Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 128
Trên tay Văn Quốc Đống trống rỗng, còn đang định mở miệng thì đột nhiên Tiểu Văn Ngọc trên giường em bé khóc to.
Văn Quốc Đống đứng dậy bế đứa bé, nhẹ giọng vừa dỗ vừa đi chậm rãi trong phòng bệnh.
“Ngoan… Ba ôm… Ba ôm... Đừng khóc... Đừng khóc...”
“Tiểu Ngọc ngoan.”
Tô Bối thấy động tác ôm đứa bé của Văn Quốc Đống không mới lạ chút nào, thậm chí thần thái dỗ Văn Ngọc... Hoàn toàn không giống với được lần đầu làm ba.
Trong lúc nhất thời, gương mặt âm trầm mấy phần.
Lần này cho dù Văn Quốc Đống ôm thế nào, dỗ thế nào, dỗ một lúc lâu vẫn không được, Văn Ngọc vẫn gân cổ lên khóc tiếp.
Tô Bối bị ầm ĩ làm cho nhíu mày, hai bên ngực cũng trướng đau, liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống:
“Đưa đứa bé cho em."
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc non nớt mềm mại đưa cho Tô Bối, nhẹ nhàng dặn dò:
“Nâng cổ một chút, mông… Đừng mạnh tay quá...”
“Giống như anh này... Góc độ phải ôm…”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống không ngừng lải nhải, nhíu mày thật chặt:
“Vậy anh đặt đứa bé lên giường đi”
Văn Quốc Đống thật cẩn thận ôm đứa bé, mới đặt bên cạnh Tô Bối tiếng khóc của đứa bé nhỏ xuống.
Tô Bối cởi áo chuẩn bị cho bú sữa, thấy thế Văn Quốc Đống mở miệng nói:
“Không phải là chúng ta đã nói cho đứa bé ăn sữa bột ư...”
Tô Bối không đáp lời, hai bên ngực trướng đến mức khó chịu, cho Văn Ngọc mút một bên, sữa một bên khác trực tiếp phun trào ra làm ướt mảng lớn trên áo.
Văn Quốc Đống thấy sắc mặt Tô Bối khó coi, đôi mắt thâm trầm:
“Trướng sữa rất đau!”
“Không cần anh quản... Quản em làm gì... Em lại không phải... Ừm...”
Lời còn chưa nói xong, ngực Tô Bối chợt lạnh, áo trước ngực bị Văn Quốc Đống vén lên, cúi người ngậm lấy núm vú đang không ngừng chảy sữa.
Hai cha con mỗi người một bên dùng sức mút núm vú, đứa bé mút một lát thì mệt lại ngủ tiếp.
Tô Bối nhìn Văn Ngọc đã ngủ, sữa mút ra làm thế nào cũng không ngừng chảy, phun lên mặt đứa bé.
Đôi mắt Văn Quốc Đống thâm hơn, lại ngậm lấy núm vú khác dùng sức mút vào.
Đột nhiên, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Tô Bối che ngực lại, đẩy Văn Quốc Đống trên người:
“Ba... Dậy...”
Văn Quốc Đống thỏa mãn đứng dậy, nhẹ giọng nói:
“Y tá trực đêm kiểm tra phòng.”
Tô Bối kéo áo, trừng mắt với Văn Quốc Đống không hé răng.
Y tá kiểm tra phòng xong rồi kiểm tra Tô Bối và đứa bé xong rời đi.
Trong phòng bệnh lại yên tĩnh.
Phòng sinh là hai phòng một sảnh, một gian phòng khác là đặc biệt chuẩn bị cho người nhà.
Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc lên giường em bé, không đưa đứa bé đi, lại ngồi bên cạnh Tô Bối lần nữa.
Trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở rất nhỏ của Văn Ngọc.
Đề tài vừa rồi, bị tiếng khóc của Tiểu Văn Ngọc cắt ngang.
Hiện giờ Tô Bối không muốn tiếp tục gây khó dễ, đành phải xoay người quay lưng về phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ôm lấy eo Tô Bối từ phía sau:
“Cho anh chút thời gian...”
Tô Bối nhắm mắt không mở miệng.
Văn Quốc Đống hôn lên cổ thiên nga của Tô Bối:
“Trước năm mới sẽ về bên nhà em bổ sung hôn lễ.”
Nghe thấy thế, Tô Bối bất ngờ mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Văn Quốc Đống:
“Văn Quốc Đống... Em thấy không hiểu anh..”
Hiện giờ hai bọn họ ngay cả con cũng đã sinh ra, vậy mà Văn Quốc Đống còn muốn làm hôn lễ thay cô và Văn Lê.
Văn Quốc Đống cụp mắt nhìn thẳng mắt Tô Bối, bàn tay lượn lờ trên eo của cô:
“Bối Nhi... Vị trí nữ chủ nhân của Văn gia hiện giờ có hoa không có quả, con trai trưởng hay cháu trai trưởng của Văn gia càng không phải là vị trí tốt...
“Mọi người thường nói, cây to đón gió... Có một số cây trưởng thành đến mức độ nhất định, chẳng những gây họa, những cành khô bên trong nó cũng sẽ bị sâu mọt ăn mòn dần... Cả cây dần hoại tử, chỉ cần một cơn gió tiểu nhân cũng sẽ tăng tốc độ tử vong của nó...”
“Có Văn Lê ở phía trước chống đỡ, Văn Ngọc của chúng ta mới có thể an ổn lớn lên... Ít nhất trước khi nhổ tận gốc sâu mọt, Văn Lê vẫn còn có tác dụng.”
Tay Tô Bối nắm thật chặt, nghĩ tới quan hệ của Lâm gia và Văn Lê.
Con trai của Văn Quốc Đống, một khi dính đánh bạc hút ma túy, đời này chỉ có thể bị phế đi.
“Em và Văn Lê kết hôn không có mấy người biết…”
“Cô bé ngốc... Hôm tế tổ em và anh đứng cạnh nhau, có ý nghĩa gì em không rõ sao?”
Sở dĩ Văn gia có thể đi tới địa vị ngày hôm nay, không thể tách rời quan hệ tông tộc rắc rối khó gỡ lại phức tạp.
Hiến tế ở từ đường Văn Thị, cho tới nay truyền thống đều chỉ có người đương gia chủ hệ mới có tư cách đứng vị trí đó.
Hắn không chết, quyền lợi trung tâm trên tay không thể chuyển giao cho Văn Lê nên Văn Lê không phải là đương gia.
Cũng như vậy, Lâm Quyên không chết, đương nhiên Tô Bối không thể lấy thân phận con dâu trưởng tham dự hiến tế.
Dường như vận mệnh đã chủ định cho ông, người được chọn làm nữ chủ nhân của Văn gia.
Lâm Quyên và Tô Bối…
Đương nhiên là ông sẽ nghiêng về người sau.
Có lẽ từ đêm trừ tịch đó, rất nhiều chuyện trong vô hình đã thay đổi mùi vị.
Văn Quốc Đống đứng dậy bế đứa bé, nhẹ giọng vừa dỗ vừa đi chậm rãi trong phòng bệnh.
“Ngoan… Ba ôm… Ba ôm... Đừng khóc... Đừng khóc...”
“Tiểu Ngọc ngoan.”
Tô Bối thấy động tác ôm đứa bé của Văn Quốc Đống không mới lạ chút nào, thậm chí thần thái dỗ Văn Ngọc... Hoàn toàn không giống với được lần đầu làm ba.
Trong lúc nhất thời, gương mặt âm trầm mấy phần.
Lần này cho dù Văn Quốc Đống ôm thế nào, dỗ thế nào, dỗ một lúc lâu vẫn không được, Văn Ngọc vẫn gân cổ lên khóc tiếp.
Tô Bối bị ầm ĩ làm cho nhíu mày, hai bên ngực cũng trướng đau, liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống:
“Đưa đứa bé cho em."
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc non nớt mềm mại đưa cho Tô Bối, nhẹ nhàng dặn dò:
“Nâng cổ một chút, mông… Đừng mạnh tay quá...”
“Giống như anh này... Góc độ phải ôm…”
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống không ngừng lải nhải, nhíu mày thật chặt:
“Vậy anh đặt đứa bé lên giường đi”
Văn Quốc Đống thật cẩn thận ôm đứa bé, mới đặt bên cạnh Tô Bối tiếng khóc của đứa bé nhỏ xuống.
Tô Bối cởi áo chuẩn bị cho bú sữa, thấy thế Văn Quốc Đống mở miệng nói:
“Không phải là chúng ta đã nói cho đứa bé ăn sữa bột ư...”
Tô Bối không đáp lời, hai bên ngực trướng đến mức khó chịu, cho Văn Ngọc mút một bên, sữa một bên khác trực tiếp phun trào ra làm ướt mảng lớn trên áo.
Văn Quốc Đống thấy sắc mặt Tô Bối khó coi, đôi mắt thâm trầm:
“Trướng sữa rất đau!”
“Không cần anh quản... Quản em làm gì... Em lại không phải... Ừm...”
Lời còn chưa nói xong, ngực Tô Bối chợt lạnh, áo trước ngực bị Văn Quốc Đống vén lên, cúi người ngậm lấy núm vú đang không ngừng chảy sữa.
Hai cha con mỗi người một bên dùng sức mút núm vú, đứa bé mút một lát thì mệt lại ngủ tiếp.
Tô Bối nhìn Văn Ngọc đã ngủ, sữa mút ra làm thế nào cũng không ngừng chảy, phun lên mặt đứa bé.
Đôi mắt Văn Quốc Đống thâm hơn, lại ngậm lấy núm vú khác dùng sức mút vào.
Đột nhiên, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Tô Bối che ngực lại, đẩy Văn Quốc Đống trên người:
“Ba... Dậy...”
Văn Quốc Đống thỏa mãn đứng dậy, nhẹ giọng nói:
“Y tá trực đêm kiểm tra phòng.”
Tô Bối kéo áo, trừng mắt với Văn Quốc Đống không hé răng.
Y tá kiểm tra phòng xong rồi kiểm tra Tô Bối và đứa bé xong rời đi.
Trong phòng bệnh lại yên tĩnh.
Phòng sinh là hai phòng một sảnh, một gian phòng khác là đặc biệt chuẩn bị cho người nhà.
Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc lên giường em bé, không đưa đứa bé đi, lại ngồi bên cạnh Tô Bối lần nữa.
Trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở rất nhỏ của Văn Ngọc.
Đề tài vừa rồi, bị tiếng khóc của Tiểu Văn Ngọc cắt ngang.
Hiện giờ Tô Bối không muốn tiếp tục gây khó dễ, đành phải xoay người quay lưng về phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ôm lấy eo Tô Bối từ phía sau:
“Cho anh chút thời gian...”
Tô Bối nhắm mắt không mở miệng.
Văn Quốc Đống hôn lên cổ thiên nga của Tô Bối:
“Trước năm mới sẽ về bên nhà em bổ sung hôn lễ.”
Nghe thấy thế, Tô Bối bất ngờ mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Văn Quốc Đống:
“Văn Quốc Đống... Em thấy không hiểu anh..”
Hiện giờ hai bọn họ ngay cả con cũng đã sinh ra, vậy mà Văn Quốc Đống còn muốn làm hôn lễ thay cô và Văn Lê.
Văn Quốc Đống cụp mắt nhìn thẳng mắt Tô Bối, bàn tay lượn lờ trên eo của cô:
“Bối Nhi... Vị trí nữ chủ nhân của Văn gia hiện giờ có hoa không có quả, con trai trưởng hay cháu trai trưởng của Văn gia càng không phải là vị trí tốt...
“Mọi người thường nói, cây to đón gió... Có một số cây trưởng thành đến mức độ nhất định, chẳng những gây họa, những cành khô bên trong nó cũng sẽ bị sâu mọt ăn mòn dần... Cả cây dần hoại tử, chỉ cần một cơn gió tiểu nhân cũng sẽ tăng tốc độ tử vong của nó...”
“Có Văn Lê ở phía trước chống đỡ, Văn Ngọc của chúng ta mới có thể an ổn lớn lên... Ít nhất trước khi nhổ tận gốc sâu mọt, Văn Lê vẫn còn có tác dụng.”
Tay Tô Bối nắm thật chặt, nghĩ tới quan hệ của Lâm gia và Văn Lê.
Con trai của Văn Quốc Đống, một khi dính đánh bạc hút ma túy, đời này chỉ có thể bị phế đi.
“Em và Văn Lê kết hôn không có mấy người biết…”
“Cô bé ngốc... Hôm tế tổ em và anh đứng cạnh nhau, có ý nghĩa gì em không rõ sao?”
Sở dĩ Văn gia có thể đi tới địa vị ngày hôm nay, không thể tách rời quan hệ tông tộc rắc rối khó gỡ lại phức tạp.
Hiến tế ở từ đường Văn Thị, cho tới nay truyền thống đều chỉ có người đương gia chủ hệ mới có tư cách đứng vị trí đó.
Hắn không chết, quyền lợi trung tâm trên tay không thể chuyển giao cho Văn Lê nên Văn Lê không phải là đương gia.
Cũng như vậy, Lâm Quyên không chết, đương nhiên Tô Bối không thể lấy thân phận con dâu trưởng tham dự hiến tế.
Dường như vận mệnh đã chủ định cho ông, người được chọn làm nữ chủ nhân của Văn gia.
Lâm Quyên và Tô Bối…
Đương nhiên là ông sẽ nghiêng về người sau.
Có lẽ từ đêm trừ tịch đó, rất nhiều chuyện trong vô hình đã thay đổi mùi vị.