Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 111
Sáng nay khi cô tỉnh dậy, mới phát hiện Văn Quốc Đống không đưa cô về Văn gia.
Không biết Lâm Quyên đợi ở nhà có phát điên hay không.
“Bác cả của em không chỉ đánh Văn Tuyết, còn nói sau này người Văn gia tụ họp gia đình, không muốn nhìn thấy Văn Tuyết và bác gái em…”
Văn Tuyết chậc chậc hai tiếng, đột nhiên nói:
“Chị dâu khá lắm... Không đánh mà thắng đá văng hai người này khỏi nhóm Văn gia.”
Nghe thấy thế, khóe mắt Tô Bối giật giật, nhẹ nhàng vuốt ve bụng:
“Văn Tuyết...”
Vừa mới nói xong, Tô Bối nghĩ tới lời Văn Tuyết nói lập tức dừng lại.
Dường như Văn Uyển biết Tô Bối muốn hỏi gì:
“Văn Tuyết chính là người đàn bà đanh đá ngực to ngu ngốc, chỉ có đôi vợ chồng kia mới coi bà ta là bảo bối, yêu thương người vừa ngu vừa độc.”
Bốn chữ “vừa ngu vừa độc” là thích hợp dùng trên người Văn Tuyết nhất.
Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, nuông chiều từ bé vô pháp vô thiên, đôi vợ chồng già cũng biết loại “công chúa nhỏ” này không làm nên được trò trống gì.
Từ đầu tới cuối chỉ yêu thương bà ta nghe theo bà ta, không mong muốn bà ta có năng lực làm chuyện gì lớn.
Nhưng mà người nào cũng không ngờ tới một nhà yêu thương Văn Tuyết thành vô dụng không có đầu óc, còn nhỏ tuổi mà dã tâm lớn.
Hai vợ chồng già của Văn gia không cho bà ta thực quyền, lại muốn nắm mấy anh trai trong tay.
Kết quả làm ra chuyện sau ngu ngốc hơn chuyện trước, ngu muốn c/h/ế/t.
Văn Uyển nói mơ hồ, bí mật của gia tộc như vậy đương nhiên không có khả năng nói với người ngoài. Cho dù đối phương là “chị dâu” trên danh nghĩa của cô ấy, trên thực tế lại là “bác gái”.
Cho dù như vậy Tô Bối cũng nghe ra được trọng điểm, đó chính là Văn Tuyết đúng như cô suy nghĩ.
Ở Văn gia... Ngoại trừ Lâm Quyên ra, Văn Tuyết cũng là người bị Văn gia bài xích.
Chuyện này không thể trách người Văn gia, có một em gái vô năng điên cuồng như vậy, đừng nói là gia tộc như bọn họ.
Cho dù Văn Tuyết để ở nhà cô... Cô đều chưa chắc muốn nhìn thấy Văn Tuyết.
Đầu óc không có còn dấy lên dã tâm.
Chẳng trách Văn Tuyết chỉ có thể tìm được đồng đội heo như Lâm Quyên, nhưng mà nếu bà ta thực sự có đầu óc.
Lâm Quyên sẽ không gả cho Văn Quốc Đống, cũng không sinh ra Văn Lê, mà cô…
Đời này cũng không có cơ hội gả vào Văn gia, cũng sẽ không có ngày mang thai con của Văn Quốc Đống.
Cho nên... Rất nhiều người rất nhiều chuyện, vận mệnh đã chú định.
Văn Lê gọi điện thoại tới, Tô Bối không nhịn được nhíu mày, nhưng vẫn ấn nút nghe máy.
“Vợ... Em bị thương... Cục cưng không sao đúng không?”
Tô Bối cúi đầu nhìn cái bụng phồng lên của mình, xoa giữa mày:
“Cục cưng không sao...”
Tối hôm qua khi cô ở bệnh viện, gọi điện cho Văn Lê nhưng không ai nghe máy.
Cho tới bây giờ người cũng không xuất hiện.
Nếu đứa nhỏ trong bụng thực sự là của Văn Lê... Vậy có lẽ bây giờ cô đã là Văn Tuyết tiếp theo.
May mắn... Đứa nhỏ này là của Văn Quốc Đống.
Cũng may mắn... Văn Quốc Đống coi trọng đứa nhỏ này cao hơn Văn Lê.
“Vợ ơi, anh...”
Ở bên kia điện thoại, Văn Lê im lặng một lát, do dự một lúc lâu mới nói:
“Vợ... Anh có chút việc muốn nói với em.”
Đôi mắt Tô Bối nheo lại: “Hửm?”
“Anh... Anh không có tiền... Em, em có thể giúp hỏi ba vay chút tiền được không?”
“Bao nhiêu?”
Văn Lê thấy Tô Bối không suy nghĩ gì đã hỏi, buồn bực nói:
“500 vạn.”
Vẻ mặt Tô Bối lập tức lạnh xuống:
“500 vạn mà là một ít à? Văn Lê... Rốt cuộc anh làm gì ở bên ngoài?”
Khoảng thời gian ăn tết, Văn Quốc Đống lén tìm Văn Lê nói chuyện, cô nhân lúc Văn Lê không chú ý để di động nghe lén.
Mơ hồ đoán được Văn Lê nghiện thứ gì đó ở bên ngoài, nhưng thấy Văn Quốc Đống không thèm để ý nên không để trong lòng.
Mà hai tháng trước ở phòng làm việc, Văn Quốc Đống quát Văn Lê rất to.
“Vợ, Vợ ơi... Anh, anh không làm gì, chỉ đầu tư, đầu tư...”
Đôi mắt Tô Bối lạnh hơn mấy phần:
“Văn Lê... Em hận nhất người khác lừa em...”
Bên kia im lặng một lát.
Không lâu sau, bên kia cúp điện thoại.
Tô Bối ngồi trên ghế phát ngốc một lát, gửi tin nhắn cho Văn Quốc Đống.
Sau khi xong việc, ném điện thoại sang một bên.
Cô và Văn Lê, từ yêu nhau đại học đến hơn hai năm vợ chồng, đi tới bước hiện giờ.
Văn Lê có vấn đề không sai, nhưng cô cũng có nguyên nhân.
…
Tô Bối mang thai lại bị thương, chuyện Văn Quốc Đống đá Văn Tuyết ra khỏi gia tộc Văn gia,
khiến mấy chị em dâu Văn gia nhìn kỹ Tô Bối cháu dâu bị mẹ chồng “coi thường” một lần nữa.
“Tô Bối này... Thực sự có chút thông minh.”
Mấy chị em dâu của Văn gia thường ngày quan hệ thân thiết quây thành một chỗ, nhỏ giọng nói thầm chuyện của Văn Tuyết.
“Về biệt viện ăn tết, khiến mẹ chồng có nhà không thể về. Mang thai, trực tiếp đuổi cô út ra ngoài... Chậc chậc...”
“Theo em thấy, Lâm Quyên cũng là người đáng thương.”
“Bà ta đáng thương? Tôi thấy bà ta và Văn Tuyết không phân cao thấp, anh cả ở bộ đội sắp thăng chức, ông cụ đều nhìn trúng chị họ nhà Liễu Nhứ, khi chuyện này vừa mới truyền ra, kết quả thì sao... Bà ta làm chuyện này, hại anh cả thì không nói, còn suýt chút nữa bức c/h/ế/t chị họ Liễu Nhứ...”
Không biết Lâm Quyên đợi ở nhà có phát điên hay không.
“Bác cả của em không chỉ đánh Văn Tuyết, còn nói sau này người Văn gia tụ họp gia đình, không muốn nhìn thấy Văn Tuyết và bác gái em…”
Văn Tuyết chậc chậc hai tiếng, đột nhiên nói:
“Chị dâu khá lắm... Không đánh mà thắng đá văng hai người này khỏi nhóm Văn gia.”
Nghe thấy thế, khóe mắt Tô Bối giật giật, nhẹ nhàng vuốt ve bụng:
“Văn Tuyết...”
Vừa mới nói xong, Tô Bối nghĩ tới lời Văn Tuyết nói lập tức dừng lại.
Dường như Văn Uyển biết Tô Bối muốn hỏi gì:
“Văn Tuyết chính là người đàn bà đanh đá ngực to ngu ngốc, chỉ có đôi vợ chồng kia mới coi bà ta là bảo bối, yêu thương người vừa ngu vừa độc.”
Bốn chữ “vừa ngu vừa độc” là thích hợp dùng trên người Văn Tuyết nhất.
Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, nuông chiều từ bé vô pháp vô thiên, đôi vợ chồng già cũng biết loại “công chúa nhỏ” này không làm nên được trò trống gì.
Từ đầu tới cuối chỉ yêu thương bà ta nghe theo bà ta, không mong muốn bà ta có năng lực làm chuyện gì lớn.
Nhưng mà người nào cũng không ngờ tới một nhà yêu thương Văn Tuyết thành vô dụng không có đầu óc, còn nhỏ tuổi mà dã tâm lớn.
Hai vợ chồng già của Văn gia không cho bà ta thực quyền, lại muốn nắm mấy anh trai trong tay.
Kết quả làm ra chuyện sau ngu ngốc hơn chuyện trước, ngu muốn c/h/ế/t.
Văn Uyển nói mơ hồ, bí mật của gia tộc như vậy đương nhiên không có khả năng nói với người ngoài. Cho dù đối phương là “chị dâu” trên danh nghĩa của cô ấy, trên thực tế lại là “bác gái”.
Cho dù như vậy Tô Bối cũng nghe ra được trọng điểm, đó chính là Văn Tuyết đúng như cô suy nghĩ.
Ở Văn gia... Ngoại trừ Lâm Quyên ra, Văn Tuyết cũng là người bị Văn gia bài xích.
Chuyện này không thể trách người Văn gia, có một em gái vô năng điên cuồng như vậy, đừng nói là gia tộc như bọn họ.
Cho dù Văn Tuyết để ở nhà cô... Cô đều chưa chắc muốn nhìn thấy Văn Tuyết.
Đầu óc không có còn dấy lên dã tâm.
Chẳng trách Văn Tuyết chỉ có thể tìm được đồng đội heo như Lâm Quyên, nhưng mà nếu bà ta thực sự có đầu óc.
Lâm Quyên sẽ không gả cho Văn Quốc Đống, cũng không sinh ra Văn Lê, mà cô…
Đời này cũng không có cơ hội gả vào Văn gia, cũng sẽ không có ngày mang thai con của Văn Quốc Đống.
Cho nên... Rất nhiều người rất nhiều chuyện, vận mệnh đã chú định.
Văn Lê gọi điện thoại tới, Tô Bối không nhịn được nhíu mày, nhưng vẫn ấn nút nghe máy.
“Vợ... Em bị thương... Cục cưng không sao đúng không?”
Tô Bối cúi đầu nhìn cái bụng phồng lên của mình, xoa giữa mày:
“Cục cưng không sao...”
Tối hôm qua khi cô ở bệnh viện, gọi điện cho Văn Lê nhưng không ai nghe máy.
Cho tới bây giờ người cũng không xuất hiện.
Nếu đứa nhỏ trong bụng thực sự là của Văn Lê... Vậy có lẽ bây giờ cô đã là Văn Tuyết tiếp theo.
May mắn... Đứa nhỏ này là của Văn Quốc Đống.
Cũng may mắn... Văn Quốc Đống coi trọng đứa nhỏ này cao hơn Văn Lê.
“Vợ ơi, anh...”
Ở bên kia điện thoại, Văn Lê im lặng một lát, do dự một lúc lâu mới nói:
“Vợ... Anh có chút việc muốn nói với em.”
Đôi mắt Tô Bối nheo lại: “Hửm?”
“Anh... Anh không có tiền... Em, em có thể giúp hỏi ba vay chút tiền được không?”
“Bao nhiêu?”
Văn Lê thấy Tô Bối không suy nghĩ gì đã hỏi, buồn bực nói:
“500 vạn.”
Vẻ mặt Tô Bối lập tức lạnh xuống:
“500 vạn mà là một ít à? Văn Lê... Rốt cuộc anh làm gì ở bên ngoài?”
Khoảng thời gian ăn tết, Văn Quốc Đống lén tìm Văn Lê nói chuyện, cô nhân lúc Văn Lê không chú ý để di động nghe lén.
Mơ hồ đoán được Văn Lê nghiện thứ gì đó ở bên ngoài, nhưng thấy Văn Quốc Đống không thèm để ý nên không để trong lòng.
Mà hai tháng trước ở phòng làm việc, Văn Quốc Đống quát Văn Lê rất to.
“Vợ, Vợ ơi... Anh, anh không làm gì, chỉ đầu tư, đầu tư...”
Đôi mắt Tô Bối lạnh hơn mấy phần:
“Văn Lê... Em hận nhất người khác lừa em...”
Bên kia im lặng một lát.
Không lâu sau, bên kia cúp điện thoại.
Tô Bối ngồi trên ghế phát ngốc một lát, gửi tin nhắn cho Văn Quốc Đống.
Sau khi xong việc, ném điện thoại sang một bên.
Cô và Văn Lê, từ yêu nhau đại học đến hơn hai năm vợ chồng, đi tới bước hiện giờ.
Văn Lê có vấn đề không sai, nhưng cô cũng có nguyên nhân.
…
Tô Bối mang thai lại bị thương, chuyện Văn Quốc Đống đá Văn Tuyết ra khỏi gia tộc Văn gia,
khiến mấy chị em dâu Văn gia nhìn kỹ Tô Bối cháu dâu bị mẹ chồng “coi thường” một lần nữa.
“Tô Bối này... Thực sự có chút thông minh.”
Mấy chị em dâu của Văn gia thường ngày quan hệ thân thiết quây thành một chỗ, nhỏ giọng nói thầm chuyện của Văn Tuyết.
“Về biệt viện ăn tết, khiến mẹ chồng có nhà không thể về. Mang thai, trực tiếp đuổi cô út ra ngoài... Chậc chậc...”
“Theo em thấy, Lâm Quyên cũng là người đáng thương.”
“Bà ta đáng thương? Tôi thấy bà ta và Văn Tuyết không phân cao thấp, anh cả ở bộ đội sắp thăng chức, ông cụ đều nhìn trúng chị họ nhà Liễu Nhứ, khi chuyện này vừa mới truyền ra, kết quả thì sao... Bà ta làm chuyện này, hại anh cả thì không nói, còn suýt chút nữa bức c/h/ế/t chị họ Liễu Nhứ...”