, thực sự cô bội phục Văn Quốc Đống, vậy mà ông có thể chung chăn gối hai mươi năm với Lâm Quyên.
Tiểu Văn Ngọc vừa sinh ra, buổi tối đầu tiên, ngoại trừ ngủ vẫn là ngủ, ban đêm thỉnh thoảng hừ hai tiếng.
Văn Quốc Đống sẽ tiến lên đút sữa trước, đúng giờ thay tã ướt.
Tô Bối mơ mơ màng màng nhìn Văn Quốc Đống bận rộn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Sao anh không để đám dì Trương ở đây chăm sóc?”
Văn Quốc Đống thay tã ướt xong, xoa chân nhỏ của Văn Ngọc:
"Tối nay là tối đầu tiên Văn Ngọc ra đời, anh không muốn người ngoài tới đây quấy rầy đoàn viên của người một nhà chúng ta.”
Mãi đến khi ông thấy đứa bé ở cửa phòng sinh, ông mới biết được cái gì gọi là tâm trạng của “người mới làm ba".
Cả một đêm, Tô Bối gần như không mở mắt, Văn Ngọc khóc náo loạn, đều do một tay Văn Quốc Đống dỗ và đút sữa.
Tô Bối nửa tỉnh nửa mơ, còn đang suy nghĩ có phải cô là mẹ kế hay không.
Sáng sớm hôm sau.
Văn Quốc Đống đút sữa cho đứa bé, đợi Tô Bối ăn sáng xong, mới vội vàng tắm rửa một cái. Gương mặt đầy râu, đôi mắt đỏ bừng, vành mắt đen xì vì có kính che nếu không không ra được cửa.
Tô Bối ngây ngốc chớp mắt, gọi:
“Anh đi đâu thế?”
Văn Quốc Đống dừng bước, lúc này mới quay người lại hôn tạm biệt Tô Bối.
“Đi làm. Em sinh con chỉ có chồng em mới có ngày phép để sử dụng, ba chồng em không dùng được.”
Sau khi nói xong, đôi tay của Văn Quốc Đống xoa bầu ngực đầy đặn của Tô Bối:
“Vốn dĩ anh đã sắp xếp xong mọi việc, kết quả em không nói một tiếng đột nhiên ‘sinh non’! Khiến tất cả công tác kế hoạch và sắp xếp của anh loạn cả lên! Người khác được nghỉ chăm vợ sinh con, còn anh tranh thủ buổi tối không tăng ca.”
Vì muốn chăm sóc Tô Bối sinh con, ông cố ý tập trung công việc để có thể ở bên Tô Bối khi sinh, rảnh rỗi một hai ngày.
Nhưng ai có thể ngờ, Tô Bối “sinh non” đã quấy rầy tất cả kế hoạch của ông.
Tô Bối lập tức đỏ mắt, giận dỗi quay người:
“Anh đi đi... Đi xong đừng trở về nữa.”
“Ngoan... Ban ngày có đám thím Trương ở đây, buổi tối anh tan làm sẽ tới... Trong khoảng thời gian này người Văn gia sẽ không tới quấy rầy em.”
Văn Quốc Đống lau nước mắt ở khóe mắt Tô Bối:
“Rất nhanh sẽ trở về, cùng con trai ngoan ngoãn đợi anh.”
Tô Bối giận dỗi không để ý tới Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhẹ giọng dỗ một lát, Tô Bối đều không để ý tới.
Đành phải vội vội vàng vàng rời đi.
Bởi vì là “sinh non”, trong khoảng thời gian Tô Bối nằm viện cũng có người bên Văn gia thăm hỏi.
Bệnh viện phụ sản tư nhân, sinh sản và ở cũ đều ở cùng một nơi.
Liên tục hơn nửa tháng, Văn Quốc Đống đều chạy một đường hai điểm sáng cục tư pháp buổi tối bệnh viện.
Cả người gầy đi một vòng thì không nói, cũng tiều tụy không ít.
Cho dù như vậy, Tô Bối vẫn dựa vào việc mình mới sinh con xong nên không để Văn Quốc Đống có cơ hội làm việc khi ở bên cạnh cô.
“Ba... Con khát...”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế đi rót nước rồi bưng tới trước mặt Tô Bối.
Mấy ngày nay Tô Bối lại sửa miệng:
“Ba... Con muốn ăn thịt kho tàu ba làm...”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Văn Quốc Đống không chút thay đổi nhìn Tô Bối:
“Bây giờ con không thể ăn thứ có quá nhiều dầu mỡ...”
“Nhưng con muốn ăn… Ba không thương con...”
“Văn Quốc Đống! Tên phụ bạc...”
“...”
Văn Quốc Đống xoa giữa mày: “Ở cữ xong trở về làm cho em.”
“Con không muốn, con muốn ăn bây giờ...”
Thím Trương làm bảo mẫu vẫn luôn chiếu cố Tô Bối thấy thế, ôm đứa bé cho Văn Quốc Đống.
“Tiểu Ngọc muốn ngủ, Văn tiên sinh ôm đứa bé ngủ đi.”
Văn Quốc Đống mới nhận đứa bé, Tô Bối lập tức trừng mắt với ông một cái.
“Tiểu Ngọc ngủ vậy anh đi đây...”
Văn Quốc Đống đi rồi, thím Trương mở miệng khuyên nhủ:
“Tiểu Bối à... Hơn nửa tháng nay cục trưởng Văn không nghỉ ngơi hẳn hoi, ban ngày làm việc buổi tối còn phải tới bệnh viện chiếu cố đứa bé ở bên cô... Trước khi cô sinh ngài ấy còn cố ý đọc sách chăm sóc trẻ sơ sinh như thế nào...”
Nói đến đây, đột nhiên giọng thím Trương hạ thấp:
“Hơn nữa... Hơn nửa tháng này cục trưởng Văn không về nhà, mẹ chồng cô đã nổi giận mấy lần... Hai ngày trước tôi còn nghe bà ta gọi điện thoại với người khác, nói cái gì... Muốn đối phương điều tra người phụ nữ của cục trưởng Văn nuôi bên ngoài là ai…”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống đọc sách chăm sóc trẻ sơ sinh, khóe môi không tự giác nhếch lên.
“Lâm Quyên tìm người điều tra người phụ nữ Văn Quốc Đống nuôi bên ngoài là ai sao?”
"Vâng...”
Tô Bối cúi đầu không biết suy nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói:
“Bà ta không hỏi chuyện đứa bé sao?”
“Haizz...” Thím Trương thở dài: “Với tính tình đó của bà ta còn có thể nói gì ở nhà?”
Lâm Quyên ở nhà thường xuyên nói “sao chổi” khiến người ta đau cả đầu.
Con trai không về nhà, chồng thì ở bên ngoài, “cháu nội” lại sinh non, từng ấy chuyện như vậy.
Lâm Quyên ở nhà mắng Văn Tuyết xong lại chuyển sang mắng Tô Bối, mắng tới mắng lui.
Tô Bối nằm trở về giường, nhắm mắt:
“Cứ kệ bà ta mắng.”
Sớm muộn gì cũng có ngày, Lâm Quyên sẽ phải nhận lại gấp bội…
Văn Quốc Đống có thể nhịn Lâm Quyên hai mươi năm, thực sự cô bội phục Văn Quốc Đống, vậy mà ông có thể chung chăn gối hai mươi năm với Lâm Quyên.