Hai Người Cha Của Tôi
Chương 25: Chuyện đại học (3)
Lục Hữu Khí đau đầu về kỳ thi giữa kỳ còn hơn là cuối kỳ.
Không ai hiểu đặc tính học giữa chừng là phân tâm của sinh viên hơn là giảng viên, nên kỳ thi giữa kỳ xuất hiện với tác dụng cho họ tự nhận thức bản thân đang ở đâu. Tuy chiếm phần trăm điểm số vô cùng nhỏ, nhưng cũng đủ khiến các bạn học đang thấy vui vẻ tốt đẹp đóng cửa tự vấn.
Lục Hữu Khí vò cái đầu vàng hoe rối bù, trách móc, bồi thêm một câu: “Đương nhiên là trừ cái loại “súc vật” như cậu.”
Dương Mạt liếc mắt nhìn anh ta.
Hôm nay là chủ nhật nên không phải dậy sớm tập thể dục. Lục Hữu Khí ngủ thẳng tới bảy giờ, tưởng là mình dậy sớm lắm rồi. Nhưng khi anh ta mở mắt ra Dương Mạt đã chạy bộ, ăn sáng xong – tiện tay mua cho Lục Hữu Khí một phần, trên bàn là đề thi thử toán giữa kỳ đã làm xong, còn người thì đang đánh răng.
“Sao cậu có khả năng tự kiểm soát gớm thế? Phải còn là người không?” Lục Hữu Khí vừa lầm bầm vừa thay quần áo, “Cuối tuần tươi đẹp như này chỉ có rớt vào tay cậu mới thành xấu xí.”
Dương Mạt nhổ nước súc miệng ra, thản nhiên đáp: “Biết nói tiếng người không, không biết thì để tôi dạy cậu.”
Lục Hữu Khí mặc áo thun, nằm dài trên giường thêm một lát, bụng reo ùng ục một tiếng đầy cảm động. Hôm qua đi chơi với bạn chẳng ăn được bao nhiêu. Anh ta ngửi mùi bò thơm phức, yên tâm xơi phần mì bạn cùng phòng xách về cho mình.
Đột nhiên Dương Mạt gọi: “Ê băng thông rộng.”
Lục Hữu Khí bực bội trả lời: “Tôi là wifi.”
Dương Mạt không quan tâm, nói tiếp: “Mượn thẻ thư viện của cậu đi.”
Lục Hữu Khí lấy trên giá sách xuống, quăng cho anh rồi húp mì xì xụp: “Tính vô thư viện à?”
Thẻ Dương Mạt mất rồi, cấp lại phải tốn tiền, mà đang giữa giai đoạn kinh tế eo hẹp nên anh vẫn chưa đi làm lại.
Lục Hữu Khí cũng biết chuyện này. Anh ta với Dương Mạt luôn âm thầm có vay có trả lẫn nhau. Hôm nay Dương Mạt mua đồ ăn sáng cho, mấy hôm sau Lục Hữu Khí cũng sẽ mua cơm cho Dương Mạt. Anh ta lên tiếng: “Hay để nhóc đàn em của cậu bao nuôi đi cho rồi, lướt diễn đàn thấy bảo hình như nhà có tiền lắm.”
Dương Mạt nhấn mạnh lần nữa: “Không biết tiếng người thì nín mỏ giùm đi.”
Hàn Thời Vũ thật sự từng có suy nghĩ đó, chỉ là Dương Mạt không ăn của bố thí, khó mà thuyết phục được. Những bữa cơm Hàn Thời Vũ mời tận tay anh sau này Dương Mạt cũng trả lại bằng hết.
Lục Hữu Khí nói: “Hay thì kiếm mấy cô nào giàu giàu ấy, gương mặt cỡ này thì cam đoan hai năm cuối đại học không cần lo ăn uống, tiện cho thằng bạn này hưởng ké tí luôn.”
Người ta nói quá tam ba bận, nhưng sự nhẫn nại của Dương Mạt còn bé hơn ba.
Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, họ Lục bị đè lên giường hưởng thụ tiết dạy miễn phí, còn thề thốt sẽ cải thiện tiếng Trung hẳn hoi.
Dương Mạt đúng thật là người có gương mặt đẹp – đường nét mềm mại dịu dàng, cộng thêm cả ngày không bước chân khỏi nhà nên da dẻ lại trắng. Bấy nhiêu khiến anh dù có ở tuổi nào ngoại hình vẫn gợi cảm giác trẻ trung niên thiếu.
Cao một mét tám, ngoại hình nổi bật, ánh hào quang giỏi giang xuất sắc, “phần cứng” Dương Mạt đánh trúng điều kiện mẫu bạn trai lý tưởng của rất nhiều thiếu nữ. Thế nhưng khí chất lạnh lùng chỉ cần đứng ngoài cửa cũng làm người ta né như né tà này buộc mọi người chùn chân.
—— Lục Hữu Khí bình luận: “Trường hợp điển hình của cái nết uổng hết cái đẹp.”
Dương Mạt quẹt thẻ của băng thông rộng bước vào thư viện, sải bước lên cầu thang hướng thẳng lên tầng cao nhất. Thiết kế này làm người ta như đang ở giữa thẳng cảnh tên “núi sách”, muốn truyền đạt với người đến đây bằng cách thức trực quan nhất là “con đường đến với tri thức phải đặt từng bước chân một”. Thỉnh thoảng có vài người ngồi trên bậc thang đọc sách, Dương Mạt bước lên, trên cầu thang lầu hai có một cô gái vẫy tay với anh.
Lại gần, cô gái nọ mỉm cười, vỗ xuống bậc thang bên cạnh. Dương Mạt ngồi xuống cạnh đó.
Cô gái nọ tên Hách Nghiên, là bạn cùng lớp của Dương Mạt.
Hách Nghiên nói khẽ: “Mình không tìm được chỗ ngồi, cậu có phiền không?”
Dương Mạt lắc đầu.
Cô gái nọ lại cười với anh.
Cô lấy giáo trình trong cặp ra, trên sách lít nha lít nhít toàn giấy đánh giấu đủ màu. Cô tìm một mảnh chìa ra, lật sách rồi nhẹ nhàng đặt lên đùi Dương Mạt, chỉ vào chỗ mình đánh dấu hỏi: “Ở đây có một bước mình chưa hiểu lắm.”
Dương Mạt nhận lời đi giảng bài cho Hách Nghiên. Cũng gần giữa kỳ rồi, một công đôi việc tiện ôn lại bài vở luôn.
Dương Mạt giảng giải, mạch suy luận của anh rõ ràng, giọng nói trong thanh hòa vào khung cảnh tĩnh mịch trở nên êm dịu hơn, như làn gió mơn man qua tai làm người ta dễ chịu, dễ dàng bị cuốn hút.
Cô bạn ngả úp lên đùi, lấy hai tay làm gối đầu, nghiêng sang nghe Dương Mạt giảng, thỉnh thoảng ừm mấy tiếng rồi đặt vài câu hỏi.
Nhiều sinh viên lên cầu thang nán lại nhìn hai người, mỉm cười.
Lúc Dương Mạt lật sách, Hách Nghiên chợt phát hiện nốt ruồi dưới mắt anh, bèn cười hỏi: “Dương Mạt nè, cậu có bạn gái chưa?”
Dương Mạt trả lời: “Không có.”
“Ồ.” Cô bạn đáp: “Vậy thì cậu nguy hiểm quá đấy.”
Dương Mạt quay sang nhìn.
Anh nói: “Cũng tạm.”
Hách Nghiên dịch về phía anh một chút, ngập ngừng hỏi: “Dương Mạt, mình nhờ cậu cái này được không.”
Dương Mạt đang nhìn phần cô bạn đánh dấu bằng bút đỏ, mải miết viết lời giải lên giấy nháp, thuận miệng đáp: “Cái gì?”
Hách Nghiên cười: “Mình có một cô em gái, năm nay mười hai, mấy tháng nữa thi đại học rồi. Hình như gần đây bị mất hứng hay sao mà học mãi không vô. Bây giờ cứ ở nhà suốt thôi. Vì muốn cổ vũ con bé nên mình mới bảo sẽ tìm một anh đẹp trai học Thủ Thành về làm gia sư, cậu chịu làm không?”
Dương Mạt dừng tay.
“Kèm toán với vật lý.” Hách Nghiên nói: “Có thù lao đàng hoàng nha.”
Dương Mạt cầu còn không được. Anh đồng ý ngay: “Được.”
Hách Nghiên nở nụ cười: “Oa, nhanh quá ta, cậu không hỏi gì thêm à?”
Dương Mạt không nói gì, lịch sự nhếch nhếch môi.
Đang lúc nghe Hách Nghiên nói thêm về tình hình học của em gái, điện thoại Dương Mạt bỗng rung lên. Cô bạn tự giác giữ im lặng, Dương Mạt móc điện thoại ra, thấy cái tên hiện lên thì sững người.
“Cún hoang viện quản lý.” – Đây là tên danh bạ Dương Mạt đặt cho Hàn Thời Vũ.
Dương Mạt đảo mắt khắp bốn phía trước, cầu thang cũng không có ai. Thế là anh ấn nghe máy, đưa tay che miệng, nói nhỏ: “A lô.”
Giọng Hàn Thời Vũ đầu bên kia điện thoại âm u cùng cực: “Đàn anh ơi.”
Dương Mạt: “Làm sao?”
Hàn Thời Vũ: “Em đang ở thư viện đó.”
“…” Dương Mạt đưa mắt nhìn Hách Nghiên ngồi cạnh, cô bạn chớp chớp mắt nhìn anh.
Dương Mạt nói: “Cậu đang đâu?”
Hàn Thời Vũ: “Anh ngẩng đầu lên đi.”
Dương Mạt ngẩng lên tìm kiếm.
Mỗi tầng thư viện đầu có khu nghe điện thoại có cách âm rất tốt, thiết kế dành riêng cho sinh viên có điện thoại gấp mà không làm phiền các bạn. Hàn Thời Vũ ở tầng ngay trên anh, hắn đứng trong buồng nghe điện thoại, nhìn xuyên qua cửa kính thẳng về phía anh.
Dương Mạt ngẩng đầu, chạm mắt với hắn: “…”
Dương Mạt nhìn: “Rồi sao, cậu muốn nói cái gì?”
Hàn Thời Vũ nghẹn lời hồi lâu, sau đó có giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Anh ăn sáng chưa.”
Dương Mạt cau mày: “Rồi.”
Hàn Thời Vũ: “… Vậy mình ăn trưa chung với nhau được không anh?”
Dương Mạt: “Có hẹn rồi.”
Hàn Thời Vũ: “… Tối thì sao ạ.”
Dương Mạt: “…”
Anh nói: “Cậu gọi để điều tra ba bữa cơm của tôi?”
Hàn Thời Vũ không còn gì để nói yên lặng cúp máy.
Dương Mạt khó hiểu nhìn màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía bóng người đã biến mất.
Dương Mạt nhìn Hàn Thời Vũ ngồi cạnh mình.
Thanh niên này ngồi xuống hết sức tự nhiên, thậm chí còn lướt qua anh lên tiếng chào Hách Nghiên ngồi trong.
Hách Nghiên cười đáp lại hắn.
Hàn Thời Vũ nói: “Không phiền thì tôi ngồi đây nhé.”
Hách Nghiên đáp: “Cậu là bạn Dương Mạt à. Đương nhiên không phiền rồi.”
Cầu thang rất rộng rãi, ba người ngồi cạnh nhau không chật chội gì, nhưng rất kỳ quặc.
Dương Mạt bị kẹp chính giữa khó chịu khắp toàn thân, anh nói với Hàn Thời Vũ: “Cậu chắn ánh sáng của tôi.”
Hàn Thời Vũ nghe lời, tránh ra bước lên một bậc, ngồi ngay sau lưng anh. Hắn cũng không nói chuyện, lặng lẽ lật cuốn Lược Sử Thời Gian đang đọc dở ra.
Dương Mạt bỗng thấy càng mất tự nhiên.
Giảng được nửa đề, Hách Nghiên đang tạm dừng để suy nghĩ thì Dương Mạt ngoái đầu, nhìn Hàn Thời Vũ.
Anh dời mắt nhìn quyển sách Hàn Thời Vũ đang đọc, hình như nãy giờ vẫn dừng đúng một trang. Hàn Thời Vũ cảm nhận được ánh mắt của anh, vờ như chẳng có gì nhìn về phía anh, hỏi: “Sao vậy anh?”
Dương Mạt lại nhìn sang chỗ khác.
Hách Nghiên nhắc lại chuyện mời Dương Mạt dạy kèm.
Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Làm phiền chút xíu.”
Hách Nghiên: “Ừm?”
Hàn Thời Vũ cười: “Viện tôi thi giữa kỳ xong rồi, gần đây cũng rảnh, thêm tôi nữa được không?”
Mắt Hách Nghiên sáng trưng, đáp: “Được.”
Dương Mạt bật thốt: “Không được.”
Hách Nghiên nhìn anh, nghi hoặc: “Hả?”
“…” Thốt ra xong Dương Mạt mới phát hiện đúng là không có lý do gì thật. Anh khô khan lên tiếng: “Em cậu… học lý mà.” Anh chỉ vào Hàn Thời Vũ: “Chắc cậu ta… quên hết mấy kiến thức đó rồi… nên…”
“Đâu có sao.” Hách Nghiên nói: “Còn ngữ văn với tiếng Anh nữa, mà lúc chọn môn nhỏ em mình có học thêm lịch sử.”
Dương Mạt cạn lời.
Lúc về, Hàn Thời Vũ mượn ba quyển sách, bám sau lưng Dương Mạt.
Dương Mạt vẫn giữ im lặng, Hàn Thời Vũ mở miệng trước: “Anh ơi, mình đi ăn cơm đi.”
Dương Mạt nhìn đồng hồ, thấy đến giờ cơm trưa rồi nên đồng ý: “Đi.”
Hàn Thời Vũ chỉ hỏi thử thế thôi, không ngờ Dương Mạt chịu luôn, hắn mới thắc mắc: “Không phải anh có hẹn à?”
Dương Mạt dừng bước.
Quên.
Mới thuận miệng bịa ra lừa cậu ta.
Dương Mạt đáp: “Thế không được.”
Hàn Thời Vũ: “Đừng mà anh —— “
Hàn Thời Vũ nói Dương Mạt mình về ký túc cất sách trước. Dương Mạt tỏ ý không việc gì, theo hắn về phòng.
Hàn Thời Vũ vừa bưng sách vừa nói chuyện với Dương Mạt vừa mở cửa. Cửa mở ra, ánh mắt Dương Mạt bị thứ trong phòng hấp dẫn, nhướng mày. Hàn Thời Vũ thấy sắc mặt anh cũng lạ lùng ngoái đầu.
Sờ sờ trước mắt là hai bạn cùng phòng xắn tay áo đứng như hai ông thần giữ cửa, khoanh tay như đã đợi hắn từ lâu.
Ở sâu nhất bên trong, một người khác ngồi trên hai cái ghế ghép lại đầy bệ vệ, bàn chung của phòng đặt trước mặt.
Ba đôi mắt chằm chằm ghim thẳng vào mặt Hàn Thời Vũ.
Hắn quay đầu chạy biến.
Dương Mạt đứng dịch sang nhường đường.
Hai ông thần giữ cửa tóm được hắn, Hàn Thời Vũ kêu rên: “Anh, anh… em sai.”
Dương Mạt: “…”
Người đằng trong cầm chai dầu gội đầu, đập rầm rầm xuống bàn, ra vẻ quan huyện thời xưa xử án. Người nọ nói: “Áp giải vào đây cho ta.”
Dương Mạt hứng thú quan sát.
Hàn Thời Vũ vừa bị lôi xềnh xệch vừa kêu rít thê thảm, bị đè xuống bàn.
Người cầm đầu lên tiếng: “Mày nói hay anh nói.”
Hàn Thời Vũ kêu: “Anh Mân em bị oan.”
Tạ Thần Mân nện chai dầu gội xuống trước mặt hắn, tra hỏi: “Mày oan chỗ nào?”
Tạ Thần Mân nói: “Mày đổi chai dầu gội của anh thành nước lã đúng không?”
Hàn Thời Vũ không còn gì để nói.
“Còn bỏ gói gia vị, gà hầm nấm hương Khang sự phụ cơ à?!” Tạ Thần Mân bóp sau cổ Hàn Thời Vũ, tốt lành nói: “Mẹ nhà mày thằng anh mày cảm ơn mày lắm.”
Dương Mạt: “…”
Mới đầu anh định lên cản.
Sau khi nghe xong, đánh mỗi thế thì hơi nhẹ rồi.
Hàn Thời Vũ kiện cáo: “Em bị oan, Lão Tùy với anh Kỳ cũng góp mặt mà. Mấy ảnh thách em làm, em… A!”
Anh Kỳ và Lão Tùy đang khống chế hắn đương nhiên không để hắn nói hết, bịt miệng mũi hắn lại. Bạn cùng phòng chính nghĩa lên tiếng: “Mời anh Mân tiếp tục thẩm tra, bọn em phải đề phòng thằng này nói xiên nói xẹo.”
Dương Mạt nhịn không được nghiêng sang bật cười.
Cuối cùng cũng ầm ĩ xong, Hàn Thời Vũ một chọi ba đương nhiên bị áp đảo, gào khan cả tiếng, cuối cùng nằm thở thoi thóp trên giường.
Sau khi bọn họ xử lý thủ phạm xong xuôi, Dương Mạt đi vào, đón cái nhìn của Lão Tùy và anh Kỳ. Dương Mạt chỉ vào cái đống trên giường, thản nhiên nói: “Bạn cậu ta.”
Hai người: “À à à, xin chào.”
Lúc thấy Dương Mạt Tạ Thần Mân thoáng sững sờ, mắt dính chặt trên người anh không rời. Dương Mạt thấy người nọ nhìn mình, thế là cũng nhìn lại, lịch sự gật đầu thay câu chào.
Tạ Thần Mân ngượng ngập nở nụ cười, xoa xoa mũi: “Ngại quá, tôi thấy cậu giống một đàn anh tôi quen lắm.” Tạ Thần Mân chỉ vào dưới mắt mình, cười: “Ở đây cũng có nốt ruồi.”
Dương Mạt chớp mắt một cái.
Hàn Thời Vũ sức cùng lực kiệt giải thích thay: “… Đàn anh, ảnh biết anh Lâm đó.”
“Ồ.” Tạ Thần Mân gật đầu, cười với Dương Mạt, sau đó quay sang nhìn Hàn Thời Vũ: “Sao giờ này còn nói chuyện được nữa.”
Đề phòng bị khống chế lần nữa, Hàn Thời Vũ ngậm miệng.
Những người cắm đầu vào máy tính như Dương Mạt thường xuyên làm bạn với mì ăn liền với đồ ăn nhanh, nên đương nhiên rất quen thuộc các loại hương vị này.
Dương Mạt thầm nghĩ, bảo sao có lần mình bắt gặp Lâm Sơ ở siêu thị trong trường, thấy người này vơ vét toàn bộ vị của mì tôm Khang sư phụ đang giảm giá, chỉ trừ phiên bản gà hầm nấm hương.
Dương Mạt cảm thán thiên nhiên bao trùm vạn vật, làm sao mà mọi hình thức sinh mệnh trên đời đều tìm được chốn thuộc về mình. Đến cả loại như Hàn Thời Vũ còn sống được kia mà. Anh đưa mắt nhìn nhóc cún hoang viện quản lý kia, nói: “Đúng là chuyện khó tin.”
Hàn Thời Vũ: “?”
Từ nãy giờ mặt mày hắn cứ im ỉm khó chịu, Dương Mạt tưởng hắn bị dạy dỗ không phục, đang tính an ủi bảo hắn bị đập không oan tí nào, thậm chí còn phải nói là nức lòng người hâm mộ. Hàn Thời Vũ lại kêu lên: “Anh ơi.”
Dương Mạt: “Ừ?”
Hàn Thời Vũ ăn một muỗng cơm, cắn cắn cái muỗng: “Tại sao anh… không muốn cho em đi dạy kèm em gái cô bạn kia thế?”
Dương Mạt: “…”
Chẳng qua anh thấy mỗi lần có Hàn Thời Vũ dính mình cứ thấy không được tự nhiên, thế là lanh miệng thốt ra. Chứ thực tế anh làm gì có ý từ chối, không ngờ nãy giờ Hàn Thời Vũ rầu rĩ chuyện này.
Dương Mạt nói: “Không có gì, tốt mà.”
Hàn Thời Vũ: “Anh không để ý thật ạ…”
Dương Mạt: “Cậu mà hỏi lần nữa là tôi để ý.”
“À…” Hàn Thời Vũ nói: “Em làm phiền anh nhiều như vậy, có phải anh thấy ghét lắm không.”
Dương Mạt ăn cơm phần mình, không nói gì.
Hàn Thời Vũ cúi gằm đầu, cắm cúi ăn, buồn bã nói: “Thế sau này em không làm phiền anh nữa đâu…”
Đôi đũa trong tay Dương Mạt thoáng khựng, anh nhìn Hàn Thời Vũ: “Tùy cậu.”
Thi giữa kỳ đã qua.
Dương Mạt nằm trên giường nhìn trần nhà.
Lục Hữu Khi đi ngang ngoái lại, dí mắt nhìn anh cứ đăm đăm lên trần, hỏi: “Trên đó có bạn gái à?”
Dương Mạt: “Phắn.”
Lục Hữu Khí rót một cốc nước, quay lại giường: “Cậu sao đấy, ngày nào cũng nhìn chằm chằm trần nhà, bộ nó xinh đẹp điên đảo hay gì?”
Dương Mạt không trả lời, trong phòng chỉ có tiếng máy đun nước siêu tốc sôi ùng ục.
Dương Mạt cầm điện thoại, giơ lên.
Wechat của anh đã lặng ngắt như tờ được một tuần.
Từ lần nói với Hàn Thời Vũ hai chữ “Tùy cậu” ấy, như thể anh đã chạm phải trái tim thủy tinh của họ Hàn. Hắn rời đi đầy đáng thương, sau đó không làm phiền Dương Mạt nữa đúng như lời đã nói.
Dương Mạt không hiểu vì sao ngày nào cũng có cả mớ cảm xúc hỗn độn nghẹn ở ngực, đứng ngồi gì cũng không yên. Thế là anh cứ ra ngoài chạy bộ, quay về năm trên giường, não trống rỗng rồi thì cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt.
Dương Mạt nhạt nhẽo gọi: “Băng thông rộng.”
Lục Hữu Khí không đấu tranh nữa, đáp: “Gì?”
Dương Mạt quay qua nhìn anh ta, thở hắt một hơi, khó khăn nghiến từng chữ khỏi cổ họng: “… Nếu tôi mắng cậu, sau đó cậu không liên lạc với tôi cả tuần. Thì nguyên tuần đó cậu nghĩ gì?”
“Chuyện gì vậy?” Lục Hữu Khí đâm trúng tim đen: “Nhóc đàn em của cậu hết để ý cậu rồi à?”
“Không.” Dương Mạt đáp ngay lập tức: “Tự nhiên mắc chửi cậu vậy thôi.”
Đó giờ Lục Hữu Khí chưa từng thấy ai muốn chửi mà còn lịch sử hỏi han trước, hết sức thắc mắc hỏi: “… Cậu còn là người không?”
Dương Mạt thấy phiền: “Trả lời lẹ đi.”
Lục Hữu Khí nghĩ ngợi: “Nghĩ gì đâu, ăn uống như thường ngày hết tuần, dù sao cậu cũng đâu buồn để tâm tôi.” Lục Hữu Khí lại lần nữa chọc đúng chỗ đau: “Sao, tôi còn hy vọng loại như cậu trông ngóng điện thoại cả tuần rồi thấy áy náy với tôi á?”
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt lạnh nhạt: “Nếu có thì?”
Lục Hữu Khí phán: “Vậy chứng tỏ cậu yêu tôi.”
Thời gian trôi đi, Lục Hữu Khí lại bị đè lên giường giáo dục, mà lần này anh ta còn chẳng biết nguyên nhân là gì.
Dương Mạt là một người rất sĩ diện, giống y đúc Lão Dương.
Mà từ bé bên trong anh đã có “sức mạnh anh trai”, gặp ai nhỏ hơn mình hoặc chó con mèo con là lại quan tâm săn sóc trong vô thức. Từ ngày bé những cô bạn chơi chung ai cũng rất thích anh, thậm chí mấy cậu trai cùng tuổi cũng thích chơi cùng.
Khi có người gọi Dương Mạt là “anh”, mặc dù trên mặt anh không mảy may có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng sung sướng hạnh phúc vô kể.
Điểm ấy trở thành nét đặc trưng riêng của anh, theo anh như hình với bóng suốt những năm tháng lớn lên, len lỏi vào trong từng ngóc ngách cuộc sống. Tính cách anh thoạt trông lạnh nhạt, người không hiểu anh rất dễ dạt ra xa hàng trăm dặm, chỉ có những ai ở rất gần anh mới cảm nhận được điều này.
Từ tiểu học đến cấp ba, Dương Mạt thành lập một kỷ lục – tất cả các bạn của anh, nữ thì rất dính anh, số người tỏ tình không phải ít; còn nam thì dù lớn hay nhỏ tuổi hơn đều sẽ kính nể gọi một tiếng “anh”.
Nhưng mà, dường như anh là con người mâu thuẫn. Anh không ưa giao tiếp, lúc nào cũng đi một mình, không chủ động kề cận thân thiết với ai.
Khi chung đụng với Hàn Thời Vũ, anh sẽ rất thoải mái, thậm chí lắm khi tâm trạng tốt hơn vì sự xuất hiện của hắn. Anh chưa từng nghĩ nếu bỗng nhiên có ngày tên này không còn làm phiền mình nữa thì mọi chuyện sẽ ra sao. Nếu là ngày xưa, Dương Mạt sẽ thấy lỗ tai mình sao mà thoáng đãng thanh tịnh, nhưng bây giờ, đến cả đầu óc cũng không còn thanh tịnh nữa rồi.
Dương Mạt bực bội lôi đề toán Olympic ra làm cho bình tĩnh, kết quả sai mất hai câu trắc nghiệm. Dương Mạt lại càng bực bội hơn, cầm điện thoại trên bàn mở Wechat.
Anh thấy Hách Nghiên gửi tin nhắn cho mình: “Cuối tuần này học nha, cậu thấy được không?”
Dương Mạt: “Được.”
Ngón tay dừng trên bàn phím một chốc, cuối cùng vẫn ấn vào Cún hoang viện quản lý.
Dương Mạt: “Cuối tuần dạy, bảy giờ sáng, gặp ở cổng Đông.”
Năm phút sau, Dương Mạt đánh dấu các chỗ sai xong, lại đưa mắt nhìn điện thoại.
Hàn Thời Vũ: “À vâng anh.”
Dương Mạt khó hiểu thở dài một hơi.
Đôi khi duyên phận hết sức diệu kỳ.
Dương Mạt sợ hai người lại đột nhiên giữ im lặng với nhau, thế là ngồi vẽ chủ đề gợi chuyện cả tối, mà còn chưa chọn kịp đã thấy mặt cô bé muốn học kèm kia.
Dương Mạt: “…”
Hàn Thời Vũ: “…”
Cô chủ bán mochi: “…”
Thấy Dương Mạt, cô nhỏ quay đầu chạy biến.
Hàn Thời Vũ giơ tay túm gáy áo cô, nói: “Bọn anh tới dạy kèm, không ngờ luôn ấy?”
Tên cô chủ nhỏ là Di Thư, Hách Nghiên là chị họ cô.
Mặt mày Di Thư như đưa đám: “Em sai rồi, em chỉ ăn thêm của anh Dương Mạt mỗi mười tệ thôi, hai anh đâu đến mức tính sổ tận cửa chứ.”
Hàn Thời Vũ nhướng mày: “Cái gì, ăn thêm của ảnh mười tệ?”
Di Thư: “Hức.”
Dương Mạt day day hốc mắt, thở dài: “Chuyện gì vậy, không phải em là sinh viên Thủ Thành à?”
Di Thư khai thật với hai người. Hội chợ ẩm thức hôm đó có cho phép người ngoài trường tham gia, cũng cho phép người ngoài làm chung với sinh viên – dạng này thì quy hết về quầy của sinh viên trong trường. Thế là Di Thư mượn tên chị họ vào diện sinh viên mới trót lọt êm xuôi mớ thủ tục rườm rà cho người ngoài trường.
Di Thư chắp tay: “Em sai rồi, em sẽ trả dần mười tệ lại mà. Mấy anh tha cho em đi.”
“…” Dương Mạt nói: “Hai anh đến dạy kèm cho em thật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Học kèm x Trả thù √
Không ai hiểu đặc tính học giữa chừng là phân tâm của sinh viên hơn là giảng viên, nên kỳ thi giữa kỳ xuất hiện với tác dụng cho họ tự nhận thức bản thân đang ở đâu. Tuy chiếm phần trăm điểm số vô cùng nhỏ, nhưng cũng đủ khiến các bạn học đang thấy vui vẻ tốt đẹp đóng cửa tự vấn.
Lục Hữu Khí vò cái đầu vàng hoe rối bù, trách móc, bồi thêm một câu: “Đương nhiên là trừ cái loại “súc vật” như cậu.”
Dương Mạt liếc mắt nhìn anh ta.
Hôm nay là chủ nhật nên không phải dậy sớm tập thể dục. Lục Hữu Khí ngủ thẳng tới bảy giờ, tưởng là mình dậy sớm lắm rồi. Nhưng khi anh ta mở mắt ra Dương Mạt đã chạy bộ, ăn sáng xong – tiện tay mua cho Lục Hữu Khí một phần, trên bàn là đề thi thử toán giữa kỳ đã làm xong, còn người thì đang đánh răng.
“Sao cậu có khả năng tự kiểm soát gớm thế? Phải còn là người không?” Lục Hữu Khí vừa lầm bầm vừa thay quần áo, “Cuối tuần tươi đẹp như này chỉ có rớt vào tay cậu mới thành xấu xí.”
Dương Mạt nhổ nước súc miệng ra, thản nhiên đáp: “Biết nói tiếng người không, không biết thì để tôi dạy cậu.”
Lục Hữu Khí mặc áo thun, nằm dài trên giường thêm một lát, bụng reo ùng ục một tiếng đầy cảm động. Hôm qua đi chơi với bạn chẳng ăn được bao nhiêu. Anh ta ngửi mùi bò thơm phức, yên tâm xơi phần mì bạn cùng phòng xách về cho mình.
Đột nhiên Dương Mạt gọi: “Ê băng thông rộng.”
Lục Hữu Khí bực bội trả lời: “Tôi là wifi.”
Dương Mạt không quan tâm, nói tiếp: “Mượn thẻ thư viện của cậu đi.”
Lục Hữu Khí lấy trên giá sách xuống, quăng cho anh rồi húp mì xì xụp: “Tính vô thư viện à?”
Thẻ Dương Mạt mất rồi, cấp lại phải tốn tiền, mà đang giữa giai đoạn kinh tế eo hẹp nên anh vẫn chưa đi làm lại.
Lục Hữu Khí cũng biết chuyện này. Anh ta với Dương Mạt luôn âm thầm có vay có trả lẫn nhau. Hôm nay Dương Mạt mua đồ ăn sáng cho, mấy hôm sau Lục Hữu Khí cũng sẽ mua cơm cho Dương Mạt. Anh ta lên tiếng: “Hay để nhóc đàn em của cậu bao nuôi đi cho rồi, lướt diễn đàn thấy bảo hình như nhà có tiền lắm.”
Dương Mạt nhấn mạnh lần nữa: “Không biết tiếng người thì nín mỏ giùm đi.”
Hàn Thời Vũ thật sự từng có suy nghĩ đó, chỉ là Dương Mạt không ăn của bố thí, khó mà thuyết phục được. Những bữa cơm Hàn Thời Vũ mời tận tay anh sau này Dương Mạt cũng trả lại bằng hết.
Lục Hữu Khí nói: “Hay thì kiếm mấy cô nào giàu giàu ấy, gương mặt cỡ này thì cam đoan hai năm cuối đại học không cần lo ăn uống, tiện cho thằng bạn này hưởng ké tí luôn.”
Người ta nói quá tam ba bận, nhưng sự nhẫn nại của Dương Mạt còn bé hơn ba.
Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, họ Lục bị đè lên giường hưởng thụ tiết dạy miễn phí, còn thề thốt sẽ cải thiện tiếng Trung hẳn hoi.
Dương Mạt đúng thật là người có gương mặt đẹp – đường nét mềm mại dịu dàng, cộng thêm cả ngày không bước chân khỏi nhà nên da dẻ lại trắng. Bấy nhiêu khiến anh dù có ở tuổi nào ngoại hình vẫn gợi cảm giác trẻ trung niên thiếu.
Cao một mét tám, ngoại hình nổi bật, ánh hào quang giỏi giang xuất sắc, “phần cứng” Dương Mạt đánh trúng điều kiện mẫu bạn trai lý tưởng của rất nhiều thiếu nữ. Thế nhưng khí chất lạnh lùng chỉ cần đứng ngoài cửa cũng làm người ta né như né tà này buộc mọi người chùn chân.
—— Lục Hữu Khí bình luận: “Trường hợp điển hình của cái nết uổng hết cái đẹp.”
Dương Mạt quẹt thẻ của băng thông rộng bước vào thư viện, sải bước lên cầu thang hướng thẳng lên tầng cao nhất. Thiết kế này làm người ta như đang ở giữa thẳng cảnh tên “núi sách”, muốn truyền đạt với người đến đây bằng cách thức trực quan nhất là “con đường đến với tri thức phải đặt từng bước chân một”. Thỉnh thoảng có vài người ngồi trên bậc thang đọc sách, Dương Mạt bước lên, trên cầu thang lầu hai có một cô gái vẫy tay với anh.
Lại gần, cô gái nọ mỉm cười, vỗ xuống bậc thang bên cạnh. Dương Mạt ngồi xuống cạnh đó.
Cô gái nọ tên Hách Nghiên, là bạn cùng lớp của Dương Mạt.
Hách Nghiên nói khẽ: “Mình không tìm được chỗ ngồi, cậu có phiền không?”
Dương Mạt lắc đầu.
Cô gái nọ lại cười với anh.
Cô lấy giáo trình trong cặp ra, trên sách lít nha lít nhít toàn giấy đánh giấu đủ màu. Cô tìm một mảnh chìa ra, lật sách rồi nhẹ nhàng đặt lên đùi Dương Mạt, chỉ vào chỗ mình đánh dấu hỏi: “Ở đây có một bước mình chưa hiểu lắm.”
Dương Mạt nhận lời đi giảng bài cho Hách Nghiên. Cũng gần giữa kỳ rồi, một công đôi việc tiện ôn lại bài vở luôn.
Dương Mạt giảng giải, mạch suy luận của anh rõ ràng, giọng nói trong thanh hòa vào khung cảnh tĩnh mịch trở nên êm dịu hơn, như làn gió mơn man qua tai làm người ta dễ chịu, dễ dàng bị cuốn hút.
Cô bạn ngả úp lên đùi, lấy hai tay làm gối đầu, nghiêng sang nghe Dương Mạt giảng, thỉnh thoảng ừm mấy tiếng rồi đặt vài câu hỏi.
Nhiều sinh viên lên cầu thang nán lại nhìn hai người, mỉm cười.
Lúc Dương Mạt lật sách, Hách Nghiên chợt phát hiện nốt ruồi dưới mắt anh, bèn cười hỏi: “Dương Mạt nè, cậu có bạn gái chưa?”
Dương Mạt trả lời: “Không có.”
“Ồ.” Cô bạn đáp: “Vậy thì cậu nguy hiểm quá đấy.”
Dương Mạt quay sang nhìn.
Anh nói: “Cũng tạm.”
Hách Nghiên dịch về phía anh một chút, ngập ngừng hỏi: “Dương Mạt, mình nhờ cậu cái này được không.”
Dương Mạt đang nhìn phần cô bạn đánh dấu bằng bút đỏ, mải miết viết lời giải lên giấy nháp, thuận miệng đáp: “Cái gì?”
Hách Nghiên cười: “Mình có một cô em gái, năm nay mười hai, mấy tháng nữa thi đại học rồi. Hình như gần đây bị mất hứng hay sao mà học mãi không vô. Bây giờ cứ ở nhà suốt thôi. Vì muốn cổ vũ con bé nên mình mới bảo sẽ tìm một anh đẹp trai học Thủ Thành về làm gia sư, cậu chịu làm không?”
Dương Mạt dừng tay.
“Kèm toán với vật lý.” Hách Nghiên nói: “Có thù lao đàng hoàng nha.”
Dương Mạt cầu còn không được. Anh đồng ý ngay: “Được.”
Hách Nghiên nở nụ cười: “Oa, nhanh quá ta, cậu không hỏi gì thêm à?”
Dương Mạt không nói gì, lịch sự nhếch nhếch môi.
Đang lúc nghe Hách Nghiên nói thêm về tình hình học của em gái, điện thoại Dương Mạt bỗng rung lên. Cô bạn tự giác giữ im lặng, Dương Mạt móc điện thoại ra, thấy cái tên hiện lên thì sững người.
“Cún hoang viện quản lý.” – Đây là tên danh bạ Dương Mạt đặt cho Hàn Thời Vũ.
Dương Mạt đảo mắt khắp bốn phía trước, cầu thang cũng không có ai. Thế là anh ấn nghe máy, đưa tay che miệng, nói nhỏ: “A lô.”
Giọng Hàn Thời Vũ đầu bên kia điện thoại âm u cùng cực: “Đàn anh ơi.”
Dương Mạt: “Làm sao?”
Hàn Thời Vũ: “Em đang ở thư viện đó.”
“…” Dương Mạt đưa mắt nhìn Hách Nghiên ngồi cạnh, cô bạn chớp chớp mắt nhìn anh.
Dương Mạt nói: “Cậu đang đâu?”
Hàn Thời Vũ: “Anh ngẩng đầu lên đi.”
Dương Mạt ngẩng lên tìm kiếm.
Mỗi tầng thư viện đầu có khu nghe điện thoại có cách âm rất tốt, thiết kế dành riêng cho sinh viên có điện thoại gấp mà không làm phiền các bạn. Hàn Thời Vũ ở tầng ngay trên anh, hắn đứng trong buồng nghe điện thoại, nhìn xuyên qua cửa kính thẳng về phía anh.
Dương Mạt ngẩng đầu, chạm mắt với hắn: “…”
Dương Mạt nhìn: “Rồi sao, cậu muốn nói cái gì?”
Hàn Thời Vũ nghẹn lời hồi lâu, sau đó có giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Anh ăn sáng chưa.”
Dương Mạt cau mày: “Rồi.”
Hàn Thời Vũ: “… Vậy mình ăn trưa chung với nhau được không anh?”
Dương Mạt: “Có hẹn rồi.”
Hàn Thời Vũ: “… Tối thì sao ạ.”
Dương Mạt: “…”
Anh nói: “Cậu gọi để điều tra ba bữa cơm của tôi?”
Hàn Thời Vũ không còn gì để nói yên lặng cúp máy.
Dương Mạt khó hiểu nhìn màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía bóng người đã biến mất.
Dương Mạt nhìn Hàn Thời Vũ ngồi cạnh mình.
Thanh niên này ngồi xuống hết sức tự nhiên, thậm chí còn lướt qua anh lên tiếng chào Hách Nghiên ngồi trong.
Hách Nghiên cười đáp lại hắn.
Hàn Thời Vũ nói: “Không phiền thì tôi ngồi đây nhé.”
Hách Nghiên đáp: “Cậu là bạn Dương Mạt à. Đương nhiên không phiền rồi.”
Cầu thang rất rộng rãi, ba người ngồi cạnh nhau không chật chội gì, nhưng rất kỳ quặc.
Dương Mạt bị kẹp chính giữa khó chịu khắp toàn thân, anh nói với Hàn Thời Vũ: “Cậu chắn ánh sáng của tôi.”
Hàn Thời Vũ nghe lời, tránh ra bước lên một bậc, ngồi ngay sau lưng anh. Hắn cũng không nói chuyện, lặng lẽ lật cuốn Lược Sử Thời Gian đang đọc dở ra.
Dương Mạt bỗng thấy càng mất tự nhiên.
Giảng được nửa đề, Hách Nghiên đang tạm dừng để suy nghĩ thì Dương Mạt ngoái đầu, nhìn Hàn Thời Vũ.
Anh dời mắt nhìn quyển sách Hàn Thời Vũ đang đọc, hình như nãy giờ vẫn dừng đúng một trang. Hàn Thời Vũ cảm nhận được ánh mắt của anh, vờ như chẳng có gì nhìn về phía anh, hỏi: “Sao vậy anh?”
Dương Mạt lại nhìn sang chỗ khác.
Hách Nghiên nhắc lại chuyện mời Dương Mạt dạy kèm.
Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Làm phiền chút xíu.”
Hách Nghiên: “Ừm?”
Hàn Thời Vũ cười: “Viện tôi thi giữa kỳ xong rồi, gần đây cũng rảnh, thêm tôi nữa được không?”
Mắt Hách Nghiên sáng trưng, đáp: “Được.”
Dương Mạt bật thốt: “Không được.”
Hách Nghiên nhìn anh, nghi hoặc: “Hả?”
“…” Thốt ra xong Dương Mạt mới phát hiện đúng là không có lý do gì thật. Anh khô khan lên tiếng: “Em cậu… học lý mà.” Anh chỉ vào Hàn Thời Vũ: “Chắc cậu ta… quên hết mấy kiến thức đó rồi… nên…”
“Đâu có sao.” Hách Nghiên nói: “Còn ngữ văn với tiếng Anh nữa, mà lúc chọn môn nhỏ em mình có học thêm lịch sử.”
Dương Mạt cạn lời.
Lúc về, Hàn Thời Vũ mượn ba quyển sách, bám sau lưng Dương Mạt.
Dương Mạt vẫn giữ im lặng, Hàn Thời Vũ mở miệng trước: “Anh ơi, mình đi ăn cơm đi.”
Dương Mạt nhìn đồng hồ, thấy đến giờ cơm trưa rồi nên đồng ý: “Đi.”
Hàn Thời Vũ chỉ hỏi thử thế thôi, không ngờ Dương Mạt chịu luôn, hắn mới thắc mắc: “Không phải anh có hẹn à?”
Dương Mạt dừng bước.
Quên.
Mới thuận miệng bịa ra lừa cậu ta.
Dương Mạt đáp: “Thế không được.”
Hàn Thời Vũ: “Đừng mà anh —— “
Hàn Thời Vũ nói Dương Mạt mình về ký túc cất sách trước. Dương Mạt tỏ ý không việc gì, theo hắn về phòng.
Hàn Thời Vũ vừa bưng sách vừa nói chuyện với Dương Mạt vừa mở cửa. Cửa mở ra, ánh mắt Dương Mạt bị thứ trong phòng hấp dẫn, nhướng mày. Hàn Thời Vũ thấy sắc mặt anh cũng lạ lùng ngoái đầu.
Sờ sờ trước mắt là hai bạn cùng phòng xắn tay áo đứng như hai ông thần giữ cửa, khoanh tay như đã đợi hắn từ lâu.
Ở sâu nhất bên trong, một người khác ngồi trên hai cái ghế ghép lại đầy bệ vệ, bàn chung của phòng đặt trước mặt.
Ba đôi mắt chằm chằm ghim thẳng vào mặt Hàn Thời Vũ.
Hắn quay đầu chạy biến.
Dương Mạt đứng dịch sang nhường đường.
Hai ông thần giữ cửa tóm được hắn, Hàn Thời Vũ kêu rên: “Anh, anh… em sai.”
Dương Mạt: “…”
Người đằng trong cầm chai dầu gội đầu, đập rầm rầm xuống bàn, ra vẻ quan huyện thời xưa xử án. Người nọ nói: “Áp giải vào đây cho ta.”
Dương Mạt hứng thú quan sát.
Hàn Thời Vũ vừa bị lôi xềnh xệch vừa kêu rít thê thảm, bị đè xuống bàn.
Người cầm đầu lên tiếng: “Mày nói hay anh nói.”
Hàn Thời Vũ kêu: “Anh Mân em bị oan.”
Tạ Thần Mân nện chai dầu gội xuống trước mặt hắn, tra hỏi: “Mày oan chỗ nào?”
Tạ Thần Mân nói: “Mày đổi chai dầu gội của anh thành nước lã đúng không?”
Hàn Thời Vũ không còn gì để nói.
“Còn bỏ gói gia vị, gà hầm nấm hương Khang sự phụ cơ à?!” Tạ Thần Mân bóp sau cổ Hàn Thời Vũ, tốt lành nói: “Mẹ nhà mày thằng anh mày cảm ơn mày lắm.”
Dương Mạt: “…”
Mới đầu anh định lên cản.
Sau khi nghe xong, đánh mỗi thế thì hơi nhẹ rồi.
Hàn Thời Vũ kiện cáo: “Em bị oan, Lão Tùy với anh Kỳ cũng góp mặt mà. Mấy ảnh thách em làm, em… A!”
Anh Kỳ và Lão Tùy đang khống chế hắn đương nhiên không để hắn nói hết, bịt miệng mũi hắn lại. Bạn cùng phòng chính nghĩa lên tiếng: “Mời anh Mân tiếp tục thẩm tra, bọn em phải đề phòng thằng này nói xiên nói xẹo.”
Dương Mạt nhịn không được nghiêng sang bật cười.
Cuối cùng cũng ầm ĩ xong, Hàn Thời Vũ một chọi ba đương nhiên bị áp đảo, gào khan cả tiếng, cuối cùng nằm thở thoi thóp trên giường.
Sau khi bọn họ xử lý thủ phạm xong xuôi, Dương Mạt đi vào, đón cái nhìn của Lão Tùy và anh Kỳ. Dương Mạt chỉ vào cái đống trên giường, thản nhiên nói: “Bạn cậu ta.”
Hai người: “À à à, xin chào.”
Lúc thấy Dương Mạt Tạ Thần Mân thoáng sững sờ, mắt dính chặt trên người anh không rời. Dương Mạt thấy người nọ nhìn mình, thế là cũng nhìn lại, lịch sự gật đầu thay câu chào.
Tạ Thần Mân ngượng ngập nở nụ cười, xoa xoa mũi: “Ngại quá, tôi thấy cậu giống một đàn anh tôi quen lắm.” Tạ Thần Mân chỉ vào dưới mắt mình, cười: “Ở đây cũng có nốt ruồi.”
Dương Mạt chớp mắt một cái.
Hàn Thời Vũ sức cùng lực kiệt giải thích thay: “… Đàn anh, ảnh biết anh Lâm đó.”
“Ồ.” Tạ Thần Mân gật đầu, cười với Dương Mạt, sau đó quay sang nhìn Hàn Thời Vũ: “Sao giờ này còn nói chuyện được nữa.”
Đề phòng bị khống chế lần nữa, Hàn Thời Vũ ngậm miệng.
Những người cắm đầu vào máy tính như Dương Mạt thường xuyên làm bạn với mì ăn liền với đồ ăn nhanh, nên đương nhiên rất quen thuộc các loại hương vị này.
Dương Mạt thầm nghĩ, bảo sao có lần mình bắt gặp Lâm Sơ ở siêu thị trong trường, thấy người này vơ vét toàn bộ vị của mì tôm Khang sư phụ đang giảm giá, chỉ trừ phiên bản gà hầm nấm hương.
Dương Mạt cảm thán thiên nhiên bao trùm vạn vật, làm sao mà mọi hình thức sinh mệnh trên đời đều tìm được chốn thuộc về mình. Đến cả loại như Hàn Thời Vũ còn sống được kia mà. Anh đưa mắt nhìn nhóc cún hoang viện quản lý kia, nói: “Đúng là chuyện khó tin.”
Hàn Thời Vũ: “?”
Từ nãy giờ mặt mày hắn cứ im ỉm khó chịu, Dương Mạt tưởng hắn bị dạy dỗ không phục, đang tính an ủi bảo hắn bị đập không oan tí nào, thậm chí còn phải nói là nức lòng người hâm mộ. Hàn Thời Vũ lại kêu lên: “Anh ơi.”
Dương Mạt: “Ừ?”
Hàn Thời Vũ ăn một muỗng cơm, cắn cắn cái muỗng: “Tại sao anh… không muốn cho em đi dạy kèm em gái cô bạn kia thế?”
Dương Mạt: “…”
Chẳng qua anh thấy mỗi lần có Hàn Thời Vũ dính mình cứ thấy không được tự nhiên, thế là lanh miệng thốt ra. Chứ thực tế anh làm gì có ý từ chối, không ngờ nãy giờ Hàn Thời Vũ rầu rĩ chuyện này.
Dương Mạt nói: “Không có gì, tốt mà.”
Hàn Thời Vũ: “Anh không để ý thật ạ…”
Dương Mạt: “Cậu mà hỏi lần nữa là tôi để ý.”
“À…” Hàn Thời Vũ nói: “Em làm phiền anh nhiều như vậy, có phải anh thấy ghét lắm không.”
Dương Mạt ăn cơm phần mình, không nói gì.
Hàn Thời Vũ cúi gằm đầu, cắm cúi ăn, buồn bã nói: “Thế sau này em không làm phiền anh nữa đâu…”
Đôi đũa trong tay Dương Mạt thoáng khựng, anh nhìn Hàn Thời Vũ: “Tùy cậu.”
Thi giữa kỳ đã qua.
Dương Mạt nằm trên giường nhìn trần nhà.
Lục Hữu Khi đi ngang ngoái lại, dí mắt nhìn anh cứ đăm đăm lên trần, hỏi: “Trên đó có bạn gái à?”
Dương Mạt: “Phắn.”
Lục Hữu Khí rót một cốc nước, quay lại giường: “Cậu sao đấy, ngày nào cũng nhìn chằm chằm trần nhà, bộ nó xinh đẹp điên đảo hay gì?”
Dương Mạt không trả lời, trong phòng chỉ có tiếng máy đun nước siêu tốc sôi ùng ục.
Dương Mạt cầm điện thoại, giơ lên.
Wechat của anh đã lặng ngắt như tờ được một tuần.
Từ lần nói với Hàn Thời Vũ hai chữ “Tùy cậu” ấy, như thể anh đã chạm phải trái tim thủy tinh của họ Hàn. Hắn rời đi đầy đáng thương, sau đó không làm phiền Dương Mạt nữa đúng như lời đã nói.
Dương Mạt không hiểu vì sao ngày nào cũng có cả mớ cảm xúc hỗn độn nghẹn ở ngực, đứng ngồi gì cũng không yên. Thế là anh cứ ra ngoài chạy bộ, quay về năm trên giường, não trống rỗng rồi thì cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt.
Dương Mạt nhạt nhẽo gọi: “Băng thông rộng.”
Lục Hữu Khí không đấu tranh nữa, đáp: “Gì?”
Dương Mạt quay qua nhìn anh ta, thở hắt một hơi, khó khăn nghiến từng chữ khỏi cổ họng: “… Nếu tôi mắng cậu, sau đó cậu không liên lạc với tôi cả tuần. Thì nguyên tuần đó cậu nghĩ gì?”
“Chuyện gì vậy?” Lục Hữu Khí đâm trúng tim đen: “Nhóc đàn em của cậu hết để ý cậu rồi à?”
“Không.” Dương Mạt đáp ngay lập tức: “Tự nhiên mắc chửi cậu vậy thôi.”
Đó giờ Lục Hữu Khí chưa từng thấy ai muốn chửi mà còn lịch sử hỏi han trước, hết sức thắc mắc hỏi: “… Cậu còn là người không?”
Dương Mạt thấy phiền: “Trả lời lẹ đi.”
Lục Hữu Khí nghĩ ngợi: “Nghĩ gì đâu, ăn uống như thường ngày hết tuần, dù sao cậu cũng đâu buồn để tâm tôi.” Lục Hữu Khí lại lần nữa chọc đúng chỗ đau: “Sao, tôi còn hy vọng loại như cậu trông ngóng điện thoại cả tuần rồi thấy áy náy với tôi á?”
Dương Mạt: “…”
Dương Mạt lạnh nhạt: “Nếu có thì?”
Lục Hữu Khí phán: “Vậy chứng tỏ cậu yêu tôi.”
Thời gian trôi đi, Lục Hữu Khí lại bị đè lên giường giáo dục, mà lần này anh ta còn chẳng biết nguyên nhân là gì.
Dương Mạt là một người rất sĩ diện, giống y đúc Lão Dương.
Mà từ bé bên trong anh đã có “sức mạnh anh trai”, gặp ai nhỏ hơn mình hoặc chó con mèo con là lại quan tâm săn sóc trong vô thức. Từ ngày bé những cô bạn chơi chung ai cũng rất thích anh, thậm chí mấy cậu trai cùng tuổi cũng thích chơi cùng.
Khi có người gọi Dương Mạt là “anh”, mặc dù trên mặt anh không mảy may có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng sung sướng hạnh phúc vô kể.
Điểm ấy trở thành nét đặc trưng riêng của anh, theo anh như hình với bóng suốt những năm tháng lớn lên, len lỏi vào trong từng ngóc ngách cuộc sống. Tính cách anh thoạt trông lạnh nhạt, người không hiểu anh rất dễ dạt ra xa hàng trăm dặm, chỉ có những ai ở rất gần anh mới cảm nhận được điều này.
Từ tiểu học đến cấp ba, Dương Mạt thành lập một kỷ lục – tất cả các bạn của anh, nữ thì rất dính anh, số người tỏ tình không phải ít; còn nam thì dù lớn hay nhỏ tuổi hơn đều sẽ kính nể gọi một tiếng “anh”.
Nhưng mà, dường như anh là con người mâu thuẫn. Anh không ưa giao tiếp, lúc nào cũng đi một mình, không chủ động kề cận thân thiết với ai.
Khi chung đụng với Hàn Thời Vũ, anh sẽ rất thoải mái, thậm chí lắm khi tâm trạng tốt hơn vì sự xuất hiện của hắn. Anh chưa từng nghĩ nếu bỗng nhiên có ngày tên này không còn làm phiền mình nữa thì mọi chuyện sẽ ra sao. Nếu là ngày xưa, Dương Mạt sẽ thấy lỗ tai mình sao mà thoáng đãng thanh tịnh, nhưng bây giờ, đến cả đầu óc cũng không còn thanh tịnh nữa rồi.
Dương Mạt bực bội lôi đề toán Olympic ra làm cho bình tĩnh, kết quả sai mất hai câu trắc nghiệm. Dương Mạt lại càng bực bội hơn, cầm điện thoại trên bàn mở Wechat.
Anh thấy Hách Nghiên gửi tin nhắn cho mình: “Cuối tuần này học nha, cậu thấy được không?”
Dương Mạt: “Được.”
Ngón tay dừng trên bàn phím một chốc, cuối cùng vẫn ấn vào Cún hoang viện quản lý.
Dương Mạt: “Cuối tuần dạy, bảy giờ sáng, gặp ở cổng Đông.”
Năm phút sau, Dương Mạt đánh dấu các chỗ sai xong, lại đưa mắt nhìn điện thoại.
Hàn Thời Vũ: “À vâng anh.”
Dương Mạt khó hiểu thở dài một hơi.
Đôi khi duyên phận hết sức diệu kỳ.
Dương Mạt sợ hai người lại đột nhiên giữ im lặng với nhau, thế là ngồi vẽ chủ đề gợi chuyện cả tối, mà còn chưa chọn kịp đã thấy mặt cô bé muốn học kèm kia.
Dương Mạt: “…”
Hàn Thời Vũ: “…”
Cô chủ bán mochi: “…”
Thấy Dương Mạt, cô nhỏ quay đầu chạy biến.
Hàn Thời Vũ giơ tay túm gáy áo cô, nói: “Bọn anh tới dạy kèm, không ngờ luôn ấy?”
Tên cô chủ nhỏ là Di Thư, Hách Nghiên là chị họ cô.
Mặt mày Di Thư như đưa đám: “Em sai rồi, em chỉ ăn thêm của anh Dương Mạt mỗi mười tệ thôi, hai anh đâu đến mức tính sổ tận cửa chứ.”
Hàn Thời Vũ nhướng mày: “Cái gì, ăn thêm của ảnh mười tệ?”
Di Thư: “Hức.”
Dương Mạt day day hốc mắt, thở dài: “Chuyện gì vậy, không phải em là sinh viên Thủ Thành à?”
Di Thư khai thật với hai người. Hội chợ ẩm thức hôm đó có cho phép người ngoài trường tham gia, cũng cho phép người ngoài làm chung với sinh viên – dạng này thì quy hết về quầy của sinh viên trong trường. Thế là Di Thư mượn tên chị họ vào diện sinh viên mới trót lọt êm xuôi mớ thủ tục rườm rà cho người ngoài trường.
Di Thư chắp tay: “Em sai rồi, em sẽ trả dần mười tệ lại mà. Mấy anh tha cho em đi.”
“…” Dương Mạt nói: “Hai anh đến dạy kèm cho em thật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Học kèm x Trả thù √