Hai Người Cha Của Tôi
Chương 41: Ngoại truyện 1: Tiểu sử Hàn Thời Vũ (Chương 43 tiếp tục chính truyện)
Ở tuổi 35, câu chuyện về cuộc đời Hàn Thời Vũ đã trở thành một huyền thoại.
Thời khắc hắn chào đời, tiếng khóc oe oe cất lên vang dội hơn mọi đứa trẻ sơ sinh nào khác, trời đúng lúc đổ cơn mưa rào nên cha hắn đặt cho cái tên Thời Vũ. Cơ mà từ lúc có trí khôn Hàn Thời Vũ chưa từng gặp cha, đến cả chữ cha chữ bố cũng là học từ mẹ mình.
Với con trẻ mà nói, mọi điều không tồn tại đều rất mực thiêng liêng.
Thuở tấm bé, Hàn Thời Vũ trông trắng trẻo đến là yêu. Đôi mắt đen láy sáng ngời như bọc đựng canh chứa hai viên sô cô la đậu nhỏ xinh.
Lên mẫu giáo, các thầy cô hay trêu bé con là kẻ trộm hoa, đặt chân qua lớp nào lớp đó cũng có mấy cô bé đánh nhau giành giật.
Mà bé con từ nhỏ đã biết tính toán làm ăn.
Hàn Thời Vũ kén ăn, không tích ăn rau củ quả, nhất là ớt chuông. Mỗi lần bữa trưa có món ớt chuông xào thịt cô giáo sẽ thấy hắn bị một nhóm cô bé vây xung quanh.
Mấy cô bé yếu ớt hỏi: “Tớ nắm tay cậu được không.”
“Đương nhiên rồi.” Hàn Thời Vũ đáp: “Nhưng mà mấy cậu phải ăn ớt chuông cho tớ cơ.”
Mấy cái đầu thậm thụt lên xuống, lần lượt lấy đồ ăn trong khay bé con Hàn Thời Vũ ra, sau đó bàn tay nhỏ nhắn nộn thịt của bé con nắm lấy tay các cô bé. Ai ăn được nhiều thì càng được nắm lâu.
Đến mức mỗi lần trường mẫu giáo bình chọn danh hiệu “Tay đẹp ăn ngoan”, Hàn Thời Vũ luôn đứng đầu.
Cô giáo: “…”
Thế là các cô bắt đầu tập trung quan sát cậu bé này, phòng khi sau này lớn lên trở thành mối họa.
Lên tiểu học, nhóc con vẫn là nhân vật nổi tiếng lẫy lừng. Nhóc con có rất nhiều bạn bè, lúc chơi với nhau mấy bạn nói chuyện với nhóc con nhiều lắm, nào là chơi game quên cả làm bài tập bị ba mẹ mắng cho một trận, hay là kiểm tra điểm thấp không dám mang về nhà.
Hàn Thời Vũ nghe mà mông đau thầm. Nhóc con thở dài, nghĩ bụng may mà mình không có ba.
Nhưng đúng là, người chơi cùng tụi nó, người cõng tụi nó trên vai nâng lên thật cao, người thường xuyên xuất hiện trong các bài văn với tình tiết “cõng con bị sốt chạy vài cây số đi bệnh viện” cũng chính là ba của tụi nó.
Nhóc con Hàn Thời Vũ lúc ở một mình thường ước ao và nghĩ ngợi, sao mình lại không có ba nhỉ.
Hàn Lãng không kiêng kỵ giáo dục những vấn đề ấy. Thế là khi Hàn Thời Vũ lên lớp hai, nhóc con đã tiếp xúc với hai chữ “cái chết” lạnh lẽo.
Nhưng trái tim mỗi đứa trẻ con luôn vun đầy ắp những câu chuyện cổ tích, nhóc con thích tin rằng những nhân vật kia và ba mình đến một nơi nào đó xa xôi, hơn là nhận thức từ nay về sau mình sẽ không được gặp lại nữa.
Lên cấp hai, những lời dự đoán của cô mẫu giáo trở thành sự thật.
Hàn Thời Vũ chẳng những không tàn đi mà còn trổ mã đẹp trai hơn nữa. Kiểu mà kể cả khi mặc đồng phục cũng đủ thu hút ong bướm, mỗi dịp thi thể tao hay văn nghệ sẽ thu hút cả đống fan mê mẩn sắc đẹp.
Khi đó Hàn Thời Vũ thường khoác ba lô đeo chéo, hai tay đút túi, tai nhét cặp tai nghe màu trắng. Có cô bạn nào xấu hổ chặn đường, cậu sẽ nhận một bức thư tình họa tiết hoa hòe, nghiêm túc nhét vào ngực, sau đó khéo léo viết thư trả lời từ chối: “Tôi đã xem hết thảy mọi thứ về cậu, không khoảnh khắc nào ngừng suy đi tính lại vận may của bản thân, nhưng vẫn chẳng cách nào khiến tôi hiểu được điều chi cả. Tôi nghĩ, đó là bởi cậu xứng đáng với một ai đó tốt hơn, sự nông cạn của tôi nào đâu đồng hành được cùng cậu qua những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời.”
Vừa từ chối lại vừa khiến con người ta mê đắm chết đi sống lại. Thiếu nữ tuổi ấy ngây thơ mà cảm tính, khóc lóc như mưa tâm sự với nhỏ bạn thân, nào là cả đời này mình sẽ chẳng gặp được ai tốt như cậu ấy đâu.
Đúng vậy, lúc đó Hàn Thời Vũ đang trong giai đoạn phản nghịch tuổi dậy thì.
Cậu biết mình đẹp trai, cũng biết mình nổi tiếng nên cái sự “tự mình biết mình” ấy như càng đổ thêm chất xúc tác vào điệu bộ “ra vẻ” của mình.
Cậu thích đọc đủ mọi loại sách vở, kể cả những cuốn bán chạy và tiểu thuyết mạng. Năm lớp 7 lớp 8 rơi vào trạng thái mơ hồ ngây thơ, ngây thơ đến độ chưa đụng chạm đến cả tình yêu.
Sau “chia tay”, cậu bắt đầu đam mê Dazai Osamu, trên tiểu sử QQ chễm chệ dòng “Thế gian không đáng luyến lưu”, đụng chuyện gì buồn lòng là tự dưng đăng dòng trạng thái cảm thán: Đây là lần tán tỉnh sau cuối của tôi với nhân loại.
Hoặc là: Xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện giết chóc một ai, cái chết sẽ chỉ làm phúc cho những kẻ thù đáng ghê sợ.
Sau đó lượm được ngót nghét trăm lượt thích.
Hàn Lãng biết chuyện, suy nghĩ một lúc rồi cuối tuần dẫn con trai đến công ty vận chuyển của mình.
Không phải con “Sinh ra làm người thật lòng xin lỗi” à.
Vậy thì đi làm máy vận chuyển đi.
Hàn Thời Vũ sau hai ngày bị xã hội tra tấn tàn nhẫn.
Bỗng nhận ra, còn sống là điều tốt đẹp.
Sau đó nữa, tai họa biết đi lên cấp ba, đời sống tinh thần mới dần trở về trạng thái bình thường.
Nhưng thanh niên này chưa bao giờ là một chiếc đèn cạn dầu.
Cấp ba nghiêm cấm hành vi sử dụng thiết bị điện tử dưới mọi hình thức, hắn đã từng nổi tiếng khắp trường nhờ đàn đúm lên lầu năm không người của ký túc xá chơi game vào nửa đêm nửa hôm. Nếu một chiến hữu ship đồ ăn đêm cho cả bọn không bất cẩn đụng mặt quản sinh trực đêm, chắc là không ai hay Hàn Thời Vũ đã âm thầm gây dựng nên thành tựu vĩ đại này.
Tính thiếu nữ của Hàn Thời Vũ đã bắt đầu nhen nhóm cũng vào những năm cấp ba ấy. Hắn thích làm nũng làm trò với thầy cô, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ lên lầu năm ký túc xá hóng gió.
Cổng trường không bao giờ mở, nhưng các học sinh luôn trong trạng thái đấu tranh với nhà trường sẽ tìm ra cách bước ra.
Một lần nọ, Hàn Thời Vũ đứng trên tầng thượng vắng vẻ nhìn thấy hai người hôn nhau, hai cậu con trai.
Hắn đứng đó sững người rất lâu. Hắn quen hai người kia, hai người đó rất thân thiết, lúc nào cũng kề cạnh nhau như hình với bóng.
Hắn chứng kiến họ hôn nhau nghiêm túc và dữ dội, trông thấy hai bàn tay bấu chặt lưng áo đồng phục người đối diện ra nhăn nhúm, mần mò lên trên, cuối cùng ghìm chặt cổ.
Hàn Thời Vũ nín thít, yên lặng vòng ra, rồi khẽ khàng đóng cửa.
Hắn suy nghĩ cả đêm.
Tại sao con trai lại hôn con trai.
Hôm sau, hắn thấy hai người bạn kia vẫn hệt như cũ, cả hai điềm nhiên trò chuyện với các bạn như không có gì xảy ra.
Lòng Hàn Thời Vũ nảy sinh cảm xúc đầy vi diệu, cảnh tượng ngày hôm ấy cứ gặm nuốt nhai đi nhai lại trong đầu.
Hắn tưởng tượng người bị bấu chặt lưng là mình, người ở trước mắt mình có dáng người cao lớn gần như tương tự, làm sao để vượt qua chướng ngại tâm lý ghì chặt lấy eo người ấy.
Hàn Thời Vũ nghĩ mình không làm được.
Lần đầu tiên trong đời hắn nghĩ mình không làm được.
Thời cấp ba hắn vẫn là một ngôi sao được nhiều người đeo đuổi. Lúc này nếu có cô nàng nào dúi thư tình cho hắn, hắn sẽ chỉ cười đáp: “Hoa đẹp đã có chủ rồi, cảm ơn cậu.”
Nhưng chữ “chủ” ấy chỉ là hư ảo mơ hồ.
Cấp ba của người ta sôi nổi nhiệt huyết, nhưng của Hàn Thời Vũ trôi qua bình thản lặng yên. Hắn vốn thông minh, hồi nhỏ đọc nhiều sách cả tự nhiên lẫn xã hội nên vốn đọc lớn hơn các bạn đồng trang lứa gấp đôi, cảm xúc và khả năng phân tích cũng sâu sắc hơn.
Hắn không có áp lực mà mọi người có. Hàn Lãng không đặt vào hắn quá nhiều kỳ vọng, hắn cũng không quá để tâm điểm số danh hiệu.
Vì những khi làm việc Hàn Thời Vũ không bận tâm chuyện gì khác, nên với hắn thời gian trôi qua rất nhanh.
Kỳ thi đại học kết thúc, hắn thi đậu đại học Thủ Thành.
Khi hắn kéo vali bước vào ngưỡng cửa ngôi trường này, hắn sẽ không bao giờ ngờ được rằng, chỉ vài tháng sau mình sẽ thật sự gặp được người ấy ở đây ——
Hắn nhớ “tấm thẻ người tốt” mình tặng cho mỗi cô gái tỏ tình mình vào năm cấp hai, nghiêm túc hồi tưởng lại —— “Tôi đã xem hết thảy mọi thứ về cậu, không khoảnh khắc nào ngừng suy đi tính lại vận may của bản thân, nhưng vẫn chẳng cách nào khiến tôi hiểu được điều chi cả.”
Hàn Thời Vũ không tin câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hắn cho rằng nó chỉ là hám sắc nổi lòng tham.
Nhưng chết tiệt là, hắn thật sự hám sắc nổi lòng tham.
Thậm chí lúc bắt đầu chính hắn không nhận ra.
Hàn Thời Vũ bị hack liền tù tì năm tài khoản giận điên lên mò tới viện Toán thông kê tìm người tên Dương Mạt.
Hắn giỏi giao thiệp, từ ngày nhập học mạng lưới quan hệ đã trải rộng đi bất tận.
Hắn vật vã tìm đủ mọi cách mới biết được người hack tài khoản mình là sinh viên Thủ Thành, nén cơn giận đùng đùng trong bụng.
Hắn đang nói chuyện với một đàn anh mình quen.
“Dương Mạt à…” Đàn anh nghĩ ngợi một lát: “Để anh xem…”
Đàn anh nọ vừa nói chuyện với Hàn Thời Vũ vừa nhìn máy bán hàng tự động chọn nước.
Hàn Thời Vũ nghe, thoáng đưa mắt nhìn bỗng bắt gặp một bóng hình xa lạ giữa căn tin đông đúc nhộn nhịp.
Hắn khựng lại.
Đàn anh đang quét mã thanh toán: “Anh nhớ mình như cậu ta bị chuyển qua chung cư Hải Thạch rồi, mà cậu ta…”
Hàn Thời Vũ không nghe vào tai.
Hắn trông thấy một cậu chàng sinh viên vóc dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm gì. Người ấy mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, êm dịu mà mát rượi như một làn gió.
Hàn Thời Vũ chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên não cho ra là, diện mạo thần tiên này thật đẹp quá.
“Anh khuyên cậu đừng có đụng vào cậu ta, nhỡ chẳng may có chuyện gì thì sao. Cậu cứ nhờ thầy…” Đàn anh cúi xuống lấy nước: “Cậu ta không dễ nói chuyện đâu.”
Người ấy trong mắt Hàn Thời Vũ đã tìm thấy mục tiêu.
Người ấy đi tới với vẻ mặt lạnh te, sau đó từ đâu vang tiếng kêu gào thảm thiết, mặc dù không quá gây chú ý giữa khung cảnh ầm ĩ này.
Người ấy không nói gì kẹp cổ một cậu nước ngoài tóc vàng hoe, đang đi ra ngoài.
“Á ấy, bạn cùng phòng, cùng phòng, tôi đâu cố ý, tôi biết sai thật rồi… tôi…”
Thấy cảnh này, Hàn Thời Vũ nắm tay bụm miệng, phì cười.
“Nhìn gì đấy?” Đàn anh uống coca quay sang, thấy Hàn Thời Vũ đang cười ngáo ngơ cũng nhìn lại.
Đàn anh nhướng mày: “Chẳng phải Dương Mạt đó à.” Đàn anh quay lại nhìn Hàn Thời Vũ: “Không phải cậu tính kiếm cậu ta đánh lộn à, đi.”
“…” Hàn Thời Vũ chậm chạp quay đầu.
Hàn Thời Vũ nhìn đàn anh.
Đàn anh nhìn Hàn Thời Vũ.
Hàn Thời Vũ: “.”
Hàn Thời Vũ nghĩ đã là quân tử thì phải chơi võ miệng, ai đời xài võ tay võ chân.
Hôm ấy, hắn ra siêu thị ngoài cổng trường moi móc hồi lâu, tìm được cái loa chất lượng nhất quầy.
Khi đến chính giữa hai tòa chung cư Hải Thạch, hắn hơi hơi căng thẳng.
Hàn Thời Vũ hít một hơi thật sau, giữa cái nhìn hiếu kỳ của quần chúng vây quanh, hắn bước lên đài.
Vỗ vỗ loa.
Sau đó Hàn Thời Vũ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt đến mức không ai nhận ra.
Hệt như ai đó du hành xuyên không gian và thời gian, mách bảo cho hắn biết, rằng những gì hắn nói tiếp theo đây sẽ là khởi đầu đáng tự hào nhất trong đời Hàn Thời Vũ.
“Lầu bốn, bạn học Dương Mạt, tôi biết anh ở đó.”
Thời khắc hắn chào đời, tiếng khóc oe oe cất lên vang dội hơn mọi đứa trẻ sơ sinh nào khác, trời đúng lúc đổ cơn mưa rào nên cha hắn đặt cho cái tên Thời Vũ. Cơ mà từ lúc có trí khôn Hàn Thời Vũ chưa từng gặp cha, đến cả chữ cha chữ bố cũng là học từ mẹ mình.
Với con trẻ mà nói, mọi điều không tồn tại đều rất mực thiêng liêng.
Thuở tấm bé, Hàn Thời Vũ trông trắng trẻo đến là yêu. Đôi mắt đen láy sáng ngời như bọc đựng canh chứa hai viên sô cô la đậu nhỏ xinh.
Lên mẫu giáo, các thầy cô hay trêu bé con là kẻ trộm hoa, đặt chân qua lớp nào lớp đó cũng có mấy cô bé đánh nhau giành giật.
Mà bé con từ nhỏ đã biết tính toán làm ăn.
Hàn Thời Vũ kén ăn, không tích ăn rau củ quả, nhất là ớt chuông. Mỗi lần bữa trưa có món ớt chuông xào thịt cô giáo sẽ thấy hắn bị một nhóm cô bé vây xung quanh.
Mấy cô bé yếu ớt hỏi: “Tớ nắm tay cậu được không.”
“Đương nhiên rồi.” Hàn Thời Vũ đáp: “Nhưng mà mấy cậu phải ăn ớt chuông cho tớ cơ.”
Mấy cái đầu thậm thụt lên xuống, lần lượt lấy đồ ăn trong khay bé con Hàn Thời Vũ ra, sau đó bàn tay nhỏ nhắn nộn thịt của bé con nắm lấy tay các cô bé. Ai ăn được nhiều thì càng được nắm lâu.
Đến mức mỗi lần trường mẫu giáo bình chọn danh hiệu “Tay đẹp ăn ngoan”, Hàn Thời Vũ luôn đứng đầu.
Cô giáo: “…”
Thế là các cô bắt đầu tập trung quan sát cậu bé này, phòng khi sau này lớn lên trở thành mối họa.
Lên tiểu học, nhóc con vẫn là nhân vật nổi tiếng lẫy lừng. Nhóc con có rất nhiều bạn bè, lúc chơi với nhau mấy bạn nói chuyện với nhóc con nhiều lắm, nào là chơi game quên cả làm bài tập bị ba mẹ mắng cho một trận, hay là kiểm tra điểm thấp không dám mang về nhà.
Hàn Thời Vũ nghe mà mông đau thầm. Nhóc con thở dài, nghĩ bụng may mà mình không có ba.
Nhưng đúng là, người chơi cùng tụi nó, người cõng tụi nó trên vai nâng lên thật cao, người thường xuyên xuất hiện trong các bài văn với tình tiết “cõng con bị sốt chạy vài cây số đi bệnh viện” cũng chính là ba của tụi nó.
Nhóc con Hàn Thời Vũ lúc ở một mình thường ước ao và nghĩ ngợi, sao mình lại không có ba nhỉ.
Hàn Lãng không kiêng kỵ giáo dục những vấn đề ấy. Thế là khi Hàn Thời Vũ lên lớp hai, nhóc con đã tiếp xúc với hai chữ “cái chết” lạnh lẽo.
Nhưng trái tim mỗi đứa trẻ con luôn vun đầy ắp những câu chuyện cổ tích, nhóc con thích tin rằng những nhân vật kia và ba mình đến một nơi nào đó xa xôi, hơn là nhận thức từ nay về sau mình sẽ không được gặp lại nữa.
Lên cấp hai, những lời dự đoán của cô mẫu giáo trở thành sự thật.
Hàn Thời Vũ chẳng những không tàn đi mà còn trổ mã đẹp trai hơn nữa. Kiểu mà kể cả khi mặc đồng phục cũng đủ thu hút ong bướm, mỗi dịp thi thể tao hay văn nghệ sẽ thu hút cả đống fan mê mẩn sắc đẹp.
Khi đó Hàn Thời Vũ thường khoác ba lô đeo chéo, hai tay đút túi, tai nhét cặp tai nghe màu trắng. Có cô bạn nào xấu hổ chặn đường, cậu sẽ nhận một bức thư tình họa tiết hoa hòe, nghiêm túc nhét vào ngực, sau đó khéo léo viết thư trả lời từ chối: “Tôi đã xem hết thảy mọi thứ về cậu, không khoảnh khắc nào ngừng suy đi tính lại vận may của bản thân, nhưng vẫn chẳng cách nào khiến tôi hiểu được điều chi cả. Tôi nghĩ, đó là bởi cậu xứng đáng với một ai đó tốt hơn, sự nông cạn của tôi nào đâu đồng hành được cùng cậu qua những năm tháng tươi đẹp nhất cuộc đời.”
Vừa từ chối lại vừa khiến con người ta mê đắm chết đi sống lại. Thiếu nữ tuổi ấy ngây thơ mà cảm tính, khóc lóc như mưa tâm sự với nhỏ bạn thân, nào là cả đời này mình sẽ chẳng gặp được ai tốt như cậu ấy đâu.
Đúng vậy, lúc đó Hàn Thời Vũ đang trong giai đoạn phản nghịch tuổi dậy thì.
Cậu biết mình đẹp trai, cũng biết mình nổi tiếng nên cái sự “tự mình biết mình” ấy như càng đổ thêm chất xúc tác vào điệu bộ “ra vẻ” của mình.
Cậu thích đọc đủ mọi loại sách vở, kể cả những cuốn bán chạy và tiểu thuyết mạng. Năm lớp 7 lớp 8 rơi vào trạng thái mơ hồ ngây thơ, ngây thơ đến độ chưa đụng chạm đến cả tình yêu.
Sau “chia tay”, cậu bắt đầu đam mê Dazai Osamu, trên tiểu sử QQ chễm chệ dòng “Thế gian không đáng luyến lưu”, đụng chuyện gì buồn lòng là tự dưng đăng dòng trạng thái cảm thán: Đây là lần tán tỉnh sau cuối của tôi với nhân loại.
Hoặc là: Xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện giết chóc một ai, cái chết sẽ chỉ làm phúc cho những kẻ thù đáng ghê sợ.
Sau đó lượm được ngót nghét trăm lượt thích.
Hàn Lãng biết chuyện, suy nghĩ một lúc rồi cuối tuần dẫn con trai đến công ty vận chuyển của mình.
Không phải con “Sinh ra làm người thật lòng xin lỗi” à.
Vậy thì đi làm máy vận chuyển đi.
Hàn Thời Vũ sau hai ngày bị xã hội tra tấn tàn nhẫn.
Bỗng nhận ra, còn sống là điều tốt đẹp.
Sau đó nữa, tai họa biết đi lên cấp ba, đời sống tinh thần mới dần trở về trạng thái bình thường.
Nhưng thanh niên này chưa bao giờ là một chiếc đèn cạn dầu.
Cấp ba nghiêm cấm hành vi sử dụng thiết bị điện tử dưới mọi hình thức, hắn đã từng nổi tiếng khắp trường nhờ đàn đúm lên lầu năm không người của ký túc xá chơi game vào nửa đêm nửa hôm. Nếu một chiến hữu ship đồ ăn đêm cho cả bọn không bất cẩn đụng mặt quản sinh trực đêm, chắc là không ai hay Hàn Thời Vũ đã âm thầm gây dựng nên thành tựu vĩ đại này.
Tính thiếu nữ của Hàn Thời Vũ đã bắt đầu nhen nhóm cũng vào những năm cấp ba ấy. Hắn thích làm nũng làm trò với thầy cô, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ lên lầu năm ký túc xá hóng gió.
Cổng trường không bao giờ mở, nhưng các học sinh luôn trong trạng thái đấu tranh với nhà trường sẽ tìm ra cách bước ra.
Một lần nọ, Hàn Thời Vũ đứng trên tầng thượng vắng vẻ nhìn thấy hai người hôn nhau, hai cậu con trai.
Hắn đứng đó sững người rất lâu. Hắn quen hai người kia, hai người đó rất thân thiết, lúc nào cũng kề cạnh nhau như hình với bóng.
Hắn chứng kiến họ hôn nhau nghiêm túc và dữ dội, trông thấy hai bàn tay bấu chặt lưng áo đồng phục người đối diện ra nhăn nhúm, mần mò lên trên, cuối cùng ghìm chặt cổ.
Hàn Thời Vũ nín thít, yên lặng vòng ra, rồi khẽ khàng đóng cửa.
Hắn suy nghĩ cả đêm.
Tại sao con trai lại hôn con trai.
Hôm sau, hắn thấy hai người bạn kia vẫn hệt như cũ, cả hai điềm nhiên trò chuyện với các bạn như không có gì xảy ra.
Lòng Hàn Thời Vũ nảy sinh cảm xúc đầy vi diệu, cảnh tượng ngày hôm ấy cứ gặm nuốt nhai đi nhai lại trong đầu.
Hắn tưởng tượng người bị bấu chặt lưng là mình, người ở trước mắt mình có dáng người cao lớn gần như tương tự, làm sao để vượt qua chướng ngại tâm lý ghì chặt lấy eo người ấy.
Hàn Thời Vũ nghĩ mình không làm được.
Lần đầu tiên trong đời hắn nghĩ mình không làm được.
Thời cấp ba hắn vẫn là một ngôi sao được nhiều người đeo đuổi. Lúc này nếu có cô nàng nào dúi thư tình cho hắn, hắn sẽ chỉ cười đáp: “Hoa đẹp đã có chủ rồi, cảm ơn cậu.”
Nhưng chữ “chủ” ấy chỉ là hư ảo mơ hồ.
Cấp ba của người ta sôi nổi nhiệt huyết, nhưng của Hàn Thời Vũ trôi qua bình thản lặng yên. Hắn vốn thông minh, hồi nhỏ đọc nhiều sách cả tự nhiên lẫn xã hội nên vốn đọc lớn hơn các bạn đồng trang lứa gấp đôi, cảm xúc và khả năng phân tích cũng sâu sắc hơn.
Hắn không có áp lực mà mọi người có. Hàn Lãng không đặt vào hắn quá nhiều kỳ vọng, hắn cũng không quá để tâm điểm số danh hiệu.
Vì những khi làm việc Hàn Thời Vũ không bận tâm chuyện gì khác, nên với hắn thời gian trôi qua rất nhanh.
Kỳ thi đại học kết thúc, hắn thi đậu đại học Thủ Thành.
Khi hắn kéo vali bước vào ngưỡng cửa ngôi trường này, hắn sẽ không bao giờ ngờ được rằng, chỉ vài tháng sau mình sẽ thật sự gặp được người ấy ở đây ——
Hắn nhớ “tấm thẻ người tốt” mình tặng cho mỗi cô gái tỏ tình mình vào năm cấp hai, nghiêm túc hồi tưởng lại —— “Tôi đã xem hết thảy mọi thứ về cậu, không khoảnh khắc nào ngừng suy đi tính lại vận may của bản thân, nhưng vẫn chẳng cách nào khiến tôi hiểu được điều chi cả.”
Hàn Thời Vũ không tin câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hắn cho rằng nó chỉ là hám sắc nổi lòng tham.
Nhưng chết tiệt là, hắn thật sự hám sắc nổi lòng tham.
Thậm chí lúc bắt đầu chính hắn không nhận ra.
Hàn Thời Vũ bị hack liền tù tì năm tài khoản giận điên lên mò tới viện Toán thông kê tìm người tên Dương Mạt.
Hắn giỏi giao thiệp, từ ngày nhập học mạng lưới quan hệ đã trải rộng đi bất tận.
Hắn vật vã tìm đủ mọi cách mới biết được người hack tài khoản mình là sinh viên Thủ Thành, nén cơn giận đùng đùng trong bụng.
Hắn đang nói chuyện với một đàn anh mình quen.
“Dương Mạt à…” Đàn anh nghĩ ngợi một lát: “Để anh xem…”
Đàn anh nọ vừa nói chuyện với Hàn Thời Vũ vừa nhìn máy bán hàng tự động chọn nước.
Hàn Thời Vũ nghe, thoáng đưa mắt nhìn bỗng bắt gặp một bóng hình xa lạ giữa căn tin đông đúc nhộn nhịp.
Hắn khựng lại.
Đàn anh đang quét mã thanh toán: “Anh nhớ mình như cậu ta bị chuyển qua chung cư Hải Thạch rồi, mà cậu ta…”
Hàn Thời Vũ không nghe vào tai.
Hắn trông thấy một cậu chàng sinh viên vóc dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm gì. Người ấy mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, êm dịu mà mát rượi như một làn gió.
Hàn Thời Vũ chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên não cho ra là, diện mạo thần tiên này thật đẹp quá.
“Anh khuyên cậu đừng có đụng vào cậu ta, nhỡ chẳng may có chuyện gì thì sao. Cậu cứ nhờ thầy…” Đàn anh cúi xuống lấy nước: “Cậu ta không dễ nói chuyện đâu.”
Người ấy trong mắt Hàn Thời Vũ đã tìm thấy mục tiêu.
Người ấy đi tới với vẻ mặt lạnh te, sau đó từ đâu vang tiếng kêu gào thảm thiết, mặc dù không quá gây chú ý giữa khung cảnh ầm ĩ này.
Người ấy không nói gì kẹp cổ một cậu nước ngoài tóc vàng hoe, đang đi ra ngoài.
“Á ấy, bạn cùng phòng, cùng phòng, tôi đâu cố ý, tôi biết sai thật rồi… tôi…”
Thấy cảnh này, Hàn Thời Vũ nắm tay bụm miệng, phì cười.
“Nhìn gì đấy?” Đàn anh uống coca quay sang, thấy Hàn Thời Vũ đang cười ngáo ngơ cũng nhìn lại.
Đàn anh nhướng mày: “Chẳng phải Dương Mạt đó à.” Đàn anh quay lại nhìn Hàn Thời Vũ: “Không phải cậu tính kiếm cậu ta đánh lộn à, đi.”
“…” Hàn Thời Vũ chậm chạp quay đầu.
Hàn Thời Vũ nhìn đàn anh.
Đàn anh nhìn Hàn Thời Vũ.
Hàn Thời Vũ: “.”
Hàn Thời Vũ nghĩ đã là quân tử thì phải chơi võ miệng, ai đời xài võ tay võ chân.
Hôm ấy, hắn ra siêu thị ngoài cổng trường moi móc hồi lâu, tìm được cái loa chất lượng nhất quầy.
Khi đến chính giữa hai tòa chung cư Hải Thạch, hắn hơi hơi căng thẳng.
Hàn Thời Vũ hít một hơi thật sau, giữa cái nhìn hiếu kỳ của quần chúng vây quanh, hắn bước lên đài.
Vỗ vỗ loa.
Sau đó Hàn Thời Vũ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt đến mức không ai nhận ra.
Hệt như ai đó du hành xuyên không gian và thời gian, mách bảo cho hắn biết, rằng những gì hắn nói tiếp theo đây sẽ là khởi đầu đáng tự hào nhất trong đời Hàn Thời Vũ.
“Lầu bốn, bạn học Dương Mạt, tôi biết anh ở đó.”