Ham Muốn - Đông Trúc
Chương 110
Nếu không phải giữ lại Lâm Quyên còn có tác dụng, cái tát lên mặt Văn Tuyết tối hôm nay, đã rơi lên mặt Lâm Quyên.
“Con không biết cô út ở đó...”
Tô Bối nghĩ tới lời Văn Tuyết nói, không tự giác được che bụng: “Cô út nói bụng thím năm ba tháng... Còn to hơn bụng con?”
Vừa dứt lời, thì thấy gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm lại.
“Bà ta nói những lời này trước mặt em sao?”
Tô Bối gật đầu.
Gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm, đẩy Tô Bối đi làm kiểm tra:
“Em không chịu ở nhà dưỡng thai, bình thường không tham dự giao tiếp với bên ngoài, mẹ chồng em...”
Còn chưa nói xong. Tay Tô Bối đã nắm chặt lấy tay Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói:
“Ba, không cần giải thích, con không sao…”
Vết thương trên đùi chỉ là vết thương nhỏ, đâu so được với vết cào của Lâm Quyên lúc ăn tết.
Nếu để ba mẹ cô biết cô bị trầy da phải vào bệnh viện, nói không chừng còn sẽ đánh cô.
Hôm nay cô chịu vết thương này, không phải vì muốn lập tức ấn c/h/ế/t Lâm Quyên khiến bà ta không bò dậy nổi.
Chỉ vì bàn tay của Lâm Quyên quá dài, tự do tự tại lâu như vậy, đột nhiên Lâm Quyên nhảy ra quản đông quản tây, ít nhiều gì cũng khiến cô hơi nhàm chán.
Văn Quốc Đống véo tay Tô Bối:
“Để em chịu ấm ức rồi.”
Tô Bối lắc đầu.
Mấy cái ấm ức kiểu này cô đã chịu hơn hai năm... Như bây giờ có là gì.
Tô Bối kiểm tra xong, Văn Quốc Đống không dẫn Tô Bối về Văn gia, mà đi thẳng tới đảo Phù Dung.
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống đuổi về Văn gia xong, một mình ở phòng khách từ buổi tối, ngồi tới tận sáng hôm sau.
Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm về phía cửa, vẫn luôn ngồi yên không nhúc nhích.
Khi bảo mẫu đi ra làm bữa sáng, chỉ thấy Lâm Quyên còn ngồi ngay ngắn trên sofa, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn ra cửa.
“Văn phu nhân.”
“Văn phu nhân?”
Gọi mấy tiếng, Lâm Quyên mới thoát khỏi ngây người kịp phản ứng lại:
“Bà gọi tôi à?”
“Văn phu nhân... Hay là phu nhân lên lầu nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Quyên vẫn ngồi yên không chịu di chuyển.
Bảo mẫu thấy không khuyên được, đang định rời đi.
Chỉ nghe Lâm Quyên bất ngờ mở miệng nói:
“Có phải cục trưởng Văn rất để ý đứa bé trong bụng Tô tiểu thư hay không?”
Bảo mẫu ngẩn người:
“Cục trưởng Văn ít khi ở nhà, chỉ thỉnh thoảng có gặp hỏi tình hình ăn cơm của Tô tiểu thư.”
Nghe thấy thế, không biết Lâm Quyên nhớ tới chuyện gì:
“Đúng vậy... Đứa bé Văn gia, có người nào không phải quý giá...”
“Năm đó lão phu nhân không thích mình như vậy, sau khi Văn Lê được sinh ra không phải cũng rất vui vẻ ư, nhưng mà Văn Lê đáng thương của mình…”
Văn Lê... Văn Lê... Văn... Lê…
Cái tát tối qua của Văn Quốc Đống, khiến bà ta nhớ tới buổi tối rất nhiều năm trước khi Liễu Nhứ mất đi đứa bé, Văn Quốc Cần cũng tát một cái như vậy.
Không hổ là hai anh em... Biểu cảm nổi giận đó, vẻ mặt khẩn trương đó, giống y như đúc…
“Có lẽ cả Văn gia…”
Chỉ có bà ta mới là người từ đầu tới cuối đều không được ưa thích…
“Lâm Quyên, Văn gia có cô, hay không có cô... Đều như nhau...”
Những lời này vẫn luôn giống như ma âm, không ngừng vang vọng bên tai Lâm Quyên.
“Hai mươi năm vợ chồng... Suốt hai mươi năm, ở trong lòng ông ta mình còn không quan trọng bằng một người phụ nữ nông thôn...”
Lâm Quyên khô khốc chớp mắt, cười tự giễu một tiếng:
“Cho dù biết ông ta đang khẩn trương vì cháu nội, nhưng nếu người không biết mà nhìn thấy, còn tưởng đứa bé trong bụng là con ông ta...”
Nghe thấy thế bảo mẫu không hé răng, im lặng không tiếng động lùi xuống.
Chuyện nhà chủ nhân, làm bảo mẫu cho dù trong lòng biết rõ cũng phải nói năng thận trọng, đây là quy củ.
Lâm Quyên ngồi ngay ngắn trên sofa một lúc lâu, vẫn luôn đợi tới giữa trưa cũng không thấy Văn Quốc Đống dẫn Tô Bối trở về.
Khi cơ thể hoàn toàn không chịu nổi, mới run rẩy đứng dậy.
“Tình cảm vợ chồng hai mươi năm...”
Hai mươi năm...
Cho dù trái tim của Văn Quốc Đống làm bằng đá, bà ta cũng che hai mươi năm.
Không ngờ tới, vẫn không che nóng được…
Vết thương trên đùi Tô Bối không có vấn đề gì lớn, nhưng ở bệnh viện Văn Quốc Đống tát Văn Tuyết một cái, đều nói với Văn Tuyết và Lâm Quyên.
Chỉ trong một đêm, đã truyền khắp Văn gia.
Cho nên khi Tô Bối họp xong đi ra, trong di động có một đống cuộc gọi nhỡ.
Trong đó Văn Lê và Văn Uyển gọi tới nhiều nhất, Tô Bối không gọi lại cho Văn Lê, không cần đoán cô cũng biết Văn Lê muốn nói gì, đơn giản là nói mấy lời cầu xin thay mẹ.
Tô Bối gọi điện thoại lại cho Văn Uyển, đợi một lúc lâu bên kia mới nghe máy.
“Chị dâu... Cháu trai trưởng của em không sao đúng không…”
Tô Bối nghe thấy tiếng “cháu trai trưởng” này thì nhướng mày:
“Đương nhiên không sao.”
“Vậy được rồi! Nghe nói bác cả em đã rất tức giận, đánh người đàn bà điên Văn Tuyết kia đúng không? Chậc chậc chậc...”
Văn Tuyết tưởng tượng cảnh Văn Tuyết bị đánh, cô ấy không tận mắt nhìn thấy đúng là cảm thấy tiếc hận.
“Bác cả em đánh bà ta sao? Chị không rõ lắm...”
Tối qua Văn Quốc Đống tới xong, cô không dám mở miệng hỏi.
Hơn nữa làm một đống kiểm tra, vừa nhọc vừa mệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
“Con không biết cô út ở đó...”
Tô Bối nghĩ tới lời Văn Tuyết nói, không tự giác được che bụng: “Cô út nói bụng thím năm ba tháng... Còn to hơn bụng con?”
Vừa dứt lời, thì thấy gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm lại.
“Bà ta nói những lời này trước mặt em sao?”
Tô Bối gật đầu.
Gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm, đẩy Tô Bối đi làm kiểm tra:
“Em không chịu ở nhà dưỡng thai, bình thường không tham dự giao tiếp với bên ngoài, mẹ chồng em...”
Còn chưa nói xong. Tay Tô Bối đã nắm chặt lấy tay Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói:
“Ba, không cần giải thích, con không sao…”
Vết thương trên đùi chỉ là vết thương nhỏ, đâu so được với vết cào của Lâm Quyên lúc ăn tết.
Nếu để ba mẹ cô biết cô bị trầy da phải vào bệnh viện, nói không chừng còn sẽ đánh cô.
Hôm nay cô chịu vết thương này, không phải vì muốn lập tức ấn c/h/ế/t Lâm Quyên khiến bà ta không bò dậy nổi.
Chỉ vì bàn tay của Lâm Quyên quá dài, tự do tự tại lâu như vậy, đột nhiên Lâm Quyên nhảy ra quản đông quản tây, ít nhiều gì cũng khiến cô hơi nhàm chán.
Văn Quốc Đống véo tay Tô Bối:
“Để em chịu ấm ức rồi.”
Tô Bối lắc đầu.
Mấy cái ấm ức kiểu này cô đã chịu hơn hai năm... Như bây giờ có là gì.
Tô Bối kiểm tra xong, Văn Quốc Đống không dẫn Tô Bối về Văn gia, mà đi thẳng tới đảo Phù Dung.
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống đuổi về Văn gia xong, một mình ở phòng khách từ buổi tối, ngồi tới tận sáng hôm sau.
Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm về phía cửa, vẫn luôn ngồi yên không nhúc nhích.
Khi bảo mẫu đi ra làm bữa sáng, chỉ thấy Lâm Quyên còn ngồi ngay ngắn trên sofa, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn ra cửa.
“Văn phu nhân.”
“Văn phu nhân?”
Gọi mấy tiếng, Lâm Quyên mới thoát khỏi ngây người kịp phản ứng lại:
“Bà gọi tôi à?”
“Văn phu nhân... Hay là phu nhân lên lầu nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Quyên vẫn ngồi yên không chịu di chuyển.
Bảo mẫu thấy không khuyên được, đang định rời đi.
Chỉ nghe Lâm Quyên bất ngờ mở miệng nói:
“Có phải cục trưởng Văn rất để ý đứa bé trong bụng Tô tiểu thư hay không?”
Bảo mẫu ngẩn người:
“Cục trưởng Văn ít khi ở nhà, chỉ thỉnh thoảng có gặp hỏi tình hình ăn cơm của Tô tiểu thư.”
Nghe thấy thế, không biết Lâm Quyên nhớ tới chuyện gì:
“Đúng vậy... Đứa bé Văn gia, có người nào không phải quý giá...”
“Năm đó lão phu nhân không thích mình như vậy, sau khi Văn Lê được sinh ra không phải cũng rất vui vẻ ư, nhưng mà Văn Lê đáng thương của mình…”
Văn Lê... Văn Lê... Văn... Lê…
Cái tát tối qua của Văn Quốc Đống, khiến bà ta nhớ tới buổi tối rất nhiều năm trước khi Liễu Nhứ mất đi đứa bé, Văn Quốc Cần cũng tát một cái như vậy.
Không hổ là hai anh em... Biểu cảm nổi giận đó, vẻ mặt khẩn trương đó, giống y như đúc…
“Có lẽ cả Văn gia…”
Chỉ có bà ta mới là người từ đầu tới cuối đều không được ưa thích…
“Lâm Quyên, Văn gia có cô, hay không có cô... Đều như nhau...”
Những lời này vẫn luôn giống như ma âm, không ngừng vang vọng bên tai Lâm Quyên.
“Hai mươi năm vợ chồng... Suốt hai mươi năm, ở trong lòng ông ta mình còn không quan trọng bằng một người phụ nữ nông thôn...”
Lâm Quyên khô khốc chớp mắt, cười tự giễu một tiếng:
“Cho dù biết ông ta đang khẩn trương vì cháu nội, nhưng nếu người không biết mà nhìn thấy, còn tưởng đứa bé trong bụng là con ông ta...”
Nghe thấy thế bảo mẫu không hé răng, im lặng không tiếng động lùi xuống.
Chuyện nhà chủ nhân, làm bảo mẫu cho dù trong lòng biết rõ cũng phải nói năng thận trọng, đây là quy củ.
Lâm Quyên ngồi ngay ngắn trên sofa một lúc lâu, vẫn luôn đợi tới giữa trưa cũng không thấy Văn Quốc Đống dẫn Tô Bối trở về.
Khi cơ thể hoàn toàn không chịu nổi, mới run rẩy đứng dậy.
“Tình cảm vợ chồng hai mươi năm...”
Hai mươi năm...
Cho dù trái tim của Văn Quốc Đống làm bằng đá, bà ta cũng che hai mươi năm.
Không ngờ tới, vẫn không che nóng được…
Vết thương trên đùi Tô Bối không có vấn đề gì lớn, nhưng ở bệnh viện Văn Quốc Đống tát Văn Tuyết một cái, đều nói với Văn Tuyết và Lâm Quyên.
Chỉ trong một đêm, đã truyền khắp Văn gia.
Cho nên khi Tô Bối họp xong đi ra, trong di động có một đống cuộc gọi nhỡ.
Trong đó Văn Lê và Văn Uyển gọi tới nhiều nhất, Tô Bối không gọi lại cho Văn Lê, không cần đoán cô cũng biết Văn Lê muốn nói gì, đơn giản là nói mấy lời cầu xin thay mẹ.
Tô Bối gọi điện thoại lại cho Văn Uyển, đợi một lúc lâu bên kia mới nghe máy.
“Chị dâu... Cháu trai trưởng của em không sao đúng không…”
Tô Bối nghe thấy tiếng “cháu trai trưởng” này thì nhướng mày:
“Đương nhiên không sao.”
“Vậy được rồi! Nghe nói bác cả em đã rất tức giận, đánh người đàn bà điên Văn Tuyết kia đúng không? Chậc chậc chậc...”
Văn Tuyết tưởng tượng cảnh Văn Tuyết bị đánh, cô ấy không tận mắt nhìn thấy đúng là cảm thấy tiếc hận.
“Bác cả em đánh bà ta sao? Chị không rõ lắm...”
Tối qua Văn Quốc Đống tới xong, cô không dám mở miệng hỏi.
Hơn nữa làm một đống kiểm tra, vừa nhọc vừa mệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.