Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hai Người Cha Của Tôi

Chương 40: Chuyện công thụ (5)



Lão Dương là một ông già sành điệu đến từ Thanh Đảo.
Ông tự xưng mình bắt xu hướng rất kịp thời, dù sao con trai cũng làm internet, đương nhiên ông cũng phải theo sau chứ. Mỗi lần hội họp, thỉnh thoảng ông sẽ xổ ra một từ đang thịnh hành trong giới trẻ nào đó, điều này khiến ông trở nên nổi bần bật giữa các ông các bà đã luống tuổi.
Người như ông ngay lần đầu gặp Hàn Thời Vũ đã thấy thích ghê gớm. Thằng bé người đâu mà đẹp trai lại hay cười, miệng lưỡi cứ như bôi mật nói chuyện với người lớn tới đâu là phun châu nhả ngọc tới đó.
Lão Dương không lấy làm lạ khi Dương Mạt kéo cậu trai này về ăn Tết. Chung quy cũng chỉ có người như vậy mới chịu được cái nết xấu xí của con trai ông.
Thế mà, vào một đêm đông nhiều năm về trước, Hàn Thời Vũ nắm lấy tay Dương Mạt nửa đùa nửa thật công khai quan hệ của cả hai. Thoạt đầu Lão Dương hoàn toàn không tin, thậm chí còn bật thốt “Đừng có đùa kiểu đó với chú nha thằng bé này”.
Hàn Thời Vũ trầm xuống, tỏ vẻ nghiêm túc lên tiếng: “Ba, con không gạt ba đâu ạ.”
Tiếng “ba” quá sức chói tai, chói đến độ não Lão Dương như trắng xóa trong phút chốc.
Ông ôm chú Husky nhà Chu Dịch, lặng lẽ ra khỏi nhà suy nghĩ một đêm.
Ông nghĩ, có phải chăng Dương Mạt thiếu thốn tình thương của mẹ từ nhỏ, Hàn Thời Vũ là người đến lấp đầy khoảng trống đó.
Hay là từ nhỏ Dương Mạt đã thế này nhưng giấu giếm không chịu nói ra.
Ông nghĩ hoài nghĩ mãi, không biết nên xử trí sao đây, truy ngược trách nhiệm từ bản thân, lòng bỗng dâng cảm giác áy náy khôn nguôi.
Ban đầu ông cũng khó chấp nhận, trằn trọc mất ngủ không biết bao nhiêu đêm. Nhưng rồi sau này thời gian xô đẩy dần quen, ông mới phát hiện, hình như chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Ông gặp hai đứa nói chuyện, khuyên nhủ nhất định phải dùng biện pháp bảo vệ cho cẩn thận. Nhất là Hàn Thời Vũ, không được chiều cái tính thô bạo của Dương Mạt, nghĩ gì trong lòng cũng phải nói ra hết.
Lúc ấy Hàn Thời Vũ chỉ lo vâng vâng dạ dạ, không nghĩ tới vì sao Lão Dương cứ một hai nhấn mạnh “Nhất là Hàn Thời Vũ”.
Giờ thì Hàn Thời Vũ đã hiểu.
Cái giá của sự giác ngộ luôn khiến người ta khốn khổ.
Hàn Thời Vũ kề miệng tách trà lên môi, chìm vào trạng thái tĩnh lặng hồi lâu, thậm chí thổi ra cả bong bóng trong tách.
Mà dù khốn khổ tới đâu đi nữa, ba đã hỏi không đáp không được.
Hàn Thời Vũ ỡm ờ không rõ chữ: “Lâu lâu ở trên, lâu lâu… ở dưới ạ.”
Chắc là Lão Dương không hiểu mấy vụ tư thế, cũng không nghe rõ hắn trả lời gì nên nghiêng người về trước, hỏi lại: “Cái gì… con nói to lên.”
Dương Mạt dọn cơm nước, thấy hai cha con trong tư thế bất bình thường thì nhướng mày nghi hoặc, lau tay vào tạp dề nói: “Hai người… đang làm gì vậy?”
Hàn Thời Vũ thấy anh ra, luống cuống quay về vẻ mặt như thường, tùy cơ ứng biến: “Mạt! Mạt Mạt ơi… nhà mình hết muối rồi.”
Dương Mạt đáp: “Trong bếp còn hai bịch chưa khui kia kìa.”
Hàn Thời Vũ vội vàng: “… Ấy hết giấm rồi mới đúng.”
Dương Mạt nghi hoặc: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
Lão Dương thấy phản ứng của Hàn Thời Vũ, thấy càng bất thường, chậc lưỡi: “Con đẩy nó ra làm gì, chuyện bé như đốt ngón tay, cứ nói toẹt ra đi.”
Dương Mạt: “?”
Lão Dương nhìn thẳng mặt Hàn Thời Vũ.
Cuối cùng, Hàn Thời Vũ nghẹn lời rất lâu xem cái chết nhẹ tựa lông hồng: “Ba, là con ép uổng Dương Mạt.” Hắn cúi gằm đầu, trịnh trọng đặt tách trà lên bàn, nói: “Con xin lỗi, con là kẻ có tội.”
Lão Dương: “…”
Lão Dương và não bộ rơi vào hư không tận một phút đồng hồ.
Dương Mạt vẫn không hiểu hai ba con này đang nói cái gì, cho đến khi nhìn thấy fanfic trên màn hình điện thoại Lão Dương trước khi nó kịp tắt.
Dương Mạt: “.”
Lần đầu nếm mật ngọt lại trong trạng thái cồn rượu thấm sũng não, Hàn Thời Vũ không biết cái gì gọi là “thương hoa tiếc ngọc”. Hắn đã mạnh bạo vô cùng.
Suốt quá trình bình bịch Dương Mạt cảm giác mình không khác gì một kẻ sắp chết bị đóng đinh trên máy hành hình, thiếu điều đập đầu vào tủ đầu giường bật ngửa ra tại chỗ. Ngay lúc cả thể xác lẫn tinh thần sống không bằng chết, tên nghi phạm còn ủn vào cổ anh uất ức gọi anh ơi, cứ như thể người bị bắt nạt là hắn vậy.
Con người luôn hối hận tại mọi thời khắc trong đời, chẳng hạn như Dương Mạt đang cực kỳ muốn bóp chết chính bản thân đã ngầm đồng ý lời cầu xin của Hàn Thời Vũ nửa tiếng trước.
Hôm sau, Hàn Thời Vũ quỳ rạp trên giường hoài không chịu dậy. Hắn giơ bốn ngón tay lên trời thề thốt, từ giờ về sau hắn nhất định nhất định tu luyện kỹ năng, để lần tới sẽ không quá khích tốc chiến tốc thắng.
Dương Mạt quay lưng về phía Hàn Thời Vũ, không nhúc nhích gì được. Anh ôm cả bụng lửa, giọng khàn đặc: “Em có hiểu lầm gì rồi không?”
Anh vận cả đống sức mới quay người được, nhìn Hàn Thời Vũ nói: “Lần sau đổi…” Còn chưa dứt câu, Dương Mạt khẽ giật mình.
Anh thấy hốc mắt Hàn Thời Vũ đỏ hoe, trông cứ như vắt được cả nước ra vậy. Giọng mũi nghèn nghẹn trong hơi thở, hắn nức nở: “Em không cố ý đâu mà, hôm qua em say nên không tỉnh táo, không kiểm soát được, em…”
Dương Mạt càng nghe càng xấu hổ tợn đành phải nuốt xuống, vội vàng ngắt lời hắn: “Đủ rồi!”
Anh quay đầu, khóe miệng run rẩy liên hồi.
Cái nền văn minh gì đây.
Rõ ràng Hàn Thời Vũ là tên chiếm hời, thế mà con khóc lóc nữa hả cái đồ khốn nạn này.
Anh đây còn chưa rơi nước mắt, đã đến lượt hắn đâu.
Hàn Thời Vũ dò la ghé đầu lại gần bên, hỏi nhỏ: “Anh đau không ạ?”
Dương Mạt đang giận, không muốn nói chuyện.
Hàn Thời Vũ thủ thỉ: “Em xoa xoa cho anh nha.”
Càng ở với nhau lâu, so sánh theo tiến trình thời gian, Dương Mạt càng nhận ra lần đầu tiên của Hàn Thời Vũ đã khá khẩm lắm rồi.
Độ dày da mặt của tên này phải gọi là tăng theo cấp số nhân.
Mới mấy lần đầu còn biết áy náy tội lỗi, làm không ra hồn còn lấy nước mắt ra tạ tội. Sau này khi kỹ thuật dần trở nên rành sõi, mấy câu chữ tục tĩu cãi chày cãi cối cứ ào ào bên tai không ngơi.
Thật không khác gì nuôi chó vậy, chủ phải dạy nó không được phàm ăn vô phép vô tắc, nhưng nếu vì thấy nó cụp tai rũ đầu mà thấy thương không dạy, để khi nó lớn lên nhe răng hung tợn thì đã muộn.
Đến lúc Dương Mạt nhận ra thế mà đã dùng dằng chiều theo ý Hàn Thời Vũ mười bảy năm rồi, làm sao đổi vị trí được nữa đây.
Ngoài phòng khách, trong đôi mắt Lão Dương tràn ngập mớ cảm xúc ngổn ngang khi chứng kiến cuộc đời muôn màu muôn vẻ, như chiếc đèn lồng kéo quần tua chiếu cảnh tượng đáng tự hào của con trai mình suốt từ thuở tấm bé đến khi trưởng thành, cuối cùng đứng khựng lại ở khoảnh khắc anh bất cẩn “sẩy chân” năm mười chín tuổi. Lão Dương nói với thanh niên ấy: “Không phải mày bản lĩnh lắm cơ à?”
Một lần “sẩy chân” bị cả con gái lẫn cha thay nhau giáng án tử, người trong cuộc không còn gì để nói đến mức trầm luân vì dư luận.
Hai ngày sau.
Dương Hàn hắt xì một cái. Tầm vài ngày nữa là được nghỉ tết Đoan Ngọ, cô nàng đang chui trong chăn lướt điện thoại trước khi ngủ. Bỗng Hàn Thời Vũ nhắn tin sang.
Hàn Thời Vũ: “Đồng chí Tiểu Dương.”
Thường Hàn Thời Vũ chủ động nói chuyện với cô nàng thường chẳng phải chuyện tốt lành gì. Dương Hàn đã làm tốt công tác chuẩn bị cho bố mình ăn block, hỏi: “Gì vậy ta?”
“Có một tin tốt.” Hàn Thời Vũ nhắn: “Ông nội lên nhà chơi mấy ngày, cuối tuần con về là được gặp ông, trước Tết Đoan Ngọ ông về.”
Dương Hàn vui vẻ: “Thật hả bố! Tuyệt.”
“Và một tin xấu.”
Tin nhắn của Hàn Thời Vũ làm cô nàng không vui sớm nổi: “Ba con, ba, sẽ ra nước ngoài học hai tháng theo sắp xếp của công ty. Ngày mốt ba đi.”
Dương Hàn sẽ nghỉ vào tháng bảy, vậy là nửa kỳ nghỉ hè không được gặp Dương Mạt. Cô nàng rê.n rỉ: “Sao ba phải đi học?? Chẳng phải ba là cái gì vô địch của máy tính hả?”
“Ừ, kiến thức là đại dương bao la, con người muốn nâng cấp bản thân cũng phải học tập trau dồi không ngừng.” Hàn Thời Vũ nói đầy thấm thía: “Thường thôi.”
Dương Hàn nhạy cảm ngửi thấy có gì sai sai.
Cô nàng nhướng mày, hỏi: “Bố làm trò gì rồi đúng không?”
Hàn Thời Vũ nhắn trả lời siêu tốc: “Không hề nhé.”
Sau đó hắn giải thích: “Công ty đã lên kế hoạch từ trước rồi, chỉ dời lên hơi sớm tí thôi.”
Dương Hàn: “Sớm tí thôi á?”
Hàn Thời Vũ: “Ừ.”
Dương Hàn nửa tin nửa ngờ: “Ok bố.”
“Mà…” Dương Hàn còn đang gõ bàn phím, Hàn Thời Vũ đã nhắn lại: “Cơ mà mấy hôm tới bố rảnh, có thời gian ở nhà.”
Hắn bồi thêm: “Với con gái.”
Dương Hàn: “.”
Tác giả có lời muốn nói:
Từ đây còn khoảng chưa đến bảy mươi ngàn chữ nữa. Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ tui nha.
Báo trước nội dung tiếp theo: “Ông bố ở nhà một mình ở nhà chăm con ra sao” và “Ông bố một thân một mình phản ứng với mối nghi ngại con gái yêu sớm thế nào”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...